Chương 10 : Lệ
Bức tranh mà Mộc An muốn mua lại rất đặc biệt, đó là bức tranh đầu tiên cô mang đi triển lãm trong phòng tranh của bố. Trong hình là một người phụ nữ cao ráo, mảnh dẻ nghiêng nghiêng vành mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lại mộ nụ cười hiền giữa một rừng hoa nắng. Cô chưa từng nói cho bố biết, người cô vẽ trong tranh chính là mẹ, nên khi bố bán bức tranh đi, cô ấm ức mãi không thôi. Người làm triển lãm và kinh doanh nghệ thuật luôn có một quy tắc ngầm, đó là không lộ ra danh tính người mua, không được lấy lại tranh đã bán. Mộc An dù có tìm thế nào cũng không thấy bức tranh đó nữa.
Nhưng từ khi thấy bức tranh vẽ mẹ ở trong viện triển lãm Mặc Miên của nhà Đăng Khôi, Mộc An liên tục gặp ác mộng. Mỗi lần nhắm mắt nằm xuống lại tưởng tượng ra khuôn mặt của mẹ đẫm nước mắt đằng sau vành mũ. Mẹ lúc nào cũng cầu xin cô mang mẹ về treo ở nhà cũ.
Suốt một tuần, Mộc An bị mất ngủ kéo dài, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng như chão. Cô thậm chí còn không dám nằm trên giường nơi mẹ từng nằm qua. Chỉ ngồi ngủ ở chỗ cửa sổ cứng nhắc. Sau có bảy ngày mà Mộc An gầy đi rất nhiều.
Thiếu Nam nhìn cô gầy như vậy, trong lòng lại nổi lên sự xót xa:
- Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu lại xanh xao như vậy?
Quay xuống thì đã thấy Mộc An ngủ gục từ lúc nào. Cậu chỉ còn cách dùng tấm lưng rộng che giáo viên cho cô ấy.
Lại một buổi tối nữa.
Mộc An tỉnh dậy mà hai vầng thái dương ướt đẫm. Nhìn lên đồng hồ đã thấy đồng hổ điểm ba giờ sáng. Không thể ngủ lại, cô bật đèn trong phòng khách, xối nước lạnh lên mặt rồi khoác một tấm chăn mỏng ra ngồi trên ghế. Tay còn pha một cốc trà đặc nóng hơi sánh màu mật ong.
Cô với lấy chiếc điện thoại bàn, run run bấm từng số trong mẩu giấy mà Đăng Khôi kịp nhét vào tay cô trước khi xuống xe vào nhà. Mộc An cũng không trông mong gì việc cậu ta sẽ bắt máy vào lúc ba giờ sáng. Nhưng nếu tiếp tục mất ngủ, cô sẽ lại phải nhập viện mất.
Qủa nhiên Đăng Khôi đang ngủ, cậu để điện thoại trên bàn. Còn nhìn thấy số lạ, định tắt máy ngủ tiếp thì đầu óc thoáng liệt ra tên những người dở hơi có thể gọi cho cậu vào giờ này. Cuối cùng không nghĩ ra ai. Bực mình vì bị phá giấc ngủ, Đăng Khôi bấm nút nghe nói với giọng lạnh xương sống:
- Ba giờ sáng? Nếu không phải chuyện quan trọng thì cẩn thận răng lợi không còn.
Mộc An tay đầy mồ hôi miết miết cái ống nghe, ngập ngừng:
- Đăng Khôi...
Đăng Khôi tỉnh ngủ hẳn, ngồi bật dậy mở điện phòng. Người làm dưới nhà còn tưởng cậu nửa đêm dậy chắc có gì phân phó, mở cửa bước vào. Đăng Khôi phủi tay ý bảo đi ra, đừng làm phiền. Cậu nhớ lại cho kĩ giọng vừa nãy, nghi ngờ hỏi:
- Mộc An?
Mộc An run đến nỗi câm như hến, cuối cùng không chịu được cảm giác tức thở nơi nồng ngực, tay cô liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán đang tuôn ra như suối, hai hàm răng lập cập va vào nhau, mặt chẳng còn lấy nửa sắc hồng. Cô hít thở cho sâu, nghèn nghẹn nói:
- Cậu trả tranh cho tôi, trong tranh có mẹ tôi.
Đăng Khôi biết cô bị bệnh tự kỉ, còn ba giờ sáng ngồi nghẹn ngào trong nước mắt xin cậu trả mẹ cho cô ấy. Không phải bệnh cô ấy lại trở nặng đấy chứ? Nghe nói bệnh này khiến người ta thần kinh không tốt, dễ bị xao động, mất kiểm soát. Chẳng lẽ cô ấy còn băn khoăn chuyện cậu ép cô vẽ tranh đổi cho mình? Cậu nhất thời lúng túng chẳng biết làm thế nào:
- Cậu nói rõ một chút. Tôi không hiểu.
Mộc An còn nghĩ Đăng Khôi giả ý không hiểu, cô sắp kiệt sức đến choáng hết cả đầu nhưng vẫn cố nói vào ống nghe:
- Cậu muốn tôi làm gì cũng được. Nhưng hãy trả tranh lại cho tôi.
Nói xong điện thoại rơi cộp xuống mặt đất. Đăng Khôi gọi dồn vào đầu máy bên này nhưng cô không bắt máy. Cậu lập tức xuống giường gọi người đi đến nhà Mộc An.
Gió đêm rít mạnh trên những thân cây bạch đàn hai bên đường. Đăng Khôi giục bác tài:
- Đường đêm vắng, bác cứ đi hết tốc độ đi.
Xa dừng lại, cậu lao hẳn ra khỏi xe, đập đập trước cửa nhà Mộc An. Không thấy tiếng trả lời, liền cầm đá quăng vỡ một góc ở cửa sổ kính rồi thẳng tay bẻ khóa nhảy vào.
Đàn chó trong xóm nhỏ thấy có tiếng ồn, không ngừng sủa lên đến đinh tai điếc óc.
Đăng Khôi nhìn một lượt trong phòng lại không thấy Mộc An đâu, mới mở những phòng khác tìm thử. Ai ngờ lại thấy cô đang ở chỗ vòi nước. Dáng vẻ tiều tụy chống tay vào thành bồn. Thần trí mê mẩn đến nỗi không nghe thấy tiếng đập cửa, cũng không nghe thấy tiếng kính vỡ, cũng không nghe thấy tiếng cậu gọi lại. Đăng Khôi đi đến nắm chặt vai Mộc An, quay người cô ấy lại xem thử.
Mộc An hai mắt không hồn, nhìn cậu mà trong nét mắt lại chẳng có cậu, tay vẫn còn lau lau vệt máu ở mũi.
- Cậu làm sao đấy?
-......
- Trả lời tôi đi chứ?
-.....
Đăng Khôi liền bế thốc cô vào nhà, đặt xuống ghế, pha lấy một cốc trà gừng ép cô uống. Bên ngoài có rất nhiều người đứng tụ tập.Đêm hôm chó sửa chỉ có thể là ăn trộm. Thấy nhà Mộc An sáng đèn còn cửa kính thì vỡ liền tức tốc xông vào bắt trộm.
Lúc xông vào thì chỉ thấy cậu đang lau máu cho cô. Đăng Khôi méo cả mặt giải thích cho họ hiểu, cả xóm cũng biết bệnh Mộc An nên mới thông cảm đi về.
- Lâu nay tôi thấy con bé ở một mình. Cậu là ai?
Đăng Khôi nhất thời ứng khẩu không nói được. Nói là người thân thì họ không tin, vì cậu với Mộc An chẳng giống nhau chút nào, nói là bạn thì chẳng có bạn nào lại ở nhà nhau giữa đêm hôm thế này. Cậu đành bao biện:
- Cháu là bạn trai cô ấy. Cô ấy đang giận cháu đó mà, còn xấu tính ném vỡ cả cửa kính. Làm mất giấc ngủ của các bác rồi. Thật sự rất xin lỗi.
Đăng Khôi ở cùng cô đến sáng, cuối cùng lại ngủ gật trên ghế lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy đã thấy Mộc An đồng phục gọn gàng chuẩn bị đến trường. Cô còn cẩn thận đắp cho cậu một cái chăn mỏng rồi để hai quả táo vào lòng cậu coi như đồ ăn sáng. Đăng Khôi day day đầu cho tỉnh ngủ rồi lười biếng nói vọng ra:
- Nếu còn mệt thì nghỉ học một buổi đi.
Mộc An đóng cửa đi thẳng. Đăng Khôi cảm thấy Mộc An yêu ghét chẳng rõ ràng, rõ ràng bên ngoài thì tỏ vẻ không ưa vì cậu nhất quyết không bán tranh lại cho cô ấy, một mặt thì vẫn ném cho cậu mấy quả táo chống đói. Cậu chạy ra khỏi nhà để đi cùng cô:
- Cho tôi táo coi như hết giận tôi rồi hả?
Mộc An ném cho cậu một tia khinh bỉ. Chỉ là cô sợ cậu ta chết đói ra đấy thì người ta lại đổ trách nhiệm lên đầu cô. Xong rồi còn phải lo thủ tục hỏa táng, thông báo cho người nhà, đi lấy khẩu cung......
- Không. Tôi lười dọn xác cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top