"Cố Ngụy, Cố, đại, học, bá." Nam sinh cao lớn cầm đầu khoanh tay, biểu tình trào phúng mà ác độc, "Tâm can tiểu bảo bối của giáo viên, mày rất trâu bò mà, học tập tốt như vậy, thi cho bọn tao copy đáp án thì có làm sao?”
"Lo lắng bị đám phế bỏ chúng ta làm hỏng thanh danh." Phía sau có người phụ họa nói.
"Cũng đúng, Cố đại học bá thành tích tốt lớn lên cũng đẹp, cao quý lãnh diễm bày ra tấm gương này là tốt nhất, bằng không sao lại có một đám tiểu cô nương như ruồi bọ vây quanh mày đây!" Nam sinh cao lớn cười nhạo nói: "Vậy hôm nay liền cởi quần mày, chụp mấy tấm ảnh đẹp trai dán vào trường học, xem thử mày còn cao quý nỗi hay không, xem đám tiểu nương kia còn vây quanh mày hay không! Các anh em lên đây!”
Đối phương phất phất tay, hai nam sinh mập bên cạnh lập tức nhào về phía anh, Cố Ngụy đấm đá ra sức chống cự, tiếc rằng yếu không địch lại mạnh, rất nhanh liền bị đè ngã xuống đất, một người đem hai tay anh đặt ở bên cạnh, người còn lại đè đầu gối anh bắt đầu cởi thắt lưng anh.
Cố Ngụy từ nhỏ được cha mẹ bảo hộ rất tốt, chưa từng thấy qua loại lưu manh côn đồ này, trong lúc hoảng sợ hô to cứu mạng, ngược lại khơi dậy dục vọng ngược đãi của đối phương, nam sinh cao lớn thong thả bước tới trước người anh, từ trên cao nhìn xuống có hứng thú thưởng thức biểu tình của anh, lẩm bẩm nói: "Quả thật đẹp nha, da thịt mềm mại, trở thành nữ sinh sờ cũng không phải không được.”
“Bọn mày đang làm gì?!" Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm non nớt, Cố Ngụy nằm trên mặt đất, nhìn không thấy người tới là ai, chỉ thấy nam sinh kia quay đầu lại, biểu tình khinh miệt, “Con nít ranh mau cút, đừng ép lão tử...”
Lời còn chưa dứt đã bị một cước đá vào thắt lưng, nam sinh tựa hồ không nghĩ tới động tác đối phương có thể nhanh như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước, đè lên người nam sinh mập đang ấn cánh tay Cố Ngụy, song song ngã xuống.
Cố Ngụy nhân cơ hội ngồi dậy, cào loạn trên mặt mập mạp vừa cởi thắt lưng của mình, hai người bên kia đã hùng hùng hổ hổ đứng dậy, vọt tới đứa trẻ dám làm việc nghĩa trợ giúp anh, Cố Ngụy không phân ra thêm tay trợ giúp đối phương được, lại nghe thanh âm non nớt kia hô to nhắc nhở mình: "Chọc mắt hắn! Đập cổ hắn!”
Cố Ngụy vốn vô cùng sợ hãi, lúc này lại không biết là dũng khí từ đâu ra, dựa theo hướng dẫn của thiếu niên xa lạ, tay phải đâm vào mắt kẻ thù, sau khi bị kịp thời ngăn trở, tay trái liền mạch, hung hăng đập vào cổ họng đối phương, nam sinh mập cơ hồ hít thở không thông, ôm cổ mềm nhũn nằm trên mặt đất, trong thống khổ gian nan khôi phục hô hấp.
Cố Ngụy lập tức đứng dậy, vừa buộc đai lưng vừa vọt tới phía trước hỗ trợ, lúc này mới phát hiện thiếu niên dám làm việc nghĩa kỳ thật vóc người khá thấp, nhiều nhất chỉ đến bả vai nam sinh cao lớn, nhưng cậu phản ứng nhanh nhạy, vả lại trong động tác rất có chiêu thức, lấy một địch hai lại không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có thể rảnh rỗi quay đầu nhắc nhở anh: "Anh mau đi đi, nơi này có tôi rồi!”
Cố Ngụy đương nhiên sẽ không đi, tuy rằng anh không biết đánh nhau, cũng hiểu được đạo lý có ân tất báo, hơn nữa ba người này hôm nay nếu như không trị phục, tương lai vẫn sẽ không ngừng tìm cơ hội khi dễ mình. Nghĩ như vậy, dứt khoát bất chấp tất cả, nhào tới ôm lấy nam sinh cao lớn liền cắn, anh biết cắn hỏng nhà mình phải bồi thường tiền, mình có lý cũng trở nên vô lý, cho nên cũng giữ lại đường sống, vai trái cắn bảy tám giây, liền đổi vai phải, lại đổi cánh tay, nam sinh kia bị cắn kêu loạn, không còn tinh lực đối phó thiếu niên, thiếu niên một mình thu thập tiểu mập mạp còn lại là dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng, ba tiểu lưu manh bị bọn họ liên thủ đánh bại, mặt xám xịt lăn lộn.
Khuỷu tay Cố Ngụy bị cọ rách da, cũng may không có chảy máu, thiếu niên nhỏ bé thảm hơn anh một chút, hốc mắt gần lông mày rách một vết thương, Cố Ngụy từ trong túi sách lấy ra băng dán, đưa qua nói: "Cậu bị thương rồi, dán một chút.”
“Không sao!” Thiếu niên không thèm để ý sờ vết thương, "Cái này tính là cái gì, tôi không thích dùng băng dán.”
"Chảy máu rồi, nếu không dán dễ bị nhiễm trùng," Anh nhấn mạnh, "Vậy sẽ rắc rối hơn đó."
Thiếu niên nhìn anh một cái, cầm lấy băng dán nói: "Cảm ơn." Nhưng chỉ nhét vào túi quần, sau đó kéo khóa túi, nói: “Sau này anh đừng đi đường này, thường có người ở đây chặn người đòi tiền hoặc bất cứ chuyện gì đó, tôi đã nhìn thấy nhiều lần."
“Ừm, cám ơn." Con hẻm này có đèn đường duy nhất cũng bị hỏng,Cố Ngụy nhìn không rõ diện mạo thiếu niên, duy chỉ thấy một đôi mắt của cậu, dưới ánh trăng trong trẻo hữu thần, “Cậu..."
Anh muốn hỏi “Cậu tên gì", thiếu niên đã xoay người, đưa lưng về phía anh vẫy tay, “Đi thôi!”
Cố Ngụy kinh ngạc đứng trong chốc lát, đám người hoàn toàn không nhìn thấy, mới nghĩ đến đi nhặt cặp sách của mình, sau đó ở vị trí vừa mới đánh nhau, phát hiện sách giáo khoa ngữ văn thiếu niên bỏ lại, bọc sách màu lam nhạt, trên đó viết: lớp tám (5), Trần Trụ.
Nhưng người kia cũng không phải Trần Trụ, vô luận là anh từ chối tin tưởng hay sự thật là như thế,Cố Ngụy đều biết, ở sâu trong nội tâm mình,Trần Trụ cùng thiếu niên kia đã không còn liên quan gì. Nhưng anh không nghĩ tới có thể gặp lại cậu, giống như là một giấc mộng, thiếu niên lại xuất hiện, thanh âm non nớt trở nên trầm thấp, khuôn mặt thịt đô đô trở nên kiên nghị mà anh tuấn, duy chỉ có đôi mắt kia, tựa hồ chưa từng thay đổi,Cố Ngụy trong lúc hoảng hốt sinh ra nghi hoặc, vì sao người này lại giống Trần Vũ như vậy?
Trần vũ...
Lúc mở mắt ra đã sáng lên, say xỉn làm cho đầu anh đau đớn không thôi, cũng may là thứ bảy,Cố Ngụy nghĩ, tửu lượng của anh thật sự quá kém, tối hôm qua vốn chỉ là muốn uống một chút để tìm cớ gọi điện thoại cho Trần Vũ, không nghĩ tới “Uống một chút" cũng vẫn là uống quá nhiều...
Anh đá dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Trần Vũ vừa vặn bưng mâm cơm từ phòng bếp đi ra, tầm mắt hai người đối diện nhau, đều ngẩn ra.
Thanh niên thần sắc mệt mỏi, đáy mắt phiếm hồng,bọng mắt cũng vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã biết là không ngủ ngon. “Sắc mặt em sao lại kém như vậy?" Cố Ngụy có chút khẩn trương hỏi: “Anh... tối qua anh có làm phiền em không?”
“Không có, anh rất ngoan." Trần Vũ cười cười, “Đi đánh răng, sau đó đến ăn cơm.”
Từ cơm chiên đến trứng luộc, hiếm khi thấy cảnh sát Trần xuống bếp, Cố Ngụy vui vẻ trong lòng, rất nhanh đánh răng rửa mặt xong đi ra ngồi xuống, hỏi: “Hôm qua là em đưa anh về sao?”
“Ừm." Trần Vũ nói: “Anh còn ôm biển quảng cáo của Vương Nhất Bác không đi theo em.”
"A..?"
“Anh truy tinh?”
"Không phải..." Trên mặt Cố Ngụy lúng túng, "Lúc trước nhìn thấy quảng cáo của cậu ấy, cảm thấy bộ dạng có chút giống em..."
Trần Vũ cười cười không nói gì, Cố Ngụy phát hiện cậu chỉ múc cơm rót sữa cho mình, không khỏi hỏi: "Sao em không ăn?”
"Em ăn rồi, anh ăn đi." Thanh niên nói xong, thuận tay cầm lấy điện thoại di động anh đặt trên bàn, Cố Ngụy cũng không nghĩ nhiều, trái phải anh cũng không có sợ bí mật Trần Vũ biết, ăn hai miếng cơm chiên, lúc ngẩng đầu lên, dư quang thấy Trần Vũ đang sửa mật mã màn hình khóa của anh, đổi 970805 thành 911005.
"Em đang làm gì vậy?" Cố Ngụy hỏi, "Vì sao lại đổi thành sinh nhật anh?”
"Sửa một chút đi." Trần Vũ ậm ờ đáp, tiếp theo mở wechat ra, hủy bỏ cửa sổ của mình, lại tìm được tên mình trong danh bạ, hủy bỏ dấu sao.
Cố Ngụy chậm rãi buông đũa xuống, thấp giọng gọi: "Tiểu Vũ...?”
Thanh niên trả lại điện thoại di động cho anh, anh vẫn còn mặc quần ngày hôm qua, túi đựng chìa khóa, được Trần Vũ nhẹ nhàng rút ra, tháo dây chìa khóa, sau đó đặt lại tại chỗ.
Cố Ngụy nhìn người nhện mập mạp trong tay Trần Vũ, trái tim yếu ớt chìm xuống, anh còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết có vài thứ đã bị thu hồi, mật mã màn hình khóa, mặt dây chuyền điện thoại di động, hoặc là đặc quyền và thiên vị, còn có hạnh phúc trong tầm tay, bị thu hồi.
"Trần Vũ," Anh nghe thấy tiếng hít thở của mình nôn nóng chói tai, "Anh làm gì sai sao?”
Thanh niên ngồi đó, ngón tay vô thức vuốt ve mặt dây Spider-man, không nhìn anh, tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng dường như không tập trung.
"Không," Thanh niên nói, "Anh luôn tốt, đặc biệt tốt, những lời tương tự em đã nói rồi, cảm ơn sự cố gắng của anh, và sự chân thành của anh, có thể làm bạn với anh, em thực sự hạnh phúc." Ánh mắt Trần Vũ chớp chớp hai cái, cúi đầu cười cười, "Có lẽ anh không biết, kỳ thật trước kia em đặc biệt không thích anh, từ lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt em, em đã không thích anh. Anh đến nhà em em sẽ đi ra ngoài, anh và anh trai em nói chuyện một câu em cũng không muốn tham dự, em không muốn thêm wechat của anh, sau đó ngay cả số điện thoại cũng xóa, em vẫn luôn trốn anh, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không thể tránh được. Sự cố chấp của anh đối với anh trai em, trong mắt em chỉ là ngu xuẩn mà thôi, mãi cho đến khi em cũng trở thành người ngu xuẩn như vậy, mới hiểu được tâm tình trước kia khi đối mặt với anh, không phải không thích, không phải xem thường, càng không phải chán ghét, mà là ghen tị, còn có hâm mộ. Lúc đầu em hy vọng anh không có một số kỳ vọng vô nghĩa với anh trai em, sau đó, em hy vọng mỗi khi anh nhìn về phía anh ấy cũng có thể thỉnh thoảng phát hiện ra em, và bây giờ, em hy vọng anh chỉ nhìn về phía em. Cho nên Cố Ngụy," Thanh niên rốt cục quay đầu nhìn anh, ánh mắt ôn nhu, an tĩnh, bi thương, "Người làm sai là em, em đã nói chỉ cần anh chịu ở lại bên cạnh em là tốt rồi, thì ra em làm không được, em quá tham lam, nghĩ là biểu hiện vĩ đại, trên thực tế là lòng tham không đáy.”
"Tiểu Vũ, tại sao em cứ nói như vậy? Anh và anh trai của em đã nói rõ ràng, người anh thích bây giờ là em, tại sao em luôn luôn không tin?" Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trái tim anh lại đập như trống bass, giống như đang cố gắng đưa nhiều máu hơn lên não, "Chẳng lẽ bởi vì mười năm qua? Cũng bởi vì anh thích anh trai em mười năm, cho nên thích người khác chính là lừa gạt và cho có lệ? Là rút lui mà tìm người khác, là tìm kiếm thế thân tự thôi miên mình sao? Em không thể..."
"Tối hôm qua anh hôn em."
Cố Ngụy ngẩn ra, "Cái gì...?”
"Đêm qua, em muốn kéo anh dậy thay quần áo, anh nhận em là anh trai em, sau đó hôn em." Trần Vũ quay mặt ra, nở nụ cười, "Đương nhiên chuyện này không quan trọng, anh không cần để ở trong lòng.”
"Không có khả năng, " Giọng nói của anh bắt đầu run rẩy, vững chắc lắc đầu, "Không thể nào, anh không có nhận lầm, trước giờ anh chưa từng nhận lầm!”
"Anh cảm ơn anh ấy đã giúp anh đánh nhau, lại nói nhặt được sách giáo khoa ngữ văn của anh ấy, hẳn là nghĩ đến chuyện lần đầu gặp mặt rồi." Thanh âm của Trần Vũ rõ ràng là bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại cất giấu thứ gì đó, thứ gì đó khiến ngực cậu đau đến sắp nứt ra, "Rất ít người có thể nhìn thẳng vào suy nghĩ chân chính trong lòng mình, ví dụ như em cảm thấy cho dù là thế thân anh trai cũng không có gì to tát, ví dụ như anh cảm thấy anh đã quên anh ấy, chúng ta chỉ là không gặp được thời khắc khiến mình lộ nguyên hình, hiện tại gặp phải, cũng không cần lừa gạt mình nữa, như vậy tất cả mọi người sẽ không vui vẻ.”
"Không phải như vậy, tiểu Vũ không phải như vậy..." Cố Ngụy thấp giọng nói, trong miệng dường như ngậm một ngụm cát lớn, lời nói cứng nhắc vô lực, giống như một tấm lưới rách, căn bản không cách nào bắt được tín nhiệm của Trần Vũ. "Cho dù là người kia, cũng không có quan hệ với anh trai em... anh sớm đã... anh cảm thấy anh trai em không phải cậu ta, em hiểu không? Cậu ta chỉ tình cờ mang theo sách ngữ văn của anh trai em, cũng có thể không phải cậu ta vứt đi, là anh trai em trước đó đi ngang qua ngõ nhỏ kia liền rơi ở nơi đó! Thậm chí có thể người đó thực sự là em! Dù sao thì anh không... anh thực sự không xem em là thế thân!”
Trần Vũ vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh, tròng đen màu hổ phách chiếu ra ánh mặt trời, cho đến giờ phút này, vẫn bình tĩnh lại ôn nhu nói cho anh biết: "Mỗi người, trước hết phải học cách yêu chính mình. Cố Ngụy," Thanh niên nói, "Vô luận có phải là anh trai em hay không, anh cũng phải dũng cảm một chút, đi theo hạnh phúc mình muốn. Đừng lừa dối chính mình, đừng dễ dàng thỏa hiệp, đừng nhút nhát lui nhường. Nghe nói cô gái sẽ vì thương hiệu lớn đắt tiền mà mua một đống đồ giá rẻ hơn để thay thế, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được muốn mua hàng chính hãng, vậy vì sao ngay từ đầu không tích góp tiền mua món chính hãng kia? Vô duyên vô số lần lãng phí rất nhiều tiền, mua xong để đó không dùng, cũng sẽ thương tâm.”
Trần Vũ rụt tay lại, đứng lên, đi đến bên tường, nơi đó đặt một cái vali nho nhỏ, là đêm thanh niên xúc động tỏ tình cách đây không lâu, từ dưới lầu xách lên.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, chỉ là sụp đổ đến yên tĩnh không tiếng động, Cố Ngụy cắn chặt răng, cơ nhai giống như sắp nổ tung, thì ra ngay cả hành lý cậu cũng đã thu thập xong, anh hoảng hốt nghĩ, thì ra cậu sớm đã định đi...
Trần Vũ thay giày xong rất nhanh, ấn tay nắm cửa, Cố Ngụy nghe được tiếng "rắc rắc" quen thuộc, cuối cùng nhịn không được đứng lên, "Tiểu Vũ!”
Thanh niên quay đầu lại, biểu tình vẫn như cũ không gợn sóng, giống như là nhìn một người không quen biết.
"Người anh muốn chỉ có em... anh biết bây giờ em không tin, em muốn anh chứng minh thế nào cũng được, em bảo anh làm gì cũng được," Môi anh run rẩy, phải dùng hết sức lực để ngăn nước mắt tuôn ra, gần như cầu xin: "Em có thể không đi được không...?”
Trần Vũ cười đến có chút khổ sở, "Thực xin lỗi," Thanh âm rất nhỏ, giống như bị cái gì đó chặn cổ họng, "Người nuốt lời là em, đừng vì em mà thương tâm.”
Trần vũ đi ra khỏi cửa, bước xuống bậc thang, đem vali hành lý về nhà, cầm mũ bảo hiểm lập tức đi ra, bởi vì biết Cố Ngụy rất nhanh sẽ đến gõ cửa, mà cậu không xác định mình có thể kiên trì bao lâu. Cậu tiếp tục đi xuống, cách đây không lâu âm thanh vẫn tiếp tục quanh quẩn trong đầu theo quán tính, "Đừng khóc, đừng biểu hiện thương tâm, đừng để mắt chuyển sang đỏ", Cậu nhớ rõ đêm tỏ tình, Cố Ngụy chính là bởi vì nhìn thấy cậu đỏ mắt mới có thể mềm lòng, cậu không muốn Cố Ngụy mềm lòng, không muốn Cố Ngụy thương hại mình, cho nên cậu sẽ không thương tâm nữa.
Cậu bước ra khỏi căn hộ, đột nhiên cảm thấy bước chân không vững, cổ họng căng thẳng, dừng lại hít sâu vài lần, mới tiếp tục đi về phía trước. Bước lên xe motor, đội mũ bảo hiểm, muốn khởi động động cơ mới phát hiện hoàn toàn không nhìn rõ phía trước, bởi vì nước mắt tràn đầy, rất nhanh liền mãnh liệt rơi xuống. Chỉ có thể kéo kính bảo hộ xuống, nắm chặt tay lái, rơi lệ trong mũ bảo hiểm mà tất cả mọi người không nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top