21
Ngao Thụy Bằng là nam nhân vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nay lại vận y phục nữ nhân nhẹ nhàng uyển chuyển hơn hẳn mọi ngày... quả thật là một sắc đẹp phi giới tính, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các thiếu nữ lẫn nam nhân.
Cậu vừa đặt chân vào y quán đã có một cô nương tầm tuổi Thiên Lạc chạy ra tiếp đón. Vừa thấy cậu, nữ nhân này mặt đỏ lên, e lệ nói:
- Chào tiểu thư! Tiểu thư đến khám bệnh sao? Mời vào trong.
Thụy Bằng chắp tay:
- Đa tạ cô nương!
Rồi cậu đi theo sau cô nương đó vào trong. Cô nương đó nói chuyện không ngừng, cứ líu lo mãi, giống hệt Tiểu Quốc. Nhờ vậy, cậu cũng có chút hảo cảm với cô nương này. Ai ngờ mới cười với nàng ta một cái, nàng ta đã mặt đỏ đến tận mang tai, e lệ chạy đi mất.
- Tiểu thư! Cô khám gì? Thấy không khỏe chỗ nào?
Ngao Thụy Bằng ngồi xuống, nhìn vị đại phu trước mắt, thuận lại biểu hiện của mình gần đây cho ông ta nghe. Ông ta chợt nhíu mày, bắt mạch cho cậu.Đại phu không tin nhìn cậu, sau đó bắt mạch lại, nói:
- Cô nương! Cô nương có thai hai tháng rồi.
Ngao Thụy Bằng ngạc nhiên tột độ:
- Ta... ta có thai?
Vị đại phu đó gật gật đầu:
- Nhưng do cô nương mệt mỏi, lại chịu đả kích gì đó nên thai nhi rất yếu. Nếu không bồi bổ, e là... Lão phu sẽ kê đơn thuốc cho cô an thai.
Ngao Thụy Bằng khẽ gật đầu cảm ơn vị đại phu. Sau laị nghĩ gì đó mà cất tiếng:
-Còn chuyện này.... Thật ra... Ta là nam nhân.... Xin hỏi...Việc sinh con của nam nhân có gì khác biệt hay không?
Vị đại phu thoáng ngạc nhiên, không ngờ nữ nhân ngũ quan thanh tú trước mặt lại là nam nhân. Khẽ thẩn thờ vài giây sau đó lại từng chút giảng giải chi tiết cho Thụy Bằng. Sau lại ân cần mà kê đơn thuốc và dặn dò cậu chăm sóc thai nhi thật cẩn thận. Ngao Thụy Bằng bất giác xoa lên vùng bụng phẳng lì của mình. Ở nơi này... đang có con của cậu và Lý Hoành Nghị.
----
nhìn mấy hộp minh châu mình mang theo. Cậu vốn biết một viên rất đắt, nhưng không ngờ nó lại có giá trị liên thành như thế. Cậu bán một viên mà được rất nhiều rất nhiều bạc, mua căn nhà này mà số bạc đó vẫn không hết. Cũng may lúc bỏ đi, cậu đã sáng suốt trong việc mang theo chúng, nếu không cậu thật sự không biết lấy tiền đâu mà sống. Không khéo phải bán thân chứ chẳng đùa.
Vốn dĩ trong tiểu thuyết xuyên không cậu đã từng đọc thì thân chủ luôn là phế vật, đến khi có người xuyên vào thì thành tài nhân. Vậy cớ sao cậu lại ngược đời, thân chủ là tài nhân, cậu xuyên qua lại khiến người ta thành phế vật? A! Ngao Thụy Bằng cổ đại đừng oán ta nha.Nhắc mới nhớ, cậu... là không biết nấu ăn a! Giờ cậu đành phải ra ngoài quán ăn vậy. Không muốn ăn nhưng cũng cố mà ăn để nuôi đứa bé.
---Sáu tháng sau---
- Công tử! Cẩn thận. - Một vị ma ma đỡ lấy một công tử đang mang bầu. Nhìn bụng của cậu, chắc cũng sắp sinh rồi. Vị công tử đó cảm kích nhìn vị ma ma:
- Kim ma ma! Đa tạ bà!
Kim ma ma cười cười, để lộ những nết nhăn mờ mờ trên mặt của năm tháng. Bà vừa dìu đỡ vị công tử đang có bầu đi dạo trong sân, vừa cất giọng hiền từ:
- Ta sao dám nhận lời đa tạ đó của công tử? Nếu ngày đó không phải công tử có ơn cứu mạng bà cháu ta, chắc giờ bà cháu ta đã chết rồi.
Thụy Bằng vui vẻ nhìn Kim ma ma. Sáu tháng trước cậu tình cờ gặp bà cháu Kim ma ma đang bị đánh. Hỏi chuyện thì ra bà ấy ăn trộm một chiếc bánh bao cho đứa cháu đang bệnh của bà. Cậu động lòng trắc ẩn, trả tiền rồi mua đồ ăn cho họ.
Kim ma ma năm nay gần 40 tuổi, khuôn mặt phúc hậu. Bà có đúng một người con trai nhưng năm năm trước đã qua đời vì bệnh. Con dâu bà cũng vì thế mà đau khổ sinh bệnh, một năm sau cũng theo chồng mà đi bỏ lại đứa con gái cho bà nuôi. Bà cùng đứa cháu gái nghèo khó sống qua ngày. Vào sáu tháng trước, cháu gái đột nhiên bị bệnh. Không có gì ăn bà mới đi trộm một cái bánh cho cháu, ai ngờ bị họ đánh. Cũng may có Ngao công tử cứu giúp.
- Tổ mẫu! Ngao công tử! Tiểu Lê đi chợ về rồi. - Một cô bé mặc y phục hồng phấn, nhảy chân sáo vào sân. Tiểu Lê là tên mà Thụy Bằng đặt cho cô bé. Cô bé năm nay 11 tuổi, tính tình hoạt bát, rất hiếu thuận với bà nội. Cậu thấy bà cháu họ cũng đáng thương, liền đưa về ở chung nhà cho vui. Đằng nào cũng thừa một phòng, lại có thêm một tiểu cô nương làm vui cửa vui nhà, cậu đỡ buồn.Kim ma ma yêu thương nhìn cháu gái rồi quay lại nói với Ngao Thụy Bằng.
- Công tử, ở đây để Tiểu Lê bồi người. Còn ta xuống bếp nấu cơm.
Thụy Bằng gật đầu. Cậu là rất thích cơm Kim ma ma nấu, rất ngon a! Rất hợp khẩu vị của cậu. Đã thế bà còn chu đáo, rất biết cách chăm sóc thai phụ như cậu.
---------------
Cùng lúc đó tại Tam Vương phủ.
Vân Uyển viện
Tố Hà vui vẻ chạy vào:
- Trắc phi! Trắc phi! Vương gia về rồi!
Lưu Vân đang luyện chữ, nghe thấy Tố Hà nói vậy thì không khỏi vui mừng. Nàng ta dừng bút, cười tươi:
- Vương gia về rồi?
Tố Hà gật mạnh đầu:
- Đúng thế! Sau năm tháng Vương gia bỏ đi tìm huynh ta, cuối cùng Vương gia cũng đã về.
Lưu Vân tắt nụ cười, hỏi:
- Ngài ấy về một mình?
Tố Hà đáp:
- Vâng!
Lưu Vân nhếch môi cười, cuối cùng thời cơ của nàng cũng đến rồi:
- Tố Hà! Trang điểm lại cho ta.
----
Lưu Vân nắm chặt tay, tức giận dời đi. Tố Hà đuổi theo, khuyên nhủ:
- Trắc phi bớt giận!
Trên đường đi, tất cả nha hoàn, gia đinh tránh Lưu Vân như tránh cọp. Nàng ta từ khi Vương gia xuất môn tìm Vương phi đến giờ, cứ hễ tức giận là lại đem a hoàn gia đinh không vừa mắt ra đánh tới chết. Lưu Vân hận không thể làm gì cho bõ tức, nghiến răng ken két:
- Ngao yên viện! Ngao yên viện! Huynh ta đã bỏ đi nửa năm rồi, Vương gia còn nhớ nhung làm gì chứ?
Tố Hà cười nói:
- Trắc phi! Huynh ta bỏ đi rồi, sớm muộn gì chức vị chủ mẫu Vương phủ mà chẳng thuộc về người! Người phải tức giận với kẻ sống chết chưa rõ kia làm gì?
Lưu Vân cắn môi:
- Nhưng ngươi thấy đấy, ngài ấy vừa về là đến ngay Ngao yên viện, đến hỏi cũng không hỏi thăm ta lấy một câu?
Tố Hà cười nham hiểm:
- Vương gia đến đó, vì ở đó có hình bóng của huynh ta... chi bằng... chúng ta đốt đi!
Lưu Vân cười gật đầu:
- Cũng đúng, vậy liền đốt chỗ đó đi.
Đang đi đến khúc cua, bất thình lình nàng ta đâm vào một nữ tử váy cam, nhìn kĩ lại thì ra là Tư Cầm. Đang bực tức không có chỗ xả, nay lại gặp tình huống này, Lưu Vân càng điên hơn. Nàng ta thẳng tay vả mạnh lên mặt Tư Cầm:
- Tiện nhân! Thấy ta còn không hành lễ? Mắt ngươi để đi đâu mà lại va vào ta?
Tư Cầm ôm mặt, trợn trừng mắt nhìn Trắc phi:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Còn là phượng hoàng nữa ư? Giờ ngươi cũng chẳng khác gì bọn ta, thất sủng cả thôi. Ha ha ha! Ngươi là thua dưới tay Ngao Thụy Bằng đó.Tố Hà thấy chủ tử nhà mình sắp bị bức đến điên rồi, vội cắt lời Tư Cầm phu nhân:
- Nói láo! Trắc phi nhà ta sao có thể đem ra so sánh với loại kỹ nữ lẳng lơ như ngươi được chứ?
Tư Cầm ghét nhất là bị nhắc đến xuất thân từ thanh lâu của mình, liền tiếp tục châm chọc Lưu Vân:
- Ngươi xem đi! Vương gia vừa hồi phủ, liền đến ngay Ngao yên viện. Bây giờ ngươi còn không bằng một đôi giày rách huynh ta vất đi thì có quyền gì mà đánh ta? Trắc phi thì cũng chỉ là mang thân phận thị thiếp thôi. Vương gia yêu Vương phi như vậy, ngươi không thể thế chỗ huynh ta được đâu.
Lưu Vân tức đến không thở nổi, nàng ta gào lên ra lệnh:
- Vả... vả Tư Cầm phu nhân ba mươi cái cho ta. Vả nàng ta xong thì phế đôi tay nàng ta đi, đuổi ra khỏi phủ.
Sau đó nàng ta trở về Vân Uyển viện, vất lại Tư Cầm đang phản kháng kịch liệt
---
Lý Hoành Nghị ngồi bên bàn trà trong Ngao yên viện, dịu dàng vuốt ve chiếc túi thơm màu tím sẫm thêu chim đại bàng siêu siêu vẹo vẹo. Thiên Lạc nói, đây là quà sinh thần Ngao Thụy Bằng thêu tặng hắn. Tối hôm đó, cậu còn đích thân vào bếp, nấu rất nhiều món ăn ngon đợi hắn đến. Nhưng hắn thì sao? Hắn không đến, lại còn nói ra những lời nhẫn tâm khiến cậu nghe thấy rồi hiểu nhầm. Hôm đó chắc do hắn tập trung quá, không để ý có người đang đến nên mới lỡ lời. Hắn áp túi thơm lên ngực, ngẩng đầu nhìn trần nhà để tránh nước mắt chảy xuống. Thụy Bằng! Ta rất nhớ ngươi!Cảnh xưa vẫn đó, người cũ nay đâu ?
---
Hôm sau Lý Hoành Nghị thất thần ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào túi thơm trong tay, dịu dàng vuốt ve. Lưu Vân đứng đối diện, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nàng ta đã đứng đây được một khắc rồi nhưng Vương gia nhất định không để ý đến nàng ta. Mặc cho nàng ta nói nhiều đến đâu, ngài ấy cũng chỉ vuốt ve cái túi thơm xấu xí đó, không thèm ngẩng đầu nhìn nàng. Nhìn thấy trên bàn bên cạnh có chiếc kéo, nàng ta liền cầm lên rồi giật lấy túi thơm Vương gia đang nâng niu trong tay, thẳng tay cắt nát. Lý Hoành Nghị tuyệt vọng nhìn chiếc túi theo từng đường kéo của nữ nhân trước mắt rơi xuống. Hắn không kiêng nể gì, thẳng tay tát mạnh khiến nàng ta ngã nhào. Chiếc kéo sượt qua tay Lưu Vân tạo thành một vết cắt dài trên cánh tay trắng nõn. Hắn quỳ phịch xuống, vội vơ lấy đống vải vụn từ chiếc túi thơm vừa bị cắt, đau khổ liên tục lẩm bẩm hai chữ
"Bằng Bằng!"
Lưu Vân nhịn đau đứng dậy, gào lên:
- Lần trước cũng vì thiếp đổ lỗi cho huynh ta mà ngài đánh thiếp. Lần này cũng vì huynh ta mà ngài lại đánh thiếp. Rút cuộc huynh ta có gì hơn thiếp mà ngài yêu huynh ta? Xinh đẹp? Tài giỏi? Hay gia thế hiển hách? Chắc gì huynh ta đã yêu ngài hơn thiếp?
Lý Hoành Nghị lạnh lẽo nhìn nàng ta:
- Bổn vương chưa từng yêu ngươi. Đó chẳng qua là hứng thú nhất thời thôi!
Lưu Vân cười lớn:
-Ngao Thụy Bằng chắc gì đã còn sống? Mà có còn, thì chắc đang hạnh phúc bên nam nhân khác rồi. Huynh ta không ngốc, tội gì huynh ta phải quay lại với nam nhân đã làm mình tổn thương chứ?
Lý Hoành Nghị gầm lên:
- CÚT!!!!!!!!
Lưu Vân cười điên cuồng rời khỏi Ỷ Lãnh các, không quên vứt lại một câu:
- Vương gia! Ngày đó ngài lừa thiếp là ngài lợi dụng huynh ta. Ngài có ngày hôm nay, là báo ứng, báo ứng đó.
Lý Hoành Nghị khụy xuống, ôm chặt đống vải vụn, nước mắt nam nhi chảy ra:
- Bằng Bằng! Ta biết ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Ngươi về với ta đi!
-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top