Chương 261-270
Chương 261 : Mưa gió sắp đến (4)
Edit : tjnhljnh
Beta : Tử Dương
*********************************
Vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Binh bộ Thượng thư đương nhiệm, cũng chính là ngoại công của Thái tử, cha của Hoàng hậu đương triều, hướng Lưu Nguyệt cười nói.
Lưu Nguyệt nâng chén, cũng vui không kém.
"Hảo, hảo." Thần Phi ngồi ở phía trên Lưu Nguyệt, thấy vậy vài vị đại thần khác cũng gật đầu cười khen.
Đông cung thiết yến, không có toàn bộ văn võ bá quan tiếp khách, chính là mấy đại trọng thần, đương triều Thừa tướng, Binh bộ Thượng thư, Lại bộ Thượng thư, tam đại võ tướng.
Chỉ có vài người, nhưng ai cũng là trọng thần của Đông cung Thái tử, ngày sau Thần Phi đăng cơ, sẽ là cột lớn chống đỡ giúp.
Đêm nay yến tiệc, liền như một loại gia yến nhỏ, mở tiệc chiêu đãi một nhóm người nhỏ này, mà không thể nghi ngờ, hiện tại Lưu Nguyệt cũng là một người trong nhóm này.
"Đây là Lưu Nguyệt nên làm." Lưu Nguyệt tuyệt không kể công.
Quốc chủ Hậu Kim nghe lời này vẻ mặt tán thưởng, thật sự là càng xem Lưu Nguyệt càng vừa lòng.
Lập tức cười nói:"Tốt lắm, cứu Thái tử một mạng, đây có thể coi là công lớn, tuy vậy ngươi mới đến, còn không có công tích gì, đã muốn phong làm Phò mã, giờ phong thêm quan tước cho ngươi rất dễ khiến người khác ý kiến, về sau triều thần để ý ngươi cũng không tốt, việc này trước hết nhớ kỹ, về sau tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Lưu Nguyệt nghe vậy lập tức đứng lên nói:" Điều này ......"
"Lưu tướng quân, không cần chối từ, nơi này đều là người một nhà, công này là phải thưởng, Hậu Kim ta thưởng phạt phân minh, có công tất thưởng, có tội tất phạt." Thái tử Thần Phi một câu cắt ngang lời nói của Lưu Nguyệt, mỉm cười nhìn "hắn".
"Đúng, chính là ý này." Thừa tướng Hậu Kim Quốc cũng cười nhìn Lưu Nguyệt gật gật đầu.
Người trẻ tuổi, biết thức thời, không kể công, không sai, không sai.
Lưu Nguyệt nghe thấy lời nói này, lập tức cũng sẽ không khách khí nói: "Thần khấu tạ Hoàng ân."
"Ha ha, cái này đúng rồi, thế này mới là đúng tính cách của ngươi." Quốc chủ Hậu Kim cười vẻ mặt sung sướng.
Ít lời thiếu ngữ, lạnh như băng, cuồng ngạo, đây mới là Lưu Nguyệt, cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Sao có thể không biết tính cách đặc trưng này được
Thần Phi thấy vậy cười cười vỗ tay nhè nhẹ, sau điện một cô gái tử y (áo tím), nhẹ nhàng cất bước bưng bầu rượu đi ra, cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng hướng Lưu Nguyệt đi tới.
Chương 262 : Mưa gió sắp đến (5)
Edit : Tử Dương
*********************************
"Tướng quân, xin mời uống cạn chén này." Thanh âm mềm nhẹ vang lên, dịu dàng, cơ hồ làm xương cốt người ta mềm nhũn.
Đương nhiên, không tính Lưu Nguyệt trong đó.
Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy lông mao dựng đứng, nhìn cách ăn vận trước mắt, liếc mắt cũng biết được không phải là thị nữ tầm thường, nàng hơi nheo mắt một chút, rất khó thấy.
Tay đang bưng chén rượu, toàn bộ đổ hết ngay trên không trung.
Thần Phi thấy vậy, nhất thời cười to, nghĩ rằng Lưu Nguyệt bị sắc đẹp hấp dẫn.
Trêu tức nhìn Lưu Nguyệt một cái, nói: "Lưu Nguyệt, Bản thái tử giúp ngươi tuyển thê tử, sẽ không chọn sai người. Ngươi nhìn thử xem, Thập thất hoàng muội của ta có xứng với ngươi không?"
Mấy vị đại thần chung quanh nghe vậy, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Thời đại chiến loạn, không câu nệ tiểu tiết, cái gì trước khi thành thân không thể gặp mặt, cũng tùy người mà làm, về phần Lưu Nguyệt - triều thần tài năng đang trong thời gian bồi dưỡng, mấy cái lễ tiết kia cũng nên bỏ qua.
Thập thất công chúa nghe vậy càng cúi thấp đầu, hai má đỏ hồng như lửa, chân hơi hơi di động, ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt, ôn nhu gắp thức ăn cho Lưu Nguyệt.
Mùi thơm nhẹ xông vào mũi, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ nhếch. Nàng chán ghét hương liệu, càng chán ghét cái cái thứ rắc rối này, sẽ làm nàng mất đi khả năng phán đoán hương vị.
Nhưng trên mặt lại một mảnh lạnh nhạt, thản nhiên nhìn Thập thất Công chúa, ừ một tiếng, gật gật đầu.
Quần thần chung quanh thấy vậy lại càng cười thêm khoái trá.
Thập thất Công chúa thấy Lưu Nguyệt đồng ý, mặt càng thêm đỏ, thần tình xấu hổ.
Người xuất sắc như vậy lại là trượng phu của nàng, thật tốt.
Giữa ngọn đèn dầu huy hoàng, Lưu Nguyệt một thân thanh lãnh, thần sắc không kiêu ngạo, không siểm nịch.
Khuôn mặt tuấn mĩ vô song dưới ánh sáng ngọc, càng toát ra vẻ tuấn mĩ thoát tục, mọi người trong đại điện đều bị vẻ đẹp của nàng làm lu mờ.
Thanh quý (thanh tao quý phái), độc nhất vô nhị.
Đi theo tiến cung cùng Lưu Nguyệt, lúc này đang chờ ngoài đại điện Đông cung - Đỗ Nhất, đứng từ xa nhìn tình cảnh này của Lưu Nguyệt, chậm rãi quay đầu.
Đang nghĩ hôm nay sau khi trở về có nên đi tìm tiền chủ nhân - Hiên Viên Triệt báo cáo một chút.
Chương 263 : Mưa gió sắp đến (6)
Edit : Tử Dương
********************************
Chủ nhân mặc nam trang đưa tới vô số ong bướm, giai nhân khuê phòng. Nếu là khôi phục nữ trang, càng không biết phải hấp dẫn bao nhiêu văn thần tuấn hào (mấy nam nhân chất lượng cao).
Làm nam nhân thì hấp dẫn nữ nhân, làm nữ nhân thì thu hút nam nhân.
Không biết về sau, tiền chủ nhân của hắn cần phải có trái tim kiên cường cỡ nào mới có thể chống đỡ được lực hấp dẫn như vậy.
Ngẩng đầu nhìn trời, Đỗ Nhất vì tương lai của Hiên Viên Triệt, rơi lệ đồng tình.
"Đến đây, uống một ly, Lưu Nguyệt. Qua bảy ngày nữa chính là đại hôn của ngươi và Thập thất Công chúa, đến lúc đó, chén rượu này nhất định phải uống cho náo nhiệt." Binh bộ Thượng thư cười to nói.
"Tất nhiên." Lưu Nguyệt gật gât đầu, đột nhiên quay đầu nhìn Quốc chủ Hậu Kim, đạm thanh nói: "Quốc chủ có đến không?"
Tiếng nói vừa dứt, mấy người trong điện đều ngậm miệng, nhìn Lưu Nguyệt.
Quốc chủ tự mình đến chủ hôn, đây cũng không phải vinh dự bình thường. Lưu Nguyệt này cho dù có công lao có thể bồi dưỡng tài năng, cũng không tránh quá quá trớn sao.
Quốc chủ Hậu Kim nghe vậy cũng chỉ liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Thấy Lưu Nguyệt bình thường thản nhiên, biểu tình không hề biết mình đã yêu cầu quá đáng, Quốc chủ Hậu Kim đột nhiên nở nụ cười.
Lưu Nguyệt này từ hải ngoại tới, quả nhiên suy nghĩ không sâu xa, bản tính tuy rằng cao ngạo nhưng lại chất phác. Vậy đi xem chút náo nhiệt cũng không sao.
Lập tức cười nói: "Được, đến lúc đó, Bổn vương sẽ đích thân đến làm chủ hôn cho ngươi."
Lời vừa cất ra, mấy vị đại thần chung quanh đều đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nhiều.
Lưu Nguyệt gật gật đầu nói: "Tốt, vi thần sẽ quét dọn giường chiếu đón chào."
Thần Phi nghe vậy cũng chen vào nói: "Ta đây là bà mối, đương nhiên cũng phải đến trình diện."
Lưu Nguyệt nghe vậy cười khẽ, giống như rất vui vẻ. Khuôn mặt tươi cười kia ở dưới ngọn đèn dầu, đều làm cho vài người tim đập loạn.
Nụ cười như vậy, khó mà thấy được.
Bên cạnh, Thập thất Công chúa mặt mày đỏ bừng.
Không ai thấy rằng sau khuôn mặt cười kia lại lạnh như băng.
Sao đêm lấp lánh, gió đêm nhẹ thổi.
Khách và chủ cùng vui, Lưu Nguyệt say đến bất tỉnh nhân sự, từ Đông cung trở về Phiêu Kị tướng quân phủ.
Trong bóng đêm, người Tây Hán vốn vẫn ẩn núp xung quanh Phiêu Kị tướng quân phủ, nhân lúc nàng không phát hiện, vô thanh vô tức biến mất.
Chương 264 : Mưa gió sắp đến (7)
Edit : Tử Dương
**********************************
Hậu Kim hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Trở lại Phiêu Kị tướng quân phủ, không thiếu một trận rối ren, Đỗ Nhất gạt hết mọi người sang một bên, làm cho Lưu Nguyệt say túy lúy đi ngủ.
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, dần dần tĩnh lặng.
Lưu Nguyệt xoay người một cái, vốn say không biết trời đất, hai mắt bật mở, không hề có chút mơ màng, thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn.
Phi thân qua cửa sổ, trong bóng đêm, Lưu Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Phiêu Kị tướng quân phủ.
Muốn ra khỏi phủ của chính mình còn phải lén lút như thế, đoán chừng cũng chỉ có Lưu Nguyệt mà thôi.
Trèo qua tường, một người toàn thân đỏ sậm sớm đã đứng ở đầu góc đường, mỉm cười vươn tay về phía nàng.
Bước vài bước, cùng nắm tay nhau, hai người nhìn nhau cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Ngũ thành thương hội, biệt viện vùng ngoại ô.
Hai người vừa tiến vào phòng ở, ngoài phòng tiếng gió bay nhanh qua, có người ám dạ đang phi như bay đến đây.
Lưu Nguyệt nhất thời sắc mặt trầm xuống, thủ thế chuẩn bị.
Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.
Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.
Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.
"Rầm." Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích, đạp phá cánh cửa phòng, vẻ mặt sát khí vọt vào.
"Là ngươi." Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, lại giống như khiếp sợ.
Tựa vào cửa trong buồng trong, Lưu Nguyệt nghe tiếng, hai mắt đột nhiên chuyển động. Phỉ Thành Liệt, người đến cư nhiên là Phỉ Thành Liệt.
Nhìn Phỉ Thành Liệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi nhấc chén trà lên, thản nhiên nói: "Phỉ hán chủ."
Trầm tĩnh quen thuộc như vậy, vẫn là tiểu tử ở trên phòng đấu giá ngày trước.
Phỉ Thành Liệt vẻ mặt khiếp sợ vừa thu lại, kiếm trong tay chợt lóe, đặt tại trên cổ Hiên Viên Triệt.
Sát khí vùn vụt như thực chất, khiến ngọn đèn dầu trong phòng cũng mờ đi.
Chương 265 : Mưa gió sắp đến (8)
Edit : Tử Dương
*********************************
Trái lại, Hiên Viên Triệt vẻ mặt bình tĩnh, nắm chén trà trong tay, cũng không thèm nhìn trường kiếm trên cổ một cái, nhàn nhã tự tại uống trà.
"Lấy giải dược ra đây, không lão phu giết ngươi." Khuôn mặt dữ tợn như muốn giết người, nộ khí xung thiên.
"Có Phật Lạc Hoa trong tay, còn có cái gì không giải được." Hiên Viên Triệt chậm rì rì buông chén trà, thản nhiên ngẩng đầu nhìn con người vẻ mặt sát khí trước mắt.
Nhưng thấy Phỉ Thành Liệt vẻ mặt xanh lét, không nói được câu nào ra hồn, vừa nghe thấy vậy, cặp mắt kia như muốn phun hỏa, bộ dạng dữ tợn như muốn đem Hiên Viên Triệt lột da rút gân.
"Lấy ra." Phỉ Thành Liệt hai mắt đỏ sậm, nắm chặt kiếm trong tay, cứa một phát vào cổ Hiên Viên Triệt.
Phật Lạc Hoa, cư nhiên còn dám nói đến Phật Lạc Hoa. Đó là một cây hoa độc, một cây hoa lấy đi sinh mệnh của con trai hắn.
Hắc tiểu tử này, là hắn, cư nhiên là hắn, hóa ra hết thảy đều là âm mưu.
Nghiến răng ken két, Phỉ Thành Liệt hai mắt đều muốn phun huyết, ngay từ đầu hắc tiểu tử này đã tính kế với hắn.
"Phỉ hán chủ bình tĩnh, ta chết cũng không quan trọng, nhưng đứa con ngươi bảy ngày sau, da thịt từng tấc từng tấc hư thối, gân mạch từng tấc từng tấc gãy, trải qua bảy tuần bốn mươi chín ngày mới có thể chết, cảm giác đó, chậc chậc.."
Hiên Viên Triệt hơi lắc đầu, tặc tặc lưỡi.
Phỉ Thành Liệt nghe vậy, tâm như muốn nổ tung, tay lại bắt đầu run lên.
Hắn chỉ có một đứa con này, đứa con hắn yêu thương nhất, đứa duy nhất hắn mang ra khỏi Thiên Thần quốc.
Hôm nay, Hậu Kim quốc chủ đưa đến một ít Phật Lạc Hoa nhỏ bằng cái móng tay, cho đứa con Phỉ Nghiêm của hắn ăn, vốn tưởng rằng sẽ tốt lên, nhưng ngược lại lại ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Hắn vốn nghĩ hiệu quả của Phật Lạc Hoa là như thế, ai ngờ hắc tiểu tử này đã phá bĩnh từ bên trong rồi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, ngón tay đẩy trường kiếm của Phỉ Thành Liệt ra, tà tà dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhìn Phỉ Thành Liệt nói : "Phật Lạc Hoa, vạn năm mới có một gốc cây, đâu phải tìm ở đâu cũng thấy."
Dứt lời, hơi nhướng mi lên, vẻ mặt bình thường, nhưng sự xinh đẹp tao nhã lại lơ đãng lộ ra ngoài.
Chương 266 : Mưa gió sắp đến (9)
Edit : Tử Dương
*********************************
Phỉ Thành Liệt vừa nghe, hai hàm răng nghiến chặt, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, giữa một mảnh tĩnh lặng, chỉ có vang lên tiếng xương cốt kêu răng rắc.
Hít thở sâu vài lần, Phỉ Thành Liệt đột nhiên vỗ bàn ngồi xuống, trên mặt khôi phục trầm tĩnh, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt nói : "Ngươi bảo ta đến rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hôm nay, lúc tối, đúng lúc hắn không biết xử lí tình trạng của Phỉ Nghiêm như thế nào, thì trên tảng đá chắn cửa cư nhiên mạc danh kì diệu (khó hiểu, không thể lí giải) xuất hiện một phong thư.
Phong thư nói rõ chuyện Phỉ Nghiêm dùng một chút Phật Lạc Hoa, chẳng những không tốt lên, ngược lại lại biến thành bộ dạng khó hiểu.
Phật Lạc Hoa, Phật Lạc Hoa cái gì, đó hoàn toàn là giả, là giả.
"Sảng khoái." Hiên Viên Triệt thấy vậy lạnh lùng cười : "Đây mới là phong phạm của Tây Hán hán chủ."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói." Phỉ Thành Liệt sắc mặt xanh đến không thể xanh hơn.
Lăn lộn trên triều đình lâu như vậy, cũng không phải kẻ không hiểu chuyện, hắn cùng hắc tiểu tử này không thù không oán. Đây rõ rành là tính kế hắn, tuyệt đối sẽ không để hắn nhàn tản như vây. Chắc chắn là có chuyện gì bọn họ làm không được, phải nhờ hắn ra mặt.
Nhưng mà, nếu hắn biết, người đối diện hắn là người có huyết cừu (cừu : thù hằn) với hắn - Hiên Viên Triệt, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Hơi vặn vẹo thân mình, Hiên Viên Triệt thực nhàn nhã châm cho mình một chén trà, nhẹ nhành uống một ngụm, chậm rãi nói : "Sớm nên nói thẳng ra như vậy. Tốt. Ta cũng không dài dòng với ngươi, ngươi lấy Bản đồ Tam quốc đến cho ta, ta sẽ tha cho Phỉ Nghiêm một mạng."
"Cái gì?" Phỉ Thành Liệt vừa nghe Hiên Viên Triệt nói xong, sắc mặt đại biến, đứng bật dậy.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Thiên Thần? Trần quốc? Triệu quốc? Ngươi là người của ai?" Sắc mặt Phỉ Thành Liệt toàn bộ vặn vẹo.
Đây đã không còn là ân oán cá nhân, đây là bảo hắn bán đứng quốc gia, bảo hắn làm gian tế.
Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn Phỉ Thành Liệt một cái, lạnh lùng hừ một tiếng : "Xem ra Hán chủ ẩn cư trong Tây Hán vài năm, đầu óc đã bị rỉ sét hết rồi."
Bị Hiên Viên Triệt châm chọc, Phỉ Thành Liệt không khỏi cắn chặt răng, chậm rãi ngồi xuống.
Chương 267 : Mưa gió sắp đến 10
Edit : Tử Dương
********************************
Hắn hỏi như vây, ai sẽ trả lời, cho dù nói, nhất định cũng là giả.
"Không được, đổi cái khác."
"Có thể, ngươi trở về nhặt xác con đi."
Hiên Viên Triệt uống một ngụm trà, trả lời rõ ràng,
Sắc mặt Phỉ Thành Liệt càng khó coi, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt. Nếu ánh mắt có thể giết người, Hiên Viên Triệt sớm đã vạn tiễn xuyên tâm.
Nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên mặt, Hiên Viên Triệt không thèm nhìn Phỉ Thành Liệt, chậm rãi nói: "Hậu Kim cũng không phải của họ Phỉ, hôm nay là một Tây Hán Hán chủ hữu ích, ngày mai có thể là một tù nhân vô dụng. Nhưng đứa con, chỉ có một."
Lời nói nhẹ nhàng không hề mang theo sự uy hiếp, lại khiến cho Phỉ Thành Liệt trong nháy mắt nghẹn lời, không nói năng được câu nào.
Đúng vậy, đứa con chỉ có một.
Nếu không phải vì đứa con duy nhất này hắn làm sao có thể mạo hiểm một mình đi đến đây.
Đứa con, hắn chỉ có duy nhất đứa con này.
Lạnh lùng nhìn, gian phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Phỉ Thành Liệt thở dài một hơi, vẻ mặt giống như già đi vài tuổi.
Mặt nhăn mày nhíu, trầm giọng nói : "Bản đồ không có ở chỗ ta. Mấy ngày trước đây bí khố có người xâm nhập, quốc chủ liền đem bản đồ đưa vào hoàng cung."
"Ta biết." Hiên Viên Triệt tuyệt không nghi ngờ lời nói của Phỉ Thành Liệt.
Nếu không phải bởi vì Hiên Viên Triệt không tìm được trong bí khố của Phỉ Thành Liệt, hắn như thế nào dùng đến chiêu thức ấy, gậy ông đập lưng ông.
Lưu Nguyệt không hiểu trận thế, điều đó cũng không chứng minh, mấy cái thế trận bình thường ấy có thể vây trụ hắn.
Phỉ Thành Liệt vừa nghe, hoảng sợ nhìn Hiên Viên Triệt, thành lũy do nhiều đại hán chủ của Hậu Kim quốc tạo ra, cư nhiên có thể vô thanh vô tức xâm nhập, còn không hề để lại bất kì dấu vết nào, này...
Hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, Phỉ Thành Liệt thu lại biểu tình trên mặt.
Sớm nên nghĩ tới, từ lúc nhìn thấy phong thư của hắn (Hiên Viên Triệt), hắn nên biết rằng việc ngày hôm nay đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa rồi.
Chương 268 : Mưa gió sắp đến (11)
Edit : tjnhljnh
Beta : Tử Dương
***********************************
"Ta nói rồi, ta muốn bản đồ kia, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta chỉ muốn kết quả." Hiên Viên Triệt bắt tay vào thưởng thức chén trà, lạnh lùng nhìn Phỉ Thành Liệt.
Mặc kệ ngươi là trộm, là cướp, là đánh tráo, như thế nào cũng được, dù sao chỉ cần kết quả.
Uy áp (khí thế uy hiếp áp đảo) vô hình phát ra, toàn bộ không khí trong phòng, bất tri bất giác làm cho người ta không thở nổi.
Phỉ Thành Liệt rùng mình một cái, gắt gao tránh cái liếc mắt của Hiên Viên Triệt .
Nửa ngày, cắn răng một cái như là hạ quyết tâm, đứng lên nhìn Hiên Viên Triệt nói : "Hảo, ta đáp ứng, bất quá con ta nếu có chút nửa điểm tổn thương, cũng đừng trách ta cá chết lưới rách ."
"Một tay giao tiền, một tay giao hàng, chỉ cần ngươi đưa đồ đến, giải dược tự nhiên đi ra." Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua Phỉ Thành Liệt.
Trong mắt lạnh như băng hàn quang chợt lóe, lại lần nữa nói : "Nhớ kỹ, bảy ngày, ngươi chỉ có bảy ngày, canh giờ không đến lấy, không cần ta nhiều lời, đến lấy là giả, ta cũng không dùng nhiều lời, Phỉ hán chủ là người khôn khéo như vậy, tự nhiên biết kết cục như thế nào."
Dứt lời vung tay lên thản nhiên nói : "Xin đợi tin lành của ngươi."
Phỉ Thành Liệt lúc này giống như đập nồi dìm thuyền, định ra quyết tâm, trên mặt cũng không có thần sắc do dự gì, cũng không nói nhiều, quay người lại liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Hậu Kim quốc trọng yếu, xưng bá thiên hạ cũng trọng yếu, nhưng là con hắn quan trọng hơn.
Bảy ngày, bảy ngày sau lại đúng là ngày đại hôn của Lưu Nguyệt.
Nhìn thân ảnh Phỉ Thành Liệt biến mất ở trong bóng đêm, khóe miệng Hiên Viên Triệt chậm rãi buộc vòng quanh một chút cười lạnh như băng, đó là thợ săn bắt được hồ ly, nhưng không giết chết ngay tức khắc, mà hảo hảo làm trò cười .
Lạnh như băng thấu xương, huyết tinh lãnh khốc.
Thiên Thần Dực vương lãnh huyết vô tình, đây cũng không phải là lời đồn đãi.
Lưu Nguyệt đẩy cửa ra, tựa vào trên cửa phòng, nhìn Hiên Viên Triệt tươi cười, ngẩng đầu nhìn mắt đen .
Nàng có thể tưởng tượng, thời điểm làm Phỉ Thành Liệt biết người hắn đối mặt là ai, thời điểm vì ai làm việc, cái loại vẻ mặt hoảng sợ này, cái loại đã chết cũng không hết hối hận cùng tuyệt vọng này .
Nhất định sẽ rất đẹp, nàng chờ mong.
Chương 269 : Mưa gió sắp đến (12)
Edit : tjnhljnh
Beta : Tử Dương
**********************************
"Hồ ly." Tựa vào cạnh cửa nhìn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trong mắt toát ra vẻ tươi cười sáng lạn.
Hiên Viên Triệt nghe lời nói cả người lãnh khốc thu hết, cười đứng dậy, đi tới trước người Lưu Nguyệt, tự nhiên ôm Lưu Nguyệt cười nói: "Một kiếm giết nhiều không có ý nghĩa, làm cho hắn ra tay, chúng ta chỉ cần thêm một chút sức."
Lưu Nguyệt nghe vậy, cười tựa vào trong ngực Hiên Viên Triệt , cáo già, bất quá chính mình thực thích tên cáo già này.
Không hỏi Hiên Viên Triệt có thể thật sự đưa giải dược hay không, chịu thôi, nếu Hiên Viên Triệt đưa, cũng còn có nàng, dù Hiên Viên Triệt có tha thứ, nàng cũng không nói sẽ bỏ qua thù cũ.
"Đúng rồi, Phật Lạc Hoa kia sao chàng có được?" Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, nàng cực có hứng thú với điều này.
Hiên Viên Triệt nghe nói nhất thời cười ha ha, ôm Lưu Nguyệt ngồi xuống đầu giường, cười nói: "Phật Lạc Hoa , kia đâu phải Phật Lạc Hoa gì đâu, chẳng qua là Thanh Khiên Hoa mà thôi, bề ngoài cực kỳ giống Phậc Lạc Hoa, chẳng qua một loại là dược phẩm đệ nhất, một loại là kịch độc nguy hiểm.
Ta lúc đầu cũng phân biệt không rõ ràng lắm, lúc gặp lần đầu tiên ở hải ngoại có kích động một chút, cuối cùng mới biết được đó là hoa độc.
Lần này trở về , liền làm chút mấy thứ này mang về đến, không nghĩ tới thật khéo lại có công dụng."
Phật Lạc Hoa có băng tính rất cao, Hậu Kim quốc cho dù chiếm được hoa, cũng sẽ không bắt tay vào làm điều phối ngay được, lỡ như không cẩn thận phối dược liệu không tốt, vậy thì Phậc Lạc Hoa vạn năm khó có được này sẽ bị hủy.
Bởi vậy, hắn đoán chắc, Phỉ Thành Liệt nhất định sẽ tới đây lấy một điểm nhỏ cấp Phỉ Nghiêm dùng, cái khác sẽ không vận dụng.
Những người khác, không trúng độc không sao cả, Phỉ Nghiêm, nhất định phải cho hắn độc càng thêm độc, làm cho Phỉ Thành Liệt này chỉ luôn trốn trong Tây Hán, chính mình đưa lên cửa, mặc hắn xâm lược, đã giải đi tức giận trong lòng hắn.
Cười khẽ giải thích, mặt mày Hiên Viên Triệt kia ở trong mắt Lưu Nguyệt, thật như một tên hồ ly, không, không phải hồ ly, là sói, một con sói giảo hoạt .
Tuy vậy, nàng thích.
"Đúng rồi." Cười khẽ một tiếng, Hiên Viên Triệt đột nhiên quay qua nhìn mặt Lưu Nguyệt, đứng lên cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, chưa nói tới hải ngoại còn quên, lúc này vừa nói đến, mới đột nhiên nhớ tới việc này.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhướng mày nói: "Có chuyện gì?"
Chương 270 : Ăn miếng trả miếng (1)
Edit : Tử Dương
**********************************
Nhìn Lưu Nguyệt vài lần, Hiên Viên Triệt hơi hơi nhướng mày nói : "Ta như thế nào cảm thấy nàng lớn lên rất giống một người."
Ngày ấy vừa trở về, trong bóng đêm không có xem quá rõ ràng, cũng bởi vì cảm xúc rất kích động, xem nhẹ dung mạo Lưu Nguyệt.
Hai ngày trước ở phòng đấu giá gặp, mới đánh giá tinh tế, thế này mới nhìn ra điểm manh mối.
"Giống người khác, sao chàng không nói nàng giống ta." Lưu Nguyệt nhíu mày một cái, trừng mắt với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nhất thời bật cười : "Hẳn là so với nàng vậy ."
"Ai?" Lưu Nguyệt trừng mắt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghĩ nghĩ, đang nhìn bên cạnh mặt Lưu Nguyệt, trầm ngâm nói : "Không biết, ta chỉ thấy một bên cạnh mặt, cách cũng xa, chẳng qua cũng là cảm giác hai ngươi có điểm giống."
Lưu Nguyệt gặp Hiên Viên Triệt cũng không phải trong lòng có ý tưởng gì, thuần túy chính là bởi vì giống mới nói ra lời ấy, lập tức hồn nhiên không thèm để ý phất phất tay nói : "Chắc là giống nhau thôi." Người trong thiên hạ giống nhau rất nhiều.
Một bên tựa đầu vào trong ngực Hiên Viên Triệt, trầm giọng nói : "Nhớ cho kĩ, chàng là của ta."
Nếu chỉ bởi vì giống nàng mà có tâm tư khác thì để xem nàng sẽ thu thập hắn như thế nào.
Lời nói bá đạo nhất thời làm cho Hiên Viên Triệt phá lên cười, thật bá đạo, bất quá, hắn thực thích tư vị này, ba năm rồi cũng chưa cảm giác lại.
Tiểu vương phi của hắn, không hề thay đổi.
Lập tức cũng chỉ chỉ vào Lưu Nguyệt nói : "Nhớ cho kĩ, nàng là của ta."
Lưu Nguyệt đưa tay lên cầm tay Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt đáp trả cầm lấy tay Lưu Nguyệt lại, đỏ sậm đối diện ngăm đen, hết thảy đều không nói gì.
Bên trong, một mảnh nhu tình mật ý.
Kia không giống, giống ai, sớm đã bay đi đâu mất.
Thời gian bảy ngày nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn cũng không ngắn lắm .
Hậu Kim quốc khẩn cấp chuẩn bị đại hôn cho Lưu Nguyệt.
Văn võ bá quan nghe nói Quốc chủ Hậu Kim cùng Thái tử muốn đích thân đi trước chủ trì chúc mừng, tất cả lại hướng tới Phiêu Kỵ tướng quân phủ của Lưu Nguyệt mà lui tới.
Bảo bối gì tốt, quý trọng, hiếm thấy liền dâng lên, như nước chảy mây trôi mà tiến vào Phiêu Kị tướng quân phủ.
Rầm rộ, thực sự giống như ba vị hoàng tử Thiên Thần Quốc năm đó đưa tiền đánh bạc cấp Lưu Nguyệt .
Cực kì dung sủng và đầy khí thế, quả thực như mặt trời ban trưa.
Liền ngay cả Trần quốc, Triệu quốc bên cạnh cùng các quốc gia khác, đều nghe được tiếng gió (thông tin).
Mà ở Hậu Kim quốc ,thời điểm gióng trống khua chiêng vì Lưu Nguyệt chuẩn bị đại hôn, trong bóng tối, Hiên Viên Triệt đã tăng nhanh tốc độ trù bị hết thảy.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Bảy ngày thời gian nhoáng lên một cái mà qua.
Gió xuân quất vào mặt, ngày đại hôn của Lưu Nguyệt đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top