Story 2: gặp lại chàng trai "cleanman"- PCN

Vẫn là 1 buổi chiều T6 bình thường đi học võ, nhưng cũng là 2 tuần rồi kể từ hôm bố a bị tai nạn mất đột ngột, a mới trở lại clb để tập luyện....
Sau cú sốc đường đời đầu tiên, thấy a có vẻ ít cười hẳn, gầy đi nhiều. Giờ đây a là trụ cột tinh thần trong gia đình cho cả mẹ và chị. A có mệt lắm ko a? Sao e thấy clb võ mình như có 1 lời nguyền: cứ ai lên làm phó chủ nhiệm thì bố mất nhỉ( A Viết trước cũng thế). Ko phải đánh đồng nhưng cũng chỉ là suy diễn linh tinh trong 1 đêm ngán ngủ của e mà thôi, e cũng đang phấn đấu lên làm phó chủ nhiệm nà, sợ quá!!! Sao chỉ là mất đi 1 người thân thôi mà e thấy a và e như đã là người của 2 thế giới rồi vậy? Cũng phải thôi, giờ đây a đâu thể vô tư mời e ăn bún cá cay nữa, hay có thể cho e vay tiền mọi lúc e cần nữa, giờ a phải tự lo tiền học cho mình 4 năm đh Y này mà! E để ý a nhiều hơn, vẫn cà khịa a làm a đanh đá, trêu chọc làm a cười và e thương a hơn, nhưng e sợ nó lầm thành lòng thương hại....
Hôm nay e đến sớm vì mong đc gặp lại a, a vẫn đúng giờ như mọi lần, và chỉ cần thở nhẹ e cũng có thể cảm đc mùi hương của người vừa tắm sạch sẽ. A vẫn ko thay đổi cái thói quen mà e bảo là kì cục đó. Tắm gội sạch sẽ trước khi đi tập võ! (•‿•) Tập võ xong rồi lại phải tắm gội tiếp( Rảnh quá man???) Ai cũng biết tập võ xong người cực nhiều mồ hôi,đến mức mùa đông e tắm nước lạnh mà người bốc khói luôn. E vẫn nhớ lần đc a chở đi coi các a thi đấu. Đó là 1 sớm mùa đông rét, lạnh, ẩm. E ngồi sau mà răng còn đánh vào nhau, tay đút sâu trong túi áo khoác dày, vậy mà cả người a tỏa hương thơm của người vừa ra khỏi nhà tắm. Tắm sáng?Trong cái lạnh ntn? Sạch quá ha? Chết sớm thì có? E vỗ vai a:" a có biết con trai đẹp giai nhất khi nào ko? Đó là khi vừa tắm rửa sạch sẽ xong:))" Vừa thì thầm vừa mường tượng ra cảnh phim Giang Thần bước ra từ phòng tắm nhà cô bạn gái Trần Tiểu Hi, tóc còn vương nước. A chỉ tủm tỉm cười câu khen đùa khéo của e, rồi lại khịa" cái con bé này"( E chỉ kém a có 1 tuổi thôi đó mà a coi e ngang với bọn trẻ trâu là sao???). Kể từ sáng hôm đấy, list danh bạ của e lại có thêm 1 số lạ vs cái biệt danh" cleanman" chỉ để ám người phó chủ nhiệm là a!
Đêm hôm đó, đã 11h 39' e vẫn hăng hái lướt fb thì thấy a thay ảnh đại diện thành màu đen( cái việc bình thường e vẫn cho là chỉ mấy thánh rảnh mới làm), biết là a có chuyện! A biết ko lúc nhắn tin hỏi chủ nhiệm biết bố a mất đột ngột, e chỉ muốn mở box chat của a, gọi a, an ủi a, nhắn a thật nhiều câu động viên, vậy mà phải tận tối hôm sau e mới nhắn cho a đc 1 câu an ủi đầy mùi trẻ con. Khi 1 người gặp chuyện buồn, mọi câu chữ đều cần cẩn trọng vì sức sát thương rất cao! Biết là thế nhưng e vẫn muốn động viên a, mong a sẽ mạnh mẽ vượt qua và đừng hiểu lầm e nhá. Mấy ngày hôm đó, trời Bắc mưa tầm tã, như chưa thấy đủ mùi bi thương còn tặng kèm cái lạnh thấu xương của cái rét ngọt tháng 2, e càng thương a hơn. E đã về quê, yên vị trong nhà mình TB nhưng lòng vẫn thấp thỏm về QN xa xôi...Anh vẫn ổn chứ???
-- "Quý PCN nhất clb" mỗi lần vay tiền a, nhờ vả gì a, e đều nói thế! Nhưng thật lòng! Trêu a thì 1 câu" kaka", tức a vì khịa ko lại thì 2 câu" tỷ tỷ". Nhưng e thích a!!! A là người nghiêm túc, sống cực trách nhiệm( nhìn đống công việc a giải quyết giúp clb thì quá rõ), lại còn đùa nhạt, chẳng phải gu của đứa hay nghịch ngầm, thích bày trò như e. A quý e  như 1 đứa e( chắc chắn rồi, còn ko đc như người ta là e gái mưa),  thỉnh thoảng vẫn ra tay bảo vệ trước bộ luật nghiêm khắc Clb mà CN đề ra. Chỉ thế thôi cũng đủ làm a bị e chú ý!
Hôm nay thứ 6 ngày 13, ngày xấu đấy nhưng được gặp lại a, cùng a tập võ, cùng a ở 1 team chơi trò chạy tiếp sức và chiến thắng đã làm 1 ngày của con mèo lười như e trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều! Cái chạm tay nhanh, nhẹ như gió thoảng của a trong lúc chơi đã vô tình làm e phải suy diễn.
Ko biết a còn nhớ ko, hôm đi phượt đến HD, nhà cựu CN, a chở e! Chưa bao h e tin tưởng vào tay lái người ngồi trước đến thế, chưa bao giờ e đi cùng 1 người con trai xa đến thế nhưng e biết e an toàn khi ở cạnh a! E cùng a đi mua cả chợ về chuẩn bị đồ nướng, a chỉ cho e quán bánh mỳ ngon, những quán quen a hay mua, những điều đi chợ  mà 1 đứa ở ktx cả năm đi chợ lần như e ko biết. E sợ đi chợ a biết ko ( một nỗi sợ mơ hồ) nhưng đi cùng a thật vui, thấy nắng cũng nhạt đi, khí trời ấm áp, e và a như 1 đôi ấy, bị bà cô bán ngô hiểu lầm mà thích ghê, chẳng buồn giải thích!... Đi leo động nà, a nhận xách hết đồ nặng cho e, còn đỡ e leo lên tận nóc lô cốt ngồi thượng cảnh núi non, ruộng hành bát ngát. Đi thăm tiên cảnh mà Nguyễn Trãi review, e theo a leo dốc, giữa núi rừng tĩnh mịch, e nghe rõ tiếng bước chân a bước ngắn vài nhịp vì đợi e. E bỏ a vì trí tò mò khám phá, rồi sợ hãi vì lạc mà quay đầu lại vì biết a đang chờ, nhưng a ko ở đó mà đi tìm e, hai ae cùng đi xuống. E biết là a sẽ tìm được e mà, vì a nhớ đường còn e thì ko. E biết là e sẽ bình an khi đi cùng a mà, vì a luôn coi e như coi trẻ ấy! Đến lúc về, thì trời như chưa muốn người rời đi mà trở gió chiều lạnh. Lúc đi sao con đường ngắn thế vì còn đó sự hào hứng, đam mê, lúc về thì vấn vương, thương nhớ, tiếc nuối mà con đường cũng dài ra ảm đạm. Lạnh! E muốn ôm a mà chẳng dám mở lời xin phép, cũng chẳng có đủ dũng khí và lí do để ôm a thật chặt! Nếu hôm đó, e ôm a, cho tay vào túi áo a, tựa cằm vào vai a tỏ lòng với a thì có lẽ giờ ae mình đã thành 1 đôi và câu chuyện e viết ko dài lê thê như thế mà đơn giản 1 câu:  gặp a đúng lúc! Chán!!! Nhưng e chưa nản đâu nhé! Ừ, lạnh! A biết, a cũng lạnh! Nhưng a lo đứa ngồi sau mỡ dày lạnh hơn! A bảo e áp người vào lưng a cho đỡ gió nhưng e chê a người mỏng, lưng ko rộng, có cũng như ko. A cong môi " cái con bé này" như câu cửa miệng! E còn hồn nhiên kể muốn lấy người cao, vai dài, lưng rộng, blô bla bên tai a. - " Thế sau này m muốn người yêu ntn hả?" - " Như a!". A cười như muốn đuổi e xuống xe luôn. E trẻ con, lúc nào cũng có thể trêu a được! Về đến HP rồi, sắp về gần đến nhà rồi, kết thúc chuyến đi phượt này, ngày mai ae mình lại là ae tốt của nhau, e nghĩ mà thoáng buồn cả quãng đường còn lại. Lạnh, e ko cảm thấy nữa, e ngồi xa a 1 khoảng, im lặng! A lo lắng, e mặc, a hỏi, e thở dài -"ko lạnh". E cố nhớ lại cả buổi đi chơi, từng cung đường đi qua a chỉ, a giới thiệu cầu, đường, người, nhà a ở QN, e muốn cho tất cả vào trí nhớ dài hạn trước khi chìm vào giấc ngủ sâu mỏi mệt.
Cuối cùng thì chúng ta vẫn là ae tốt của nhau,a nhỉ?! E vẫn luôn quý a nhất clb, đó là sự thật và ko bao giờ thay đổi! Sau này nếu vũ trụ cho phép, có lẽ câu chuyện này sẽ tiếp tục và có 1 kết cục khác, a nghĩ sao,Phó chủ nhiệm???

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top