CẮN NGƯỜI MIỆNG MỀM

Nước gơn sóng lăn tăn, sương khói lượn lờ.
Giữa cảnh non nước xinh đẹp ấy, hơi nước nhè nhẹ uốn lượn bay lên, tràn ngập khắp thanh sơn nước biếc, một chút mờ mịt, một chút xanh xanh.
Mê mắt nhân, nhu lòng người.
Trong khung cảnh trời xanh nước trong, một con thuyền lướt như bay, xâm nhập vào bức tranh tuyệt mỹ này.
“Ha ha ha….” Tiếng cười to như chuông đồng phá tan mặt nước tĩnh lặng, bám vào gió xuân, trong đó là vô số sự đắc ý cùng vui sướng.
“Thật lanh lợi !” Đứng ở đầu thuyền, Hiên Viên Triệt vừa cười vừa ôm lấy Lưu Nguyệt, tay nhéo nhéo cái mũi nàng.
Lúc Lưu Nguyệt còn nhỏ, hắn rất yêu động tác này, hiện tại nàng trưởng thành, hắn vẫn không thay đổi. Lưu Nguyệt ở trong lòng hắn, mặc kệ dù lớn lên thế nào, sự sủng nịch của hắn với nàng cũng không thay đổi.
Nhéo mũi Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt không nhịn được cười ầm ĩ thật lâu, có người suốt ngày đánh nhạn, sáng nay bị nhạn trác mắt.
Nhớ lại khuôn mặt Vân Triệu không ngừng thay đổi đỏ cam vàng lục lam chàm tím, Hiên Viên Triệt liền hết giận.
Lưu Nguyệt nghe vậy quay đầu, khoanh tay trước ngực, giương mi lên, nói : “Không ai hại chúng ta mà còn có thể yên ổn.”
Cực kì ngạo khí, cực kì tự tin.

Hiên Viên Triệt nghe vậy càng cười lớn hơn. Tiểu vương phi của hắn, thật sự làm cho người ta không thể không yêu.
“Nói cho cùng, quân tử trả thù, ba năm chưa muộn, dám đánh chúng ta sẽ phải trả cái giá lớn.” Hai tròng mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe.
Nhìn nhau, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đồng thời ngửa đầu cười to, tiếng cười bay trong không trung, xoay quanh làn nước chảy xuống.
Đi xa vách núi, Hậu Kim – Thần Phi, Tuyết Thánh – Vân Triệu, đã sớm không thấy.
Trời xanh nước trong, thật sự là điều kiện rất thuận lợi.
Con thuyền nhoáng lên một cái, đã đi rất xa.
Bờ biển, đồng cỏ dài thẳng cánh ưng bay, một chiếc xe ngựa loáng thoáng sừng sững ở giữa, đã nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch ngồi ngay ngắn ở trên xe.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, ôm lấy Lưu Nguyệt, dưới chân khẽ nhún trên mặt thuyền một chút, thân hình bay vào không trung, giống như một con chim lớn , ở trên mặt nước đá đá mấy cái, lướt nhẹ qua mặt sông rộng lớn.
Nhanh như phi yến, nhẹ như lục bình.
Xưa có Đạt Ma Tổ Sư vượt sông Dương Tử, hôm nay, Hiên Viên Triệt lật sóng mà qua.
“Lại cường.” Bị Hiên Viên Triệt ôm vào trong ngực, hai mắt Lưu Nguyệt hiện lên một tia buồn bã.
Mặt nước bắn lên tung tóe, cái này cả đời nàng cũng không làm được.
“Phải bảo vệ tiểu thê tử của ta, há có thể không cố gắng sao?” Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt, nhợt nhạt cười.
Chứa nhiều tình ý, thâm hàm trong đó, không cần nhiều lời.
Thân hình chợt lóe, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt tiến vào trong xe ngựa, Mộ Dung Vô Địch lập tức vung mã tiên lên, xe ngựa phi thẳng.
Bụi xe mù mịt, xe ngựa biến mất trong đường núi thanh u.
Thân thuyền lay động, xuôi theo dòng nước, không có nước sông vào bên trong.
Nước từ trên núi chảy xuống, sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt ẩn thân mà biến mất, chỉ còn Hậu Kim và Tuyết Thánh hai người đối địch.
Mượn đao giết người, giá họa Giang Đông, Thiên Thần ngồi mát trên vách đá xem diễn.
Hết thảy đều hoàn mỹ như vậy.
Mùa xuân tươi mới, thời gian nhoáng một cái đã qua, đảo mắt đã trôi qua 10 ngày.
Triệu quốc cùng Hậu Kim quốc ở cạnh Tả Vụ thành.

Tả Vụ thành lệ thuộc Triệu quốc, bởi vì những người thường xuyên qua lại giữa Hậu Kim quốc và Triệu quốc đều lui lại nơi này, hai nước cũng nhờ đó mà thương mậu phát triển.
Bởi vậy thị trấn nhỏ này, từ vài năm trước lại trở thành nơi quốc phòng quan trọng, thật là phồn hoa.
Hoa đào đẹp đẽ, dương liễu bay múa.
Trong gió xuân, Tả Vụ thành lại càng phồn hoa.
Tả Vụ thành Nghênh đón tửu lâu, chính là tửu lâu xa hoa nhất Tả Vụ thành. Lúc giữa trưa này, thương nhân từ nam chí bắc hội tụ lại đây, cơ hồ không còn chỗ ngồi.
“Đem lên một bầu rượu.”
“Vâng, khách quan chờ chút.”
“Tiểu nhị, đồ ăn của chúng ta đâu?”
“Đến đây, đến đây…”
Giọng nói của nhiều vùng miền khác nhau, tùy ý bàn tán đàm luận, tiểu nhị không ngừng chạy tới chạy lui, làm Nghênh đón tửu lâu lại càng ầm ĩ.
“Uy, người có nghe nói không? Hậu Kim quốc cùng Tuyết Thánh quốc đối chọi nhau đó.” Trong tiếng nói chuyện rôm rả, không thể thiếu đề tài sôi nổi nhất hiện nay.
“Làm sao mà không biết được. Tuyết Thánh quốc thái tử giết vương Hậu Kim quốc, như thế còn có thể không đối địch sao?” Một hán tử thô lỗ nói tùy tiện, tuyệt không đè nén thanh âm.
Nghe thấy vậy, bên cạnh bàn một thương nhân độ tuổi trung niên, quay đầu sang nói : “Ai nói là Tuyết Thánh quốc thái tử giết? Khi sự việc xảy ra, ta vừa đúng lúc ở thủ đô Hậu Kim mua ít đồ ăn, mọi chuyện ta đều nhìn thấy rành mạch, ta nói cho các ngươi biết…”
“Như thế nào, không phải thái tử Tuyết Thánh quốc giết, nói mau cho mọi người nghe nào.”
Nhất thời, trong tửu lâu, mọi người bị hấp dẫn, dựng lỗ tai lên.
Trong một góc khuất của tửu lâu, bàn bên cạnh cửa sổ, bốn người đang ngồi, ba nam một nữ, nghe vậy cũng buông đũa xuống, rửa tai lắng nghe.
“Biết tân danh chấn thiên hạ, đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt không?” Trung niên nam tử thấy mọi người đều nhìn vào mình, ho khan một tiếng, thần thần bí bí nói.
“Sao lại không biết, Lưu Nguyệt kia nghe nói lớn lên cực kì tuấn tú, võ công lại giỏi miễn bàn…”
“Nói mau, nói mau, không cần nghỉ giữa chừng như vậy.”

“Chính là….”
Nhất thời thanh âm ồn ào, ầm ĩ vang lên.
“Các người biết gì? Ta nói cho biết, ngày đó, Đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt mới chính là người ám sát Hậu Kim quốc. Ngày đại hôn của hắn, Hậu Kim quốc chủ tự mình đến chủ hôn, không nghĩ đến Lưu Nguyệt kia chớp lấy thời cơ, một kiếm liền giết chết Hậu Kim quốc chủ. Các ngươi ngẫm lại xem, Lưu Nguyệt kia võ công cao cường như vậy, Hậu Kim quốc chủ chọi không nổi hắn, liền đi gặp Diêm vương luôn. Lúc ấy, cấm vệ quân của thủ đô Hậu Kim toàn bộ xuất quân, mấy vạn người lận. Chậc chậc, điều tra từng nhà, hơi chút khác thường đã bị điều lên, quả thực…. Ta sợ đến ba ngày liền không dám xuất môn, thật dọa người.”
Trung niên nam tử nói đến đây, giống như vẫn còn sợ hãi sờ sờ ngực, cả người run rẩy.
Nữ tử tựa vào bên cửa sổ, nghe đến đó không khỏi hơi giơ lên mi, quay đầu nhìn lướt qua thương nhân trung niên, vẻ mặt bình thản.
“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Đích xác, Hậu Kim quốc chủ là do cao thủ thiên hạ đệ nhất Lưu Nguyệt giết, nhưng người giựt dây đằng sau chính là Tuyết Thánh quốc thái tử, ta cùng người hầu của bộ hình của Hậu Kim quốc có chút quen biết, sự thật chính là như vậy
Trung niên thương nhân lời nói vừa dứt , bên kia một nam tử trẻ tuổi liền kể tiếp .
“Biết không? lúc luận võ có một nam nhân vẫn đi bên người Lưu Nguyệt , chính là thái tử Tuyết thánh quốc , bọn họ là sớm chuẩn bị tốt từ trước .
Sau khi Lưu Nguyệt giết Hậu Kim quốc chủ, Trong khi chạy trốn, trước mặt thái tử Tuyết thánh quốc nhảy xuống vực tự sát, vì không muốn để cho Tuyết thánh quốc thêm phiền toái, làm cho thái tử của chúng ta biết là Tuyết thánh quốc âm thầm ra tay.
Kết quả, ông trời có mắt, làm cho thái tử chúng ta biết chân tướng sự việc.
Cho nên, Lưu Nguyệt là mục tiêu nhỏ, Tuyết thánh quốc lúc này mới là mục tiêu lớn.”
Nam tử tẻ tuổi quơ trong tay chiếc đũa, nói chủ yếu là nước miếng bay tứ tung.
“Đúng, đúng, ta cũng nghe nói như vậy , cha ta cùng quan coi cổng thành là huynh đệ, cũng được nghe kể một hồi như vậy” Lập tức có người nói tiếp.
“Ân, hình như là có chuyện như vậy thật, ta ở kinh thành của Trần quốc cũng có nghe nói .” Một thương nhân từ Trần quốc tới gật gật đầu, ăn một chút đồ ăn.
“Đúng, đúng, chính là như vậy. . . . . .”
“Là như thế này. . . . . .”
Trong tửu lâu mọi người nhất thời ngươi một câu, ta một câu , nói một mảnh khí thế ngất trời, toàn bộ quay chung quanh chuyện trên.
Duy chỉ có một bàn ở cạnh cửa sổ , ba nam một nữ không có lên tiếng tranh luận giúp vui.

Khi nghe được những lời này, trên mặt đều hiện lên nét cười, bắt đầu khoan thai dùng bữa, một thân thương nhân trang sức, lại không che dấu được khí chất cao quý.
“Tuyết thánh quốc thái tử có bắt được không ?”
“Thoát.”
“Không phải, hình như là nhảy xuống vực .”
“Dù sao vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác , ta xem hơn phân nửa là có thể thoát.”
Thất chủy bát thiệt??? Mỗi người phát biểu ý kiến của mình, trong tửu lâu náo nhiệt một mảnh.
“Chạy, hừ, hòa thượng chạy trốn, miếu không chạy được,, Tuyết thánh quốc ở nơi nào, nghĩ muốn đem việc xấu đã làm giao cho một người gánh vác, không có cửa đâu, chúng ta Hậu Kim quốc tuyệt đối với Tuyết thánh quốc, không thể không đối đầu .”
Một thương nhân Hậu Kim quốc ” phanh” một quyền nện xuống mặt bàn, thần tình phẫn nộ.
“Đúng, đúng, không thể không đối đầu.”
Lập tức, không hề ít người của Hậu Kim quốc ầm ầm hưởng ứng.
Trong tiếng kêu gào , bên kia cửa sổ , lão niên nhân tóc đã điểm bạc, tinh thần cũng rất vui vẻ, sảng khoái , uống một ngụm rượu nhạt, đè thấp thanh âm nói: “Xem ra người trong thiên hạ đều đã biết chuyện .”
“Tuyết Thánh quốc cùng Hậu Kim quốc , thế không thể không đối đầu, thật tốt.” Nữ tử đang ngồi cạnh nói ra một câu, hiện lên một chút vui sướng khi có người gặp họa. Khóe miệng khẽ mỉn cười
Dung mạo tuyệt sắc , không phải Lưu Nguyệt thì có thể là ai?
Bên cạnh là Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch và Đỗ Nhất, nghe xong không khỏi đồng loạt cười.
“Đáng tiếc, tiểu tử kia lại có thể chạy thoát .” Mộ Dung Vô Địch thở dài một tiếng.
Sự việc tốt đẹp như vậy mà cuối cùng thái tử Hậu Kim quốc Thần Phi cư nhiên còn không thể ngay lập tức bắt được Vân Triệu, quả thực cực kì vô dụng.
Nếu bắt được Vân Triệu, Hậu Kim cùng Tuyết Thánh quốc chắc chắn muốn không lâm vào thế không thể không đối đầu thật sự rất khó.
“Vô phương, trốn chạy thì phải trốn chạy thật tốt.” Hiên Viên Triệt lắc lắc chiếc đũa cười hướng Lưu Nguyệt, gắp thêm một chút đồ ăn.
Nếu ngay cả trường hợp như vậy đều ứng phó không được , Tuyết Thánh quốc xem ra cũng không thể xưng bá một phương .
“Các ngươi nói hai quốc gia sẽ xảy ra chiến tranh, chúng ta phải dự trữ hàng hóa gì mới là có lợi ?” Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, trong tửu lâu đột nhiên có người nói một câu.

Lời này rơi xuống, không khí ồn ào, náo nhiệt lập tức hạ xuống không ít, không ít thương nhân đều bắt đầu suy nghĩ rồi đứng lên, thương nhân có lợi lớn , chiến loạn chính là một cái mảnh đất thật tốt , nhiều cơ hội.
Lưu Nguyệt nghe vậy bĩu môi nở nụ cười, đánh đi, đánh đi, nhiều trò vui sôi động a , không uổng công nàng vì bọn họ mà chế tạo ra một cơ hội tốt như vậy , nếu không có động tĩnh, thật sự là phải xin lỗi nàng a.
Một bên Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười cáo già, không khỏi lắc đầu cười gắp thêm cho Lưu Nguyệt nhiều đồ ăn,Hậu Kim quốc cùng Tuyết Thánh quốc đại loạn , hai nước giao tranh, bọn họ ở giữa đục nước béo cò.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Trong lòng chính làm này niệm, bên tai đột nhiên truyền đến hai tiếng la khàn khàn tràn đầy kích động.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt vừa nghe đồng thời hơi nhướng mi, thanh âm này . . . . . . Nhất thời quay đầu.
Phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ, dáng người mặc thường phục, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại toát ra sự kích động cực kỳ .
Ba năm không thấy , lúc này tận mắt nhìn thấy Vương gia hoàn toàn không tổn hao chút gì , tâm tình kích động, không tin tức nào có thể bằng được .
Gánh chịu ba năm , tâm rốt cục có thể buông xuống.
Hiên Viên Triệt nhìn trước mắt, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bốn mắt đều đỏ, khóe miệng chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, tay điểm điểm mặt bàn, ý bảo hai người ngồi xuống một bên, nói: “Như thế nào đến đây?”
Tiếng rất bình thường, nhưng lại tràn đầy ôn hòa.
Thu Ngân, Ngạn Hổ tâm tình kích động, hắn nhìn ra được , cảm nhận được , nhìn thấy bọn họ hắn cũng thật cao hứng, vui vẻ.
Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng không nhiều lời, trực tiếp không thêm một tiếng liền ngồi xuống rồi giải thích.
“Lão gia cùng phu nhân, sai chúng ta truyền tin đến.” Thu Ngân vừa ngồi xuống lập tức lấy từ trong lòng ra một bức thư tín, đưa cho Hiên Viên Triệt.
Việc này căn bản không cần hai người họ tự mình tới, chính là bọn họ vừa nghe Vương gia đã trở lại, dù thế nào cũng muốn tự mình đến, bọn họ chờ không kịp .
Hiên Viên Triệt tiếp nhận thư tín, rất nhanh, hai mắt nhanh chóng đọc thư, trên mặt hiện lên một chút ấm áp tươi cười, cả người đều ôn nhu nhìn xuống dưới.
“Cha mẹ khoẻ không?”
Một bên hỏi, một bên cầm trong tay thư nhà đưa cho Lưu Nguyệt ở bên cạnh đang im lặng.
“Lão gia cùng phu nhân đều tốt lắm, chính là nghĩ đến thiếu gia và thiếu phu nhân, hận không thể lập tức nhìn thấy hai người.” Ngạn Hổ nhanh chóng trả lời.
“Đúng vậy, phu nhân còn nói ba năm không nhìn thấy thiếu phu nhân, không biết dáng vẻ trưởng thành đã thay đổi như thế nào nữa, không thể tưởng tượng ra trong lòng được.” Thu Ngân nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp một câu.

Lưu Nguyệt nghe lời nói, mỉm cười, không nói gì.
Ba năm trước đây, sau khi nàng đi biên quan, kinh đô Thiên Thần quốc vẫn không có gì thay đổi, không có Hiên Viên Triệt , Thiên Thần quốc không còn lí do gì để nàng quay về .
Hiên Viên Triệt thấy vậy hơi hơi lắc đầu, đưa tay cầm lấy tay của Lưu Nguyệt , ánh mắt lại hiện lên một tia thật sâu ôn nhu.
Hắn đối với Lưu Nguyệt, hắn hiểu được nàng.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng Hiên Viên Triệt, trong ánh mắt hiện lên nét cười, thực hiểu được, bọn họ hiểu được tâm tư đối phương, thời điểm đầu tiên bốn mắt gặp nhau, liền hiểu được.
“Trở về nói cho cha mẹ, phải đợi ta thêm một thời gian nữa ta mới trở về.” Nắm tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt mỉm cười nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nói.
Thu Ngân và Ngạn Hổ nghe vậy sửng sốt, đồng loạt trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.
Còn đợi một thời gian mới chịu trở về, vì cái gì?
Lưu Nguyệt cũng hơi sửng sốt, nàng còn tưởng rằng ba năm chưa về, Hiên Viên Triệt chắc sẽ nhớ nhà rất nhiều, sẽ nhanh chóng thúc ngựa ngày đêm để về Thiên Thần quốc , tại sao bây giờ còn không đi về ngay ?
Chống lại ánh mắt nghi vấn của Lưu Nguyệt cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ , Hiên Viên Triệt cười cười nói: “Không có chuyện không làm gì mà hưởng lợi, nhận ân tình của người ta, cũng phải trả nợ ân tình cho người ta.”
Lời này rơi xuống, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ còn có điểm mờ mịt không hiểu, Lưu Nguyệt lại phản ứng cực nhanh hiểu được.
“Bọn họ cũng coi như có tính toán hết mọi chuyện phải không?” .Buông chiếc đũa trong tay, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt hỏi.
Hiên Viên Triệt từ bên ngoài trở về, bởi vì ngay lúc đó thời gian gấp rút, nàng vẫn chưa kịp hỏi Hiên Viên Triệt về chuyện đã xảy ra trong ba năm kia.
Hiện nay nghe Hiên Viên Triệt nói như vậy, ở bên ngoài ba năm, Hải đảo thần bí nhìn qua cũng biết là đã dành không ít công phu trị liệu tốt cho Hiên Viên Triệt, thiên hạ này không có ăn cơm miễn phí, xem ra ân tình mà Mộ Dung Vô Địch đã cứu mạng, còn chưa đủ đáp ứng.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đã đoán ra, cũng không giấu diếm, cười gật gật đầu.
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đi theo Hiên Viên Triệt nhiều năm, cũng là đã rất hiểu được chủ nhân, lúc này cùng một lúc phản ứng, nhất thời đồng loạt kêu lên nói: ” Họ còn cần như thế nào mới đủ ?”
Một bên Mộ Dung Vô Địch nghe được lời này, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái.

Chậm rãi tiếp lời: “Ngày đó trọng thương quá nặng, những dược liệu bình thường hoàn toàn không thể trị liệu, toàn bộ đều sử dụng dược liệu quý để bảo toàn mạng sống, thật sự đã dùng một ít thứ tốt. Trên đảo quý trọng nhất là Cửu chuyển hoàn hồn đan (một loại đan dược cải tử hồi sinh), cũng vì cứu thiếu gia mà sử dụng một viên.”
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đồng loạt hút một ngụm lãnh khí, ngay cả Đỗ Nhất vốn không biểu hiện cảm xúc , cũng phải khẽ nhíu mày.
Chính là tiên đan mà ngay lập tức có thể cứu mạng, danh phong đệ nhất linh dược a, nhìn khắp bảy nước không có một viên.
Lưu Nguyệt tuy rằng không biết thuốc này sử dụng cái gì để phối ra , bất quá xem biểu tình của ba người , thứ này khẳng định là rất khó có thể tìm được , thật sự là bảo vật hiếm có.
Đưa tay nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, ngày đó, Hiên Viên Triệt nhất định là trọng thương rất nặng , rất nguy hiểm tới tính mạng, mới phải sử dụng dược liệu tốt như vậy.
Nàng không có đi cùng, không biết như thế nào , kinh tâm động phách, nhưng nàng có thể ngầm hiểu, nàng có thể tưởng tượng.
Hơn nữa, Hiên Viên Triệt sau khi trở về, tuy rằng không lộ thân thủ, nhưng nàng cảm giác được, hắn trở nên càng mạnh , chỉ cần nhìn cái loại khinh công có thể ngang dọc sông nước , nàng có thể hiểu được.
Sợ, không chỉ ăn linh dược, chắc chắn cũng học qua không ít võ công này nọ.
“Nói kết quả.” Cầm tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mộ Dung Vô Địch.
Chỉ cần Hiên Viên Triệt khỏe mạnh, đối phương chính là ân nhân cứu mạng của nàng, cho dù là ý trời sai khiến, nàng cũng sẽ đi làm cho bọn họ.
Huống chi, cắn người miệng mềm, bắt người nương tay, có ân báo ân, thiên kinh địa nghĩa.
Mộ Dung Vô Địch thấy vậy lại lần nữa thật sâu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, đè thấp thanh âm nói: “Dùng đi vật quý trấn đảo của họ, ân tình củ̉a ta là cũng chẳng đáng gì , bọn họ yêu cầu thiếu gia sau khi trở về, thay bọn họ thu thập hai dạng đồ vật khác biệt này nọ, còn lại đều là vì tình cảm ân nghĩa mà không tính.”
Dừng một chút, Mộ Dung Vô Địch càng hạ giọng , cơ hồ giống như nói với chính mình: “Long Vương đan cùng Ẩn Thối đảm.”
Cái gì vậy? Lưu Nguyệt chau mày, nghe cũng chưa nghe qua.
Nhưng phía đối diện, Thu Ngân , Ngạn Hổ đều đồng loạt nhất tề biến sắc.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhướng mi, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, vẻ mặt hỏi là cái gì.

“Cụ thể ta cũng không rõ ràng, chính là thực sự rất khó gặp, cho tới bây giờ vẫn không ai được đến đó mà thôi.” Hiên Viên Triệt cười cười, trực tiếp ném ra trong lời nói làm cho bên cạnh bốn người nhất tề hộc máu.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua sắc mặt đám người Mộ Dung vô địch, chỉ biết Hiên Viên Triệt đang trấn an nàng mà thôi, hải đảo thần bí kia mà còn không có , chỉ sợ không hề tồn tại.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tin, nhất thời nở nụ cười, vẻ mặt thành khẩn nói: “Không phải chuyện quá rắc rối, chỉ là những vật kia không phải đồ vật tầm thường, bọn họ lại lười rời bến đi tìm, cho nên muốn ta đi tìm giúp.”
Hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, Lưu Nguyệt quay đầu lại nhìn Đỗ Nhất.
Đỗ Nhất cái gì cũng chưa nói, liền đem chiếc đũa trong tay từ từ buông xuống đặt trên mặt bàn.
Lưu Nguyệt nhất thời rõ ràng, lực sát thương đặc biệt rất lớn, trong đó chắc chắn nguy hiểm.
Hiểu được, Lưu Nguyệt ngược lại cảm thấy vững tâm , dù sao Hiên Viên Triệt đi đến đâu, nàng chắc chắn cũng phải đi vào nơi đó, chỉ cần biết trong hiểm cảnh hắn không gặp nguy hiểm là đủ rồi, mặt khác , không sao cả.
[b]Bất quá không cần nghĩ cũng có thể rõ ràng, trên hải đảo thần bí đều không có đồ vật đó, cần Hiên Viên Triệt tự mình ra tay đi tìm bảo bối, tuyệt đối không có khả năng là vật dễ lấy được.
Phiêu lưu lớn tương ứng với tiền lời nhiều, thành quả cùng sự liều lĩnh có quan hệ mật thiết với nhau.
Điểm này, nàng tương đương rõ ràng.
Chính là như vậy mà muốn, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhẹ nhàng cười, nắm tay Lưu Nguyệt nói: “Nguyệt nhi, ta đi một chuyến đến Nam Tống quốc, nàng trước. . . . . .”
Một lời còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên im lặng không nói, nhìn Lưu Nguyệt trước mắt.
Lưu Nguyệt chưa nói gì, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, cứ như vậy nhìn, lại thấy Hiên Viên Triệt không nói hết lời đang nói, toàn bộ dừng lại.
“Nói mau.” Thấy Hiên Viên Triệt không nói nữa, Lưu Nguyệt lạnh lùng nói ra hai chữ.
Không tức giận, đúng là không tức giận, nhưng nếu Hiên Viên Triệt còn tiếp tục nói tiếp, nàng khó có thể khẳng định là nàng sẽ không nổi nóng, thật không dám cam đoan a.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt làm cho lưng người ta phát lạnh, trong lòng lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nửa ngày, lắc lắc đầu, bàn tay ôn nhu vuốt tóc Lưu Nguyệt, cười nói: “Nàng cùng đi theo ta, không quay về, được không ?”
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt vội vàng sửa lại lời định nói, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch một cái, lạnh lùng ném một câu: “Nghe vậy còn được.”

Nếu bởi vì nguy hiểm mà kêu nàng đi về trước, hắn một mình lên đường, chỉ cần hắn dám nói ra nói như vậy, xem nàng như thế nào cùng hắn tính sổ.
Quá khứ đã mất đi một khoảng thời gian ở bên nhau, nàng từ nay về sau sẽ không buông tay, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, bất luận phía trước là núi đao biển lửa, thiết huyết địa ngục, cũng nguyện đi chung một đường.
Nắm tay Lưu Nguyệt. Hiên Viên Triệt quay đầu đi nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Nổ nói: “Vậy hai ngươi . . . . .”
“Không đi.”
Chưa nói hết câu, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nhất tề như đinh đóng cột ném ra hai chữ.
Ba năm chưa nhìn thấy, lúc này mới vừa nhìn thấy đã sai khiến họ trở về, không đi, đánh chết cũng không đi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy mắt đỏ hiện lên tia tức giận, đè thấp thanh âm ném ra hai chữ: “Quân lệnh.”
“Đang ở bên ngoài, quân lệnh có thể không chấp hành.”
Lưu loát mà cùng lúc, giống như đã tập qua không dưới trăm lần.
[b][b]Hiên Viên Triệt trợn mắt, ba năm không gặp, bọn họ dám không coi mặt mũi chủ nhân ra gì , có thần bảo hộ rồi, to gan lớn mật, dám cùng hắn cò kè mặc cả, hắn cũng không nhớ rõ thủ hạ của hắn, tập trung phản bác hắn trong lời nói, ngang nhiên cãi lại lời của hắn.
Sắc mặt trầm xuống, đang muốn phát hỏa, Lưu Nguyệt đột nhiên cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Quên đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nhất tề nhìn Lưu Nguyệt, cắn răng nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta nhất định phải đi.”
Chậm rãi lắc lắc đầu, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt không quay đầu, nhưng là nàng biết Hiên Viên Triệt đang suy nghĩ, hắn không phải không có tâm, nhưng vốn là người thiết huyết lãnh khốc.
Hai người kia cùng thề sống chết đi theo, vẻ mặt, ánh mắt vô cùng lo lắng , không thể xem nhẹ.
Biết việc này nguy hiểm, cho nên, không tiếc vi phạm mệnh lệnh của Hiên Viên Triệt, cũng nhất định phải đi theo, thuộc hạ như vậy…
“Các ngươi tự mình thương lượng, kết quả phải có một người trở về.”
Trầm mặc nửa ngày, Hiên Viên Triệt không tiếng động thở dài một tiếng, hướng hai người ném một câu.
Phải có một người trở về, bản đồ sông núi, hắn không yên tâm để người khác mang về Thiên Thần Quốc.
Mộ Dung Vô Địch thấy vậy nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu bên tai Thu Ngân và Ngạn Hổ.
Vẻ mặt không hiểu, muốn nói rõ ràng lí do tại sao và vì cái gì mà nhất định phải có một người trở về, một lời nghe xong, nháy mắt hai mắt sáng lên, trên mặt hưng phấn như thế nào cũng không che dấu được.

Liếc nhau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nhất tề quay đầu nhìn về phía Đỗ Nhất một bên vẫn không lên tiếng.
Đỗ Nhất vừa thấy cảnh này mặt lạnh trầm xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lưu Nguyệt biết Thu Ngân cùng Ngạn Hổ là một cặp phối hợp ăn ý , không khỏi cười cười nói: “Các ngươi chính mình quyết định, nửa canh giờ, quá hạn không chấp nhận.”
Dứt lời, cùng Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Vô Địch nhất tề đứng dậy, liền hướng bên ngoài tửu lâu đi đến.
Hiên Viên Triệt ở phía sau không nói gì, hiển nhiên là thời gian không nhiều lắm, tốc độ bọn họ phải nhanh hơn.
Phía ngoài Tà Vụ ngoại ô, lượng xe ngựa qua lại cực kỳ bình thường, dương liễu bay bay, mặt đất trải đầy cỏ xanh.
“Đi Nam Tống quốc?” Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt gật gật đầu: ” Nam Tống quốc thuộc vùng đất phía nam, quanh năm khí hậu nóng bức, chỉ có ở Ngàn Nãng Sơn mới có thể có hai vật kia.”
Ngàn Nãng Sơn, Lưu Nguyệt vừa nghe đọc tên nháy mắt hiểu được nơi bọn họ đang đi đến là nơi nguy hiểm cực kì.
Mấy năm nay nàng có tìm hiểu thông tin một chút, có nghiên cứu về thất quốc, đặc biệt là về vị trí địa lý cùng hiểm cảnh.
Ngàn Nãng sơn, khỉ thật, là cái núi quỷ quái nào vậy.
Trong trí nhớ của nàng , Ngàn Nãng Sơn nguyên lai là một rừng mưa nhiệt đới liên miên, ở Nam Tống quốc, rộng phải trên ngàn dặm, quanh năm ít vết chân người lui tới, cây rừng che khuất trời.
Nguy hiểm trong đó nàng không cần suy nghĩ nhiều cũng biết , rừng mưa nhiệt đới, bốn chữ này đã muốn đem tất cả nguy hiểm đều trưng bày ở trước mặt.
Chính là mười đi vào, nếu không phản ứng giỏi hoặc thông thạo địa hình thì chết cả mười.
Lưu Nguyệt khẽ thở dài dựa người vào vách đá, nàng có điểm hiểu được vì cái gì đám người Thu Ngân nghe thấy tên hai dạng đồ vật cần tìm, cùng thề sống chết, kiên định phải đi cùng .
Rừng mưa nhiệt đới, thật tốt, hồi đáp trả ân tình hải đảo thật đúng là không cao, thực không cao.
“Nguyệt nhi, thật sự không sợ hãi?” Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt vừa nghe Ngàn Nãng sơn, khẽ biến sắc mặt, không khỏi nhẹ nhàng cười vỗ vỗ tay Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt nghe tiếng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt đáp một câu: “Chàng không biết là Ngàn Nãng Sơn có nhiềumãnh thú lắm à?”

Hiên Viên Triệt không nghĩ Lưu Nguyệt sẽ nói như vậy, hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu nói: “Rừng rậm chắc chắn sẽ có mãnh thú, từ xưa đã là việc đương nhiên, không cần sợ hãi.”
Lưu Nguyệt nghe lời nói ánh mắt càng trở nên ôn nhu, quả nhiên, chỉ biết là nguy hiểm, lại không biết rằng rốt cục nguy hiểm đến mức nào, Hiên Viên Triệt không biết sự lợi hại của rừng mưa nhiệt đới a.
“May mắn chàng có ta, nếu không, chỉ có chờ cho người đi nhặt xác, không, thi thể cũng không còn.” Càu nhàu một câu.
“Con nhóc này dám trù ẻo ta.” Thân đầu ngón tay thật mạnh gõ trán Lưu Nguyệt một cái, Hiên Viên Triệt như có như không nói.
Đi cùng Lưu Nguyệt như vậy , cảm giác quả thật rất tốt, bất quá, hắn khi nào biến thành kẻ vô dụng trong lòng nàng như thế ? Hắn như thế nào lại không biết.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nói nhiều, nhướng mày cười, người hơi nhón lên … hôn Hiên Viên Triệt một cái , hai người liên thủ, địa ngục cũng có thể đi vào, còn quản một rừng mưa nhiệt đới?
Bên cạnh Mộ Dung Vô Địch vẫn không lên tiếng, rồi đột nhiên nhìn thấy, nhất thời trợn mắt lên, vội vàng xoay đầu qua chỗ khác.
Cháu gái hắn, từ lúc nào táo bạo như vậy, ân, không, không phải táo bạo, phải gọi là thoáng mới đúng.
Hiên Viên Triệt thấy vậy nhất thời cười ha hả ra tiếng, Lưu Nguyệt của hắn luôn không để ý tới xung quanh như vậy, lại làm hắn thích, làm hắn mê muội đến chết tiệt.
Nửa canh giờ, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ mặt mũi bầm dập đi tới, Đỗ Nhất không thấy bóng dáng.
Hai đánh một, cho dù Đỗ Nhất là sát thủ giỏi nhất trong số sát thủ, cũng không thể đánh thắng được hai người Thu Ngân cùng Ngạn Hổ.
Trong gió xuân, xe ngựa đi như bay tới Nam Tống quốc.
Nam Tống quốc, chiếm toàn bộ đại lục phía nam, quanh năm là ánh sáng mặt trời, mưa nhiều, tuy rằng lực lượng quân đội không đủ để xưng bá một phương, nhưng chính là quốc gia giàu có nhất, đông đúc nhất trong thất quốc.
Hòa khí phát tài, sầm uất náo nhiệt.
Nam Tống quốc đem những chữ này phát huy đến cực hạn, tuy rằng ở cực nam, bên trái có bá chủ phương đông – Tuyết Thánh quốc, bá chủ phía bắc – Ngạo Vân quốc, ngay cả Hậu Kim làm kinh sợ tây nam, cũng đều có mối quan hệ tốt đẹp.
Hậu cung của Nam Tống quốc, không phải Ngạo Vân công chúa, chính là quận chúa Tuyết Thánh quốc, nếu không cũng là công chúa Hậu Kim.
Mỗi công chúa xuất thân từ đây, không phải phi tử Ngạo Vân quốc, chính là phi tử Tuyết Thánh quốc, phi tử Hậu Kim quốc, thỉnh thoảng cũng là phi tử Thiên Thần quốc, Trần quốc, Triệu quốc.
Như vậy, chỉ cần bảy nước có hậu cung, không thể không có người của Nam Tống quốc.

Nói tóm lại, binh lực không phải cực mạnh, nhưng là quốc gia giàu có nhất, đông đúc nhất, cũng không đi sát phạt bất cứ quốc gia nào.
Liền như kia bất đảo ông (?), lúc la lúc lắc, nhưng lại không ngã.
Đi liên tục mấy ngày liền, từ tây đến nam. Kéo dài qua nửa thất quốc.
Xuân qua đi, mùa hạ nóng bức đã đến.
Ngày hè, đã không còn gió xuân êm dịu, sảng khoái yên bình, mang theo hào hùng, bắt đầu đặt chân tới nơi đây.
Kim quang chói mắt bao phủ khắp Nam Tống, mặt đất đã nóng lại càng như bốc lửa.
Mưa to vừa rút đi, núi non lại càng xanh tươi mơn mởn, trải dài ngút ngát tầm mắt.
Liên miên phật phồng, ngàn dặm tung hoành.
Phóng mắt nhìn lại, khắp trời đất chỉ thấy một mảnh màu xanh nguy nga.
Ngàn Năng Sơn, vùng đất hoang dã lớn nhất nơi biên cảnh của Nam Tống, không hề có dấu chân con người, quanh năm âm trầm, giống như một con mãnh thú giương cái miệng khổng lồ uy nghiêm của nó lên, đang chờ cắn nuốt hết thảy những ai tiến vào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top