Burden of Expectations
Orm bước ra khỏi căn biệt thự, lòng nặng trĩu với những suy nghĩ rối bời, như một gánh nặng vô hình kéo chậm từng bước chân. Phía sau cô, căn biệt thự lộng lẫy hiện lên với vẻ ngoài hoàn mỹ, nhưng trong mắt Orm, nó chỉ là một bức tường lạnh lẽo, giam cầm cô trong một không gian rộng lớn mà vô hồn. Từng ngóc ngách của ngôi nhà được sắp xếp tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhưng chính sự hoàn hảo ấy lại phủ lên một lớp vỏ xa lạ, khiến mọi thứ trở nên giả tạo và ngột ngạt. Orm cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc lồng bằng vàng, lấp lánh, xa hoa lộng lẫy nhưng trống rỗng, nơi mọi thứ đều xa cách, kể cả chính bản thân cô.
Orm rời đi, từng bước chân của cô như kéo theo cả sự ngột ngạt còn vương vấn trong không gian tĩnh lặng của căn biệt thự phía sau. Từng cơn gió thoảng qua chỉ làm khoét sâu thêm khoảng trống vô hình trong lòng cô. Ngôi nhà ấy, từ trước đến giờ chưa bao giờ là nơi cô muốn trở về. Mỗi góc tường mang theo những ký ức mệt mỏi, những lời nói chất chứa sức nặng của những kỳ vọng, cứ đeo bám cô mãi không rời.như thể chúng đã khắc sâu vào tâm trí cô, tạo nên một không gian ngột ngạt, khiến cô luôn cảm thấy bức bối. Đáng lẽ ra, đó phải là nơi người ta tìm thấy được sự bình yên, nhưng đối với cô, nó chỉ là một chiếc lồng sắt lạnh lẽo,đang giam cầm những cảm xúc đã phai mờ theo thời gian. Mỗi bước chân rời đi, mỗi nhịp thở nặng nề, như thể chúng đang bị níu giữ lại bởi những suy nghĩ hỗn loạn, khiến cô không thể bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
Khiến Orm không ngừng tự hỏi: Liệu cô đang khao khát tìm thấy được sự tự do,hay chỉ đang tuyệt vọng chạy trốn khỏi chính nỗi đau đang gặm nhấm trái tim mình từng chút một?
Cánh cửa khép lại phía sau lưng Orm, nhưng những lời lo lắng của mẹ vẫn đang vang vọng trong đầu cô, sắc bén như những mũi dao vô hình, chậm rãi cứa vào từng góc khuất trong tâm trí cô.Orm cố hít một hơi thật sâu, mong tìm được chút yên bình để xoa dịu cảm xúc đang rối bời. Thế nhưng, thay vì nhẹ nhõm, cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực lại càng siết chặt hơn, như thể một tảng đá vô hình đang đè nặng lên từng hơi thở, khiến cô chẳng thể thoát ra khỏi vòng vây áp lực.
Từng bước chân của Orm trở nên nặng nề, như thể có một lực vô hình đang kéo cô lại. Cảm giác mệt mỏi, dần dần len lỏi vào từng suy nghĩ, cuốn cô vào một mớ hỗn độn không lối thoát. Những bước đi của cô chậm lại, lạc lõng, như thể cô chẳng biết mình đang tìm kiếm gì, hay chỉ đơn giản là muốn chạy trốn khỏi những điều mà chính cô cũng không thể lý giải.
Cảm giác ấy như những sợi dây vô hình đang dần siết chặt lấy trái tim Orm, từng chút một rút cạn hơi thở của cô. Mỗi cử động trở nên nặng nề, như thể cơ thể cô đang bị nhốt trong một không gian chật chội, ngột ngạt, không còn lối thoát. Những kỳ vọng, dù không ai thốt ra, cũng đủ sức nặng âm thầm đè lên đôi vai mảnh khảnh, như một bóng ma dai dẳng, quấn chặt lấy cô. Dù cô có bước đi bao xa, vẫn không thể thoát khỏi áp lực ấy, như thể nó đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cô.
Orm không chỉ bước đi, mà như đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng phá vỡ vòng xoáy của áp lực và trách nhiệm đang cuốn chặt lấy cô. Nhưng càng cố thoát ra, cô càng bị kéo sâu hơn, như thể những gánh nặng vô hình đang nhấn chìm cô, biến mỗi nỗ lực của cô trở nên vô nghĩa. Điều duy nhất còn lại là sự mệt mỏi, và nỗi đau ngấm ngầm không tên, cứ bám riết lấy cô, như một bóng ma không bao giờ buông tha.
Ngay khoảnh khắc trước đó, trong sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở , ánh mắt của ba mẹ cô như những lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ cứa sâu vào tâm trí Orm mà chẳng cần thốt ra bất kỳ lời nào. Sự im lặng ấy không phải là bình yên, mà là một nỗi dày vò, chất chứa vô vàn câu hỏi chưa lời đáp và những nghi ngờ âm ỉ cứ lớn dần lên. Orm cảm thấy như cơ thể mình bị siết chặt, từng nhịp thở trở nên khó khăn, như thể không còn chút không khí nào để tiếp tục. Trong căn phòng ấy, không còn nơi nào để cô trốn tránh, cũng chẳng có lối thoát nào để rời đi.
Và rồi, mẹ cô cất tiếng, giọng nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại như những nhát dao sắc lạnh:
“Lingling Kwong... là ai vậy, con?”
Mọi giác quan của Orm bỗng chốc như bị đông cứng lại trong tích tắc. Câu hỏi ấy, tưởng chừng đơn giản,nhưng lại mang trong mình một sức nặng như lời buộc tội ngầm. Từng lời mẹ cất lên, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như những mũi kim sắc bén xuyên thẳng vào tâm trí Orm. Đằng sau vẻ dịu dàng là một sức ép âm thầm, kiên định và không thể phản kháng. Lồng ngực cô thắt lại, hơi thở nghẹn lại giữa dòng cảm xúc hỗn loạn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi thứ quanh cô như chao đảo, trôi tuột khỏi tầm kiểm soát, tựa một vực sâu hun hút đang dần kéo cô xuống, chỉ còn lại nỗi lo âu và bất lực bủa vây khắp tâm trí.
Ánh mắt của Orm thay đổi ngay lập tức, phản chiếu sự hoang mang và lo lắng không thể che giấu, như những con sóng cuộn trào trong lòng, dâng lên và đẩy cô vào tuyệt vọng. Nhưng tất cả những cảm xúc ấy lại vô nghĩa, chỉ khiến cô càng cảm thấy bị trói buộc, như một lời buộc tội không thể chối cãi. Cái tên Lingling Kwong,vô tình thốt ra trong lúc cô không kiểm soát được bản thân.Giờ đây, nó như một chiếc gông xiết chặt quanh cổ cô, nặng nề đến mức khiến từng hơi thở trở nên khó khăn. Mỗi phút giây trôi qua, nỗi lo sợ ấy càng thít chặt lý trí cô, khiến mọi suy nghĩ trở nên mờ mịt, không còn lối thoát
Mẹ cô không ép buộc, không truy hỏi thêm, nhưng ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của bà lại khiến cô cảm thấy như bị vạch trần dưới ánh sáng chói chang, không còn nơi nào để ẩn mình. Mọi sự kiềm nén của Orm đều bộc lộ rõ qua đôi mắt ấy. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng hơi thở đều như mắc kẹt trong lồng ngực, nghẹn ngào không thoát ra được.
Ánh mắt của mẹ như ngọn đèn rọi thẳng vào những góc tối sâu kín nhất trong cô, như muốn bóc trần mọi bí mật.Một lời giải thích – dù bà không cần thốt thành lời – nhưng Orm cảm nhận rõ sự đòi hỏi ấy, giống như một áp lực vô hình. Nhưng cô không dám mở miệng, bởi chỉ cần một âm thanh thoát ra, mọi điều cô chôn giấu bấy lâu sẽ vỡ vụn, như tấm kính mong manh rạn nứt dưới sức ép vô hình.
Sự im lặng trùm lên căn phòng, nặng nề và u ám như bầu trời trước cơn bão. Nó không làm dịu đi áp lực trong lòng cô, mà ngược lại, từng giây trôi qua như lưỡi dao vô hình, cứa sâu vào ý thức. Orm cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ có tội, đứng trước vành móng ngựa, còn mẹ cô – dù không nói một lời – lại như một vị thẩm phán điềm tĩnh, ánh mắt đầy nghi hoặc khiến cô càng thêm bối rối.
Ba cô không nói gì, nhưng ánh mắt ấy, sắc lạnh và trầm tĩnh, như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cô, không cho phép cô trốn thoát. Sự im lặng của ông không phải là yên bình; nó như một cơn sóng ngầm đang cuộn trào, sẵn sàng cuốn sạch mọi lời biện minh. Ánh nhìn ấy không bộc lộ sự giận dữ, nhưng lại chứa đầy nghi hoặc, như một ngọn lửa nhỏ rực cháy, không bao giờ tắt. Orm cảm nhận rõ sự lạnh lẽo trong ánh mắt ba mình, như thể ông đang lật giở từng lớp suy nghĩ của cô, soi xét từng hành động nhỏ nhất, tìm ra câu trả lời mà cô không dám thừa nhận
Cảm giác lo âu trong lòng Orm càng ngày càng dâng cao. Cô biết ba luôn lo lắng về cô, nhưng giờ đây, có một điều gì đó thay đổi trong ánh mắt ấy, như thể ông không còn thấy được những gì cô muốn ba thấy. Mỗi lần ba nhìn cô, ánh mắt đó như một vết dao cắt vào lòng, như thể ông đang muốn vén lên những bí mật mà cô đang cố gắng giữ kín. Orm hiểu rằng, dù cô có cố gắng thế nào, cô cũng không thể giữ mãi bí mật này.
Ba cô vẫn im lặng, nhưng cái nhìn sắc lạnh của ông đã nói lên tất cả. Mặc dù không thốt ra một lời, nhưng Orm cảm nhận rõ sự giám sát trong ánh mắt đó – Không phải là sự lo lắng thông thường của một người cha dành cho con gái, mà là sự kiểm soát chặt chẽ, như một cơn bão tiềm tàng, luôn lặng lẽ chực chờ. Cô đã quen với việc bị giám sát, bị điều khiển, nhưng hôm nay, cảm giác ấy lại khác. Cô không còn sợ ba như trước, mà sợ những gì ông có thể làm với LingLing.
Ba cô chưa bao giờ thừa nhận, nhưng kỳ vọng của ông luôn ngấm ngầm hiện diện, như một gánh nặng vô hình đè lên vai cô, thứ mà cô không thể tránh khỏi dù có muốn. Từ nhỏ, Orm đã được dạy rằng cuộc đời mình không phải là của riêng mình, mà là để phục vụ gia đình, để duy trì danh tiếng và sự nghiệp mà ba cô đã dày công xây dựng. Mỗi bước đi, mỗi quyết định của cô đều phải vừa vặn với những kỳ vọng to lớn mà ông đã đặt lên. Những kỳ vọng đó không chỉ là thành tích hay con số mà ông mong muốn, mà còn là hình ảnh cô phải xây dựng, hoàn hảo trong mắt công chúng và những người xung quanh.
Ba cô luôn mong muốn cô trở thành hình mẫu hoàn hảo của một người thừa kế: lạnh lùng, quyết đoán và không có chỗ cho sai sót. Mọi thứ trong cuộc sống của cô đều phải đạt đến sự hoàn mỹ – từ ngoại hình, lời nói, cho đến từng hành động đều phải toát lên sự thận trọng và chính xác. Những buổi tiệc, những cuộc họp, tất cả đều là sân khấu để cô tỏa sáng, nơi không có chỗ cho thiếu sót hay lời phê bình. Cô không có quyền yếu đuối, không được phép mắc sai lầm, và chắc chắn không thể thất bại.
Đó là lý do Orm luôn phải cố gắng hơn những người khác, chỉ để chứng minh rằng mình xứng đáng với tất cả những kỳ vọng khắc nghiệt của ba cô. Mỗi lần mệt mỏi, mỗi lần muốn bỏ cuộc, cô lại nhớ rằng mọi thứ đã quá lớn, quá quan trọng. Cô không thể lùi bước, vì chỉ một bước sai thôi cũng có thể khiến mọi công sức của gia đình đổ sụp. Cô phải đáp ứng những kỳ vọng đó, không chỉ để bảo vệ gia đình, mà để không làm ba thất vọng, để không đánh mất cái giá trị mà ông đã đặt vào cô.
Khi mẹ cô hỏi về Lingling, Orm cảm nhận rõ ánh mắt của ba mình lướt qua cô, sắc bén và đầy dò xét. Cái nhìn ấy không chỉ tìm kiếm câu trả lời, mà như một mũi dao xuyên thấu, nhắm vào những bí mật mà cô đã dày công che giấu. Đầu óc Orm bỗng chốc quay cuồng. Cô hiểu rằng mình không thể để ba biết Ling quan trọng đến mức nào. Ba luôn tìm cách giữ vững quyền lực, luôn kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của cô, và nếu cần, ông sẽ không ngần ngại loại bỏ bất kỳ mối đe dọa nào. LingLing, trong mắt ba, chính là mối đe dọa lớn nhất.
Orm cảm thấy sợ hãi, từng suy nghĩ rối ren xoáy vào nhau, như một đám mây đen che phủ tâm trí cô. Cảm giác bất an như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cô, khiến trái tim cô đập nhanh và loạn nhịp. Không cần một lời trách móc hay hành động nào, chỉ một ánh mắt lạnh lùng từ ba cũng đủ khiến cô cảm thấy mình không thể giấu diếm thêm nữa.
Cô tự hỏi, liệu mình có thể giữ bí mật này được bao lâu, hay cuối cùng ba sẽ dùng quyền lực của ông để quét sạch mọi thứ cô đang cố gắng bảo vệ, phá tan những gì cô luôn níu giữ?
Ngón tay vô thức chạm lên trán, như muốn đẩy lùi những suy nghĩ rối bời, nhưng lại chỉ càng khiến chúng cuộn trào mạnh mẽ hơn.
"Sao mình lại gọi tên chị ấy chứ?"
Giọng Orm vang lên, khe khẽ, như tan biến trong không gian tĩnh mịch. Nhưng từng lời cô nói ra lại nặng nề, tựa như từng viên đá rơi xuống vực sâu, đè nặng trái tim vốn đã đầy mâu thuẫn của cô. Cô ngồi lặng trong chiếc Mercedes đen bóng, bàn tay run run đặt lên trán, gõ nhẹ như thể hy vọng có thể xua đi tất cả những hỗn loạn trong đầu.
Nhưng càng cố gắng, cảm giác vô vọng càng dâng tràn. Những hình ảnh về Lingling, từng nụ cười, từng ánh mắt dịu dàng, vẫn hiện rõ trong tâm trí, như một cuốn phim quay chậm mà cô không tài nào ngừng lại được.
Orm thở dài, một tiếng thở nhẹ nhưng chất chứa bao nỗi niềm. Cô tự nhủ phải tỉnh táo, phải kiểm soát bản thân, nhưng trái tim thì không ngừng gào thét, nhắc nhở cô về những cảm xúc không cách nào dứt bỏ.
Orm hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu nhịp đập loạn nhịp trong lồng ngực. Cô tự nhủ, giọng nhỏ đến mức như muốn lẩn trốn ngay trong sự yên tĩnh:
"Không sao đâu... Có lẽ mình chỉ đang nghĩ quá nhiều thôi."
Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn an bản thân:
"Mọi chuyện không tệ như mình tưởng đâu. Chỉ là mình đang lo lắng quá thôi, bình tĩnh lại."
Nhưng ngay cả khi nói ra, cô vẫn không thể gạt đi cảm giác hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng. Những ngón tay siết chặt vô lăng, để lại những vết hằn trên da, như một nỗ lực tuyệt vọng để kiềm chế dòng suy nghĩ không ngừng kéo về hình ảnh của Lingling.
"Giờ mình phải đến công ty để rà soát lại dự án với ông Warin, hoàn thành càng sớm càng tốt. Ba mà phát hiện có sai sót nào, ông ấy sẽ nổi giận, lúc đó mọi chuyện còn tệ hơn nữa."
Cô tự nhủ, cố gắng đẩy mọi lo lắng sang một bên. Dự án này không chỉ là một cơ hội quý giá, mà còn là thử thách đầu tiên mà ba đã giao phó cho cô. Sự kỳ vọng của ông giống như một chiếc khiên vừa bảo vệ, vừa nặng nề đè lên vai cô, mỗi bước đi đều phải thận trọng, không thể có sai lầm.
Một tiếng thở dài thoát ra, Orm rời mắt khỏi ánh đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ, tập trung vào con đường phía trước. Chiếc Mercedes đen bóng lướt đi trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, như thể mang theo tất cả những cảm xúc rối bời mà cô đang cố gắng che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top