Chương 22: Ác ma mới bắt đầu


Thành tích thi lên cao trung rất nhanh đã có. Đó là ngày 28 tháng 6, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.

Từ sáng sớm Sooyoung đã biết hôm nay sẽ có thành tích thi lên cao trung, bà tính toán thời gian có điểm, liền muốn lấy di động để kiểm tra thành tích của Jisoo.

Jisoo đang đứng ở huyền quan đổi giày: “Mẹ, dùng di động tra sẽ tốn tiền, năm đồng một môn, tổng cộng có chín môn, tận 45 đồng, không có lời. Qua hai ngày nữa thầy cô sẽ phát thành tích, không cần tốn tiền đâu.”

Sooyoung nhìn con gái nhà mình.

Jisoo sắp 15 tuổi, mặc một chiếc váy trắng bó eo, đai lưng buộc thành nơ bướm ở sau người. Cái váy kia là quần áo cũ của chị họ Chaeyuong, chỗ làn váy có chút vết mực giặt không sạch. Chaeyuong hơi béo, quần áo vì thế mặc lên người Jisoo sẽ lớn hơn. Cánh tay thiếu nữ tinh tế, mà cũng vì cánh tay nhỏ trắng như tuyết kia mà khiến cô có thêm vài phần thanh lệ.

Sooyoung có chút đau lòng, đứa con trai thứ hai nhà bà là EunWo hiện tại mới hơn 1 tuổi, chỗ nào cũng cần tiêu tiền, con gái lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng chủ động muốn quà gì, còn giúp trong nhà tiết kiệm tiền.

Trước kia lúc lấy quần áo của chị họ Chaeyuong ng lại đây, Jisoo vì trấn an bọn họ, còn cười nói: “Khi còn nhỏ đều không có mặc qua váy trắng, quần áo của chị họ Chaeyuong thật là đẹp mắt.”

Sooyoung thương tiếc Jisoo, vì là đứa con đầu tiên nên bà bỏ rất nhiều tâm huyết, thế nên khi thấy tiểu EunWo gây sự khắp nhà thì bà tức khí đã nghĩ ném thằng nhóc này đi, còn có thể mua cho con gái ngoan một chút quần áo đẹp.

Chẳng có con gái nhà ai đẹp như con gái nhà bà, nhưng con nhà người ta mặc đều tốt hơn Jisoo.

Sooyoung giận cười nói: “Nhà của chúng ta còn không có nghèo đến mức bốn mươi lăm đồng tiền cũng không có nổi. Biết được thành tích của con rồi thì trong lòng mẹ mới kiên định.”

Jisoo cũng hiểu tâm ý của cha mẹ trong thiên hạ, nên nhẹ giọng đáp ứng: “Vâng, vậy tra đi ạ, con đã tính qua, hẳn là có thể vào Lục Trung.”

Đối với quyết định vào Lục Trung của Jisoo, Sooyoung cũng ủng hộ.

Jisoo đi học vốn dĩ đã sớm hơn bạn học cùng trang lứa một tuổi, nên trong lòng Sooyoung thì cô vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa lớn lên. Lục Trung là ngôi trường gần nhà nhất, việc chăm sóc cô cũng tiện, cuối tuần về nhà ăn cơm cũng dễ dàng, nếu rảnh rỗi bà còn có thể bảo NamJoon đi xe máy đem cho Jisoo chút đồ ăn ngon.

Không bao lâu sau Sooyoung quả nhiên tra được thành tích của Jisoo.

Cô thi rất khá, y theo điểm chuẩn năm trước của Lục Trung thì Jisoo khẳng định có thể trúng tuyển, người một nhà đều vô cùng cao hứng.

Sooyoung thực kϊƈɦ động, con gái bà nuôi lớn đảo mắt đã sắp vào cao trung rồi đó.

Buổi tối bà nằm trêи giường thương lượng với NamJoon: “Soosoo lên cao trung phải học xa nhà, trường học cách nhà một tiếng rưỡi lận, còn phải học tiết tự học buổi tối, chúng ta căn bản không thể đón con bé về nhà được, phải mua một cái di động cho con bé thôi.”

NamJoon không có ý kiến, ông phát ra một tiếng âm mũi, coi như đã đáp ứng. Sooyoung nói làm liền làm, ngày hôm sau bà liền mua cho Jisoo một cái di động gập khá xinh đẹp.

Năm này smart phone còn chưa phổ biến, di động mới chỉ thịnh hành loại gập này, phải qua mấy năm nữa mới lưu hành điện thoại cảm ứng.

Di động mới là màu hồng nhạt, cầm ở trong tay rất bóng. Trêи mặt Sooyoung mang theo tươi cười nói: “Người bán hàng đều nói cái này rất đẹp, các cô gái đều thích, con xem có thích không?”

Jisoo biết tâm ý của cha mẹ nên cười nói thích.

NamJoon dặn dò nói: “Mua di động cũng đừng chậm trễ việc học nhé, di động là để gọi điện thoại, đừng bởi vì có cái này mà ngược lại thành tích trượt xuống.”

Jisoo còn chưa có trả lời, Sooyoung liền trừng mắt nhìn NamJoon một cái: “Anh không biết xấu hổ còn nói Soosoo, con bé là người tự chủ tốt nhất trong nhà. Tuần trước ai nói không xem TV, hôm trước nửa đêm còn trộm bò dậy xem.”

“……” Nhưng hôm đó chiếu lại bóng đá mà.

“Tóm lại em tin tưởng Soosoo, sẽ không bởi vì có di động mà chậm trễ học tập.”

NamJoon còn muốn nói gì nữa nhưng lại đành nuốt vào.

Kỳ thật ông lo lắng nhất không phải thành tích của Jisoo mà là vấn đề yêu sớm. Jisoo lớn lên quá mức xinh đẹp, ở cái tuổi tình đậu sơ khai này khó bảo đảm sẽ không có tên vô lại nào nhớ thương con gái nhà ông. Nhưng mà lời này một người cha như ông nói thì có chút ngượng ngùng, Sooyoung lại bảo vệ con gái vô cùng, thế nên NamJoon ng khó mà nói.

Không đến mấy ngày thì thành tích trúng tuyển được các trường công bố, Jisoo trúng vào Lục Trung.

Cô cũng vô cùng cao hứng, rốt cuộc cô vẫn là thành thực bước đi một bước, kiên định mà nỗ lực học tập.

Tháng bảy, giữa hè, Jisoo mở di động mới ra. Cô mới tắm rửa xong, tóc mới khô được một nửa, vẫn đang nhỏ nước ở sau người. Sơ nhị Nayone đã có di động, cũng cho Jisoo số di động rồi. Jisoo nhớ kỹ số này, lại tìm ra số di động của TaeHyung. Nhà bọn họ khá hơn Kim gia nhiều nên cũng đã sớm mua di động rồi.

Số di động của TaeHyung cô đã sớm biết, là chú Kim cho cô. Nhưng bởi vì cái di động kia là Yoona mua cho TaeHyung nên hiếm khi anh dùng. Jisoo cũng không xác định có thể gọi được cho anh được hay không, cô ôm hy vọng mà gọi cho TaeHyung.

Gió đêm hè thổi tung tấm rèm cửa phòng thiếu nữ, chậu hoa nhỏ ở phía trước cửa sổ phòng cô nay đã đổi thành tường vi. Những bông hoa nhỏ màu trắng nhẹ nhàng lắc lư trong gió, trong điện thoại truyền đến tiếng “Đô đô đô……” chờ đợi.

Anh tiếp điện thoại: “Vâng? Xin hỏi là ai thế?”

Thiếu niên đã qua thời kỳ vỡ giọng, hiện tại tiếng anh trầm thấp, giống như tiếng đàn cello vô ý được tấu lên. Jisoo nhìn đôi chân trần ghé ở trêи giường, nhớ tới mình đã thật lâu không gặp TaeHyung, vì thế nhẹ giọng nói: “Là tớ, Jisoo.”

Ở đầu kia điện thoại, bàn tay đang tùy ý lau tóc của TaeHyung cứng đờ lại. Khăn lông vẫn còn đang vắt trêи mái tóc ngắn màu đen của anh. Anh nghe được giọng nói đã lâu không nghe thì có chút hoảng hốt, cơ hồ theo bản năng mà thấp thấp lặp lại nói: “Jisoo.”

“Ừ!” Cô cười trả lời.

Tiếng cười ngọt ngào của thiếu nữ ở đầu kia xuyên qua di động truyền tới, anh chẳng còn tâm tư nào mà lau tóc nữa, mặt nhiễm ba phần ửng đỏ.

Tiểu khu này có khá nhiều cây xanh, trêи cây có vô số ve kêu ngày đêm không biết mệt mỏi. Anh không biết trong lòng thấy bất đắc dĩ hay là có cảm xúc khác: “Cậu lại làm sao vậy?”

Một câu nói không kiên nhẫn như vậy nói ra miệng càng khiến nó mang một chút ý vị không kiên nhẫn. Nhưng cô vẫn dùng giọng nói mềm nhẹ mà nói: “Tớ muốn nói cho cậu biết một tin tức tốt, tớ đỗ vào Lục Trung rồi! Đây là di động mẹ mới mua cho tớ để khen thưởng.”

Những đốm sáng ấm áp trong mắt anh lập tức bị lạnh lẽo đánh nát.

Lục Trung sao……

“TaeHyung, sao cậu không nói lời nào, cậu có còn nghe không?”

“Vẫn nghe.” Anh nhàn nhạt nói, “Chúc mừng cậu.”

Jisoo không cảm nhận ra được sự khác thường: “Khai giảng chúng ta đi cùng nhau nhé.”

Anh há miệng thở dốc, phát hiện mình cái gì cũng không nói được, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu: “Tớ đi ngủ đây.”

TaeHyung ngắt điện thoại, lau qua loa tóc rồi lại thuần thục cởi bỏ chân giả. Anh nhìn phần chân cụt còn lại của mình, trêи mặt lộ ra vài phần lạnh lẽo, sau đó kéo chăn mỏng che chúng lại.

Cô vẫn như cũ không biết mình và cô sẽ không học cùng một trường.

TaeHyung không ngủ. Anh lấy di động ra, lên mạng tìm bản đồ thành phố C. Tam Trung và Lục Trung cách nhau mười phút đi xe, nói gần cũng gần,mà nói xa cũng xa. Ở trêи di động nó chỉ bằng một đốt ngón tay, nhưng hiện thực lại là một khoảng cách mới lạ đầy tàn nhẫn.

Anh đóng di động, nhắm mắt lại cưỡng bách chính mình đi vào giấc ngủ.

~~~

Tháng 8 là lúc nóng nhất của mùa hè. Sooyoung và Hana đánh xong mạt chược trở về thì nặng nề mà thở dài.

NamJoon trông EunWo một ngày, bị thằng nhóc kia quấy đến không còn cách nào. Thấy Sooyoung đã trở lại thì ông vội vàng đem con trai nhét vào trong ngực Sooyoung. EunWo chui vào trong ngực mẹ thì lại không dám gây sự nữa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn chơi khiến NamJoon càng nhìn càng tức giận.

Sooyoung lại chẳng để ý đến cảm xúc của hai cha con, bà mở miệng nói: “Hôm nay đi đánh bài, không nghĩ tới lại biết được một chuyện khác. Hana nói vào lúc tan tầm hai ngày trước cô ấy đi dạo mua sắm đã nhìn thấy cảnh sát kim cùng một người phụ nữ khác đi dạo phố. Hai người nắm tay rất thân mật. Người phụ nữ kia tầm 34 tuổi, bộ dạng cũng đoan chính.”

Jisoo mới đẩy cửa phòng đã nghe thấy lời này khiến cô ngẩn người.

Trong trí nhớ của Jisoo, cô sớm biết Heechul sẽ tìm cho TaeHyung một người mẹ kế nhưng cô trăm triệu lần không ngờ rằng Heechul ly hôn với yoona chậm hơn nhưng ông lại tái hôn nhanh hơn dự tính.

Ở phòng khách, Sooyoung tiếp tục nói: “Đây đúng là tạo nghiệt mà. Nếu TaeHyung biết cha mẹ thằng bé mới ly hôn đã có gia đình mới thì đứa nhỏ kia sợ là khổ sở chết mất.”

NamJoon luôn là người trung lập, thích làm người hòa giải nhưng lần này cũng thở dài một tiếng.

Đúng vậy, đừng nói một thiếu niên, chỉ sợ đến người trưởng thành cũng không chịu nổi nhiều đả kϊƈɦ như thế.

“Hana nói với em, cảnh sát Kim trước kia chỉ ham thích sự nghiệp, không quan tâm đến gia đình. Bây giờ trải qua sinh tử một lần mới thấy được tầm quan trọng của gia đình, lúc này mới……” Bà bỗng nhiên im lặng khi nhìn thấy Jisoo ở cửa phòng, “Soosoo, con……”

Nghĩ lại thì con gái nhà bà cũng lớn rồi, chuyện này nghe vào cũng không hay nên Sooyoung buông EunWo ra, nói với Jisoo: “Soosoo có rảnh thì khuyên TaeHyung một chút, thằng bé thật đáng thương.”

EunWo mới hơn một tuổi cái gì cũng không biết, giống một quả bóng tròn vo nghiêng ngả lảo đảo mà lao vào trong ngực chị gái xinh đẹp của mình: “Chị!”

Tiếng của cậu nhóc to lớn vang dội làm Jisoo lấy lại tinh thần. Cô ôm lấy cậu nhóc trở về phòng.

Cuốn vở viết bí mật kia vẫn được đặt trong hộp, bụi phủ đầy. Jisoo thổi hết tro bụi đi, rồi lần nữa mở nó ra.

Cô lần đầu tiên nghĩ lại, quyển vở ấy đối với mình tột cùng là có ý nghĩa gì. Không ai có thể hiểu được cảm giác này, cô trọng sinh nhưng tâm trí lại bị khóa lại, cô cứ thế lớn lên như một đứa trẻ bình thường, những ký ức đó mỗi năm sẽ nhiều thêm giống như có người mạnh mẽ nhét vào, thường xuyên khiến Jisoo cảm thấy không rõ ràng. Mà cuốn vở ghi bí mật này lại giống như một phong thư mà bản thân ở tương lai gửi cho cô ở hiện tại.

Sắp 15 tuổi rồi nhưng cô vẫn không hiểu thấu những ghi chép trong đó.

Đối xử tử tế với cha mẹ thì cô hiểu, nhưng Oh Sehun là ai? Kim TaeHyung rõ ràng rất tốt, vì sao cô của tương lai lại gọi anh là “Ác ma”?

Cô y theo bản năng mà đối xử tốt với TaeHyung, nhưng lại không có năng lực dùng tâm trí của đứa nhỏ mà bóp méo nhân sinh của anh.

Người đàn ông mà cô gọi là “Ác ma” kia đến tột cùng là đã làm gì? Có liên quan gì tới cái gia đình rách nát mà hiện tại anh phải chịu không?

Jisoo nói với bản thân rằng cô phải vững vàng.

Cô luôn sống chân thật, không để ký ức của tương lai kia trói buộc khiến bản thân trở thành người tự đại. Ký ức của cô rải rác mà thiếu hụt, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Nhưng mà Jisoo cũng không nghĩ tới lúc khai giảng TaeHyung lại cho cô một “Kinh hỉ” lớn đến như vậy.

~~~

Tháng 8, Heechul đã cùng Na jaesoo thành lập quan hệ yêu đương.

Na Jaesoo nói: “Em có một đứa con gái, nhỏ hơn con trai anh một tuổi, rất là nghe lời. Nếu về sau chúng ta thật sự ở bên nhau thì con bé khẳng định sẽ đến ở cùng chúng ta, con trai anh sẽ không để ý chứ?”

Heechul khó xử mà nhíu mày.

Nhưng mà biểu tình mất mát của người phụ nữ kia khiến ông ta chấn động, nói: “Anh sẽ đối xử với con gái em như con ruột. TaeHyung từ nhỏ cô đơn, bởi vì công việc của anh mà hại thằng bé mất đi hai chân. Anh hy vọng hai người có thể thông cảm cho nó nhiều hơn. Về phía thằng bé, anh sẽ nói chuyện.”

Ông ta cầm tay người phụ nữ kia nói, “Yên tâm đi, trước kia anh vì sự nghiệp nên không màng tới gia đình tạo thành cục diện ngày hôm nay. Về sau em và bọn nhỏ sẽ là những người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh.”

Người phụ nữ kia nghe thấy ông ta nói thế thì cười vang: “Em đương nhiên tin tưởng anh.”

Ở nhà, cách xa nơi đó, Taehyung cũng đang cười.

Lần đầu tiên anh hút thuốc, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc “Trung Hoa”. Thứ đồ chơi này ở mấy năm này rất đắt, nhưng lại khiến anh ho sặc sụa lên.

Có điều nghe xong bọn họ nói chuyện thì anh cũng đã hút xong ba điếu.

Anh học cái gì cũng nhanh, bao gồm cả hút thuốc.

Trong lòng anh không có sự khó chịu khi lần đầu tiên bị vứt bỏ, thậm chí còn bình tĩnh mà dùng phần mềm điều khiển từ xa, phá hỏng điện thoại của Heechul. Di động ở trong túi quần của Heechul chậm rãi tối đi.

Kim TaeHyung không chút để ý mà bật lửa.

Anh đã nói qua không có ai trêи đời có thể trước mặt anh nói dối, nhưng vì sao cha mẹ lại cứ phải một hai muốn nếm thử mới được chứ?

Lần đầu tiên Heechul đi cùng một người phụ nữ đến quán cà phê mà người đó lại không phải là mẹ anh. Đó là một người phụ nữ ông ta thâm tình chân thành coi như “Nhất kiến chung tình”.

Kim TaeHyung cảm thấy buồn cười, mà anh cũng cười thật. Trong sương khói lượn lờ, anh ném tàn thuốc rồi dẫm nát nó.

Anh nghĩ rằng về sau sẽ không cần cha, không cần mẹ, không cần gia đình cũng không cần người yêu, vậy là có thể sống nhẹ nhàng. Lúc trước anh khát vọng gia đình, vẫn luôn muốn sống như một đứa trẻ bình thường, không nhảy lớp, ngoan ngoãn nghe lời giáo viên. Nhưng đột nhiên anh phát hiện những điều đó đều thật buồn cười. Anh làm những điều đó cho ai xem chứ?

Bọn họ đều sẽ đi, những người mà anh quý trọng đều không ngừng rời bỏ hắn. Cho dù anh nắm chặt, cho dù anh thông minh siêu quần, thủ đoạn thông thiên cũng không giữ bọn họ ở lại được.

Vào năm 15 tuổi mà phải nuôi sống chính mình có lẽ là việc rất khó với người khác nhưng với Kim TaeHyung mà nói thì rất đơn giản.

Nếu như anh muốn thì anh thậm chí có thể dưỡng lão tốt cho cha mình. Nhưng sâu trong thâm tâm, một nỗi tuyệt vọng thô bạo dâng lên, nói cho anh rằng chỉ cần anh không gây chuyện cho ông ta đã là nhân từ lắm rồi.

TaeHyung ấn bật lửa, ánh lửa chiếu sáng ánh mắt lạnh nhạt của anh.

Còn may, còn may là anh đi học ở Tam Trung. Nếu không Jisoo sẽ bị dọa sợ mất. Cô thích cười, tính tình lại yếu đuối như thế, từ trước đến nay lại ghét nhất chính là loại người như anh.

Cô gái ngoan ngoãn này chú định cả đời này là không có duyên với anh rồi.

Ngày 1 tháng 9 là ngày khai giảng, mỗi mùa khai giảng trời sẽ mưa lần nữa ứng nghiệm. Jisoo bung dù, che chở cặp sách, gọi điện thoại cho TaeHyung: “Cậu ở chỗ nào thế? Tớ đang đứng ở trạm giao thông công cộng nhưng chẳng thấy cậu đâu.”

Kim TaeHyung cong chân ngồi trêи taxi ở nơi xa, nhìn thân ảnh tinh tế mỹ lệ của thiếu nữ.

Mưa nhỏ tí tách tí tách, vô số người qua đường quay đầu lại nhìn cô. Thiếu nữ tinh xảo nhu hòa mỹ lệ, yếu ớt dễ vỡ như thế.

Anh kéo kéo khoé miệng, cười nói: “Tôi lừa cậu đó, cậu có phải là đồ ngốc không? Ai con mẹ nó muốn cùng cậu đi học ở Lục Trung chứ? Thích thì tự mình đi đi, tôi đã sớm đi chỗ khác rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top