2.
Lớp 8 kỳ II bắt đầu
Tiết đầu là Vật Lý, chủ nhiệm lớp bảo tôi đến phòng giáo vụ điền mẫu đơn, tôi bỏ lỡ tiết học đầu, lúc chạy về lớp, đúng lúc anh bước ra, nhỏ bạn bảo tôi "Sắp thay thầy dạy Vật Lý rồi đấy."
Tôi bị tin đó làm cho bất ngờ đứng người, nhưng vẫn lập tức đuổi theo anh.
"Thầy!"
"Hả?"
"Thầy... không dạy lớp em nữa ạ?"
"Ừ, phải chuyển công tác rồi."
Tôi khóc, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là, không được để anh thấy tôi khóc, tôi liền quay người ra ngoài cửa sổ, quay lưng lại với anh, anh đặt tay lên vai tôi, chắc hơi bất lực.
"Không sao, không sao, chú ý học tập, môn Vật Lý của em rất tốt đấy."
Tôi gật đầu, anh đi rồi, tôi cũng quay lại lớp, lớp tôi và phòng giáo vụ nằm ở hai bên của đoạn đường dài, tôi đi được một nửa, quay đầu nhìn, anh đang cầm khăn giấy đi ra.
Bỗng nhiên tôi giật mình nhận ra, tôi thích anh, thích từ rất lâu rồi. Bắt đầu nhận ra thích một người, lại chính là lúc phải chia xa với người đó. Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn không thôi, liền chạy đến hỏi xin anh KKT.
Mơ hồ qua nửa năm học, thành tích các môn học rớt thảm hại, thật sự không còn tâm trí học hành nữa, thường xuyên muốn nói chuyện với anh. Đến lúc thi cuối kỳ... môn tiếng Anh thi cao nhất chỉ được 89 điểm, bị giáo viên Anh mắng một trận. Lúc xuống tầng, đầu óc bay tận đẩu đâu, đâm sầm vào một người, tôi ngẩng đầu nhìn, là anh, tự nhiên nước mắt trực trào ra.
Anh hỏi tôi: "Sao vậy? Đâm vào đâu à?"
Tôi đành bịa bừa lý do "Bài thi Anh Văn của em không được tốt thôi ạ."
"Đề thi Vật Lý trường em là thầy ra, vào đây xem bài đi, thầy giảng cho em nghe"
Tôi theo anh vào trong, may mà môn Vật Lý vẫn ổn định, nhưng so với khi anh dạy thì kém rất nhiều. Giảng được một nửa, tôi vẫn mơ mơ hồ hồ, đang nằm mơ sao? Hôm đó mặt trời rọi chói mắt, tôi đứng quay lưng với cửa sổ, anh mặc áo sơ mi trắng, ánh dương luồn qua mái tóc ngắn của tôi nhẹ nhàng đậu trên bờ vai anh, những mộng mơ thuở niên thiếu đều hiện hết trong bức tranh ngày ấy.
Tôi ngẩn người, nghe thấy anh gọi tên, hình như gọi rất lâu tôi mới giật mình phản ứng lại.
"Dạ?"
"Thành tích của em tụt dốc quá đấy, nhất là môn Vật Lý."
"Vì không phải là thầy dạy..." Nói thực lòng tôi cũng không hiểu sao khi đó lại nói ra câu này, vội vàng nói thêm "giáo viên mới dạy em không hiểu."
Tôi ngẩng đầu, chúng tôi bắt đầu đối mắt, đây là lần đầu tiên tôi dám nhìn thẳng mắt thầy, nhưng chỉ được mười mấy giây, anh cao quá... tôi chỉ cao 1m60, anh cao 1m79, đối mắt xong cảm nhận đầu tiên chính là mỏi cổ...
Có lẽ cũng do ảnh hưởng bởi thời tiết hôm ấy, nên ý thức của tôi đều là lơ đãng, dường như rơi vào cái bẫy dịu dàng, ấm áp của anh. Là cảm giác một ánh nhìn thương nhớ vạn năm vậy... Tôi nghĩ, cứ nhìn nhau như vậy mãi đi......
Nhưng sau đó, thầy chủ nhiệm đột nhiên bước vào "Thầy Jeon, thầy về rồi đấy à?"
Anh quay đầu "À, tôi đến giao bài thi, đúng lúc gặp học sinh, giảng chút bài, thành tích của em ấy tụt hạng thật nhanh mà."
"Đúng vậy đó, cũng không biết đang nghĩ cái gì, toàn trốn học, lên lớp là trốn." Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dường như đều là sự yêu chiều, một lần nữa khiến tôi chìm đắm.
Từ đó, tôi bắt đầu cố gắng học hành, tôi nghĩ sẽ có một ngày anh lại nhìn thấy bài thi của tôi. Nhưng, tiếc rằng, không có. Lần tiếp theo gặp anh là lúc đang xảy ra chút sự cố, nhưng khoảng thời gian đó tôi vô cùng hạnh phúc.
Vẫn là gặp anh ở trường
"Thầy! Thầy lại về ạ?"
"Ừ, quay lại nộp luận văn, chiều thầy đi."
"Chân thầy sao thế ạ?"
"Sáng chạy bộ bị căng cơ chút thôi..."
"Nặng không ạ? Đến bệnh viện khám chưa?"
"Tôi còn trẻ, sức khỏe tốt, qua hai ngày là khỏi thôi."
"Không đi viện thì chậm lành hơn, lỡ như có di chứng gì thì sao?
"Không sao, không có việc gì thật mà"
Sau khi về tôi rất lo lắng, tìm cớ lấy đề tiếng Anh đến phòng giáo vụ hỏi (bàn làm việc cũ của anh ở ngay đối diện bàn việc của giáo viên Anh), lúc cô Anh giảng bài, tôi ho một tiếng, anh nhìn tôi.
"Còn-----đau-----không?" (Khẩu hình)
Anh gật đầu "Đau--------" (Khẩu hình)
"Mau-----đi----khám----đi" (Khẩu hình)
"Để----xem---đã" (Khẩu hình)
"Thầy----mà----không----đi----là----nặng----hơn----đó" (Khẩu hình)
Một màn ngọt ngào như thế lại bị cô dạy Anh cắt đứt "Lâu lắm mới đến hỏi bài em lại không nghe, nhìn cái gì thế hả?"
"Ơ... nghe chứ ạ, cái này chọn... A" Tôi thoáng thấy anh đang cười trộm, cũng đáng mà.
Trưa, tôi kéo nhỏ bạn thân (không sai, lúc này bạn thân là vạn năng luôn) trèo lan can trốn ra ngoài mua thuốc, đắt ghê gớm huhu, nguyên tháng khỏi ăn sáng luôn...
"Sao không để thầy tự đi mua" (bạn thân ngốc nghếch của tôi vẫn chưa nhìn ra là tôi thích thầy, hết thuốc chữa rồi)
"Không nhận ra sao? Thầy lớn như vậy rồi nhưng khác gì trẻ con đâu, không chịu uống thuốc không chịu đến bệnh viện, đây là muốn đợi người khác chăm sóc đấy" (khi nói lời này thật lòng tôi nghĩ anh đáng yêu chết được)
"Tình mẫu tử của cậu nổi lên rồi đấy"
"Biến"
Lại trèo lan can quay lại trường, đưa thuốc cho anh.
"Thầy! Mau cầm lấy"
"Không cần, tôi không thích bôi thuốc"
"Đây là thuốc uống! Không cho đi" Tôi nắm lấy cánh tay anh (lần đầu tiên đụng chạm trực tiếp với anh, khi đó tôi kích động quá)
"Bao nhiêu tiền?"
"Em quên rồi, thầy cứ cầm đi, nhanh lên" Sau đó, anh (bị ép) nhận lấy...
Vốn tôi có mua kẹo cho anh để trong túi, muốn nói nếu thuốc đắng thì thầy ăn kẹo, nhưng không có dũng khí đưa anh. Mấy ngày sau tôi vui lắm, vì thuốc uống một ngày hai lần, tôi có thể sáng tối nhắn tin cho anh nhắc uống thuốc, nhân tiện đùa anh vài câu.
"Thầy ơi~ uống thuốc thôi ~"
"Ừ, vừa uống rồi"
"Nhớ uống thuốc đúng giờ đó..."
"Nhớ rồi!"
"Thầy có tuổi rồi thì đừng tập những động tác mạnh đó"
"Làm gì có, tôi chỉ bất cẩn thôi."
______________3 ngày sau________________
"Uống thuốc chưa?"
"Khỏi rồi"
"Không đau nữa sao?"
"Không đau nữa, thuốc có tác dụng lắm"
"Hahaa, vậy thì tốt ạ"
Không biết là nên vui hay nên buồn nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top