Chương 1

Trong cuộc sống bình giã, con người ta đối xử với nhau đều có mặt này mặt kia. Hoặc là sẵn sàng giúp đỡ, hoặc là chỉ chờ người kia sa cơ thất thế để chà đạp.

Điều này đã có từ thời xưa cổ, rõ ràng và nổi bật nhất có lẽ là từ thời cung đấu..

" Tiểu thiếu gia, không phải chết rồi chứ? "

"Nói bậy, không thấy thiếu gia vẫn còn thở hay sao!''

Có vài giọng nói cứ quanh quẩn bên người khiến Mộc cảm thấy khó chịu, nhăn mày rồi đột ngột bật hẳn dậy.

Cậu liên tục thở dốc, không để ý đến hai người đang đứng bên giường của mình.

" Nan, mau đi báo với lão gia tiểu thiếu gia tỉnh rồi! "

Cô gái tên Nan lập tức xách váy lao ra ngoài.

" Thiếu gia, cuối cùng thiếu gia cũng tỉnh rồi.."

Lấy lại bình tĩnh, Khải mới quay sang nhìn người vừa bắt chuyện với mình.

" Cô gọi ai là thiếu gia vậy? "

" Ơ, thiếu gia bị làm sao đấy ạ? Ngoài thiếu gia ra thì còn ai vào đây? "

Mộc giật mình, đánh mắt nhìn xung quanh.

Đây rõ ràng không phải nhà của cậu!

Mọi thứ từ phong cách bày trí hay hoa văn, tất cả đều gợi lên khung cảnh thời xưa cũ. Điều này khiến cho Mộc ngạc nhiên.

Nhìn xuống quần áo, đều là vải gấm thêu tinh xảo, khác hoàn toàn với bộ đồ sinh viên của cậu.

Chuyện gì vậy, rõ ràng mình đang trên đường đi về nhà mà?

Chợt, Mộc nhớ lại lần cuối trước khi cậu nhắm mắt...

Mộc - cậu sinh viên năm cuối chuyên ngành luật có niềm đam mê với việc đàm đạo cùng mấy cô chú ngoài chợ trời.

Cậu cảm thấy câu nói 'Sinh viên ngành luật mà ra đời còn cãi không lại mấy cô chú ngoài chợ thì thất bại' đúng là không hợp với mình.

Bản thân Mộc cũng không rõ vì sao mỗi lần cậu đặt chân vào chợ là y như rằng những cô chú đứng quầy đều ngó lơ cậu.

Bộ nhìn mặt cậu khó ưa lắm hả?

Đầu chợ là chú Thông bán thịt lợn. Mộc bỗng muốn nấu món sườn non kho nên ghé vào quầy.

Vừa thấy cậu đi đến gần, chú Thông liền buông dao chặt thịt xuống, tay vơ lấy cây vợt muỗi nhỏ quơ đập liên tục, miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

" Chú Thông, buôn bán thế nào rồi ạ! "

Mộc lễ phép hỏi thăm với người lớn tuổi, sau đó mỉm cười.

Cái nụ cười mà đối với những ai lần đầu tiếp xúc với
cậu sẽ nghĩ rằng nó rất dễ thương, nhưng ai đã quen biết nhau từ trước rồi đều cảm thấy ớn lạnh.

Chú Thông tay vẫn đập ruồi muỗi mặc dù trước quầy vẫn còn treo tờ chứng nhận là nơi bán thức ăn an toàn sạch sẽ.

" Ờ ờ, bán cũng được khách "

Câu trả lời qua loa không hề làm lung lay Mộc đang đứng trước quầy xem xét từng thớ thịt.

" Cháu muốn làm món sườn, chú cho cháu ba lạng đi"

Người đàn ông đeo tạp dề lúc này mới buông vợt, cầm dao lên chặt thịt.

Bỏ lên cân đong đếm xong xuôi, chú Thông đưa bịch thịt cho cậu.

" Đây, của cháu hết 89 nhưng vì cháu là người thứ ba mở hàng nên chú lấy 70 thôi! "

Tay cầm bịch thịt của Mộc dần hạ xuống, cả cái túi màu đen thường hay lấy đi chợ cũng được đặt ngay ngắn trên bàn chặt thịt.

Mộc xoay người không nhanh không chậm vớ lấy chiếc ghế nhựa.

" Chú giảm cho còn 70! "

Chiếc ghế được đặt xuống đối diện quầy chặt thịt, Mộc đưa chân qua.

" 65 không thể bớt nữa đâu Mộc! "

Mặc kệ người lớn tuổi nói gì, Mộc cũng đặt mông xuống ghế ngồi.

"40!!!"

Mộc mỉm cười, đứng dậy trả chiếc ghế về lại chỗ cũ. Cậu xoay người cầm lấy cái túi đem ra xấp tiền lẻ, đếm đủ tiền rồi đưa cho chú Thông.

" Cháu gửi, cảm ơn chú nhé! "

Nhận lấy xấp tiền, chú Thông kéo vạt áo thấm lấy thấm để mồ hôi, miệng lầm bầm.

" Ơn của mày chú không dám nhận! "

Cầm lấy bịch thịt, Mộc ung dung rời đi mà không thấy người đàn ông bán thịt đã cầm xấp tiền của cậu để gọn vào gốc bàn thờ nhỏ trên đầu.

" Làm ơn làm phước đừng có ghé nữa! "

Đi vào sâu bên trong, Mộc nhìn thấy sạp rau tươi của dì My hôm nay có người lạ đứng bán thì tò mò ghé qua.

Cô gái đứng quầy là con gái dì My, thấy có anh đẹp trai đi tới thì sốt sắng chào hàng mặc cho những cô chú xung quanh đã có đầy kinh nghiệm liên tục xua
tay nhắc nhở.

" Mua rau đi anh!"

" Trông cô lạ quá, dì My đâu? "

Cô nàng yểu điệu đứng chỉnh tóc tai gọn gàng, tằng hắng giọng.

" Mẹ em hôm nay bệnh nên em trông hộ ạ! Mua gì thì lựa đi anh.."

Mộc nhìn quanh sạp rau, lựa vài cọng cùng hai trái cà chua rồi nhờ cô gái cân hộ.

" Dạ của anh hết 15"

Bịch rau treo lơ lửng trên tay của cô gái, Mộc lại không có ý định đưa tay ra lấy.

" Cô bảo 15 á? "

Cô gái gật đầu chắc nịch.

Thế là từ đâu, Mộc lại vơ lấy cái ghế nhựa đỏ đặt xuống trước quầy rau của dì My.

Con gái dì My không hiểu chuyện gì, nhìn sang mấy cô chú khác thì đều thấy người xua tay nhăn mặt người đưa tay vỗ trán thể hiện sự bất lực.

" Nghe này, vì đã quen biết với mẹ cô từ trước nên tôi biết số rau này nhà cô lấy ở đâu ra. Thứ nhất, nhìn màu sắc của rau, có thể thấy dù có tưới nước lên cũng biết đã để được hai ngày. Thứ hai, cà chua thì trái nhỏ trái to không đều, tức là nếu tính tiền theo số lượng thì chẳng phải 2 trái thực chất chỉ có 1 thôi sao? "

Nghe Mộc xả một tràn, cô gái đứng quầy ngớ người.

" Hả? "

Mộc khoanh tay, tiếp tục.

" Hơn nữa, trong tổng số hai mươi sáu quầy hàng lớn nhỏ ở đây, chỉ có quầy của mẹ cô là chưa được cấp giấy chứng nhận sạch sẽ. Nếu lỡ ăn đồ nhà cô vào đau bụng, nói không chừng sạp rau nhà cô buộc phải dỡ bỏ rồi! "

Nghe người trước mặt nói đủ thứ, cô nàng cảm thấy độ đẹp trai của cậu đã giảm xuống mức âm phủ.

Trước khi Mộc kịp nói thêm lời nào, dì My miệng khô khốc, trên trán vẫn còn vết cạo gió đậm màu chạy xộc ra cầm lấy bịch rau dúi vào tay Mộc.

"Được rồi được rồi, coi như dì quý dì cho con. Mau, cầm về nấu canh! "

Mộc đứng dậy trả lại ghế nhựa rồi nhận lấy bịch rau.

" Dạ cháu cảm ơn, dì cũng giữ gìn sức khoẻ để còn
bán buôn ạ "

Đeo túi vào gọn gàng, Mộc nói tiếp.

" Chứ để cho nhỏ bánh bèo vô dụng này đứng canh có mà dẹp tiệm sớm dì ạ! Thôi cháu đi đây!"

Con gái dì My nghe thế thì tức tối, lao ra khỏi quầy cãi nhau với cậu.

" Nè anh kia, nói ai bánh bèo vô dụng vậy hả? "

Mộc chậm rãi chớp mắt, xoay người lại.

Dì My lập tức chạy ra cản đứa con gái ngốc của mình.

" Tôi nói không đúng à, bán hàng mà đứng uốn éo thấy ghê! Nói cho mà biết, trong này toàn mấy chú lớn tuổi thôi. Liệu hồn không mấy cô lại ném trứng vô đầu! "

Nói xong thì bỏ đi.

Dì My thấy Mộc vừa đi thì vào quầy lấy giấy ra đốt phong long, vừa vẩy vấy quanh quầy vừa nói.

" Ơn trời nó đi rồi, con hứa lần sau sẽ ăn chay để trả ơn! "

" Gì vậy mẹ, nãy sao mẹ cản con? "

Dì My quăng tờ giấy cháy quá nửa đi, lấy tay vỗ một cái từ sau đầu con gái mình, mắng.

" Mày khôn lắm đồ ngu ạ, biết nó là ai không mà đòi cãi nhau với nó? "

" Bộ thằng cha đó ghê gớm lắm hay sao? "

Cô bán trứng kế bên nghe cô gái thắc mắc thì trả lời.

" Trời ơi, ở đây ai cũng sợ nó. Sinh viên ngành luật mà, có ai cãi lại nó đâu. "

" Dữ vậy á?! "

Như để khẳng định, chú Phong bán cá cũng nhanh chóng tiếp lời.

" Nói đâu xa, tháng trước nó ghé chỗ chú mua cá. Trả giá cho bằng được, chú không chịu nên nó chạy lên báo chính quyền chú xả nước cá ra cống sinh hoạt, báo hại chú ăn biên bản, mấy lần sau đó phải hạ mình với nó chứ chú tởn nó lắm rồi! "

Rồi hai, ba cô chú cũng kể chuyện của mình cho cô nghe.

Cô gái cảm thấy đầu mình ong ong, nghĩ lại ban nãy chẳng may cãi nhau thật to với Mộc chẳng phải tiệm của mẹ cô sẽ bị dỡ luôn sao?

Nghĩ đến thế thôi đã thấy rùng mình..

Mộc- chiến thần chợ

Sau khi mua đầy đủ đồ ăn, Mộc đi từng bước ra khỏi khu chợ quen thuộc.

Vốn hôm nay phải đi học, nhưng xui rủi thế nào mà báo thức trễ, nên thành ra Mộc đến trường đã thấy trường đóng cửa. Biết mình bị trễ học, cậu quyết định rẽ sang chợ mua đồ luôn.

Leo lên xe gắn máy, Mộc đội nón và bắt đầu lên đường về nhà.

Thật ra cậu không phải muốn làm khó dễ mấy cô chú trong chợ, nhưng bản thân Mộc học luật nên cậu không thể nào bỏ qua chuyện đôn giá mặt hàng lên được, dẫu sao chợ cũng được chính quyền cấp bằng là chợ xanh sạch rẻ mà.

Với cả, việc cậu làm chỉ để nhắc nhở mọi người về quy định của chợ thôi à.

Đang ung dung trên con xe về nhà, bỗng Mộc thấy từ phía xa có chiếc xe bus hình như chạy không đúng lắm.

Đầu xe chao đảo tứ phía, liên tục bóp còi ra hiệu. Xem ra hư phanh rồi.

Nhưng Mộc thì không biết nên làm gì, vì chiếc xe lớn quá.

Bên trong xe Mộc thấy mấy đứa nhóc đeo balo không ngừng la hét sợ hãi, không lẽ là xe bus đưa rước mấy nhóc mầm non?

Trong một khoảnh khắc, Mộc không nghĩ nhiều mà lao xe thẳng về phía chiếc xe bus. Cậu ép sát đầu xe hòng bẻ lái né khỏi con sông cạnh đó.

Chiếc xe bus lao lên vỉa hè, bị kẹt bánh trên nấc thang nên dừng lại. Tài xế đầu va phải cửa kính nhưng vẫn ổn. Mấy đứa nhỏ an toàn.

Duy chỉ có Mộc ,xe cậu vì ép sát đầu xe bus nên theo đà lao thẳng qua con sông.

Thứ cuối cùng Mộc thấy được trước khi nhắm mắt là bầu trời xanh có cầu vòng xuất hiện. Trước khi rớt xuống sông, cậu còn lẩm bẩm.

" Hai trái cà chua nát hết rồi.."

Nghĩ đến đây, Mộc bỗng trở nên hoang mang.

' Chả lẽ mình chết rồi hả? Chỗ này là thiên đình phải hong?'

" Thiếu gia, thiếu gia! "

Cô gái kêu cậu đến lần thứ ba Mộc mới giật mình trả lời.

" Tôi gọi mà không thấy thiếu gia trả lời, thiếu gia ổn chứ? "

" Chị gái, ở đây là thiên đình hả chị? "

Nghe Mộc hỏi, cô nàng ngớ người.

Bộ thiếu gia rớt xuống vách núi đầu va phải gì đó nên có vấn đề à?

" Thiên đình..ý thiếu gia là cung điện ấy ạ? "

" Hả, cung điện? "

Cô nàng gật đầu.

Mộc trở nên ngờ nghệt hẳn ra.

" Khoan đi, cho hỏi đây là năm bao nhiêu vậy?"

Mặc dù không hiểu sao thiếu gia lại hỏi như vậy nhưng cô nàng vẫn rất sẵn lòng trả lời.

" Dạ đây là năm 1467, thưa thiếu gia! "

"What the hell? "

" Gì ạ, thiếu gia thèm thịt heo ạ? "

Mộc xua tay liên tục, cố gắng load hết cái thông tin vừa nhận kia.

Nhìn quanh mọi thứ một lần nữa, Mộc nhăn mày lầm bầm trong miệng.

" Chả lẽ, là xuyên không? "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #weilongyimu