Chapter 8

Tác giả: SHismyBFF

Link: https://archiveofourown.org/works/21642085/chapters/51606856

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Mấy đứa! Có trà rồi nè! " Mummy gọi.

Sherlock nhìn xuống John, cười nhăn nhở. "Tôi cũng muốn... ừm... nói... về một số điều, John." Sherlock hơi khó chịu cựa mình. "Có lẽ hơi không thích hợp... nói sao được chứ?" cậu hỏi, có vẻ đầy hy vọng.

"Chắc chắn." John thở ra. Anh nghĩ rằng việc lấy hết can đảm để cởi mở về cảm xúc sẽ khiến một người đàn ông mất rất nhiều thời gian. "Tôi muốn xem ảnh lúc nhỏ của cậu, Sherlock. Đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua nó!" John cười khúc khích trước vẻ mặt kinh hoàng của Sherlock.

Họ đã cùng Mummy và Daddy ngồi vào bàn bếp để thưởng thức trà và một loạt các món ăn kỳ nghỉ. Sherlock ngấu nghiến một vài chiếc bánh nướng nhân thịt trước khi họ ngồi xuống, cũng thèm thuồng nhìn lên đĩa bánh nướng.

"John, con uống trà như thế nào?" Mummy hỏi, chuẩn bị đổ vào một cái cốc lớn.

"Sữa, không đường." Sherlock nhanh chóng trả lời, nhận được một cái nhìn hiểu biết từ cả Mummy và Daddy.

"Cảm ơn, Mum." John nhận lấy chiếc cốc, tận hưởng cảm giác khi xưng hô với bà ấy là 'Mum', điều đó thật không ngờ lại rất an ủi. "Đó có phải là kẹo bạc hà không? Đó là món yêu thích của con" John tự lấy cho mình một món tráng miệng. "Mẹ đã tự làm cái này sao?" anh hỏi.

"Đúng vậy, John. Ta thích nướng. Có một vài điều ta làm hàng năm, như truyền thống, con biết đấy. Nhưng khi Sherlock gọi cho ta với danh sách các món ăn yêu thích của con, ta rất vui vì có một số công thức nấu ăn mới để thử!" Mummy không nhận thấy sự ửng hồng trên khuôn mặt Sherlock khi bà ấy nói.

"Ahem... vâng, tốt... kế hoạch cho buổi tối hôm nay là gì?" Sherlock vụng về cố gắng chuyển chủ đề, tránh ánh mắt trìu mến của John.

Cuối cùng thì Mummy cũng ngồi vào chỗ, sau khi đưa trà cho Daddy. "Chà, ta nghĩ chúng ta sẽ xuống làng, WI đang tài trợ cho một buổi hát mừng tại Tòa thị chính tối nay. Nó sẽ tràn ngập không khí lễ hội!" Mummy cắn nhẹ một miếng bánh mì ngắn, lấy khăn ăn lau sạch những mẩu vụn rơi ra.

Daddy nhìn bà qua mép cốc, nhăn mặt thích thú. Sherlock nheo mắt dò xét, nghiên cứu mẹ mình. Bà trả lại vẻ phòng thủ cho cậu, liếc nhìn chồng mình một cách khó chịu.

"À, mối thù với... tên bà ấy là gì... Kath? Cuối cùng thì cũng kết thúc? " Sherlock hỏi với một nụ cười bất cần.

"Ai là Kath?" John hỏi, nhướng mày thích thú.

Sherlock đưa tay qua John để lấy một chiếc bánh quy gừng. "Một người bận rộn ở làng, John. Nếu anh muốn biết, thì đó là kẻ thù không đội trời chung của mẹ tôi." John há hốc miệng, không biết phải trả lời như thế nào.

"Nào, đừng có lố bịch, Sherlock!" Mummy có vẻ bực tức. "Tất nhiên bà ấy không phải là kẻ thù không đội trời chung của ta. Bà ấy chỉ là thư ký của WI địa phương, và tình cờ là một kẻ bịa chuyện đại tài."

John bị sặc, phun trà hết ra ngoài. "Xin lỗi, xin lỗi..." anh cầm lấy chiếc khăn ăn mà Sherlock đưa cho và bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn của mình. "Con không ngờ mẹ lại mô tả như vậy!" Anh bắt đầu cười, cùng với cả Daddy và Sherlock. Mummy nhìn cả ba người họ trong sự im lặng khó hiểu.

"Bây giờ, con e rằng, con sẽ cần thêm một chút kiến ​​thức nền, Mum. Kath này đã làm gì vậy?" John đã cố gắng để đặt câu hỏi. Tuy nhiên, chính Daddy là người đã trả lời.

"Đừng kêu cô ấy kể, John, chúng ta sẽ không bao giờ nghe thấy kết thúc của nó. Ta tin rằng lần xúc phạm gần đây nhất là khi Kath nói với tất cả các thành viên WI rằng bánh trái cây của Katy là mua ở cửa hàng." Ông nhìn vợ trìu mến.

Mummy phẫn nộ. "Tôi đã ăn chiếc bánh đó từ tháng 9, Charles. Thêm rượu mạnh mỗi tuần cho đến khi nó có thể tự đóng cửa cho cuộc họp WI." Bà dừng lại, hung hăng húc một cái. "Hãy xem liệu tôi có bao giờ nỗ lực như vậy vì những người như họ nữa không!" Mummy hít thở sâu. "Bây giờ, thêm trà cho ai?"

-----------

Buổi hát mừng hóa ra là một buổi tụ họp khá vui vẻ. Rõ ràng, mối thù có thể được dành cho việc tận hưởng các tiết mục ngày lễ. Thật vui khi thấy bố và mẹ giao du với rất nhiều người hàng xóm của họ, họ rõ ràng là được nhiều người quý mến và kính trọng. (Mặc dù không khó để John xác định Kath, người thực sự nổi bật trong vai trò là người bận rộn của làng.)

Họ quấn trong trang phục mùa đông ấm áp trước khi bước vào cái lạnh bên ngoài Tòa thị chính. "Các con có muốn đi dạo một chút không?" Mummy hỏi. "Đèn Giáng sinh ở quảng trường khá đẹp, và ta tin rằng có một số cửa hàng đã mở cửa." Mummy quàng tay qua người bố, ôm sát vào hông bố. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại xe hơi sau một tiếng nha?"

Sherlock và John đồng ý, tự mình khởi hành trong không khí lạnh lẽo, tuyết nứt dưới ủng của họ.

John nhét sâu tay vào túi và nhìn quanh quảng trường một cách tán thưởng. "Những ngôi sao ở đây sáng như những ngọn đèn cổ tích." Anh nhận xét. "Cha mẹ của cậu thực sự rất ngọt ngào với nhau." John thúc cùi chỏ vào Sherlock.

Sherlock ậm ừ đồng ý. "Họ đã trải qua khoảng thời gian dài bên nhau, tôi tin rằng điều đó đã tạo nên một mối quan hệ rất bền chặt." Hơi thở của Sherlock khi thở ra có màu trắng, có thể nhìn thấy trong bầu không khí lạnh giá. "Tôi cho rằng hơi giống chúng ta." Cậu muốn vươn tay, muốn nắm tay John... lại muốn ôm anh thật chặt. "Tôi thừa nhận, không có nhiều điều mà tôi không hiểu, John. Nhưng những mối quan hệ thì... tôi không có kinh nghiệm thực tế để rút ra". Cậu luôn hướng mắt về phía trước.

John nhìn lên Sherlock. Cậu ấy đang mở lòng với mình, mình không thể làm rối chuyện này - xin đừng để tôi làm rối chuyện này, anh nghĩ. "Chúng ta hình như đang dần thay đổi... sự thay đổi... trong mối quan hệ của chúng ta," John hơi bối rối khi tìm ra lời của mình. "Nhưng tôi cần biết, Sherlock, cậu có... ý tôi là, ừm... cậu có... cảm xúc lãng mạn... với tôi không?" John hỏi với giọng trầm và nghiêm túc mà anh đã sử dụng khi anh đang, vâng, nghiêm túc.

Sherlock dừng bước, quay mặt về phía John trong ánh sáng rực rỡ của cây thông Noel trong làng. Cậu mất một lúc để trả lời, quan sát khuôn mặt của John, khuôn mặt quá quen thuộc với cậu. Dữ liệu từ các thí nghiệm cho thấy John phản ứng tích cực với tuyên bố này... vậy tại sao cậu lại sợ hãi như vậy? Can đảm lên, Holmes.

Tuyết vừa mới bắt đầu rơi. Sherlock vươn ngón tay cái lên má John, lượm những bông tuyết. "Tôi yêu anh, John." Như cậu đã hy vọng, cậu thấy tình yêu và khao khát mà cậu dành cho người đàn ông tuyệt vời này được phản chiếu trong đôi mắt của John, trong đường cong trên môi anh. "Tôi phải thú nhận với anh rằng sự hiểu biết của tôi về sự lãng mạn và các mối quan hệ là rất hạn chế... nhưng những gì tôi biết là cách anh làm cho tôi cảm thấy trọn vẹn khi chúng ta ở bên nhau. Làm sao tôi cảm thấy trống rỗng khi chúng ta xa nhau. Tôi... John, tôi... "Sherlock ngừng nói, vì John đã nhấc tay lên vai Sherlock và kéo cậu lại gần.

John dựa vào, trán của họ chạm vào nhau, chia sẻ hơi thở ấm trong không khí đêm lạnh. "Cậu là người đàn ông tuyệt vời, quyến rũ, và đáng yêu nhất, Sherlock." Giọng John như nghẹn lại vì xúc động. Anh hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. "Như cậu đã quan sát. Chắc chắn, tôi cũng phải vật lộn với các mối quan hệ. Cậu có... cậu có muốn... "John run lên vì xúc động dưới bàn tay của Sherlock. "Chúng ta có thể cùng nhau tìm hiểu, đúng không?" John tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Sherlock. Thật là vinh hạnh.

Họ đứng tựa vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc đầu tiên khi hiểu nhau hơn, tận hưởng sự thay đổi từ bạn bè thành hơn thế nữa. Sherlock là người đầu tiên lùi lại, khiến John cảm thấy hơi lạnh.

"Việc đầu tiên chúng ta cần phải làm, John, là sẽ tặng gì cho cha tôi vào ngày mai... Chúng ta vẫn chưa tìm được quà Giáng sinh cho ông ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top