Chapter 3

POV của bạn
"Không, không hề. Tôi nghĩ đó là..." Anh ấy nói sau đó ngừng lại vì anh ấy nhận ra rằng mình sắp nói ra từ 'dễ thương' và tôi cũng nhận thấy ra được điều này, tôi đỏ mặt khi anh ấy sẽ nói ra từ 'dễ thương'. Sao anh ấy có thể nghĩ rằng nó dễ thương. Một số người đã gọi đó là kỳ lạ khi tôi làm vậy...Mày đang chờ đợi điều gì nếu anh ấy phải lòng mày hả
(Y/n)? Tôi lại nói chuyện với chính mình trong đầu. Đó chỉ là một thói quen mà tôi không thể thay đổi được.
"Anh nghĩ vậy sao?" Tôi hỏi anh ấy, tôi không biết nhưng cách anh ấy nhìn thấy những điều kỳ quặc của tôi hấp dẫn tôi càng khiến tôi càng thích anh ấy hơn. Tôi không biết cảm giác trong lòng mình là gì nhưng tôi bắt đầu thích anh ấy.
"Y-yeah" Anh ấy nói ôm con gấu Bắc Cực của mình chặt hơn và mặt anh ấy bắt đầu đỏ lử. Anh ấy thực sự rất dễ thương đối với tôi.
"Cảm ơn vì đã không nghĩ tôi kỳ lạ.... Tôi thường che giấu sự kỳ lạ của mình vì mọi người sẽ tránh xa tôi nếu tôi trở lại thành chính mình"Tôi vừa nói vừa xoa gáy.
"Không sao đâu, tôi thành thật mà nói thì trông mặt r-rất...d-dễ t-thương khi bạn nói chuyện với chính mình" Anh ấy nói có chút ngập ngừng. Khỉ thật! Làm ơn đừng khen tôi nữa. Tôi không biết phải trả lời sao những lời khen ngợi này... đặc biệt là từ một người như anh.
"Cảm ơn" Tôi nhanh chóng tìm  ra điều gì đó để thay đổi chủ đề khi đang nói. "Này, đó có phải là gấu Bắc Cực thật không?" Tôi hỏi, chỉ vào con gấu Bắc Cực đang ngủ trên đùi anh ấy.
"Vâng...đúng vậy. Nhân tiên anh ấy tên là Kumajiro." Anh ấy nói và vuốt ve đầu chú gấu Kumajiro dễ thương.
"Nó thực sự rất đáng yêu" Tôi nói và muốn sờ vào đầu chú gấu.
"Bạn có thể cưng nựng nó, nó sẽ không cắn bạn đâu." Anh ấy nói và nắm lấy bàn tay của tôi. Tôi đỏ mặt khi anh ấy làm vậy vì bàn tay anh to và ấm áp hơn tôi một cách đáng kể. Sau đó, anh ấy đặt tay tôi lên trên chú gấu đang ngủ, tôi bắt đầu cưng nựng nó. Kumajiro có bộ lông rất mềm và tôi cảm thấy như chỉ muốn ôm chú gấu vào trong lòng mình.
Ý tôi là khi đi ngủ tôi có một chú gấu nhồi bông mặc dù tôi đã biết rằng mình đã lớn rồi và không nên ôm thú bông đi ngủ. Nhưng tôi không thể bỏ chuyện này được, con gấu vừa giúp tôi ngủ ngon hơn và nó được làm bởi mẹ Ancient (C/n) đã tặng cho tôi trước khi bà ấy qua đời và tôi đã giữ nó từ đó đến giờ.
Tôi nhận thấy rằng Kumajiro đang bắt đầu mở mắt. Ồ không! Tôi đã đánh thức anh ấy dậy! Con gấu khi đó duỗi tay ra và ngáp. Anh ấy nhìn tôi kìa và ồ! Kumajiro thực sự đáng yêu!
"Bạn là ai?" Nó hỏi tôi, tôi giật mình có phải con gấu đó vừa nói chuyện phải không?
"Bạn có vẻ hơi ngạc nhiên...Việc Kumajiro biết nói" Canada vừa nói cưng nựng Kumajiro.
"Bạn là ai?" Nó hỏi chủ nhân của mình và Canada chỉ mỉm cười
"Tôi là Canada, chủ nhân của bạn" Anh ta nói
"Và cô ấy là ai?" Kumajiro nói chỉ tay về hướng của tôi.
"Tôi là (C/n) nhưng bạn có thể gọi tôi là (Y/n)." Tôi nói và mỉm cười với chú gấu.
Kumajiro sau đấy vẫy tay như thể anh ấy muốn nói mau bế tôi vào trong lòng của cô đi. Canada mỉm cười và anh ấy bế Kumajiro đến cho tôi và tôi ôm anh ấy như cách Canada đã làm. Kumajiro thực sự ấm áp và mềm mại, chắc chắn nó còn tốt hơn món đồ chơi thú bông mà tôi sở hữu.
"Tui thích bạn~" Kumajiro tròng lòng cất lên tiếng nói
"Tôi ư?Thật không?" Tôi ôm Kumajiro ngày càng chặt thêm.
"Ừ! Bạn gái của chủ nhân của tôi phải không? Điều đó khiến bạn trở thành mẹ của tôi!" Anh ấy nói và cả tôi lẫn Canada đều đỏ mặt trước những giả định của anh ấy. Về cơ bản thì cả hai chúng tôi đều bối rối về việc chú gấu này thực sự nghĩ tôi là bạn gái của Canada, ý tôi là thực lòng yêu.
"Kuma cô ấy không thực sự là bạn gái của tôi...." Canada nói và vỗ về đầu Kumajiro và anh ấy tiến về chỗ Kumajiro và thì thầm một điều gì đó.
"Ồ! Chà, mẹ sẽ sớm là mẹ của con! "Khi Kumajiro nói, tôi đỏ mặt, có lẽ đang mỉm cười với Kumajiro, và hôn lên trán anh ấy.
"Bạn thật dễ thương. Bây giờ tôi nghĩ nên trả bạn lại cho chủ nhân của bạn, cuộc họp có vẻ sắp bắt đầu rồi." Tôi nói và cũng cố gắng trả lại Kumajiro.
"Con có thể ở lại đây với mẹ cả buổi gặp mặt không? Con chưa bao giờ có mẹ trước đây!" Anh nói và đặt tay tôi trở lại vị trí cũ khi tôi ôm anh ấy.
"Có được không, Matthew?" Tôi hỏi anh ấy và anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Vâng, tất nhiên rồi" Anh ấy nói và mỉm  cười với tôi và Kumajiro, tôi đã đáp lại anh ấy bằng một nụ cười.
"HELLO EVERYONE, LET START THIS MEETING!YEAH!  " Tôi nghe thấy ai đó đang la hét trước mặt tôi. Người đàn ông có mái tóc vàng và đôi mắt như bầu trời, mặc áo khoác bomber và đeo kính. Anh ấy trông rất giống Canada, tôi nhớ anh ấy là America hoặc USA.
"Vill, bạn có nói tiếng Anh bình thường không? Đừng hét lên!" Có người nói với anh ta rằng anh ta có giọng Đức, vì vậy tôi chắc chắn rằng anh ta là người Đức. Tôi nhìn người đàn ông này. Anh ta là Germany. Anh ta có mái tóc vàng và điểm nhấn là đôi mắt  xanh mượt rất nhợt nhạt.
"Bình tĩnh nào, đồ điên! Tôi chỉ muốn thể hiện sự nhiệt tình ở đây!" Anh ấy đáp lại bằng một giọng vui vẻ và nhiệt tình, và tôi cơ bản là bịt tai lại mỗi khi anh ấy nói.
"Nhân tiện, anh ấy là anh trai của tôi... Tôi biết chúng tôi trông giống nhau." Canada nói với giọng nhẹ nhàng hoàn toàn trái ngược với giọng người anh trai của mình.
"Các bạn thật khác nhau một cách ghê gớm, hãy để tôi nói với mọi người về điều đó." Tôi nói và nhìn vào những cuộc bạo động diễn ra trong khi cuộc họp đang tiến hành. Mọi người đều đánh nhau, la hét, phàn nàn hoặc là không quan tâm. Đây sẽ là một ngày dài đây!
*Thời gian nhảy cóc*Do đôi mắt của England đem đến cho bạn
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc và trong những giây phút đó, tôi đã giới thiệu bản thân mình với mọi người và tôi đã gặp rất nhiều Quốc Gia kỳ lạ. Tôi đã gặp America, người này thực sự rất ồn ào và đáng ghét, France, người cơ bản bắt đầu tán tỉnh tôi ngay từ khi tôi giới thiệu bản thân mình. Và England thường thuyết trình cho America và có một chút nóng nảy, trong đấy tất nhiên có Russia, người mà tôi hy vọng đã quên sự việc đó. Trước đó China sở hữu một con gấu trúc rất dễ thương, Japan trông có vẻ điềm tĩnh và ít nói, Germany anh chàng mà tôi khá ấn tưởng bởi khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc, Anh chàng người ý theo tôi thấy là một kẻ mê pasta như mạng, và tôi gặp rất nhiều quốc gia kỳ quái hơn nữa.
Tôi đã gặp được nhiều Quốc Gia và cũng chính điều đó làm tôi kiệt sức vì là một người hướng nội. Giao lưu với nhiều người có tính cách cực kỳ nổi bật như thế này chắc chắn sẽ khiến tôi mệt mỏi.
Cuối cùng khi tôi quay lại chỗ ngồi bên cạnh Canada, tôi nhận thấy anh ấy vẫn ở đó ôm Kumajiro mà tôi đã đưa cho anh trước đó. Kumajiro thực sự không muốn rời tôi chút nào nhưng tôi phải làm vậy vì tôi phải giao lưu với các Quốc Gia khác để họ dành sự quan tâm của họ đến công việc kinh doanh ở đất nước tôi. Dù sao đó cũng là kế hoạch của sếp, và tôi sẽ cố gắng trở thành bạn bè của tất cả bọn họ.

"TẤT CẢ HÃY NHỚ!
Chúng ta sẽ có một bữa tiệc vào tối mai tại chỗ của tôi!
Chào mừng thành viên mới nhất của chúng ta !! "Mọi người  được nhắc nhở , tôi không thể tin được là họ đã tổ chức một bữa tiệc chỉ để chào đón tôi.Ý tôi là nghiêm túc? Nhưng tôi đã nghe nói người Mỹ thích tiệc tùng, vì vậy tôi đoán đó là điều bình thường đối với America.

Tôi mệt mỏi ngồi xuống và cúi đầu trong giây lát. Những người khác nói lời tạm biệt. Tôi chào tạm biệt những quốc gia vừa gặp, không biết có ngủ được một lúc không.

"Bạn ổn chứ?" Tôi nghe được một giọng nhẹ nhàng. Tôi nhìn sang Canada để xem có ai khác không.

"Vâng .. Tôi đã kiệt sức với tất cả các hoạt động xã hội". Tôi mệt mỏi và nhắm mắt lại

"Hola (C / n)!"  Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top