Chương 29 + 30: Người của đế quốc Evans
Chỉ là cảm xúc này vừa nảy mầm đã làm y giật nảy mình, khiến y quên mất bản thân đang nằm trên lưng Liam, do động tác quá mạnh nên Finn Wilson cứ thế bật ngửa ra đằng sau, khiến Liam đằng trước không kịp trở tay, bên trái tim như bị ai đó bóp chặt lại, anh cảm nhận được người sau lưng sắp ngã khỏi tay mình, mà người sắp ngã là Finn Wilson sợ đến mức sắc mặt đã trắng như tờ giấy.
Serenity Raven bên cạnh cũng bị giật mình vì hành động bất ngờ này của Finn Wilson, may mắn cậu nhóc chạy đến giang hai tay ra kịp thời đỡ được phần lưng sắp ngửa ra sau của y, có lẽ vừa thoát được một kiếp nạn, nên cả ba người lúc này mới dám thở hắt ra như tìm lại được hơi thở của mình, mặt ai cũng trắng bệch như bị rút hết máu. Bầu không khí chìm vào sự im lặng đến gần nửa ngày, ngoài tiếng thở dốc ra thì chẳng có một ai lên tiếng, mãi một lúc sau Liam và Serenity Raven không hẹn mà cùng nhau đồng thanh lên tiếng.
- Cậu thích làm người khác đứng tim đến vậy à?
- Anh thích chơi mấy trò kích thích đến vậy à?
Finn Wilson bị cả hai quở trách chỉ có thể cúi đầu không dám hó hé gì, làm đà điểu chôn đầu vào vai của Liam giả chết, mãi lúc sau y mới dám lên tiếng, âm thanh bật ra từ cổ họng cũng khàn khàn do mới ngủ dậy.
- Xin lỗi, tôi nằm mơ thấy ác mộng, nên...thật xin lỗi.
Finn Wilson định nói chuyện mình mơ những gì cho hai người, nhưng rồi chẳng biết vì sao y lại im lặng không nói gì nữa, mà cậu nhóc Serenity Raven cũng rất hiểu tình người, chỉ cười cười rồi bảo.
- Không sao đâu anh, lần sau anh đừng hù như vậy nữa, em dễ bị giật mình lắm.
- Đã mơ thấy gì?
Ngoài dự kiến của Finn Wilson, Liam vậy mà không quan tâm đến lời xin lỗi của y, thứ anh chỉ chú ý đến chính là câu nói bị ngừng giữa chừng kia, im lặng một lúc lâu nhưng y vẫn không chịu nói bản thân đã nằm mơ thấy gì cho hai người họ nghe, chỉ bảo mình quên rồi, Serenity Raven bên cạnh thấy vậy cũng vội cười bảo giấc mơ thường ít ai nhớ rõ khi thức giấc lắm, rồi lại tiếp tục đi về nhà trọ.
Trên đường đi Liam vẫn tiếp tục tra hỏi Finn Wilson nhất quyết không chịu từ bỏ việc y đã mơ thấy những gì, bình thường nếu là người khác thì như vậy gọi là bất lịch sự, nhưng không hiểu vì lý do gì mà người bị hỏi lại chẳng có chút phản kháng nào, ngược lại còn rơi vào tình thế bị tra hỏi. Finn Wilson chỉ có thể kể sơ lược qua giấc mơ của y khi còn nhỏ, và không nhắc những chuyện y đã từng là vương hậu cho Liam nghe.
- Giấc mơ khi còn nhỏ tôi đi chơi cùng bạn bè.
- Bạn bè trong mơ của cậu chắc xấu tính lắm nhỉ, khiến ai đó chơi đến khóc nhè?
- .... - Y không ngờ mình sẽ khóc khi đang nằm mơ, hóa ra cảm xúc của kiếp trước đến kiếp này y vẫn còn có thể cảm nhận được, cảm giác như bản thân vừa được trải qua thêm một lần những chuyện đó nữa vậy.
- Thế nào? Cảm thấy giấc mơ mình bịa ra hoang đường và không trùng với lời nói của bản thân à?
- Tại sao anh cứ phải gặng hỏi chuyện này.
- Đó là chuyện của tôi.
Giọng của Liam bình thản đến mức khiến người nghe cảm thấy anh là một người rất thiếu đánh, Finn Wilson quả thật phải tự công nhận bản thân là một người vô cùng dễ tính, nếu không chỉ sợ lần đầu gặp mặt nói chuyện với người này cả hai chắc chắn sẽ quyết chiến sống còn, chính là có ngươi không có ta.
- ... Vậy thả tôi xuống là chuyện của tôi hay của anh?
- Thả cậu xuống là quyết định của tôi, đừng đánh lái sang chuyện khác, tôi biết cậu vẫn nhớ giấc mơ đó.
- Thật không cãi lại.
Liam nghe vậy khẽ cười một tiếng, lực tay cõng Finn Wilson cũng mạnh hơn một chút thể hiện bản thân anh không có ý định thả người xuống, dù sao anh cũng không muốn cưỡng ép em ấy, không muốn nhớ lại thì thôi, nhưng ngoài dự kiến của anh chính là người nọ vậy mà lại tự động khai báo, hẳn là y hiểu nhầm động tác của anh nên mới vội vã trả lời.
- Anh giảm lực tay đi, tôi kể tôi kể là được. Mong anh tự trọng vì tôi đã có gia đình rồi.
- ... - Finn Wilson, em vẫn còn nhớ bản thân là người đã có gia đình à, thế em đang làm gì sau lưng tôi đây, tâm sự với người lạ, nằm trên lưng gã đàn ông khác còn khiêu vũ cười đùa rất thân thiết, ba chữ 'có gia đình' của em càng ngày càng mất trọng lượng rồi đó!
- Tôi nói mơ thấy bạn bè là thật, trong giấc mơ đó tôi chứng kiến được nhiều chuyện rất khó nói, nơi tôi ở tuy không có những trận cướp của giết người gì cả, nhưng nó lại là địa ngục với những omega thấp kém, bạn bè của tôi đã có vài người bước vào cánh cổng địa ngục đó.
- Sau đó, sau đó họ không trở về nữa mà vùng vẫy trong vũng bùn tanh hôi cả đời, chỉ vì cái gọi là nghèo. Có một lần tôi vô tình lạc vào nơi đáng sợ đó, nhưng may mắn thoát được vì anh trai cứu kịp lúc nên kết cục không thảm như họ, chỉ là tôi đã từng xem họ là bạn bè nhưng khi họ thấy tôi lạc vào chốn địa ngục đó, thay vì...
Liam im lặng lắng nghe mãi đến khi không nghe được nữa mới bảo người sau lưng đừng nói nữa, anh sợ nếu y còn nói nữa thì nơi y đã từng lạc vào chắc phải cầu nguyện cho cái mạng rác của mình được an toàn mất.
- Cây Dù Nhỏ -
Lúc này cả ba đã đến trọ, Serenity Raven dẫn đầu lên lầu mở cửa phòng, Liam im lặng nãy giờ cũng nhẹ nhàng thả người trên lưng xuống đất, nhìn thấy Finn Wilson cảm ơn mình rồi đóng cửa phòng lại, anh tính bước chân rời đi liền nghe thấy người nọ bỏ lại một câu nói chẳng có đầu có đuôi cho anh, mà âm cuối của câu nói ấy lại mang đầy sự uất ức, nó được y chôn giấu sâu trong lòng đến mức đóng bụi vẫn muốn cứng đầu không chịu nói suốt nhiều năm.
- Chỉ là lần đó không có ai đến cứu tôi.
Liam cau mày vội quay đầu lại muốn hỏi đầu đuôi câu chuyện, nhưng đáp lại anh chỉ là cái đóng cửa của người kia, Finn Wilson cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà y lại đem chuyện của quá khứ kể cho một người xa lạ, lời nói ban nãy đối với bản thân y mà nói là điều cấm kỵ của bản thân, mãi đến hôm nay chẳng biết vì nguyên nhân gì mà y lại lấy hết can đảm để nói ra, với tâm lý không mong nhận lại lời hồi đáp hay hành động của người kia, chỉ là một giây nào đó y muốn mách với người trước mặt này.
Finn Wilson cũng từng rất muốn khi trở về nhà với nhiều vết thương khác nhau do đánh nhau, sẽ có người chạy lại hỏi han y, có thể không giúp y giải quyết người đã làm tổn thương y, nhưng sẽ dịu dàng xoa đầu rồi sơ cứu vết thương cho y.
Đã từng rất muốn vào đêm ác mộng đó có một người như Serenity Raven hay Liam đến cứu y khỏi đám cướp kia, cứu lấy mạng con của y, cứu lấy y đang vùng vẫy chống trả với đám người giở trò xâm hại y, nhưng tất cả những chuyện đó chỉ là đã từng - chẳng ai có thể chịu trách nhiệm cho sự ngu dốt của y ngoài bản thân y ra.
Có thể là do vì vừa mới trải qua cơn ác mộng kia, và cả giấc mơ cuối cùng phải chịu sự ghẻ lạnh từ Felix Evans nên y mới sinh ra cảm giác muốn có một điểm tựa như vậy.
Dù nói gì đi nữa hay xảy ra chuyện gì đi nữa thì chuyện y quyết định ban đầu sẽ không thay đổi - phải tránh xa Felix Evans và ngôi vương hậu vốn không là của mình.
.
Sáng hôm sau khi còn chưa bước ra khỏi cửa, Finn Wilson đã nghe thấy hai vị bạn cùng phòng nói chuyện với nhau, hình như vấn đề họ bàn tới là một ai đó, có vẻ thành Frost đang chào đón một vị quý tộc nào đó thì phải, Finn Wilson đang xoa chiếc bụng còn chưa nhô lên của mình như một lời chào hỏi với đứa nhỏ trong bụng, mãi đến khi nghe thấy được vấn đề phía sau mà hai người họ nói thì bàn tay đang xoa bụng khẽ khựng lại, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng.
- Cậu nghe ở đâu? Thật sự là người ở đế quốc Evans đến chứ?
- Chắc chắn mà, tôi nghe người quen nói mấy thương nhân làm ăn với đại công tước cũng bắt gặp thấy.
- Họ nói gì?
- Họ nói "có một người đến từ đế quốc Evans đến thăm đại công tước Frost".
- Ôi, có phải đế vương Evans đến không nhỉ?
- Tôi nghĩ không phải đâu, nếu là đế vương thì phải rầm rộ lên chứ? Sao lại lén la lén lút đến gặp đại công tước?
- Nhỡ đâu đế vương không thích ồn ào thì làm sao?
- Cũng có lý, mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này làm gì đến lượt chúng ta, nhưng nếu người đến là đế vương thì tôi cũng muốn đi nhìn thử.
Finn Wilson nghe vậy vội đến chỗ bọn họ hỏi nơi ở hiện tại của đại công tước đang ở đâu, hai người kia cũng thản nhiên nói địa chỉ, nghĩ chắc y cũng muốn đến hóng chuyện nên còn nhiệt tình nói thêm vài câu với y.
Serenity Raven vừa mới vệ sinh cá nhân xong, còn đang định rủ Finn Wilson đi thăm cô gái omega tối qua thì đã bị y túm tay kéo đi, đầy đầu cậu nhóc là dấu chấm hỏi, trên đường đi xuống lầu liên tục gặng hỏi Finn Wilson xảy ra chuyện gì.
Vừa mở cửa trọ thì cả hai xém chút nữa tông phải người đang đi đến, Finn Wilson không may mắn như vậy nên đã nhào thẳng vào lòng của người cao lớn kia, Serenity Raven ở đằng sau không kịp kéo người lại nên chỉ có thể đứng nhìn, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn người bị y tông, hóa ra là người quen liền cười chào hỏi.
- Anh Liam đến sớm vậy ạ?
- ? - Finn Wilson trong lòng của Liam cũng ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, sáng sớm anh ta đến đây làm gì, sao lúc nào cũng có thể vô tình gặp được người này trên đường vậy?
Liam đỡ eo Finn Wilson cúi đầu nhìn người đang ở trong lòng mình khẽ mỉm cười chào hỏi buổi sáng, mà người nào đó đêm qua còn 'làm nũng' với anh nay lại chẳng thèm đáp lại, lạnh nhạt lùi ra sau kéo khoảng cách với anh.
- À anh đến có việc, hai người đi đâu mà vội thế?
Finn Wilson còn chưa mở miệng nói 'liên quan gì đến anh' đã bị cậu nhóc Serenity Raven dành nói trước, có thể là do hôm qua Liam 'làm anh hùng' xuất hiện và dẹp loạn được đám người kia, nên hôm nay thằng nhóc này có vẻ ngưỡng mộ anh lắm, mắt gần như phát sáng khi gặp người ta luôn mà.
Ban đầu là ai lườm người ta đến cháy mặt còn luôn miệng bảo 'người xấu'?
- Em tính đi thăm cô gái kia, nhưng sáng nay...ưm, anh bịt miệng em làm gì? - Serenity Raven đang tính khai báo sự việc cho Liam như một đầy tớ trung thành, liền bị Finn Wilson bịt miệng lại không cho cậu nhóc nói nữa, cậu nhóc hoang mang tránh thoát khỏi bàn tay của y.
- Cây Dù Nhỏ -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top