Oneshot
Thôi được, hắn thừa nhận đó là một tình huống khá xấu hổ. Tất cả mọi chuyện bắt đầu khi thằng lùn Kim Wooseok, bạn thân quý hóa của hắn cưa đổ được cậu em khóa dưới học trường bên cạnh cực-kỳ-xinh-trai theo lời nó thao thao bất tuyệt mỗi khi hai thằng thậm thụt nói chuyện riêng trong giờ học chán ngắt.
_ Dongyeol của tao là loài sinh vật dễ thương nhất trên thế giới này, tao chắc cú với mày là như thế!
_ Ờ, vậy tao cũng chắc cú với mày là tao nghe câu đó lần thứ 100 trong ngày hôm nay rồi, và tao thề sẽ nhấn đầu mày vào bồn cầu nếu phải nghe đến lần thứ 101 đấy.
Đương nhiên, ngoại trừ việc khiến thằng bạn hắn trở thành kẻ ngu ngốc và xuất hiện với tần suất dày đặc tới khó chịu trong những cuộc hội thoại hàng ngày của đám chiến hữu thì về cơ bản, Lee Dongyeol chẳng hề đắc tội gì với hắn cả. Nhưng với đầu óc của một thằng cách ăn ở luôn có vấn đề như Lee Sungjoon, hắn mặc định rằng mấy thứ ngớ ngẩn từ Kim Wooseok làm phiền hắn cả tháng nay đều là tội lỗi của thằng bé kia hết. Thế nên khi Wooseok đi du lịch cùng gia đình giữa lúc nó và người yêu đang cãi nhau, lại còn gọi điện cho Sungjoon bắt hắn giải quyết giúp nó thì hắn chính thức nổi điên.
_ Tao nói lần cuối, thằng nhãi đó chẳng là cái mẹ gì với tao hết nên mày không thể bắt tao đi dỗ nó giúp mày đâu.
"Bạn à mày giúp tao lần này thôi mà, em ấy không chịu trả lời điện thoại của tao. Cùng lắm thì tao đưa mày máy chơi game mới phiên bản giới hạn của tao thôi."
_ Là do mày nói chứ tao không ép đâu đấy nhé. Thôi được, nhưng tao không biết mặt bạn trai của mày.
"Chiều nay Dongyeol có ca làm thêm, mày cứ tới chỗ em ấy làm việc, tìm cậu nhân viên trông dễ thương nhất thì chính là em ấy."
Đó là lý do Lee Sungjoon cả đời ế đến sưng mặt đang cầm bó hoa to hơn cả người đứng trước quán coffee Honey. Chỉ là giúp Wooseok tặng hoa xong đi ra thôi mà, chẳng có gì to tát cả, da mặt hắn cũng đâu có mỏng, sẽ làm tốt và vác em máy game đẹp tuyệt vời về thôi. Hắn hùng hổ mở cửa tiến vào trong, hôm nay quán vắng khách, các nhân viên đều đang ngồi tập trung ở chiếc bàn ngay giữa quán. Nhìn bản mặt táo bón của hắn, mấy đứa nhóc toát cả mồ hôi trừng mắt nhìn không dám mở miệng. Có khoảng 5 người, 3 nam 2 nữ. Hắn đưa mắt một vòng, lập tức tia ra được người đáng yêu nhất. Hắn phải công nhận là như vậy, khuôn mặt phúng phính như bánh mochi và cặp mắt ngơ ngác khờ khạo của cậu ta đúng là thứ đáng yêu nhất hắn từng biết. Có lẽ Wooseok đúng, bạn trai nó quá sức dễ cưng đi mà. Đột nhiên trên khuôn mặt trơ ngang ngửa bê tông cốt thép của Lee Sungjoon xuất hiện vài vệt đỏ khả nghi. Hắn bối rối dúi bó hoa vào ngực cậu trai kia, không nói không rằng vội vàng chạy khỏi quán, hình như còn quên mất chưa nói bó hoa đó là quà của Kim Wooseok. Hắn chạy bán sống bán chết, một mạch trốn được về đến nhà liền phát điên lên. Không được không được, hắn vừa cảm thấy ngượng ngùng trước người yêu của bạn thân mình. Thánh thần ơi, chỉ tại cậu ta quá dễ thương thôi, đúng thế, là một thằng đàn ông chân chính thì không bao giờ lại đi thích người yêu của bạn. Huống chi Sungjoon là kẻ sống trơ mắt ếch ngót hai chục năm cuộc đời mà chưa có một mảnh tình vắt vai, đời nào có chuyện đổ người ta dễ thế.
Trong khi đó, ở Honey coffee vừa có một tràng gào rú kinh hoàng như bị khủng bố.
_ Cha mẹ ơi đẹp trai quá! Lee Changhyun sao anh có người yêu hót hòn họt thế mà dám giấu tụi em hả hả hả????????
Dongyeol nắm cổ áo Changhyun đáng thương lắc điên cuồng, thằng nhóc không can tâm, nó còn đang chiến tranh lạnh với người yêu thì bị cái cảnh này chọt mù cả mắt. Tội nghiệp cậu có biết cái gì đâu, tự dưng lại bị cả đám vây quanh la hét hỏi tội.
_ Anh thề đây là lần đầu tiên anh gặp cậu ta. Có khi là tặng nhầm cũng nên.
Hờ hờ, đúng là tặng nhầm thật. Cả đám lăn ra cười như được mùa khi phát hiện ra điều đó, còn Dongyeol méo mặt nhìn tin nhắn mà anh người yêu gửi đến, bó hoa đó thì ra là tặng nó chứ không phải Changhyun.
Thật ra Lee Changhyun cũng có chút hụt hẫng. Ngay từ lúc cậu bạn kia xuất hiện ở cửa quán, tim cậu đã đập nhanh không kiểm soát được. Người ta cao ráo đẹp trai như thế, lúc tặng hoa mặt còn ửng đỏ rất đáng yêu, nếu thật sự là thích thầm nên tặng hoa cho cậu thì còn gì bằng. Nhưng cuối cùng không những tặng nhầm, mà còn là hoa chuyển nhờ nữa chứ. Changhyun nhìn mấy đứa nhân viên còn lại nhảy nhót cười đùa, ai cũng cao ráo thanh mảnh, đứa nào đứa nấy xinh đẹp tươi tắn như hoa, nhìn tới nhìn lui nếu người ta không tặng hoa cho mấy đứa khác thì thôi chứ làm gì đến lượt cái đứa mặt mũi tầm thường lại còn mập ú như cậu được.
_ Giời ạ, Kim Wooseok kiếm đâu ra đứa bạn đẹp trai thế nhỉ? Dòm ổng lùn có một mẩu mà rầu ghê vậy đó.
Dongyeol chống cằm than thở, tuy miệng thì nói vậy nhưng nó lại cứ nhìn bó hoa mà cười toe toét, mày thì vui quá lại còn giả bộ. Eunwoo chọt eo thằng nhóc, nháy mắt cười xinh đẹp.
_ Thôi đi, anh người yêu của mày cũng đẹp quá trời, lo mà giữ ảnh đi còn anh vừa rồi cứ để tao. Sao hả? Giúp bạn mày hỏi thử xem bạn anh Wooseok có giống ảnh thích con trai không, nếu anh kia thích con gái thì cho tao số điện thoại ảnh đi.
Cô nàng còn lại phụng phịu giận dỗi, lấy hết vốn tiếng Hàn của mình ra mà mè nheo với Eunwoo.
_ Không chịu đâu Eunwoo là của Pinky, cậu không thích tớ nữa sao?
Đó là chuyện của đám con gái, Changhyun muôn đời sau cũng chả hiểu được. Trong lúc đó Dongyeol và Hwanhee vẫn chụm đầu vào điện thoại cười bằng cái giọng biến thái kinh khủng khiếp.
_ Lee Changhyun xin chúc mừng anh, anh Wooseok vừa nói cho em biết, anh giai đẹp quên sầu vừa rồi tên là Lee Sungjoon, 20 tuổi, hiện đang độc thân. Và phần hot nhất, ảnh tặng nhầm vì nghĩ rằng anh là người đáng yêu nhất trong chúng ta. Há há há vụ này còn thú vị hơn việc cún Hee bị phạt trực nhật sau giờ học nữa.
Mặt Changhyun đỏ lựng tới tận mang tai, không ngờ cậu ta nghĩ mình đáng yêu thay vì Dongyeol, như vậy có nghĩa là cậu có chút cơ hội phải không?
Khi Sungjoon biết mình đã làm ra một chuyện đáng xấu hổ là hai hôm sau, khi Wooseok vừa trở về từ chuyến du lịch và điều đầu tiên thằng đó làm là ôm bụng cười chế giễu vào bản mặt ngơ ngác của hắn.
_ Bố sư cái thằng ngu thế không biết. Tặng nhầm người rồi mày ạ, mắt mũi để đâu mà lại bỏ sót Dongyeol cục cưng của tao vậy?
Sungjoon ngàn vạn lần không tin có ai đó dễ thương hơn cậu bạn hôm trước. Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại và dáng người tròn ủm như con gấu bông size lớn đó là toàn bộ định nghĩa của hắn về cái sự ciu toe trên quả đất này rồi.
_ Thôi không sao, dù gì mày cũng đã gây nên một trận cười bung rốn đến nỗi em người yêu hết cả giận tao. Máy game vẫn sẽ là của mày, cảm ơn chiến hữu.
Tự nhiên hắn không còn quan tâm đến thứ đồ hightech mà hắn hằng ao ước nữa, trong đầu chỉ còn quẩn quanh hình ảnh cậu bạn kia ngượng ngùng ôm lấy bó hoa vào lòng.
_ Dẹp game đi tao không cần nữa. Nếu tao tặng nhầm, vậy tức là cậu bạn tao đã tặng hoa không phải là người yêu mày?
_ Chuẩn luôn, tao chỉ có mình em Dongyeol thôi à.
Hắn không nhớ mình đã cười rạng rỡ đến mức nào, chỉ biết sau khi Wooseok dòm thấy bản mặt hắn lúc đó, nó đã trưng ra bộ mặt nham nhở dúi vào tay Sungjoon một bức ảnh chụp lén.
_ Lee Changhyun, sinh viên năm nhất đại học X. Sau tấm ảnh có số điện thoại, coi như trả công cho mày. À tiện thể thì nghe nói cậu ta có vẻ bị mày làm cho liêu xiêu rồi đấy.
Vòng vòng một hồi sao đó thì bây giờ Sungjoon đang ngồi đối diện với Changhyun trong quán coffee ruột của hắn, và thực ra thì họ đã duy trì cái không khí gượng gạo này hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
_ À thì, nếu cậu định xin lỗi về chuyện tặng hoa hôm trước thì không cần đâu, tớ biết ngay là cậu nhầm người mà.
_ Sao cậu nghĩ là tặng nhầm?
Changhyun giật thót mình lén lút nhìn hắn, hai tay xoắn quẩy, không hiểu vì sao hắn lại nổi nóng. Sungjoon nghĩ có lẽ mình đã hơi lớn tiếng làm cậu ấy sợ, nhưng nghe Changhyun nói như vậy hắn cảm thấy bực mình. Cậu ấy cũng xứng đáng nhận được một bó hoa thật đẹp như thế mà.
_ Thật ra bình thường người ta sẽ nhìn vào những người khác thay vì mình. Cậu biết đấy, mình trông khá nhạt nhòa so với các bạn nhân viên khác đang ở đó mà.
_ Nhưng tớ chỉ nhìn mỗi cậu thôi. À không, thực ra tớ không thích những người trông quá xinh đẹp, đại loại thế.
Rõ ràng là hắn nói điêu, ai lại không bị cái đẹp thu hút chứ, nhất là một kẻ cực kỳ háo sắc như hắn. Nhưng hắn đã bị ngoại hình bình thường của Changhyun làm cho rung động, miệng định nói điều gì đó làm cậu ấy vui nhưng cái tính không sửa được lập tức buông ra một câu cực kỳ đáng ăn đòn như thế. Không ngờ cậu ấy chẳng buồn bã gì, mỉm cười vui vẻ gật đầu với hắn.
_ Thì ra là vậy, tớ biết ngay mà, nếu không chắc chả đời nào tớ được người khác tặng hoa mất, haha.
RẦM!!!
Hắn bực tức đập bàn đứng dậy, cả quán đều quay sang nhìn hắn chòng chọc nhưng hắn không quan tâm.
_ C...Cậu không sao chứ?
Changhyun lắp bắp. Hắn rút ví đặt tiền trả cho hai cốc Capuchino xuống bàn, sau đó giơ tay ra trước mặt cậu.
_ Đi thôi!
_ Đi đâu cơ?
Changhyun nghiêng đầu, đôi mắt ngây ngô vẫn như ngày ấy làm hắn mê mẩn.
_ Đi mua hoa cho cậu, rồi chúng mình đến rạp chiếu phim hẹn hò.
Kết cục của buổi hẹn đầu tiên đầy tính hăm dọa đó không ai biết, chỉ biết rằng Changhyun ngốc nghếch đã không bao giờ phải nhận một bó hoa đi lạc nào nữa, vì có người sẽ trừng mắt ăn hiếp cậu nếu dám nhận bất cứ quà cáp gì ngoài đồ người ta tặng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top