CHƯƠNG 20

Nay cuối tuần tặng các bạn thêm 1 chương để gặm buổi tối nha!!!!!!!!!! 

Lần này em được vào cung nên thay cho em outfit của Đại mộng cho nó mang cảm giác vương tôn quý tộc nha!

Em tui nhìn đúng là mát mắt thật! Chưa thấy outfit nào lên người em bị xấu cả! :D

---------------------------------------------------------------------

Sở Kỳ Nguyên đưa Viễn Chuỷ vào cung là vào buổi chiều. Hôm nay Viễn Chuỷ mặc bộ đồ do Sở Kỳ Nguyên sai người mua về. Sở Kỳ Nguyên phải lựa mãi, tới mức Viễn Chuỷ phát cáu rồi mới đành chấp nhận bộ đồ màu lam thêu chỉ vàng kia. Toàn bộ áo trong, áo ngoài đều được thêu tơ vàng cầu kỳ, tinh sảo. Cổ áo đính nạm những hạt vàng lấp lánh. Chiếc áo choàng bên ngoài phần vai áo gắn đầy hạt vàng, buông xuống là những dây tua rua xen kẽ với sợi vàng và được điểm xuyết bằng các đoạn ngọc lam đung đưa. Trên trán đeo mạt ngạch nhỏ được tết bởi các hạt ngọc màu vàng. Toàn thân Viễn Chuỷ từ trên xuống dưới đều toát ra như thể một vương tôn quý tộc. Mỗi bước chân của Viễn Chuỷ thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người trong cung. Ai cũng thắc mắc, dốt cuộc vị công tử kia là ai mà phục sức nhìn thì đơn giản nhưng giá trị liên thành thực ra không hề nhỏ. Hơn thế nữa, được đi bên cạnh Sở Kỳ Nguyên thì chắc chắn không phải hạng thường.

Sở Kỳ Nguyên đưa Viễn Chuỷ đến ngự hoa viên thăm thú. Vì muốn có không gian thoải mái với Viễn Chuỷ, hắn cho thị vệ lui xuống. Lúc sau, khi một nhóm thị nữ đi qua, thấy hắn đã vội vàng quỳ xuống hô to:

- Tam hoàng tử!

Hắn giật mình nhìn sang, rồi vội vàng quay qua nhìn Viễn Chuỷ. Viễn Chuỷ đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, đôi môi khẽ cười nhếch lên.

- Tam hoàng tử?

- Viễn Chuỷ, nghe ta nói đã.

- Dốt cuộc ngươi đã lừa dối ta những gì hả Sở Kỳ Nguyên?

- Viễn Chuỷ, để ta nói đã. Đợi ta với!

Sở Kỳ Nguyên hắn đúng là giận không có chỗ trút. Hắn chỉ có thể vội vã đuổi theo Viễn Chuỷ, lại tiếp tục giả bộ đáng thương, kể lể đủ thứ mà Viễn Chuỷ vẫn không thèm cho hắn sắc mặt tốt. Còn đám thị nữ chỉ có thể nhìn nhau khó hiểu, rồi chuyển thành ngạc nhiên, đấy có thật sự là Tam hoàng tử lạnh lùng, tàn nhẫn không?

Tề Dục Quân – nhị hoàng tử của nước Tề, vua cha sai hắn đi cùng sứ giả đến nước Sở để nghị đàm giao thương hai nước. Hôm nay là ngày thứ 3 hắn ở trong cung. Hai ngày qua hắn được dẫn đi tham quan hoàng cung chán rồi. Hoàng đế nước Sở tối nay mở tiệc thiết đãi đoàn người của hắn. Hắn muốn xem xem liệu nước Sở có thực là tốt đẹp hơn không mà cha hắn cứ muốn kết giao lâu dài. Do quá chán nên hắn đi lang thang, vô tình lạc đến ngự hoa viên. Chợt trông thấy Tam hoàng tử Sở Kỳ Nguyên đang lôi lôi kéo kéo một chàng trai, cậu ấy đang nói chuyện với Sở Kỳ Nguyên nên hắn chỉ có thể thấy bóng lưng. Trên tóc treo hai sợi linh đăng, vai áo là những sợi tua rua vàng đong đưa theo từng cử động của cậu. Dốt cuộc là ai mà khiến Tam hoàng tử níu kéo như vậy. Hắn khẽ nép mình vào một bên theo dõi. Lát sau Tề Dục Quân thấy Sở Kỳ Nguyên cười cười nắm tay cậu trai đó và kéo đi. Lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt đó. Chưa bao giờ hắn thấy nam nhân xinh đẹp như vậy. Cậu có đôi mắt phượng với hàng mi dài, chiếc mũi cao gọn, đôi môi cong hồng nhẹ đang khẽ chu lên, ánh mắt thì đang lườm Sở Kỳ Nguyên lộ vẻ tức giận.

- Viễn Chuỷ! Ta thề là ta không còn nói dối gì em nữa đâu! Thật đó!

- Huh! Ngươi không cần phải giải thích với ta làm gì. Ngươi là Tam hoàng tử mà, muốn làm gì chẳng được, nào ai dám trách móc ngươi.

- Chuỷ nhi!

- Ta đã nói ngươi không được gọi ta như vậy mà ngươi vẫn...

- Hảo hảo!

Tề Dục Quân thấy bọn họ đã đi xa, lúc này mới bước ra. Người kia là Viễn Chuỷ sao? Nước Tề không cấm nam sắc, hắn cũng đã từng thấy qua nhưng bọn họ cứ ẻo lả khiến hắn chỉ muốn chém. Nhưng Viễn Chuỷ không hề đem lại cảm giác đó. Cậu ấy thật xinh đẹp nhưng không hề yếu đuối. Mỗi tiếng linh đăng phát ra từ tóc cậu ấy như đang nhẹ gõ vào lòng hắn. Khẽ nheo mắt theo bóng dáng cậu rời đi, vạt áo màu lam khẽ tung bay theo từng bước chân, xa xa vọng lại tiếng linh đăng, Tề Dục Quân khẽ nhếc miệng cười.

-----

Tối đó hoàng cung tổ chức yến tiệc chào mừng Nhị hoàng tử và sứ giả nước Tề. Các món ăn bày lên đều là sơn hào hải vị tinh sảo, bắt mắt. Súp tổ yến trong veo điểm thêm vài hạt kỷ tử, canh bắp cải hoa cúc được cắt tỉa tinh xảo, canh gà hầm hạt sen, ... Ở giữa là sân múa của các vũ cơ, thân hình mềm mại, uyển chuyển, phục sức đa dạng.

Viễn Chuỷ yên lặng ngồi bên cạnh Sở Kỳ Nguyên. Đây là lần đầu cậu tham gia yến tiệc cung đình, với cậu là mới lạ nhưng nhìn lâu cậu cũng thấy chán. Khẽ cụp mắt xuống, đón lấy chén rượu Sở Kỳ Nguyên mới rót cho, cậu khẽ nhấp một ngụm.

- Viễn Chuỷ, em thấy sao?

- Vô vị!

- Vậy sao! Vậy... lát nữa ta sẽ đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ rất thích.

Viễn Chuỷ nheo mắt yên lặng nhìn Sở Kỳ Nguyên, thỉnh thoảng nhìn nâng tay nhấp chén rượu làm Sở Kỳ Nguyên tự nhiên thấy chột dạ.

- Sao vậy, mặt ta có gì sao?

- Bao giờ ngươi mới lấy cho ta Bảo Y Điển?

- À, cái đó thì phải vài hôm nữa ta sẽ bảo hoàng huynh đưa cho em. Dẫu sao cũng là hoàng huynh giữ, em nên đến bái phỏng một chút cho phải ý.

Nhìn Sở Kỳ Nguyên bằng ánh mắt soi mói, Viễn Chuỷ chốt hạ một câu.

- Nếu còn ý định lừa dối ta, cẩn thận ta cho ngươi khỏi nói chuyện luôn!

- Hảo hảo, tất cả đều nghe em!

Tề Dục Quân được xếp ngồi khá gần hoàng đế, là vị trí tương đối cao nên hắn có thể thấy hết mọi hành động của Sở Kỳ Nguyên và Viễn Chuỷ. Khẽ siết chén rượu trên tay, hắn cụp mắt xuống che đi ý lạnh nơi đáy mắt. Trước khi trở về, hắn hẳn nên thử một lần.

Miễn cưỡng ngồi đến khi bữa tiệc quá nửa, Sở Kỳ Nguyên giả vờ hơi mệt vì vết thương chưa khỏi hẳn, hắn đưa Viễn Chuỷ đến đài Thiên Linh, nơi đây có thể ngắm toàn cảnh kinh thành đang bừng sáng. Bầu trời đêm nay trong veo, trăng rất sáng và nhiều tinh tú. Sở Kỳ Nguyên sai thị nữ phao trà Đại hồng bào mang thêm chút Quế hoa cao, Phù dung cao và Hồng hoa tô để thưởng thức. Xa xa là cảnh sắc kinh thành hào hoa, tráng lệ, bên cạnh là tiếng nhạc vọng ra từ bữa tiệc cung đình, không quá ồn ào, cũng không quá yên tĩnh. Lúc này thật sự Viễn Chuỷ cảm thấy rất thoải mái.

Quế hoa cao

Phù dung cao

Hồng hoa tô

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top