Chapter 9

Tác giả: SHismyBFF

Link: https://archiveofourown.org/works/21642085/chapters/51606856

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

Vì đã muộn vào đêm Giáng sinh nên việc lựa chọn các món quà phù hợp ở cửa hàng là rất ít. Sau một vài cuộc cãi vã và một vài lần hờn dỗi thầm lặng, Sherlock và John cuối cùng cũng thống nhất được món quà cho bố. Bên trong cửa hàng cuối cùng, có một cái giỏ bên cửa với tấm biển ghi "Free to a Good Home". Sherlock thò tay vào giỏ, nhẹ nhàng nhấc ra một chú chó con nhỏ xíu màu đen.

Khi cậu bế nó lên để nhìn kỹ, con chó ngáp ngắn ngáp dài, kết thúc bằng chiếc lưỡi dày màu hồng liếm lên mũi Sherlock. Sherlock quay sang John với vẻ cầu xin.

"Trong nhà đã không có con chó nào nhiều năm rồi, John. Tôi biết Daddy muốn một món quà, và Mummy không thể nói không nếu đó là một món quà." Sherlock nhét chú chó con vào chiếc áo khoác của mình.

"Không đời nào chúng ta có thể quấn nó lại thành một món quà được, Sherlock. Thậm chí cũng đừng nghĩ về nó!" John nhìn con chó con một cách đầy mê hoặc. "Làm cách nào để đưa nó về nhà đây?" Mua sắm với Sherlock là một thử nghiệm, và John cảm thấy mệt mỏi. Sherlock quyết định tha thứ cho anh vì hơi cục cằn.

Sherlock chuyển bó lông ấm áp vào tay John. Theo bản năng, John bế chú chó con vào ngực, dụi mũi vào đầu chú chó con. "Tôi tin rằng nó còn nhỏ đến nỗi tôi có thể để nó trong chiếc áo khoác của mình trong xe hơi, và không ai có thể tinh ý để nhận ra." Sherlock nhìn quanh cửa hàng, nhanh chóng tìm ra một trợ lý. "Xin lỗi, thưa cô..."

Trong vòng hai mươi phút, họ đã có được một giỏ chó con, thức ăn và đồ chơi. John, luôn là người thực tế, đã vớ lấy một gói miếng lót dành cho cún con mà anh hy vọng ít nhất sẽ giúp chúng qua đêm. Khi Sherlock đang bế đứa bé đầy lông ấy, John được chọn để xách các gói hàng trở lại xe.

"Chà, nhìn hai đứa đã rất bận rộn! Con có gì ở đó vậy?" Mummy đi vòng ra sau xe để mở cốp cho John.

"Mẹ không nên biết trước đâu ạ, mẹ... đó là Giáng sinh!" John mỉm cười khi để các túi đồ vào xe. Anh bắt gặp ánh mắt của Sherlock khi cậu lao vào ghế sau, nháy mắt đầy âm mưu.

Mummy ngồi vào ghế trước bên cạnh Daddy. "Nhưng con đã làm gì? Daddy và ta đã đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ rồi."

Sherlock bực bội. "John đã nói rồi mà, Mummy... không có câu hỏi!"
Sherlock đã đúng... như thường lệ, John nghĩ. Chú chó nhỏ ngủ yên suốt quãng đường trở về ngôi nhà. Cha mẹ Holmes nghĩ rằng việc Sherlock mặc áo khoác lên lầu là lạ, nhưng họ quyết định bỏ qua.

John lấy đồ dùng cho chó con từ xe, và theo Sherlock về phòng. John đặt những tấm lót dành cho cún con trong và xung quanh giỏ, thứ mà họ quyết định là sẽ an toàn nhất trên sàn bên trong tủ của Sherlock. Sherlock quấn con chó trong một chiếc chăn lông cừu, nhét nó vào trong khi John đổ đầy một đĩa nước nhỏ. Họ cẩn thận đóng cửa tủ quần áo, đồng ý gặp nhau ở tầng dưới để uống một bữa tối.

John thay quần pyjama và một chiếc áo len cũ trước khi đi xuống cầu thang. Phòng khách trông giống như một bộ trong vở ballet The Nutcracker, với một cái cây to lớn ở giữa sân khấu. Nó được trang trí đẹp mắt với dây kim tuyến, đồ trang trí và nến. Thậm chí còn có một đoàn tàu đồ chơi chạy quanh. Ngọn lửa đang vang lên vui vẻ trong lò sưởi lớn bằng đá, với những đôi tất màu đỏ, trắng, vàng và xanh lá cây treo trên nó. John quay lại từ khung cảnh tuyệt đẹp đó, nghe thấy tiếng Daddy bước vào phòng.

"John, con trông giống như một người có thể uống whisky, ta nói đúng chứ?" Daddy mời John một ly với một ly lành mạnh.

"Cảm ơn ạ. Chúc mừng! " John nhận đồ uống và ngồi trên ghế sofa đối diện với lò sưởi. Anh nhấp một ngụm đầy cảm kích đối với chất lỏng có mật ong. "Oooh, thật tốt." Anh thoải mái dựa lưng vào đệm.

Họ ngồi bên nhau trong im lặng một lúc, ngắm nhìn ngọn lửa và thưởng thức rượu whisky. Cuối cùng, bố đặt ly xuống bàn bên và nghiêng người về phía trước một chút, chống khuỷu tay lên đầu gối và chắp tay. "John, ta hy vọng con sẽ lắng nghe một ông già... Ta có vài điều muốn nói với con." Daddy nhìn John một cách nghiêm túc.

"Tất nhiên ạ. Bố đang nghĩ gì vậy?" John hỏi, đột nhiên cảm thấy lo lắng trước giọng điệu của bố.

"Sherlock của chúng tôi... nó luôn cứng đầu. Có thể yên tĩnh hơn một chút theo cách nào đó... và theo những cách khác..." Daddy ngập ngừng, tìm kiếm từ ngữ. "Ta đoán những gì ta thấy được là... Katy và ta có thể thấy con có ý nghĩa như thế nào với con trai của chúng tôi." Daddy cầm đồ uống lên và uống một hơi dài. "Chúng tôi rất vui vì hai đứa đã tìm thấy nhau... có vẻ hợp với nhau. Nhưng mà..."

John ngắt lời bố, đưa tay chạm vào tay ghế. "Bố... con nghĩ con biết bố đang làm gì. Con xin cam đoan rằng, con sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương Sherlock." John nhìn chằm chằm xuống bàn tay của mình, bây giờ đang bám chặt lấy đầu gối của mình. "Trên thực tế, con nợ cậu ấy cuộc sống của mình. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho con trai bố. Cậu ấy là người tuyệt vời, đáng ngạc nhiên, tháo vát... tốt bụng, chu đáo và xinh đẹp nhất mà con từng biết." John giao tiếp bằng mắt với bố, quyết định chia sẻ điều gì đó vô cùng riêng tư với ông. "Sherlock và con... cậu ấy nói với con rằng cậu ấy yêu con." John dừng lại, vẫn còn thắc mắc rằng Sherlock cảm thấy thế nào về anh. "Tối nay, cậu ấy vừa nói với con tối nay. Thưa cha, con tin rằng con... cũng cảm thấy như vậy về cậu ấy." John không muốn nói to những từ đó cho đến khi anh nói chúng với Sherlock. "Cậu ấy là bạn thân nhất của con chừng nào con còn biết cậu ấy. Sống trong cuộc đời của cậu ấy là một cuộc phiêu lưu tuyệt nhất vời cho đến nay, và con đang mong chờ một tương lai có cậu ấy trong đó". John ngồi lại, uống cạn phần rượu whisky còn lại của mình thành một ngụm lớn. "Miễn là cậu ấy có con."

Vào cuối tiết lộ của John, đôi mắt của bố ướt đẫm những giọt nước mắt không thể che giấu. "Thật tuyệt vời, John. Điều này thật tuyệt vời." Daddy lau mắt, ngồi trở lại ghế. "Chỉ là, làm ơn... hãy nhẹ nhàng với nó?" Bố lắc đầu, xoa gáy. "Nó rất giống ta, con thấy đấy. Nó có thể tỏ ra cứng rắn... nhưng trái tim nó... John, trái tim nó là... " Daddy ngập ngừng.

"Con biết, bố. Hãy tin con, con biết". John đột nhiên không muốn gì khác hơn là vòng tay quanh người thám tử của mình. "Con nghĩ con sẽ đi tìm cậu ấy, nếu bố không phiền?" John đứng dậy, đưa tay ra cho bố.

Bố nắm lấy, hai người bắt tay nhau tỏ vẻ hiểu ý. "Giáng sinh vui vẻ, John."

"Giáng sinh vui vẻ, bố. Chúc ngủ ngon." John quay trở lại tầng trên, rút ​​điện thoại di động trong túi ra để nhắn tin cho Sherlock.

Cậu ở đâu??

Khá chắc chắn rằng bố của cậu đã ra hiệu cho tôi câu nói "nếu con làm tổn thương nó, ta sẽ giết con"

Lố bịch. - SH

Mycroft sẽ liên hệ với anh trước. -SH

Rất sẵn lòng.

Anh có lên không? - SH

Đang trên đường, có gì không?

Mang theo khăn giấy và túi đựng rác - SH

Ôi không.

Cậu đã chơi với con chó con suốt thời gian qua sao?

John. Nhanh lên. Mùi này không nên bị phát hiện. - SH

John cười khúc khích khi quay lại, và đi vào bếp. Đây sẽ là một đêm dài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top