春 : じゅう
6.4.2015
mẹ hansol kéo tấm rèm màu kem nặng trịch và nhìn ra ngoài. "...quái lạ." bà lẩm bẩm, dụi mắt để nhìn rõ hơn. "sao thằng bé đó lại ở trong sân nhà mình?" tiếng giày cao gót nện trên sàn sau từng bước đi của bà. bà vừa mở cửa, cậu bé đó đã biến mất.
bà dáo dác nhìn quanh trước khi đóng sầm cửa. "hansol!" tiếng bước chân nặng nề của cậu vang lên.
"không được ra ngoài khi bố mẹ đi làm. không rủ ai về nhà khi bố mẹ đi vắng. nếu đói đã có đồ ăn bọc giấy bạc sẵn trong tủ lạnh. đừng tự nấu nướng gì cả. đi ngủ đúng 8 giờ và nhớ uống thuốc nhé." cậu đáp, "vâng vâng, còn gì nữa không mẹ?"
"có đấy." bà chwe vươn tay lấy túi xách và chìa khoá xe. "mẹ vừa thấy một cậu bé ngồi ngoài vườn...mẹ hơi lo, con chắc con sẽ ổn chứ? hay là mẹ xin nghỉ ở nhà với con?"
seungkwan à?
hansol lắc đầu lia lịa. "không sao đâu mẹ. con tự biết chăm sóc mình. người đó đi rồi phải không ạ? vả lại cậu ta chắc cũng chẳng phải tội phạm giết người hay gì- ý con là cậu ta có lẽ vô hại thôi."
"được thôi..." bà hôn nhẹ lên má hansol và rời đi. nhảy lên sofa, cậu kéo rèm lại. ước gì seungkwan đến chơi nhỉ.
trong khi đó, ở bên ngoài, seungkwan đang ở một chỗ không hề thoải mái, nói cách khác là bụi cây nhà hansol. hoặc cũng có thể là của nhà hàng xóm. em không biết cũng chẳng quan tâm. điều duy nhất em nghĩ đến là ở đây có bao nhiêu côn trùng lẩn trốn và liệu chúng có bò lên người mình không.
kế hoạch ban đầu của em là gặp bố mẹ hansol ban đầu và đi chơi cùng cậu, nhưng càng nghĩ em càng không muốn làm vậy. khi tấm rèm màu kem phủ kín nhà hansol quanh năm suốt tháng chợt mở và một người phụ nữ phát hiện ra em, nhìn em chằm chằm với ánh mắt đầy sát khí, em sợ sệt chạy đến trốn sau thứ gần nhất, vô tình lại là bụi cây này.
mười phút sau khi nghe tiếng xe nổ máy và rời đi seungkwan mới dám vùng ra khỏi bụi rậm. em nhìn quanh. không có ai. tốt rồi. em vội vàng cởi áo khoác và giũ thật mạnh, phủi quần rồi vuốt lại tóc.
bọ nhà cậu còn mơ mới chạm được vào tớ. em thầm nghĩ.
"cậu làm gì ở đây thế?"
seungkwan quay ngoắt lại. hansol ngồi trước hiên với gương mặt đầy vẻ khó hiểu. "thế mà vẫn kêu người ta khùng." cậu nhướng mày. "tớ quay đi một tí, vừa quay lại đã thấy cậu tự dưng xuất hiện và giũ áo cật lực rồi."
em khịt mũi. "tớ đuổi bọ thôi ý mà."
"okay...vậy cậu ngồi trong đấy làm gì? ừm, người mẹ tớ nhắc đến hình như là cậu phải không?"
"ừ, là tớ. và lúc đó tớ chỉ...ngồi nghĩ ngợi tí thôi."
"được thôi đồ kì cục, câu hỏi cuối cùng là sao cậu đến đây sớm thế này?"
"tớ nuốn gặp bố mẹ cậu nhưng rồi lại nghĩ...ừm, nên để khi khác thì hơn."
cậu mỉm cười. "được rồi, thế hôm nay bọn mình đi đâu?"
"cậu sẽ không đi đâu cả." seungkwan chỉ tay, "hôm nay, tớ mới là người đi và địa điểm là nhà cậu!" hansol hơi khựng lại.
"tớ được phép chứ?"
"không rủ ai về nhà khi bố mẹ đi vắng."
"được chứ, vào đi."
điều đầu tiên seungkwan nhận thấy khi vừa bước vào là ngôi nhà rất gọn gàng, sạch sẽ. hơi hoàn hảo quá đối với em. giày dép được xếp gọn gàng trên dãy tủ đều tăm tắp.
mỗi dãy ghế được trang trí với cùng số lượng gối kê và được đặt ở cùng một góc. sách trên giá bằng cách nào đó cũng có kích thước tương đương nhau, xếp theo thứ tự bảng chữ cái, gáy sách hướng ra ngoài.
thậm chí cây cối trong nhà cũng giống hệt nhau.
"nhà tớ ngăn nắp kinh lên được. mẹ tớ thích thế."
seungkwan ngó vào bếp. cũng ngăn nắp chẳng khác gì.
"lên phòng tớ nhé? yên tâm là nó không gọn gàng đến thế đâu."
em gật đầu. trên đường lên tầng, em cố tình đẩy nhẹ một chồng tạp chí trên quầy bếp làm chúng xê dịch một chút. thế này có phải tốt không.
phòng hansol quả thực không quá ngăn nắp và em rất vui vì điều đó. nhưng căn phòng có vẻ trống trải và tẻ nhạt. một chiếc giường trắng được kê trong góc, một bộ bàn ghế nhỏ, một tủ quần áo và một chiếc giá đầu giường đầy những giấy tờ.
thứ duy nhất không nhàm chán có lẽ là bốn bức tường màu xanh da trời (em rất thích nó).
ồ, và cả bàn học của cậu nữa. giữa căn phòng không có gì đặc biệt, chiếc bàn làm việc bừa bọn của hansol dường như rất nổi bật. giấy trắng cùng đủ loại bút chì, bút màu sặc sỡ bày la liệt trên bàn. có cả một tấm bản đồ siêu to khổng lồ và khi đến gần hơn, em đoán nó được vẽ tay.
bên cạnh đó, một chiếc lọ màu cam đã thu hút sự chú ý của em.
là một lọ thuốc.
seungkwan cúi xuống đọc nhãn lọ.
"ồ, cậu thấy bản đồ của tớ rồi hả?"
giật mình, seungkwan vội rời mắt khỏi lọ thuốc. "ừ, rất chi tiết. ai vẽ đấy?"
hansol đặt khay snack xuống sàn, "tớ đây chứ ai."
"thật luôn?! cậu vẽ hết từng đấy phố phường, nhà cửa và...và...tất cả mọi thứ?! sao cậu có thể?!"
cậu nhún vai. "tớ bắt đầu vẽ bản đồ từ lâu rồi, từ lớp hai thì phải...à, mẫu giáo thì đúng hơn. và nó cứ dính liền với tớ vậy thôi. tại tớ cũng rảnh nữa."
em liếc mắt qua lọ thuốc nhưng không nói năng gì. "và tớ đoán chỗ giấy tờ trên kệ kia đều là bản đồ?"
"chuẩn," hansol cắn một miếng bánh quy và chạy đến trước kệ, lấy một nửa xấp giấy ra. cậu vẫy em lại. "đây là một trong những chiếc loại nhỏ." em tròn mắt nhìn tờ giấy to gấp sáu lần giấy khổ thường.
thế này mà gọi là nhỏ á?!
"đây là bản đồ khu tớ sống khi còn ở new york."
"cậu chép trên mạng xuống hay..."
cậu lắc đầu, "không, như thế thì chán ngắt. tớ cứ đi loanh quanh và phác thảo lại. chiếc ở trên bàn là khu dân cư này. gần xong rồi. tớ định vẽ bản đồ osaka nữa."
seungkwan nghi hoặc nhìn cậu, "như thế có khó quá không?"
"mm...tớ nghĩ sẽ vui lắm." hansol ngồi nhìn seungkwan lật giở từng tấm bản đồ. chúng đều tuyệt đẹp. mắt hansol chợt sáng lên khi nảy ra một ý tưởng.
"seungkwan! bọn mình cùng vẽ bản đồ đi!" cậu nhổm dậy đến trước bàn, vơ một đống đồ lỉnh kỉnh. cậu hơi khựng lại khi thấy lọ thuốc nằm trên bàn rồi nhanh chóng quẳng nó vào hộc tủ. mong rằng seungkwnan chưa thấy nó.
chạy đến cạnh em, cậu đẩy hết chỗ bản đồ cũ sang bên và đặt một tờ giấy mới xuống trước mặt hai đứa. "ok! bắt đầu thôi!"
"tớ phải làm gì giờ?" seungkwan hỏi. "cậu phải dạy tớ chứ..."
hansol bật cười, "đầu tiên, kẻ một đường thẳng như thế này...seungkwan à, cậu kẻ thẳng hơn tí được không?"
"không phải ai cũng kẻ thẳng được mà không cần dùng thước như cậu đâu!"
"à nhỉ...đây thước đây!"
"...xong sao?"
"để trí tưởng tượng của cậu tự do bay lượn thôi."
"ý cậu là sao? hansol! hansol?!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top