Chương 12: Chú thích mommy của con?
Edit: SamTiu
Mắt thấy một trăm vạn lại bay mất, Doãn Thiến Thiến đã tức giận vô cùng.
Cũng may nghĩ hài tử trong bụng Doãn Tiểu Mạt rốt cuộc vẫn là con của Cung Thiếu Thần, mới miễn cưỡng nhẫn nại giữ nàng ta ở lại.
Lại không nghĩ tới, Doãn Tiểu Mạt có thể sinh một đôi song sinh, mà cô ta lúc ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì, ả liền nổi lên tâm tư, mua chuộc được bác sĩ cùng hộ lý, trộm ôm đi một đứa con của Doãn Tiểu Mạt.
Nguyên lai chỉ là muốn tìm được Cung Thiếu Thần đòi tiền, lúc gặp mặt mới biết được, Cung Thiếu Thần đêm đó căn bản không thấy rõ diện mạo của Doãn Tiểu Mạt, thế nhưng lại nghĩ ả chính là nữ nhân đêm đó, còn nói muốn phụ trách ả.
Vị trí vương tử phi bày ra trước mắt, ả ta làm sao có thể không tiếp nhận.
"Vị trí vương tử phi là của ta, ai cũng đừng nghĩ cùng ta tranh đoạt." Doãn Thiến Thiến nháy mắt đã trở nên vô cùng ngoan độc,
"Thủ hạ bên người con đều là do vương tử an bài, không tiện động thủ. Mẹ, mẹ hãy giúp con tìm người điều tra, nếu Doãn Tiểu Mạt thật sự tới Ninh Quốc rồi, mẹ biết phải làm thế nào rồi đó."
"Yên tâm đi, mẹ khẳng định sẽ làm cho nha đầu chết tiệt kia không xuất hiện trước mặt con rể." Triệu Duyệt Dung cũng ngoan độc không kém.
Vài năm ở đây, bà ta cũng biết rõ tính tình của đứa con rể này.
Nếu mọi chuyện bại lộ, bà cùng con gái sẽ không có kết cục tốt.
Qua nhiều năm sống trong nhung lụa như thế, bà ta cũng không muốn trở lại cuộc sống cực khổ như trước đây.
Chỉ là Ninh Quốc lớn như vậy, lại không có tin tức cụ thể, muốn tìm được một người, thật giống "tìm kim đáy bể. "
Doãn Tiểu Mạt lại hoàn toàn không biết có người đang tìm kiếm mình ở khắp nơi, cùng với bảo bối của mình ăn một bữa cơm ấm áp. Sau đó, mới đem chuyện tham gia yến hội nói cho con trai biết.
"Bảo bối buổi tối ở nhà một mình, có sợ hãi không hả?"
"Mommy không thể về nhà sớm một chút sao?" Cung Khải Hiên mất mát cùng ủ rũ, bé đương nhiên là không sợ hãi, chỉ là luyến tiếc thời gian cùng mommy ở chung mà thôi.
Doãn Tiểu Mạt tức khắc đau lòng, vội bảo đảm nói: "Mommy bảo đảm, yến hội một khi kết thúc liền lập tức trở về với con."
"Cũng được, mommy." Cung Khải Hiên vẫn là không vui, có chút mất tinh thần.
Doãn Tiểu Mạt càng thêm đau lòng, "Bảo bối có phải mệt mỏi hay không, muốn ngủ trưa một chút không?"
"Muốn mommy ôm ngủ."
"Được rồi, được rồi, mommy ôm con ngủ ha."
Con trai bảo bối của cô gần nhất hình như đặc biệt thích làm nũng.
Bất quá, đứa nhỏ này vừa mới địa phương xa lạ nên cảm thấy không thích ứng cũng là chuyện bình thường, chính bản thân cô còn chưa thích ứng được nữa là...
Doãn Tiểu Mạt nhanh chóng tìm ra một giải thích hợp lý cho những biểu hiện kỳ lạ của con trai.
Mẹ con hai người vẫn ôm nhau ngủ trưa, lười biếng không muốn xuống giường, lại bị tiếng chuông cửa hối thúc.
"Ai vậy?" Doãn Tiểu Mạt vẫn còn buồn ngủ đi mở cửa, nhưng ngay lập tức mở to mắt, "Cố học trưởng, anh như thế nào lại có thể tới đây được?"
Trời ơi, hình tượng của nàng!
Đối diện Cố học trưởng một thân tây trang giày da, mà nàng lại mặc cái váy ngủ có hai mươi đồng tiền, lại còn đầu bù tóc rối, nói không chừng khóe mắt còn có ghèn......
Doãn Tiểu Mạt ngay lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy không có cái lỗ nào để chui xuống.
Cố Sâm có mang theo hộp quà, liền giơ lên Doãn Tiểu Mạt trước mặt, cười nói: "Anh tới đây là để tặng em bộ lễ phục a. Bất quá...... Là anh đến không đúng thời điểm, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em rồi! "
"Không...... Không có, vốn dĩ là em nên dậy rồi." Doãn Tiểu Mạt sắc mặt càng thêm đỏ lên, chính mình đã lớn như thế còn giống đứa con nít ngủ nướng, thật sự là quá mất mặt.
"Anh vào nhà uống ly trà, em, em đi vào trong rửa mặt một chút." Nàng vội vội vàng vàng rót cho Cố Sâm một ly trà, rồi nhanh chóng bỏ chạy vào buồng vệ sinh.
Cố Sâm nhìn bóng dáng hoảng loạn của nàng, nhịn không được cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt đều tràn đầy sủng nịch, yêu thương.
Lúc này, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói lạnh như băng, tuy rằng tiếng nói có phần non nớt, nhưng lại biểu đạt lạnh băng cùng địch ý.
"Chú là ai?"
Cố Sâm vừa xoay đầu, liền thấy một nam hài tử* trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng đáng yêu.
*Nam hài tử: đứa con trai
Anh đã sớm biết Doãn Tiểu Mạt có một đứa con trai 6 tuổi, chỉ là bây giờ, tính cách của đứa con trai này lại không giống với điều tra của mình.
Điều tra rõ ràng nói đứa nhỏ hoạt bát, dễ gần, trước mặt đứa nhỏ này lại là vẻ mặt lạnh băng, đạm mạc.
Hơn nữa, cảm giác của anh cho thấy tính cách của đứa trẻ này không phải là nhất thời bột phát mà là nằm trong xương tủy.
Anh thậm chí còn cảm nhận được ẩn sâu trong đứa trẻ này còn có một cỗ sát khí.
Nếu câu này là do một người trưởng thành nói, anh sẽ không nghi hoặc gì, nhưng này lại là một đứa trẻ lên 6 nói, liền không thể không làm cho hắn cả kinh rồi.
"Chú là bằng hữu của mẹ con, con có thể kêu chú một tiếng Cố thúc thúc." Cố Sâm ôn hòa mà cười cười.
Anh thích Doãn Tiểu Mạt, đối với con nàng tự nhiên cũng sinh ta yêu thích, giống như là yêu ai yêu cả đường đi.
Cung Khải Hiên nhìn người nam nhân này, trong lòng đã cảnh giác lại đề cao thêm vài phần, trên mặt địch ý càng rõ hơn, "Chú thích mommy của con?"
Người nam nhân này muốn cướp đi mommy, làm sao có thể?!
Tuy rằng...... Tuy rằng bé thừa nhận người nam nhân này thoạt nhìn thực ưu tú, nhưng bé chính là không thích, Nhạc Nhạc chắc chắn cũng sẽ không thích gọi nam nhân này là ba ba.
Cố Sâm sửng sốt một chút, mới nghiêm túc mà mở miệng nói: "Đúng vậy, chú thích mẹ con."
Anh cũng không phải vì trước mặt chỉ là một tiểu hài tử liền nói cho có lệ, mà là hoàn toàn đem Cung Khải Hiên coi như người trưởng thành mà đối đãi.
Anh trịnh trọng nói tiếp: "Chú vô cùng vô cùng thích mẹ con, cũng sẽ vô cùng vô cùng yêu thương con."
Đúng lúc này, cửa buồng vệ sinh đột nhiên mở ra.
Hai người một lớn một nhỏ đang giằng co không hẹn mà cùng quay đi, thần kinh chậm chạp của Doãn Tiểu Mạt lại không có phát hiện nửa điểm không đúng.
"Di, bảo bối con cũng đã rời giường rồi sao, vị này chính là bằng hữu của mommy, Cố thúc thúc nga."
Cung Khải Hiên đành phải không tình nguyện mà hô một tiếng, "Xin chào, Cố thúc thúc."
Cố Sâm khóe miệng giật giật, đứa nhỏ này quả nhiên không hề đơn giản.
Rõ ràng thập phần không thích anh, nhưng ở trước mặt Tiểu Mạt lại có thể nhịn xuống không thể hiện ra ngoài mặt, đó là điều mà rất nhiều người lớn cũng không chắc làm được.
Mà đứa nhỏ này mới có sáu tuổi, quả đúng là yêu nghiệt.
Trực giác nói cho Cố Sâm biết, việc theo đuổi Tiểu Mạt, đứa nhỏ này sẽ là một cửa ải khó qua đây.
Trong lòng không khỏi cười khổ liên tục.
Trên mặt lại như cũ cười ôn hòa, "Chào con, Nhạc Nhạc, thật vui khi được quen biết con. Hôm nay buổi tối chú muốn mượn mommy của Nhạc Nhạc một chút nga, Nhạc Nhạc có thể đáp ứng cho chú không?"
Doãn Tiểu Mạt vội nói: "Em đã sớm cùng Nhạc Nhạc nói chuyện rồi, Nhạc Nhạc có thể ngoan ngoãn ở nhà một mình nga, đúng không Nhạc Nhạc?"
Cung Khải Hiên âm thầm cắn răng, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn tên giảo hoạt Cố Sâm.
Bé không nghĩ mommy cùng người nam nhân này đi ra ngoài, nhưng vì muốn mommy cảm thấy chính mình là đứa bé ngoan, lại không thể không gật đầu đồng ý.
Đều là người nam nhân này sai, bé nhất định phải nhanh chóng làm ba ba cùng mommy nhận thức về nhau, tuyệt không thể để mommy bị người khác cướp đi.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, một cái đầy mặt ôn hòa, một cái lạnh băng đề phòng, ở giữa hình như có tia lửa điện xẹt qua.
Thần kinh thô của Doãn Tiểu Mạt vẫn như cũ mà không nhận thấy được hai người bên cạnh có sự khác thường, dăm ba câu liền bị Cố Sâm đưa ra cửa.
Một tiếng rưỡi sau, từ cửa hàng tạo kiểu tóc bước ra, Doãn Tiểu Mạt còn có chút choáng váng, hoàn toàn không thể tin được vừa rồi người trong gương kia lại là chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top