26
Lý Hoành Nghị với Ngao Thụy Bằng cùng nhau trở về Ỷ Lãnh các dùng bữa tối.
Hai người đang ăn cơm vui vẻ thì Thiên Lạc thong thả đi vào bẩm báo:
- Vương gia! Vương phi! Tố Hà bên Vân Uyển viện nói rằng Lưu Trắc phi sắp sinh rồi.
Ngao Thụy Bằng chột dạ. Sinh rồi sao? Đừng nói là do lúc chiều cậu phạt quỳ nàng ta đấy nhé.
- Ừ!
Lý Hoành Nghị bình thản lên tiếng. Ngao Thụy Bằng len lén nhìn hắn. Vẫn rất là bình thản như kiểu đứa bé Lưu Vân sinh ra không phải con hắn vậy.
Khẽ ho khan, cậu tiếp tục cắm mặt vào bát cơm. Trong nháy mắt, Thiên Lạc đã quay vào nói rằng Tố Hà cầu kiến. Dù sao thì cậu cũng thấy có lỗi, liền miễn cưỡng cho nàng ta vào.
Tố Hà một thân y phục hồng vừa bước vào đã lập tức quỳ xuống khóc lóc:
- Vương gia, Trắc phi sắp sinh rồi! Xin người qua đó xem sao.
Lý Hoành Nghị không ngừng động tác gắp thức ăn cho Ngao Thụy Bằng, nhàn nhạt đáp:
- Bổn vương thân nam nhi qua đó thì giúp được gì? Chẳng lẽ lại gào thét cùng nàng ta?
Tố Hà xụt xịt:
- Trắc phi... người...
- Thôi lui ra cho bổn vương ăn cơm.
Lý Hoành Nghị phất tay áo, lạnh lùng cắt lời. Tố Hà lau nước mắt, uất hận nhìn Ngao Thụy Bằng.
- Vương gia! Trắc phi bị sinh non do...
"Choang"
Lý Hoành Nghị tức giận hất bát canh về phía Tố Hà, trong mắt hiện rõ sát khí:
- Nàng ta sinh non cũng không liên quan đến bổn vương. Bổn vương nói ngươi cút ra ngoài ngươi nghe thấy không?
Tố Hà đứng lên, khom người hành lễ rồi lui ra. Ngao Thụy Bằng cắn môi:
- Thật... thật ra Lưu Vân sinh non chắc là do hồi chiều ta phạt quỳ nàng ấy.
"Rầm"
Lý Hoành Nghị đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận nói:
- Nàng ấy làm gì ngươi mà ngươi phạt quỳ?
Hic. Hắn giận rồi sao? Ngao Thụy Bằng đang định nghĩ cách thì nghe tiếp câu.
- Ngươi có làm sao không? Nàng ấy đã làm gì ngươi để ta đòi lại công đạo cho.
Cậu lắc lắc đầu. Lý Hoành Nghị lên tiếng gọi:
- Thiên Lạc, ngươi đi mời thêm bà đỡ đến Vân Uyển viện, tránh cho bọn họ động tay động chân vào đứa bé rồi đổ lỗi cho Vương phi .
---
Hôm sau, Lưu Vân mệt mỏi mở mắt, nhìn quanh căn phòng không có ai liền yếu ớt gọi Tố Hà. Tố Hà vội vàng chạy vào đỡ Trắc phi ngồi dậy.
Lưu Vân nhìn xung quanh căn phòng như kiếm tìm thứ gì đó:
- Vương gia đã đến chưa?
Tố Hà cụp mi mắt, lắc đầu. Lưu Vân giữ lấy tay Tố Hà, điên cuồng gào thét:
- Tại sao Vương gia lại không tới? Ngài lại ở với huynh ta chứ gì? Hồ ly đó thật độc ác...
"Oe... "
Gian ngoài truyền đến tiếng khóc của trẻ con, Lưu Vân định thần lại, hất chăn ra bước xuống giường:
- Đúng rồi! Con của ta, con trai của ta.
Tố Hà cắn môi đi theo Lưu Vân. Lưu Vân bế lấy đứa bé trong tay vị ma ma, yêu thương nhìn nó:
- Con trai, đừng khóc. Con lớn nhanh trả thù cho mẫu thân. Con phải trở thành thế tử,...
Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc của Tố Hà cắt ngang sự mơ tưởng của nàng ta:
- Trắc phi, nó là nữ nhi.
Lưu Vân suýt thì đánh rơi đứa bé, may vị ma ma kia đỡ được. Tố Hà hoảng sợ, hất tay cho ma ma lui ra. Lưu Vân túm lấy vai Tố Hà, như người điên dại:
- Sao... Sao có thể chứ? Mẫu thân đã... Tại sao không tráo đứa bé? Ta cần nam hài, ta cần nam hài cơ.
Tố Hà nhịn đau:
- Có người... của Vương gia trong đó nên không thể tráo được.
Lưu Vân xô ngã Tố Hà, hét lên:
- Vô dụng, một lũ vô dụng.
---Nửa tháng sau---
Thư phòng
Diệp Nhược Y vẫn bộ y phục màu đen truyền thống ấy chắp tay trước mặt bẩm báo:
- Vương gia! Gần đây trong kinh thành đang có lời đồn đại Thế tử không phải con trai người. Mà do Vương phi bỏ đi theo nam nhân khác.
Lý Hoành Nghị gật đầu, hất tay ý bảo Diệp Nhược Y lui. Rồi hắn gõ tay lên mặt bàn, nheo mắt suy nghĩ.
------------Vân Uyển viện---
Lưu Vân như nhìn thấy vàng, vui mừng khom người hành lễ:
- Vương gia cát tường!
"Bốp"
Lưu Vân ngã nhào ra đất. Nàng ta ôm bên má bị tát, sững sờ nhìn Vương gia. Từ lúc nàng ta sinh đến giờ Vương gia chưa có ghé thăm hai mẹ con, vậy mà ngài ấy vừa đến đã ra tay tát nàng Lý Hoành Nghị hừ lạnh:
- Ngươi dám truyền tin linh tinh là tiểu Hạ không phải con của bổn vương? Ngươi cũng độc ác quá đi. Nể tình ngươi vừa sinh ra cho bổn vương một tiểu nữ, bổn vương giữ lại cái mạng chó này cho ngươi. Nhưng tính mạng của mấy trăm người Lưu gia thì không còn.
Lưu Vân hốt hoảng:
- Vương gia! Thiếp xin ngài tha cho Lưu phủ...
Nàng ta còn chưa nói hết Lý Hoành Nghị đã xoay lưng đi thẳng.
---
Bẩm Trắc phi! Vương gia đang ở thư phòng ạ.
Tố Hà tiến lại bẩm báo. Lưu Vân thoa son lên miệng:
- Được, vậy bế theo con bé đến đó.
---
Ngao Thụy Bằng đặt ly trà xuống trước mặt Lý Hoành Nghị, hỏi:
- Phụ hoàng định ngày 20 tháng sau chém đầu toàn Lưu phủ sao?
Lý Hoành Nghị ngừng lại động tác phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên nhìn cậu:
- Ừm! Tham ô hối lộ, mua quan bán tước. Như thế chưa chu di tam tộc là may lắm rồi.
Bỗng một gia đinh chạy vào thông báo:
- Vương gia! Vương phi! Lưu Trắc phi bế theo... tiểu thư cầu kiến.
Lý Hoành Nghị nhíu mày:
- Nàng ta đưa theo đứa bé làm gì?
Ngao Thụy Bằng cũng hiểu tấm lòng của một người mẹ, liền lên tiếng:
- Liệu có khi nào đứa bé bị sao không? Cứ cho vào đi.
Lý Hoành Nghị thấy cậu muốn cho nàng ta vào thì gật đầu đồng ý. Lưu Vân bế theo con gái mới được hơn tháng tuổi bước vào. Nàng ta thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu ở bên cạnh Lý Hoành Nghị nhưng ngay lập tức cụp mắt cúi người hành lễ.
Lý Hoành Nghị cúi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương, lạnh lùng hỏi Lưu Vân:
- Chuyện gì?
Lưu Vân nhìn đứa bé trong lòng đầy yêu thương, ánh mắt thoáng nỗi buồn, nhẹ nhàng nỉ non:
- Từ lúc nữ nhi sinh đến nay, Vương gia chưa hề quan tâm đến con bé dù là một khắc. Vừa rồi tiệc đầy tháng của con bé, Vương gia cũng không có đến. Vì vậy hôm nay thiếp đến đây, chỉ kính xin ngài ban cho nó một cái tên.
Lưu Vân giọng nói đầy bi thương khiến Ngao Thụy Bằng thấy tội nghiệp. Diễn xuất cũng khá tốt a. Theo như anh nghe Thiên Lạc nói Song Song bên Vân Uyển viện bảo vị Trắc phi này một chút cũng không yêu thương tiểu thư mới sinh. Luôn lạnh nhạt, ghét bỏ. Thế mà nam nhân cẩm bào xanh đậm kia buông một câu đầy chán ghét:
- Không hứng.
Lưu Vân sững sờ, không ngờ ngài lại lạnh lùng vô tình đến vậy. Dù sao trên danh nghĩa, nghiệt chủng này cũng là con ngài mà. Nàng ta nhăn mày, cấu mạnh lên đùi đứa bé khiến đứa bé khóc ré lên đến là thương tâm. Rồi nàng ta giả vờ đau lòng, luống cuống dỗ dành đứa bé trong tã lót. Ngao Thụy Bằng thương đứa bé hoàn cảnh éo le. Mẫu thân không thương, phụ thân không quan tâm. Khẽ thở dài, cậu lên tiếng:
- Vương gia không đặt vậy bổn Vương phi đặt tên thay vậy. Dù gì sau này nó cũng gọi ta hai tiếng nương thân.
Sắc mặt Lưu Vân rất khó chịu, hiện rõ vẻ không muốn nhưng Thụy Bằng chẳng thèm để ý. Đôi con ngươi đen láy đảo một vòng. Mẫu thân tên Vân chẳng nhẽ con tên Mây? Dẹp bỏ cái tên đó, cậu liền nghĩ ra cái tên liên quan đến trời:
- Hạ Nguyệt! Đặt con bé là Lý Hạ Nguyệt.
Lý Hoành Nghị ngẩng đầu nhìn cậu đầy yêu thương, gật đầu phụ họa:
- Hạ Nguyệt! Trăng mùa hè!? Quả là một cái tên hay, vậy liền đặt đứa bé tên là Lưu Hạ Nguyệt.
Nụ cười trên môi Ngao Thụy Bằng cứng đờ, mặt Lưu Vân thì biến sắc, ấp úng hỏi:
- Vương... Vương gia... Sao lại là họ Lưu. Con bé phải mang họ... Lý chứ.
Lý Hoành Nghị nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngao Thụy Bằng, trả lời:
- Bổn vương sẽ chỉ có một thê tử là Thụy Bằng. Những đứa con do y sinh mới là con bổn vương. Giờ thì ngươi lui đi.
Lưu Vân lắc đầu nguây nguẩy:
- Không! Vương gia! Hạ Nguyệt cũng là con ngài mà.
Lý Hoành Nghị lạnh lùng nhìn nàng ta:
- Tên cũng đặt rồi. Ngươi còn không về sao? Vậy ngươi muốn tự về Vân Uyển viện hay có người lôi ra khỏi Vương phủ?
Lưu Vân rũ mi mắt đứng lên. Sau khi ra ngoài nàng ta lập tức ném đứa bé cho Tố Hà ở bến ngoài. Vừa đi Tố Hà vừa khuyên nhủ:
- Trắc phi! Người bớt giận. Người cũng nên yêu thương tiểu thư một chút chứ.
Lưu Vân khinh bỉ nhắc lại hai chữ tiểu thư, lời nói đậm mùi thù hận:
- Lão hoàng đế đó có phải thiên vị quá rồi không? Con trai huynh ta thì đã được phong Thế tử tháng trước. Còn đứa bé này sinh ra ngoài gửi lễ vật đến cũng chẳng phong nó làm Quận chúa.
---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top