Chương 291-300

Chương 291 : Ăn miếng trả miếng (22)

Edit : Tử Dương

***************************************

Giữa đại sảnh, Lưu Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đỏ rực.

“Ta đến xem chút náo nhiệt.” Vân Triệu nhìn lướt qua khoảng không ngoài cửa sổ, một màu đỏ rực rỡ, mỹ lệ, lập tức cười tủm tỉm nói với Lưu Nguyệt.

Người của Lưu Nguyệt giết người ở bên trong, vậy hắn sẽ hủy diệt toàn bộ Tây Hán.

Nhất cử lưỡng tiện, thực sự không hề uổng phí công sức.

Lưu Nguyệt nghe vậy cúi đầu nhìn Vân Triệu một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm.

Không nhiều lời cùng Vân Triệu, ngón tay Lưu Nguyệt khẽ cử động, một chuỗi âm nhận bay về phía lục đường chủ.

Mà Vân Triệu nhìn sơ qua tình huống trong đại sảnh, đè thấp thanh âm nói với Lưu Nguyệt : “Ta giúp huynh đệ một chút, sau này xem huynh cảm tạ ta như thế nào?”

Dứt lời, bay lên một cái, chặn lại đường rút của Thần Phi.

Giết Hậu Kim quốc chủ, cũng phải giết thái tử Thần Phi, Hậu Kim không loạn cũng sẽ không còn khả năng đe dọa với các nước khác nữa.

Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không để ý tới Vân Triệu, chỉ có khóe miệng tươi cười, thâm thúy. Tạ ơn hắn như thế nào? Tự nhiên sẽ tạ ơn hắn thật tốt.

Tiếng đàn phá không, thế tới dào dạt, Lưu Nguyệt không hề chần chừ, vừa ra tay chính là sát chiêu, hướng tới lục đường chủ, nhanh cực kì.

Ngọn lửa bay lên không, xuyên qua cả mây xanh.

“Không tốt, điệu hổ li sơn.” Vùng ngoại ô, Tây Hán giữa một mảnh chém giết, đột nhiên thấy ánh lửa đầy trời, nhất thời kinh hãi.

“Mau về, quốc chủ gặp chuyện.” Trong tiếng kinh hãi, một người phi ngựa đến, phun ra tin tức cơ hồ khiến người Tây Hán đứng chôn chân trên mặt đất.

Nhất đường chủ cùng nhị đường chủ nghe vậy, lập tức sắc mặt đại biến, điên cuồng hét lên một tiếng : “Đi.”

Không quan tâm đến đối thủ trong tay, nhanh chóng bay về phía Phiêu Kị tướng quân phủ.

Cả trăm người của Tây Hán cùng lên, giờ đây nhóm áo trắng cũng không cản được, một đám thoát khỏi vòng vây, nhanh như chớp, chạy đến Phiêu Kị tướng quân phủ.

Những người áo trắng bịt mặt vẫn dây dưa cùng người Tây Hán, thấy vậy cũng không đuổi theo, liếc mắt nhìn nhau, lập tức lẩn khuất vào trong rừng cây.

Cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết thực tốt.

Chương 292 : Ăn miếng trả miếng (23)

Edit : Tử Dương

****************************************

“Phanh.” Một âm thanh lớn phát ra, Lưu Nguyệt xông đến trước mặt lục đường chủ, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, vạt áo trên người tan nát.

Máu tươi từ trên da thịt thẩm thấm ra ngoài, vết máu đỏ thật nhỏ bao phủ toàn bộ cơ thể lục đường chủ, không có chỗ nào không phải là vết thương trí mạng.

Lạnh lùng gợi lên khóe miệng, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới lục đường chủ vẫn đang đứng sừng sững, quay đầu thủ thế với mọi người trong sảnh.

“Huynh đệ, đi mau, binh mã cửu thành sắp đến đây.” Vừa thủ thế xong, Vân Triệu đi giết Thần Phi đột nhiên vọt vào, đè thấp âm thanh nói với Lưu Nguyệt.

Hắn từng bước lao ra, sắp đuổi kịp Thần Phi, không nghĩ tới Thừa tướng Hậu Kim thừa dịp loạn lạc bỏ chạy, mang theo tổng đốc cửu thành phi nhanh đến, vừa kịp thấy Thần Phi đang chạy loạn.

Ba vạn cấm quan, cho dù hắn có thể giết Thần Phi, người khác cũng có thể giết hắn, đây là chuyện không hề có lợi.

Lưu Nguyệt nghe vậy, quát to : “Đi.”

Một tiếng đàn bay lên, liều chết xông ra khỏi đại môn.

Tiếng đàn ngân lên, nơi đi qua không ai dám chắn.

Đã không có thất đường chủ, những người còn lại ở đây, ai có thể là đối thủ của Lưu Nguyệt.

Tất cả ám vệ ngụy trang thành binh lính, lập tức tụ tập sau lưng Lưu Nguyệt xông ra cửa.

Ra phủ, lên ngựa, đi nhanh như bão táp.

Linh nhân nghệ kĩ (tạm hiểu là gánh hát đi) bốn phía nhập vào dòng người hỗn tạp,hết thảy an bài đều kĩ càng, tỉ mỉ, một chút dấu vết cũng không để lại.

“Đuổi theo cho ta.” Có đại quân hộ giá, thái tử Hậu Kim Thần Phi cũng không sợ, suất lĩnh quân đội, phóng ngựa quay lại Phiêu Kị tướng quân phủ, lại nhìn thấy Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu bỏ trốn.

Quay đầu ngựa, đại quân đuổi theo sát nút.

Hai mắt đỏ rực, Lưu Nguyệt chạy như điên ra vùng ngoại ô, Vân Triệu theo sát phía sau.

Một vạn cấm vệ quân theo sát phía sau không dời, tiếng vó ngựa rầm rập, cuồng loạn mà mãnh kiệt, chấn vang thủ đô Hậu Kim, cơ hồ ngay cả đất đêu phải rung động ầm ầm.

Chương 293 : Ăn miếng trả miếng (24)

Edit : Tử Dương

****************************************

Mà phía sau một vạn kị mã là hai vạn bộ binh, cuồng vọt lên, đuổi sát kị binh tràn ngập tứ phía, toàn bộ hướng đến vùng ngoại ô sườn núi để bao vây.

Phi ngựa như bão táp, Lưu Nguyệt và Vân Triệu nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao đuổi trăng), thấy đường là đi thẳng.

Phía sau hàng vạn hàng nghìn binh lính đuổi sát theo, một mảnh sát khí.

Chim muông bốn phía sợ hãi mà bay đi, rừng núi tĩnh lặng một mảnh đằng đằng sát khí.

Mây tiên (roi mây) vung nhanh, Lưu Nguyệt phóng ngựa trực tiếp xông lên Hậu Ngân Sơn (Su : ta chết với tên cái núi này =”=, CV ghi là ngân phía sau núi sơn, mãi mới dịch nổi), một mảnh cây cỏ huyền mĩ (huyền ảo + mĩ lệ), tiếng nước chảy truyền từ xa đến, một mảnh thanh u (tĩnh mịch, u ám).

“Huynh đệ, phía trước là đường cụt, huynh định đi đường nào?” Vân Triệu đi theo sau Lưu Nguyệt, lúc này hơi nhíu mày đăm chiêu.

Phía dưới vách núi Hậu Ngân Sơn, là con sông lớn nhất của vùng ngoại ô thủ đô Hậu Kim, nước chảy xiết, cuồn cuộn, rất hiểm trở, Lưu Nguyệt đi đường này, là tuyệt lộ.

Phi thân nhảy xống ngựa, Lưu Nguyệt đứng bên cạnh vách núi, con ngựa xoay người chạy đi, không có đi vào khu rừng.

“Huynh đệ, huynh định làm gì?” Vân Triệu từng bước ghìm cương ngựa, mày càng nhíu lại, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.

Phía sau tiếng vó ngựa cuồng vang, Thần Phi suất lĩnh cấm quân, sắp đến đây.

Nghiêng đầu nhìn Thần Phi đã xông đến sườn núi, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt lột da nàng, đều thu hết vào tầm mắt. Lưu Nguyệt khóe miệng khẽ cong lên.

Quay đầu , cười với Vân Triệu một cái sáng lạn cực kì, y bào Lưu Nguyệt đột nhiên vung lên, từ từ quỳ xuống trước Vân Triệu.

Vân Triệu nhất thời sửng sôt, trong lòng lóe qua cảm giác không tốt.

:Thái tử điện hạ, vi thần hôm nay đã vì Tuyết Thánh quốc trừ bỏ Hậu Kim quốc chủ cùng Tây Hán, vi thần đối với Thuyết Thánh quốc một lòng trung thành, thiên địa chứng giám. Hôm nay thân phận của vi thần đã bị lộ, không khỏi liên lụy đến Tuyết Thánh quốc, vi thần nguyện lấy cái chết để gột sạch tội lỗi, chỉ cầu  Tuyết Thánh quốc ta sẽ có ngày xưng bá thiên hạ, thống nhất thất quốc.”

Tiếng nói sang sảng, theo gió núi tản mát khắp nơi, bay thẳng vào tai Thần Phi.

Tiếng gió thổi qua, ngay cả tiếng vó ngựa dồn dập cũng không thể nào át đi tiếng nói sang sảng kia, Thần Phi suất lĩnh cấm vệ quân xông lên, tất cả đều nghe rõ, nhất thời nhìn thẳng vào Vân Triệu.

Hai tròng mắt Vân Triệu đột nhiên trợn lên. “Hắn” biết mình là thái tử Tuyết Thánh quốc, “hắn”…..

“Lưu Nguyệt, ngươi…..”

Vừa nói được nửa câu, Lưu Nguyệt đột nhiên nhảy dựng lên, chạy thẳng đến vách núi, cực kì quyết tuyệt, thật sự là phải lấy cái chết để gột rửa tội lỗi.

Vân Triệu đột nhiên giật mình. Lưu Nguyệt thật sự muốn tìm cái chết?

Nghĩ cũng không kịp nghĩ, phóng ngựa kiền đuổi theo, muốn lôi Lưu Nguyệt đang định nhảy xuống vách núi, không muốn để “hắn” chết, không muốn.

Chương 294 : Ăn miếng trả miếng (25)

Edit : Tử Dương

****************************************

Không nghĩ rằng, hắn mau, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn, Vân Triệu mới xông đến vách núi, Lưu Nguyệt đã lên đến núi, nhào xuống Lễ Phật Nhai (nhai : vực), phía dưới đá ngầm san sát, Lưu Nguyệt…..

“Lưu Nguyệt…..” Hai mắt đột nhiên đỏ rực, Vân Triệu nhảy vội xuống ngựa, vừa rống to một tiếng chạy đến vách núi, vừa nhìn xuống dưới, khuôn mặt lo lắng đột niên thay đổi.

Thân ảnh nhảy lên không, phi nhanh xuống.

Mà ở dưới đó, một chiếc thuyền lớn từ thượng nguồn phi nhanh đến, một người đứng ngạo nghễ ở đầu thuyền, gió thổi vào vạt áo đỏ sậm, bay bay, cực kì lãnh khốc xơ xác tiêu điều.

Hai tay giơ lên cao, bóng người rơi xuống.

Hai bóng người hòa vào nhau, người nọ đứng thẳng ở đầu thuyền, đỡ lấy Lưu Nguyệt từ trên vách núi nhảy xuống, thuyền chưa kịp dừng lại, phi nhanh mà đi, hết thảy phối hợp cực kì ăn ý.

Sợi tóc bay lên, tóc đen xinh đẹp bay bốn phía, rối tung. Lưu Nguyệt rúc vào lòng nam tử kia.

Đẹp như trăng sáng. Nữ tử, Lưu Nguyệt là nữ tử.

Vân Triệu đột nhiên đại chấn, khiếp sợ nhìn con thuyền đang lao nhanh.

Đầu thuyền, nam nhân một thân đỏ sậm ngẩng đầu liếc nhìn Vân Triệu một cái, cặp mắt kia ẩn chứa hắc hồng, lãnh khốc lại cực kì ngạo nghễ.

Đôi mắt kia, đôi mắt kia. Vân Triệu nắm chặt tay, đôi mắt kia hắn biết, hắn đã từng nhìn thấy, ánh mắt yêu mị lại ngạo nghễ.

Thiên Thần Dực vương – Hiên Viên Triệt.

Thuyền đi như bay, nháy mắt lướt qua mặt nước, xa xa mà đi.

Không để lại hình bóng.

Là hăn, cư nhiên là hắn, Hiên Viên Triệt. Vậy Lưu Nguyệt là ai? Có thể thân cận cùng Hiên Viên Triệt như vậy lại tài giỏi như thế, có thể là người nào?

Vân Triệu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Thiên Thần Dực vương phi, Mộ Dung Lưu Nguyệt. Ba năm trước đây, chấn kinh thất quốc, chính là Lưu Nguyệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa hề che dấu thân phận, chính là càng không hề che dấu như thế, lại càng khiến người khác cảm thấy hai người không giống nhau.

Bên môi hiện lên chút cười khổ. Mộ Dung Lưu Nguyệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt, hóa ra là nàng.

Phía sau vó ngựa đột nhiên vang lên, hướng về phía hắn.

Tuyết Thánh quốc thái tử – Hách Thương Vân Triệu, chính mình nghĩ rằng sẽ giấu được mọi người, nhưng lại không giấu được Lưu Nguyệt, đến cuối cùng lại lãnh một vố đau từ trong tay nàng.

Cười khổ lắc đầu. Hắn không thể quên, ba năm trước đây, Hiên Viên Triệt trọng thương, cũng có một phần của Tuyết Thánh quốc hắn, Lưu Nguyệt vẫn bất động thanh sắc, cũng là vì muốn trả thù hắn ở đây.

Mưu sát Hậu Kim quốc chủ, cừu hận hoàn mỹ như vậy lại giá họa cho Tuyết Thánh quốc của hắn.

Cái này làm hắn sứt đầu mẻ trán.

Gió xuân cuộn lên. Mùa xuân năm nay thật sự là tốt đẹp đến chết tiệt.

 Chương 295 : Cắn người miệng mềm 1

Edit : Tử Dương

Beta: Pracell

*************************************

Nước gợn sóng lăn tăn, sương khói lượn lờ.

Giữa cảnh non nước xinh đẹp ấy, hơi nước nhè nhẹ uốn lượn bay lên, tràn ngập khắp thanh sơn nước biếc, một chút mờ mịt, một chút xanh xanh.

Mê mắt nhân, nhu lòng người. (Su : Ta cũng muốn dịch ra lắm, nhưng mà k biết dịch kiểu gì cho hay mà k bị lặp từ =.=, ai k hiểu thì comm bên dưới nhé)

Trong khung cảnh trời xanh nước trong, một con thuyền lướt như bay, xâm nhập vào bức tranh tuyệt mỹ này.

“Ha ha ha….” Tiếng cười to như chuông đồng phá tan mặt nước tĩnh lặng, bám vào gió xuân, quyện trong đó là sự đắc ý và vui sướng vô hạn.

“Thật lanh lợi !” Đứng ở đầu thuyền, Hiên Viên Triệt vừa cười vừa ôm lấy Lưu Nguyệt, tay nhéo nhéo cái mũi nàng.

Lúc Lưu Nguyệt còn nhỏ, hắn rất yêu động tác này, hiện tại nàng trưởng thành, hắn vẫn không thay đổi. Lưu Nguyệt ở trong lòng hắn, mặc kệ dù lớn lên thế nào, sự sủng nịch của hắn với nàng cũng không thay đổi.

Nhéo mũi Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt không nhịn được cười ầm ĩ thật lâu, có người suốt ngày đánh nhạn, sáng nay bị nhạn trác mắt (giống “chơi dao có ngày đứt tay”).

Nhớ lại khuôn mặt Vân Triệu không ngừng thay đổi đỏ cam vàng lục lam chàm tím , Hiên Viên Triệt liền hết giận.

Lưu Nguyệt nghe vậy quay đầu, khoanh tay trước ngực, giương mi lên, nói : “Không ai hại chúng ta mà còn có thể yên ổn.”

Cực kì kiêu ngạo, cực kì tự tin.

Hiên Viên Triệt nghe vậy càng cười lớn hơn. Tiểu Vương phi của hắn, thật sự làm cho người ta không thể không yêu.

“Nói cho cùng, quân tử trả thù, ba năm chưa muộn, dám đánh chúng ta sẽ phải trả cái giá lớn.” Hai tròng mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe.

Nhìn nhau, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đồng thời ngửa đầu cười to, tiếng cười bay trong không trung, xoay quanh làn nước chảy xuống.

Đi xa vách núi, Hậu Kim – Thần Phi, Tuyết Thánh – Vân Triệu, đã sớm không thấy.

Trời xanh nước trong, thật sự là điều kiện thời tiết rất thuận lợi.

Con thuyền nhoáng lên một cái, đã đi rất xa.

Hai bên bờ sông, đồng cỏ dài thẳng cánh ưng bay, một chiếc xe ngựa loáng thoáng sừng sững ở giữa, đã nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch ngồi ngay ngắn ở trên xe.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, ôm lấy Lưu Nguyệt, dưới chân khẽ nhún trên mặt thuyền một chút, thân hình bay vào không trung, giống như một con chim lớn , ở trên mặt nước đá đá mấy cái, lướt nhẹ qua mặt sông rộng lớn.

Nhanh như phi yến, nhẹ như lục bình.

Xưa có Đạt Ma Sư Tổ vượt sông Trường Giang, hôm nay, Hiên Viên Triệt lật sóng mà qua.

** Tương truyền, khi Đạt Ma tới Kim Lăng (hiện nay là thành phố Nam Kinh tỉnh Giang Tô), Lương Vũ Đế Tiêu Khản đã thân hành tiếp đãi ngườị. Tuy Tiêu Khản là vị vua rất sùng đạo và có nhiều cống hiến cho Phật giáo bấy giờ, song vì vua quá nặng phần giáo lý theo kinh sách, cho nên Đạt Ma cảm thấy cơ duyên không hạp và Đạt Ma muốn lên phía Bắc, nhưng lúc bấy giờ nước sông Trường Giang đang lên to, lại không có thuyền nên ngài ngắt một nhánh cỏ lau đặt xuống mặt nước và đặt chân lên, cứ thế rẽ sóng vượt con nước qua bờ sông bên kia như thể đi trên đất bằng. Người dân Trung Hoa đứng hai bên bờ sông lúc bấy giờ trông thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy cho là Bồ Tát giáng thế. Đó là sự tích Đạt Ma đạp nhánh cỏ lau, vượt sóng qua sông.**

Chương 296 : Cắn người miệng mềm 2

Edit : Tử Dương

*******************************************

“Lại khoe mẽ.” Bị Hiên Viên Triệt ôm vào trong ngực, hai mắt Lưu Nguyệt hiện lên một tia buồn bã.

Mặt nước bắn lên tung tóe, cái này cả đời nàng cũng không làm được.

“Phải bảo vệ tiểu thê tử của ta, há có thể không cố gắng sao?” Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt, cười nhẹ.

Bao nhiêu tình ý, đều hàm chứa trong đó, không cần nhiều lời.

Thân hình chợt lóe, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt tiến vào trong xe ngựa, Mộ Dung Vô Địch lập tức vung roi ngựa lên, xe ngựa phi thẳng.

Bụi xe mù mịt, xe ngựa biến mất trong đường núi thanh u.

Thân thuyền lay động, xuôi theo dòng nước, không có người ở bên trong.

Nước từ trên núi chảy xuống, sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt ẩn thân mà biến mất, chỉ còn Hậu Kim và Tuyết Thánh hai bên đối địch.

Mượn đao giết người, giá họa Giang Đông, Thiên Thần ngồi mát trên vách đá xem diễn.

Hết thảy đều hoàn mỹ như vậy.

Mùa xuân tươi mát, thời gian trôi nhoáng một cái,  đảo mắt đã qua 10 ngày.

Tả Vụ thành, kề biên giới Triệu quốc cùng Hậu Kim quốc.

Tả Vụ thành thuộc Triệu quốc, vì những người thường xuyên qua lại giữa Hậu Kim quốc và Triệu quốc đều lui tới nơi này, hai nước cũng nhờ đó mà thương mại phát triển.

Bởi vậy thị trấn nhỏ này, từ vài năm trước đã trở thành cứ điểm quốc phòng quan trọng, vô cùng phồn hoa.

Hoa đào đẹp đẽ, dương liễu bay múa.

Trong gió xuân, Tả Vụ thành lại càng náo nhiệt.

Tả Vụ thành – Nghênh Tân tửu lâu, chính là tửu lâu xa hoa nhất Tả Vụ thành. Lúc giữa trưa này, thương nhân từ nam chí bắc hội tụ lại đây, cơ hồ không còn chỗ ngồi.

“Đem lên một bầu rượu.”

“Vâng, khách quan chờ chút.”

“Tiểu nhị, đồ ăn của chúng ta đâu?”

“Đến đây, đến đây…”

Giọng nói của nhiều vùng miền khác nhau, tùy ý bàn tán đàm luận, tiểu nhị không ngừng chạy tới chạy lui, làm Nghênh Tân tửu lâu lại càng ầm ĩ.

“Này, ngươi có nghe nói không? Hậu Kim quốc cùng Tuyết Thánh quốc chuẩn bị đánh nhau đó.” Trong tiếng nói chuyện rôm rả, không thể thiếu đề tài sôi nổi nhất hiện nay.

“Làm sao mà không biết được. Thái tử Tuyết Thánh quốc giết Vua Hậu Kim quốc, như vậy còn có thể không đối địch sao?” Một hán tử thô lỗ nói tùy tiện, tuyệt không đè nhỏ thanh âm.

Chương 297 : Cắn người miệng mềm 3

Edit : Tử Dương

**************************************

Nghe thấy vậy, bên cạnh bàn một thương nhân độ tuổi trung niên, quay đầu sang nói : “Ai nói là Tuyết Thánh quốc thái tử giết? Khi sự việc xảy ra, ta vừa đúng lúc ở thủ đô Hậu Kim mua ít đồ ăn, mọi chuyện ta đều nhìn thấy rành mạch, ta nói cho các ngươi biết…”

“Như thế nào, không phải thái tử Tuyết Thánh quốc giết, nói mau cho mọi người nghe nào.”

Nhất thời, trong tửu lâu, mọi người bị hấp dẫn, dựng lỗ tai lên.

Trong một góc khuất của tửu lâu, bàn bên cạnh cửa sổ, bốn người đang ngồi, ba nam một nữ, nghe vậy cũng buông đũa xuống, rửa tai lắng nghe.

“Biết tân danh chấn thiên hạ, đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt không?” Trung niên nam tử thấy mọi người đều nhìn vào mình, ho khan một tiếng, thần thần bí bí nói.

“Sao lại không biết, Lưu Nguyệt kia nghe nói lớn lên cực kì tuấn tú, võ công lại giỏi miễn bàn…”

“Nói mau, nói mau, không cần nghỉ giữa chừng như vậy.”

“Chính là….”

Nhất thời thanh âm ồn ào, ầm ĩ vang lên.

“Các người biết gì? Ta nói cho biết, ngày đó, Đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt mới chính là người ám sát Hậu Kim quốc. Ngày đại hôn của hắn, Hậu Kim quốc chủ tự mình đến chủ hôn, không nghĩ đến Lưu Nguyệt kia chớp lấy thời cơ, một kiếm liền giết chết Hậu Kim quốc chủ. Các ngươi ngẫm lại xem, Lưu Nguyệt kia võ công cao cường như vậy, Hậu Kim quốc chủ chọi không nổi hắn, liền đi gặp Diêm vương luôn. Lúc ấy, cấm vệ quân của thủ đô Hậu Kim toàn bộ xuất quân, mấy vạn người lận. Chậc chậc, điều tra từng nhà, hơi chút khác thường đã bị điều lên, quả thực…. Ta sợ đến ba ngày liền không dám xuất môn, thật dọa người.”

Trung niên nam tử nói đến đây, giống như vẫn còn sợ hãi sờ sờ ngực, cả người run rẩy.

Nữ tử tựa vào bên cửa sổ, nghe đến đó không khỏi hơi giơ lên mi, quay đầu nhìn lướt qua thương nhân trung niên, vẻ mặt bình thản.

“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Đích xác, Hậu Kim quốc chủ là do cao thủ thiên hạ đệ nhất Lưu Nguyệt giết, nhưng người giựt dây đằng sau chính là Tuyết Thánh quốc thái tử, ta cùng người hầu của bộ hình của Hậu Kim quốc có chút quen biết, sự thật chính là như vậy.”

Chương 298 : Cắn người miệng mềm 4

Edit : Thanh Tâm

Beta: Pracell

**************************************

Thương nhân trung niên vừa nói dứt lời, bên kia một nam tử trẻ tuổi liền kể tiếp.

“Biết không? lúc luận võ có một nam nhân vẫn đi bên người Lưu Nguyệt, chính là Thái tử Tuyết Thánh quốc, bọn họ là đã sớm chuẩn bị tốt từ trước.

Sau khi Lưu Nguyệt giết Quốc chủ Hậu Kim, trong khi chạy trốn, trước mặt Thái tử Tuyết Thánh quốc nhảy xuống vực tự sát, vì không muốn để cho Tuyết Thánh quốc thêm phiền toái, để cho Thái tử của chúng ta không biết là Tuyết Thánh quốc âm thầm ra tay.

Kết quả, ông trời có mắt, làm cho Thái tử chúng ta biết chân tướng sự việc.

Cho nên, Lưu Nguyệt là mục tiêu nhỏ, Tuyết Thánh quốc lúc này mới là mục tiêu lớn.”

Nam tử tẻ tuổi quơ chiếc đũa trong tay, nói mà nước miếng bay tứ tung.

“Đúng, đúng, ta cũng nghe nói như vậy, cha ta cùng quan coi cổng thành là huynh đệ, cũng được nghe kể một hồi như vậy.” Lập tức có người nói tiếp.

“Ân, hình như là có chuyện như vậy thật, ta ở Kinh thành của Trần quốc cũng có nghe nói.” Một thương nhân từ Trần quốc tới gật gật đầu, ăn một chút đồ ăn.

“Đúng, đúng, chính là như vậy. . . . . .”

“Là như thế này. . . . . .”

Trong tửu lâu  mọi người nhất thời ngươi một câu, ta một câu, nói một mảnh khí thế ngất trời, toàn bộ quay chung quanh chuyện trên.

Duy chỉ có một bàn ở cạnh cửa sổ,  ba nam một nữ không có lên tiếng tranh luận giúp vui.

Khi nghe được những lời này, trên mặt đều hiện lên nét cười, bắt đầu khoan thai dùng bữa, cả người tuy ăn bận như thương nhân, nhưng lại không che dấu hết được khí chất cao quý.

“Có bắt được Thái tử Tuyết Thánh quốc  không?”

“Thoát.”

“Không phải, hình như là nhảy xuống vực.”

“Dù sao vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác, ta xem hơn phân nửa là có thể thoát.”

Chín người mười ý, đâu là thật đâu là giả? Mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, trong tửu lâu náo nhiệt một mảnh.

“Chạy, hừ, hòa thượng chạy trốn, miếu không chạy được (oan có đầu nợ có chủ), Tuyết Thánh quốc âm mưu gì, nghĩ muốn đem việc xấu đã làm giao cho một người gánh vác, không có cửa đâu, Hậu Kim quốc chúng ta tuyệt đối phải tính sổ với Tuyết Thánh quốc, không thể không đối đầu.”

Một thương nhân Hậu Kim quốc “rầm” một quyền nện xuống mặt bàn, vẻ mặt cực kì tức giận.

“Đúng, đúng, không thể không đối đầu.”

Lập tức, không hề ít người của Hậu Kim quốc ầm ầm hưởng ứng.

Trong tiếng kêu gào, bên kia cửa sổ, một ông già tóc đã điểm bạc, tinh thần cũng rất vui vẻ, sảng khoái, uống một ngụm rượu nhạt, đè thấp thanh âm nói: “Xem ra người trong thiên hạ đều đã biết chuyện.”

Chương 299 : Cắn người miệng mềm (5)

Edit : Thanh Tâm

Beta: Pracell

**************************************

“Tuyết Thánh quốc cùng Hậu Kim quốc, thế không thể không đối đầu, thật tốt.” Nữ tử đang ngồi cạnh nói ra một câu, hiện lên một chút vui sướng khi có người gặp họa, khóe miệng khẽ mỉn cười

Dung mạo tuyệt sắc, không phải Lưu Nguyệt thì có thể là ai?

Bên cạnh  là Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch và Đỗ Nhất, nghe xong không khỏi đồng loạt cười.

“Đáng tiếc, tiểu tử kia lại có thể chạy thoát .” Mộ Dung Vô Địch thở dài  một tiếng.

Sự việc tốt đẹp như vậy mà cuối cùng Thái tử Hậu Kim quốc Thần Phi cư nhiên còn không thể ngay lập tức bắt được Vân Triệu, quả thực cực kì vô dụng.

Nếu bắt được Vân Triệu, Hậu Kim cùng Tuyết Thánh quốc chắc chắn muốn không lâm vào thế không thể không đối đầu thật sự rất khó.

“Đành chịu, tên đó muốn chạy thì đố ai bắt được.” Hiên Viên Triệt lắc lắc chiếc đũa cười hướng Lưu Nguyệt, gắp thêm một chút đồ ăn.

Nếu ngay cả trường hợp như vậy đều ứng phó không được, Tuyết Thánh quốc xem ra cũng không thể xưng bá một phương .

“Các ngươi nói hai quốc gia sẽ xảy ra chiến tranh, chúng ta phải dự trữ hàng hóa gì mới là có lợi ?” Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, trong tửu lâu đột nhiên có người nói một câu.

Lời này vừa vang lên, không khí ồn ào, náo nhiệt lập tức trầm xuống không ít, không ít thương nhân đều bắt đầu suy tính, chiến loạn chính là một cơ hội tốt để đầu cơ buôn bán.

Lưu Nguyệt nghe vậy bĩu môi nở nụ cười, đánh đi, đánh đi, càng nhiều trò vui càng sôi động càng tốt a, không uổng công nàng vì bọn họ mà chế tạo ra một cơ hội tốt như vậy, nếu không có động tĩnh, thật sự là phải xin lỗi nàng a.

Một bên Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười cáo già, không khỏi lắc đầu cười gắp thêm cho Lưu Nguyệt nhiều đồ ăn, Hậu Kim quốc cùng Tuyết Thánh quốc đại loạn, hai nước giao tranh, bọn họ ở giữa đục nước béo cò.

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Trong lòng vừa nghĩ đến đây, bên tai đột nhiên truyền đến hai tiếng la khàn khàn tràn đầy kích động.

Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt vừa nghe đồng thời hơi nhướng mi, thanh âm này . . . . . . Nhất thời quay đầu.

Phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ, cả người mặc thường phục, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại toát ra sự kích động cực kỳ .

Ba năm không thấy, lúc này tận mắt nhìn thấy Vương gia hoàn toàn không chút tổn hao, tâm tình kích động, không tin tức nào có thể tốt hơn chuyện này được .

Lo lắng suốt ba năm, giờ rốt cuộc có thể buông xuống.

Hiên Viên Triệt nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bốn mắt đều đỏ trước mặt, khóe miệng chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, tay điểm điểm mặt bàn, ý bảo hai người ngồi xuống một bên, nói: “Sao lại đến đây?”

Chương 300 : Cắn người miệng mềm 6

Edit : Thanh Tâm

Beta: Pracell

************************************

Tiếng rất bình thường, nhưng lại tràn đầy ôn hòa.

Thu Ngân, Ngạn Hổ tâm tình kích động như thế nào, hắn nhìn ra được, cảm nhận được hết , nhìn thấy bọn họ hắn cũng thật cao hứng, thật vui vẻ.

Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng không nhiều lời, trực tiếp không thêm một tiếng liền ngồi xuống rồi giải thích.

“Lão gia cùng phu nhân sai chúng ta truyền tin đến.” Thu Ngân vừa ngồi xuống lập tức lấy từ trong lòng ra một bức thư, đưa cho Hiên Viên Triệt.

Việc này căn bản không cần hai người họ tự mình tới, chỉ là bọn họ vừa nghe Vương gia đã trở lại, dù thế nào cũng muốn tự mình đến, bọn họ chờ không nổi .

Hiên Viên Triệt tiếp nhận thư, liền mở ra, hai mắt nhanh chóng đọc thư, trên mặt hiện lên một chút tươi cười ấm áp, cả người đều nhu hòa xuống.

“Cha mẹ khoẻ không?” Vừa hỏi, vừa cầm thư nhà trong tay đưa cho Lưu Nguyệt ở bên cạnh đang im lặng.

“Lão gia cùng phu nhân đều tốt lắm, chỉ là rất nhớ thiếu gia và thiếu phu nhân, hận không thể lập tức nhìn thấy hai người.” Ngạn Hổ nhanh chóng trả lời.

“Đúng vậy, phu nhân còn nói ba năm không nhìn thấy thiếu phu nhân, không biết dáng vẻ trưởng thành đã thay đổi như thế nào nữa, không thể tưởng tượng ra trong đầu được.” Thu Ngân nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp một câu.

Lưu Nguyệt nghe lời nói, mỉm cười, không nói gì.

Ba năm trước, sau khi nàng đi biên quan, kinh đô Thiên Thần quốc vẫn không có gì thay đổi, không có Hiên Viên Triệt , Thiên Thần quốc không còn lí do gì để nàng quay về .

Hiên Viên Triệt thấy vậy hơi hơi lắc đầu, đưa tay cầm lấy tay của Lưu Nguyệt , ánh mắt lại hiện lên một chút ôn nhu thật sâu đậm.

Hắn hiểu Lưu Nguyệt, hắn hiểu được nàng.

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng Hiên Viên Triệt, trong ánh mắt ánh lên nét cười, nàng cũng hiểu được, bọn họ có thể nhìn thấu được tâm tư đối phương, thời điểm đầu tiên bốn mắt gặp nhau, liền biết là như vậy.

“Trở về nói cho cha mẹ, phải đợi thêm một thời gian nữa ta mới trở về.” Nắm tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt mỉm cười nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nói.

Thu Ngân và Ngạn Hổ nghe vậy sửng sốt, đồng loạt trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.

Còn đợi một thời gian mới chịu trở về, vì cái gì?

Lưu Nguyệt cũng hơi sửng sốt, nàng còn tưởng rằng ba năm chưa về, Hiên Viên Triệt chắc sẽ nhớ nhà rất nhiều, sẽ nhanh chóng thúc ngựa ngày đêm để về Thiên Thần quốc , tại sao bây giờ còn không đi về ngay ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top