Chương 3: Những cuộc gặp gỡ


Từ hôm cứu thái tử thoát chết. Thi thoảng Thừa Hạo và Vũ Ninh vẫn đến thăm người. Vì là huynh đệ và cũng vì biết ơn, Triệu Duân thật sự đối đãi với họ vô cùng tốt. Trẻ con vốn bản tính vô tư, nên tuy được sinh ra trong cung cấm, nhưng trong lòng chúng không hề có đố kỵ. Đông Cung, Vương phủ và Vũ phủ vốn ở cạnh nhau, vì thế nên Triệu Duân, Triệu Thừa Hạo và Vũ Ninh quận chúa ngày càng trở nên thân thiết. 

Từ ngày thái tử chuyển đến Đông Cung, hoàng hậu trở nên buồn bã vì nhớ con, nên nụ cười trên môi đã có phần giảm xuống. Một hôm nhân lúc hoàng thượng đến Phượng Loan cung, nàng nhẹ nhàng tâu với hoàng thượng.

- Bẩm hoàng thượng, Duân Nhi từ nhỏ đã ở cạnh thiếp, nay mẹ con lâu ngày không gặp, thiếp thật sự rất nhớ con. Thiếp xin người cho phép thiếp xuất thành, đến Đông Cung thăm Duân nhi. 

Nhìn thấy Mộc Uyển Thanh buồn bã xin mình, Triệu Thắng vốn đã yêu thương nàng, nay lại càng mến mộ hơn bởi tình mẫu tử mà nàng dành cho thái tử.

- Được, trẫm chuẩn y. Từ đây về sau bất cứ khi nào nàng thấy nhớ Duân nhi, cứ đến Đông Cung gặp hắn, không cần thông qua ý kiến của trẫm. Trẫm cho phép nàng làm điều đó.

- Thần thiếp tạ ơn bệ hạ – Mộc Uyển Thanh cúi thấp người hành lễ. 

Tuy Triệu Thắng là người có tính tình bộc trực, nghiêm trang, nhưng từ lúc Triệu Duân còn bé hắn đã vô cùng yêu thương hài tử của mình. Điều đó làm cho Mộc Uyển Thanh vô cùng biết ơn hắn.
---
Ngay ngày hôm sau đó, Mộc Uyển Thanh cùng đoàn tùy tùng xuất thành đến Đông Cung.

Nhìn thấy hoàng hậu xuất hiện, tiểu thái tử đang vui đùa cùng Thừa Hạo và Vũ Ninh bỗng dưng bật khóc, chạy đến ôm chầm lấy thân mẫu của mình. Hắn vốn là đứa trẻ lâu ngày không gặp mẹ, nên cứ thế nũng nịu không quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh.

- Mẫu hậu, sao lâu vậy người mới đến thăm Duân nhi, Duân nhi thật sự rất nhớ người.

- Duân nhi ngoan, ta cũng nhớ con. – Hoàng hậu ôm chặt tiểu thái tử trong lòng, nàng cảm nhận như có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. 

Nhìn thấy sự xuất hiện của Thừa Hạo và Vũ Ninh ở Đông Cung, hoàng hậu hơi có phần ngạc nhiên, nhưng sau đó, Vân Nương đã kể lại cho nàng nghe ngọn ngành dẫn đến việc bọn trẻ trở nên thân thiết.

- Hoàng hậu. Là Vân Nương không tốt nên để thái tử rơi vào nguy hiểm, xin người hãy trị tội Vân Nương.

Nhìn thấy Vân Nương quỳ dưới đất, Triệu Duân cũng quỳ xuống cùng nàng. Vì hắn thừa biết đó không phải hoàn toàn là lỗi của Vân Nương.

- Mẫu hậu, người đừng trách tội Vân Nương. Là do Duân nhi đã ép buộc Vân nương cho Duân nhi ra ngoài. Là do sự hiếu kỳ của hài nhi, là do hài nhi nghịch ngợm, người cứ trách tội hài nhi.

Mộc Uyển Thanh nhìn thấy mọi việc chỉ biết lắc đầu. Nhưng trong lòng nàng mừng thầm vì Triệu Duân đã trưởng thành hơn và biết tự mình nhận lỗi.

- Đứng dậy cả đi, bổn cung không trách tội các ngươi. Đó chỉ là sự việc ngoài ý muốn.

- Vân Nương tạ ơn hoàng hậu.

- Hài nhi tạ ơn mẫu hậu.

Nói rồi, Mộc Uyển Thanh quay sang nhìn hai đứa trẻ đang đứng nép người bên cửa.

- Hạo nhi, Ninh nhi, các ngươi đến đây!

- Nhi thần tham kiến cữu mẫu. – Thừa Hạo và Vũ Ninh vội vã đến quỳ trước mặt hoàng hậu.

- Đứng dậy cả đi. – Hoàng hậu khoát tay mỉm cười.

- Tạ ơn cữu mẫu. – Thừa Hạo nhanh chóng đứng dậy.

Còn về phần Vũ Ninh, nàng mải miết ngắm nhìn hoàng hậu nên dường như chẳng nghe thấy gì. Mặc dù trước đó có vài lần nàng được đưa vào cung thỉnh an hoàng thượng và đã gặp qua hoàng hậu, nhưng khi nhìn trực diện thế này, trong lòng nàng nhận thấy cữu mẫu của nàng vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức chẳng muốn dời mắt.

- Ninh nhi, Ninh nhi! – Hoàng hậu cho rằng sự xuất hiện của mình đã làm Vũ Ninh trở nên sợ hãi, nên đã tiến đến gần, nắm tay Vũ Ninh đứng dậy. Nàng không hề biết rằng, sự ngây người của Vũ Ninh lúc ấy là vì sự xinh đẹp của nàng.
----
Trong một lần khác đến Đông Cung, Mộc Uyển Thanh cao hứng nên đã họa lại hình ảnh của Triệu Duân, Thừa Hạo và Vũ Ninh đang cùng nhau đá cầu. Nét vẽ của nàng uyển chuyển, thanh thoát đến mức làm cho người nhìn phải say đắm.

- Cữu mẫu, người vẽ đẹp thật. Người dạy Ninh nhi cách vẽ cùng người có được không?

Nhìn thấy sự ngạc nhiên và trông chờ trong đôi mắt của Vũ Ninh, hoàng hậu không nỡ lòng từ chối, vì dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ. Mà trẻ con thì luôn hiếu kỳ và thích học hỏi. Đôi khi hoàng hậu ước gì Triệu Duân có được một phần tính cách của Vũ Ninh, nhưng nàng cũng biết mỗi đứa trẻ đều có ưu và khuyết điểm của riêng mình, không thể cưỡng cầu.  

- Được, bổn cung dạy cho ngươi.

Nói rồi nàng kéo Vũ Ninh vào lòng, cầm tay cô phác những nét họa đầu cho một bức tranh khác. Bức tranh mà đến cuối đời Vũ Ninh vẫn mang theo bên mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top