Chap 32 - Hỗn loạn


Bầu trời sáng nay có được chút nắng, những giọt nắng hiếm hoi của mùa đông, hiếm hoi như việc Park JiYeon thức dậy từ rất sớm vậy. Nó vươn vai, bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải lên và giật mình. JiYeon như không còn nhận ra mình nữa, da mặt xanh xao đang tố cáo tình trạng bệnh ngày càng tệ của nó.

Chống tay lên bồn rửa mặt, hít một hơi thật sâu, JiYeon trở ra ngoài phòng, nhảy tưng tưng lên giường miệng gọi ầm lên:

- Chồng ơi dậy mau!

Có giọng phàn nàn vang lên, kèm theo đó là cái trở mình lười nhác của Kim Myung Soo, JiYeon mặc kệ, nó tiếp tục nhún nhảy đến khi hắn không chịu nổi bật dậy mới thôi.

- Làm quái gì dậy sớm vậy chứ?

Myung Soo lầm bầm, hôm qua hắn đi chơi với WooHyun đến khuya mới về nên rất mệt, trời lại lạnh như vậy quá thích hợp cho một bữa ngủ nướng đến tối, tuy kêu ca vậy nhưng L vẫn để mặc cho vợ lôi ra khỏi nhà.

Park JiYeon không trả lời, lôi hắn lên xe buýt, đến trạm lại lôi xuống, và cuối cùng là lôi vào...

- Không biết trượt.

Kim Myung Soo đút tay vào túi, không thèm liếc mắt vào đôi giày trượt JiYeon đang giơ lên.

- Thì em dạy anh.

- Không cần.

- Vậy thì đi thôi.

- Này...

JiYeon luôn ngang ngược không bỏ lời nói nào của chồng lọt tai. Xưa nay Kim Myung Soo luôn ngang tàng với người khác, nay đến lượt hắn bị nếm phải, thật không dễ chịu, nhưng nếu không nhắm mắt làm ngơ, còn khổ hơn.

- Hahahahha...

JiYeon cười phá lên trước màn tiếp đất bằng mông vô cùng ngoạn mục của chồng. Myung Soo lầm bầm xoa xoa chỗ đau rồi nó có nói thế nào hắn cũng không chịu đứng dậy nữa, cứ ngồi lỳ dưới sàn băng. Cũng may sân băng sáng sớm chẳng có ai nếu không đã sớm trở thành trò cười rồi. Sau khi nói đến cứng lưỡi mà không được, Park JiYeon thô bạo lôi hắn đi luôn. Sau một hồi bị lôi xềnh xệch như bao tải Kim Myung Soo cũng miễn cưỡng đứng dậy. Trỏ trượt băng này khó hơn hắn nghĩ, làm thế nào cũng không đứng thẳng được chứ đừng nói đến việc trượt.

Sau cú ngã thứ n thì Myung Soo tựa hẳn vào thanh vịn, khoanh tay nhất quyết không thử nữa.

- Thôi nào tập thêm lần nữa thôi.

Park JiYeon chắp tay lại năn nỉ, nhưng cũng như nó, một khi hắn đã thực sự không muốn rồi, thì có quỳ lạy cũng vô ích. JiYeon bĩu môi, di chuyển ra khoảng sân rộng.

Kim Myung Soo nhìn theo vợ mình, gót giày khéo léo lượn lờ trên mặt băng như đang nhảy múa, chiếc váy trắng tinh khôi bay phất phơ theo những nhịp chân. Park JiYeon dang rộng tay, tựa như một chú chim nhỏ tự do phóng khoáng đang chao lượn đầy mê mải. Khung cảnh trắng xóa khiến mọi thứ trở nên hư thực không rõ, cả Park JiYeon dường như cũng chìm trong một thế giới khác, ẩn hiện như làn sương với điệu vũ mùa đông tuyệt đẹp.

Kim Myung Soo ngắm nhìn đến si mê, và cứng đơ người khi JiYeon quay mặt lại cười thật tươi với hắn. Nụ cười rạng rỡ đó khiến mọi thứ trên thế giới này bỗng chốc trở thành vô nghĩa, giờ đây, dù có phải đánh đổi bằng mạnh sống, hắn cũng nguyện ý để đổi lấy nụ cười đó.

Rầm

- Aaaaa...

- Không lành lặn được một lần là chết phải không?.

Kim Myung Soo bực tức nói với cô vợ phiền phức của mình, vết thương cũ chưa kịp lành nó đã tha thêm những vết mới về.

- Một chút bất cẩn thôi mà, ai chơi trò đó mà chưa té qua chứ!

JiYeon nháy mắt bao biện rồi ôm choàng lấy cổ chồng, hắn đâu biết nó rất háo hức bị thương vì lần nào cũng sẽ được hắn bế ẵm bồng cõng hết.

- Anh nói thật chứ?

- Chuyện gì?

- Mùa thu năm sau, sẽ đưa em đi xem rừng phong ở Canada.

- Ừ.

JiYeon giấu tiếng thở dài, nó gối cằm lên vai hắn, đôi mắt mông lung, đôi tay nó vô tình siết chặt hắn hơn. Nếu như có thể, JiYeon mong giây phút này sẽ mãi dừng lại, dừng lại nơi bờ vai rộng này, dừng lại, bên người con trai này.

- Hứa với em một chuyện.

Kim Myung Soo hơi ngoái nhìn phía sau, đôi lông mày cao ngạo khẽ nhíu lại. Giọng JiYeon như lạc hẳn đi, hít một hơi sâu, nó nói tiếp dù cho L chưa trả lời.

- Hãy giúp em thực hiện những điều em chưa làm được, giúp em đi những nơi em chưa từng đến, nếm những món em chưa từng ăn, chơi những trò em chưa từng chơi...

- Tại sao? Em tự sống cuộc sống của mình đi.

- Em chỉ sợ,..cuộc sống quá ngắn ngủi để thực hiện hết những điều em muốn làm.

- Chỉ khi nào em ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm mới gọi là ngắn ngủi vợ à.

Sống chung bao lâu nay nhưng JiYeon vẫn không tài nào hiểu hết được tên chồng của mình. Hắn có vẻ ngoài cao ngạo bất cần nhưng lâu lâu lại phun ra toàn triết lý. JiYeon không nói gì nữa, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn, đánh một giấc.

Lúc Park JiYeon thức dậy trời đã gần chiều. Nhìn vết thương đã được băng lại cẩn thận nó khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đông cứng lại khi chiếc lịch nhỏ đập vào mắt, hôm nay là ngày khám định kì. JiYeon thở dài, thay đồ rồi bước xuống nhà.

Myung Soo đang coi ti vi ngoài phòng khách, thấy nó xuống, hắn chỉ chỉ vào trong bếp ý bảo ăn cơm đi. JiYeon gật nhẹ đáp lại. Bữa cơm rất đơn giản, cơm và trứng chiên. Nhìn thoáng qua cũng biết là tên chồng tự làm rồi. JiYeon đưa một muỗng cơm lên miệng, nhai, và nuốt.

- Ngon không?

Tiếng L từ ngoài hỏi vọng vào, JiYeon nhăn mũi đáp:

- Dở tệ.

L lè luỡi hừ nhẹ rồi lại quay sang xem tivi. Hắn đâu biết, nó nguyện đổi tất cả để nếm được cái vị dở tệ đó. Park JiYeon vô thức liên tục đưa thức ăn lên miệng, cơm chưa kịp nuốt đã đút tiếp muỗng khác, khiến cơm rơi cả ra ngoài.

Soạt

Rầm

Kim Myung Soo giật mình, nhỏm dậy chạy nhanh vào bếp và lập tức khựng lại khi thấy trước mắt hắn là phần cơm trưa vương vãi dưới đất, còn Park JiYeon thì tóc rối bù ngồi dưới sàn, tay đang chảy máu do chén sứ bể quệt trúng.

- Chuyện gì vậy??

L lo lắng cúi xuống cầm tay JiYeon lên xem nhưng nó gạt mạnh ra, không nói không rằng đứng bật dậy.

- Park-Ji-Yeon!

Mỗi lần hắn gọi thẳng tên nó như vậy nghĩa là đang rất nghiêm túc, JiYeon cũng biết, nên nó quay người lại, trả lời hết sức vô nghĩa:

- Không có gì.

Kim Myung Soo không phải hạng ngu ngốc hay dễ dãi, hắn đứng chặn trước mặt nó, bắt nó phải nhìn thẳng vào mắt mình, từ tốn hỏi lại:

- Có chuyện gì?

JiYeon không nhìn hắn, cũng lì lợm không trả lời. Đến lúc này thì Myung Soo sôi máu lên thật rồi, bữa trưa mà hắn cố công làm lại bị đối xử như vậy.

- Em thôi tính trẻ con đó đi được không?

- ....

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Chẳng có gì cả, anh trở nên phiền phức như vậy từ khi nào chứ!

JiYeon hét lên rồi xô L ra, bước nhanh ra phía cửa, vội vàng thế nào lại sơ ý vấp phải bậc cửa và ngã xuống sàn. Myung Soo chạy nhanh đến toan đỡ thì đã bị nó đẩy ra.

- Không cần.

JiYeon chống tay đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.

Mưa lất phất. Mùa đông sắp qua đi, trời không đủ lạnh để khiến tuyết rơi nữa, chỉ để lại những cơn mưa phùn bất chợt. Park JiYeon bước nhanh trên con phố thưa người, đầu gối đau rát vì vết xước, nhưng nó không quan tâm. JiYeon ghét cái nơi nó sắp đặt chân đến, nó vốn không phải người mạnh mẽ, nếu lúc nãy nó không to tiếng với hắn, thì chắc đã không kìm lòng được mà khóc òa lên.

"Chỉ khi nào em ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm mới gọi là ngắn ngủi"

Park JiYeon khựng lại, nhìn mông lung một lúc lâu, hít một hơi thật sâu, rồi chợt mỉm cười.

Kim Myung Soo đập mạnh ly rượu xuống, không biết đã là ly thứ mấy rồi nhưng hắn vẫn không tài nào say được, đưa tay toan rót thêm một ly nữa thì WooHyun chặn lại.

- Giận vợ cũng đâu cần uống nhiều đến vậy!

L gạt tay WooHyun ra, cầm chai rượu lên nốc thẳng, WooHyun thấy vậy cũng lắc đầu không nói gì nữa. Myung Soo uống hết cả chai, thấy đầu óc càng lúc càng tỉnh táo.

Myung Soo nghĩ đến chuyện chiều này, không phải việc bữa trưa bị gạt đổ, cũng không phải việc Park JiYeon to tiếng với hắn, mà là việc JiYeon bị vấp bậc cửa. L nhớ rất rõ nó đã từng nói, đó là bậc cửa may mắn của nó, từ lúc nhỏ nó đã có thói quen nhảy qua bậc cửa, gọi là lấy hên, và JiYeon đã giữ thói quen này xuyên suốt đến tận khi tụi nó dọn đến, vì thế hoàn toàn không có chuyện vấp bậc cửa ngã được, không chỉ có thế, bữa trưa nay, món trứng đó rất cay vì hắn cố ý đổ bột ớt vào, nhưng lại không hề nghe JiYeon phản ánh một câu nào, lại còn ăn được mấy muỗng.

Kim Myung Soo vò mái tóc rối, mắt nhíu chặt lại đầy đăm chiêu, rồi hắn đứng bật dậy tông cửa chạy nhanh ra ngoài.

Rầm

Cánh cửa đáng thương bị đẩy gần sút cả bản lề, bác sĩ Hang giật mình ngước lên:

- Cậu Kim?

Myung Soo lao đến gần ông, bước chân lảo đảo không vững.

- Nói đi, cô ấy bị bệnh gì?

Bác sĩ Hang kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa biết phải làm gì thì hắn đã nói tiếp:

- Lần trước, bệnh án, tôi đã thấy rồi, những triệu chứng đó là như thế nào?

Bác sĩ Hang bối rối, giữ kín tình trạng bệnh nhân là trách nhiệm của ông, và lại, ông biết cậu thanh niên này chính là người mà Park JiYeon muốn giấu nhất, hơn hết, Myung Soo đang trong tình trạng dễ bị kích động thế kia.

Thấy vị bác sĩ chần chừ không nói, Myung Soo thở dài:

- Ông không muốn nói cũng được, chỉ cần cho tôi biết, bệnh của cô ấy có thể chữa khỏi không?

Tuy giọng nói có phần từ tốn hơn nhưng bên trong Myung Soo như muốn phát điên lên. Hắn không vô tâm đến nỗi không nhận ra sắc mặt JiYeon ngày càng xấu, tính tình cũng tệ hẳn đi, hắn không muốn thấy nó như vậy, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì hơn, không biết bao nhiêu lần L phải cố kiềm nén bản thân chạy đến bên JiYeon hỏi cho rõ, vì hắn hiểu vợ mình, cũng hiểu việc làm ầm lên như một đứa trẻ đòi quà chẳng có tác dụng gì.

Bác sĩ Hang nhìn Myubg Soo, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên hình ảnh của Park JiYeon, cũng vào một buổi tối lạnh căm, chính tại nơi này, nó đã hỏi ông một cách tuyệt vọng: "..có thể chữa khỏi không??"

Bây giờ ông làm sao có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hi vọng của chàng trai này mà trả lời đây. Tại sao số mệnh lại tàn nhẫn như vậy, cố gắng miễn cưỡng hai con người này đến với nhau để rồi khi họ yêu nhau lại nhẫn tâm chia cắt.

Kim Myung Soo dường như đã tìm thấy câu trả lời ở sự im lặng của bác sĩ Hang. Hắn không nói một câu, khuôn mặt bỗng chốc trở nên lạnh băng, bước chân lặng lẽ rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa kia vừa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra:

- Thời gian không còn nhiều nữa, con hãy mau quyết định đi.

Bác sĩ Hang tháo cặp mắt kiếng xuống, vừa day day hai bên thái dương vừa nói với người vừa bước ra từ phòng vệ sinh.

Lảm nhảm

Ai lọt hố rồi thì mau chuẩn bị "thau" để hứng nước mắt đi nhá 😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: