chuong 3
MENU
XUYÊN KHÔNG
5 Votes
Chương 3
Ngân Hà hoàng triều, Hoắc Thần Đế năm thứ 15, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa...
Tại rừng trúc Thanh Trúc phía Tây ngoại ô kinh thành Tinh Tú...
Hoắc Thiên lại đi dạo vòng vòng khắp khu rừng trúc xinh tươi... Đã 5 năm, ngày nào hắn cũng dành thời gian đi dạo khắp khu rừng này, ngày nào hắn cũng tự tay quét tước sạch sẽ căn nhà gỗ bí mật của nàng và hắn, cũng như tự tay chăm sóc từng khóm hoa trong vườn... Hắn nhớ nàng biết bao... Cảnh còn người mất... "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ..." (Truyện Kiều – Nguyễn Du)
Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên hắn gặp nàng, tính ra thì hắn biết nàng cũng đã 6 năm rồi... 6 năm yêu thương nhung nhớ không phai nhòa... 1 năm hạnh phúc vô bờ bến khi có nàng... 5 năm đau khổ tiếc thương khi nàng không ở bên... Liên nhi của ta... Ta nhớ nàng nhiều lắm...
Ngày đầu tiên gặp nàng, có lẽ đó là giây phút tuyệt vời và vui vẻ nhất mà hắn sẽ không bao giờ quên được. Một lần hắn thay hoàng huynh đi thị sát dân tình, trong lúc đi ngang qua thủ phủ của tể tướng Liễu Triệt thì bất ngờ có thứ gì đó nhào từ trên cao xuống đâm thẳng vào người hắn. Bản thân Hoắc Thiên có học võ nhưng đang không để ý thì bị đánh lén. Hắn định rút chủy thủ phòng thân đâm vào người kia nhưng mũi lại ngửi lại một mùi hương dịu nhẹ, lan tỏa khắp cánh mũi... Bây giờ hắn mới để ý trong lòng mình đang ôm một nữ nhân có thân hình nhỏ nhắn, mềm mại... Cả hai đồng thời đều ngước lên nhìn đối phương thì đều sững người... Nàng xinh đẹp quá, mắt phượng mày ngài, sóng mũi nhỏ xinh thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận chúm chím... Đặc biệt là đôi mắt to tròn, trong veo không gợn sóng đang nhìn hắn... Hắn không phải lần đầu nhìn thấy mỹ nhân, thậm chí là có nhiều người còn đẹp lỗng lẫy hơn nàng nhưng lại ngây ngốc trước vẻ đẹp ngây thơ của nàng... Điều hắn không ngờ là cô nương này khi nhìn thấy khuôn mặt cực soái của hắn thì lại chẳng hề đỏ mặt tim đập mạnh... Thật thú vị... ( Na: ố ô... có người tự sướng kìa...). Sau đó nàng lật đật đứng lên rối rít xin lỗi hắn rồi cầm tay hắn kéo hắn dậy. Phút giây được nắm lấy bàn tay thon mềm mát lạnh của nàng thì tim hắn như ngừng đập. Man mắn là khuôn mặt hắn luôn duy trì vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng nếu không chắc chắn hắn đã bị cười thúi ruột vì vẻ ngốc lăng của mình. Hắn chỉ phủi bụi rồi quay người đi. Mặt dù không quay đầu lại nhìn nhưng với thính giác của người học võ thì hắn hoàn toàn nghe được tiếng nàng dậm chân trên nền đất rồi mắng hắn là đồ hỗn đãn, sau đó rồi lại cười khúc khích vì hắn làm đệm thịt cho nàng. Mấy lời đại nghịch bất đạo này hắn để ngoài tai hết, trong lòng chỉ luôn nhớ đến nét mặt ngây ngô và mùi hương nhẹ nhàng tựa hoa sen trên người nàng... Có phải chăng hắn đã nhất kiến chung tình...
Một cảm giác xẹt ngang qua... Có người đang tới đây. Rõ ràng đây là khu vực cấm mà lại có kẻ dám cả gan tiến vào nơi này sao. Kẻ nào to gan lớn mật tới mức coi thường vương pháp như vậy. Kể từ khi nàng ra đi, hắn đã xin hoàng huynh ra đạo luật cấm dân chúng bén mảng đến rừng trúc này vì hắn muốn tưởng niệm nàng, mong muốn những kỉ niệm đáng nhớ với nàng sẽ không bị kẻ khác quấy nhiễu... Hoắc Thiên cau mày, đứng yên bất động để nghênh đón kẻ không thiết sống nào đó.
– "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.........." – Một hàng âm thanh trong trẻo la lên giữa không trung.
Một nữ nhân sao... Có vẻ như không biết võ công nhưng tại sao nàng ta lại rơi từ trên trời xuống??... Dẹp bỏ sự ngạc nhiên trong lòng, Hoắc Thiên nhanh chóng phi thân đón lấy thân thể vị nữ nhân ấy... Giây phút đón lấy người ấy làm hắn cực kì sửng sốt... Liên nhi...
Mạc Liên cảm nhận được mình đang rơi từ trên cao xuống đất không chết mà lại yên vị trong một lồng ngực rắn chắc, quá đỗi ngạc nhiên nàng từ từ mở mắt ra... Đập vào mắt nàng là một nam nhân khôi ngô, tuấn tú, nét mặt mặt cương nghị điềm tĩnh nhưng không giấu được vẻ lạnh lùng. Điều làm nàng khó hiểu là tại sao nam nhân này cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt toát ra vẻ kinh hỷ, nhung nhớ, yêu thương... Yêu thương sao... Mạc Liên a~... Ngươi điên rồi... Sao lại nhìn ra điều ấy trong mắt người khác chứ... Không hiểu sao nàng lại có cảm giác thân thuộc đối với nam nhân này...
Ôm nàng xoay vai vòng trên không rồi đáp xuống đất. Hoắc Thiên vẫn không tin nổi vào mắt mình. Đây có phải là sự thật không?... Liên nhi... Là nàng sao... Nhắm rồi lại mở mắt cả chục lần, nàng vẫn ở trong vòng tay hắn, nàng không biết mất... Hắn không phải mơ... Hoắc Thiên mừng rỡ ôm chặt Mạc Liên vào lòng, siết nhẹ vòng tay, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên người nàng... 5 năm rồi... Đã 5 năm hắn không được ôm nàng, đã 5 năm hắn nhung nhớ đến xé lòng... Cuối cùng nàng cũng đã trở về bên hắn, hắn đợi được nàng rồi... 1 dòng nước mắt lặng lẽ rơi... Hắn chưa từng biết khóc là gì... Còn nhớ cảm giác đau đớn khi nàng chết trên tay hắn, hắn đã khóc... Gào khóc khản cổ họng để rồi ốm liệt giường suốt một năm mới ngồi dậy được... Bây giờ hắn cũng khóc nhưng đây là giọt nước mắt của hạnh phúc... Nhẹ nhàng nhìn ngắm gương mặt đã lâu không thấy, nàng vẫn vậy, vẫn còn nét ngây thơ đáng yêu, vẫn là đôi mắt to tròn ngắm nhìn hắn nhưng...sao trong mắt nàng hắn lại chẳng nhìn ra dduwwocj một tia cảm xúc?... Nàng vẫn để cho hắn ôm nhưng trên môi chẳng hé mở một nụ cười... Này là sao?...
Từ nãy giờ Mạc Liên Vẫn chưa hoàn hồn. Cái vòng quái đản đẩy nàng tới đâu đây? Nam nhân trước mắt này là ai? Tại sao vừa gặp đã kinh hỷ ôm chặt nàng không nói một lời? Nàng không xô hắn ra vì vẫn còn khuất mắc trong lòng... Hắn có quen biết nàng hay sao mà cứ nhìn nàng bằng ánh mắt thân thương như thế... Thật khó hiểu...Giờ nhìn kĩ lại nàng mới thấy hắn đang mặc trang phục rất kì lạ của cổ nhân, trường bào màu xam lam với một mảnh ngọc bội màu hổ phách được giắt trên thắt lưng... Đang đóng phim sao? Haha... Mà đâu? Phim trường gì mà lại không có êkip với máy quay, với lại chỉ có một mình hắn đứng đây... Tiêu rồi... Không phải nàng đã xuyên không chứ... Đừng đùa mà... Thiên a~... Mạc Liên ôm đầu khóc rống trong lòng... Hic...
– "Liên nhi... Nàng làm sao vậy? Đau ở đâu sao?" – Hoắc Thiên lo lắng nhìn nàng hỏi.
– "Anh là ai? Sao lại biết tên tôi?" – Mạc Liên nhíu mày.
– "Cái gì? Liên nhi... Nàng nói gì vậy? Nàng... không phải nàng không nhớ ra ta là ai chứ?" – Mặt Hoắc Thiên tái mét dần.
– "Xin lỗi... Tôi không biết anh... Chúng ta có nhận thức sao?" – Nam nhân kì lạ. Nàng vừa mới xuyên đến đây thì làm sao biết hắn được mà nhớ cơ chứ...
– "Liên nhi... Không thể nào... Ta là Hoắc Thiên, là vị hôn phu của nàng... Nàng không nhớ gì cả sao..." – Hoắc Thiên mặt trắng bệch, nàng không nhớ hắn...
– "Rất xin lỗi..." – Mạc Liên nhún nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối. Nhìn hắn như vậy nàng thấy thực đau lòng... Sao nầng lại trở thành vị hôn thê của hắn được... Điên thật...
– "Không... không sao... Rồi nàng sẽ nhớ ra thôi..." – Hoắc Thiên vẫn ôm hy vọng. Chờ nàng được thì sẽ không vứt bỏ nàng dễ dàng chỉ vì nàng không nhớ ra hắn. Thời gian 5 năm qua xa cách nàng đã là quá tàn nhẫn với hắn rồi.
Hoắc Thiên mỉm cười nhìn nàng, bây giờ hắn thực vui vẻ... Mạc Liên sững người một chút... Hình như nàng quên điều gì đó thì phải... Quay qua quay lại không thấy người cần tìm... Chết... Tiểu Quân đâu?... Đệ đệ nàng đâu rồi?...
– "Tiểu Quân...." – Mạc Liên hốt hoảng la thất thanh tìm kiếm hình bóng đệ đệ.
– "Tiểu Quân là ai?" – Hoắc Thiên nhíu mày hỏi nàng. Đâu đó thoang thoảng mùi dấm chua...
———————————-
Tại thủ phủ của Phúc vương gia... Trong đình viện tại Ngọc Y Các...
Hoắc Y Nhi đang múa kiếm trong sân thì khựng lại vì cảm giác được có vật thể lạ từ trên cao rơi xuống.
– "Tùm..." – Nước văng tung tóe bắn hết lên người nàng.
Mạc Quân lồm cồm bò ra khỏi hồ sau khi uống một vài ngụm nước. Chết tiệt... Cái vòng tay quỷ quái... Vừa ra khỏi hồ thì hắn cảm giác được có một vật thể sắc nhọn đang đặt dưới cổ hắn... Nhìn lên trên... Một thanh kiếm sao... Mạc Quân nuốt nước bọt đánh ực một cái... Hắn không xui đến thế chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top