Chap 37: Tuổi 17
- Xin lỗi...
Vị bác sĩ còn nói gì nữa, nhưng âm sắc nặng như đá đè khiến Kim Myung Soo không còn nghe rõ, chỉ thấy ông chậm rãi lắc đầu. Tất cả mọi người đều bàng hoàng đau đớn, Hyuna gục đầu vào vai WooHyun, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Myung Soo nhìn vào phòng phẫu thuật. Im lặng quá, chỉ nghe rất nhỏ tiếng bíp bíp yếu ớt.
- ...sẽ qua giai đoạn hai...
Kim Myung Soo loáng thoáng nghe vị bác sĩ nói, hắn loạng choạng ngồi xuống ghế, tay ôm lấy mặt.
Giai đoạn hai chính là quá trình tiêm thuốc để Park JiYeon rơi vào tình trạng hôn mê sâu và, không bao giờ tỉnh lại nữa. Biện pháp này giúp JiYeon tránh được đau đớn do căn bệnh, một khi thuốc được tiêm vào người, cũng xem như, cuộc sống của Park JiYeon đã nhẹ nhàng chấm dứt.
- Cô ấy đang đợi anh.
Không biết bác sĩ Hang bước đến từ lúc nào, ông đặt tay lên vai L, siết chặt. Myung Soo ngẩng mặt lên, đôi mắt hắn tối đen.
- Vậy thì anh hãy vì em mà can đảm lên, anh nhất định phải can đảm, vì...em muốn anh ở bên cạnh em, đến phút cuối cùng.
- Anh...có đủ can đảm không?
Myung Soo nắm chặt tay đến nỗi bật ra máu, sau cùng, hắn chỉ khẽ thì thầm:
- Không, anh không đủ can đảm.
Và hắn đứng dậy bỏ đi, rồi chạy, chạy thật nhanh, thật xa khỏi căn phòng đó, căn phòng nơi có một người con gái đang chờ đợi hắn.
Kim Myung Soo phóng bạt mạng trên đường, hắn không cần biết có ai ở trước mặt không, chỉ biết rồ ga và lao đi. Rồi không biết tại sao, nơi hắn dừng lại, chính là căn nhà của họ.
- Nấu cơm xong rồi, vô ăn đi.
- ...
- Bỏ cuốn truyện xuống.
- #$(&*&^%
...
- Park-Ji-Yeon vứt cuốn truyện xuống, đi ngủ mau.
- Năm phút nữa thôi chồng.
Roẹt
- Aaaaaaaaaaaa sao lại xé hả tên chết tiệt kiaaaaaaaa...
...
- Ở bệnh viện chán chết, mình về nhà đi chồng.
- Ừ, về nhà thôi.
...
Rầm rầm rầm
Kim Myung Soo liên tục đạp vào cánh cửa, nếu là bình thường, chắc chắn Park JiYeon đã chữi rủa um xùm chạy ra mở cửa rồi, nhưng hôm nay, ngôi nhà yên lặng đến đáng sợ. Myung Soo ngồi xụp xuống đất, dựa lưng vào cánh cửa, tay hắn đã rỉ máu.
- Em không thích ở bệnh viện.
...
- Hãy ở bên cạnh em, hứa?
...
- ...em sợ lắm.
Myung Soo đứng bật dậy, mở máy và chạy ngược lại. Hắn phải quay lại.
- Mọi người có 30 phút, sau đó chúng tôi sẽ tiến hành gây mê cho Yeonie.
Park JiYeon đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Tuy tình trạng vẫn mê man nửa tỉnh nửa mê nhưng nó vẫn mỉm cười gật đầu trước những câu nói cuối cùng của mọi người, nó còn đủ sức để lau nước mắt cho mama Kim và Hyuna, lại còn xoa đầu nhóc Jung Kook và đánh vào mông WooHyun. Tuy không thấy L, nhưng JiYeon không hỏi, vì nó đã biết hắn sẽ quyết định như vậy, trong thâm tâm, nó cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Myung Soo nhìn đồng hồ, và vặn ga đến mức tối đa, giờ đây trong đầu hắn đầy ắp hình ảnh của Park JiYeon, tiếng cười trong trẻo của nó át đi tất cả mọi thứ, át cả tiếng còi xe tải đang lao đến .
Két
Rầm
Tiếng lao xao vang lên, mọi người như đàn kiến lũ lượt bu đến xem. Chiếc xe tải thắng gấp tạo ra vết phanh ghê rợn trên mặt đường, chiếc xe mô tô trượt dài, còn Kim Myung Soo thì nằm sóng soài trên mặt đất. Máu từ đầu chảy xuống liên tục, nhớp nháp khó chịu vô cùng, nhưng hắn không còn đủ sức để gỡ nón bảo hiểm xuống nữa.
Do cú va chạm mạnh nên tấm hình trong ngực túi của Myung Soo văng ra, hắn quay đầu sang, dùng cánh tay đã dính đầy máu của mình với lấy tấm ảnh. Kim Myung Soo miết tay lên người con gái trong hình, khuôn mặt đáng yêu đang mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
- Joe...
Máu ộc ra từ miệng khiến L vô cùng đau đớn, theo quán tính, hắn nắm chặt lấy bức ảnh hơn.
- Ngủ ngon nhé, Yeonie.
Bác sĩ Hang dịu dàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán JiYeon, nó cười yếu ớt đáp lại, mắt nhìn kim tiêm, rồi lại nhìn ra phía cửa, nước mắt bỗng trào ra.
"Đôi tay anh sẽ dang rộng và biến thành một đôi cánh
để che chở, bảo vệ cho em
Em phải biết tin tưởng, tin tưởng vào chúng ta.
sẽ giống như câu chuyện cổ tích với kết thúc tươi đẹp,
hạnh phúc và vui vẻ.
Cùng nhau ta viết nên kết thúc của chúng ta..."
Lời bài hát Đồng Thoại chợt vang lên đâu đó trong ký ức. Park JiYeon mím môi, chất lỏng đã được tiêm vào người, nó thấy người mệt mỏi, đôi mắt nặng trịch chỉ muốn khép lại, nhưng sâu trong trái tim yếu ớt vẫn còn chút kháng cự, đôi mắt JiYeon vẫn không rời khỏi cánh cửa, nó muốn đợi, dù cho là giây phút cuối cùng, nó vẫn muốn đợi.
Myung Soo nắm chặt lấy bức ảnh, hắn muốn đứng dậy, hắn muốn đến bệnh viện, nhưng người hắn nặng trịch, toàn thân mất hết sức lực, cả ngón tay cũng không cử động nổi nữa. Máu từ miệng lại trào ra, hắn đau đớn nhắm chặt mắt. Nước mắt hòa chung với máu, lạnh băng.
Khi Kim Myung Soo khép mắt lại, cũng là lúc, Park JiYeon trút hơi thở cuối cùng.
*
*
*
Ngày hôm nay, em không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Khuôn mặt đáng yêu của em, làn da mịn màng của em, nụ cười rạng rỡ của em, tình yêu của em, tất cả như hóa thành gió, luôn quanh quẩn đâu đây, luôn hiện hữu những nơi người đó đi đến...
Em nói em sẽ luôn ở bên cạnh người đó, nhưng không phải, thật ra, em không ở đây, em không thể nhìn thấy bộ dạng đau đớn của người đó, càng không thể lau đi nước mắt của người đó, em chỉ có thể bất lực nhìn người đó gào to tên em trong vô vọng...
*
*
Tất cả chúng ta ắt đều trải qua tuổi 17.
Tuổi 17 với những ước mơ hoài bão.
Tuổi 17 với tình yêu đầu đời mặn nồng thuần khiết.
17 tuổi, Park JiYeon gặp mối tình đầu. Yêu hết mình và hi sinh hết mình.
Một người mẹ luôn mong mỏi cảm nhận được tình yêu của con trai, và bà đã nhận được món quà ý nghĩa hơn cả, đó là được thấy cậu con trai ngỗ nghịch trưởng thành.
Một cô tiểu thư nhút nhát không bao giờ dám nói "không" đã dám cất lên tiếng nói của chính mình, dũng cảm theo đuổi người mình yêu.
Một cậu nhóc nhiệt tình đáng yêu sống trong vỏ bọc mọt sách đã biết ngẩng cao đầu khi bị bắt nạt.
Một anh chàng hay bỡn cợt sống buông thả cuối cùng cũng tìm được "đầu bếp" cho riêng mình.
Chưa từng thiếu thốn gì, người con trai đó coi thường tất cả, nhưng rồi, như buổi bình minh đầu tiên kể từ lúc sinh ra, cuộc sống của cậu bắt đầu .
Tất cả đều vì....họ đã gặp một người con gái 17 tuổi.
*
Cuộc đời không phải một câu chuyện cổ tích, trong thế giới thật này, phép màu vốn không hiện hữu.
Park JiYeon không thể thay đổi số phận của mình, nhưng lại dễ dàng làm đảo lộn cuộc sống của người khác.
Kim Myung Soo nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Park JiYeon, giữa hành lang mờ tối, nó cúi xuống nhìn hắn, miệng cười thích thú:
- Để tôi băng bó vết thương cho .
Giây phút lần đầu đó, là tình cờ.
Khoảnh khắc họ gặp nhau, chính là định mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top