Chương 3


Sau lần nói chuyện đó, Tần Liên và Hạo Quân dần trở nên thân thiết hơn. Dù Hạo Quân vẫn giữ một chút bí ẩn về thân thế của mình, chỉ lấp lửng nói rằng hắn sống ở kinh thành, nhưng mỗi khi có dịp lễ hội lớn, hắn luôn xuất hiện vào đúng thời điểm. Lễ hội Đoan Ngọ, Tết Trung Thu, và những ngày chợ phiên đặc biệt, Hạo Quân luôn tìm cách xuất hiện một cách tự nhiên, dẫn Tần Liên đi khắp nơi, tạo cho cậu cảm giác như những lần gặp gỡ này là sự tình cờ của định mệnh.

Ban đầu, Tần Liên vẫn giữ chút dè dặt, nhưng thời gian trôi qua, sự dịu dàng và chân thành trong cách Hạo Quân cư xử khiến cậu dần mở lòng hơn. Quân không ép buộc cậu chia sẻ quá khứ của mình, cũng không đặt những câu hỏi khó xử, mà chỉ đơn giản ở bên cạnh, lắng nghe và chia sẻ những khoảnh khắc đời thường. Những lần đi chơi cùng nhau, dù chỉ là ngắm hoa đăng hay thưởng thức món ăn đường phố, đều trở nên đáng nhớ và đầy ấm áp.

Một buổi tối nọ, khi cả hai đang ngồi dưới ánh trăng trên cây cầu gỗ nhỏ bên sông, Tần Liên bất chợt hỏi:
"Ngươi luôn xuất hiện đúng lúc thế này, dường như không phải là ngẫu nhiên... Rốt cuộc ngươi là ai?"

Hạo Quân mỉm cười, ánh mắt trầm ấm nhìn cậu:
"Ta chỉ là một người yêu thích tự do, và ta quý mến những khoảnh khắc bên cạnh A Liên."

Lời nói đơn giản nhưng chân thành khiến Tần Liên thấy lòng mình ấm lên. Cậu có cảm giác, dù không biết rõ về thân thế Hạo Quân, hắn cũng không phải là kẻ xấu xa như cậu từng lo lắng. Họ dần trở thành bạn tâm giao, và Tần Liên cảm thấy Hạo Quân như một chỗ dựa an toàn, người luôn xuất hiện khi cậu cần nhất.

Tuy nhiên, có những lần Tần Liên không thể không thắc mắc về sự bí ẩn đằng sau vẻ ngoài giản dị của Hạo Quân. Trong những buổi lễ lớn, hắn thường biến mất đột ngột, không để lại dấu vết, rồi xuất hiện trở lại như chưa từng rời đi. Mặc dù họ đã thân thiết hơn, nhưng dường như giữa họ vẫn còn tồn tại một khoảng cách vô hình mà Tần Liên chưa thể chạm tới.

Liệu Hạo Quân có đang giấu điều gì quan trọng? Và nếu có, liệu Tần Liên có đủ can đảm để đối diện với sự thật đó hay không?

Dù đôi lúc có chút nghi ngờ về sự bí ẩn của Hạo Quân, Tần Liên dần không còn để tâm nhiều đến những điều đó. Tần suất gặp nhau ngày càng nhiều khiến cậu cảm nhận được một mối dây tình cảm dần nảy sinh trong lòng. Mỗi lần gặp Hạo Quân, tim cậu lại đập nhanh hơn, cảm xúc khó tả cứ lớn dần lên trong từng khoảnh khắc họ bên nhau.

Hạo Quân vẫn luôn ân cần và chu đáo, không bao giờ tỏ ra xa cách hay lãnh đạm. Những lần hai người cùng dạo qua chợ đêm, ăn bánh Trung Thu hay ngắm hoa sen trong lễ hội Đoan Ngọ, Tần Liên cảm nhận rõ sự ấm áp từ Quân. Dù cậu không biết từ bao giờ, nhưng cảm xúc của mình dành cho Hạo Quân đã không còn là sự tò mò đơn thuần. Cậu thấy nhớ mỗi khi không gặp hắn, thấy lòng bồn chồn khi nghĩ về những lúc họ bên nhau.

Thế nhưng, với bản tính ngại ngùng và không chắc chắn về cảm xúc của đối phương, Tần Liên không dám bày tỏ tình cảm của mình. Cậu lo sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi, và tình bạn đẹp giữa họ sẽ không còn như trước. Hơn nữa, Hạo Quân luôn giữ một chút khoảng cách, khiến Tần Liên phân vân không biết hắn có thật sự có cùng cảm xúc như mình hay không.

Cậu nhiều lần muốn mở lời, nhưng lại tự kìm nén bản thân. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Hạo Quân, những câu nói sắp thốt ra lại nuốt ngược vào trong. Liên tự nhủ rằng chỉ cần được ở bên hắn, lặng lẽ quan sát và cùng chia sẻ những khoảnh khắc bình dị cũng đã là đủ.

Nhưng liệu Tần Liên có thể giữ mãi sự im lặng này? Cảm xúc lớn dần trong tim cậu sẽ sớm cần một lối thoát, và không ai biết chắc được rằng khi nào khoảnh khắc ấy sẽ đến—khoảnh khắc mà cậu không thể che giấu trái tim mình nữa

Một ngày nọ, như thường lệ, Tần Liên lại khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, bước vào ca kỹ quán để biểu diễn. Dù trái tim luôn yêu âm nhạc và giọng ca của cậu có sức mê hoặc lòng người, nhưng chưa bao giờ Liên muốn Hạo Quân biết về công việc này. Cậu luôn cố gắng giữ bí mật, lo sợ rằng một khi sự thật bị phơi bày, hình ảnh mà Quân vẫn nhìn nhận về cậu sẽ bị phá vỡ.

Nhưng rồi, điều cậu lo ngại nhất đã xảy ra. Khi Tần Liên bước lên sân khấu, dưới ánh sáng mờ ảo của nến, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Hạo Quân ngồi giữa đám đông khách quý, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhưng cũng pha chút thất vọng. Tim Tần Liên như thắt lại. Hắn đã phát hiện ra sự thật mà cậu luôn cố gắng che giấu. Không thể trốn chạy, cậu đành tiếp tục buổi biểu diễn với đôi tay run rẩy và trái tim nặng trĩu.

Giọng hát của Tần Liên vẫn vang lên, nhưng trong mắt cậu, Hạo Quân như đã trở thành một người xa lạ. Sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn—những đôi mắt từng tràn đầy sự thấu hiểu và dịu dàng giờ đây trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Hắn không đứng lên rời đi, nhưng cũng không còn giữ vẻ gần gũi như trước. Cả đêm, Hạo Quân ngồi im lặng, quan sát mà không nói lời nào.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, Tần Liên vội vã rời khỏi sân khấu. Cậu không dám nhìn lại, nhưng cũng không thể kìm lòng mà không nghĩ về Hạo Quân. Hắn đã nhìn thấy cậu trong hoàn cảnh mà cậu luôn muốn giấu kín, và ánh mắt ấy—ánh mắt chứa đầy thất vọng—cứ xoáy sâu vào tâm trí Liên.

Khi bước ra khỏi ca kỹ quán, Hạo Quân đã đứng đợi bên ngoài. Không nói gì, chỉ đơn giản đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Liên. Sự im lặng giữa hai người kéo dài, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, Hạo Quân khẽ thở dài, giọng nói thấp thoáng chút đau lòng:
"Ta không ngờ... Liên Liên lại là người của chốn này."

Tần Liên không biết phải trả lời thế nào. Mọi lời giải thích dường như trở nên vô nghĩa trước sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt của Quân. Cậu cúi đầu, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

"Ta tưởng rằng... ngươi đã tin tưởng ta hơn." Hạo Quân nói, giọng hắn khàn khàn. "Nhưng có lẽ, ta đã sai."

Tần Liên siết chặt vạt áo, hối hận trào dâng, nhưng không thể nói được lời nào. Cậu cảm nhận rõ rằng sự gần gũi giữa họ, thứ đã vun đắp bao lâu nay, đang dần bị rạn nứt bởi sự thật không thể thay đổi này.

Cứ ngỡ rằng câu chuyện của họ sẽ kết thúc tại đây, khi sự thất vọng hiện rõ trong mắt Hạo Quân và nỗi xấu hổ ngập tràn trong lòng Tần Liên. Nhưng không. Ngay khi Tần Liên tưởng rằng Hạo Quân sẽ quay lưng rời đi, hắn lại tiến về phía cậu, đôi mắt dịu dàng hơn trước.

Hạo Quân dừng lại trước mặt Tần Liên, ánh mắt chăm chú nhìn cậu. Sau một khoảng lặng dài, hắn khẽ nói, giọng trầm và chân thành:
"Gương mặt của A Liên rất đẹp... Cả trong ánh nhìn, nụ cười, và những cảm xúc mà ngươi luôn cố giấu đi."

Tần Liên giật mình, không ngờ Hạo Quân lại nói những lời ấy trong khoảnh khắc này. Cậu cảm nhận đôi má mình nóng lên, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Hạo Quân bước gần hơn, giọng nói như một lời khích lệ dịu dàng:
"Ta muốn Liên tự tin tháo bỏ lớp khăn che mặt này. Không cần phải trốn tránh ánh mắt người đời. Ngươi không cần che giấu bản thân mình sau lớp vải mỏng manh đó nữa, và cũng không cần sống trong kiếp ca kỹ này mãi. Liên xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, thay vì chôn vùi bản thân trong chốn phù hoa này."

Tần Liên ngước lên, trong đôi mắt cậu hiện rõ sự bối rối và cảm động. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Hạo Quân sẽ nói ra những lời như vậy, rằng hắn lại muốn cậu tháo bỏ lớp khăn mà cậu đã đeo từ rất lâu để che giấu mình. Cậu luôn tin rằng người như Hạo Quân sẽ không chấp nhận quá khứ và hoàn cảnh của mình, nhưng giờ đây hắn lại khuyến khích cậu dũng cảm đối diện với chính bản thân mình.

"Nhưng... ta chỉ là một ca kỹ, một kẻ sống trong bóng tối. Làm sao ta có thể xứng đáng với cuộc sống mà ngươi nói?" Tần Liên nói, giọng yếu ớt.

Hạo Quân lắc đầu, ánh mắt kiên định:
"Ngươi không chỉ là một ca kỹ. Ta đã thấy Liên cười, nghe Liên hát, và chứng kiến cách mà ngươi đối xử với mọi người xung quanh. Ngươi có một tâm hồn đẹp, điều đó không thể bị lớp vải này hay kiếp sống hiện tại che lấp được."

Hắn ngừng lại một lúc, như thể cân nhắc điều gì đó, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Liên.
"Liên Liên, ta có một tấm lòng chân thành muốn nói với ngươi. Ta đã sớm nhận ra rằng, tình cảm của ta dành cho ngươi không chỉ là sự quan tâm đơn thuần. Ta đã yêu ngươi, yêu từ những khoảnh khắc đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cười dưới ánh đèn hoa đăng, yêu giọng hát trong trẻo của ngươi giữa đám đông... Yêu cả những nỗi buồn ngươi luôn che giấu sau tấm khăn ấy."

Những lời nói ấy, như cơn sóng cuốn trôi mọi lo âu và sợ hãi trong lòng Tần Liên. Cậu nhìn Hạo Quân, trái tim rung động mạnh mẽ trước tấm chân tình ấy. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng một người như Hạo Quân, với tất cả sự bí ẩn và cao quý của hắn, lại có thể bày tỏ tình yêu với cậu, một kẻ ca kỹ bình thường.

Nhưng Tần Liên biết rằng cảm xúc của mình cũng không hề giả dối. Trong lòng cậu, tình yêu dành cho Hạo Quân đã lớn dần qua từng ngày, nhưng cậu quá ngại ngùng để thừa nhận.

Tần Liên nhìn Hạo Quân, đôi môi khẽ run lên. Có lẽ, đây là khoảnh khắc mà cậu không còn cần phải che giấu cảm xúc thật của mình nữa.

Dù trái tim Tần Liên rung động trước tấm chân tình của Hạo Quân, cậu vẫn không thể giấu được sự e ngại. Cảm giác sợ hãi và mặc cảm cứ chực chờ đè nặng trong lòng cậu. Liên cúi đầu, đôi tay run run thoát khỏi tay của Hạo Quân, giọng nói yếu ớt và đầy do dự:

"Nhưng... ta là một nam nhân. Ở nơi này, những ánh mắt xung quanh sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này. Người đời sẽ cười nhạo, họ sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khác. Ta sợ... ta sợ rằng bản thân không xứng đáng với tình cảm này."

Cậu dừng lại, cảm giác nặng trĩu của những năm tháng sống trong cảnh ca kỹ, bị ánh mắt khinh miệt của người đời đeo bám, khiến Liên chưa bao giờ dám mơ ước đến một tình yêu chân thành, càng không dám tin rằng mình xứng đáng với nó. "Ta chỉ là một kẻ hèn mọn, sống trong bóng tối. Còn ngươi... ngươi là Hạo Quân, người sống dưới ánh sáng, được kính trọng. Làm sao ta có thể đứng cạnh ngươi mà không thấy xấu hổ?"

Hạo Quân im lặng lắng nghe, nhưng đôi mắt hắn vẫn không hề có chút dao động. Hắn tiến gần lại Tần Liên, đặt nhẹ tay lên vai cậu, giọng nói của hắn trở nên ấm áp, vững vàng:
"Liên Liên, ngươi không cần phải lo lắng về những gì người khác nghĩ. Tình cảm này không phụ thuộc vào ánh mắt xung quanh, mà là ở hai ta. Ta không bận tâm ngươi là nam hay nữ, ta chỉ biết rằng ta đã yêu con người thật của ngươi, yêu tâm hồn đẹp đẽ mà ngươi vẫn luôn che giấu sau tấm khăn ấy."

Hắn ngừng lại một lúc, như thể muốn Liên có thời gian để tiếp nhận những lời nói của mình. Sau đó, Hạo Quân tiếp tục, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn:
"Ngươi có quyền được yêu và được sống đúng với bản thân mình, không phải vì người đời, mà vì chính ngươi. Không có thứ gì trên đời này—giới tính, thân phận, hay ánh mắt của kẻ khác—có thể quyết định giá trị của tình yêu."

Tần Liên lắng nghe, lòng ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn. Sự chân thành và quyết tâm trong từng lời nói của Hạo Quân như một ngọn lửa ấm áp đang sưởi ấm những vết thương trong tim cậu. Nhưng cậu vẫn do dự, sợ rằng cuộc đời mình đã quá nhiều đau khổ và không có chỗ cho một tình yêu đẹp đẽ như thế này.

"Ta không dám mơ mộng... không dám tin rằng ngươi có thể yêu một kẻ như ta. Ta... không đủ can đảm."

Hạo Quân nhìn sâu vào mắt Tần Liên, tay hắn siết chặt vai cậu như để truyền thêm sức mạnh:
"Liên Liên, ngươi không cần phải đủ can đảm. Ta sẽ là người nắm tay ngươi, cùng ngươi bước qua tất cả. Không quan trọng ngươi là ai hay xuất thân thế nào, ta chỉ biết rằng ta không muốn mất ngươi."

Giây phút ấy, Tần Liên nhận ra rằng, dù có bao nhiêu nỗi sợ, bao nhiêu rào cản, Hạo Quân vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh cậu, cùng cậu đối diện với tất cả. Những lời nói chân thành và sự kiên định của Quân khiến Tần Liên không thể kìm nén tình cảm của mình thêm nữa. Cậu chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Hạo Quân, đôi mắt cậu giờ đây đã bớt đi sự lo lắng, và ánh lên niềm tin, dù còn rất mong manh.

"Quân... ngươi thật sự không sợ sao?" Tần Liên thì thầm.

Hạo Quân mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:
"Nếu ta sợ, ta đã không đứng trước mặt ngươi ngày hôm nay."

Tình cảm giữa Tần Liên và Hạo Quân dường như đã tìm được lối đi của riêng mình, sau những lời bày tỏ đầy chân thành và quyết tâm. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, dưới ánh trăng mờ ảo, cả hai đứng bên chiếc giếng nhỏ, nơi đã đưa họ gặp được nhau trong sự xa lạ. Nhưng đêm nay, không gian ấy không còn như trước.

Tần Liên đứng đó, trái tim dường như đang hòa nhịp với từng hơi thở của Hạo Quân. Ánh mắt của cậu chạm vào ánh mắt của hắn, sâu thẳm và ấm áp, như thể không còn bất kỳ rào cản nào giữa họ nữa. Những lo lắng, ngần ngại về ánh mắt thế gian, về thân phận của bản thân, bỗng chốc tan biến như mây khói. Giờ đây, chỉ còn lại hai con người, với những tình cảm thuần khiết nhất mà họ dành cho nhau.

Hạo Quân đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt của Tần Liên. Bàn tay của hắn dịu dàng như muốn nói rằng: "Ta sẽ luôn ở đây, bên ngươi." Cử chỉ ấy khiến Tần Liên cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay Quân, khiến mọi sợ hãi trong lòng cậu tan biến.

Cả hai không cần nói thêm lời nào. Từ những ánh mắt trao nhau, từ những hơi thở giao hòa, tất cả đã nói lên điều mà họ cảm nhận bấy lâu. Hạo Quân khẽ cúi xuống, và Tần Liên cũng không lùi bước.

Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng chạm vào môi Tần Liên. Nó dịu dàng, êm ái như làn gió thoảng qua nhưng đầy ấm áp, như thể cả hai đang trao cho nhau mọi cảm xúc chất chứa bấy lâu. Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của hai người, và cả thế giới dường như thu nhỏ lại bên chiếc giếng nhỏ, nơi họ trao nhau nụ hôn định mệnh ấy.

Khoảnh khắc ấy, tất cả những hoài nghi và sợ hãi đã biến mất. Tần Liên nhận ra rằng, từ giây phút này, cậu không còn đứng đơn độc nữa. Bên cạnh cậu là Hạo Quân—người đã sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió, chỉ để ở bên cậu.

Và tình yêu của họ bắt đầu từ đây, trong sự ấm áp và chân thành, dưới ánh trăng mờ ảo và bên chiếc giếng nhỏ mà họ đã cùng nhau chia sẻ nụ hôn đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy