VÒNG CỔ BỊ MẤT

Sáng đến.

Wendy cựa quậy tỉnh giấc trước. Cô dụi mắt và nhìn đồng hồ. Đã sáu giờ rồi. Cô cố gắng di chuyển nhưng dừng lại khi cảm thấy có gì đó.

Cô nhẹ nhàng quay lại chỉ thấy Irene nép mình thoải mái vào bên cạnh. Irene đang nằm trên tay cô, cơ thể cuộn tròn, uốn nắn độc đáo vào tay cô.

Wendy nhẹ nhàng đứng dậy. Cô dùng cánh tay còn lại của mình để nhấc đầu Irene ra khỏi cánh tay bên kia nhưng trong quá trình đó, đôi mắt của Irene đã mở to.

Họ đang nhìn chằm chằm vào nhau. Mắt cách nhau vài inch. Giật mình, Irene cố gắng ngồi dậy và một lần nữa va đầu vào mặt Wendy.

Wendy ôm lấy mặt cô và ngã sang một bên.

"Ôi trời ơi, xin lỗi. Em có sao không? Em làm tôi giật mình".

Cảm thấy tồi tệ, Irene nhanh chóng đến gần Wendy để kiểm tra cô ấy.

"Với tốc độ này, tôi có thể bị chấn thương". Wendy nói che mặt.

"Tôi xem nào". Irene vừa nói vừa di chuyển tay của Wendy ra mặt. "Em không chảy máu".

"Đúng rồi, nhưng tôi sẽ bị chảy máu bất cứ lúc nào".

"Xin lỗi. Tôi không cố ý".

"Tôi biết".

"Em đã làm gì?".

"Chị đã ngủ trên cánh tay của tôi vì vậy tôi đã cố gắng không đánh thức chị nhưng như chị có thể thấy". Wendy giải thích. "Dù sao đi nữa, hy vọng sàn nhà không quá khó chịu với chị".

"Thật ra, đây có lẽ là giấc ngủ thoải mái nhất trong một thời gian dài".

"Tốt rồi".

Irene cười thầm sau đó nhớ lại. "Ồ, mấy giờ rồi?".

"Chỉ mới sáu rưỡi".

"Tôi nên đi". Irene định di chuyển nhưng dừng lại. "Các cửa đã được mở khóa chưa?".

"Rồi. Mỗi buổi sáng lúc sáu giờ". Wendy nói khi cô đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp.

"Đây, hãy để tôi giúp em trước khi tôi rời đi".

"Không sao đâu. Chị nên đi thôi. Tôi chắc rằng bạn cùng phòng của chị lo lắng về việc chị không về nhà cả đêm".

"Ôi trời ơi, tôi hoàn toàn quên mất. Đúng vậy, tôi thậm chí không gọi họ để nói cho họ biết tôi đang ở đâu". Irene nói và bước tới cửa. Cô dừng lại và quay lại. "Xin lỗi về khuôn mặt của em. Và cảm ơn em đã khiến tôi cảm thấy thoải mái".

"Không có gì".

Nói xong, Irene bước ra khỏi cửa.

Wendy kết thúc việc dọn dẹp. Cô nhìn đồng hồ và thở dài. "Tôi cũng nên về nhà và dọn dẹp". Wendy rời phòng làm việc.

🐹🐰

Irene về đến nhà với hai người phụ nữ lo lắng.

Cô bước qua cánh cửa và bị Tiffany ôm chặt.

"Em đã ở đâu cả đêm? Tụi chị lo lắng về em. Chị nghĩ điều gì đó tồi tệ xảy ra với em". Tiffany nói với giọng lo lắng.

"Em đã qua đêm với Bogum? Nếu em làm thế, em nên gọi cho chị". Taeyeon nói.

"Em biết. Xin lỗi. Em đã để điện thoại trong xe khi tôi đến phòng thu của Wendy và sau đó tụi em bị nhốt nên chúng em đã qua đêm ở đó vì vậy bây giờ em mới về nhà. Xin lỗi". Irene giải thích.

Cả hai nhìn cô.

"Em đã ở lại trong phòng thu của Wendy?". Tiffany hỏi.

Irene gật đầu.

"Tại sao em lại ở studio của Wendy?". Taeyeon hỏi.

"Chị nghĩ em ăn tối với gia đình Bogum?". Tiffany thêm vào.

"Em đã đến đó nhưng cô ấy không ở đó nên em nghĩ sẽ ổn nếu em ghé qua ăn tối với cô ấy. Em không biết cửa tự động khóa sau mười một giờ. Vì vậy, chúng em ngủ trong studio".

"Nhưng em không cần phải đến đó". Taeyeon nói.

"Không nhưng em muốn làm điều gì đó tốt đẹp cho cô ấy". Irene nói.

"Em đã làm. Em làm cho cô ấy thức ăn cho bữa trưa". Tiffany nói.

"Đó là trước khi em biết cô ấy bị bệnh khi ăn bánh. Em cảm thấy tồi tệ khi biết rằng sau khi cô ấy dành cả ngày để nếm bánh với em. Và không, cô ấy đã không nói với em vì cô ấy nói cô ấy rất quan tâm đến cảm xúc của em".

"Chị hiểu rồi. Được rồi". Tiffany gật đầu hiểu lý do.

"Chà, thật tốt khi biết không có gì xấu xảy ra với em". Taeyeon nói với một hơi thở nhẹ nhõm.

"Em ổn nhưng em không nghĩ là Wendy cũng ổn. Em đã đập đầu vào mặt cô ấy".

"Ôi". Tiffany ôm mặt nhăn nhó.

"Em sẽ gặp lại cô ấy hôm nay?". Taeyeon hỏi.

Họ nhìn cô.

"Cái gì? Em chỉ tò mò thôi".

"Không. Cô ấy không vui khi gặp em đêm qua và nói rõ rằng cô ấy không muốn bị làm phiền cộng với việc em đã đập đầu vào mặt cô ấy". Irene nói.

Tiffany gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó điện thoại của Irene đổ chuông. Cô cầm nó lên. "Alo".

"Ta phải gặp nhau sáng nay để xem chi tiết cho đám cưới vào cuối tuần này. Em đang ở đâu?". Bogum nói qua điện thoại.

Đôi mắt của Irene mở to khi cô ấy nhìn đồng hồ. Đã mười lăm giờ rưỡi rồi. "Ôi trời ơi, em hoàn toàn quên mất. Em xin lỗi. Anh vẫn còn ở đó à?".

"Anh phải đi làm vì vậy hãy nói về nó sau, được chứ?". Anh nói với giọng điệu vội vàng.

"Em xin lỗi".

"Không sao đâu. Anh chắc chắn rằng đám cưới và công việc đã làm em mệt mỏi. Hãy thảo luận sau, được chứ?".

"Được rồi. Cảm ơn. Nói chuyện sau. Tạm biệt". Irene nói và gác máy.

"Sao vậy?". Tiffany hỏi.

"Em dự định gặp Bogum sáng nay để thảo luận về đám cưới vào cuối tuần này nhưng em đã quên tất cả về nó".

"Cậu ấy giận à?". Tiffany hỏi.

"Không. Anh ấy nói chúng em sẽ nói về nó sau".

"Hmmm". Taeyeon suy nghĩ.

🐹🐰

Bogum vào nhà và va vào Wendy.

"Em nghĩ anh đã ở nơi làm việc?". Wendy hỏi Bogum.

"Anh định gặp Irene sáng nay nhưng cô ấy đã quên và sau đó anh nhận ra anh đã quên tài liệu của mình cho cuộc họp hôm nay nên anh đã quay lại để lấy chúng". Bogum giải thích.

"Ah".

"Em không đi làm sao?". Bogum hỏi Wendy.

"Có chứ. Em về nhà để tắm, giờ phải đi rồi". Wendy nói.

"Ồ, vậy tạm biệt". Bogum nói.

Sau đó Wendy ra khỏi cửa.

Bogum lấy tờ giấy trên bàn và quay ra ngoài. Anh thấy Wendy chuẩn bị lên xe và ngăn cô lại. "Wan-ah".

"Vâng?".

"Nếu em không quá bận rộn, vì đám cưới là vào cuối tuần này, em có thể hát trong đám cưới không?". Bogum hỏi.

"Eh? Em không nghĩ là em có thể. Anh có thể hỏi Seulgi và Yeri. Em chắc chắn họ sẽ đồng ý".

Bogum gật đầu. "Được rồi".

Wendy lên xe và quay trở lại studio.

🐹🐰

Irene đang ở trong căn phòng màu đỏ đang làm việc với những bức ảnh của mình. Sau khi treo bức tranh cuối cùng lên, cô ấy đi ra ngoài.

Cô đi đến bàn làm việc để kiểm tra lịch trình của mình.

Taeyeon nhìn Irene.

"Ồ, Joohyun-ah". Taeyeon nói thu hút sự chú ý của Irene.

"Vâng?".

"Vòng cổ của em đâu?".

Irene chạm vào cổ cô và không cảm thấy gì ở đó. "Oh". Cô nhìn quanh trên sàn nhà. "Nó đã đi đâu?".

"Em đã đánh rơi nó ở đâu đó?". Taeyeon lo lắng hỏi. "Chị biết em không đi bất cứ nơi nào mà không có nó".

Irene hoảng loạn và nhìn xung quanh. "Ồ không. Nó đã đi đâu? Em không nhớ đã tháo nó ra".

Họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Ngay sau đó Tiffany bước vào phòng. "Hai người đang làm gì vậy?".

"Tiffany unnie, em bị mất vòng cổ. Chị có thấy nó ở đâu không?". Irene nói.

Tiffany lắc đầu. "Không, chị không thấy nó nhưng làm thế nào em mất nó? Em không bao giờ tháo nó ra mà?".

"Em biết. Đó là lý do tại sao em bị căng thẳng ngay bây giờ. Nó đã đi đâu?".

"Nó phải là một dấu hiệu". Taeyeon vừa nói vừa đứng dậy.

"Dấu hiệu gì?". Irene hỏi.

"Rằng em đã gặp người em đang tìm kiếm". Taeyeon nói.

"Đó là loại dấu hiệu gì vậy? Bà em đã đưa chiếc vòng cổ đó cho em".

"Ah, nhưng hãy nhớ những gì bà em nói về nó? Bà ấy nói chiếc vòng cổ sẽ giúp đưa em đến định mệnh của em". Tiffany đã trả lời.

"Bà nói điều đó nên em đã đeo nó". Irene nói.

"Ừ, nhưng em chưa bao giờ cởi nó ra kể từ khi bà ấy đưa nó cho em". Taeyeon nhắc nhở cô. "Vì vậy, em có tin những gì bà ấy nói về vòng cổ?".

"Ha. Thứ đó à? Đưa em đến gặp vận mệnh của mình? Chị còn nhớ nó là gì không?". Irene nói với một cái nhướng mày.

🐹🐰

Wendy bước vào studio của mình. Cô đang định ngồi xuống thì thấy thứ gì đó sáng bóng trên sàn nhà. MCô đặt đồ xuống và nhặt nó lên. Đó là một chiếc vòng cổ. Cô nhìn nó. Mặt dây chuyền là của một cây bắp cải. Cô ấy cau mày.

Ngay sau đó Solar bước vào. "Em đang nhìn gì vậy?".

"Sợi dây chuyền".

"Ồ, đẹp đấy. Dù sao đi nữa, chị biết em đã thức khuya đêm qua để viết nhạc. Thế nào? Xong chưa?". Solar hỏi.

"Xong rồi. Em chỉ cần thêm vào giai điệu". Wendy vừa nói vừa bỏ túi vòng cổ.

Solar bước vào phòng thu để bắt đầu thu âm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top