Chương 7-8-9
Chương 7: Ngao Thần
Sống lưng lạnh toát, bất giác tôi giơ tay lên vổ đầu mình 2 cái:
. Moá ! Đầu tê cứng !
Cái thứ đứng trước mặt chúng tôi bây giờ đã bước ra khỏi bóng tối, nói giống heo cũng ko phải, nhìn kỹ thì giống con bò đực hơn, chỉ khác là không có sừng. Thân thể nó bóng loáng, không có lông – hoặc đã rụng mất. Hàm răng nhe ra ko đóng lại được, nhìn y chang bộ hàm hạ của Ác Long trong OP luôn. Trên cổ nó quấn cộng dây xích tổ bố lòng thòng dưới đất. 2 mắt như 2 bóng đèn cà na mập mờ trong đêm tối, đang nhìn về phía cả bọn gầm gừ:
. Grràooo, grừừ....grừ !
Tôi khìu Lực Ói:
. Ói này, hình như thỉnh thoảng thằng Le cũng hay phát ra âm thanh này đúng ko?
Lực Ói trả lời cụt ngũn, quên cả suy nghĩ:
. Ừ, nó là con chó mà.
Bóng đèn dây tóc hiệu suất 69 KW/H trong não tôi bật sáng, thình lình nhớ ra con này là con gì, không khỏi run rẩy toàn thân tự hỏi thằng Tây chủ mộ này có ông già là người Pháp hay người Á Đông.
Người ta thường nói "chín chó một ngao" tuyệt không phải nghĩa là trong 9 con chó sẽ có 1 con ngao. Vào niên đại xưa, ở vùng lãnh nguyên phía bắc Trung Quốc có truyền thống nuôi chó ngao. Người ta lấy 9 con chó con cùng một mẹ đẻ ra nhốt chung trong hầm tối, tuyệt không cho ăn gì. Để đến khi đói con này sẽ ăn thịt con kia để tồn tại. Rồi con còn sống duy nhất sẽ được lấy ra nuôi nấng cẩn thận và khi lớn lên được gọi là "ngao". Giống chó này to lớn, cực kỳ hung hãn và tinh ranh, lại rất trung thành. Con trưởng thành chơi solo với con bò mộng cũng một 9 một 10. Nên dùng để đi săn hoặc giữ cừu trên lãnh nguyên là số một. Vào cuối thời Nguyễn. Có ông thầy tà ở vùng núi thất sơn, đi đến tận Trung Quốc, mua được một con chó ngao con. Nhưng đem về nuôi tuyệt không cho ăn thịt cá gì. Ngày ngày ông ta tự cắt thịt mình làm bửa ăn tươi sống cho con ngao, rồi đêm đêm dẩn ra nghĩa trang cho nó hấp thụ khí âm. Từ từ lớn lên, con ngao tính nết hun dữ ngày càng dử tợn hơn, thân thể nó béo núc, cứ gặp người lạ như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy. Một ngày nọ, lão thầy tà trói rồi đập đầu con ngao đến chết, tiếng kêu la đau đớn của con vật vang lên khắp xóm. Và kể từ ngày đó ông ta ở ru rú trong nhà ko ra ngoài. Người ngoài nhìn vào chã biết thằng cha hâm não này đang làm gì. Nhưng chỉ gần tháng sau, căn nhà rách nát của lão đã biến thành căn biệt thự nguy nga tráng lệ. Rồi một ngày người ta tìm thấy lão thắt cổ tự vẫn trong phòng riêng, bên cạnh là xác con chó ngao hôm nào, nhưng giờ trên mình mẫy toàn là hình săm, cái đầu bị đập vẫn còn nguyên vết thương đó. Trên ngực nó một cái ngà voi đâm sâu vào ngực, máu đen chảy lênh láng. Kỳ thực nó đả trở thành "Linh Cẩu" và làm tay sai cho lão thầy tà với thuật che mắt cho ông ta đi trộm cướp từ lâu rồi. Nhưng ông ta cũng ko ngờ rằng còn có người cao tay hơn trừng trị. Biết không thể thoát chết nên đã tự kết liểu. Loài Linh cẩu được mệnh danh là thần giử cửa địa ngục. Ai có thể sở hửu 1 con cũng như là con pet cấp 8 vậy. Thời cuối thế kỹ 18 rất thịnh. Nhưng giờ đây trước mặt tôi cũng có 1 con, nhưng chắc nó max lever mẹ rồi. Không là ngao chúa thì cũng thành tinh. Tôi đoán, nó được chủ giao nhiệm vụ canh giữ huyệt mộ này.
Tôi giải thích sơ qua cho cả bọn, đại loại nó là Boss cuối, nguy hiểm, chạy lẹ. Cả bọn cắm đầu cắm cổ chạy ra cửa. Nhưng con ngao thần tinh ranh như lão già 80 tuổi, đâu thể bỏ mất 4 miếng thịt tươi chiên giòn trước mặt, nó nhanh như tia chớp, xoẹt một cái đã đứng chặn trước cửa cả bọn, nhe hàm răng xấu xí khè khè như đang cười đắt chí. Tôi ra hiệu cho Lực Ói và Bình Le chia ra chạy một hướng, còn tôi với ly Ly một hướng, thử coi nó rượt ai. Con ngao thần đứng phân vân mấy giây. Ròi quyết định chọn cặp đôi 1 nam 1 nữ.
. Sao nó ko rượt 2 thằng chó kia nhỉ ?
Tôi thầm chửi mình đen vkl rồi nắm tay Ly Ly cắm đầu cắm cổ chạy, đằng sau là con ngao thần vụt lên, thoắt cái đã tới sau lưng ly ly, hòng chồm tới đớp luôn miếng thịt tươi trắng nỏn mang tên Ly ly
Quay lại đã thấy con ngao thần chồm tới ngay sau lưng Ly Ly, hoảng hồn hoảng vía, tôi kéo thật mạnh tay cô nàng về phía trước, Ly ly té chúi nhũi, cây đuốc trên tay văng ra, lăng lông lốc rớt xuống cái hồ sâu hút bên dưới. Tôi thấy Ly ly tạm thời an toàn, chưa kịp định thần đã cảm thấy có luồng gió lạnh tanh thổi vào gáy. Tôi thầm chửi:
. Bỏ mẹ rồi, vô tình làm hình nhân thế mạng xê ép cho Ly Ly rồi !
Vừa kịp suy nghĩ tới đó, bổng dưng tôi nghe 2 vai hơi nặng, mùi tanh thối xộc lên mũi, không xong rồi, bị con ngao thần này bám vai rồi, giờ nếu quay mặt lại, đưa cái cổ ra, nó sẽ đớp ngay chổ đó, hút hết máu tuỷ, còn chạy thì nó sẽ xé xác. Đây là một dạng đùa giởn với con mồi của loài sói, giống như mèo vờn chuột vậy. Tôi hơi hoảng, cây Trấn Phong Đao run run trên tay như muốn nói rằng: "Đậu má, chơi khô máu với nó đi". Cây đao này có linh tính, nhưng chỉ là một vật, đâu biết nếu giờ tôi quay lại thì sẽ đi đời ngay lập tức. Tôi đứng đó, thầm kêu khổ, cái mỏ của con Ngao thần khè khè bên tai, thúi kinh khủng, đúng là cả năm ko vệ sinh răng miệng có khác. Tôi tự hỏi, giờ này 2 thằng lol kia đâu rồi, đành liều mạng la lớn:
. Đồng chí Le, đồng chí Ói, tổ chức đang cần viện trợ gấp. 2 đồng chí lại đang làm cái chó gì thế. Đm 2 đồng chí.
Vừa dứt lời, tiếng bịch bịch như ai đánh vào bao cát vang lên sau lưng. Thân hình con ngao thần lay động, miệng gào lên ra vẻ đau đớn. Nắm lấy cơ hội kẻ địch sơ sẩy, tôi thật nhanh cúi người xuống lăn qua một bên, thoát khỏi móng vuốt của con Ngao thần mất dạy. Bình Le từ sau lưng cầm cây côn nhị khúc đập xối xả, còn Lực Ói giờ này mới chạy tới, tay cằm săm, vừa định lụi một nhát thì con Ngao đã phắt một cái, nhảy ra xa mấy bước. Tôi nói:
. Làm tốt lắm Le, đợi khi về tôi sẽ đề nghị với tổ chức khen thưởng và thăng cấp cho đồng chí.
Con Ngao bị đánh mấy cái, hình như đã thấm đòn, không còn dám khinh địch nữa. Gào lên mấy cái, phóng tới như một cơn cuồng phong tấn công Bình Le.
Thằng Le cũng đâu phải dân tép rêu, liền nhẹ nhàng lách mình né đòn. Nhưng ai ngờ con Ngao thần quá tinh ranh, đoán biết được đối thủ sẽ né đòn, không nhảy thẳng đến chổ địch mà nhảy sang một bên. Bình Le tưởng mình ngon, ai ngờ bị địch đoán biết trước đường đi nước bước, không khỏi bàng hoàng đờ người ra.
Con ngao hùng dũng, sức mạnh như một con bò mộng, lao tới, đè Bình Le nằm chài bài dưới đất. Thấy vậy, tôi vội chạy tới, nhưng từ đây đến đó cũng mất khoảng 5 giây, sợ rằng lúc đó đầu của đồng chí Le đã rời khỏi cổ rồi. Lực Ói thì ở gần hơn, cu cậu 2 tay cầm ngược mũi săm lao đến, bắt trớn từ trên cao đâm thẳng xuống lưng con ngao (giống ulti Demacia của Garen). Không biết có đâm trúng hay không, nhưng sau đó tôi thấy Lực Ói loạng choạng té, cây săm rơi leng keng gần đó, cái mũi cong sang một bên. Chưa kịp chớp mắt thì bốp một cái, cu cậu đã bị con Ngao thần quay qua vả một bạt tay, sức mạnh kinh hồn của con linh vật đưa Lực Ói lăn quay sang chổ tôi, nằm bất động.
Tôi hoảng hốt chạy lại, may mà cậu ta không sao, trên mặt bị ba cái móng vuốt cào rướm máu, ngước lên nhìn tôi, nói như mếu:
. Mả mẹ da nó cứng quá Sếp ơi !
Tôi ngó cây đao trên tay mình, thiết nghĩ con này là linh vật, vũ khí bình thường làm sao có thể đụng được tới da thịt. Ngoài cây đao này ra, e rằng không có thứ gì giết được nó.
Lúc này Bình Le đang cố gắn la ó giãy dụa, toàn những lời tục tễu khó nghe. Tôi biết không thể chậm trể, giơ cao cây đao chạy lại la lớn:
. Đồng chí Bình Le, tổng tư lệnh đến đây !
Con Ngao thần vốn bản tính cao ngạo, khinh địch, mắt liếc thấy tôi chạy lại nhưng vẫn làm ngơ, vì cây săm nhọn còn chả làm gì được huống chi là cây đao cùn này, nó há miệng đớp luôn vào cổ Bình Le.
Tình thế cấp bách, Bình Le mất mạng tới nơi, tôi lấy hết sức bình sinh giơ cây đao nhúng một phát nhảy tới chém vào lưng con ngao ( giống skill Q nhảy và nện của Jax ). Nhưng vì khoảng cách chưa đủ nên chỉ có mũi đao chạm tới, phẹt ngót một đường từ lưng tới bụng, máu đen từ trong cơ thể con vật phun ra từng tia xịt xối xả. Nó rống lên đau đớn, nó đâu ngờ tấm da dày chắc như thép của mình lại bị chém ngọt như vậy. Tôi nhếch mép:
. Her, Đ* mẹ mày đâu phải cha ! Tao trible kill cả nhà mày còn được.
Bình Le sau một màn ú trym sinh tử gần kề vội lấy lại bình tĩnh an toàn lăn qua một bên. Tôi mặt đối mặt với con ngao thần. Cầm chắc cây đao trong tay, tôi vững dạ hẳng. Con vật bị chém một nhát, cay cú thật sự, dường như bị thương làm nó hăng hơn nhiều, mắt nó long sòng sọc, tựa hồ muốn xông tới xé xác tôi ra. Nhưng nó định xông tới hướng nào thì tôi lại đưa cây đao trước mặt thủ hướng đó. Quả nhiên lần này nó biết sợ, chỉ đứng gầm gừ mà không dám làm gì. Bình Le và Lực Ói lơn tơn đi về phía hướng tôi. Biết trong tay có bảo bối, tự tin lên hẳn, Bình le nói:
. Này, con chó ghẻ kia, khôn hồn thì giơ tay bỏ vũ khí xuống đầu hàng. 3 đánh 1 ko chột cũng gãy *ặc. Mày còn chống đối tổ chức nữa thì đừng trách anh em tao ác. Giết mày xong tao thiến mày luôn.
. Ê, Ói, thịt chó làm gì ăn ngon mày ? – Tôi móc mũi.
Lực ói đáp cụt ngũn:
. Tái, hoặc hấp cơm, nấu canh chua cũng ngọt.
Tôi bỗng nghe lợm giọng, thịt chó mà làm tái ! Đúng là không hổ danh Lực Ói. Vừa định quay qua nói vài câu thì bổng dưng con ngao thần trước mặt gầm lên một cái rồi vụt biến mất. Chưa kịp nhìn ngó xung quanh thì Bình Le đã bị một cái bóng vụt qua húc vào, té nhào, nằm ôm bụng nhăn mặt. Tôi thốt lên:
. Nhanh quá !
Không ngờ con Ngao này thân thủ nhanh kinh hồn đến thế. Vụt cái nữa, Lực Ói phi thân vào tường, chuyển sang màn hình trắng đen, hết khả năng chiến đấu. Con ngao bay lên đánh một đòn rồi lại thu mình vào chổ khuất tối làm người ta hoa mắt, khó mà tránh né được.
Giờ đây chỉ còn mình tôi đứng trơ trọi, tất cả hy vọng tôi trông chờ vào cây đao cầm trên tay. Bỗng tôi nghe có làn gió lạnh thổi vào gáy, biết có biến, thật nhanh tôi quay lại sau lưng, cầm đao xả xuống. Nhưng chỉ chém vụt vào khoảng không. Con ngao đã vòng ra sau từ lúc nào, lấy móng vuốt cào trên lưng tôi một đường rát rạt, cái áo rách tẹt một cái. Rồi nó lại vụt vào bóng tối biến mất. Tôi nghe lưng mình tê rần, máu rĩ ra ướt nhẹp. Lúc này tôi hoảng loạn, tay cầm đao múa lung tung trong tuyệt vọng, chút bên này, tý bên kia, một loạt ulti vào không khí, hy vọng là con Ngao thần lao ra đâu đó và hứng một đao cũng được. Nhưng nó đâu ngu như tôi tưởng. Quơ loạn xạ tào lao xả skill một hồi cũng hết mana, tôi mệt mỏi đứng thở hồng hộc, tôi biết lúc này có thể bị địch tấn công bất ngờ. Nhưng địch trong tối, ta ngoài sáng, biết làm sao bây giờ. Và rồi nó cũng đến, tôi thấy xương sống mình nhói lên một cái, mắt nổ đom đóm, mắt hoa đi. Cảm thấy thân thể mình đang bay lên không, rồi đập vào cánh cửa sắt ở lối ra vào, té phịt xuống, si cà que. Cây đao trong tay vẫn run lên bần bật giống sếch toy, như muốn kêu tôi dậy chiến đấu tiếp.
Con Ngao chầm chặm bước đến trước mặt, lưởi nó thè ra, nhỏ dãi tận hưỡng thành quả chiến thắng. Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn. Rồi lại bất lực phục xuống chịu chết.
. Pang !! Pang !!
Tiếng súng chát chúa vang lên trong đêm tối. Tiếp đó tôi cảm thấy nước gì ươn ướt rơi xuống tay, tanh rình, khẽ ngẩn đầu lên, tôi thấy 2 hốc mắt của con ngao thần đen ngòm, một tròng mắt rớt luôn ra ngoài, lăn tròn trên mặt đất. Máu đen chảy thành dòng xuống đất. Con vật mất tầm nhìn lại bị bắn vào chổ hiểm, đau đớn gào rống ầm lên, nằm xuống lăn lộn dưới đất. Thì ra Ly Ly kiếm đâu ra được cây súng lục, đúng lúc tôi sắp tèo mà đến ứng cứu. Cô nàng biết con vật này mình đồng da sắt, chỉ có chổ 2 bóng đèn cà na này là điểm mềm nhất. Nhưng tôi không ngờ tay nghề của Ly Ly lại khá như vậy, súng trên tay cô nàng cũng có sức công phá ghê gốm, bắn một phát xuyên qua luôn 2 lổ mắt của con quái vật.
Tôi reo lên phấn khởi trong lòng, thầm nhủ nhân cơ hội này kết liểu luôn con chó ghẻ này. Tuy thân thể ê ẩm từ trên xuống dưới nhưng tôi cũng ráng vận luôn mấy phần trăm sức lực cuối cùng ngồi dậy. Sợi dây xích lòng thòng trên cổ con ngao thần bây giờ đang nằm trước mặt. Tự vạch ra kế hoạch cho mình, tôi thật nhanh chồm tới nắm chặt, dùng sức hòng lợi dụng dây xích kéo con quái vật ra ngoài khe cửa. Không hiểu là vì con quái cẩu này nặng hay là tôi không còn sức mà hai tay cảm thấy nặng như chì, hì hục một lúc mà mới nhích được mấy cm, con ngao giẩy dụa dử dội, khiến tôi té nhào, tay tê rần. Bình Le và Lực Ói cũng đã ngồi dậy nổi, bèn cùng Ly Ly chạy lại giúp. Con ngao bị mất tầm nhìn, cố gắn chống cự, giãy đành đạch trong vô ích, bị cả bọn mắm môi mắm lợi lôi xềnh xệch đi mà chẳng làm được gì.
Khe hẹp trên cái cửa sắt nặng nề vừa đủ để cái đầu con ngao chui tọt qua. Tôi một đưa chân lên đạp mạnh vào cánh cửa cho ép chặt vào cổ con quái vật, 3 người còn lại nắm cộng dây xích kéo mạnh ra. Nửa thân thì ở bên trong, cái cổ bị cánh cửa kẹp cứng, giờ nó như con cá nằm trên thớt, mặc tình cho chúng tôi hành xác. Cả bọn đã mệt lã, tôi không muốn đêm dài lắm mộng, 2 tay giơ cây đao lên cao, phun một bãi nước miếng vào mặt con Ngao thần:
. Đi ăn cứt đi, đồ con chó !
Cây đao vụt xuống, tiện phăn cái đầu con ngao ngọt sớt. Đến khi chắc chắn cái thủ cấp đã rớt xuống, lăn tròn trên đất tôi mới dám ngồi phịch xuống thở phào nhẹ nhõm...
Cái xác con Ngao thần đứt đầu bổng dưng xì khói, toả ra mùi thối nồng nặc rồi từ từ xẹp xuống như bánh xe cán phải đinh. Cả bọn mồ hôi ướt trán, bịt mũi nhăn mặt. Thấy trên thắt lưng Ly ly còn giắt cây súng lục, tôi hỏi:
. Ở đâu ra bà kiếm được thứ đó ?
. Tui tìm được trong mấy cái hòm đồ tuỳ táng kế bên cái quách, đây là súng lục kiểu MAS 1873, là loại súng cổ, cha tui cũng có một cây. Với lại hồi đi du học tui cũng có tập bắn súng.
Tôi thầm nhũ trong bụng không ngờ mình có cô bạn đa tài thật. Không như 2 thằng kia, tối ngày nghịch ngợm phá phách đủ thứ.
Nghỉ ngơi đôi chút, cả bọn chui vào trở lại mộ thất. Cây đuốc của Ly Ly lúc nãy lăn rớt lăn xuống cái hồ lớn. Ngọn lửa vẫn còn cháy leo lét hắt lên, tôi ló đầu ra ngó xuống. Vừa thấy thứ bên dưới, da gà không khỏi dựng đứng, gáy tôi lạnh ngắt, trân mắt đứng đờ người ra. 3 người còn lại cũng chồm lên nhìn. Cả bọn hình như đang đứng đối mặt với một địa ngục trần gian, đi đến lãnh địa của thần chết.
CHƯƠNG 8.1
HỒ VŨNG LINH
Cả bọn đứng chôn chân tại chổ, mắt nhìn trân trân xuống dưới. Ánh sáng bập bùng của cây đuốc soi rõ một góc dưới đáy cái hồ bự này là một đống vô số xương cốt hổn tạp. Đầu lâu xương xẩu, thứ gì cũng có. Theo như tình hình này thì khắp cái hồ toàn là xương và xương. Nghĩ lại cái thằng cha chủ mộ này cũng ít có tàn ác lắm. Chết thì chết mẹ cho rồi, còn lôi theo cả đống nô lệ chết theo để qua thế giới bên kia có người hầu hạ. Lực Ói không kìm nổi sự bực tức:
. Thằng cha Tây này sống thất đức quá, nhất định con cháu sau này đẻ ra không bao giờ có lổ đít.
Đứng đối mặt với hàng đống xương cốt thế này, thần trí của tôi không khỏi bất ổn, mồ hôi lạnh đổ ra trên trán. Những lúc này tôi cực kỳ thèm hơi của khói thuốc. Mò mẩm túi quần, chợ thấy cái gì cồm cộm. Thì ra là mảnh giấy của sư trụ trì lúc tối đưa cho tôi chưa kịp đọc. Mảnh giấy vàng úa ghi chi chít những chữ, tôi đọc sơ qua, thì ra đây là lịch sử của mảnh đất Vũng Liêm này.
Vào những năm Pháp thuộc, khởi nghĩa nông dân ở đây diển ra rất mạnh, chủ tỉnh Vĩnh Long là thằng cha Alix Salicetty liên tục nhiều đêm mơ mình bị Phát quan xử tử và bị chém đầu. Ông này tuy là người Pháp, nhưng rất tin phong tục của người Á Đông. Biết số mình sắp tận, đâm ra lo lắng, ngày đêm trằn trọc suy nghĩ, làm sao để sau khi chết rồi có thể đắc đạo thành thần tiên chứ không phải bị đày xuống 18 tầng địa ngục. Một hôm, có một lão già xin vào gặp mặt, hiến kế cho ông để sau khi chết có thể thoát kiếp luân hồi, đắc đạo mà lên trời sống ngang tiên phật. Lão già bảo ông Tây kiếm cho được 2 con chó ngao giống tốt và 2 con mèo đen sinh vào tháng 3 âm lịch. Ngày ngày cắt thịt người sống cho nó ăn, đêm đến cho ngủ ngoài nghĩa địa. Đến khi ông qua đời, phải lập quan quách ở địa điểm phong thủy. Sau đó, thả 2 con linh miêu vào cánh rừng gần đó che mắt quỷ vô thường và Phán quan đến bắt hồn. Và phải giết người làm đồ tuẩn táng, càng nhiều càng tốt, đặt tất cả xung quanh cạnh quan quách. Cuối cùng là 2 con Ngao thần suốt đời canh giữ ngôi mộ, ngăn cho tất cả vong linh bị tuẩn táng thoát ra ngoài. Đời đời phục vụ chủ mộ, vạn kiếp không siêu sinh.
Đọc đến đây tôi chợt nghe lợm giọng. Thằng cha này quả thật quá sức là mê tính và tàn ác. Thử hỏi lúc đó lảo già kia kêu ông ta ăn shit để thành tiên chắc ổng cũng xử luôn không ngại ngần.
. Đọc tiếp đi ông, còn đoạn nửa kìa – Ly ly lên tiếng.
Tôi thổi phù làn khói thuốc vào bản mặt của Bình Le đang chăm chú rồi mặc kệ cậu ta ho khụ khụ chửi um xùm giơ miếng giấy lên đọc tiếp.
Ông tỉnh trưởng nghe vậy thì vui ra mặt. Thưởng rất hậu hĩnh cho lão già nọ rồi bắt tay vốc hết tiền của ra sức làm một cái mộ thất cho riêng mình. Đến khi sắp hoàn thành thì bổng dưng lảo già kia đột nhiên biến mất không tăm tích. Ông tỉnh trưởng cũng mặc kệ, dù gì cũng tạm gọi là xong rồi, cần đek gì ông kia nửa. Nhưng kể từ khi lảo già mất tích, một trong hai con ngao dở chứng, ban đêm tru tréo om sòm, không chịu ăn thịt người sống nữa, rồi một ngày cũng biến mất giống lão già kia. Chưa kịp đi tìm thì nghĩa quân nông dân đã kéo đến tấn công. Đầu năm 1872, ông tỉnh trưởng bị giết chết. Thuộc hạ của ông bắt tay với Trần Bá Lộc lấy danh nghĩa trả thù cho tỉnh trưởng mở cuộc càng quét khắp vùng đất này. Thực dân pháp cực kỳ tàn ác, đi đến đâu giết đến đó, dùng đủ hình thức tra tấn. Đàn ông thì chặt đầu, đàn bà thì hiếp xong giết, có người còn bị đổ keo dán rồi đánh vào cửa mình đến chết....trẻ em thì bỏ vào cối giã như giã gạo,...vô cùng tàn ác. Những người dân vô tội bị giết như kiến, xác chết chất đống không đếm xuể, tất nhiên tất cả đều được quăng hết xuống hồ tuẩn táng nơi mộ của ông tỉnh trưởng thành một vũng xác. Mọi thứ đều được dàn dựng theo như dặn dò của lảo già, chỉ có đều là giờ chỉ còn có 1 con ngao duy nhất được bố trí để canh giữ oan hồn trong mộ thất.
Về sau, người dân ở đây rất thường thấy oan hồn hiện ra hằng đêm trong rừng, người thì cụt đầu, người gãy tay,... Dường như 1 con ngao đó không đủ sức áp giữ những oan hồn tội nghiệp này. Họ thoát ra phá phách đủ thứ, nhát người, bắt hồn,... Ai lở dại đi lạc vào rừng là coi như xác định ko có đường về.
Vì xác chết chất thành vũng (hay còn gọi là ao hồ), linh hồn lại hay đi phá phách nên người ta gọi vùng đất này là Vũng Linh (Vũng Linh Hồn) hay Hồ Vũng Linh. Sau này đọc trại đi là Vũng Liêm bây giờ vậy.
CHƯƠNG 8-2
HỒ VŨNG LINH
Vậy là mọi chuyện đã rõ. Bắt đầu là chuyện chú tểu A Nghĩa bảo trong rừng này có ma rồi tele mất xác, rồi 2 con Linh Miêu màu đen, đến căn miếu nguỵ trang ở trên. Còn con chó đội nón chống gậy tôi gặp trong mưa tám phần là con chó bị mất tích rồi. Có lẽ lúc đó lão già kia vì vinh hoa phú quý mà làm chuyện thất đức, biết là sẽ hại rất nhiều người, sợ trời phạt nên mới bỏ trốn. Con ngao kia chắc là có linh tính, không muốn tiếp tay cho lão tỉnh trưởng kia nên cũng ra đi, ngày ngày ở trong rừng tu thành chánh đạo, như tôi thấy là đã đi được 2 chân, đầu đội nón, tay chống gậy. Chắc cũng khoảng vài thế kỹ nữa sẽ đắc đạo. Hờ hờ, nghe nản vkl, thảo nào ông tỉnh trưởng này muốn 1 bước thành tiên luôn chứ ko thèm ăn tàu hủ nhai rau muống tu đạo tích đức mấy trăm năm râu dài tới rún. Còn con Ngao thần xấu xí kinh dị ma mị tinh ranh trong này sau khi xây mộ xong, ở trong này ngày ngày ăn thịt người thúi rửa chất thành núi dưới hồ suốt hơn trăm năm, sống trong môi trường đầy âm khí nên phát triển theo hướng khác, trở thành một con quỷ không hơn không kém.
Bộ ghế làm bằng gỗ sưa đỏ quý hiếm đặt trong chùa chắc là để trấn áp các oan hồn quanh vùng. Sưa đỏ là loài thực vật kỵ tà, có mùi thơm tự nhiên khắc chế các loài kiến, mối, mọt,... càng để lâu càng bóng. Trong tờ giấy còn ghi thêm tổ tiên đời trước của sư trụ trì là công nhân xây dựng lăng mộ này. Công trình được xây dựng bí mật trong lòng đất. Sau khi xây xong, thằng cha tỉnh trưởng ra lệnh cho xử bắn hết công nhân hòng giết người diệt khẩu. Ông nội của sư trụ trì may mắn trốn thoát ra ngoài, rồi đi biệt xứ mấy mươi năm mới thoát khỏi lưởi hái của thần chết. Phía sau tờ giấy còn vẽ một bảng vẽ cấu trúc lăng mộ này, thấy cũng hơi lằng nhằng, phần vì ánh sáng đèn dầu mập mờ, tôi không quan tâm lắm, chỉ liếc sơ qua, đại loại là hình tròn và có cái ốc đảo đặt quách ở giữa, xung quanh vẽ mấy hình đầu lâu xương chém, không có gì đặt biệt. Tôi thầm chửi mình đầu óc lú lẩn quên trước quên sau, phải chi lấy xem sớm một chút chắc chắn sẽ có lợi hơn nhiều. Không biết trời xui đất khiến ra sao mà Ly ly lại chạy vào đúng chổ này mới thốn.
. Đồng chí tỉnh trưởng này quả thật là ác vải cả đái, lần này tao không hốt hết đồ tuẩn tán trong này tao không phải tên Bình Le. Xong đem thủ cấp của ổng về cho con chó nhà tao gặm, gặm xong đem ra lót đít cho tao dể ỉa. Cái đậu má mà !
Bình Le nhảy tưng tưng lên. Cả bọn nghe xong không khỏi tức giận cho cái tên tỉnh trưởng coi mạng người như cỏ rác. Vì lợi ích không đâu tới đâu của riêng mình mà giết một đống người. Không biết sau khi ông ta ngủm củ tỏi có được thành thần tiên như toại nguyện chưa nữa.
Cả bọn nhằm thẳng đến hướng cái quách kia mà đi, đến tới bên đầu cầu nhìn qua, thấy có một cái quách đồng tổ bố nằm đó, kim ngân châu báo đính trên quách vẫn còn sáng lấp lánh, 2 bên là 2 hộp đồ tuỳ táng to cở cái tủ lạnh, một cái lúc nãy bị Ly ly bật nắp để lấy súng. Ly ly nói:
. Hồi nảy tui nghĩ chủ mộ là quý tộc thời Pháp thuộc, biết chắc chắn sẽ chôn súng theo. Bèn chạy qua đây lục lọi. Lúc gấp gáp chạy qua chạy lại cây cầu không ngờ dưới chân là nơi chôn thân của hàng trăm hàng ngàn người.
Cả bọn từ từ nối đuôi nhau đi qua cây cầu nhỏ. Nơi đây bị bịt kín, không biết gió ở đâu từ dưới chân thổi thốc lên lạnh tanh. Tôi vội kêu cả bọn nín thở, đề phòng khí âm hít vào sẽ tổn hại dương khí. Vừa bước chân lên cái ốc đảo đặt quách đá ở giữa, luồng gió cũng biến mất. Cứ tưởng như những oan hồn tội nghiệp bên dưới đang thổi gió động viên chúng tôi khai phá mộ của tên ác bá này.
CHƯƠNG 9
KHAI QUAN
Cái quách bằng đá nằm chần ngần ở đó, xung quanh được cẫn rất nhiều kim ngân châu báu. Mắt Bình Le sáng rỡ, chạy lại toan gỡ lấy. Nhưng tất cả đều được cẫn sâu vào trong, cu cậu hụt hẫn cầm côn nhị khúc đập bôm bốp, hi vọng mặt quách sẻ bể mà rớt ra. Tôi ko ngờ nó rất láng và nhẵn, sờ vào mát lạnh, lại cứng, mắt thường nhìn vào cứ tưởng châu báu được đặt lồi ở ngoài. Bình Le buồn bã từ bỏ ý định, quay qua 2 hộp đồ tuỳ táng, thấy một hộp toàn là đồ quý giá: ngọc trai, nữ trang, vàng thỏi,... đầy cả rương. Cu cậu thích chí quá vơ vét lia lịa bỏ vào túi quần túi áo, nhét sang cả người tôi và Lực ói. Tôi thấy Ly Ly đang loay hoay với rương tuỳ táng còn lại. Rương này toàn là đồ vật sử dụng hàng ngày của thằng cha tỉnh trưởng lúc còn sống. Cây súng của Ly ly tìm được có lẽ lúc sinh thời là vật ông này thích nhất, được bảo quản rất kỹ càng, tất cả đạn và súng đều được đựng trong bọc dầu nên nhìn như còn mới và vẫn hoạt động tốt. Tôi lục lọi, thấy còn đủ thứ đồ linh tinh như nón, tẩu thuốc,... Toàn là đồ cổ, mấy thứ này bây giờ đem ra đấu giá cũng được một mớ tiền. Tôi cởi áo khoát, gói tất cả lại quăng cho bình le. Trước khi qua cầu tôi đã xác định là vơ vét hết đồ của thằng ác bá này nên gom sạch không chừa món nào.
Sau khi đã gom hết đâu đó đàng hoàng. Bình Le hỏi tôi:
. Sếp này ! Mày nghĩ trong cái quách bự này có thứ gì bán được tiền ko ? Đã chơi thì phải khô máu. Nếu trong đó không có đồ giá trị thì cho tao mở ra ỉa một bãi lên đầu lâu thằng tỉnh trưởng rồi đóng lại cũng được.
3 chúng tôi xắn tay áo khum xuống dùng sức bật cái nắp quách qua một bên. Nằm bên trong là một cái quan tài bằng gỗ ngọc am, qua hàng trăm năm vẫn sáng bóng, bên trên đính một hàng huân chương tè le hột me, qua thời gian đã bay màu hết, không có giá trị. Tôi thầm nhủ ông tỉnh trưởng khốn kiếp đã vơ vét không biết bao nhiêu của cải sức lực của dân chúng, đến quan tài cũng làm bằng loại gỗ ngọc am thượng hạng, thời xưa chỉ có vua chúa hoặc quan lớn mới có vinh dự táng trong loại quan tài này. Đầu quan tài còn có một cái hộp gỗ to bằn cái nồi cơm điện đặt ngay ngắn, bên trên hoa văn bông hoa rất tinh xảo,. Bình Le ôm lên trầm trồ:
. Đù mẹ, nhìn đẹp zậy chắc ở trỏng có đồ quý.
Bình Le luống cuống mở ra luôn, ngó mắt nhìn vào bên trong thì mặt tái lét, miệng lắp bắp nói không thành lời, tay run đánh rơi luôn cái hộp xuống đất:
. Mmmoá... Cái thứ gì đâyy ?
Cái hộp rơi xuống, bên trong có nước nhớt chảy tràn ra lên láng, còn 1 thứ lăn ra, đó là một đống thịt bầy nhầy, giống như phá lấu bao tử heo. Tôi cầm đuốc quơ lại xem cho kỹ. Bổng thấy miệng lạc nhách, xương sống lạnh tanh. Nằm một cục trước mặt tôi bây giờ là một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, nhưng chưa thực sự hoàn thiện, đã có đủ ngũ quan, nhưng đầu chưa có tóc, dây rốn còn lòng thòng, mắt nhắm nghiền. Chắc cũng được vài tháng tuổi, nhìn hết sức quỷ dị và kinh tởm. Ly ly la toán lên một cái rồi quay mặt chổ khác không dám nhìn nữa. Lực ói nhăn mặt xuýt xoa:
. Phải chăng đây là con Thiên Linh Cái ?
Tương truyền vùng Nam Bộ có thuật luyện Thiên Linh Cái. Người luyện được thuật này có thể đi mây về gió, làm việc quỷ không hay, thần không biết, ngoài ra nghe nói còn có thể tàng hình, điều khiển âm binh,... Điều kiện để luyện được là cần một cái bào thai không quá 8 tháng, phải trục sống ra khỏi cơ thể mẹ. Sau đó cho thai nhi vào một cái hủ, ngày ngày thắp hương, cúng vái đủ thứ, tối cũng phải ôm nó mà ngủ,... Nói chung là vô cùng cầu kỳ và phức tạp. Dần dần cơ thể con Thiên Linh Cái sẽ tiết ra một loại nước trong và đặt sệt, đến khi cái hũ đầy nước, bào thai ngập hoàn toàn trong đó thì coi như thiên linh cái đã luyện thành công, làm bàn thờ trong nhà như bàn thờ ông địa. Mổi lần đi ra ngoài hoặc cần giúp gì thì lại bàn thờ đốt nhang khấn vái, tức thì mọi việc sẽ như ý muốn. Tôi còn nghe nói Thiên Linh Cái lâu năm còn có thể cử động và nói tiếng người. Khi luyện người luyện phải lập lời thề, nếu vi phạm sẽ bị nó vật. Nặng chết không toàn thây, nhẹ thì điên điên khùng khùng. Ông tỉnh trưởng này có chức có quyền, tiền xài ko hết mà còn luyện ba cái thứ này. Thật thất đức vô cùng.
Trước mặt chúng tôi bây giờ cũng có một con như vậy. Tôi lấy mũi đao khều khiều thử, thấy không có động tĩnh gì bèn nói:
. Chắc lâu năm quá nó ngủm củ tỏi cmnr, ko có gì đâu, tốt nhất là kệ con mẹ nó. Mau mau giở cái hàng ra, kiếm xem đồ quý gì ko rồi chuồn lẹ. Tao thấy nơi này ko tiện ở lâu, kinh kinh sao ấy !
3 thằng quay lại công việc chính, lúc liếc qua con Thiên Linh Cái, thấy hình như miệng nó khẽ mỉm cười, tôi hơi hoảng, dụi dụi mắt vẫn thấy còn bình thường. Gay mắt bực mình, tôi co chân đá binh một phát, cái bào thai văng xuống luôn cái hồ xác bên dưới. Bấy giờ tôi mới thực sự yên tâm.
Cái quan tài đóng kín mít, hai bên mổi bên có 3 cái chốt cố định bằng sắt, tôi lấy thanh đao vụt vài cái, chẳng mất mấy chốc đã phá được hết. Gỗ ngọc am sáng bóng như gương, bị tôi chém trật vài cái trúng vẫn không trầy trụa gì. Cái quan tài này so với bộ ghế sưa đỏ trong chùa giá trị cũng một chín một mười chứ chẳng chơi. Ly ly cầm đuốc cho 3 thằng bọn tôi mắm môi mắm lợi đẩy cái nắp quan tài ra. Không ngờ cái nắp này còn nặng hơn cái nắp quách bằng đá nửa. Đúng là gỗ quý có khác. Hì hục một hồi cái nắp cũng xê dịch, vừa hé được một khe hở thì tôi nghe một mùi thơm nhẹ phảng phất từ trong bay ra. Lúc nãy tôi nghĩ nó phải là mùi thúi quắc tanh hôi đặc trưng chứ, nên cả bọn đã xức gần hết chai dầu của Lực Ói lên mũi. Bình Le nói:
. Thơm quá mậy. Thằng cha này cũng xí xọn thiệt, lúc chết cũng còn xức dầu thơm đầy lên mình. Bộ ổng tính chết xong thành tiên lên trời đi kua tiên nữ à ?
Vũng Linh Du Ký – Phần Cuối
Tôi cười:
– Mày ngu vãi, đây là mùi của tinh dầu Ngọc Am. Mấy ngôi mộ cổ thời Lý thời Trần người ta đào lên cũng đầy mùi này. Xác được ngâm trong dầu Ngọc Am thì để ngàn năm cũng không bị thối rửa. Ông tỉnh trưởng này còn hơn cả mấy ông vương hầu thời xưa của VN nữa, quan tài được làm bằng gỗ xịn, xác thì ngâm trong dầu cao cấp. Tất cả mấy thứ này đều là vơ vét của dân đen mình mà ra.
Bình Le vổ đùi đen đét, hiếu kỳ đòi mau mau gỡ nốt cái nắp quan tài ra cho nhìn rỏ mặt cái xác bên trong hình dáng ra sao, nhiều khi còn nhiều đồ quý cất dấu ở trỏng. Để đây cả trăm cả ngàn năm thì phí mất của giời.
Ly Ly rọi đuốc cho 3 thằng lịnh khịnh khum lưng nhăn mặt kéo hết phần còn lại của nắp quan tài. Ông tỉnh trưởng này mưu mô xảo trá, cất giấu mộ phần của mình giỏi cở nào cũng đâu nghĩ ra gần trăm năm sau có 4 đứa sinh viên quèn vào đây mà quật sạch bách đồ tùy táng, còn gở cả quan tài ra. Nếu linh hồn ông này biết chắc cũng phải tức đến đổ mồ hôi zái. Nghĩ đến đó, tôi nhếch mép cười, lấy sức đẩy thật mạnh lần cuối cùng. Nắp quan tài nặng trịch bật ra, bên trong quan tài là xác một người đàn ông to lớn ngập trong dung dịch dầu Ngọc Am trong vắt, mặc quân phục của người Pháp y như trên TV. Khuôn mặt tươi tắn như đang nằm ngủ. Mũi cao, chân mày rậm, để thêm hàng râu dê mới nhìn liền thấy không có cảm tình. Lực Ói nói:
– Cả đời sống sung sướng, hành hạ bóc lột người VN mình cho đã, cuối cùng cũng là một cái xác không hồn. Nhìn cái mặt là một đạp một đạp, chi bằng cho một mồi lửa vào thiêu rụi hết.
Tôi gật đầu đồng ý, cũng chẳng biết cái tinh dầu Ngọc Am này có bắt lửa không nữa, đành lấy đuốc đưa vô mồi đại. Tôi nghĩ đã là dầu thì phải bắt lửa chứ, không bắt lửa thì ai mà gọi là "tinh dầu". Ai ngờ mới đưa cây đuốc đến gần quan tài, chợt tôi thấy nét mặt xác chết hình như chao lại đôi chút, rồi từ từ nhăn nhó, rồi cả cơ thể ông tỉnh trưởng rung rung dưới ánh đuốc, lớp tinh dầu trong quan tài hơi gợn sóng. Tôi thất kinh, đậu má không lẽ ông nội này chết cả trăm năm nay đội mồ sống dậy hả trời. Tôi nhảy lùi về một bước, cầm chắc cây đao trong tay, bên cạnh Bình Le và Lực Ói biết có biến cũng đã chuẩn bị tinh thần sẳn, có thứ gì giống như xác chết của ông kia lao ra trong quan tài là 1 2 3... chạy liền. Lúc bấy giờ không ngờ tinh dầu trong quan tài bổng dưng đổi màu thành đỏ, rồi sôi lên ùng ục, càng ngày càng dâng lên, trào cả ra ngoài. Mùi thơm thoang thoảng lúc nảy giờ trở thành mùi nồng nồng. Tôi nghe mùi này quen quen. Chết ! là H2SO4, tôi hiểu ra tình thế bây giờ, không kịp giải thích, chỉ la lên một tiếng rồi dắt 3 người còn lại nhắm phía cửa chạy thật nhanh. Vừa chạy, tôi vừa nói trong gấp gáp:
– Tụi mình mở quan tài là vô tình ấn luôn nút tự hủy đó, cái nước đỏ đỏ xì khói đó là axit sunfua rít, thằng nào còn yêu bà già thì chạy thiệt nhanh ra cửa, tới khi nó trào ngập chổ này thì cả đám chôn thây ở đây zí ổng luôn.
Nào ngờ, cánh cửa sắt nặng nề còn dấu máu của con Ngao Thần đã bị đóng kín mít từ đời nào. Bình Le chạy lại đá, đạp, xô, dựa, quỳ, lạy,... cánh cửa vẩn y nguyên lạnh tanh. Tôi ngồi phịch xuống, thở dốc:
– Tiêu rồi !
Tôi đã quá chủ quan, các ngôi mộ cổ thường có hàng tá cạm bẫy, tuy nhiên, còn có cạm bẫy cuối cùng, đó là tự hủy. Kẻ trộm mộ dù có tài giỏi đến đâu, lấy được hết đồ tùy táng, hí hửng chạy ra ngoài, nào ngờ các cơ quan đã tự đóng kín từ đời nào, nhằm mục đích chôn sống kẻ cả gan dám trộm mộ, và tất nhiên tất cả sẽ bị phá hủy hết. Bọn tôi bây giờ đã rơi vào trường hợp này, mấy cộng gân trên trán tôi giựt giựt. Axit thì vẫn tràn đến với tốc độ chóng mặt, từ quan tài, chất a xít màu đỏ tuôn ra như suối, chắc cũng tầm vài phút sẽ ngập đến chân. Ly ly vẫn là người bình tĩnh nhất, hỏi tôi:
– Tấm bảng đồ hồi nãy đâu.
Tôi ngơ ngác, bản đồ éo nào nhỉ, giờ không lo kế thoát thân, lo coi bảng đồ làm gì. Tôi quát lên:
– Chết đến đít rồi, còn bản đồ gì nữa ?
– Cái tờ giấy lúc nãy ấy, nhiều khi trong tấm bảng đồ có vẽ con đường bí mật nào đó thì sao, ông không tự hỏi tại sao những người thợ lúc xưa ở đây trốn ra được khi bị nhốt để diệt khẩu ?
Bóng đèn cà na trong đầu tôi sáng lên, lật đật móc tờ giấy lúc nãy ra, coi thật kỹ từ trên xuống dưới, đúng thật là có vẽ một lối ra, giống như một cái hang nhỏ bên mạn sườn của khu mộ. Đối chiếu với thực tế, lối ra đó nằm gần ngay chổ chúng tôi phát hiện ra con Ngao Thần. Cả bọn mừng như được ăn cổ, quíu đít quíu khu chạy đến lối ra. Đây là một cái hang nhỏ, đủ một người chui vào, trong bóng tối rất khó nhìn thấy, nếu không để ý cũng không biết có nó ở đó, tôi cũng không biết thông ra tới đâu, mấy chục năm rồi, không biết có bị sụp lở gì không, bên trong tối om, 2 cây đuốc cuối cùng cũng đã cháy gần hết. Thôi kệ mẹ nó, cứ chui vào đã, tới đâu tính tới đó, Bình Le và Lực Ói đi trước, Ly ly đi giữa, cuối cùng là tôi. Đường hầm chật hẹp, đi phải khom lưng, không khí ở đây không được lưu thông nên rất khó thở, tốc độ đi càng ngày càng chậm. Tôi thấy kiểu này không xong rồi, dòng a xít hôi rình chắc đã bám đến đít, cái mùi đặc trưng của nó vẫn thoang thoảng bên mũi. Tôi nói:
– Các chú có đi nhanh lên không, đậu má thứ a xít này mà dính vô da một cái là còn tệ hơn lúc bà mập Thuận bị phỏng nữa đó. Da đít mày nó bắt đầu tróc lên, thịt bên trong ass của mày lồi ra, đỏ lòm, vàng khè... Nếu 2 thằng mày còn muốn có vợ đẹp con ngoan thì đi nhanh lên, có mệt cũng phải ráng.
Trả lời tôi là những tiếng thở mệt nhọc của 2 thằng cốt, Bình Le miệng lúc nào cũng lốp bốp, lúc này còn không nói chuyện nổi. Tôi thấy nong nóng nơi gót chân, dưới ánh đuốc lờ mờ thấy bàn dò mình đã gần ngập trong dung dịch màu đỏ lúc nãy. Tôi la lính quính lên:
– Đậu má, nó bò tới rồi, nhanh lên đi 2 thằng l**.
Biết tình huống cấp bách, cả đám dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh trong cái hang nhỏ hẹp. Hên đôi đóc tờ của tôi là hàng hiệu, a xít chưa đụng tới da. Nếu mà lúc trước mua loại đóc tờ giả là giờ này ăn shit rồi.
Cả bọn chạy được một chút thì cái hang có vẻ rộng từ từ ra, rồi lớn dần thành một cái động, khoảng bằng cái nhà dân, trước mặt là một hồ nước nhỏ. Tôi móc bản đồ ra, trong đó vẽ cuối đường hầm là một cái hồ, kế bên cái hồ là sông Măng Thít. Vậy có nghĩa lặn qua cái hồ này là ra tới cửa sông và thoát ra ngoài, tôi mừng rơn, vội vã cởi bỏ quần áo ngoài cho nhẹ, Bình Le và Lực Ói thì tiếc mấy món đồ tùy táng nên cho hết các thứ vào áo khoát của Bình Le rồi bó lại như tai nải của Đường Tăng. Ly ly đứng chần chừ, ấp úng:
– Tui, tui hông biết lội.
Cả đám nhìn nhau, ánh mắt của 2 thằng kia nhìn tôi chờ đợi:
– 2 thằng tôi bưng đồ rồi, cái nhiệm vụ này là của đồng chí đấy !
Haiz, thôi kệ, ai biểu mình biết lội, nhà ở gần sông từ nhỏ mần chi. Tôi bảo Ly ly:
– Bà cứ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi nín thở, ôm tui thiệt chặt. Còn nhiu để tui lo.
Thế là 2 thằng lol kia đi trước, tôi và Ly ly đi sau, nhảy xuống hồ nước lạnh. Nước ở dưới rất trong, mở mắt ra có thể nhìn thấy mọi thứ, hình như chổ này cách mặt nước không xa lắm, vả lại bên ngoài bây giờ là ban ngày, ánh nắng rọi xuống nước sáng trưng. Ly ở sau ôm vai tôi cứng ngắc, mặt cô nàng nhăn như khỉ, mắt nhắm tịt.
Lội một đoạn thì thấy nước ở đây sáng hẳn, cả đám trồi lên mặt nước hít lấy hít để. Tôi vì là ôm thêm cục thịt đằng sau nên khá mệt, thở hộc hộc không ra hơi. Tôi nheo mắt nhìn lên, mặt trời đã đứng bóng. Trước mặt chúng tôi là Cầu Mới, xe cộ trên cầu chạy nườm nượp. Chỉ mới hơn một đêm không thấy ánh mặt trời, không thấy người ta mà sao cảm giác nó thân thương quá, mừng bỏ mẹ, như vừa mới từ thế giới khác trở về. Có một chiếc ghe chài tốt bụng tấp lại vớt 4 đứa lên. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, tôi nằm ngửa thả mình trên mui ghe, thở dài một hơi, thật là một chuyến đi thú vị, mà không kém phần nguy hiểm. Cả bọn đứa nào mặt cũng tươi rói, nhìn nhau cười. Chợt tôi nhớ ra thứ gì đó, nngồi bật dậy:
– Đậu má, trể giờ nhận đồ án rồi !
ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT PHẦN 1 CỦA BỘ TRUYỆN "VŨNG LINH DU KÝ". XIN CÁM ƠN TẤT CẢ NHỮNG AI ĐÃ QUAN TÂM ĐẾN TÁC PHẨM CỦA MÌNH ( NHẤT LÀ EM ÁI CỦA TUI NHÉ ). VÀ TRUYỆN NÀY TÔI XIN ĐẶC BIỆT THÂN TẶNG ĐẾN NHỮNG NGƯỜI BẠN CỦA TÔI, HỌ CŨNG ĐÃ HÓA THÂN THÀNH NHỮNG NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN: BÌNH LE, LY LY, LỰC ÓI, KIỆT PHUN, TÙ NẶC ( THUẬN), NHÂN MẬP, TUẤN SEX, KU THIỆN, SẶC CỤT ( TIỂU NGHỊ), NHI ( EM SẶC CỤT), A NGHĨA ( 100CEN).
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top