Chap 4: Kết hôn





Đến thành phố rồi.

L và JiYeon bước xuống. Không biết nên nói gì.

- Chồng...

Nó cất tiếng nói trước, nhưng đã khựng lại. Quên mất. Giờ đây tụi nó không cần giả làm vợ chồng nữa rồi, chợt có chút buồn .

- Àh, anh...giờ về nhà?

Đúng là một câu hỏi ngu ngốc, nó tự chửi mình. L gật đầu.

- Uhm, vậy...tạm biệt!

Nó mỉm cười rồi vẫy tay chào. Hắn không thèm đáp lại. JiYeon liếc hắn, khó ưa vẫn hoàn khó ưa mà. Rồi nó quay người bước lên chiếc xe buýt vừa trờ đến. Lúc quay người ra cửa sổ, thì không còn thấy Kim Myung Soo đâu nữa, cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng...

Bây giờ đã gần mười giờ tối. Park JiYeon biến mất mấy ngày, không nói với cha mẹ câu nào, chắc họ rất lo lắng và giận. Mở cửa, nó rón rén bước vào phòng khách, bây giờ nó rất buồn ngủ, chữi mắng gì thôi để sáng mai nghe vậy.

<Cạch>

Đèn bỗng mở sáng choang. JiYeon giật mình. Cha mẹ đang ngồi trên ghế sô pha. Không hề quay lại nhìn nó. Lần này thảm rồi.

Nó rón rén bước đến, mặt cúi xuống đất không dám nhìn thẳng vào cha mẹ. Mẹ nó đứng bật dậy, nhanh như cắt, một bạt tai giáng xuống mặt nó.

- Sao mày không đi luôn đi hả? Có biết mày phải để mọi người lo lắng thế nào không? Gọi một cú điện thoại cực khổ lắm sao?....

Mẹ nó cứ mắng liên tục, giọng bà run run vì khóc. Dù luôn chuẩn bị trước việc JiYeon có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng có người mẹ nào lại không đau lòng khi đứa con bé bỏng đột ngột biến mất kia chứ.

Nó ôm chầm mẹ vào lòng, khẽ xoa xoa vào tấm lưng gầy của bà, dỗ dành lại bà. Cha của nó giờ mới đứng dậy, ông vòng tay ôm chặt hai người phụ nữ của mình...

Một bóng người đứng im trên cầu thang, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào ba người, sao đó quay người bước đi.

...

Kim Myung Soo vừa bước vào nhà đã thấy hai bóng người quen thuộc ngồi trên sô pha.

- Con trai yêuuuuuuuuuu...

Người phụ nữ vừa thấy hắn vào thì lao đến ôm hắn với vận tốc ánh sáng.

- Mẹ àh, cư xử đúng tuổi có được không?

Hắn ngao ngán đẩy bà Kim ra. Bà không vừa lòng, đưa tay nhéo má hắn:

- Mày bắt mẹ phải cư xử như người già sao? Có phải ý mày là mẹ già rồi không, hả?

Đang định gật đầu nhưng thấy ánh mắt như tóe lửa của mẹ thì hắn lảng, không nói nữa. Ngồi xuống ghế sô pha đối diện cha.

- Con trai yêu à, đối xử tình cảm với mẹ con chút đi! - Cha hắn bỏ cuốn tạp chí xuống nói.

- Cha mẹ đến nhà con có chuyện gì?

- Thằng nhóc này, cha mẹ đến nhà mày cũng cần lý do à?

Mẹ của hắn lườm.

- Không phải lý do, mà là mục đích!

Hắn thản nhiên uống trà nói, rồi chờ đợi.

- Thẻ học sinh của mày.

Bà Kim để tấm thẻ lên bàn.

- Mày để quên nó ở Phu thê các.

- Sao cha mẹ biết?

- Ông Oh gọi điện cho hai chúng ta.

- Àh ông già trực quầy.

Đột nhiên bà Kim lao sang ngồi sát hắn, vặn hỏi:

- Mày còn chưa chịu ra mắt gia đình?

- Gì cơ?

- Con dâu tương lai của mẹ!

- Gì?????

L sặc trà, ho sặc sụa.

- Đúng là có tật giật mình. Mày giấu ai chứ sao giấu nổi mẹ hả. Nói cho mày biết, năm nào kỷ niệm ngày cưới mẹ và cha mày đều đến ở Phu thê các hết, khách quen đó, ông Oh kể hết chuyện của mày rồi.

L ngán ngẩm nói:

- Không như cha mẹ nghĩ đâu, sự thật là....

Bỗng mẹ hắn òa lên khóc. Lại trò này nữa!

- Con ơi là con. Mẹ đã già rồi sao mày còn bắt mẹ phải đợi con dâu ra mắt, đợi có cháu ẵm bồng chứ, sao mày tàn nhẫn thế?...

Bla bla bla. Hắn đang buồn ngủ mà cứ nghe tiếng mẹ khóc than càng khiến đầu như muốn nổ tung:

- Được rồi được rồi stop. Con sẽ đưa cô ấy giới thiệu với cha mẹ. Vừa lòng?

Mẹ nó không than nữa, gật đầu ngay lập tức. Không muốn đứng đây nghe mẹ than vãn thêm câu nào, L phóng nhanh lên phòng.

Trước khi đóng cửa phòng, hắn còn loáng thoáng nghe tiếng mẹ bàn tính việc gặp con dâu tương lai...

Khổ rồi đây!

Nhà Park JiYeon

Sau khi chúc cha mẹ ngủ ngon, nó nằm trên giường, không sao ngủ được. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Kim Myung Soo.

Hai ngày đi cùng nhau, người con trai đó đã cho nó trải nghiệm rất nhiều cái "lần đầu tiên". Lần đầu tiên băng bó. Lần đầu tiên có "chồng". Lần đầu tiên cưỡi ngựa. Lần đầu tiên thấy hoa chuông xanh. Lần đầu tiên đội khăn voan. Lần đầu tiên khiêu vũ...

Trong lòng nó chợt mong gặp lại hắn. Và nó ước ngày mai mình vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vẫn có thể tỉnh dậy để tìm gặp lại hắn, nó chưa sẵn sàng bất chợt rời xa thế giới này.

Đó cũng là lần đầu tiên...

Hôm sau

Giờ ra về

- Park JiYeon, tôi đã cấm không được trượt patin trong trường rồi mà, đứng lại mau!

Giám thị Lee vừa hét rượt theo vừa thở hồng hộc. JiYeon quay lại lè lưỡi trêu, không ngờ lúc quay về phía trước thì thấy cục đá chắn ngay giữa, nó nhanh chóng lách người qua nhưng mất thăng bằng, đang chờ một cú ngã đau đớn thì thấy mình được ôm chặt lại, người tựa vào một vòm ngực ấm áp. Ngước lên, JiYeon không giấu được nụ cười:

- Là anh?

Ngược lại với vẻ hí hửng của nó, khuôn mặt L vô cùng nhăn nhó khổ sở. Không nói nhiều, hắn cầm tay lôi nó đi luôn.

Hôm nay L chạy chiếc xe hơi thể thao đen. "Thảy" nó vào xe, hắn nhấn ga phóng như điên.

- Tôi sẽ nói ngắn gọn thế này. Hôm nay tôi cần cô đóng giả làm bạn gái trước mặt cha mẹ tôi. Nhưng sau đó tôi sẽ chia tay cô ngay trước mặt họ, vì cô bắt cá!

- Sao cơ? Tại sao tôi bị đá chứ không phải anh?

- Vì tôi thích!

- Buồn cười thật. Nằm mơ đi, muốn tôi giúp thì cho tôi làm người đá anh!

L quay sang, thấy nó không có vẻ gì là thương lượng được. Đành vậy.

Kim Gia

- Xin chào thiếu gia!

Một dãy người hầu cúi chào khi thấy hắn bước vào. JiYeon hơi giật mình. Không ngờ tên này giàu đến thế. L dẫn nó bước vào phòng khách. Có hai người đang ngồi trên ghế sô pha. Người đàn ông đang chăm chú đọc báo. Còn người phụ nữ thì thong thả ngồi uống trà.

- Cha, mẹ. Bạn gái con, Park JiYeon.

Myung Soo lạnh nhạt nói. Ông bà Kim ngước lên. JiYeon nói giọng hơi run:

- Dạ, chào hai bác ạ!

Bà Kim ra hiệu cho nó ngồi xuống.

- Ta hỏi đơn giản thôi. Con thấy tiểu Myung của chúng ta thế nào?

Nó hơi bất ngờ, đôi mắt đầy mê hoặc của mẹ hắn cứ nhìn xoáy vào nó làm JiYeon bối rối (giờ đã biết đôi mắt hắn được di truyền từ ai).

- Hắn..à, anh ấy..ừm..rất...đáng yêu...

JiYeon đỏ mặt, vì nó đang nói thật lòng mình.

Ông Kim bỏ tờ báo xuống. Myung Soo sặc trà. Bà Kim mở to mắt nhìn nó.

Có vẻ lần này không cần dùng đến chiêu ngoại tình thì cha mẹ nó cũng không đồng ý cho hai người quen nhau rồi.

Bỗng bà Kim chồm đến ôm chặt lấy nó.

- Ôi con thật hợp ý với ta. Ta thích con rồi đấy!

Hắn một lần nữa ho sặc sụa. Cha hắn lại tiếp tục xem báo (con người kì lạ).

JiYeon hơi giật mình. Rồi thở phào trong lòng. Vui vẻ tiếp chuyện với mẹ hắn hơn.

Đến khi L giả ho đến sắp ngạt thở đến nơi, nó mới chú ý đến hắn. Hắn ra hiệu lên phòng. Mặt lộ rõ không vui.

Trên phòng

Đã rất lâu rồi căn phòng này không có người sử dụng, vì từ khi vào cấp 3 thì hắn đã dọn ra ở riêng. Nhưng trong phòng mọi thứ đều rất sạch sẽ, như được lau chùi quét dọn hằng ngày.

- Được rồi, bây giờ tiến hành kế hoạch B.

- Có kế hoạch A sao?

- ...cấm thắc mắc, làm đi!

L gắt. Nó bĩu môi. Hít hà một lúc rồi nói như hét:

- Tôi không ngờ anh lại là đồ tồi đến vậy!

- Không, em hãy nghe anh giải thích đã!

- Khỏi nói nhiều, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!

- Chỉ một lần này thôi. Em hãy bỏ qua đi!

- Đừng nói nhiều. Dành hơi mà nói lời ngon ngọt với cô ta.

- Anh sẽ chia tay với cô ta ngay lập tức!

- Không cần. Bây giờ tôi chia tay anh.

- Anh...

- Có chuyện gì vậy?

Nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào "đầy cố ý", bà Kim chạy lên xem. Thấy mặt nó đỏ bừng vì tức giận, còn thằng con thì ra sức năn nỉ nhưng khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì ăn năn. (==)

- Không có chuyện gì đâu mẹ.

- Mày nhìn mặt con bé vậy mà nói không có chuyện gì àh?

Quay sang nhìn. JiYeon không những mặt đỏ bừng, mà tay còn ôm ngực, ra chiều khó thở. Thần hơi bất ngờ "Cô ta có làm quá không?"

Nhưng hắn không biết là nó đang đau. Tim của nó hình như do quá kích động nên cứ nhói lên từng đợt.

Trà!

Phải rồi, sao nó quên được chứ. Mẹ nó dặn phải kiêng trà đắng mà nó quên mất. Không tiện từ chối bà Dương nên nó đã nốc luôn mấy tách. Tiêu rồi. Mẹ nói nếu uống nhiều quá, ngoài co thắt tim, thì nó sẽ bị...

Buồn nôn!

JiYeon chạy vội vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Bà Kim và L trố mắt ra nhìn.

10 phút sau

JiYeon bước ra từ nhà vệ sinh. Khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi. Bà Kim đi đến, đầy dịu dàng nhìn nó.

- Con à, hãy tha thứ cho tiểu Myung đi!

Trong lúc chờ nó nôn xong, bà đã gặng hỏi L, hắn "thật thà" kể đầu đuôi cho bà nghe.

Bà nói tiếp:

- ..như vậy nó mới có cơ hội chăm sóc cho con và đứa con trong bụng chứ!

- Sao cơ ạ?

Nó và hắn hét lên. Gì thế này?

- Con đừng có chối. Ta biết con đã có thai. Từ cách uống trà đến triệu chứng ói này.

- Ơ không không, bác hiểu lầm rồi, cháu...

- Được rồi con không cần nói nữa. Người nhà họ Kim quyết không để bất cứ người nào chịu thiệt thòi. Ta sẽ gả tiểu Myung cho con.

- Cái gì? – cả hai đồng thanh.

Myung Soo như muốn gào lên. Sai rồi sai rồi. Kế hoạch của hắn không phải là thế này. Đã lệch kế hoạch mà còn bị gả đi nữa chứ. Chết mất. Hận. Ta hận Park JiYeon!

JiYeon dù bất mãn ngoài mặt nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng. Vốn định từ từ "đốn" tên đáng ghét này, nhưng không ngờ thỏ tự chui vào hang cọp. Coi như bước đầu thành công. Yeah. Kim Myung Soo, hãy đợi đấy!

Hai con người mang hai tâm trạng. Sắp sửa sống chung dưới một mái nhà. Lại còn "đứa con" trong bụng. Hứa hẹn đầy chuyện thú vị đây!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: