Kỳ 3: Đừng lại gần
Hiện tại Jiyeon đang yên vị trên xe. Cô khẽ liếc xuống hàng ghế sau. Mẹ cô đang vật vờ ngồi tựa đầu vào cửa kính. Bên cạnh là Kim Suk và chàng trai kia. Jiyeon thở hắt, cô quay sang Kang Pal, gật nhẹ đầu ra hiệu anh hãy lái xe đi. Căn nhà nhỏ nhưng đầy ắp kỉ niệm này, đã đến lúc Jiyeon phải từ biệt rồi.
Họ đi được một khoảng khá xa thì Taehyung khẽ cựa quậy. Chắc là thuốc mê đã hết tác dụng. Jiyeon cảm thấy tim mình đập nhanh một cách bất thường, ánh mắt sợ hãi của cô tò mò nhìn lên gương chiếu hậu. Bà Park cũng lo lắng không kém.
"Bình tĩnh đi! Taehyung giống chúng ta! Cậu ấy vô hại!" - Kang Pal vỗ nhẹ vai Jiyeon. Cô gật nhẹ đầu, mặc dù đã chấp nhận việc sẽ sống chung với Taehyung nhưng Jiyeon vẫn không khỏi sợ hãi.
"Anh Suk! Đây là đâu?"
Taehyung một tay bóp nhẹ trán, một tay dụi dụi mắt. Giọng nói trầm buồn làm Jiyeon chú ý, cô nheo mắt nhìn qua tấm kính, dù ánh sáng trong xe khá tối nhưng vẫn đủ để nhìn rõ những gì phía sau. Đó là một người con trai cực kì xinh đẹp, khuôn mặt tỉ lệ chuẩn như tạc tượng, chiếc mũi cao càng làm cho khuôn mặt ấy thêm phần kì diệu, mái tóc thẳng màu nâu thật đặc biệt. Vì Taehyung đang ngồi nên Jiyeon không biết cậu ta có cao hay không. Trong phút chốc, Jiyeon như quên béng đi lai lịch của người kia.
"Chúng ta sẽ chuyển nhà! Anh đã nói với cậu hôm trước rồi đấy!" - Kim Suk xoa đầu Taehyung.
"Đây là..." - Taehyung chồm người sang nhìn bà Park khiến bà có vẻ lúng túng.
"À! Là vợ của giáo sư Park. Ông ấy đã kể cậu nghe rồi đó thôi!"
Taehyung nở nụ cười hình chữ nhật ra rồi cúi nhẹ đầu:
"Con chào dì! Con là Taehyung!"
Bà Park tuy trong lòng hơi ngột ngạt nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Taehyung, bà bỗng nhiên không còn thấy sợ nữa. Bà nhẹ nhàng cúi nhẹ đầu đáp trả lại cậu:
"Chào con! Cứ gọi dì là dì Sol!"
"Dì không sợ con sao ạ?" - Taehyung chợt hạ thấp giọng, mặt cũng cúi gằm xuống - "Con..."
"Sao phải sợ con chứ? Tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng ta chắc chắn con là đứa trẻ tốt!" - Bà Park cười dịu dàng - "Con là con của chồng ta thì cũng là con của ta"
Jiyeon nãy giờ ngồi trên nghe hết những lời mẹ vừa nói. Mẹ cô sao thế? Người mẹ yếu đuối, sợ sệt của mình ngày xưa đâu rồi? Không phải bà ấy rất sợ những chuyện này hay sao?
"Taehyung! Đây là Jiyeon, con gái của ta và ba của con" - Bà Park chỉ tay về phía Jiyeon đang ngồi ở hàng ghế trên.
"Chào cậu! Tôi là Taehyung"
Đáp lại lời chào của Taehyung chỉ là khoảng không im lặng. Jiyeon cố tình bỏ ngoài tai lời nói của cậu. Taehyung cảm thấy hơi hụt hẫng, chắc chắn là cô ấy kì thị người như cậu rồi.
"Taehyung đừng lo! Con bé chỉ là ngủ quên thôi! Không phải đang lờ em đi đâu!" - Kang Pal nói với Taehyung. Jiyeon ngồi cạnh dẫu biết anh ấy đang nói dối nhưng cũng mặc kệ. Thà như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Hơn nữa, cô cũng không muốn dính dáng gì tới Taehyung cả, bây giờ không và sau này cũng vậy.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ ở Busan lúc 4 giờ sáng. Jiyeon vừa chợp mắt được một lát thì bị Kang Pal gọi dậy. Cô mệt mỏi bước xuống xe và kéo chiếc vali to oành của mình ra
"Tôi giúp được gì cho cậu không?"
Vừa định thần lại thì Jiyeon nhìn thấy Taehyung đã đứng cạnh mình từ lúc nào, ánh mắt cậu chứa đựng một tia thân thiện.
"Không cần! Tránh ra đi! Tôi tự làm được!" - Jiyeon gắt lên.
"Nhưng chúng có vẻ nặng. Cậu sẽ mệt đấy!" - Taehyung vẫn cố chấp định vươn tay ra xách hộ túi cho Jiyeon thì bị cô thô bạo đẩy tay ra - "Đã bảo là tôi không cần! Đồ quái vật phiền phức!"
Vừa dứt lời, Jiyeon còn lấy khăn tay ra chà xát bàn tay vừa mới chạm vào người Taehyung rồi khó chịu nói thêm "Thật kinh tởm"
Taehyung lặng người nhìn Jiyeon khệ nệ lôi đống đồ nặng nhọc ấy vào nhà. Cậu nhìn chiếc khăn tay màu hồng còn mới tinh mà Jiyeon vất xuống đất mà lòng không khỏi đắng chát. Nước bắt đầu xâm lăng khoang mắt. Vì cậu không giống họ nên mới phải chịu đựng tổn thương thế này sao?
"Taehyung! Làm gì đấy? Em mau vào nhà đi!" - Kim Suk từ trong sân gọi - "Vào giúp mọi người một tay nào!"
"Vâng!" - Taehyung lau vội nước mắt - "Em vào ngay đây!"
Cậu nhặt vội khăn tay của Jiyeon, cho vào túi và bước vào nhà.
* * *
"Đây là thông tin về Taehyung! Tôi nghĩ cô cần!" - Kang Pal đưa cho Jiyeon một xấp tài liệu - "Hi vọng xem rồi cô Park sẽ không kì thị cậu ấy nữa!"
"Anh cứ để đó đi" - Jiyeon vẫn đăm chiêu kê lại chiếc tủ nhỏ đầu giường mới của mình, hình như cô không quan tâm lắm về thứ mà Kang Pal đưa thì phải.
"Dù gì đi nữa, tôi cũng xin nhắc lại: Taehyung không đáng bị chúng ta xa lánh. Mẹ cô- dì Sol làm được thì tại sao cô lại không thể?" - Kang Pal vẫn cố gắng giải thích - "Jiyeon à..."
Đến lúc này thì Jiyeon mới chịu dừng lại - "Được rồi! Tôi sẽ cố gắng để chấp nhận cậu ta. Bây giờ anh ra ngoài được rồi chứ? Tôi phải ngủ nữa!"
"À... vâng!"
Sau khi Kang Pal rời đi, Jiyeon ngồi phịch xuống giường. Cô đưa bàn tay lúc nãy chạm vào Taehyung của mình lên ngắm nghía. Cảm giác có gì khác so với chạm vào người bình thường đâu? Jiyeon lại nghĩ về mấy lời lúc nãy cô nói với Taehyung rồi khẽ lắc đầu. Chắc cậu ta phải tổn thương lắm. Jiyeon vò vò đầu rồi dừng mắt tại xấp tài liệu của Kang Pal. Cô rướn người lấy nó lại và tò mò mở ra.
Tên: Taehyung
Kí hiệu: KXZ4D
Ngày sinh: 30/12/2105
Chỉ số IQ: 180
Tình trạng: 17 năm
Tổ hợp gen: Đồng hợp trội
Jiyeon buông nhẹ đống giấy tờ xuống rồi thả mình nằm lăn ra giường. Cô bỗng thấy thương cảm cho Taehyung, rõ ràng cậu ta cũng là con người nhưng tại sao thông tin lại y hệt như một loại máy móc vậy? Tại sao số phận của cậu ta lại nghiệt ngã như thế? Tất cả là lỗi của ba cô. Jiyeon không thể hiểu nỗi tại sao ba cô lại có thể làm ra chuyện trái với tự nhiên như thế... Jiyeon thực sự không muốn nghĩ đến nữa. Một dòng nước lăn trên mắt cô...
●
Thời gian trong truyện là thế kỉ 22 nha ✌✌✌
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top