Secret-i [trans]

Warning: loạn luân, nuôi dưỡng.

Bae Joohyun phải thừa nhận rằng nhận nuôi Seungwan là quyết định đúng đắn nhất mà cô từng làm trong đời.

...

Seungwan không giống như những đứa trẻ khác, khóc lóc, ham chơi, hay đua đòi, ngay từ cái nhìn đầu tiên Joohyun nhìn thấy đứa nhóc ấy, cô có thể biết rằng nó khác biệt. Ngay cả trong góc đen tối của cô nhi viện, nó vẫn sạch sẽ, trắng sáng không tì vết như một thiên thần lạc lối, trầm tĩnh và tao nhã là ấn tượng đầu tiên về Seungwan. Joohyun cố gắng nhìn chăm chú để tìm hiểu trong những đôi mắt trong veo của những đứa trẻ trong cô nhi viện đều có chút cảm giác tự ti, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có nó tự tin đáp lại cô.

Seungwan thông minh, và gia sư được mời đặc biệt của Joohyun luôn khen ngợi đứa trẻ, điều này ít nhiều làm thỏa mãn khát vọng chiến thắng của cô. Bae Joohyun không cần đàn ông một phụ nữ ở tuổi hai mươi tám có tiền tài, địa vị và nhan sắc như cô không thể có một người nào có thể sánh với lòng tự tôn của cô được. Nhưng khi gặp được Seungwan tư tưởng của cô có chút thay đổi.

Joohyun không phải là một người đủ lòng tốt để nhận nuôi một đứa nhóc từ khi sinh ra đã bị bỏ rơi, vì một lý do mẹ cô bảo phải có một thứ gì đó để Joohyun có thể vơ bớt nổi cô đọng của mình trong căn biệt thự xa hoa. Cô đã quyết định tìm một đứa bé về nhà mình xem như một món đồ chơi qua ngày. Luôn cho rằng nếu chọn tên cho đồ dùng của mình thì nó sẽ có cảm xúc, vì vậy Joohyun gặp nó cái tên Seungwan đã hiện lên khi nó ở cô nhi viện mười hai năm, Seungwan sẽ luôn mềm lòng khi cô ấy gọi, đáp lại, hầu hạ vâng lời cô khi có tâm trạng tốt, nhưng nhiều lúc Seungwan sẽ hét lên có một cách giận dữ khi thấy Joohyun say mèn khi về nhà, Joohyun miễn cưỡng nói với một âm lượng cao hơn để nhắc nhở nó chỉ là một món đồ chơi của cô.

Ban đầu, cô không thích sự ô uế của đứa con nuôi, cố ý bỏ qua căn phòng trống bên cạnh phòng ngủ, để Seungwan dùng kho chứa đồ để làm phòng ngủ. Sau đó, có lẽ Joohyun đã quá mệt mỏi vì khóc mỗi lúc một đêm giông bão, hoặc có lẽ tiếng gõ cửa lúc 4 giờ sáng khi thấy Seungwan ôm gối sau một cơn ác mộng khiến cô ấy cảm thấy phiền muộn. Chiếc giường đôi rộng lớn, từ hôm đó trở đi, có một chiếc gối cho trẻ em và một chiếc chăn nhỏ màu xanh.

...

Seungwan sẽ thức dậy chính xác trước khi chuông báo thức vang lên, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ và lặng lẽ nhìn người nằm cạnh bên mình. Thực tế, nó nên gọi Joohyun là mẹ, nhưng Seungwan nhận thấy rằng cô và người mẹ được mô tả trong cuốn sách "My Mom" ​​có một sự khác biệt rất lớn, nó cảm thấy Joohyun, người có đầy những bộ đồ vest trong tủ và trông giống bố hơn. Nhiều lúc Seungwan cố gắng bắt chuyện kể về nhiều thứ linh, nó cảm thấy như khuôn mặt lạnh lùng của đối phương phút chốc buông lỏng, liền nhếch khóe môi, hờ hững nhấp một ngụm cà phê, "Con vui thì tốt rồi."

Gấp gọn chiếc chăn nhỏ đặt ở cuối giường, Seungwan lăn ra giường ngay ngắn một cách im lặng, bộ đồ ngủ đã bị nhăn lại nó không muốn thay mà kéo góc áo ra để làm nó trông phẳng hơn. Rốt cuộc, đây là thứ hàng đầu của Joohyun mà cô đã yêu cầu nó mặc từ lâu, thậm chí còn ném tất cả quần áo mà cô không thích vào sọt rác.

Viền cổ còn có mùi sữa tắm do người bên kia để lại sau khi tắm xong, cái áo phông người lớn vừa che được mông, khi di chuyển mạnh lưu lại gió thổi tung lên, Seungwan mới nhận ra điều đó sau khi lấy tắm tối qua quên mặc quần đùi vì trời quá nóng. Dưới gấu quần áo là chiếc quần lót màu hồng mà Joohyun đã chọn hôm qua, với một hình chú thỏ nhỏ ở trên.

Hương vị của Daddy ... hơi ngây thơ.

Seungwan đang nghĩ tới đây cũng bật cười một tiếng, điều này khiến nó cảm thấy vui vẻ, mở tủ lạnh ra, lấy ra hai quả trứng và canh kim chi tối hôm qua chưa ăn xong, đặt nồi canh lên bếp cho nóng, chờ nước canh sôi, nó khéo léo đập trứng vào bát khuấy đều, sau đó lấy một miếng đậu phụ cắt miếng vừa ăn. Cuối cùng Seungwan còn đang lưỡng lự không biết có nên rót một cốc nước cho Joohyun hay không, nhưng vừa lấy chiếc cốc từ trong ngăn kéo ra, một bàn tay thon vừa trắng nõn duỗi ra. Năm ngón tay bấu chặt miệng cốc và lấy cốc nước thủy tinh ra từ lòng bàn tay của nó, Seungwan giựt mình vội vàng quay đầu lại, nhưng mùi hương từ phía sau khiến chân nó không đứng vững mà nhào vào vòng tay của đối phương phía sau.

"Cẩn thận, bị ngất rồi à?" Giọng nói vừa mới ngủ dậy đã khàn và thấp hơn bình thường, Joohyun ôm lấy vai của Seungwan trêu chọc, đồng thời rót đầy cốc nước cho mình. "Đi thay quần áo, cái này không thích hợp ăn sáng."

Seungwan ngơ ngác gật đầu rồi vội vàng chạy đi, Joohyun ném nốt phần nguyên liệu còn lại vào nồi , dùng thìa khuấy đều, nhìn những bọt nước sôi bùng lên rồi vỡ tung tóe.

Đứa trẻ thực sự lớn quá nhanh, mặc dù Joohyun không muốn cho Seungwan ra ngoài bằng mọi cách, nhưng nó đã ở tuổi đáng lẽ phải đi ra bên ngoài học vì vậy, cô buộc phải tìm trường cho Seungwan theo học

Wendy không biết quyết định của mình như thế nào, vì từ khi được nhận nuôi nó hầu như phải nghe quyết định của Joohyun, nhưng khi nhìn thấy cô đẩy tờ giấy nhập học có tên "Bae Seungwan" ấy trước mặt và chậm rãi thông báo có thể ra ngoài học tập, lần đầu tiên nó biết cảm giác được trân trọng và quan tâm bởi người đàn bà khác ngoài sư cô ở cô nhi viện.

Seungwan khóc nức nở khi cầm mảnh giấy. Joohyun, người đã hoảng sợ khi thấy đứa trẻ khóc, lúng túng ôm lấy nó và giựt mình khi thấy đứa nhỏ trong lòng mình khóc lớn hơn. Nheo mắt nhìn . "Làm ơn có thể ngừng khóc?"

"Con có thể ra ngoài học sao bố..."

"Gì bố, là mẹ?"

"Bố ơi con được đi học sao"

"Bae Seungwan nếu còn khóc nữa thì ở nhà"

Có chút phiền phức khi thấy con nhóc này bù lu bù loa lên Joohyun rốt cuộc phải xoa vào đầu Seungwan kể từ đó cô cũng để cho đứa nhỏ này gọi mình là "bố".

...

Vào ngày Seungwan được cử đến dự lễ tuyển sinh đại học, Joohyun ngồi ở ghế lái, nhìn theo bóng lưng của Seungwan đang chạy đi, đột nhiên bị một thứ gì đó hất văng tung trong đầu. Hồi khi Seungwan còn nhỏ cô đã không để ý kỹ, nhưng bây giờ tôi có thể thấy rằng Seungwan đã trưởng thành có một làn da sáng đẹp, mái tóc ngắn ngang vai bồng bềnh theo gió, với vẻ năng động trẻ trung và phù phiếm cùng với đó là giọng nói dịu dàng và những việc làm đầy nữ tính và thanh lịch hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lạnh lùng có chút uy nghiêm tàn ác và tính tình cục súc, khó ở của cô. Hai tính cách và vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt và trái ngược nhau đã hòa nhập một cách hoàn hảo.

Chiếc váy mới mua có vẻ hơi ngắn. Joohyun bóp mạnh tay lái và đột ngột đạp ga, nghĩ vậy.

...

Joohyun không khỏi nghĩ đi nghĩ lại đêm thứ n khi Seungwan đang ngủ yên bình bên cạnh và không tài nào chợp mắt được. Khi được nhận nuôi cô không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng khi chứng kiến cảnh Seungwan lớn lên như bây giờ, những ý nghĩ xấu xa và bẩn thỉu đã nảy sinh trong lòng cô.

Bae Joohyun thừa nhận cô không phải là một con người tử tế, Seungwan luôn quả thực là đồ của cô, nếu vậy, đáng lẽ cô phải đáp ứng mọi thứ mình muốn từ món đồ chơi của mình. Sau đêm đó, Joohyun bắt đầu có những hành động vượt biên. Chỉ nắm tay, chạm vào hoặc hôn lên má không còn có thể thỏa mãn tính chiếm hữu ngày càng tăng của cô và đôi khi thậm chí Joohyun còn tham lam làm nhiều điều nhiều hơn nữa để lấp đầy ham muốn tình yêu có chút bệnh hoạn của mình.

Vài ngày sau đó Joohyun có chút phấn khích uống rượu với đối tác đến khuya, dưới sự xúc tác của rượu, cuối cùng tờ giấy mỏng về đạo đức gia đình cũng bị chính cô xé nát. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy bị đau đầu, trên đầu giường có nước mật ong được Seungwan dùng để giảm đau đầu cho cô, khi bước ra khỏi phòng, cô ngửi thấy mùi canh giải rượu giúp tỉnh táo trên bếp còn ấm áp.

Rượu làm mờ lý trí của Joohyun, nhưng cô nhớ rõ ràng đêm qua kéo dài, nhớ tấm khăn trải giường nhăn nheo của Seungwan, nhớ bộ dạng nàng cau mày và cắn môi, vẻ mặt thoải mái và khoái lạc đó, nhớ đôi mắt ướt mở to khi gọi cô là bố--

Làm sao cô có thể quên được bộ dáng của nàng khi chìm vào bể dục vọng mang tên loạn luân sâu như thế này liệu rằng Seungwan có cảm thấy những cảm xúc giống như cô không hay có lẽ do sức mạnh của nàng không thể chống lại cơn thịnh nộ đen tối của Joohyun mà chấp nhận sự việc đó.

Cô không chỉ cảm thấy tội lỗi nhưng nó chỉ là một phần nhỏ, phần lớn là sự mê đắm thân thể của Seungwan gần như điên cuồng và Joohyun muốn được mếm nó thêm lần nữa

"Hết rồi," Joohyun lẩm bẩm một mình, rồi lại cười. "Con người, thật sự là tham lam."

...

Seungwan từ lâu đã hiểu rằng tình cảm của mình dành cho Joohyun đã xấu đi. Nếu được hỏi khi nào nó bắt đầu, nành cũng không thể nghĩ về nó cho đến đã chìm sâu trong bùn.

Về hành vi quá mức thông thường của Joohyun lúc trước ban đầu Seungwan vẫn còn bình thường và không hề nghi ngờ, cố gắng chấp nhận mọi mong muốn của Joohyun để rồi nhận ra đã quá muộn, nhưng nàng cũng hiểu rằng đối với người lớn hơn, nhiều mối quan hệ chỉ là bốc đồng. Nàng giống như một trò chơi, một vật để Joohyun thỏa thuận con dục vọng đen tối của mình. Mà Seungwan cũng chỉ muốn được bình yên và bên cạnh chăm sóc cho Joohyun người mà nàng coi như là tất cả chỉ cần cô muốn trong khả năng của Seungwan đều có thể đáp lại được. Seungwan không ngại trở thành một món đồ chơi, thậm chí có thể nói là tự nguyện. Chỉ cần Joohyun có thể vẫn người nhận nuôi hợp pháp của mình, quan hệ mẹ-con trên danh nghĩa, cho dù mối quan hệ này có bệnh tật và dị dạng, điều đó cũng không thành vấn đề.

Ban đầu, cuộc sống của Seungwan gắn bó và phát triển cùng với Joohyun
đã cho cô ấy một cuộc sống mới, và nàng muốn ở bên cô đến hết cuộc đời.


"Con người, thực sự rất tham lam." Seungwan đứng trước gương và cởi quần áo của mình, đếm từng dấu hôn trải dài từ xương quai xanh đến đùi trong của mình, "... nhưng tôi không thể quay lại nữa."

Từ sau khi Joohyun đã làm sau đêm đó, mọi quy tắc đạo đức bị xé bỏ từ khiên nhượng chuyển sang ham mê. Bất cứ lúc nào và ở đâu, chỉ cần Joohyun muốn, Seungwan sẽ cho. Cô thích nhìn thấy nàng cau mày khi đạt cực khoái, và Seungwan thích nhìn thấy khao khát cháy bỏng trong đôi mắt đen của cô. Joohyun đặc biệt thích để nàng mặc áo sơ mi trắng. Chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, chỉn chu, trông lôi thôi và gợi cảm sau khi nhăn nhúm. Hàng cúc áo ngẫu nhiên sẽ được mở ra bên trong sẽ không có đồ lót che chắn để dễ dàng nhìn thấy thân hình mỏng manh dưới áo sơ mi mang vẻ đẹp tuyệt vời khiến cho ai cũng mê đắm, tựa như một tác phẩm nghệ thuật có thể bị phá vỡ khi chạm vào, nhưng nó cũng khiến cho mọi người có cảm giác kích thích như hãy bắt nạt, hãy tàn phá nó. Tất cả đều là sở thích của Joohyun không cần nói ra nhưng Sun Seungwan cũng biết rõ.

Kể từ khi bắt đầu mối quan hệ này, mong muốn kiểm soát của cô dường như không thể kìm hãm được nữa. Ví dụ, trong trường của Seungwan, các mối quan hệ giữa các cá nhân và thậm chí tiếp xúc với mọi người với Seungwan dường như đều có liên quan đến Joohyun khiến cô bình thường đã mất điềm tĩnh nay còn thêm nóng nảy

"Con là của ta, nên không được phép cho ai đụng vào." Sau một sự cố Seungwan vô tình để bạn cùng bàn nắm tay đó, Joohyun không chút động lòng nhắc nhở cô, "Duy nhất là của ta, không muốn chia sẻ với người khác".

"Được rồi." Seungwan cười nhẹ, đưa tay ôm eo cô rồi tựa đầu vào vai người kia như một đứa trẻ, "Con nghe lời bố, bố ạ."

Nàng biết rằng cô thích danh hiệu người bố này và mối quan hệ mà bỏ qua luân thường đạo lý. Theo một cách nào đó, Seungwanie đã sử dụng tên này để tống tình Joohyun, hấp thụ sự quan tâm và chăm sóc của cô. Nhưng nàng muốn nhiều hơn thế.

Với những yêu cầu vô lý không lâu trước đó của Joohyun, Seungwan đã những không nghe lời mà còn làm trái ngược đó trở thành một người đối nhân xử thế tốt, có thể làm ra vẻ thân thiện, thậm chí những lúc Joohyun tức giận Seungwan cũng nhẹ nhàng dỗ dành, làm hài lòng vơ đi con ghen tuông của cô. Khi còn nhỏ, Joohyun nói rằng cô hy vọng Seungwan sẽ cư xử tốt và thân thiện với mọi người, và nàng nói đồng ý; khi lớn lên, Joohyun nói rằng cô ấy muốn nàng đứng đầu và khôn khéo và nàng đã nói đồng ý. Bây giờ Joohyun nói với cô ấy rằng cô ấy phải ẩn mình, để không ai phát hiện ra, Seungwanie đã nói không.

Điều mà Joohyun không biết là Seungwan luôn bị vây quanh bởi những người yêu mến. Seungwan đã thu hút mọi sự chú ý cho dù nàng đi đâu làm gì. Mọi người hầu như bị mê hoặc vì ngoại hình của cô ấy, rồi bị thu hút bởi tính cách của nàng và cuối cùng cúi đầu. Dưới sự quyến rũ của Seungwan có vô số người tiếp cận nàng, dù là để lấy lòng hay thậm chí là bị lấy lòng, và họ đều bị nàng từ chối một cách lịch sự. Nhưng những thứ đó có ích lợi gì, Seungwan giống như một đóa hoa hướng dương, toàn tâm toàn ý chỉ vì ánh nắng mang tên Joohyun mà sống.

....

TCN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top