Họ Không Có Quyền
Buổi karaoke kết thúc, Tuấn Khải nhận đưa Tiên Dung về mặc cho Na Na nũng nịu.
- Hôm nay vui chứ?_ Anh mở đầu.
- Vui ạ._ Cô cười.
- Ngày mai là em chuyển đến kí túc xá nhỉ?_ Anh hỏi.
- Ừm.
- Thế thì em khổ lắm đấy.
- Sao lại khổ?
- Hai tên nhóc kia bừa bộn lắm. Em mà đến đó là chúng nó bắt nạt đấy.
- Bắt nạt em á? Sao có thể. Đường đường là dân ka... À đường đường là Mạc Tiên Dung sao có thể để bắt nạt dễ dàng như vây._ Cô vênh mặt.
- Phải rồi, Tiên Dung nhà mình ghê lắm, không đọ được đâu._ Anh nhăn mặt._ Đến nơi rồi.
- Cảm ơn anh nhé._ Cô định bướ xuống thì anh nói.
- Từ từ đã.
- Có gì không?
" Chụt". Đôi môi của anh đáp nhẹ lên trán cô. Cô giật mình lui người về phía sau, mắt mở to.
- Anh..._ Cô lắp bắp.
- Chúc ngủ ngon._ Anh xoa đầu cô. Còn cô chẳng nói chẳng rằng, phi một mạch lên phòng mặc kệ anh đằng sau. Cả đêm đó cô không chợp mắt được. Cứ nhắm lại là thấy cảnh anh hôn trán cô. Nhưng kể ra cũng thấy thích thích.
*** Sáng hôm sau***
- Tiên Dung đến đó nhớ gọi về cho mẹ nhá._ Mẹ cô dặn dò.
- Nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy._ Bố cô vuốt tóc.
- Con có đi xa đâu. Cũng chỉ trong thành phố thôi mà._ Cô ngạc nhiên khi thấy bố mẹ lo lắng thái quá.
- Nhưng con sẽ ít về thăm nhà hơn._ Mẹ cô cốc đầu
- Mẹ yên tâm đi, nếu có thời gian con sẽ về ngay._ Cô nhìn mẹ._ Thôi xe đến rồi, con đi đây._ Cô vẫy tay tạm biệt bố mẹ.
- Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé con._ Bố cô gọi với.
- Con biết rồi._ Suốt dọc đường tới kí túc xá, cô có rất nhiều suy nghĩ. Nào như: Ở đó có to không, rộng không, đẹp không. Và câu trả lời là đây... Nó rất to, rất đẹp, đặc biệt còn rất thoáng mát nữa. Chẳng lẽ một mình cô sống trong căn nhà to thế này sao ? Thích thế. Ơ còn căn nhà nhỏ kia là gì ? Nhà kho à ? Nhà kho gì mà sáng sủa, đẹp đẽ thế ? Nhưng mọi thứ đều sụp đổ trong chớp mắt khi cô thấy Tân Vũ vươn vai, ngáp rách miệng trên sân thượng, còn cả hình ảnh Văn Chính phơi quần áo nữa. Thế này là thế nào ? Ai nói cho cô biết đi chứ ?
- Tiên Dung, em đến rồi sao ?_ Tuấn Khải từ đâu chạy ra.
- Ờ... Thế này là thế nào ?_ Cô ngơ ngác hỏi anh.
- Thế nào là thế nào ?_ Anh cũng ngơ ngác.
- Em phải sống với bọn anh sao ? Tưng kia con người._ Cô chỉ chỏ vào hai người kia.
- Nghĩ ra à ? Em ở cái nhà kia._ Anh kéo tay cô từ hướng nhà to sang hướng nhà nhỏ. Cái nhà mà cô gọi là nhà kho.
- Ở đó sao ?
- Ừ, thế em thích ở nhà kia hả ?_ Anh nháy nháy.
- Điên._ Nói xong cô đi vào căn nhà nhỏ. Oay, trong bên ngoài thì nhỏ mà bên trong to ghê. Phòng gì cũng có. Một mình ở đây đúng là rất thích.
- Thế nào? Đẹp không?_ Anh hẩy vai cô.
- Đẹp chứ sao không.
- Em cất đồ đi rồi lên nhà to gặp mọi người.
- Ok._ Nghe anh nói xong, cô buông chiếc vali ở đó rồi phi một mạch lên nhà to.
" Rầm". Cánh cửa mở ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là cảnh Thiên Tỉ mặc mỗi cái quần đùi đang hít đất. Tiếp đến là Vương Nguyên đang rạng ngang hai chân ra ăn bim bim. Ây dô, còn nữa, Văn Chính đang đứng nấu cơm đeo cái tạp dề như mấy bà nội trợ... Còn Tân Vũ thì miễn nói... anh ta đang bước vào nhà vệ sinh. Cô tự hỏi đây có phải những con người cực kì lịch sự trên sân khấu hay không. Nhìn họ trên sân khấu quả rất tuyệt ai ngờ đời thực lại thế này. Đúng là sự khác biệt giữa live & life. Mọi hoạt động đều dừng lại trong 5s, nhưng sau 5s ai nấy đều chạy toán loạn lên. Thiên Tỉ cầm vội cái áo che lên ngực.Vương Nguyên khép hai chân lại, khuôn mặt thì đỏ ửng. Tân Vũ đóng sầm của lại vào thẳng nhà vệ sinh. Còn Văn Chính thì tháo vội tập dề rồi đứng thẳng lên như người đần ông thực thụ. Cô vẫn đứng đấy nhìn mọi người mắt chữ O mồm chữ A. Tuấn Khải từ đâu chạy vào nhìn hiện trường và hiểu ra vấn đề.
- Từ nay Tiên Dung sẽ sống cùng chúng ta._ Cả 4 người họ cùng gật đầu theo phản xạ. Rồi...:
- CÁI GÌ? SỐNG CÙNG CHÚNG TA?_ Vương Nguyên hét lên.
- KHÔNG ĐƯỢC. NHÀ TOÀN CON TRAI Ở SAO ĐƯỢC._ Văn Chính cũng hét.
- Nhưng cô ấy ở cái nhà kia._ Tuấn Khải đẩy đẩy mắt xuống căn nhà nhỏ.
- Sao không nói sớm._ Vương Nguyên nói nhẹ hơn.
- Chào mừng cậu._ Thiên Tỉ lịch sự đưa tay ra.
- Lịch sự bất ngờ._ Cô buông thõng một câu rồi đưa tay đáp trả sau đó đi xung quanh ngôi nhà.
- Tôi lên phòng mấy cậu được không ?_ Cô không dấu nổi sự tò mò.
- KHÔNG ĐƯỢC._ Tất cả đồng thanh.
- Tại sao ?
- Chẳng tại sao hết. Mà cậu không về dọn đồ ra à ?_Vương Nguyên hỏi.
- Tí thì quên mất._ Nói xong cô chạy về nhà dọn dẹp hết đồ đạc.
*** Buổi tối***
- Tiên Dung, sang ăn cơm với bọn anh đi. Hôm nay bọn anh làm tiệc để mừng em đến đấy._ Tuấn Khải chạy sang.
- Ok đợi em tí._ Cô mặc quần áo tươm tất rồi chạy lên nhà tren.
- Ô, mọi người đâu ?_ Cô hỏi.
- À, bọn mình ăn thịt nướng trên sân thượng._ Anh kéo tay cô lên sân thượng. Oa đứng trên đây có thể nhìn thấy toàn thành phố Bắc Kinh ( phóng đại đấy), lại còn mát nữa chứ.
- Nào Tiên Dung ngồi vào đây._ Vương Nguyên chỉ chỉ chỗ anh.
- Không được, phải ngồi đây._ Tuấn Khải chỉ vào chỗ anh.
- Hôm này cô ấy là nhân vật chính, phải ngồi đây._ Thiên Tỉ chỉ ra chỗ đầu mâm.
- Aida, mãi mới mua được một thúng Soju, tuy không phải chính hãng nhưng uống cũng không tệ._ Văn Chính lôi trong thùng ra mấy chai.
- Oa, ai chuẩn bị chỗ thức ăn này vậy, cẩn thận quá đi._ Cô ngồi nhìn mà chảy nước miến.
- Là tôi đấy, từ trước đến nay tôi vẫn là nội trợ trong nhà._ Văn Chính ưỡn ngực ra vẻ.
- Thật đáng khâm phục._ Cô dơ ngón tay numberone.
- Thôi mọi người ăn đi, đói lắm rồi._ Vương Nguyên xoa bụng. Hình như từ nãy đến giờ Tân vũ chưa nói lời nào thì phải.
- Ây, Tân Vũ sao hôm nay ít nói thế, có Tiên Dung nên ngại à._ Văn Chính trêu.
- Thích gì ?_ Tân Vũ nói lạnh te rồi lấy cốc rượu lên tu.
- Không có gì._ Văn Chính sợ sệt.
- Oa, đồ ăn ngon quá._ Cô vừa nhai vừa nói.
Sau 1h nhắm rượu tình hình của TFBoys và các quản lí như thế này :
- Ê, mấy người không uống à, uống đi, sao uống ít thế, để tôi uống cho mà xem. Ực Ực._ Tân Vũ cầm cả chén rượu lên uống. Không ngờ bình thường miệng anh ta ngậm như hến thế mà sau khi uống rượu còn nói nhiều hơn cả Vương Nguyên.
- Tân Vũ anh nghĩ tôi không uống được sao, xem này, đừng có khinh thường._ Nói xong Tiên Dung cầm cả cái bát con lên uống.
- Ô hết rượu rồi bà con ơi._ Vương Nguyên cầm chai Soju lắc lắc.
- Hết à. Để tôi đi mua._ Văn Chính đứng dậy rồi ngả xuống ngáy khìn khịt.
- Tiên Dung... Không uống nữa, đi ngủ thôi._ Tuấn Khải đỡ cô dậy.
- Ngủ á ? Ngủ làm gì ?_ Cô ú ớ.
- Dậy đi._ Anh lôi mãi cô mới dậy. Quả thực cô nặng như lợn ấy. Sau khi đưa cô về phòng anh định bước ra ngoài thì cô níu tay lại.
- Anh... Em phải làm thế nào đây ? Ai cũng nói em không bằng Na Na. Ai cũng nói Na Na xứng với anh hơn. Em phải làm sao đây ? Phải làm sao đây ?_ Cô vừa nói vừa chìm dần vào giấc ngủ. Lúc đó cô nghe loáng thoáng rằng.
- Họ không có quyền quyết định ai hợp với anh._ Nói xong anh hôn lên trán cô rồi bước ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top