chương 41 thật

Chương 41:

Trận mưa lớn này đến thật bất ngờ, cứ ào ào mãi không thôi, đã mười tiếng trôi qua mà không hề có xu hướng nhỏ bớt, vì vậy tâm trạng mọi người rất nhanh chuyển từ trạng thái mừng rỡ bởi 'trời mưa là mát' sang lo lắng 'sao mưa đến thối ruột, thối gan thế này'.

Không thể không lo lắng. Trận mưa to này khiến việc ra đường của mọi người bất tiện vô cùng, cả thành phố ngập nước, khổ nhất là những nơi trũng, đã có người rơi vào đường nước ngầm, không tìm thấy thi thể, cũng không biết được là còn sống hay đã chết... Mà so với thành thị, tình hình ở nông thôn còn bết bát hơn, mưa làm đất đá trôi xuống gây lở núi, hơn mười huyện gặp nạn, nước sông Trường Giang dâng lên nhanh chóng, nước lớn cuồn cuộn, bộ đội bắt đầu đến khu bị thiên tai để hỗ trợ cứu nạn, trên ti vi cũng phát sóng mấy tin tức liên quan...

"Anh, ăn một chút gì..." Trương Truyền Doanh tiến vào, lời nói mang theo chút sợ sệt.

Hai ngày nay, anh cậu ta đừng nói cho cậu ta một sắc mặt tốt, căn bản ngay cả nhìn cậu ta cũng không thèm. Thái độ trước nay chưa từng có này đã cho hắn biết rõ ràng: Hành động lần này, đã chọc giận anh trai thật rồi.

Thấy Trương Truyền Tỉ vẫn giữ thái độ hững hờ, Trương Truyền Doanh cắn môi một cái, yên lặng đặt cơm nước xuống rồi khổ sở lui ra. Cậu ta vốn muốn ở lại cùng anh trai, nhưng trưởng bối trong nhà đã thúc giục câu ta trở về phục mệnh, cậu ta vẫn  cố nán lại thêm hai ngày đã là cực hạn, ngày mai nhất định phải đi, nhưng khi nhìn thấy thái độ trước mắt của Trương Truyền Tỉ, phỏng chừng cậu căn bản cũng không đem chuyện của hắn để ở trong lòng. Bây giờ tâm tư của cậu đều đã đặt trên con rắn to kia...

Nghĩ đến con rắn to kia, Trương Truyền Doanh cũng không khỏi có chút thất thần.

Lúc đó hắn đang bị thủ hạ chặt chẽ ôm lấy không thể động đậy, thình lình nghe giữa không trung có một tiếng rồng gầm, mấy người khiếp sợ ngẩng đầu, liền thấy một con vật thon dài giương nanh múa vuốt ở trong màn mưa xoay quanh một vòng sau đó trực tiếp bay về hướng đông. Lúc đó sấm vang chớp giật, mưa như trút nước, tia chớp đuổi theo phía sau nó bổ sét xuống liên tục... Tất cả mọi người bị biến cố bất thình lình làm cho hoàn toàn chấn động, đứng thẳng bất động không biết rốt cuộc đây là giấc mộng hay là sự thật...

Xà hóa Giao, Giao hóa Long, xưa nay cũng có.

Trận mưa này xảy ra kỳ hoặc như thế, phỏng chừng chính là thiên kiếp của con rắn kia. Hắn sẽ an toàn vượt qua kiếp nạn này chứ? Căn cứ theo xác suất, hẳn là 50/50. Nếu như độ kiếp thành công, tại sao con rắn kia vẫn chưa trở lại? Nếu như không thành công, hắn hiện tại đã ra sao rồi...?

Trương Truyền Doanh quay đầu lại nhìn vào trong, tâm tình phức tạp đến mức không dám nghĩ tiếp nữa. Cậu ta cũng biết mình hiện giờ nói cái gì làm cái gì đều là công cốc, đành phải gọi Trương Truyền Bích và Hạ Tiểu Niên đến, ra hiệu bọn chúng đi vào, nhắc nhở cho Trương Truyền Tỉ  biết rằng mình còn hai cục trách nhiệm này nữa.

Hai đứa nhỏ đều khá ngoan ngoãn, tuy rằng còn chưa hiểu chuyện, nhưng cũng mơ hồ nhận ra được trong nhà đã xảy ra biến cố lớn, ngay cả Trương Truyền Bích cũng hoàn toàn thu liễm, không dám nghịch ngợm, hai đứa tay nắm tay yên tĩnh đi đến bên cạnh Trương Truyền Tỉ, mỗi đứa một bên khuyên nhủ cậu.

Đêm dần về khuya, hai đứa bé rốt cục không chịu đựng được dần dần ngủ thiếp đi, mà Trương Truyền Tỉ thức hai ngày hai đêm thế nhưng vẫn không có cách nào ngủ được.

Bên ngoài mưa gió đã nhỏ đi một chút, tí tách tí tách, tí tách tí tách gõ vào cửa sổ.

Trương Truyền Tỉ mở to đôi mắt bởi vì thức đêm mà đỏ lên, tâm tư lơ đãng không thể khống chế.

Cậu đi sửa lại nóc nhà, không thì cũng chẳng biết làm gì hơn... Mấy thứ cần dọn dẹp trong nhà cậu cũng đi dọn dẹp một chút, Vương Cẩm làm mọi thứ trong nhà đều bị lật tung lên, vạn nhất anh ấy có trở về nhìn thấy cảnh này cũng không tốt... Đúng, còn phải đi chợ mua đồ về làm vài món ngon, làm một bàn đồ ăn anh ấy thích, lần này độ kiếp nhất định tổn thương rất lớn đến nguyên khí, phải tẩm bổ cho ảnh một chút... Dù sao cũng ngủ không được, cậu nghĩ đi nghĩ lại liền trở mình một cái vươn người ngồi dậy, cầm giấy bút ra ghi thực đơn.

Một hơi lên thực đơn liền bảy tám món, lúc cậu đang cắn đầu bút suy nghĩ là nên hầm canh gà hay là canh đậu tương móng giò, lại nghe âm thanh trong ti vi truyền ra một tin tức làm toàn thân cậu phát lạnh.

—— Đó là một chuyên mục tin tức vào ban đêm, chuyên phát những tin tức kỳ lạ xung quanh nhà dân. Lúc này màn hình TV đang chiếu hình ảnh một nữ phóng viên mặc quần áo mưa đứng ở trên một gò núi, dùng một loại ngữ điệu vô cùng sợ hãi nói: "... Mọi người có thể thấy, con rắn này dài tới bảy mét, nơi này còn không đủ chỗ để nó nằm thẳng ra..."

Ống kính dời qua theo tay người phụ nữ, cậu liền thấy thi thể một con rắn lớn uốn lượn treo ở trên một cành cây lớn, thi thể vắt trên cây đã bị sét đánh đến cháy đen.

Trương Truyền Tỉ bất giác trợn tròn mắt, bút trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất.

Nữ phóng viên đang phỏng vấn dân chúng địa phương, một người trung niên dùng ngôn ngữ địa phượng nói: "Một con rắn lớn như vậy, ít nhiều cũng sống cỡ mấy trăm năm, cô xem cô xem, trên đầu đều là vảy cứng ... Đáng tiếc quá..."

Bên cạnh có một người cũng gật đầu theo, "Hèn gì mấy ngày nay trời mưa lớn, khả năng chính là do con rắn này sắp hóa Giao..."

Nữ phóng viên hứng thú dạt dào hỏi: "Hóa Giao là có ý gì?"

"Chính là trung gian của Xà hóa Long, trước kia người xưa gọi là Địa Long, bây giờ lại nói là phong kiến mê tín, nên chuyện này ít được nói tới."

Phóng viên kia vẫn còn đang nói gì đó, Trương Truyền Tỉ lại không còn nghe thấy rõ ràng, âm thanh xung quanh dần dần trở nên vô cùng mờ ảo, thân thể cậu như sắp ngồi không vững, chậm rãi chậm rãi liền tuột xuống, cho đến khi co quắp ngã ở trên giường.

Trương Truyền Tỉ bị bệnh. Ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ màng màng, giống như bị kẹt trong một vũng bùn, cả người đều mềm nhũn vô lực.

Cậu bị hai đứa nhỏ dùng sức đánh thức. "Anh hai, anh hai..." Không ngừng hô hoán cùng lay động, rốt cục khiến đôi mắt Trương Truyền Tỉ miễn cưỡng mở ra, suy nhược mà nhìn thấy hai đứa trẻ đang kinh hoàng nhìn mình, hiển nhiên là sợ cậu xảy ra chuyện gì.

Trương Truyền Tỉ nặng nề nhắm mắt, khàn khàn nói: "Đi ra tiệm thuốc... Mua thuốc hạ sốt về cho anh, uống rồi sẽ đỡ hơn..."

Hai đứa nhỏ gật đầu như giã tỏi, vô cùng tin tưởng lời giải thích 'Uống rồi sẽ đỡ hơn' này của cậu. Trương Truyền Bích nhanh nhẹn như người máy, nói một tiếng 'Em đi!', lập tức liền chạy đến tiệm thuốc mua thuốc trở về, mà trong nhà lại không có nước sôi, đành phải múc một ly nước máy cho cậu uống.

Nước lạnh vào bụng, Trương Truyền Tỉ thoáng thanh tỉnh một chút, nằm nhoài đầu giường thở hổn hển dặn dò nói: "Anh không thoải mái, muốn ngủ một lát... Mấy đứa ngoan một chút, tự mình lấy tiền đi ra bên ngoài mua thức ăn nhanh..."

Hai đứa nhỏ liền liều mạng gật đầu, Trương Truyền Tỉ mới thả lỏng mà thở dài, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Trương Truyền Bích nhỏ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta để cho anh hai ngủ." Nói xong dắt bé đi ra ngoài. Đi được hai bước, Hạ Tiểu Niên không yên lòng quay đầu lại xem, anh trai nằm trên giường dị thường suy yếu, Hạ Tiểu Niên nhìn thấy trong lòng liền lo lắng, sửng sốt vài giây bỗng nhiên chạy về kéo kéo Truyền Tỉ, dán mặt vào mặt cậu mềm mại nói: "Anh, anh đừng chết."

Trương Truyền Bích sững sờ, quay đầu lại lôi bé đi.

"Nói cái gì vậy, anh của tớ chỉ sốt nhẹ thôi, làm sao mà chết được! Anh ấy ngủ một giấc thì sẽ nhảy nhót tưng bừng lại cho coi!"

Hai đứa nhỏ dần dần đi xa, Trương Truyền Tỉ nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi không cầm được dần thấm ướt gối.

Cậu vốn không mềm yếu như thế, mà đại khái là do bị bệnh, nên hoàn toàn tháo xuống sự kiên cường thường ngày, trái lại cứ mặc kệ để cho nước mắt chảy ra, khóc như vậy một hồi, đầu óc càng thêm ảm đạm, cả người nửa hôn mê nửa ngủ.

Mơ mơ màng màng, vẫn chưa tỉnh ngủ, không biết qua bao lâu bỗng nhiên cậu mơ hồ cảm thấy được có một người tiến vào, lẩm bẩm nói 'Mệt chết đi được', quăng giày liền bò lên giường, ôm chặt lấy cậu.

Thân mật như vậy hiển nhiên chỉ có thể là Vương Cẩm, mà Trương Truyền Tỉ sau khi kinh hỉ liền mơ hồ nhớ tới Vương Cẩm đã chết, trong lòng lại tiếp tục bi thương, nghĩ thầm thì ra đây là một giấc mộng.

Nếu là giấc mộng, vậy thì không nên tỉnh dậy, không phải giấc mộng vừa tỉnh thì mọi thứ sẽ tan biến hết hay sao? Trương Truyền Tỉ liền an tâm mà dựa vào trong lồng ngực người kia, mơ mơ hồ hồ rất nhanh liền ngủ thiếp.

Có lẽ là cảm thấy được cảm giác an toàn, lần này cậu thấy mình ngủ thật say, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy bệnh tình biến mất hơn nửa, thần trí cũng thanh tỉnh một chút so với lúc trước. Sau đó thần trí thanh tỉnh rất nhanh liền làm cậu phát hiện một chuyện: Phía sau cậu thật sự có một người đang dán vào!

Bỗng nhiên quay người nhìn lại, gương mặt say ngủ quen thuộc kia làm cho cậu trợn mắt ngoác mồm. Vương Cẩm xem ra là mệt vô cùng, hơi nhếch miệng, giống cái đứa trẻ vô tội.

"Vương, Vương Cẩm!" Trương Truyền Tỉ kích động đến mức nắm lấy hắn lắc mạnh, đến khi mạnh mẽ lay hắn tỉnh dậy.

"Chuyện gì xảy ra? Anh không phải là bị sét đánh chết rồi sao?!"

Vương Cẩm ôm cậu, miễn cưỡng nói: "Không có mà..."

"Vậy người bị đánh chết là ai?!"

"Há, một con ma đen đủi." Vương Cẩm lười biếng ngáp dài nói: "Lần này chỉ có một xuất biên chế, tôi qua ải, mấy con yêu khác dĩ nhiên là bị rớt lại."

Trương Truyền Tỉ vừa giật mình vừa buồn cười, nói: "Cái, cái gì mà biên chế?"

"Biên chế lên trời đó." Vương Cẩm lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, "Hiện tại anh chính là trực thuộc Long tộc, không giống như làm yêu quái trước kia mà em trai em muốn thu phục là có thể thu phục."

"Có đúng không?!" Trương Truyền Tỉ ngạc nhiên cực điểm, sờ sờ xoa xoa đầu của con rồng biên chế này. "Vậy hẳn là có sừng rồng đuôi rồng phải không...?"

"Đương nhiên là có, sau này sẽ biến thân cho em xem."

"Rồng phụ trách tạo mưa, anh sau này cũng phải phụ trách hô mưa gọi gió sao?"

Nói đến cái này Vương Cẩm liền lộ ra chút ủ rũ.

"Đúng vậy... Không tự do được như trước kia, toàn bộ khu vực tây nam nếu cấp trên có lệnh là anh phải đi thi hành."

Trương Truyền Tỉ ngẩn ra, cười ha ha, Vương Cẩm càng ngày càng phẫn nộ, u oán nói: "Nghe hiệu lệnh thiên đình thì thôi đi, ghét nhất là bây giờ còn có mưa nhân tạo... Em nói xem, ngay cả con người cũng có thể sai khiến bọn anh, làm Rồng kiểu này còn có cái gì lạc thú chứ."

Trương Truyền Tỉ cười đến đau bụng, thật lâu mới nhịn được nâng mặt hắn lên, nói: "Chứ muốn sao, không phi thăng thì phải chết, nghĩ như vậy tôi liền cảm thấy anh có thể biến thành rồng thật sự là quá tốt rồi."

Lúc cậu nói lời này, đôi mắt sáng lấp lánh mang đầy ý cười, vẻ mặt làm động lòng người khác. Vương Cẩm không khỏi nín thở, tinh tế nhìn cậu một hồi lại cũng không nhịn được lộ ra nụ cười mỉm, thấp giọng trả lời: "Đúng vậy, có thể sống sót trở về, thật sự là quá tốt rồi..." Nói xong lời cuối cùng, âm thanh hắn đã thấp đến mức không nghe thấy được, hoàn toàn biến mất giữa môi lưỡi dây dưa.

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nở