[39] Đi leo núi
Ngày hôm sau, ngủ đến hơn 8 giờ, hai người lần lượt tỉnh dậy.
Bùi Châu Hiền chuẩn bị làm bữa sáng thì bị Tôn Thừa Hoan ngăn lại: “Đi ra ngoài ăn đi, vừa đúng lúc muốn ra ngoài.”
“Hôm nay anh muốn ra ngoài sao?” Bùi Châu Hiền hỏi. Không phải mới vừa đi công tác ư?
Tôn Thừa Hoan gật gật đầu: “Chúng ta đi leo núi.”
“Leo núi?” Bùi Châu Hiền bị sốc rồi.
Dù sao bây giờ là mùa hè, bên ngoài nhất định rất nóng.
Nói thật ra, cô hoàn toàn không muốn đi ra ngoài, tình nguyện xem TV trên sô pha cùng Tôn Thừa Hoan.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tôn Thừa Hoan đã khiến Bùi Châu Hiền không còn lời nào để nói, chỉ có đồng ý.”Thể lực em quá kém, ở trên giường anh đều sợ thao hỏng em mất.” Anh nói.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài nhanh chút, tránh lát nữa nắng to.” Bùi Châu Hiền vội nói, không dám thảo luận vấn đề này với anh nữa.
Bởi vì muốn đi leo núi, nên hai người đều lựa chọn quần áo thể thao đơn giản thoải mái.
Bùi Châu Hiền mặc áo phông trắng với quần đùi thể thao màu xanh lam, còn mặc thêm áo chống nắng ở bên ngoài. Ngoại trừ trang điểm nhẹ còn bôi thêm một lớp kem chống nắng thật dày ở trên tay với chân.
Tôn Thừa Hoan không chú ý nhiều như vậy. Anh cũng mặc áo trắng giống Bùi Châu Hiền, quần đùi màu đen, đeo thêm cặp kính râm.
“Bác sĩ Tôn, có muốn em bôi giúp anh kem chống nắng không?” Bùi Châu Hiền hỏi.
Mặc dù ngày hôm quan đã xác định quan hệ nhưng trong một thời gian ngắn như vậy cô vẫn chưa thể cách gọi.
Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu: “Không cần, anh phơi nắng không bị đen.”
Anh dứt lời, Bùi Châu Hiền vô cùng hâm mộ.
Xem kính râm của anh, nhớ đến ở nhà không bao giờ thấy anh đeo kính mắt viền vàng kia, cô hỏi: “Đúng rồi, sao bình thường không thấy anh đeo mắt kính? Là đeo kính áp tròng ư?”
“Anh vốn dĩ không bị cận, đeo kính chẳng qua là nhìn chững chạc hơn chút. Em biết đấy, nhóm bệnh nhân đều thích bác sĩ lớn tuổi.”
“Ồ.” Bùi Châu Hiền hiểu rõ gật gật đầu.
Điều này sau khi vào bệnh viện, cô nhận ra rằng hầu hết bác sĩ trong bệnh viện đều là người trẻ tuổi, y thuật xuất sắc. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có bệnh nhân hy vọng bác sĩ lớn tuổi đến khám bệnh, nói bác sĩ lớn tuổi kinh nghiệm càng phong phú hơn.
Đương nhiên, sau khi cô trở thành trợ lí của Tôn Thừa Hoan, cô mới biết thật ra có một nguyên nhân vô cùng quan trọng.
Hai người ở lối vào tiểu khu ăn sáng. Sau đó đi đến cửa hàng tiện lợi mua nước và một chút đồ ăn xong mới lái xe đến vùng ngoại thành.
Hôm nay bọn họ sẽ đến vùng núi Quy Sơn ở thành phố B. Đây là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở thành phố B, bởi vì địa hình từ trên cao nhìn xuống giống như một con rùa nên được lấy tên là Quy Sơn.
Bùi Châu Hiền chỉ nhớ lúc còn nhỏ đã đến đây một lần. Dù sao, các điểm du lịch trên toàn thế giới chủ yếu được người nước ngoài ghé thăm.
Rất nhiều năm không đến đây, Bùi Châu Hiền phát hiện nơi này đã khác rất nhiều so với trong kí ức. Nhiều con đường sỏi đẹp đã được xây dựng, và các bảng hướng của các điểm tham quan có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Cô với Tôn Thừa Hoan mỗi người đeo một túi trên lưng, dọc theo đường núi cùng khách du lịch đi lên trên.
Đi được khoảng 30 phút, cả người Bùi Châu Hiền sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước mãi không thấy điểm cuối đâu, hỏi Tôn Thừa Hoan: “Bác sĩ Tôn, chúng ta hôm nay phải trèo lên tận đỉnh núi ư? Hay là đến giữa sườn núi rồi xuống dưới?”
Tôn Thừa Hoan vẫn luôn đi phía trước cô, nghe vậy quay đầu chỉ thấy Bùi Châu Hiền đã mệt mỏi ngồi xuống ghế đá ở bên đường, lại còn không ngừng thở dốc.
Vì thế anh đi đến bên cạnh cô, cùng cô nghỉ ngơi một lúc.
“Nếu là leo núi, đương nhiên phải leo đến đỉnh núi.”
“Nhưng mà… Còn rất rất xa a…”
“Em nghỉ một lát đi, chờ lát nữa anh dắt em đi.” Tôn Thừa Hoan nói.
Anh như vậy nói, Bùi Châu Hiền đành chịu không biết làm thế nào nữa.
Sau 10 phút nghỉ ngơi, Tôn Thừa Hoan vỗ vỗ cô: “Đi thôi.”
Nói rồi anh đưa tay ra nắm lấy tay cô.Có lẽ là do hiệu ứng tâm lý, cũng có lẽ là bây giờ không thể quay lại được, còn có Tôn Thừa Hoan dắt đi ở phía trước, Bùi Châu Hiền dần dần có thể thích ứng nhịp điệu như vậy.
Lại cắn răng kiên trì nửa giờ, đến khi Bùi Châu Hiền cảm thấy mình thực sự không còn sức lực thì không ngờ đi qua một sườn núi nhỏ, bọn họ vậy mà đã đến đỉnh núi.
“Bác sĩ Tôn” Bùi Châu Hiền đứng dưới cây thông trên đỉnh núi, hít thở không khí mát mẻ từ gió núi, hào hứng nói: “Hóa ra ngọn núi này cũng không cao lắm đâu.”
Tôn Thừa Hoan cười khẽ, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ rất thấp.”
Trước đây anh đã đến nơi này rất nhiều lần. Mỗi lần chỉ mất khoảng 40 phút là leo đến đỉnh núi. Hôm nay bởi vì có Bùi Châu Hiền, nên mới thả chậm tốc độ như vậy.
Bùi Châu Hiền hít thở không khí một lúc, chụp mấy tấm ảnh trời xanh mây trắng phong cảnh dãy núi, sau đó nhìn Tôn Thừa Hoan để xây dựng tâm lý.
“Sao vậy?” Bác sĩ tâm lý chính là bác sĩ tâm lý, cô chỉ vài lần nhìn anh muốn nói rồi thôi, Tôn Thừa Hoan đã lên tiếng hỏi.
“Chúng ta nhờ người chụp ảnh được không?” Bùi Châu Hiền nhỏ giọng hỏi anh.
Lúc nãy chụp ảnh, cô chợt nhớ đến, đây coi như là buổi hẹn họ đầu tiên sau khi bọn họ xác định quan hệ đi?
Cô muốn lưu lại kỉ niệm. Về sau còn có thể nhớ lại những kỉ niệm này.
Tôn Thừa Hoan nghe vậy, khẽ cười, tiến lên cầm điện thoại của cô, đi đến chỗ hai nữ sinh vừa leo lên cười nói: “Làm phiền, hai bạn có thể chụp ảnh giúp tôi và bạn gái của tôi được không?”
Bạn gái của tôi…
Bùi Châu Hiền ở sau người nghe thấy anh nói, mặt hơi hơi đỏ, trong lòng tràn đầy sung sướng.
Hai nữ sinh kia thoải mái đồng ý. Sau đó tìm góc chụp cho Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền rồi chụp cho bọn họ mấy tấm.
“Chụp xong rồi, anh xem qua xem đã được chưa?”
Bùi Châu Hiền nhận lấy điện thoại, lật xem ảnh, ảnh nào cũng rất tuyệt.
“Cảm ơn bạn, chụp rất đẹp.”
“Không cần khách sáo. Đúng rồi, bạn trai chị cũng thật đẹp trai! Là minh tinh sao?” Nữ sinh hỏi, ánh mắt của họ tất cả đều là hâm mộ.
.
“Không phải” Bùi Châu Hiền cười lắc đầu: “Anh ấy là bác sĩ.”
“Wow! Càng tốt! Trời ơi, hâm mộ chết mất!” Bùi Châu Hiền mỉm cười, ngoại trừ cười cô cũng không biết nên nói gì.
Trên thực tế, cô đến bây giờ đều cảm thấy mọi việc xảy ra quá nhanh.
Từ bệnh nhân chuyển thành bạn gái vậy mà cũng chỉ là chuyện của ngày hôm qua.
Trên đường trở về, không cần sốt ruột như vậy nữa.
Đi đến lưng chừng núi, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên nắm tay cô đi về phía một con đường nhỏ bên cạnh.
“Bác sĩ Tôn, chúng ta không xuống núi sao?”Bùi Châu Hiền hỏi.
“Đi bên này cũng giống vậy.”
“À.”
Đi khoảng 10 phút, cho đến khi cách con đường chính khá xa, họ đi đến một cái đình vô cùng cũ hóng gió.
Đình hóng gió một mặt nằm ở phía sau của ngọn núi, ba mặt còn lại bị tầng tầng lớp lớp bóng cây che mất. Từ bên ngoài nhìn về bên này không rõ lắm nhưng từ trong đình nhìn ra bên ngoài lại có thể mơ hồ thấy khách du lịch ở trên đường.
Tôn Thừa Hoan đến nơi này lấy một thảm mỏng lớn từ trong túi ra trải trên mặt đất.Sau đó, anh ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Bùi Châu Hiền: “Lại đây, để bạn trai hôn hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top