Chương 12

Cái gì cơ? Somin có nghe nhầm không? Hắn vừa nói gì vậy nhỉ? "Nuốt hết" cái bát canh mặn chát ấy sao? Giỡn hoài, giết người chắc? Chẳng phải hắn vừa nuốt một ngụm đã thảm hại như thế rồi à?

- Cô điếc à? Ra uống hết cho tôi. - Yoonsik đắc ý nhắc lại lần nữa.

- Anh điên à? Mặn như vậy....

- Cô hay thật. Cũng biết mặn sao lại nấu lên cho tôi? Có gan làm thì phải có gan chịu chứ?

Somin chết lặng. Đây có thể gọi là "quả báo" không?

Hít một hơi thật sâu, Somin đếm từng bước tiến tới bát canh đang ngoan ngoãn nằm trên bàn. Uống hết nó, chúa ơi, không biết uống xong cô có còn "được" thảm hại như Yoonsik bây giờ không đây?

Một bước, hai bước, khung cảnh bây giờ thật giống với một tù binh đang chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài. Vừa đi Somin vừa nguyền rủa chính mình tại sao lại có thể nghĩ ra một âm mưu hoàn hảo đến vậy. Khi lỡ tay đổ cả lọ muối vào nồi canh gà, cô không những không thèm nấu lại nồi khác mà còn lấy lọ muối khác trong tủ ra....đổ thêm. Tưởng tượng ra khuôn mặt biến dạng thảm hại của tên biến thái kia, cô vô cùng hí hửng mang lên cho hắn nếm thử. Nhưng "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", biến thái cũng độc ác chẳng kém gì khổ chủ, âm mưu của cô cuối cùng lại thành "gậy ông đập lưng ông".

- Còn không mau uống, đứng thộn ra đấy làm gì thế? Muốn cầu xin sự thương hại à? Không có cửa đâu. - Yoonsik cười gian xảo nhìn Somin đang đứng chết trân trước chiếc bàn. Mặc cho cô ném lại cho anh ánh mắt tóe lửa đến đâu đi nữa cũng không làm cho anh cất cái nụ cười "không còn gì có thể đểu hơn" ấy đi. Thế nào gọi là "cầu xin sự thương hại"? Chỉ là cô đang suy nghĩ xem chết thế nào cho nhẹ nhàng thôi.

__________________

Somin bỗng với tay ra lấy cốc nước trước mặt, ngửa cổ uống một hơi. Jisoo nhướn mày hỏi, trong mắt thấp thoáng ý cười.

- Rồi cậu có chịu uống không?

- Này, mình là Somin đấy? Mình mà chịu uống thì còn là con cháu họ Yun không? - Somin cười toe.

- Vậy bạn làm như thế nào?

__________

"Xoảng!" "Ào!"

- Xin lỗi nha, tôi lỡ tay. - Somin cười nhăn nhở nhìn Yoonsik khuôn mặt méo mó với chiếc áo ướt nhẹp. Cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách...

Tua lại 2 phút trước...

Phải rồi, Somin thì không thể chịu thua dễ dàng như thế, ý nghĩ đó vụt qua đầu Somin rất nhanh. Cô miết chân lên sàn nhà và làm một động tác giả-vờ-ngã cực kì đẹp mắt, rất giống thật mà....không hề đau. Khoảnh khắc người chuẩn bị chạm đất, cánh tay cô đã kịp vươn ra, đẩy bát canh ra khỏi bàn, rơi xuống rồi.....vỡ tan tành. "Thơm ngon đến giọt cuối cùng", trước khi về với đất mẹ và biến thành các mảnh vụn, chỗ nước biển trong bát đã kịp đổ ào ạt lên chiếc áo sơ mi của Yoonsik đang đắc ý đứng bên cạnh vì nghĩ rằng đã dạy dỗ được cô nhóc dưa chuột cứng đầu.

- Cô muốn chết đúng không? - Yoonsik tối sầm mặt mũi, lòng kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của anh nay lại chẳng còn chút nào. Con nhóc này đúng là "điếc không sợ súng mà".

Hơ hơ, tôi chỉ lỡ tay thôi mà, xin lỗi, anh bớt nóng, hì hì. – Somin cười xòa "chữa cháy", mong rằng tên biến thái này đừng "giận quá mất khôn".

- Tôi nhịn cô nhiều rồi, bây giờ đừng mong tôi nương tay nữa. – Yoonsik tức tối xăm xăm bước đến chỗ Somin. Đúng thật là từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, anh chưa từng bị đứa con gái nào xúc phạm nặng nề thế này, mà có thì cũng "một vừa hai phải" thôi. Đằng này lại năm lần bảy lượt "giở trò", trong con người cô ta không giữ lại chút dịu dàng thùy mị nào sao?

Anh bước đến không chút nể nang, không còn biết đến quy luật "nam nữ thụ thụ bất thân" là gì, và cũng chẳng thèm màng đến cô nhóc dưa chuột cứ luôn miệng "tên biến thái" này, "tên biến thái" nọ, thẳng tay....vác Somin lên. Gọi là "vác" chứ không phải "lôi", "kéo" trong trường hợp này lại hoàn toàn đúng, vì anh kéo Somin lên, vác lên vai, trông gần giống như vác cái bao tải, nhưng cái bao tải sẽ ngoan ngoãn mà nằm yên, chứ không điên cuồng ngọ nguậy lung tung như quả dưa chuột này.

- Này....biến thái....anh làm cái gì thế? Buông tôi ra, tôi không phải con mèo đâu. Này! - Somin hoảng hồn giãy dụa, hình như trò đùa của cô đã đi quá xa, vượt ngưỡng sức chịu đựng của "đối tượng", nó thông báo cô sẽ không được yên phận mà tiếp tục bị quả báo.

Yoonsik không thèm nói gì, thậm chí cũng chẳng buồn đấu lí cùn lại Somin, anh hùng hổ bước đến nhà tắm, đóng sầm cửa lại trước những con mắt ngạc nhiên và hoảng sợ của đám người giúp việc.

- Anh điên à, định làm trò gì thế? – Somin quát.

Và rồi, trước con mắt sững sờ của Somin, Yoonsik đưa tay.....cởi từng chiếc nút áo. Chiếc áo sơ mi kẻ caro xanh đen được lột ra, để lộ cơ thể rắn chắc.

- Phùng Yoonsik! Anh đừng có làm trò gì bậy bạ, tôi....giết chết anh đấy! – Somin nắm chặt thành bồn tắm, trong cô bắt đầu hình thành nỗi sợ hãi thật sự, không lẽ hắn định....

Chiếc áo sơ mi "thơm thơm" mùi canh gà đặc trưng từ tay Yoonsik rơi xuống, phủ lên Somin, suy nghĩ vừa thoàng qua đầu Somin nhờ nó mà bay biến.

- Giặt sạch cho tôi. Còn nữa... - Anh cúi người xuống, dí sát mặt vào khuôn mặt đang lo lắng của cô – Đừng có luôn miệng gọi "Phùng Yoonsik" như thế, cô ít hơn tôi một tuổi đấy nhóc ạ.

- Tôi...không làm, xem anh làm gì được tôi? – Somin hất mặt, cô vứt phịch chiếc áo sang một bên, tưởng gì chứ về chuyện này thì hắn còn phải học hỏi cô nhiều.

- Làm gì được à. – Yoonsik cười, nụ cười hết sức gian tà.

Để tăng thêm mức độ "đe dọa", khiến Somin nổi gai ốc, thuận tay, anh khoác lên vai cô hết sức thân mật, nói nhỏ vào tai:

- Biết làm sao bây giờ, tôi....đang rất "thèm" thiếu nữ đấy.

- Anh..... – Somin tròn mắt, tay run run, cô lo chống đối Yoonsik suốt ngày mà quên mất rằng...hắn là một tên BIẾN THÁI. – Yoonsik, anh....đừng làm gì tôi....tôi còn bé lắm....ít hơn anh một tuổi kia mà....hic hic.... – Somin sụt sùi, mắt ngân ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. Gặp những kẻ như thế này, chiêu "mĩ nhân kế" được đặt lên hàng "Thượng sách".

Yoonsik bây giờ bị cho vào thế dở khóc dở cười, anh thực sự không ngờ cô nàng bướng bỉnh này lại mau nước mắt như thế. Anh vốn rất sợ nước mắt phụ nữ, mà lại đứng trước một quả dưa chuột mít ướt, chẳng còn cách nào khác là xua hết âm mưu đen tối trong đầu mà....ra sức dỗ dành.

- Tôi....thôi đừng khóc, tôi đã làm gì đâu cơ chứ? Con nhóc ngang ngạnh cứng đầu như cô mà mau nước mắt thế à?

- Anh...nói thật chứ? Sẽ không làm gì tôi chứ?

Làm gì được chứ? Con nhóc này, trí tưởng tượng bay cao bay xa quá không níu được lại rồi.

- Được, không làm gì, tôi trêu thôi mà.

- Hè hè.... – Nụ cười "không còn gì có thể đểu hơn" được nhìn thấy trên mặt Yoonsik, nay được sao chép nguyên bản sang mặt Somin. – Tôi mà mít ướt thế sao? Lầm to.

Còn chưa hết bàng hoàng về sự thay đổi như chong chóng của Somin thì Yoonsik đã bị cô nhào đến......cắn phập một cái vào tay, rồi....chạy thẳng ra ngoài.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Chết tiệt! Cô làm gì thế hả? – "Con mồi" vừa lãnh một phát cắn hoảng hồn la oai oái. Tiếp xúc lâu rồi mà anh chẳng kịp nhận ra Somin là....họ hàng nhà "cẩu", thật là một sơ suất nghiêm trọng.

Cứ chơi xấu nhau qua lại thế này, rốt cuộc thì ai mới là người bị "gậy ông đập lưng ông" đây?

- Somin! Cô đứng lại cho tôi! – Yoonsik ôm lấy tay, che đi vết cắn suýt bật máu mà Somin vừa dành tặng, rượt theo cô.

- Tôi đâu có ngu? – Vẻ ủy khuất hồi nãy không biết đã biến đi đường nào, trả lại cho cô khuôn mặt lém lỉnh, ranh mãnh thường ngày. – Lêu lêu....ối, nhìn kìa...

Somin trợn tròn mắt chỉ lên phía trên đầu chỗ Yoonsik đang đứng. Theo phản xạ, anh ngước nhìn lên, trong lòng thầm mong đừng có cái bẫy nào được đặt trên ấy. Nhưng đúng lúc anh ngước lên nhìn thì....

- Thì sao? – Jisoo kê li nước lên môi, nhướn mày hỏi.

- Thì mình vọt thẳng chứ sao? Haha. – Somin tay chống hông, khuôn mặt tươi như hoa hướng dương, chữ "hả hê" hiện rõ.

- Bạn đúng là hết chịu nổi. Ranh quá đấy, thế này thì mai đi làm sẽ bị Yoonsik cho lên thớt. – Jisoo lắc đầu cười.

- Xí, kệ hắn. Mai hắn mà tiếp tục giở trò, mình sẽ cho hắn vết cắn to hơn, hehe.

- Được rồi, đi ngủ đi, muộn rồi. Đêm đừng có nằm mơ thấy Yoonsik mà cắn cả Yeontan đấy nha.

- Không có đâu. – Somin đá lông nheo với Jisoo, bế Yeontan lên, hôn nhẹ vào mũi con cún. – Con nhỉ, đêm mẹ Vy có cắn lung tung, con nhớ cào nhẹ cho mẹ tỉnh dậy nhé.

___________

Đêm đó, ở một tòa biệt thự cách xa học viện Liberal Arts.

Trong một căn phòng.

Trên chiếc giường.

Có một chàng trai, trên tay có dán một miếng urgo, đang cầm một sợi dây chuyền, mặt hình ngôi sao đang mỉm cười.

- Nhóc, để xem tôi sẽ dạy dỗ em thế nào. Bướng thật.

Mặt sợi dây chuyền hình ngôi sao như đang mỉm cười với chàng trai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top