24

Ngao Thụy Bằng khó nhọc lê bước chân nặng nề vào phòng. Cậu đau lòng nhìn nam nhân mặc trung y trắng trên giường. Mới mấy ngày mà hắn đã gầy đi trông thấy. Khuôn mặt gầy gò trắng bệch, đôi môi mỏng không còn huyết sắc.

Như phát hiện có người đến, Lý Hoành Nghị từ từ mở mắt, quay đầu nhìn ra phía cửa. Một vóc dáng mảnh mai y phục vàng nhạt tiến tới. Hắn khẽ gọi tên cậu nhưng cổ họng khô khốc, đau rát, ho khụ khụ. Thụy Bằng vội vàng lấy nước, mang đến cho hắn. Cậu đặt chén nước lên bàn cạnh đầu giường, cẩn thận đỡ hắn dậy. Lý Hoành Nghị nhận chén nước từ đôi tay của Ngao Thụy Bằng, tu ừng ực. Không hiểu vì sao, nhưng hắn thấy nước hôm nay rất ngon, thơm thơm ngọt ngọt. Ngao Thụy Bằng ngồi một bên nhìn hắn, mắt rưng rưng, buông giọng trách cứ:
Đồ nam nhân xấu xa. Không biết tự lo cho mình sao? Nhìn lại bản thân mình đi, gầy thành cái dạng gì rồi? Chẳng lẽ ở Vương phủ bị mọi người bạc đãi sao?...

Lý Hoành Nghị mỉm cười hạnh phúc, tựa đầu vào thành giường nghe cậu oán trách. Ngao Thụy Bằng quát mắng một lúc lâu mà vẫn chỉ thấy nam tử kia tựa vào giường nghe cậu chửi mắng. Đã thế trên môi còn nở nụ cười, ánh mắt ngập tràn vui vẻ. Liệu có khi nào tên nam nhân này bệnh quá hóa điên rồi không? Cậu nhíu mày, thút thít:
- Sao không trả lời ta?

Lý Hoành Nghị cầm lấy bàn tay trắng mịn của Ngao Thụy Bằng, lôi cậu lại gần, thuận thế ôm vào lòng.

- Là ngươi thật đúng không? Ta sợ đây chỉ là mơ thôi.

Ngao Thụy Bằng đẩy hắn ra, sụt sịt:

- Ta đến thăm ngươi. À không! Ta đến để dặn ngươi trước khi chết thì viết di chúc chuyền lại tài sản cho ta và Tiểu Hà.

Lý Hoành Nghị khóe môi co giật:
- Ngươi đừng khóc. Ngươi mong ta chết lắm sao? Vẫn giận ta sao? Ta sai rồi.

Ngao Thụy Bằng lau nước mắt, gật đầu:
- Ngươi là nam nhân xấu xa, để ta cùng Tiểu Hà lưu lạc bên ngoài.
Nụ cười trên môi Lý Hoành Nghị cứng đờ. Hắn là để Thụy Bằng cùng Tiểu Hà lưu lạc bên ngoài? Bộ chứ không phải ngày đó cậu không nói tiếng nào mà bỏ đi sao? Lý Hoành Nghị bị oan, oan nặng nề a!Lý Hoành Nghị ngậm đắng nuốt cay an ủi thê tử:
- Được rồi, được rồi! Là ta không tốt khiến ngươi và hài nhi lưu lạc chịu khổ.

Hắn là thấy có cái gì đó sai sai. Hắn mới là người bị bệnh, cần cậu an ủi. Tại sao xoay một vòng lại thành hắn an ủi cậu? Ngao Thụy Bằng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của hắn:
- Hoành Nghị! Là ta đã hiểu nhầm ngươi, Đường Liên đã nói hết với ta rồi. Cho ta xin lỗi! Lời nói lần đó của ta không đúng sự thật. Ta rất yêu ngươi, thật sự rất yêu..

Lý Hoành Nghị lòng tràn đầy ấm áp. Cuối cùng cậu cũng không hiểu nhầm hắn nữa rồi. Hắn khẽ hôn lên trán y, nhẹ giọng nói:
- Ta biết là ngươi vẫn còn yêu ta mà. Nhẫn tượng trưng cho tình yêu hai ta ngươi vẫn đeo, trâm ta tặng ngươi vẫn cài. Rõ ràng là ngươi còn yêu ta rất nhiều.

Ngao Thụy Bằng nhìn hắn đầy hối lỗi:
- Ta cũng định vất chúng đi rồi nhưng cơ mà tiếc tiền nên ta mới giữ lại a!

Lý Hoành Nghị tức đến hộc máu. Nam nhân này muốn chọc điên hắn sao? Còn đang oán thán thì giọng nói trong trẻo của cậu lại cất lên bên tai:
- Ta đưa Tiểu Hà đến gặp ngươi nha. Thằng bé thông minh lắm. Nó đã biết ngồi rồi đấy.

Hắn xoa xoa khuôn mặt cậu:
- Ta cho Đường Liên đi điều tra rồi. Hắn nói Tiểu Hà rất giống ta. Tên thằng bé là gì? Nó được mấy tháng rồi?

Nhắc đến con trai, mắt Ngao Thụy Bằng ngập tràn ấm áp:
- Thằng bé tên Ngao Nghị Hà. Nhưng nếu quay về với ngươi thì nó sẽ tên Lý Nghị Hà. Nó sinh ngày 4 tháng 11 năm ngoái, đã được hơn 6 tháng rồi.
Lý Hoành Nghị áy náy nhìn cậu:
- Bằng Bằng !... Ta... Ta không... không mắc bệnh khó chữa gì hết. Đó chỉ là kế hoạch ta và Đường Liên bày ra để...

Chưa đợi hắn nói hết câu, Ngao Thụy Bằng đã trợn trừng mắt, tức giận nói:
- Uổng công ta lo lắng cho ngươi. Ngươi đi chết đi. Đừng đi theo ta.

Nói rồi cậu chạy nhanh ra khỏi phòng. Lý Hoành Nghị định đuổi theo, nhưng lại ho khụ khụ. Hắn thở dài, lỡ chọc tức cậu rồi, đợi mấy hôm nữa cậu hết giận, hắn đến tạ lỗi với cậu. Trong thời gian này tiện thể tĩnh dưỡng cho tốt, bù lại cho mấy ngày qua làm bản thân tiều tụy để dụ cậu.

---

Mấy ngày sau, Lý Hoành Nghị mò đến nhà của Thụy Bằng. Ngao Thụy Bằng khóe môi co giật nhìn tên nam nhân nào đó đang chơi đồ chơi với Tiểu Hà. Đã thế cả ngày hôm nay còn ăn bám ở đây. Cậu tiến đến, bế Tiểu Hà lên, nói:

- Muộn rồi, ngươi về đi để ta còn ru thằng bé ngủ.

Lý Hoành Nghị nhìn sắc trời, gật đầu:
- Ừm đúng là tối rồi. Kim ma ma!

Kim ma ma cung kính đi vào:
- Lý công tử! Ngao công tử! Công tử có gì sai bảo?

Hắn bế lấy đứa bé từ tay cậu, giao cho Kim ma ma:
- Phiền bà ru thằng bé ngủ giúp ta.

Kim ma ma đỡ lấy Tiểu Hà, lui ra. Ngao Thụy Bằng nhíu mày:
- Ngươi định làm gì?

Lý Hoành Nghị cười xảo quyệt:
- Đương nhiên là làm việc buổi tối nên làm rồi. Vì ngươi mà hơn năm nay ta phải ăn chay đó. Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Lý Hoành Nghị bế ngang người, tiến về phía giường. Cậu la ầm lên:

- Đồ biến thái, thả ta xuống. Mau mau thả ta xuống.

---
Ba ngày sau Ngao Thụy Bằng toàn thân mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cậu đến một ngón tay cũng không có nhấc lên được a. Dùng ánh mắt ai oán nhìn tên nam nhân đầu sỏ nằm bên cạnh. Tại sao? Ông trời thật bất công mà. Rõ ràng người phải dùng sức suốt ba ngày ba đêm là hắn mà hắn vẫn có thể tươi cười vui vẻ. Còn cậu thì sao? Nằm liệt giường không nhúc nhích nổi. Cậu tức giận nói:
- Ngươi cút đi cho ta! Mệt muốn chết ta rồi.

----

Lý Hoành Nghị và Thụy Bằng trở về lục Vương phủ cũng đã là đầu tháng 6. Đi cùng họ còn có Kim ma ma và Tiểu Lê.

Lý Hoành Nghị cùng Ngao Thụy Bằng bước vào cổng chính lục vương phủ. Hắn một thân áo bào xanh ngọc thêu hoa sen, tóc đen được cố định trong kim quan bạc nạm ngọc. Trên tay Lý Hoành Nghị bế một tiểu nam hài gần một tuổi, trắng trẻo, bụ bẫm, đôi nét giống hắn. Đứa bé cũng mặc tiểu bào xanh ngọc thêu hoa sen giống như hắn. Mọi người nhìn vào, có thể nói, đó là bản sao thu nhỏ của hắn. Tay còn lại của hắn nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của thê tử. Ngao Thụy Bằng cũng mặc y phục màu xanh ngọc thêu hoa sen. Theo bước chân của cậu hoa sen như muốn bung ra nở. Cậu chải kiểu tóc tùy vân kế, trên búi tóc cài một cây trâm hoa đào trạm ngọc phỉ thúy.

Cậu khẽ cười khan mấy tiếng khi thấy đám hạ nhân ngạc nhiên nhìn chằm chằm bọn cậu. Tất cả là tại tên Lý Hoành Nghị dở hơi, lại nằng nặc đòi may y phục ba người đều giống nhau. Giờ thì nhìn đi, ba bọn họ có khác gì một ao sen không hả ?Tất cả hạ nhân đồng loạt hành lễ:
- Vương gia, Vương phi, tiểu thiếu gia vạn phúc kim an, bình an hồi phủ.

Đường Liên và Nhược Y đã về trước nửa ngày để thông báo cho mọi người biết hôm nay hắn sẽ về để chuẩn bị. Lý Hoành Nghị khẽ gật đầu vừa lòng, trầm giọng nói:
- Tất cả tập trung hết ở sân lớn cho bổn vương.
Mọi người vâng dạ, dàn sang hai bên nhường đường cho các chủ tử. Khẽ liếc nhìn vị Vương gia đang cười cười nói nói với Vương phi, mọi người đều cảm thấy sự sống đã trở về lục vương phủ này rồi. Những ngày tháng không có Vương phi, Vương gia tâm trạng đều không tốt, khiến đám hạ nhân bọn họ phải cẩn thận từng li từng tí một khi hầu hạ. Chỉ sợ làm gì không vừa ý, chọc phải tổ kiến lửa là chết như chơi.

----

Lý Hoành Nghị cùng Ngao Thụy Bằng ngồi xuống ghế chủ vị, tiểu Hà để Kim ma ma bế đứng bên cạnh. Đằng sau là Thiên Lạc vẫn còn chưa khô nước mắt và Tiểu Lê hoạt bát.

Ngao Thụy Bằng khẽ liếc nhìn Lưu Vân đang ngồi phía dưới, bụng nàng ta to đùng, có lẽ sắp lâm bồn. Lý Hoành Nghị cũng đã nói với cậu, hắn là không cần đứa con trong bụng nàng ta. Chẳng qua nội tôn, ngoại tôn của phụ hoàng còn thưa thớt, không cho hắn bỏ nên bất đắc dĩ hắn mới phải giữ nàng ta lại. Nhưng bây giờ đã có tiểu Hà, nàng ta mặc cậu xử lý, ngược chết nàng ta hắn cũng không nói gì. Ngao Thụy Bằng nhếch mép cười, buông lời châm chọc:
Ai nha! Lưu Trắc phi thật có phúc đó. Mới một lần liền đã thụ thai, ta thật muốn học hỏi. Không biết Trắc phi có thể cho ta xin bí quyết gì không? Hay chỉ đơn giản là dùng mê ảo dược?

Cậu ngân dài câu cuối khiến mặt nàng ta trắng bệch. Cậu lại càng đắc ý, nhưng nghĩ đây đông người, không nên tùy hứng. Lý Hoành Nghị nhàn nhạt tuyên bố:
- Từ nay trở đi, tiểu Hà là tiểu Vương gia, các ngươi chú ý mà hầu hạ cho tốt. Các ngươi hãy đi chuẩn bị, bổn vương muốn tổ chức lại một buổi tiệc đầy tháng và lễ thôi nôi cho hài nhi.

Nói xong, hắn nhận tiểu Hà từ tay Kim ma ma, yêu thương ẵm lấy, cùng Ngao Thụy Bằng sóng vai trở lại tẩm viện nghỉ ngơi, chuẩn bị. Lưu Vân tàn độc liếc nhìn đứa bé bụ bẫm trong lòng Vương gia, tay nắm chặt. Không ngờ huynh ta có thai trước nàng, lại còn sinh ra con trai. Vậy thì vị trí của hài tử trong bụng nàng đã bị cướp mất rồi. Trong đầu bèn nhanh chóng suy tính nước cờ tiếp theo.

---
Lý Hoành Nghị và Thụy Bằng định nghỉ ngơi sau hơn một tháng bôn ba vất vả xong hôm sau sẽ vào cung thỉnh an phụ hoàng. Nhưng ai ngờ vị Hoàng gia gia này đã hạ giá đến tận cửa để gặp nội tôn.

- Chất nhi yêu quý của trẫm, mau mau gọi hoàng tổ phụ đi.

Hoàng thượng cười nhân từ, dịu dàng dỗ dành đứa bé đang ngồi trong lòng. Liễu Quý phi đoan trang ngồi bên cạnh mỉm cười:
- Hoàng thượng! Bất quá đứa bé mới tám tháng, sao đã biết nói chứ?

Hoàng thượng vẫn kiên trì dỗ dành:
- Tiểu Hà ngoan, mau gọi đi nào.

Liễu Quý phi không thèm nhìn phu quân mình nữa, quay ra nói chuyện với hoàng túc:
- Thụy Bằng! Lần này con mà không trở về, bổn cung đảm bảo với con Lý Hoành Nghị sẽ bị bức đến điên mất. Lúc đó thằng bé tiều tụy khiến bổn cung rất đau lòng. Chuyện gì hắn cũng bỏ mặc, chỉ một lòng muốn đi tìm con.

Ngao Thụy Bằng rũ mi mắt, đóng giả làm người con dâu hiền lành, hiểu chuyện, nhu thuận đáp:
- Là con không tốt, đã hồ đồ, mong mẫu phi đừng giận.

Liễu Quý phi vỗ vỗ mu bàn tay cậu:
- Bổn cung làm gì trách con. Nhưng ta phải công nhận hắn đối với con một lòng si tình.

---
Lưu Vân để Tố Hà dìu đứng một góc nhìn đống lễ vật Hoàng thượng ban thưởng cho Thụy Bằng và cháu trai mới trở về. Nàng ta cười lạnh. Ngày đó khi nhận được tin nàng mang thai, Hoàng thượng còn không ban thưởng cho nàng bằng một phần tư chỗ này. Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đã lớn. Nếu không nhờ hài tử trong bụng, mạng nàng và cả gia tộc họ Lưu đã chết lâu rồi. Lại để Tố Hà dìu trở về Vân Uyển viện, nàng khẽ nói:
- Ngươi trở về liền giúp ta viết một bức thư gửi cho mẫu thân. Bảo bà ấy tranh thủ ngày mai lúc Vương gia và Ngao Thụy Bằng đến Thừa tướng phủ thì qua gặp ta, có chuyện quan trọng.

Tố Hà cúi đầu thưa vâng.

----

Hôm sau, Lý Hoành Nghị đưa thê tử và hài tử trở về thăm nhạc phụ, nhạc mẫu.





















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top