Chương 11 - 20

Chương 11: Di chiếu của Tiên hoàng

Trong thư phòng:

Thừa tướng đại nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mục Vi Vi.

Thừa tướng phu nhân ánh mắt lệ lóng lánh nhìn Mục Vi Vi.

Mục Khâm Nhiên và Mục Khâm nghị học học theo phụ thân mẫu thân, nhìn Mục Vi Vi không cảm xúc

Lúc này không khí, lặng im. . . . .

"Khụ khụ, vì sao đều nhìn ta, trên mặt ta có cái gì sao?" Mục Vi Vi mờ mịt sờ sờ mặt, cợt nhả nói.

"Vi Vi, phụ thân có việc muốn nói với ngươii" Thừa tướng đại nhân vẻ mặt nghiêm túc....

Phụ thân Vi Vi thường đối với người nhà chỉ mặt cười mà chống đỡ, cho dù Mục Vi Vi trèo tường, chui lỗ chó hay phạm lỗi linh tinh. Thừa tường đại nhân cũng từ ái mà nhẹ nhàng giáo huấn, cho tới bây giờ cũng chưa hề có bộ dạng nghiêm túc qúa . Cho nên Vi Vi nhìn không khí căng thẳng như vậy, mặt liền nghiêm túc hẳn lên, nghiêm chỉnh nhìn thừa tướng đại nhân.

Phụ thân yêu mến của Vi Vi thường thường đối với người nhà chỉ mặt cười mà chống đỡ, cho dù Mục Vi Vi trèo tường, đi lỗ chóBài viết: Vương phi phấn đô đô full 2Nguồn 

Zing Blog

Phụ thân yêu mến của Vi Vi thường thường đối với người nhà chỉ mặt cười mà chống đỡ, cho dù Mục Vi Vi trèo tường, đi lỗ chóBài viết: Vương phi phấn đô đô full 2Nguồn 

Zing Blog

hay phạm lỗi linh tinh, Thừa tướng đại nhân cũng là từ ái giáo huấn hắn, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghiêm túc quá như vậy, cho nên Mục Vi Vi nhìn không khí căng thẳng như vậy, lập tức cũng nghiêm túc hẳn lên, mặt nghiêm chỉnh nhìn Thừa tướng đại nhân.

"Ha ha ha ha, Vi Vi bộ dáng đó của ngươi thật đáng yêu, giống như một con chó nhỏ chảy nước miếng nhìn khúc xương, thật ngoan ngoãn a. Ahaha" Mục Khâm Nhiên một tiếng cười không hài hòa truyền đến.

Xác thực, Mục Vi Vi với bộ dạng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cái mũi nhỏ, mắt to long lanh vô tội, một bộ dáng quả là cục cưng ngoan ngoãn, giờ phút này đặc biệt tĩnh lặng nhìn người không chớp mắt đều làm cho người ta một loại cảm giác dịu ngoan như một con chim nhỏ, tuy nhiên vấn đề là bản tính của nàng xác thực không phải như vậy, lời nói vừa ra miệng như là "động gào hô to" == cho nên tóm lại: tổng kết cho nàng là 'Tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy' .

Mục Khâm Nhiên vừa nói xong, Thừa tướng phu nhân liền khóc lên. Mọi người nghe thấy đều hoảng.

"Ai, Nhiên nhi , đừng lộn xộn. Có chính sự ta cần nói một chút, phu nhân cũng đã biết, nữ nhi lớn lên đều phải lập gia đình a" sắc mặt Thừa tướng đại nhân lúc này cũng bi thảm...

Chương 12: Tu La Vương gia, đoạn tụ Vương gia

Huynh đệ ba người Mục Vi Vi lúc này đều chấn động, Mục Vi Vi dùng thanh âm run run nói "Phụ thân, người vừa rồi nói cái gì?"

"Lập gia đình? Vi Vi còn nhỏ như vậy, như thế nào có thể lập gia đình đây" Mục Khâm Nghị cũng lẩm bẩm nói. (==')

"Đúng vậy, Vi Vi từ nhỏ thân thể sức khỏe đều không tốt, lúc này gả ra ngoài hẳn là không tốt" vẫn cùng Vi Vi đối nghịch – Mục Khâm Nhiên cũng nói.

Thừa tướng phu nhân nghe ba người bọn họ nói xong, nước mắt càng dừng không được, giống như tuyến lệ bị đả kích, từng giọt lệ như một chuỗi trân châu bị đứt đua nhau rơi xuống, nghẹn ngào nói "Nếu Vi Vi gả cho người thường cũng tốt, ít nhất người khác có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với Vi Vi cả đời, nhưng Hoàng Thượng hôm nay nói cho chúng ta biết tiên hoàng từng hạ chỉ, đem Vi Vi gả cho Thịnh Vương gia Hách Liên Thịnh, phải làm thế nào mới tốt a, ô ô "

"Thịnh Vương gia? Nghe đồn tên kia vừa lên chiến trường liền khiến quân địch bị dọa chạy trối chết – Tu La Vương gia?" Mục Vi Vi mở to hai mắt hỏi, Vương gia này là nổi danh phi thường, cơ hồ nữ tử khắp thiên hạ đều đối với hắn tràn đầy ái mộ, nghe đồn khi hắn 7 tuổi có thể mang binh chinh chiến, 10 tuổi phá một cái thành, 13 tuổi được phong làm Vương gia, là nam nhân trẻ tuổi nhất được phong làm Vương gia, còn có một điều quan trọng, Vương gia này .... phi thường chán ghét nữ nhân, đến nay trong phủ chưa từng có một phi một thiếp, nữ nhân bình thường đều không được gần hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thương hương tiếc ngọc với nữ nhân, từng có một công chúa tiểu quốc tự cho mình siêu phàm, ý đồ bổ nhào vào trong lòng hắn, bị hắn một chưởng tung ra làm cho bất tỉnh nhân sự, còn nói 'Nếu không phải xem ngươi là công chúa, ta đã một chưởng đem ngươi đánh chết', công chúa đáng thương kia sau khi tỉnh lại, thần hồn choáng váng, nghe đồn Vương gia này không thích nữ sắc, ái nam sắc, trong vương phủ mỹ nam ba ngàn, cho nên Vương gia này bị thế nhân truyền gọi là: Tu La Vương gia, đoạn tụ Vương gia. (Băng: =)) thảm thương thay a)

"Đúng vậy, hắn.. aizz.." Thừa tướng đại nhân thở dài.

"Phụ thân, đừng đem Vi Vi gả cho hắn, Vương gia kia nghe đồn đáng sợ như vậy, Vi Vi từ nhỏ thân mình vốn cũng không tốt, ở nơi này khẳng định không thể an toàn, vạn nhất có cái không hay xảy ra.........." Mục Khâm Nghị nói không được nữa, cúi đầu.

"Đúng vậy, Phụ thân, ngài đi cầu Hoàng Thượng đừng đem Vi Vi gả, có lẽ Hoàng Thượng có thể nhìn đến trong triều đình người có phân lượng, sẽ không đem Vi Vi gả cho Vương gia" Mục Khâm Nhiên vội vàng nói.

Trong ánh mắt Vi Vi tràn ngập hi vọng, nàng quả thật không nghĩ sẽ gả...

"Ta làm sao không có cầu qua, nhưng là Hoàng Thượng không đáp ứng, hắn nói đó là di chiếu của tiên hoàng, không thể sửa đổi" Thừa tướng đại nhân lẩm bẩm nói, Thừa tướng phu nhân tiếp tục khóc ing~.

Ánh mắt Vi Vi lúc này ảm đạm đi xuống, nhưng nghĩ đến mọi người đều vì nàng khổ sở, trong lòng hiện lên một tia áy náy, liền hỏi "Phụ thân, nếu Vi Vi cố ý không lấy chồng, hậu quả sẽ là gì?"

"Kháng chỉ không tôn, tru di cửu tộc" khi nói những lời này thanh âm Thừa tướng đại nhân càng ngày càng nhỏ.

Mục Vi Vi nghe xong, hút hấp cái mũi, đem nước mắt bức trở về, làm bộ thoải mái nói "Xííí... thánh chỉ chó má gì đó, cùng lắm thì ta gả là được, còn tru cái gì phá cửu tộc, hừ" nàng không thể làm cho phụ mẫu cùng hai vị ca ca vì nàng phiền lòng, càng không thể bởi vì nàng mà làm phiền hà toàn bộ gia tộc, nói sau trong tiểu thuyết đều viết tốt như vậy, bình thường khi gả đều trôi qua hiu quạnh như thế nào như thế nào , vừa vặn phù hợp tâm ý nàng, vì thế nhất thời sáng sủa lên, vẫy vẫy tay nói "Nếu ta không đem Vương phủ nhà hắn làm một cái thật long trời lở đất, ta sẽ không gọi là Mục Vi Vi, ta muốn làm cho hắn hối hận vì cưới ta, Ahaha~ :v " chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to.

"Vi Vi, hảo dạng , ca ca rất thích ngươi, không hổ là muội muội ta có phong phạm cuả ta, gia chúng ta ngày ngày nếu thiếu đi việc ngươi gây ra tai họa, rất tốt rất tốt" Mục Khâm Nhiên nghe lời nói của Mục Vi Vi xong cũng sáng sủa lên.

Thừa tướng một nhà nhất thời đều nín khóc mỉm cười, nghĩ đến Mục Vi Vi một tháng không hề xuất môn còn có thể xài hết gần vạn lượng, nhưng lại đáng thương hề hề nói: kỳ thật ta đã rất tiết kiệm, nếu không xem các ngươi là phụ mẫu, ca ca ta, ta sẽ đánh bại quản gia.

Mục Vi Vi xòe móng vuốt, thốt lên lời thề son sắt "Chờ ta gả qua, Vương gia chết tiệt, xem ngươi phá sản như thế nào Ahaha~ :v "

"Phụ thân, khi nào thì xuất giá?" Mục Vi Vi tiếp tục hỏi.

"Ngày kia" Thừa tướng đại nhân ánh mắt lóe sáng.

"Chết tiệt, sớm như vậy, lão nương đi trước bồi bổ, nhìn xem ta như thế nào chỉnh chết hắn, ta đi ngủ đây ~! ~!" Nói xong, Mục Vi Vi liền nhanh như chớp chạy về phòng, hướng giường thượng bay lên.

Thừa tướng đại nhân "..."

Thừa tướng phu nhân "..."

Mục Khâm nghị "..."

Mục Khâm Nhiên "... Đi vui vẻ, không tiễn "

Chương 13: Ngày xuất giá

Đêm khuya:

"Vi Vi, rời giường rời giường " tờ mờ sáng, Thừa tướng phu nhân đã đứng ở ngoài cửa gọi.

"Mẫu thân, không cần, ta buồn ngủ quá phải ngủ tiếp! Đang là buổi tối, vì sao không ngủ được a" Mục Vi Vi lấy gối che đầu mơ hồ không rõ nói.

"Vi Vi, ngươi là heo hả? ngủ thời gian dài như vậy, còn không đứng dậy" Mục Khâm Nhiên nóng nảy, Mục Vi Vi này từ lúc chạy đi ra, đến bây giờ vẫn thấy nằm ngốc ở trong phòng ngủ, làm hại bọn họ lo lắng suông.

"Ta nguyện ý làm heo, heo là động vật hạnh phúc nhất trên thế giới " Mục Vi Vi không kiên nhẫn hét.

Mọi người "..."

Một lúc lâu sau:

Thừa tướng đại nhân lên tiếng "Vi Vi, mau đứng lên, nếu chậm trễ xuất giá, chúng ta đều đầu người khó giữ được a" Thừa tướng đại nhân không phải lo lắng cho mình, mà là liệu định Vi Vi nghe thế nhất định sẽ rời giường. (=.=)

Quả nhiên, Vi Vi nghe thấy liền đánh cái giật mình, vội vàng nghĩ đến: đúng rồi, hôm nay phải gả cấp cho tên chó má Vương gia kia. Vì thế quyết đoán đứng dậy mở cửa.

Mọi người vốn đứng hỗn độn ở ngoài phòng lập tức tiến vào.

Một loạt nha hoàn trên tay bưng một cái khay, trên khay đều là vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màu muôn vẻ.

"Tiểu thư, muốn người nào?" Tiểu Tuệ hỏi.

Mục Vi Vi không có nhận thức nhu nhu ánh mắt, ý đồ trợn to ánh mắt mông lung còn buồn ngủ.

Mục Vi Vi mắt to liếc a liếc, liếc a liếc, nhìn đến mọi người. . .

"Vi Vi, không cần dùng cái loại ánh mắt này. . .nhìn chúng ta" Mục Khâm Nghị chịu không nổi , bởi vì bộ dạng Mục Vi Vi lúc này, bất chấp là ai đều muốn đi lên chà đạp một phen.

"Ngô. . ." Mục Vi Vi mất hứng chu cái miệng nhỏ nhắn nói "Ta muốn đơn giản nhất, đơn giản nhất " nói xong liền lăn ra ngủ. ==

"Vi Vi, đơn giản tuyệt đối nhất là đem quần áo lột hết, chẳng những đơn giản còn mát mẻ, ha ha" Mục Khâm Nhiên trêu chọc nói.

"Hừ, tốt, ta đây không gả ra ngoài được liền gả cho ngươi" Mục Vi Vi mơ hồ không rõ nói.

Mọi người "..."

"Khụ khụ, ta như thế nào sinh các ngươi như vậy một đôi bất nhã." Thừa tướng đại nhân mặt đỏ khụ một tiếng. =='

"Phụ thân, chỉ có nữ nhân mới có thể sinh đứa nhỏ." Mục Vi Vi lí sự

Mọi người "..."

Hai canh giờ sau:

Toàn việc đều chiếu theo lời Mục Vi Vi, hỷ bào* gì gì đều là đơn giản nhất, cái gì lễ tiết rườm rà đều trừ đi, trừ bỏ một việc tối cao của Mộc quốc: khi tân nương tử lên kiệu hoa là lúc, mọi người không thể nói chuyện, nói là sợ đuổi đi may mắn. (hỷ bào: trang phục khi cưới_)

Vì thế liền xuất hiện phía dưới kia một màn:

Mục Vi Vi đầu phủ khăn voan ngồi ở ghế trên, móng vuốt ôm bụng nhỏ rên rỉ"Phụ thân mẫu thân, ta đói bụng "

Mọi người "..."

Mục Vi Vi "Ta đói bụng "

Mọi người "..."

Mục Vi Vi "MD, lão nương đói bụng, nghe thấy được không, điếc hay là lãng tai "

Mọi người "..." Mặc niệm: tiểu thư, không phải chúng ta không muốn nói, là không thể nói a.

Mục Vi Vi: "Aiz quên đi ngủ đi, tối tân hôn là rất quan trọng, bây giờ đi ngủ, để có thể thức nguyên đêm "

Mọi người "..." Mặc niệm: ngài là siêu nhân á?

Chương 14: Ngươi mới là sao quả tạ

Một lúc lâu sau, bà mối lắc lắc "eo bánh mì" đi đến chỗ Mục Vi Vi.

Đang cùng Chu công chơi cờ, Mục Vi Vi bị người kéo một chút, nhất thời nổi trận lôi đình "TMD, ngươi làm cái quái gì, còn không cho lão nương ngủ "

Mọi người "..." =='

Bà mối ngượng ngùng nói "Vương phi, giờ lành đã đến, cần phải đi" nghĩ rằng: Vương phi thật hung dữ T^T

Mục Vi Vi sau khi tỉnh, mặt không đỏ tâm không khiêu nói "Khụ khụ, vừa rồi ngươi kia ...đều là ảo giác, ảo giác" Mục Vi Vi cũng không muốn phá hủy hình tượng cục cưng ngoan hiền trong mắt người khác.

Mọi người "..." Mặc niệm: tiểu thư, chúng ta cái gì cũng chưa nghe thấy.

Bà mối cười quyến rũ nói "Đúng đúng đúng, Vương phi nói đúng, vừa rồi mấy cái lời nói ngài mắng chửi ngườ,i ta thật sự không có nghe, không có nghe "

Mục Vi Vi "..." Không có nghe làm sao mà biết ta mắng người, ngươi rốt cuộc là nghe hay không nghe?

Sau khi lên kiệu, Mục Vi Vi vui vui lâng lâng cầm trong tay quả táo đỏ mà bà mối đưa cho cắn a cắn, cắn a cắn, tuy rằng bà mối nói đúng là không thể ăn, nhưng Mục Vi Vi là ai? có thể nghe lời sao? ==

"Ngươi nói thiên kim đại tiểu thư phủ Thừa Tướng này gả đi qua sẽ là cái dạng gì? " người qua đường Giáp.

"Phỏng chừng khẳng định rất không tốt, Vương gia là đoạn tụ a" người qua đường Ất.

"Đúng vậy đúng vậy, bất quá ngươi nhỏ giọng một chút, Vương gia chúng ta cũng không dám bàn luận, cơ mà nghe nói đại tiểu thư phủ Thưà Tướng này, từ nhỏ nhiều bệnh, luôn luôn ở trong phòng, yến hội gì trong cung  cũng chưa hề xuất môn khỏi phủ Thừa tướng, cũng chưa người nào biết nàng là cái dáng vẻ như thế nào" người qua đường Bính.

"Không phải Vương gia của chúng ta chịu thiệt chứ, như thế nào có thể lấy cái ấm sắc thuốc về làm thê, điềm xấu a~~" người qua đường Đinh.

Mục Vi Vi nghe xong, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, TMD cưới lão nương là điềm xấu? Lão nương còn không muốn gả cho hắn đâu! Mục Vi Vi nhất thời kích động vén rèm lên tùy tay đem quả táo ném đi ra ngoài, nguyền rủa: lão nương ném chết ngươi cái tên vương bát ngoạn ý.

"Ngao, quả táo từ đâu ra?" Người qua đường Đinh sờ sờ đầu

"Ha ha, ai cho ngươi mắng thiên kim đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, là ngươi tự tạo nghiệt đi" người qua đường Mậu cười.

"Thấy không,điềm xấu a điềm xấu a, ta mắng có một câu còn bị người ném vào nè" người qua đường Đinh tức giận bất bình nói.

Mục Vi Vi nghe lời nói từ người qua đường Đinh ức chế~ xúc động~ hai móng vuốt siết ghế dựa. . . siết siết siết. . . =+=

Chương 15: Khiến lão nương chui lỗ chó? Không có cửa đâu!

Lúc lâu sau, cỗ kiệu ngừng lại

Bà mối chạy nhanh xông lên phía trước vén rèm lên giúp Mục Vi Vi đi ra, đứng bên cạnh nói "Vương phi a, Vương gia phân phó qua, ngài không thể đi đại môn . . . Cho nên. . . Kia có cái lỗ chó. . ." Bà mối nói xong không cẩn thận cắn xuống đầu lưỡi, "...kỳ thật là Vương gia nói, khó xử Vương phi một chút" .

Mục Vi Vi nghe xong nhíu mày, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nhưng mọi người đều có thể nghe được nói:

"Ha ha, hay là Vương gia phân phó ngài khiến cho ta chui lỗ chó? Tốt, bất quá thỉnh ngài trả lời ta, chẳng lẽ Thịnh Vương phủ gì đó bao gồm Vương gia xuất môn vào cửa không đi đại môn, đều là chui lỗ chó sao? Theo ta biết chui chuồng chó chỉ có chó a, ha ha, đừng nói với ta người trong vương phủ gì đó đều là chó, hoặc nói là, các ngươi đều yêu thích cái cửa này? Nếu ý ngươi là đúng như lời nói của ta, ta khẳng định sẽ chui , tục ngữ nói 'Lấy chồng theo chồng gả chó theo chó thôi' "

Mục Vi Vi cố ý áp trọng 'Này nọ' 'Vương gia' 'Chó' ba cái từ này, nàng muốn nhìn một chút xem bà mối sẽ trả lời như thế nào nha.

"Này..." Bà mối hết chỗ nói rồi, này Vương phi rất ghê hồn a >^<

Cùng lúc đó, tại tửu lâu đối diện Vương phủ, bốn tuấn mỹ nam tử nghe được lời nói của Mục Vi Vi, sắc mặt đều ảm đạm xuống, nha đầu kia ý là nói mọi người đi Vương phủ là đi chuồng chó a.

Một nam nhân mặc trường bào màu bạc nói "Nhị ca, Vương phi nhà ngươi thật là lợi hại "

"Ha ha, Thịnh, Vương phi nhà ngươi cùng cái tiểu nha đầu kia thú vị như nhau, làm ta có điểm nhớ thương tiểu nha đầu kia đây" mặc một trường bào màu đỏ Hách Liên Ưng nhe răng nhếch miệng nói.

"Nha đầu? Nha đầu nào? Vương huynh! ngươi nói kỳ quái, nhị ca không phải không thích nữ nhân sao? !" Người trầm lặng nhất – Hách Liên Vũ cũng nhịn không được nói nói.

"..." Vị nam chính của hôn lễ cầm chén rượu lắc lắc, nhìn thân ảnh nhỏ trước Vương phủ, không khỏi nhớ tới tiểu nha đầu hướng hắn đòi đền kẹo hồ lô, khóe miệng cong lên một tia cười.

"Ách.. Thịnh, ngươi cười? Chuyện lạ thế giới a!" Hách Liên Ưng không khỏi nhéo nhéo mặt Hách Liên Thụy, muốn xem đây 

có phải thật không. ( anh mếu mặt bé Thụy à ==)

"Có trò hay nhìn đâu, ha ha" nam nhân mặc trường bào nguyệt nha nhìn Hách Liên Thịnh liếc mắt một cái khẽ cười nói.

"Ưng, Thụy, Vũ. Các ngươi có chừng có mực cho ta" một thân trường bào đen Hách Liên Thịnh trừng mắt nhìn bọn họ, liếc mắt một cái, ánh mắt lại bay tới trên người Mục Vi Vi.

Chương 16: Cùng gà trống bái đường! Tốt!

Mục Vi Vi sau khi tranh luận thắng lợi, được bà mối dẫn đến một chỗ khác —— đại môn, cũng chính là nơi bái đường thành thân hôm nay.

Bà mối lại nhỏ giọng nói "Vương phi, Vương gia thân thể không khoẻ, cho nên hôm nay ủy khuất ngài một chút, cùng gà trống bái đường" ( -_- )

Mục Vi Vi nghe xong, thản nhiên nói "Tốt "

Bà mối rét lạnh, bà không nghĩ tới Vương phi nói chuyện tốt như vậy, nếu các là nữ tử nhà khác, đã sớm một khóc hai nháo ba thắt cổ đi, cùng một con gà trống bái đường, kia.... nhưng là vũ nhục a... >"<

Người chủ trì nhất bái Thiên Địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái hoàn mỹ.. sau khi chấm dứt, bà mối đang chuẩn bị đem Mục Vi Vi kéo đến bên trong động phòng, lúc này Mục Vi Vi đứng vững cước bộ, nói:

"Gà trống lưu lại, đưa đến cho ta "

"A?" Bà mối hoài nghi chính mình nghe lầm , vì thế lại hỏi Mục Vi Vi một lần "Vương phi, ngài nói cái gì? . . ."

"Gà trống lưu lại, đưa đến cho ta" Mục Vi Vi khẽ cười

Mọi người vốn xem náo nhiệt lập tức yên tĩnh ,từ một nơi bí mật gần đó Hách Liên bốn vị huynh đệ cũng không khỏi cảm thấy buồn bực , nữ nhân này không phải là thích con gà đó chứ (==')

"Lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, nó là tướng công của ta a. . . Ha ha. . ." Mục Vi Vi đùa cười nói.

Mọi người "..."

"Nga nga nga. . . Tốt. . ." Lúc này bà mối hắc tuyến (mồ hôi) đầy mặt: Vương phi, nếu Vương gia biết sẽ giết ta .

Hách Liên tứ huynh đệ:

"Thịnh, cảm giác của ngươi lúc này thế nào?" Hách Liên Ưng nhíu nhíu mày hỏi.

"..." Hách Liên Thịnh.

"Nhị ca, ngươi yên tâm, ta giúp ngươi chỉnh nha đầu kia" Hách Liên Vũ lời thề son sắt vỗ vỗ vai Hách Liên Thịnh.

"Nhị ca, tiểu nha đầu kia giống như nói rằng phu quân của cô ta là con gà trống kia a. . . . Ha ha" Hách Liên Thụy lắc lắc cây quạt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Câm miệng" Hách Liên Thịnh lên tiếng , xoay người hướng thư phòng đi đến.

Hách Liên Ưng ở phía sau kêu lên "Thịnh, còn tiểu mỹ nhân người ta thì sao a, ngươi nỡ lòng nào nhẫn tâm đến nỗi không đi an ủi người ta a?"

"Hoàng Thượng, ngài quá rãnh rỗi rồi phải không?" Hách Liên Thịnh lạnh lùng hỏi, chung quanh độ ấm nhất thời giảm xuống mạnh mẽ.

Hách Liên Ưng cảm thấy không khí chuyển biến quá kỳ diệu, ngượng ngùng nói "Ai nha, trẫm còn có tấu chương chưa phê, ta đi trước " vừa nói xong liền không thấy bóng dáng.

Ánh mắt Hách Liên Thịnh đảo qua Hách Liên Vũ và Hách Liên Thụy, hai người nhất thời cũng rụt lui cổ.

Hách Liên Thụy "Ta nhớ rõ ta phải làm cái gì đó, nghĩ không ra , không được ta phải hồi phủ, nhị ca gặp lại sau "

Hách Liên Vũ vỗ vỗ đầu "Nha, đầu đau quá, đầu đau quá, ta phải gặp đại phu đây "

Hách Liên Thịnh "..."

 Chương 17: Đêm động phòng hoa chúc, rốt cuộc là ai khí ai?

Mục Vi Vi như ước nguyện: ôm gà trống đến sân sau, cầm cái dây thừng cột vào trên đùi gà trống, cười nói "Tướng công a, hảo hảo trông cửa nha, nương tử ta ngủ đây."

Bà mối ". . . Vương phi, chạy nhanh đem khăn voan phủ lên a, Vương gia còn chưa có đến đây. . . Điềm xấu" .

"Ta thích! ngươi muốn làm gì thì đi làm đi" Mục Vi Vi tiêu sái hất tóc, đem bà mối tống ở ngoài phòng, chính mình thì bay vèo vèo lên giường.

Bà mối kích động vỗ cửa kêu lên "Vương phi, mở cửa a mở cửa a, Vương gia còn không có đến đâu, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người nha "

Mục Vi Vi nhíu mày"Phiền muốn chết, cho hắn ngủ bên ngoài! Động phòng thì để sau đi" .

Bà mối "..." Ngài thật là...

Cùng lúc đó.

Trong thư phòng:

"Vương phi đang làm gì?" Vương gia cầm một quyển sách, không yên lòng, hỏi.

"Vương phi. . . . ngủ" ám vệ thật cẩn thận nói.

"Cái gì? Đáng chết, nữ nhân chết tiệt này thế nhưng lại ngủ?" Hách Liên Thịnh cau mày, đứng bật lên hướng bên ngoài thẳng tiến.

"Vương vương vương. . . . Vương gia, . . . Vương phi nàng nói. . . Ngài nếu muốn. . . . Ngủ. . . Ngủ bên ngoài" vị ám vệ lau mồ hôi, này.. Vương gia là chủ nhân khó tính nhưng xem ra.. Vương phi cũng là chủ nhân. . .

"Nữ nhân kiêu ngạo, bổn vương muốn nhìn xem nàng sẽ kiêu ngạo tới khi nào!" Hách Liên Thịnh lúc này cực kỳ tức giận, xoay người lại đến bàn đọc sách ngồi xuống, không khỏi nhớ tới cái kia tiểu nữ nhân gọi hắn là đại thúc biến thái, nhớ tới bộ giáng tức giận của nàng, khóe miệng của hắn lơ đãng gợi lên độ cong, không biết nữ nhân kia hiện tại đang ở đâu, đang làm gì. . .

Ở một bên ám vệ thấy Hách Liên Thịnh cười, không khỏi rợn người run rẩy hỏi "Vương gia. . . . Ngài làm sao vậy", còn chưa nói hết, liền bị Hách Liên Thịnh đánh gãy.

"Đi ra ngoài" Hách Liên Thịnh lại khôi phục bộ dáng ác liệt kia, trong ánh mắt một mảnh lạnh lẽo.

"Là. . . vâng vâng" ám vệ không khỏi nhéo một phen mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra ngoài.

Hôm nay lại là một đêm không ngủ. . . Chỉ là đối với Hách Liên Thịnh mà nói. . .

Ba ngày sau:

Ngủ thỏa thê, Mục Vi Vi không an tâm, sáng sớm ngày đem Tiểu Tuệ đến bên vách tường.

"Tiểu thư, sáng sớm ngài định làm gì ạ ?" Tiểu Tuệ khó hiểu hỏi.

"Hắc hắc, Tiểu Tuệ a, tiểu thư của ngươi đang rất buồn, lại sắp trèo tường ~!" Mục Vi Vi cười mỉm nói.

"Không nên không nên, tiểu thư, nơi này là Vương phủ, không phải phủ Thừa Tướng, nếu Vương gia biết ngài ltrốn đi chơi, không biết sẽ đối ngài như thế nào đâu, dù sao khẳng định sẽ không giống như lão gia phu nhân, chỉ dạy dỗ ngài một chút. . . Phỏng chừng còn có thể nói ngài không tuân thủ nữ tắc, hưu(li hôn) ngài" Tiểu Tuệ nghiêm túc đứng lên, vô cùng trịnh trọng nói.

"Ha? Tiểu Tuệ, ta chính là mong muốn điều này, lão nương hôm nay không thể không đi ra ngoài, lão nương chờ mong hắn hưu ta. Tiểu Tuệ ngươi đừng lo lắng, ba ngày . . . Cái kia cẩu Vương gia cũng chưa đến nên khẳng định sẽ không đến đây đâu. . . Ngươi đừng lo lắng hão. . . chúng ta đi đi "

"Hô. . . Tiểu thư, ngài có thể đi ra ngoài sao?" Tiểu Tuệ mắt buồn ngủ mông lung nhìn Mục Vi Vi.

Mục Vi Vi khóe miệng khẽ co rút, xoa xoa thắt lưng nói "Không. . . Không cần nhìn ta, ngươi như thế nào luôn đả kích ta" Mục Vi Vi đáy lòng thừa nhận. . . Tường này thật cao a . . .

"Còn phải nói, tiểu thư, chúng ta trở về ngủ đi, biết người khẳng định không đi được rồi, tường phủ Thừa Tướng thấp như vậy, người có thể ngã lên ngã xuống, đừng nói này... " Tiểu Tuệ phi thường trịnh trọng nhìn này bức tường cao ơi là cao bên cạnh hai người

"Ha ha. . . Tiểu Tuệ ngươi thật sự là con giun trong bụng ta" Mục Vi Vi khó xử gãi gãi đầu, lại khó chịu nhìn bức tường đồ sộ, chu miệng nói "Cẩu Vương gia này, thật là có tiền không biết xài, xây bức tường cao như vậy làm gì, chắc chắn muốn khoe khoang, ra vẻ như hắn có tiền lắm á. . ."

"Tiểu thư. . . . Ta trở về đi!" Tiểu Tuệ nói.

"Được rồi, trở về ngủ, ta nói cái kia thối Vương gia, thật sự là tên biến thái chết tiệt, không phải rất nhiều tiền sao? Làm gì đem giường của ta biến thành nhỏ như vậy, phòng ở biến thành lớn như vậy" Mục Vi Vi không vui nhếch lên miệng, ai oán trách móc. . .

"Ngạch. . . Tiểu thư. . . Này có khác nhau sao?" Tiểu Tuệ hết chỗ nói rồi. . . Điều này sao lại nói vương gia có tiền hay không có tiền a.

"Vô nghĩa a. . . Đương nhiên là có khác nhau , ta là người yêu giường nhất quả đất , giường nhỏ như vậy làm hại ta lăn ba vòng đã rớt xuống đất, phòng lớn như vậy ở làm hại buổi tối ta gặp ác mộng. . . Thật là. . . Mỗi lần ta mơ sắp được ăn kẹo hồ lô là rớt xuống dưới sàn. . . Ai. . . ước mơ bé bỏng của ta là có một cái giường thật to, như vậy ngủ sẽ không lọt giường, tốt nhất là to hơn giường ở phủ Thừa Tướng a, hắc hắc" Mục Vi Vi vẻ mặt khát khao nói, nhưng là nghĩ đến đến tình cảnh bây giờ, lại thở phì phì chà đạp đám hoa bên cạnh.

Tiểu Tuệ nhìn hoa bị Mục Vi Vi tàn phá, không khỏi mặt toát mồ hôi nói "Ngạch. . . Tiểu thư. . . Ta nghe mẹ nói, đây là Vương gia cố ý trồng loài hoa này từ ngoại quốc . . . . Thật sự quý giá. . ."

"Thật sự?" Mục Vi Vi vừa nghe lời này nhất thời tinh thần tỉnh táo. . . Vì thế tiếp tục đạp đạp "Vương gia chết tiệt. . . Thối Vương gia. . . Chó má Vương gia. . . Lão nương diệt cả nhà ngươi. . . Hừ. . . Túm cái gì túm" .

Tiểu Tuệ "... Tiểu thư, ngươi xác định sau khi ngươi đá, chúng ta sẽ không có việc gì? !"

Mục Vi Vi nghe thế, ngừng một chút, xoay đầu chớp chớp mắt nói "Đi từng bước, nói từng bước, tương lai ta còn không có nghĩ tới "

"Kia. . . Ngài tiếp tục" Tiểu Tuệ run rẩy đứng ở bên cạnh nhìn Mục Vi Vi tiếp tục tàn phá đóa hoa. . .

Không biết, có bốn đạo ánh mắt vẫn theo thân ảnh Mục Vi Vi mà di động.

Chương 18:Các ngươi là nam sủng của Vương gia sao?

"Nhị ca. . . . hoa của ngươi.." Hách Liên Vũ nhắc nhở Hách Liên Thịnh – người đang nhìn Mục Vi Vi đến say mê. . .

"Kia không phải trọng điểm" Hách Liên Thịnh thản nhiên nói.

"Nhị ca. . . . Cái kia nữ nhân chửi. . . Cẩu Vương gia, thối Vương gia!" Hách Liên Thụy nhắc nhở nói.

"Không phải trọng điểm" Hách Liên Thịnh như trước thản nhiên nói.

"Khụ khụ. . . Thịnh a. . . Nếu đúng như lời nói của nàng . . Vương phi của ngươi. . . có vẻ chính là tiểu nha đầu kia" Hách Liên Ưng sâu kín nói, trong giọng nói không dấu được vẻ ai oán, oaoaa. . . Hắn còn muốn đem tiểu nha đầu phía trước bắt trở về chà đạp một phen đây, dù sao tiểu nha đầu đáng yêu như vậy, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy, thiên hạ này có mấy người đáng yêu như vậy, vả lại còn xinh tự nhiên? !==

"Ân. . ." Hách Liên Thịnh vẫn là thản nhiên nói, trong giọng nói không mang theo một tia sắc thái, nhưng ánh mắt vẫn không ly khai bóng dáng nhỏ nhắn.

"Đại ca, nhị ca, người nào là tiểu nha đầu? Nàng như thế nào biết các ngươi? Các ngươi nhận thức nàng a?" Hách Liên Vũ mê man hỏi.

"Ngạch, ha ha, tiểu nha đầu đó trước kia đuổi theo Thịnh, muốn Thịnh đền nàng kẹo hồ lô, hơn nữa. . ." Đem Thịnh mắng . . . Còn chưa nói hết, Hách Liên Ưng đã bị ánh mắt lãnh liệt của Hách Liên Thịnh bức trở về trong bụng, ai oán trừng mắt nhìn Hách Liên Thịnh liếc mắt một cái

Cùng lúc đó:

"Tiểu thư tiểu thư, ngươi đừng nói nữa, ngươi xem bên kia có người a! ~" Tiểu Tuệ tinh mắt thấy được xa xa bốn người ngồi ở đình viện thưởng rượu.

"Còn nói, đừng gạt ta, hôm nay ta không đem vườn hoa của cẩu Vương gia tàn phá hết, ta sẽ không trở về, hừ" Mục Vi Vi cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục chà đạp hoa nhỏ.

"Tiểu thư tiểu thư. . . Nếu không ta tối hôm nay lại đến làm đi. . . Ngươi xem, này chẳng những có người, hơn nữa hoa còn nhiều như vậy. . . Ngươi muốn đạp cho tới ngày tháng năm nào a" Tiểu Tuệ khó xử nhắc nhở nói.

"Hừ" Mục Vi Vi tức giận ngẩng đầu lên, hướng bốn phía nhìn một chút, rất giống một bé cún tìm chủ nhân."Người tại kia? Tại kia?" Mục Vi Vi trong lời nói tràn đầy ngữ khí phẫn nộ, nhưng làm cho người ta nghe qua lại giống như là bị ủy khuất, nhất thời ở đình bốn vị đại nam nhân không tự giác nuốt nuốt nước miếng.

"Thịnh, ngươi nói nữ nhân này ngu ngốc sao? Chúng ta bốn đại mỹ nam ở đây. . . Người nào cũng xinh đẹp hơn hoa, nữ nhân này thế nhưng lại không nhìn chúng ta" lên cơn tự kỷ, Hách Liên Ưng phẫn hận nói.

"Nếu ngu ngốc, cũng đừng chấp nhất kẻ ngốc" Hách Liên Thịnh sâu kín nói.

Lúc này, Mục Vi Vi được Tiểu Tuệ nhắc nhở, nhanh như chớp chạy tới.

"Di, như thế nào lại là các ngươi?" Mục Vi Vi nhìn đến Hách Liên Thịnh cùng Hách Liên Ưng có điểm mất hứng.

"Ha ha, tiểu nương tử còn nhớ rõ chúng ta?" Hách Liên Ưng nói xong sau liền hối hận . . . Hắn đang nói cái gì a. . . Hắn thế nhưng kêu Vương phi của Hách Liên Thịnh là tiểu nương tử. . .

Hách Liên Thịnh hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Ưng liếc mắt một cái, ý tứ rõ ràng là: ngươi đợi đấy cho bổn vương

Hách Liên Ưng bị trừng mắt, hắn làm Hoàng Thượng hảo uất ức. . . Thế nhưng cả ngày bị một cái Vương gia khi dễ. .

"Còn phải nói, ai nhìn thấy các ngươi đều sẽ nhớ rõ, một tên nhân yêu, một tên đại thúc biến thái" Mục Vi Vi chớp chớp ánh mắt nói.

Hách Liên Vũ cùng Hách Liên Thụy cố nén cười, Hách Liên Ưng và Hách Liên Thịnh lúc này sắc mặt xanh mét.

"Di. . ." Mục Vi Vi đột nhiên dùng ái muội ánh mắt đảo qua bốn người bọn họ.

Hách Liên Thịnh, Hách Liên Ưng, Hách Liên Vũ, Hách Liên Thụy bốn người bị ánh mắt ái muội của Mục Vi Vi lướt qua, cả người run lên. . .

Mục Vi Vi đột nhiên vui sướng hỏi "Các ngươi sẽ không là nam sủng của tên chó má Vương gia đi?"

Bốn người nghe xong, sắc mặt đều cúi xuống dưới, so với than đá còn muốn đen hơn.

Mục Vi Vi như trước hưng phấn mà nói "Wow, bốn người các ngươi im lặng chính là đồng ý ha, đoạn tụ ta đã thấy, bất quá ta còn chưa thấy qua 5p đâu, hắc hắc, ta nói Vương gia của các ngươi như vậy có tinh lực, bất quá Vương gia của các ngươi muốn như thế nào nối dõi tông đường a, thật đúng là một cái biến thái. . . Sẽ không là yếu sinh lý đi, cho nên mới đoạn tụ đi, ha ha "

Nhất thời, ánh mắt của ba người hội tụ trên người Hách Liên Thịnh. . . Bọn họ biết Thịnh Vương gia thân ái cũng không gần nữ sắc. . có phải là bị Mục Vi Vi nói trúng rồi. . . Hắn yếu sinh lý?

"Ngươi có ý gì?" Hách Liên Thịnh lạnh lùng hỏi Mục Vi Vi, hắn lúc này thật muốn đem Mục Vi Vi linh vào phòng đi, xem hắn rốt cuộc có ysl không, nữ nhân đáng giận. . . Hách Liên Thịnh đột nhiên bị ý nghĩ của chính mình làm giật mình, hắn làm sao có thể đối nữ nhân này cảm thấy hứng thú. . .

"Không có ý gì a" Mục Vi Vi tiếp tục ái muội cười "Thật sự không gì. . . Ta không khinh bỉ đoạn tụ đâu . . . Cho nên cũng không khinh bỉ các ngươi, hắc hắc, ta chỉ là rất ngạc nhiên. . . Các ngươi là công hay là thụ a?"

Hách Liên Thịnh nheo lại ánh mắt, nữ nhân này thật ghê gớm. . . Loại này còn có thể nói ra, vì thế hắn chậm rì rì nói "Rất ngạc nhiên? Có muốn chúng ta cho ngươi xem một phen?" Hách Liên Thịnh lúc nói ra lời này, ngữ khí cực lãnh, Mục Vi Vi cả người run lên.

"Đúng vậy đúng vậy. . . Tiểu nương tử, nga không, Thịnh Vương phi, chúng ta cho ngươi làm mẫu một chút? Hắc hắc" Hách Liên Ưng dựa vào Hách Liên Thịnh tiếp tục nói.

Mục Vi Vi hoảng, nàng chẳng qua là lấy bọn họ trêu ghẹo. . . Nàng cũng không muốn nhìn hình ảnh thiếu nhi không nên xem. . . Bất quá nàng phải trấn định (bình tĩnh). . .

"Không được, Hoàng. . ." Huynh. . . Hách Liên Thụy còn chưa nói hết, Hách Liên Ưng liền bưng kín cái miệng của hắn.

"Này làm sao có thể, Vương. . ." Huynh. . . Hách Liên Vũ cấp nhảy dựng lên kháng nghị nói, Hách Liên Thịnh vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại hắn.

"Ha ha ha ha" Mục Vi Vi cười gượng nói. . . Thực rõ ràng. . . Nàng đối với cái kia không có hứng thú. . .

Hách Liên Thịnh vội vàng đối Hách Liên Vũ và Hách Liên Thụy sử dụng cái ánh mắt muốn bọn họ cũng được hiểu được một chút.

"Khụ khụ, ta tùy ý" Hách Liên Thụy đỏ mặt nói.

"Hừ, sao có thể cho nữ nhân này xem, để lại cho chúng ta chút mặt mũi đi" Hách Liên Vũ những lời này nói ra, hận không thể đánh tát cho mình một cái.

Hách Liên Thịnh mắt mang ý cười, hỏi "Muốn xem sao?"

"Ha ha a. . ." Mục Vi Vi hết chỗ nói rồi, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác "Kia gì. . . Vừa rồi hai người bọn họ gọi ngươi cái gì Hoàng? Cái gì Vương? " Mục Vi Vi khó hiểu. . .

"Ngạch. . . Ta họ Hoàng. . . Hắn họ Vương, người ta đều bảo chúng ta lưỡng Hoàng công tử, Vương công tử" Hách Liên Ưng phản ứng mau chút, vội vàng nói.

"Nga ha ha. . . Hai ngươi thật đúng là tuyệt phối, ha ha" Mục Vi Vi đột nhiên nở nụ cười, tất cả mọi người bị nàng biến thành hết chỗ nói rồi, căn bản không biết nàng ở cười cái gì.

Mục Vi Vi càng nghĩ càng buồn cười, vì thế không chút nào cố hình tượng cất tiếng cười to nói "Ha ha ha. . . Hai ngươi thêm đứng lên chính là một cái đang ở kêu 'Uông uông uông' cún động dục họ Hoàng" nói xong, Mục Vi Vi liền chạy nhanh lôi kéo luôn Tiểu Tuệ bên cạnh chạy đi...

"Thịnh, chúng ta lại bị nàng đùa giỡn " Hách Liên Ưng sờ sờ cái mũi, xám xịt nói.

"Này không phải trọng điểm" Hách Liên Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười nói, xem ra về sau, cuộc sống của hắn thú vị vô cùng

Chương 19: Gà

"Đứng lên" Hách Liên Thịnh nhìn Mục Vi Vi, thản nhiên hộc ra hai chữ.

"Ngươi đi ra ngoài, ngươi không đi ra ta làm sao đứng lên được!" Mục Vi Vi liếc Hách Liên Thịnh một cái, lại tiếp tục quấn tròn trong chăn, chê cười, nàng hiện tại chỉ mặc có cái yếm cùng tiết khố (đồ lót), nếu đứng lên không phải là lộ hàng sao.

"Đi ra ngoài? Ta là tướng công của ngươi" Hách Liên Thịnh trừng mắt Mục Vi Vi, ngữ khí mang theo uy hiếp nói.

"TMD" Mục Vi Vi cuộn tròn, ngóc đầu nhỏ trợn mắt kêu gào "Ta không, ta không, ta Không, ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi nói" Mục Vi Vi lười cùng hắn tranh luận vấn đề ai là tướng công của nàng, cho nên cố ý xem nhẹ tất cả. . .

Hách Liên Thịnh nghe xong, lửa giận bốc khói nghi ngút, lập tức đem chăn trên người Mục Vi Vi túm xuống ném sang bên cạnh, đang chuẩn bị phát giận, nhưng đảo mắt nhìn đến cánh tay trắng nõn chân sau trắng nõn như củ sen của Mục Vi Vi, nuốt nuốt nước miếng.

"A, ngươi... cái tên biến thái đáng chết này" Mục Vi Vi vội vàng thét lên, lui lại góc giường.

"Tiểu tiểu. . . Tiểu thư" Tiểu Tuệ nghe được tiếng kêu Mục Vi Vi, vội vàng chạy tiến vào, nhưng thấy được một màn làm người ta đỏ mặt. . . Có vẻ như Vương gia cùng tiểu thư đang ở cái kia làm cái gì gì đó >"<, lại càng ra vẻ như nàng đang làm hỏng việt tốt của Vương gia . .

"Ôô... phi lễ , Tiểu Tuệ, cứu.. cứu tiểu thư nhà ngươi, nếu không ta liền trong sạch khó giữ được, về sau ta sao có thể lập gia đình a" Mục Vi Vi nói xong, nước mắt liền rầm rầm đổ xuống xuống.

"Tiểu thư? . . ." Tiểu Tuệ mở to hai mắt nhìn Mục Vi Vi.

"Cút ra ngoài!" Hách Liên Thịnh nghe Mục Vi Vi nói xong nhất thời giận dữ, nhưng không đụng đến Mục Vi Vi, liền vung tay áo lên đem Tiểu Tuệ bắn ra xa vài thước trên sàn nhà

Tiểu Tuệ nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.

"A, Tiểu Tuệ" Mục Vi Vi nhìn thấy, bất chấp mặc quần áo mặc giầy, liền chân trần chạy đến bên người Tiểu Tuệ, ngồi xổm xuống, đem Tiểu Tuệ nâng dậy, nghẹn ngào nói "Ô ô, Tiểu Tuệ, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy" .

"Tiểu. . . Tiểu thư, ta không sao. . . Ha ha. . . Chỉ cần ngươi. . . Ngươi không có việc gì. . . Là tốt rồi" Tiểu Tuệ nâng nhẹ tay lau chút máu tươi bên miệng.

Mục Vi Vi oa oa khóc lên "Tiểu Tuệ ngươi chờ, ô ô, ta đi thỉnh đại phu cho ngươi", nói xong liền vội việc đi đến trước giường, tay chân tùy tiện khoác một chút quần áo, hướng ra phía ngoài chạy.

Hách Liên Thịnh đứng ở một bên nhìn, đến thời điểm nhìn thấy Mục Vi Vi chạy ra ngoài , duỗi tay ra đem Mục Vi Vi chôn ở trong lòng, ôn nhu nói "Vi Vi, bên ngoài lạnh lẽo, đừng đi, ngươi ăn mặc quá mỏng "

Mục Vi Vi chán ghét đẩy Hách Liên Thịnh một phen"Ngươi cút ngay, ta chán ghét ngươi" nói xong liền lau nước mắt, ý đồ muốn chạy ra ngoài.

Hách Liên Thịnh gặp Mục Vi Vi không tiếp nhận ý tốt của hắn, ngữ khí nhất thời đông cứng lên, lạnh lùng nói "Bổn vương nói không là không, chẳng qua chỉ là một cái tiện tỳ, đáng sao?" . . . Hắn không quen nhìn Vương phi của hắn vì người khác sốt ruột, nữ cũng không được. . .

"Hách Liên Thịnh ngươi cút ngay, ngươi là Vương gia thì rất giỏi sao? Ô ô, không có ngươi Tiểu Tuệ cũng sẽ không như vậy, ngươi là con rùa rút đầu, trong mắt ngươi mạng người đều như vậy không đáng giá tiền sao? Ngươi muốn giết người liền giết người sao? Có bản lĩnh ngươi giết ta đi." Mục Vi Vi quật cường nâng đầu nhỏ lên, lệ trong mắt dàn dụa.

Hách Liên Thịnh lẳng lặng nhìn Mục Vi Vi trong chốc lát, dùng ngữ khí không thể phản kháng nói "Mặc quần áo, để người khác thỉnh đại phu, một lát theo ta dùng cơm trưa" nói xong liền bước ra ngoài , khi đi tới ngưỡng cửa lại xoay người cảnh cáo nói "Vi Vi, ngươi phải nghe lời ta" .

Mục Vi Vi vội vàng đem Tiểu Tuệ đến trên giường, lại vội vàng sửa sang lại quần áo, chỉ chốc lát đại phu đã tới giúp Tiểu Tuệ bắt mạch, phân phó nàng nghỉ ngơi xòn liền nghênh ngang rời đi.

Một lát sau, một nha hoàn đến gọi Mục Vi Vi đi ăn cơm, Mục Vi Vi nghe xong, không tình nguyện đứng lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị tiểu nha hoàn gọi lại "Vương phi, ngài sẽ mặc như vậy?" ngữ khí kinh ngạc.

"Cứ như vậy" Mục Vi Vi miễn cưỡng hộc ra vài chữ, thật là. . . Ăn một bữa cơm còn muốn trang phục màu mè? Hoàng thất nhân chính là phiền toái, trong bụng than thở , nàng còn muốn đi nhanh về nhanh chiếu cố Tiểu Tuệ đây.

Nha hoàn kia như nhìn thấu tâm can Mục Vi Vi, nhẹ nhàng nói "Vương gia phân phó hôm nay có khách quý đến, cho nên muốn khoa trương một phen. . . . Còn có. . . Vương gia nói sẽ có người đến chiếu cố Tiểu Tuệ cô nương , Vương phi ngài không cần sốt ruột "

"Ừ" Mục Vi Vi không chút để ý trả lời.

"Kia Vương phi. . . Thanh Vụ ta giúp ngài trang điểm một chút nha" cái kia nha hoàn lại nói.

"Ừ, nhanh lên" Mục Vi Vi hết chỗ nói rồi, TMD? Người này như thế nào lại lề mề vậy .

Chỉ chốc lát sau, y phục thay xong hóa ra là tên Vương gia khốn kiếp đó cấp cho nàng một bộ lam trang

Thanh Vụ đang chuẩn bị chỉnh trang lại búi tóc bằng những cây trâm ngọc, Mục Vi Vi giơ tay , chậm rãi nói "Không cần phiền toái như vậy" đồ trang sức làm hại làn da lắm đó. . . Toàn bộ tóc búi trên đầu lại còn ghắn một đống trâm ngọc lên đầu không biết có gì đẹp mắt, cổ đại thật phiền toái . . .

Thanh Vụ hơi sửng sốt, nhu thuận nói "Vâng, Vương phi" liền đứng ở một bên, nhìn Mục Vi Vi.

Mục Vi Vi tùy tay cầm cái đai lưng buộc lên tóc, phía sau thắt một cái nơ con bướm, liền dẫn đầu sải bước tiêu sái đi ra ngoài, một điểm phong phạm tiểu thư khuê các đều không có.

Thanh Vụ nhẹ nhàng liếc Mục Vi Vi một cái, liền đi theo ra ngoài.

Mới bước ra khỏi cửa, Mục Vi Vi đột nhiên chân bước trở về, hướng Thanh Vụ nói "Cái kia.... Thanh Vụ, ngươi đem con gà trống theo hắc hắc" Mục Vi Vi nói xong sau, liền cười vài tiếng gian xảo nàng muốn chọc giận chết Vương gia khốn kiếp đó

"A? Vâng"Thanh Vụ đầu tiên là kinh ngạc, nhưng là không dám vi phạm lời nói chủ tử , liền ngoan ngoãn mang theo con gà trống. =))

Chương 20: Tướng công, đến thân ái .

Lúc này, trong đại sảnh bốn người nhàn nhã uống trà.

"Thịnh, ngươi thế nào rồi ?" Hách Liên Ưng thật cẩn thận hỏi.

"Bình thường" Hách Liên Thịnh nhẹ nhàng nhấp một chút trà, thản nhiên nói.

"Không có khả năng, dựa theo tính tình nha đầu kia, còn chưa đem phiền phức đến cho ngươi?" Hách Liên Ưng không cam lòng, tiếp tục truy vấn.

Hách Liên Thịnh lựa chọn bảo trì trầm mặc, nghĩ đến một màn kia, hắn liền căm tức.

"Khụ khụ, phỏng chừng trò hay sắp tới rồi" Hách Liên Thụy phe phẩy cây quạt, nhíu mày cười khẽ, ý bảo bọn họ nhìn bên kia.

"Nè nè , các ngươi xem, nữ nhân kia" Hách Liên Vũ đột nhiên bật dậy lên, chỉ về phía Mục Vi Vi "Di. . . nữ nhân kia sao lại mang theo một con gà "

Hách Liên Vũ nói xong, ánh mắt ba người nhất thời vòng vo đi qua.

Mục Vi Vi lúc này đang nghĩ đến sắc mặt Hách Liên Thịnh bị chọc giận, không khỏi ha ha nở nụ cười, cước bộ cũng không khỏi nhảy dựng lên.

Ánh vào mi mắt bốn người, Mục Vi Vi một thân y phục mà tím thanh đạm trên thân thêu một đóa hồng nhỏ. Tóc tùy ý vấn cao, búi lại thành một cái nơ con bướm đơn giản, có vẻ vài phần tùy ý cũng không mất đi sự thanh lịch, theo Mục Vi Vi nhảy lên, quần áo không khỏi bay lên, nơ con bướm trên đầu theo y phục như muốn tung cánh bay, lúc này Mục Vi Vi giống như một tinh linh bay đến từ một thế giới khác, đôi thủy mâu lòe lòe tỏa sáng, bốn người nhất thời xem ngây người. . . . Bất quá. . . . Tối không hài hòa chính là. . . trên tay Mục Vi Vi lại buộc một cái dây thừng màu trắg, một đầu khác của dây thừng cột lấy một —— con gà. . .

n giây sau, Mục Vi Vi thu hồi tươi cười trên mặt, chậm rì rì đi tới.

"Ngươi đem nó đến làm gì" Hách Liên Thịnh bất mãn nhíu mày, nhìn chằm chằm gà trống trong tay Mục Vi Vi.

Mục Vi Vi vô tội chớp chớp mắt to, cười cười ngữ khí vô tội nói "Đó là tướng công của ta a "

Mọi người "..."

Hách Liên Thịnh nghe xong, lại giận dữ lên, kêu gào "Nữ nhân, ngươi phải làm tốt bổn phận của ngươi "

"Lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, ta làm tốt lắm" Mục Vi Vi rút khụt khịt, làm bộ như đáng thương hề hề nói.

"Ngươi. . ." Hách Liên Thịnh nhìn đến bộ dáng Mục Vi Vi, tức giận trong lòng không khỏi nguôi ngoai, lăng là ban ngày chỉ nói ra một cái "Ngươi" tự.

Mục Vi Vi nhìn đến Hách Liên Thịnh kinh ngạc,trong lòng âm thầm nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn như trước giả bộ biểu tình 'Ta sợ hãi' .

"Khụ khụ, Thịnh, đừng dọa người ta sợ chứ" Hách Liên Ưng mắt mang ý cười nói, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp bộ dáng kinh ngạc của Hách Liên Thịnh.

"Ngươi kêu là Vi Vi đi? Đến, ngồi ở đây." Hách Liên Thụy hảo tâm tránh ra chỗ ngồi, nhường cho Mục Vi Vi .

Mục Vi Vi tiêu sái đi qua, thời điểm đang chuẩn bị ngồi xuống, Hách Liên Thịnh thình lình nói "Không được ngồi, không được ăn cơm, đứng ở một bên ngốc đi "

"Xíí..." Mục Vi Vi đảo cặp mắt trắng dã, nuốt nuốt nước miếng, liền ngoan ngoãn mà dẫn dắt 'Gà trống tướng công' của nàng đi sang một bên tâm sự .

Hách Liên Thịnh liếc Mục Vi Vi một cái, lạnh lùng nói "Ăn cơm "

Vì thế liền can tâm bỏ qua Mục Vi Vi, động đũa.

Mục Vi Vi sao có thể làm cho bọn họ an tâm ăn, chính mình đặt mông ngồi ở trên thảm, đem gà trống đặt trên người, nói "Tướng công, chàng thật ngốc "

Mọi người nghe được Mục Vi Vi nói chuyện, ánh mắt không khỏi hấp dẫn đi qua.

"Khanh khách " mỗ gà phản kháng nói.

Mục Vi Vi tiếp tục nói "Kháng nghị không có hiệu quả, ngươi đi ngoài cũng không biết đi nhà xí, ngốc muốn chết "

Mọi người "..."

Mỗ gà "..."

"Hừ, ngươi ngốc muốn chết, nhưng ta mẫu thân nói, lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, tướng công, đến thân mật~ " Mục Vi Vi nói xong, mân mê cái miệng nhỏ nhắn mỗ gà. chu cái miệng hướng tới

Hách Liên Thịnh nhìn thấy, vội vàng nhảy qua, đem Mục Vi Vi bế lên, quát "Nữ nhân, ngươi đang làm cái gì "

Mục Vi Vi hai mắt nước mắt lưng tròng nói "Tạo tiểu bảo bảo*, mẫu thân nói chỉ có thân mật mới có thể tạo tiểu bảo bảo " (* tiểu bảo bảo: sinh em bé )

Mọi người "..." Mặc niệm: ngươi thật ngây thơ

——————————-Lời tác giả:

Tác giả: ta sai rồi

Truyện viết đến phân nửa phát hiện ra chính mình viết thật atsm? ? ,

Vốn tính drop cho rồi

Bất quá gặp các ngươi cmt phản hồi lại.

Ta lập tức liền viết tiếp, lập tức liền viết tiếp.

Còn có người đó. . .

Không cần gọi ta là Nghiêu tỷ tỷ.

Ta mới có 13 tuổi thôi

------------------------

Khỉ: từ đây, tui sẽ không edit các phần tác giả lèm bèm, nên độc giả tự bỏ qua ha, tui để nguyên convert à! Thím ấy lầy quá tui chịu không nổi *khóc*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: