Phần 8: Cố chấp

Thật sự Thiên Tâm chưa từng muốn dối gạt ai, nhất là người nàng tôn trọng, nhưng mọi việc căn bản vượt qua trí tưởng tượng cùng sự chấp nhận của con người, nàng thật sự là đường cùng rồi

- "Thần y, ta lần đầu tiên chạm tay vào sách là lúc 2 tuổi, nhưng khi đó là mẫu thân đọc ta nghe, người cho ta ghi nhớ những phương thuốc đầu tiên về trị phong hàn thông thường, sau đó 3 năm, ta lần đầu tiên du ngoạn đến Hải Du, vô tình nhìn thấy một trại dịch, mẫu thân cùng ta tình nguyện trì hoãn chuyến đi ở lại chăm sóc họ, ta cũng được xem qua mạch một số người nhẹ nhất, thử bốc thuốc rồi sắc thuốc, nấu chúng lên, chính tay ta cứu được 2 người, sau vì tự cao, lại hại chết 5 mạng người, là một gia đình, bọn họ thật sự...không đáng...ta..."

Nàng nói đến đây thì nghẹn không thể tiếp tục, tay càng nắm chặt, run rẩy, kì thực đó là ký ức kiếp trước của nàng, chính tay nàng thật sự vì chuẩn đoán sai bệnh tình khiến một gia đình tin tưởng nàng đồng loạt ra đi, năm đó, mẫu thân nhốt nàng trong phòng 1 tháng, đem những loại thuốc nàng bốc cho họ rải đầy sàn, vừa là một hình phạt cũng để cho gia đình nàng có thời gian an bài việc này. Thiên Tâm sau đó bị ám ảnh đến trầm cảm, điên cuồng đọc sách, yêu cầu mọi thứ thật hoàn hảo, đến mức hàng ngày đem chính bản thân thử nghiệm 2-3 loại thuốc mới. Lúc gia đình phát hiện, mẹ nàng đã ôm cơ thể đầy vết sẹo do di chứng thử thuốc của nàng, ý thức mỏng manh duy nhất của nàng nghe tiếng thì thầm rằng bà nhất định sẽ đem nàng trở về 

Rất lâu sau, nàng dần lấy lại ý thức, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bệnh trạng là viêm đường hô hấp cấp tính, còn cơ thể nàng đã hoàn toàn lành lạnh, cả độc tính trong người cũng lọc sạch sẽ. Nhưng cũng từ đó, gia đình nàng không còn nhắc đến y học hay bất cứ thứ gì liên quan nữa, họ trở thành một gia đình bình thường, từ bỏ đông y tối thượng, tin tưởng tây y tuyệt đối. Họ chỉ không ngờ, cô bé ngày nào ngây thơ vẫn mang trong mình nhân cách thứ hai gọi là trầm cảm (là tên của cái nhân cách chứ không phải bệnh nha), nhân cách đó sớm đã lĩnh hội trọn vẹn tinh hoa đông y, hiện giờ nó khao khát chạm tới một đỉnh cao mới, đó chính là sự kết hợp không là sự dung hòa giữa đông-tây y, đó mới chính là thứ cả hai nhân cách cùng mong mỏi

Lão thần y cảm nhận nỗi xúc động của nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng

- "Thôi, thôi đừng khóc, haizz ta nói hành y chúng ta sao tránh được sự mất mát, quan trọng là ngươi học được gì sau những thất bại, lão phu biết ngươi còn nhỏ, A Hy cũng vẫn là một đứa trẻ, mà ngươi đã có phong thái của một thanh niên trưởng thành, lão phu thật sự thông cảm cho ngươi. Tiểu tử ngươi đừng để nỗi ân hận đó ăn mòn mình, hiểu chứ? Chậc, thôi, trời cũng tối rồi, ngươi nhanh đi ngủ đi, ngủ cùng A Hy đi. Sáng mai ta còn chuyện muốn nói với ngươi"

Thiên Tâm chắp tay đi trước, nàng hiếm khi ngủ cùng ai, đa số vì cảnh giác, nhưng với A Hy thì khác, nàng coi cô bé như em gái, nên tối nay coi như khá thoải mái

Sáng sớm, Thiên Tâm đã tỉnh dậy, căn bản giờ này đến gà cũng chưa tỉnh. Nàng bắt đầu tập luyện được mấy hôm, cơ thể nhanh nhạy hơn, cũng mẫn cảm với tiếng động hơn, nói chung, nàng càng mạnh lên thì khả năng hành động càng cao. Tầm 1 canh giờ sau, trời tờ mờ sáng, lão thần y cũng thức dậy, ông thấy Thiên Tâm đang ngồi xổm cạnh bụi thuốc làm gì đó. Tò mò liền lại xem thử, nàng lấy một cốc trà, kiên nhẫn hứng từng giọt sương, thật sự lâu đến mức lão cũng không chờ được, mà cốc trà đầy đến lưng rồi, không biết tiểu tử đã dậy từ lúc nào

- "Tiểu tử ngươi đang làm gì vậy?"

Phượng Thiên Tâm đang gật gù bị làm giật mình, cốc trà chao đảo nhưng không đổ

- "Ta đang hứng nước sương"

- "Lão biết, nhưng để làm gì?"

- "Một nửa làm thuốc bôi cho A Hy, nửa còn lại làm thuốc trơn họng cho A Hy"

Lão thần y sửng sốt, ông còn không tưởng tượng ra có một phương thức nào có dùng đến laoij nguyên liệu này

- "Tiểu tử, ý ngươi là sao?"

Cốc trà đầy nước, Thiên Tâm đột ngột đứng dậy là lão thần y có hơi choáng váng

- "Nửa cốc sương sớm, 3 hạt Hỏa thảo, 5 muỗng Diệp Kiên"

- "Những thứ này ta đều thấy lão có, không ngại nếu ta dùng một ít chứ?"

Lão thần y suy nghĩ vài giây rồi hốt hoảng ngăn nàng lại

- "Không được, đó là kịch độc, chỉ cần để gần da cũng làm da lở loét, ngươi sao lại dùng để trị bệnh?!"

- "Không ai nói lão biết, thành phần chủ yếu để chế tạo thành công Hỏa Diệp là gì à? Chính là độ tinh khiết của nước sương. Sương nếu được lấy ở mức độ thuần khiết nhất sẽ đảo ngược tác dụng của độc dược, biến nó thành giải thánh dược"

Thân là Độc y thành thủ, lão lại chưa từng nghe qua việc này, rốt cuộc tiểu tử này lấy đâu ra sự tự tin đó

- "Vậy còn thuốc trơn họng của A Hy? Nó là gì vậy?"

- "Là một loại nước tựa như nước thánh, có thể thành lọc tạp chất ở những nơi nó đi qua, ta tin chắc phụ mẫu A Hy đã cho cô bé uống một loại thuốc giả bệnh, khiến cô bé trông như bị đậu mùa sắp chết, thực chất lại dùng chính máu cô bé tạo nên loại "Độc nhất vô nhị đan dược", cũng là thứ có thể vực dậy một gia tộc - Hiêu. Ta sẽ dùng loại nước này ép chất liên kết kia ra thành hai đường, một bên đảo ngược quá trình chế tạo, khôi phục hiện trạng chất liên kết, bên còn lại thanh lọc hoàn toàn chất độc hại, dư thừa của quá trình chế tạo"

Lão thần y nghe đến đây đã chóng mặt hoa mắt, rốt cuộc đứa trẻ này là ai? Tại sao y thuật của nó lại kinh thiên động địa như vậy. Có chút không tiếp thu hết. Nhưng bất quá, di nguyện cứu sống con bé của người ấy cũng được hoàn thành. Lão mừng rỡ, mắt mũi sáng rực nhìn nàng, mang theo một phần thích thú, cùng tôn trọng nhiều hơn không kém

- "Khoan đã, ngươi vì sao dốc lòng cứu một đứa trẻ vừa mới quen như vậy?"

Tay chân chuyển động không ngừng của nàng đột nhiên ngừng lại, nàng quay sang đối mặt với lão. Ánh mắt sắc bén, tàn độc đến quỷ dị

- "Bởi vì A Hy chính là bước đệm đầu tiên trong kế hoạch của ta, nếu ta đoán không sai, phụ mẫu cô bé chính là nhị gia của Hiêu gia, bí mật trộm công thức bảo của Hiêu gia rồi bỏ trốn, lúc túng quẫn, phụ thân cô bé đã liều mạng tạo ra loại chất kia, đưa nó vào người cô bé rồi đốt công thức đi, kết quả thân bại danh liệt. Vậy nên, chỉ cần ta lừa được Hiêu gia thay ta nuôi nấng cô bé hòng lấy lại công thức bảo, mặt khác lấy chất liên kết về nghiên cứu, đợi đến lúc cô bé tròn 15 liền đưa cô bé về dưới trướng mình. Xinh đẹp như vậy thì có thể dùng là sắc kế, vương gia nơi kinh thành kia, không ít người bị say đắm sắc đẹp này..."

'BỐP' Thiên Tâm chưa nói xong liền bị một cái tát giáng xuống, đầu ong lên, má nóng bừng hằn vệt tay. Liếc qua liền chạm ánh mắt đầy tức giận của lão thần y, lão ta tức đến mắt đỏ ngầu, miệng run rẩy

- "Súc sinh!!!"

Phượng Thiên Tâm cười nhạt

- "Súc sinh? Ta đơn giản cứu nàng ta một mạng, đưa nàng ta thoát khỏi vận mệnh sớm được an bài của mình. Đòi hỏi lại chỉ cần một công cụ, ngươi lại chửi ta súc sinh? Dù sao cuối cùng nàng ta cũng hạnh phúc mà, không phải sao?"

Lão thần y cảm thấy máu nóng sắp đục thủng đầu ông để phun ra, không ngờ tiểu tử này lại độc ác đến vậy, những biểu cảm đứng đắn trước đây giờ nghĩ lại chỉ thêm căm ghét

- "Ngươi còn không bằng cầm thú, cứu người là giúp họ không cầu báo đáp, ngươi lại cứu người vì mục đích, lợi dụng. Ngươi có thật sự muốn hành y cứu người không? Nhân đức của ngươi đâu?"

Thiên Tâm chỉ cười nhạt, phẩy phẩy tay

- "Xùy, xùy, tất cả chỉ là lý thuyết xàm xí, đống sách thánh hiền đó, bọn dân đen không hiểu được đâu, chúng hoàn toàn hành xử theo bản năng thôi. Cứu họ, họ sẽ cảm kích, nhưng chỉ cần ngươi thất bại, họ sẽ đem ngươi ra chỉ trích, xoi mói, phủi sạch tất cả công sức, tấm lòng của ngươi, tất cả chỉ để thỏa mãn thú tính của bọn chúng. Hành y cũng là con người, ngươi lại tự an ủi mình bằng mấy câu nói vớ vẩn đó, nhưng sự thật không phải ngươi không hiểu. Đừng tiếp tục lao đầu vào như con thiêu thân nữa, Độc-y-thánh-thủ~"

Nụ cười của nàng càng sâu khi sắc mặt lão thần y tái dần

- "Ta hỏi ngươi, có muốn cứu A Hy không? Nếu có, vậy cứ theo kế hoạch ta sắp xếp mà làm, còn không thì chịu thôi, nhưng nếu kéo dài thêm, một khi đan dược kia được chế tạo thành công, A-Hy-sẽ-chết~"

15 ngày sau, cơ thể A Hy khôi phục như ban đầu, trở thành một tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp, Tề Minh cũng quay về không lâu, nàng liền để A Hy cho Tề Minh, bản thân chạy đôn chạy đáo hết mua y phục, đến lương thực dự trữ, rồi thuê ngựa, sắm kiếm, mua thuốc...tổng lại ngốn hơn 1 lượng vàng, quả thật tiền trong tay tiêu kiểu gì cũng nhanh hết. Lúc đầu Thiên Tâm còn định thuyết phục lão thần y đi theo, nhưng lão ấy nhất quyết ở lại, nàng đành mua ít dược thảo hiếm chất ở một góc phòng, sau đó nhanh chóng cáo từ hướng về phía đông - địa bàn của nha trang Hiêu gia

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top