Chương 12

Cố Ngụy không nghĩ tới nhanh như vậy có thể nhận được điện thoại của bệnh nhân xây dựng đã từ bỏ phẫu thuật trước đó, đối phương nói cho anh biết, sau khi giấy triệu tập của tòa án được gửi đi, chủ thầu vốn biến mất đã giật mình, chủ động liên hệ với công nhân tỏ vẻ nguyện ý nhanh chóng trả hết tiền lương còn nợ, bao gồm cả tiền thuốc men vết thương do tai nạn lao động, công nhân xây dựng nói, ngày hôm qua đã nhận được số tiền đầu tiên. Ông bày tỏ lòng biết ơn chân thành với Cố Ngụy, cũng hy vọng Cố Ngụy có thể thay mặt chuyển lời cảm ơn đến bạn bè của cục công an và tòa án. Cố Ngụy thì cùng ông ước định, một khi tiền thuốc men lúc trước bồi thường vào sổ sách, lập tức đến bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ u nang dạ dày.

Tin tốt đương nhiên phải chia sẻ cho cảnh sát Trần Vũ, Cố Ngụy lại nhắc tới chuyện mời ăn cơm, Trần Vũ lại trực tiếp gọi điện thoại tới, nói: "Đúng lúc thứ bảy này chúng tôi hẹn ở cục, đều là bạn bè có quan hệ tốt, tiểu tử tòa án kia cũng ở đây, nếu không anh đi với tôi đi?”

Cố Ngụy có chút do dự, "Bạn của em anh đều không biết, có ảnh hưởng đến không khí tụ tập của mọi người hay không?”

"Tán gẫu không phải là quen biết rồi sao? Tất cả mọi người đều từ không quen đến quen ah.” Trần Vũ khuyên xong lại nói: "Nếu như anh cảm thấy không có hứng thú, giữa chừng tôi tìm cớ dẫn anh đi, như vậy được không?”

Cố Ngụy liền ngượng ngùng cự tuyệt. Kỳ thật vòng tròn xã hội của anh vẫn rất hẹp, trong bữa cơm ngày thường và đại diện bác sĩ, bữa cơm với các đồng nghiệp khác anh luôn có thể từ chối liền từ chối, còn hơn là khoác lác nói chuyện với người xa lạ, anh thích ở nhà xem tài liệu viết luận văn, nhưng nếu Trần Vũ hy vọng anh đi, anh vẫn nguyện ý thử gặp gỡ bạn mới, bởi vì những người đó cũng đều là bạn của Trần Vũ.

Vì thế hai người hẹn xong thời gian, thứ bảy năm giờ rưỡi chiều, Trần Vũ dẫn anh cùng nhau xuất phát.

Không biết có phải vì đã lâu không tham gia tiệc tùng hay không, Cố Ngụy đột nhiên sinh ra chờ mong đến thứ bảy, anh lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến địa điểm tụ họp, phòng ngừa mình mặc sai quần áo thất lễ với người khác, sau khi bị Trần Vũ biết thì chê cười anh quá khẩn trương, bởi vì đó chỉ là một nhà hàng rất bình thường rất phổ biến, "Chỉ cần mặc quần áo là vào.” Cảnh sát Trần nói như vậy.

Kỳ thật chỉ là một buổi tụ tập bạn bè rất bình thường, nhưng trong mắt Cố Ngụy, cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Chiều thứ sáu, Cố Ngụy theo chủ nhiệm khoa tiết niệu kết thúc một buổi hội chẩn, vừa từ trong thang máy đi ra, liền nhìn thấy Quế Tương cùng một người dì trung niên nói chuyện ở cầu thang, Cố Ngụy híp mắt lại, cận thị ba trăm độ vẫn khiến anh nhận ra đó là mẹ của Trần Vũ.

Cha mẹ Cố Ngụy đều là bác sĩ, ai nấy đều bận rộn với công việc, từ nhỏ anh đã học được cách tự  nấu ăn. Thời trung học quen biết Trần Trụ, thường xuyên theo Trần Trụ về nhà làm bài tập về nhà, nếu như ở lại muộn, mẹ Trần sẽ giữ anh lại ăn cơm, nấu ăn ngon cho hai đứa con trai cũng không quên mang cho anh một phần. Cố Ngụy vẫn cảm thấy mẹ Trần là trưởng bối xinh đẹp tốt bụng, không hiểu sao lại mang theo chút hài hước hiếm thấy, Trần Vũ và Trần Trụ hưởng được gen ưu tú của bà,  thậm chí ngay cả tính cách Trần Vũ cũng rất giống nhau.

Lại nói tiếp anh cũng rất lâu không đến Trần gia thăm hỏi, hẳn là dành thời gian mua chút đồ đi thăm hai vị trưởng bối mới tốt. Cố Ngụy nghĩ như vậy, liền chủ động tiến lên chào hỏi.

"Dì," Anh mỉm cười và hỏi, "Sao dì ở đây? Sức khỏe không tốt sao?”

“A là tiểu Ngụy!” Mẹ Trần vô cùng kinh hỉ, "Thì ra Tương Tương cùng một khoa với con, trùng hợp như vậy!”

Quế Tương lễ phép gật đầu với anh, "Bác sĩ Cố." Lại quay đầu nói với mẹ Trần: "Dì vậy con đi trước, dì có việc gì lại liên lạc với con nhé.”

Cô gái nói xong liền rời đi, mẹ Trần kéo tay áo anh, giọng điệu quan tâm: "Đã lâu rồi con không đến nhà ăn cơm, gần đây công việc thuận lợi không?”

"Con rất tốt, chờ khi nào có thời gian con sẽ đến thăm dì và chú." Cố Ngụy chú ý tới túi xách trong tay bà: "Dì lấy thuốc gì vậy ạ?”

"Là một ít thuốc đông y, viêm khớp, bệnh người già." Mẹ Trần không để ý lắm, lại ghé sát lại lặng lẽ hỏi: "Tiểu Ngụy, Trần Vũ lúc trước chuyển đến trong phòng ban đầu của anh trai nó, có phải ở dưới lầu con hay không?”

"Mạng lưới tình báo của dì rất phát triển." Cố Ngụy cười nói, "Tiểu Vũ ở dưới lầu con, mấy ngày trước đường ống nước nhà con bị nứt, con còn đến chỗ cậu ấy ở lại, vừa mới chuyển về.”

"Tiểu tử thúi này, dì sớm đã nhìn ra nó muốn kết giao bạn bè với con, không thừa nhận, chính là sợ con ưu tú làm chướng mắt nó, hiện tại nguyên hình lộ ra rồi chứ? Cái miệng kia của nó thỉnh thoảng sẽ có chút khiếm khuyết, con ngàn vạn lần đừng để trong lòng, trực tiếp đá mông là được, dì tuyệt đối không báo cảnh sát.”

Cố Ngụy lập tức nghĩ đến Trần Vũ hướng mình tố cáo mông đau đến đáng thương, nhịn không được cười cong mắt, "Không có a, tiểu Vũ nói chuyện còn rất gây cười.”

Mẹ Trần lại rất lo lắng, "Đứa nhỏ kia cả ngày hấp tấp, lại tìm một công việc nguy hiểm như vậy, dì thật sự lo lắng nó không gả ra ngoài được." Không đợi Cố Ngụy cười xong, bà lại nói: "Tiểu Ngụy, việc con thân thiết với nó như vậy là tốt rồi. Quế Tương vừa rồi, con cũng quen biết đúng không? Dì cảm thấy đứa nhỏ kia rất tốt, muốn giới thiệu với Trần Vũ, không yêu đương cũng không cưỡng cầu, chỉ là có tốt đương nhiên phải nắm lấy cơ hội, biết đâu có thể thành, con nói đúng không? Kết quả tiểu tử thúi kia ngay cả wechat cũng không chịu thêm, hại dì còn phải đến xin lỗi tiểu cô nương người ta!”

Trên mặt Cố Ngụy cứng đờ, có thể là vừa rồi cười quá lớn, anh chậm rãi thu hồi nụ cười, thấp giọng nói: "Loại chuyện này... vẫn phải xem duyên phận đi.”

"Dì đến xem bệnh gặp Tương Tương không phải là duyên phận sao?" Mẹ Trần nói, "Thêm wechat trò chuyện, trò chuyện rồi tiếp tục trò chuyện, không được thì dừng lại, dì cũng không bảo hai đứa kết hôn tại chỗ, chống đối không hợp tác như vậy liền làm cho dì tức giận. Ngay cả bước đầu tiên cũng không chịu đi, lấy đâu ra hai ba bốn năm chứ? Khi nào dì mới có thể thấy nó tìm được người vợ rồi gả ra ngoài đây?”

Cố Ngụy trầm mặc, anh quả thật rất không am hiểu xã giao, muốn tìm một đề tài khác, lại vô luận như thế nào cũng không thể thành công, cuối cùng nghe được mẹ Trần nhờ mình: "Tiểu Ngụy, tiểu tử thúi kia trước kia thích tắt đèn chơi game, dì nói mấy lần nó cũng không nghe, sau đó con nói như vậy đối với mắt không tốt, thị lực không đủ làm cảnh sát, nó cũng không tắt đèn chơi game nữa. Lời nói của con a Vũ luôn có thể nghe được, con có thể giúp dì khuyên nhủ nó không?”

Từ khi Cố Ngụy đồng ý để cậu buổi tối đến nhà ăn cơm, Trần Vũ còn chưa có cơ hội hưởng thụ quyền lợi này. Nơi sản xuất thuốc của lão Mã cung cấp ra mấy đầu thuốc khác, độc lập không phát hiện ra được tăm hơi của lão Mã, chỉ liệt kê mấy nơi lão Mã sẽ thường xuyên đi, vì thế mấy ngày nay Trần Vũ đều cùng đồng nghiệp ngồi xổm bên ngoài canh gác, tăng ca đến mức hoài nghi nhân sinh, căn bản không có biện pháp trở về tìm Cố Ngụy ăn cơm, ngay cả gặp mặt bác sĩ cũng không gặp được mấy lần.

Ở riêng một chút cũng không được, cậu cũng không có thêm lý do để giữ Cố Ngụy ở nhà mình.

Bữa tối là đồ ăn mua bên ngoài cùng Hàn Diệu, ngày mai Hàn Diệu cũng tham gia, liền hỏi cậu: "Ngày mai cậu có đi không?"

"Đi." Trần Vũ nói, "Tôi dẫn theo một người."

Hàn Diệu nhất thời hứng thú, "Chẳng lẽ là người tôi nghĩ?”

Trần Vũ không đáp lời.

"Cậu lại không có ý định cho cô ấy biết, hoặc là không cam lòng, đúng không? Tôi rất tán thành cách làm của cậu, muốn cô ấy từng chút từng chút thâm nhập vào cuộc sống của cậu, nói không chừng cô ấy sẽ có cảm giác không giống," Hàn Diệu nói, "Không thử làm sao biết, ngày mai tôi sẽ giúp đỡ cậu!”

"Dẹp đi." Trần Vũ tức giận nói, "Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hy vọng anh ấy biết nhiều bạn bè hơn, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, có thể sớm quên đi những chuyện không vui.”

"Tôi quá tò mò vị này là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho đồng chí Trần Vũ chúng ta thẳng thắn như vậy." Hàn Diệu nháy mắt với cậu, "Chờ mong tối mai nha.”

Hơn mười giờ về đến nhà, đèn nhà Cố Ngụy trên lầu sáu còn sáng, Trần Vũ do dự có nên tìm cớ đi tìm người ta nói chuyện phiếm hay không, nhưng một hồi đau mông một hồi mặt đau tựa hồ có chút ảnh hưởng đến hình tượng, lỡ như để Cố Ngụy hiểu lầm thân thể cậu suy nhược chẳng phải là trộm gà không thành mất nắm gạo sao? Hoặc là sáng mai đi giúp nấu cơm là được rồi.

Trần Vũ trở về nhà mình, tắm rửa đơn giản, vừa mới nối máy sấy tóc vào chuẩn bị sấy tóc, chuông cửa vang lên.

Là Cố Ngụy.

Trần Vũ nắm tay nắm cửa đứng tại chỗ, trong lòng vui mừng giống như một kẻ ngốc, trên mặt lại bình tĩnh.

"Lương tâm trỗi dậy đến thăm mông tôi à?"

Cố Ngụy không cười, hoặc là nói đùa vô cùng miễn cưỡng.

"Tìm em nói chút chuyện, có thể đi vào không?"

Cậu nhường người vào, lấy một chiếc khăn khô đeo nó quanh cổ, lau tóc hỏi: "Có chuyện gì vậy? Anh ngồi xuống nói đi.”

Lúc này Cố Ngụy mới ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt không hiểu sao có chút né tránh, "Hôm nay anh ở bệnh viện đụng phải dì Trần.”

"Mẹ tôi?" Trần Vũ cũng kéo ghế ngồi xuống, "Bà ấy nói cái gì vậy? Sẽ không ép anh đi dự tiệc đính hôn của anh trai tôi chứ?! Tôi sẽ đi nói chuyện với bà ấy!”

"Không có, dì mới không xen vào chuyện của bọn anh." Cố Ngụy vẫn cúi đầu như cũ: "Dì…..rất quan tâm em, nói một số chuyện của em.”

Trần Vũ vẻ mặt mờ mịt, "Tôi làm sao vậy?”

Cuối cùng Cố Ngụy ngẩng đầu nhìn về phía cậu, mặt mày ôn nhu, trước sau như một, "Tiểu Vũ là như vậy, dì làm quen với một y tá trong khoa anh, tên là Quế Tương, hôm nay anh giúp dì hỏi thăm, cha mẹ cô ấy đều là  giáo viên, chỉ có một đứa con là cô ấy, tuy rằng không có đại phú đại quý, coi như là một gia đình trí thức. Quế Tương là y tá tốt nghiệp đại học, y tá trưởng nói cô làm việc rất nghiêm túc, tính tình cũng tốt, tóm lại là một cô gái khá tốt. Ý của dì là, hai người bằng tuổi nhau, môn đăng hộ đối, có thể thử kết giao bạn bè..."

Trần Vũ vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, chỉ là đang suy nghĩ làm sao có thể quên đóng cửa sổ, gió đêm thổi đến người lạnh thấu tim, mà cậu nghe được giọng của mình vô cùng khàn: "Anh giới thiệu đối tượng cho tôi à?”

Cố Ngụy không nhìn cậu, chỉ đưa cho cậu một tờ giấy, "Dì nói, có thể nói chuyện phiếm trước, xem có thích hợp hay không. Đây là wechat của cô ấy, em thêm một chút đi.”

Trần Vũ rất muốn cười, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng trở nên buồn cười mà đáng buồn, "Từ khi nào anh lại thích xen vào việc của người khác như vậy?”

"Tiểu Vũ, em đừng tức giận, dì cũng là..."

"Tôi không tức giận,"  Cuối cùng cậu mỉm cười, "Tôi có đủ tư cách để tức giận sao?"

Cậu lấy tờ giấy, mở điện thoại di động, nhập số wechat, nhấp vào "thêm" và gửi yêu cầu kết bạn.

"Được rồi." Cậu hiển thị màn hình cho Cố Ngụy, hai giây sau, điện thoại di động bị cậu ném trở lại bàn, "Còn có chuyện gì khác không?”

Cố Ngụy trầm mặc đứng lên, "Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cậu nhìn bóng lưng bác sĩ đi về phía cửa lớn, chỉ cảm thấy giống như là có mấy vạn cây kim đâm loạn vào ngực, mười phút trước cậu còn bởi vì người trong lòng đến mà mừng rỡ như điên, giờ phút này đã bị đắng chát lấp đầy toàn bộ thân thể, thì ra đây chính là tâm trạng thích một người, thì ra đây chính là tâm trạng thích một người không cách nào có được, cẩn thận như vậy, vô lực như vậy, hèn mọn như vậy, tàn nhẫn như vậy.

"Cố Ngụy."

Bác sĩ quay đầu lại, đáy mắt có sự u sầu mà cậu không hiểu.

"Hôm nay đổi lại là anh trai tôi ở chỗ này, anh vẫn có thể đến làm thuyết khách sao?" Hỏi xong cậu liền nở nụ cười, dường như lập tức ý thức được mình hỏi một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn, "Đương nhiên không, ai sẽ nỡ đem người mình thích đẩy cho người khác chứ?”

Điện thoại di động rung một chút, là hệ thống wechat nhắc nhở.

"Cô ấy đã đồng ý. Cảm ơn bác sĩ Cố làm cầu nối." Ngực đau đớn càng ngày càng rõ ràng, giống như có thứ gì đó muốn từ đó phá kén mà ra, Trần Vũ phải dùng sức rất mạnh mới có thể duy trì khóe miệng cong lên, "Tôi sẽ cố gắng hết sức," Cậu nói, "Tranh thủ mau chóng mời anh uống rượu mừng.”

--------
Up hai chương mừng sinh nhật anh Chiến <33
 

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top