Chương 14: Nguyên tội
Nguyên tội: nguồn gốc của tội lỗi.
Ngày hôm sau, Chaeyoung thức dậy từ rất sớm.
Sáng sớm, chưa tới năm giờ, còn chưa đến bình minh, cô đã mặc quần áo rời khỏi giường. Gần đây cô ngủ không nhiều, đặc biệt là đêm qua, nửa mê nửa tỉnh, cô hoảng hốt cả đêm, còn không kịp ngủ say mà trời đã sáng rồi.
Cầm lấy quần áo ở bên cạnh cẩn thận mặc vào, khi đóng các cúc áo, Chaeyoung không nhịn được nhìn sang chỗ bên cạnh. Trống rỗng, quả nhiên anh còn chưa trở về. Chaeyoung lặng lẽ cúi đầu, một động tác rất nhỏ, cũng thể hiện được sự mất mát của cô.
Không biết tại sao cô lại nhớ tới nhiều kỷ niệm đã qua trong cuộc sống này, có bộ dáng Taehyung ôm cô vào sáng sớm. Plato nói, tình yêu của đàn ông đối với phụ nữ không phải là những biểu hiện trong quá trình làm tình, mà là sau khi dục vọng đấy nở rộ. Vì vậy mỗi sáng sớm khi cô tỉnh lại, trông thấy anh cả đêm khom người ôm cô không cho rời đi, đáy lòng Chaeyoung lại có quyến luyến nói không nên lời.
Taehyunh rất thích lẳng lặng nhìn cô lúc cô ngủ say, vì vậy mỗi sáng sớm khi cô tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đẹp, như hoa đào muốn nở mà không được nở ra, trong nháy mắt có một tình cảm nào đó ùn ùn kéo tới, khó nắm khó giữ.
Có khi anh cứ nhìn cô như vậy, có khi anh sẽ trực tiếp chụp lên môi cô, không nói gì, chỉ cần khơi mào bằng một âm cuối, một ngón tay bắt đầu quyến rũ xâm nhập vào áo ngủ của cô. Cô chưa tỉnh táo cũng sẽ ở dưới người anh rên rỉ một câu: 'Em vừa mới tỉnh mà. . . " anh sẽ cười một chút, dùng âm mưu chính là giọng nói ngọt ngào nói cho cô: 'Vừa tỉnh mới tốt, bây giờ Magic Hour mới là của chúng ta. . .'
Thời gian luân chuyển giữa danh giới của ngày và đêm, Taehyung luôn dùng cách triền miên suốt hai năm nay, làm cho cô hoàn toàn yêu cái Magic Hour mà anh đã cho mình này.
Không hiểu cái đó có tính là đắm mình không, nhưng thật sự là anh đã thành công rồi, làm cho cô cam tâm tình nguyện rơi vào.
Chaeyoung gấp chăn, quan sát vị trí vắng vẻ bởi vì một đêm anh không trở về, thở dài, tự an ủi mình trong chốc lát, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong cô đi xuống tầng, Chaeyoung đi vào phòng bếp, hướng về phía quản gia đang bận rộn làm bữa sáng và những người khác nói một câu chúc buổi sáng tốt lành.
"Chào buổi sáng mọi người."
Trông thấy thân ảnh cô, mọi người trong phòng bếp đều có chút kinh ngạc: "Thiếu phu nhân, dậy sớm vậy sao?"
"Ừm, dù sao tỉnh rồi nên cũng đứng dậy luôn." Chaeyoung nở nụ cười, đi đến chỗ bọn họ cùng bắt tay vào làm việc.
Quản gia hỏi một câu ý tứ sâu xa: ". . . Tối hôm qua Kim thiếu gia không về nhà nên mất ngủ?"
". . ."
Chaeyoung không nhịn được hơi đỏ mặt, "Không phải. . ."
Đoán là cô không biết nói dối, Taehyung lại không ở đây, nên tất cả mọi người dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, dùng ánh mắt tiến hành một cuộc tra hỏi cô.
Sự thật chứng minh ánh mắt quần chúng quả nhiên rất sáng suốt, dưới sự tấn công của đội du kích người này một câu người kia một câu đó, Chaeyoung chỉ có thể gật đầu một cái thừa nhận: "Có một chút. . ."
Nghe vậy, mọi người đồng loạt bật lên tiếng cười thiện ý.
Ô. . .
Taehyung không ở đây, cô đã bị biến thành đối tượng giải trí cho người khác. . .
"Ai dà Chaeyoung không cần ngại đâu." Lão quản gia cười tủm tỉm nhìn cô: "Vợ chồng phải như vậy mới đúng mà, cô ngàn vạn lần không được học theo Lisa tiểu thư nhà Nhị thiếu gia nhé, có thể ra ngoài một hai tháng cũng không về nhà, khiến cho Nhị thiếu gia tâm hỏa tràn đầy đến độ đau cả răng. . ."
Giải trí thì giải trí thôi, đối với Chaeyoung, mọi người lớn nhỏ ở Kim gia này đều che chở cho cô. Sáng sớm hôm nay, Chaeyoung nói muốn làm điểm tâm, vì vậy tất cả mọi người đều nhất trí giúp cô một tay.
Điểm tâm này không phải làm cho Taehyung, cũng không phải làm cho Jungkook và Lalisa, mà là cho Park Jimin.
Khi Taehyung bị thương phải nằm viện, Chaeyoung mỗi ngày đều làm điểm tâm cho anh, đây chỉ là một hành động nhỏ do cô cảm thấy có tội, vốn chỉ muốn hấp dẫn Taehyung, nhưng không ngờ món điểm tâm tinh xảo của cô lại không hấp dẫn được Taehyung mà lại hấp dẫn được phần lớn những người xung quanh.
Ví dụ như bác sĩ Park của chúng ta.
So với người quen được chăm sóc như Taehyung, Park Jimin thật sự có thể nói là loại người dễ nuôi sống, nếu dùng phương thức đo đếm của toàn học thì... trình độ dễ nuôi sống của Kim Taehyung so với Park Jimin chỉ bằng căn bậc hai của một phần mười mà thôi, tương đương với một con số rất nhỏ bé.
Vì vậy khi đó, món điểm tâm độc nhất vô nhị mà Chaeyoung chế biến, bạn Park chăm sóc người bị thương đã phải giơ cờ hiệu, ngày nào cũng chạy tới phòng bệnh của Taehyung ăn điểm tâm, vừa thấy Chaeyoung mang theo điểm tâm tiến đến, bạn Park đã kêu lên đặc biệt nhiệt tình: "Chaeng, Chaeng" giọng nói vừa ỏn ẻn lại vừa xốp giòn khiến Taehyung thầm nghĩ phải đạp chết anh ta.
Có điều, bạn Park đối với món điểm tâm của Chaeyoung có biểu hiện bên ngoài là – yêu thương và lưu luyến, để cho Chaeyoung cảm động. Mà ánh mắt Park Jimin nhìn chăm chú món điểm tâm này, khi thì nhu tình như nước, khi thì bách chuyển thiên hồi, khi thì chưa thỏa mãn dục vọng, khi thì hổ đói thèm dê, biểu hiện như một động vật ăn tạp.
Hơn nữa bên cạnh còn có tài liệu giảng dạy tương phản là Taehyung, mỗi lần chỉ ăn mấy miếng đã nói đủ rồi, so sánh chênh lệch như vậy, lại càng làm cho Chaeyoung quý mến bạn Park hơn.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, trước khi đi làm, Chaeyoung mang theo mới lạ: món điểm tâm nóng hổi đi một chuyến đến bệnh viện của Park gia.
. . .
Thời tiết hơi lạnh, có sương mù, Chaeyoung mặc một chiếc áo khoác hơi dày bước ra cửa. Bây giờ vẫn còn sớm, sương mù vẫn dày đặc, không có một chút dấu hiệu tiêu tán nào, sương sớm bám vào lá cây bên đường, nhỏ xuống, trượt vào bùn đất rồi biến mất không thấy.
Khí trời như thế này làm Chaeyoung nhớ tới những ngày tháng còn ở Cambridge. London không có nhiều ngày thời tiết tốt, có sương mù hơn nửa thời gian trong năm, trước kia cô cũng tựa như sương mù ở London, đơn thuần ướt át, không có chấp nhất, lại cũng không phải không tịch mịch. Mỗi lần đi qua làn mưa rơi trên sông Thames, đi trong làn sương mù dày đặc dưới ánh đèn đường kiểu dáng Victoria, cô đều hoảng hốt nghĩ: có phải cuộc đời này mình cứ sống như vậy hay không? Cứ giống như sương mù, thích ứng trong mọi tình cảnh, không có chấp niệm, không học được cách yêu một người, cũng vĩnh viễn không biết đến cảm giác được một người yêu thương.
Có lẽ ông trời đã chiếu cố cô, cuối cùng làm cho cô gặp Taehyung.
Không chỉ có gặp Taehyung, còn quen biết thêm nhiều bạn tốt bên cạnh anh, những người đó quý cô, hơn nữa thiệt tình tiếp đón cô, tựa như mây bay đi rồi mặt trời mọc, làm cho cuộc sống đầy sương mù của cô tan thành mây khói.
Tâm tình không tệ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng... mà bắt đầu, Chaeyoung đi thẳng một đường đến văn phòng của Park Jimin, gõ cửa.
Cửa mở, lại không phải Park Jimin mà là một cô trợ lý của anh.
Cô ấy không biết Chaeyoung, vẻ mặt kinh ngạc tiếp đãi cô: "Xin hỏi chị tìm ai?"
Chaeyoung vội vàng nói rõ ý muốn: "Xin chào, tôi tìm bác sĩ Park."
"Có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì bác sĩ Park sẽ không tiếp khách đâu."
"Không có hẹn trước." cô vội vàng nói: "Không phải tôi đến khám bệnh, tôi mang tới cho anh ấy một ít điểm tâm."
Ah
~~Tình huống này thật sự quá thông thường rồi, Doctor Shao [] đang trong tình trạng độc thân chạm tay có thể bỏng, mỗi ngày nam nữ tìm đến anh vô số, đáng tiếc vị bác sĩ kia không có nửa điểm hứng thú với đám người đó, mà cả ngày cùng hai vị thiếu gia của Kim gia lăn lộn cùng một chỗ.
Thế nên, cô trợ lý này không chút suy nghĩ đã đem Chaeyoung phân vào đám người 'Không có chuyện gì mà ân cần, không phải người gian sảo thì cũng là kẻ trộm', trợ lý nói với cô: "Bác sĩ Park không có ở đây, anh ấy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, tối hôm qua khách quý của bác sĩ Park đã đến, bác sĩ Park bận rộn suốt cả đêm, rạng sáng mới về nhà nghỉ ngơi đấy, chị vẫn nên trở về đi."
Chaeyoung vô thức hỏi nhiều một câu: ". . . Khách quý?"
"Văn phòng kiểm sát kiểm sát trưởng Kang Seulgi." Cô trợ lý mang vẻ mặt sùng bái, không nhịn được lại nhiều lời vài câu: "Cô ấy rất đẹp, không chỉ có sức khỏe tốt, hơn nữa còn có thể chịu đựng, mỗi lần bị đưa đến bệnh viện đến là toàn thân tổn thương, vậy mà đến giờ vẫn không kêu đau nhức."
Kang Seulgi. . ."
Cái tên này, Yoongi đã từng lấy ra làm căn cứ chối bỏ cô, Taehyung không muốn nhớ kỹ cũng không được.
Chaeyoung cố gắng bỏ đi cảm giác khác lạ nơi đáy lòng, gật đầu cảm khái nói: "Hóa ra cô ấy là khách quý của bác sĩ Park à. . ."
"Nào có, không phải rồi."
Nữ trợ lý lập tức cười đến mập mờ, tin đồn tin đồn, vĩnh viễn được nhiều người yêu thích.
"Người đưa Kang tiểu thư tới mới là khách quý của bác sĩ Park." cô còn nháy mắt mấy cái với Chaeyoung, nhận định Chaeyoung là người ngoài nghề, vì vậy vị nữ trợ lý thích buôn chuyện này khoe khoang mình là người biết rõ nội tình: "Kang tiểu thư được đưa đến đây đã hôn mê rồi, cô ấy được người khác ôm tới. Biết là ai đưa Kang tiểu thư đến không? Nửa đêm canh ba, anh hùng cứu mỹ nhân nhé, ôm cô ấy tới phòng bệnh rồi ở cùng cô ấy suốt cả đêm đó. . ."
Đối với loại chuyện thị phi thế này Chaeyoung luôn không có hứng thú, vì vậy cô chỉ khẽ cười cười, không muốn quan tâm quá nhiều: "Không biết."
"Là Kim thiếu gia của Kim gia đó nhé. . ."
Một câu, lại có thể khiến cho nụ cười trên mặt Chaeyoung đông cứng lại.
Mọi người đều biết, Taehyung có thân phận đặc thù và quyền lực rộng lớn, từ nhỏ đã quen biết Park Jimin, cho nên mỗi lần vị Kim thiếu gia này xuất hiện ở bệnh viện, Park Jimin đều dặn dò mọi người phải phục vụ anh thật chu đáo.
Vì thế sáng hôm nay, từ rất sớm, trợ lý ở bệnh viện của Park gia vừa thấy Kang Seulgi tỉnh, Taehyung vẫn còn ở đây, liền vội vàng bưng bánh ngọt và sữa vào, sợ hai vị khách quý bị đói.
"Kim thiếu, Kang tiểu thư." Đẩy xe mang bữa sáng vào phòng, trợ lý khoanh tay cung kính nói:"Đây là bữa sáng chuẩn bị cho hai vị, mời dùng."
Kang Seulgi vừa đập bàn với Taehyung, nghe thấy tiếng của trợ lý mới im lặng.
Nhìn thoáng qua bữa sáng, Kang Seulgi thuận miệng nói:"Không cần, cám ơn."
Trợ lý có chút lúng túng:"Những thứ này không hợp khẩu vị của Kang tiểu thư sao?"
"Tôi là động vật ăn tạp, cái gì cũng ăn được." Kang Seulgi hướng về phía Taehyung bĩu môi,"Là không hợp khẩu vị của vị thiếu gia này đây."
"......?"
Ánh mắt hướng về phía khuôn mặt khó hiểu của trợ lý, Kang Seulgi lại nhìn Taehyung, chỉ thấy người kia vẻ mặt đa dạng, một chút ý tứ giải thích cũng không có, cũng không thèm lo bộ dáng lãnh đạm này của mình có thể dọa người khác.
Kang Seulgi tốt xấu gì cũng còn ít lương tâm, vì thế quay đầu giải thích với người trợ lý đang lúng túng kia:"Anh ấy bị chứng không dung nạp lactoso[2], đối với sữa hoặc những đồ có chứa sữa anh ấy đều không đụng đến."
Vẻ mặt trợ lý kinh ngạc:"Nhưng trước đây Kim thiếu ngày nào cũng ăn điểm tâm Park tiểu thư làm......" Những món đó cũng làm từ sữa......
Nghe vậy, Kang Seulgi liền bật cười, vẻ mặt gian trá.
"Kim phu nhân làm điểm tâm anh ấy có thể không ăn sao? Khiến vợ anh ấy thương tâm thì làm sao bây giờ?" Sờ sờ cằm, Kang Seulgi cười ha ha đoán:"Ừm, em đoán, không chỉ có vị Kim thiếu gia đây của chúng ta ngày nào cũng ăn, mà còn không cho phép bọn Park Jimin nói chuyện này ra...... Ai dà, em nói này, không phải mỗi ngày anh đều gọi Park Jimin và Jungkook đến để giúp anh chịu chút điểm tâm chứ? Em nhớ rõ trước kia anh cứ động đến sữa là mẫn cảm mà?"
"Cô nói đủ chưa?"
Kang Seulgi cười hắc hắc nhìn Taehyung, biểu tình thâm sâu:"Không nhìn ra nhé, anh thật đúng là thâm tình đó......"
Taehyung rốt cục giương mắt, lạnh lùng trừng mắt liếc cô một cái:"Nói đủ rồi thì câm miệng cho tôi."
Kang Seulgi nhấc tay đầu hàng:"OK, coi như em nhiều chuyện."
Trợ lý vội vàng đẩy bữa sáng đi, đổi chén nước và bữa ăn sáng đơn giản của Trung Quốc đến.
Nhìn chằm chằm vào mấy chén nước đó, đồng chí Kang bỗng nhiên cười nhạt......
Trợ lý liền suy sụp ......
Kang Seulgi có chút đồng tình trả lời anh:"Thực sự không được."
Kang Seulgi thấy hứng thú, cầm lên bốn cốc thủy tinh có chứa nước, sắp xếp thành một hàng, sau đó trừng mắt nhìn anh trợ lý kia:"Bốn cốc nước này là nước tinh khiết, nước chứa khoáng chất, nước thiên nhiên và nước khoáng, anh đoán xem anh ấy có thể uống cốc nào?"
"......"
Mấy loại nước này có gì khác nhau sao......
Kang Seulgi cầm lấy một cốc nước lên, đưa tới trước mặt Taehyung, bộ dáng có chút du côn:"Uống đi, đại gia, biết ngài chỉ uống một cốc nước tinh khiết này mà."
Taehyung ngồi sâu trong ghế sô pha, có chút hứng thú nhìn cô.
"Điều tra tôi? Cái này xem như là bệnh nghề nghiệp của kiểm sát trưởng sao?"
"Chỉ bằng thủ đoạn của em, nếu muốn tra ra chuyện của Kim Taehyung anh, quả thực rất có ý nghĩa." Kang Seulgi nhún nhún vai, nhìn anh cười hề hề có vẻ giống lưu manh:"Tuy nhiên, làm ơn tin tưởng sự cố chấp của một cô gái. Khi em mười bảy tuổi đã gặp anh, đến bây giờ đã chín năm rồi, nếu ngay cả những chuyện này cũng không nhìn ra thì em có thể không cần lăn lộn ở văn phòng kiểm sát nữa rồi."
Taehyung không hề động đến bữa sáng.
Nói với trợ lý 'Anh đi ra ngoài', sau đó, tầm mắt sắc bén bắn về phía Kang Seulgi, không khách khí mở đề tài.
"Biết tại sao tôi có thể cùng cô đến bây giờ không?"
"Khẳng định không phải vì quan tâm đến em" Kang Seulgi nhún vai,"Anh yên tâm, em sẽ không tự mình đa tình đâu."
Khóe môi Taehyung khẽ cong lên, giống như có tươi cười, lại lộ ra một sự lạnh bạc. Trên khuôn mặt đẹp của anh không có nhiều biểu tình, cầm lấy tập tài liệu ở bên cạnh ném qua, rơi xuống trước mặt cô.
"Có chuyện, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng với cô." Anh nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp mà dụ hoặc:"Thật lâu trước kia tôi cũng đã nói với cô, chuyện của Kim gia chúng tôi, không quan hệ gì đến cô....... Nếu cô tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Kim gia mà bị thương, dù sống hay chết, đều không có quan hệ gì với Taehyung tôi. Nói cách khác, nếu chuyện đêm qua mà tiếp tục xảy ra, tôi sẽ không đến cứu cô nữa."
Dừng một chút, anh nghiền ngẫm nhìn thẳng vào cô:"...... Tốt nhất cô nên tin tưởng lời nói của tôi, con người tôi luôn không kiên nhẫn lắm. Vì vậy những gì tôi nói nên hiểu được, có nghe hay không chính là chuyện của cô. Nếu cô không nghe khuyên bảo, tương lai xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có cảm giác có tội với cô."
Đường cong rõ ràng trên mặt anh không có nửa điểm thương tiếc, làm cho cô biết rõ không phải anh đang nói đùa.
Ồ, thật sự tồn tại một người đàn ông như thế, đối với người anh ta không yêu thương, đạm mạc như lưỡi dao, mỏng manh một lớp, rất dễ dàng sát thương lòng người.
Khóe môi anh trầm xuống, lơ đãng biểu lộ sự khinh miệt.
Sáng tối đan xen trên khuôn mặt xinh đẹp đó, không thể nhìn ra tâm tình.
Rõ ràng ôn nhu như thế lại có thể khiến người ta chết chìm, cố tình ôn tồn với một người, về phần những người khác, anh chỉ có bạc tình, người bên ngoài nhìn vào, quả nhiên là lãng phí rất nhiều vốn trên tay họ.
Cô quay lưng với ánh sáng, khuôn mặt cô bị chôn vùi trong bóng tối, nghe được tối hậu thư anh đưa ra ình, cô như đã sớm giác ngộ, cho nên cũng không thấy ngoài ý muốn, tuy rằng giây phút nghe được lời đó, trái tim tổn thương của cô vẫn rất đau đớn.
"Em chỉ hỏi anh một câu cuối cùng."
Taehyung không nói gì, ngồi sâu trong sô pha, thái độ xa cách.
Vì thế cô lầm bầm lầu bầu hỏi ra:"Năm đó anh nói với em, anh nói cô gái trên người có thương tích, thủy chung không tốt....... Lúc đó, khi anh nói với em những lời này, có một chút quan tâm thật sự nào ở bên trong không?"
"Không có."
Vừa bước vào con đường tình yêu đó là năm tháng thúc giục, phần lớn thời gian đều là một cơn mưa buồn, đã bị bẻ gãy nghiền nát khi vào thu.
Hai chữ của anh, đã khiến cho tình cảm của cô vào thu.
Giờ phút này Kang Seulgi mới biết người đàn ông này thật sự là lạnh bạc.
Đến tình thế này. Đến trình độ này.
Thái độ đạm bạc như vậy, cô thật muốn hỏi, Taehyung, rốt cuộc anh đã học được từ đâu.
"OK, đề tài này dừng ở đây." Thu hồi tất cả cảm xúc tiêu cực, Kang Seulgi khẽ cười, khuôn mặt một lần nữa giãn ra:
"Về sau, em biết nên làm như thế nào rồi."
Đối thoại giữa hai người, không ai nhìn thấy, ở một góc ngoài cửa phòng bệnh, một bóng người lẳng lặng rời đi.
Trong thùng rác cuối hành lang có thêm một phần điểm tâm mới mẻ tinh xảo.
......
Chaeyoung xin nghỉ một ngày, sau đó cô lại gửi một tin nhắn cho Taehyung, nói với anh hôm nay cô muốn cùng quán trưởng và các đồng nghiệp đến một trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động, buổi tối sẽ về nhà muộn một chút, nói anh không cần lo lắng. Dùng từ đặt câu đều là phong cách quen thuộc của Chaeyoung, không hề sơ hở.
Taehyung rất nhanh đã nhắn lại một tin: Được, có việc gì cứ gọi cho anh, anh sẽ đón em.
Chaeyoung nhìn tin nhắn của anh trong chốc lát, sau đó ấn một nút, tắt điện thoại di động.
Thời gian một ngày, ngăn cách.
Cô chỉ có thời gian một ngày, để quên đi tất cả những gì sáng sớm nay mình đã nhìn thấy, tất cả những gì mình đã nghe thấy.
Chaeyoung gọi xe đi đến một vùng nông thôn ở ngoại ô. Xe đi rất lâu, hai giờ mới đến nơi.
Xuống xe, đi bộ trên con đường quê nhỏ quen thuộc, Chaeyoung nhất thời cảm thấy quyết định đến nơi này của mình là đúng.
Không khí tràn đầy mùi hoa cỏ tự nhiên, hooc-môn thực vật, cô đọng, tinh tế, mang theo thái độ như gần như xa nào đó.
Bầu không khí tươi mát mang hơi thở ngọt ngào này làm bạn với cô suốt quãng đường dẫn đến nhà thờ. Cô rất quen thuộc với nơi này, nhiều năm trước đây, trước khi cô gặp được Taehyung, nơi này từng là nơi cô đến để nói hết mọi buồn phiền, thừa nhận tất cả những gì không thể thừa nhận trong cuộc sống.
Chaeyoung đi vào trong, tất cả những chuyện ban ngày cứ ào ào chảy qua.
Cô đứng nhìn một bức tranh treo trên tường trong giáo đường, nhìn suốt hai giờ. Mắt cũng không chớp, biểu tình thực nhẹ nhàng, người bên ngoài nhìn vào cảm thấy cả người cô chỉ lộ ra chút hơi thở mơ hồ.
Trong bức tranh, một cô gái trần truồng với làn da trắng nõn, lông mi thật dài, nửa người dưới bị vùi trong đầm lầy, trên thân bị dây leo và rắn độc quấn quanh. Toàn bộ hình ảnh lấy màu xanh làm chủ, ý muốn làm người ta hoảng hốt.
Ở góc bức tranh, có ghi tên:[ nguyên tội ].
"Envy?"
(Envy: ghen tị, đố kị.)
Phía sau có giọng nói của cha xứ vang lên.
Chaeyoung hơi nghiêng người, khẽ cười, sửa lại cho đúng:"Jealousy." (Jealousy: Ghen tuông.)
"Ồ," Cha xứ cười rộ lên,"Chaeyoung, con là cô gái mà ta thấy không có khả năng liên quan đến từ Jealousy nhất đó."
Chaeyoung áy náy, coi như thẹn với sự tín nhiệm này, xoay người lại nhìn bức tranh, giọng nói như tiếng nước chảy đi thật xa.
"Trong [ Kinh thánh ] có nói, ghen là nguyên tội (nguồn gốc của tội lỗi), khi một người phụ nữ phạm vào nguyên tội này, sẽ gặp một thứ giống như dây leo và rắn độc quấn quanh, không thể thoát thân. Cho nên, từ lúc con còn rất nhỏ, con đã nói với mình rằng, Chaeyoung về sau không thể phạm vào tội lỗi đó, nó không tốt, con không thích mình trở thành người như vậy." ghen.
Cha xứ hiểu rõ: "Tuy nhiên hôm nay con rốt cục phát hiện, con vẫn không khống chế được chính mình?"
Cô gật đầu, bộc lộ rõ cảm xúc, không hề giấu giếm.
"Vào ngày sinh nhật mình con đã đợi một người cả đêm, nhưng anh ấy lại ở bên một người khác, thậm chí anh ấy còn nói dối con."
"Thế nên, con thực tức giận?"
"Tức giận, thương tâm, ủy khuất, ghen tị, tất cả đều có, lúc ấy khổ sở đến mức con rất muốn khóc. Nhưng mà......" Cô dừng một chút, chậm rãi mở miệng:"Nhưng mà, con vẫn tha thứ cho anh ấy."
"Chaeyoung, con là một cô gái tốt."
"Không phải ạ." Cô lắc đầu:"Con tha thứ cho anh ấy, là vì sau đó, con đã nghe được một câu chuyện cũ này."
Cha xứ cảm thấy hứng thú:"Ồ?"
Chaeyoung nở nụ cười, dùng giọng nói như của người ngoài cuộc, chậm rãi mở miệng.
Câu chuyện cũ đó là thế này –
"Có một cô gái, cô có một gia đình tốt, hoàn cảnh tốt, nhưng cô vẫn đang sống hết mình, không sợ đối lập với tất cả mọi người trong gia đình mình, cũng muốn thực hiện giấc mộng của mình."
Cha xứ mỉm cười, đưa ra lời đánh giá:"Đó là một cô gái tốt."
Chaeyoung gật gật đầu,"Đúng vậy, một cô gái tốt như vậy, nên có một cuộc sống tươi đẹp. Đáng tiếc, bắt đầu từ năm cô mười bảy tuổi, cô đã yêu thương một người đàn ông......"
Cha xứ cũng hiểu ngay:"Người đàn ông kia không thương cô ấy, đúng hay không?"
"Đúng ạ" Chaeyoung lên tiếng trả lời, tiếp tục nói:"Anh ấy không thương cô, cô cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẫn biết hết mọi thói quen của anh ấy. Cô ấy biết anh bị chứng không dung nạp được lactoso, biết anh uống sữa sẽ bị mẫn cảm, thậm chí cô ấy còn biết anh uống nước cũng có thói quen độc đáo. Việc này, ngay cả vợ của anh ấy cũng không biết, vậy mà cô lại biết. Cô hiểu anh ấy, chỉ dựa vào sự quan sát tinh tế của mình chứ không phải được ở bên anh, vậy mà vẫn nhìn thấu anh nhiều như vậy, cô biết dùng tình cảm đúng mực dành cho anh."
Lúc ấy Chaeyoung đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn biểu tình của Kang Seulgi, cô chỉ biết, người đó, thật sự yêu Taehyung.
Hoặc là, so với tưởng tượng của cô còn thương yêu anh nhiều hơn.
Nếu không, khi cô ấy đối mặt với anh, sẽ không mang sắc mặt như thế, cũng sẽ không có biểu tình như thế.
Taehyung cứu cô ấy, cô ấy rất vui mừng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài; Taehyung nói về sau sẽ không tiếp tục cứu cô ấy nữa, cô ấy khổ sở, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài.
Taehyung nắm trong tay mình toàn bộ cuộc sống tình cảm cực đoan của cô ấy, vui mừng có nhiều mà bi thương cũng nhiều, ánh sáng và bóng tối, vĩnh viễn và hư vô, yêu và giết, tin tưởng và từ chối, diễm lệ và cô đơn, tiến đến và rời đi.
Chaeyoung nghĩ, một cô gái đến tột cùng phải có bao nhiêu dũng khí, mới có thể thừa nhận được Taehyung nhiều năm như vậy vẫn không yêu thương mình?
Cha xứ có chút kinh ngạc:"...... Những thói quen này ngay cả vợ anh ấy cũng không biết?"
"Đúng vậy." Chaeyoung nở nụ cười,"Vợ anh ấy thực vô dụng, từ nhỏ đã không có chủ kiến, việc gì cũng nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ. Sau đó cha mẹ mất, cô ấy gặp được anh, lại có thói quen nghe theo lời anh. Tuy rằng cô nghĩ muốn giải đáp con người anh, nhưng đáng tiếc trình độ quá kém, vẫn không thể hiểu rõ anh. Vợ anh ấy cả ngày yêu thích đọc sách, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, như vậy có tác dụng gì chứ?
Cùng lắm cũng chỉ thỏa mãn giải trí cho chính mình mà thôi, không có một chút giá trị thực dụng nào. Cô luôn nghĩ mình thực yêu thương anh ấy, nhưng cũng chỉ là nói miệng mà thôi, ngay cả những thứ anh ấy không thể ăn cũng không biết, không chỉ có không biết, thậm chí khi anh không ăn có thể ở trước mặt anh mà không vui, lại còn muốn làm khó anh."
Cha xứ đã hiểu, không nhịn được xoa đầu vai cô, nhẹ nhàng an ủi:"Chaeyoung......"
Cô cúi đầu, nức nở như con thú nhỏ bé.
"Con không dám trở về......" Cô nói:"Con như thế này, làm sao có thể trở lại bên cạnh anh ấy được đây?"
Cô ình thời gian một ngày, nghĩ rằng có thể thuyết phục được bản thân mình, nhưng cô lại phát hiện ra rằng một chút biện pháp mình cũng không có.
Anh nói dối cô, anh nhỡ hẹn sinh nhật cô, thậm chí anh còn ở bên cạnh một người phụ nữ khác. Nhưng khi Chaeyoung rõ ràng toàn bộ sự thật, lại phát hiện, muốn ghen tị cũng không có lý do, muốn tức giận cũng không có lý do. Yoongi nói đúng, đối với Taehyung, Seulgi thật sự thích hợp hơn cô.
Rốt cục, Chaeyoung cúi gập thắt lưng, nước mắt khổ sở lạch cạch lạch cạch chảy xuống.
Mặc dù rất thương tâm, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt, dựa vào can đảm của Chaeyoung, cho dù cô có thêm mười lá gan nữa, cũng tuyệt đối không dám làm chuyện cả đêm không về. Chaeyoung từ nhỏ đã có cách sinh hoạt như chim bồ câu, khi trời tối nhất định sẽ hướng về nhà mà bay, dù muộn đến đâu cũng phải về nhà.
Cho nên kỳ thật Chaeyoung nghĩ rất đơn giản, cô cho mình nghỉ một ngày, trốn tránh một ngày, đến khi bầu trời tối đen sẽ trở về. Cô còn mang theo một túi mỹ phẩm bên người, để nếu khóc đến sưng mắt thì khi trở về cũng không bị Taehyung nhìn thấy, cô muốn dùng phấn lót trang điểm một chút, như vậy cũng có thể che được mà. Thậm chí khi Chaeyoung xin phép quán trưởng nghỉ làm còn đặc biệt đưa ra một yêu cầu, nếu người nhà cô hỏi cô đi đâu, hi vọng quán trưởng có thể giúp cô nói vòng vo một chút.
Người nhà này, dĩ nhiên là Taehyung rồi. Chaeyoung suy nghĩ mọi việc đều chu đáo như vậy, cô chỉ muốn ình một ngày nghỉ thôi mà.
Điều Chaeyoung không ngờ được chính là, cô hiển nhiên đánh giá thấp trình độ suy nghĩ cẩn thận của Taehyung.
Nhìn mặt mà nói chuyện là bản năng của Taehyung, xác định rõ tâm lý của đối thủ để ra đòn quyết sách chính là phong cách của Taehyung.
Vì vậy ngày hôm nay, Chaeyoung hoàn toàn không biết, chẳng qua chỉ vì một lời nói dối của xcô cũng đã chọc phải Taehyung, thiên hạ đại loạn rồi.
Trên thực tế, ngay khi Chaeyoung vừa đón xe đi đến nông thôn ở ngoại ô không lâu, Taehyung liền phát hiện có gì đó không đúng.
Nguyên nhân không đúng chính là có một hương vị không nên xuất hiện.
Taehyung và Seulgi vừa nói chuyện xong, đợi Jimin kiểm tra toàn bộ cho Seulgi, tất cả mọi việc đều ổn thỏa, Taehyung mới rời khỏi bệnh viện.
Ở cuối hành lang là như thế này: trong lúc đợi thang máy, Taehyung bỗng nhiên bắt đầu thấy không đúng. Xác định thêm vài phút đồng hồ, Taehyung không có biểu lộ gì vẫn bước đi thong thả, đi đến một cái thùng rác bên cạnh thang máy thì dừng lại, cũng không nói gì, mà cứ nhìn chằm chằm vào nó.
"Anh nhìn thùng rác làm gì?" Park Jimin đổ mồ hôi nói: "Anh lại bị thần kinh rồi đúng không?"
Từ nhỏ đến lớn bộ dạng biến thái hề hề của Taehyung anh thấy nhiều rồi, nhưng mỗi một lần thấy được, bạn Park của chúng ta vẫn thấy có áp lực tâm lý rất lớn.
Taehyung từ trên cao nhìn xuống cái thùng rác đó thêm vài phút đồng hồ, thang máy đã đến anh cũng không đi vào, Park Jimin vừa định kéo anh đến thang máy, lại nghe thấy Taehyung hỏi ra một câu không thể giải thích được: "Trong này có cái gì?"
"Đồ bỏ đi đó." Cái vấn đề quỷ gì thế này, trong thùng rác ngoại trừ đồ bỏ đi thì còn có thể có cái gì?
Vốn tưởng rằng đã thỏa mãn lòng hiếu kì về thùng rác của vị thiếu gia này thì có thể kéo anh bước vào thang máy, lại không ngờ tới Taehyung bỗng nhiên vung ra một câu: "Hủy đi nó."
". . ."
Bạn Park thật ngỡ ngàng 囧, thầm mắng Taehyung này thật sự là quá biến thái, mới sáng sớm mà đã gây khó dễ với một cái thùng rác nhà mình.
囧 hình này các bạn có nhìn thấy không? Nó giống cái mặt đang cau mày đó, thường dùng để chỉ cảm xúc!^^
Nhưng mọi người ở Kim gia hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, hiệu ứng thần tượng của Taehyung ở Kim gia thật sự quá lớn, bất kể anh nói cái gì, cấp dưới đều sẽ cảm giác được rất có đạo lý. Đồng chí Lisa đã từng vụng trộm đánh giá, Taehyung chính là một đại S, huấn luyện ra một đám đại M. . .
"S" có thể hiểu là công, "M" có thể hiểu là thụ! ^^
Hiểu theo cách khác: S là viết tắt của từ sadist là người có xu hướng đàn áp người khác. M là viết tắt của từ masochist là người có xu hướng chịu đàn áp.
Vì vậy mấy người thuộc hạ rất nhanh và gọn đã đem cái thùng rác này hủy đi triệt để.
Bác sĩ Kim cảm thấy có chút đau lòng, thùng rác cũng là tài sản cố định của mình mà. . . phải dùng tiền mua đó! Có hiểu không hả? Phải dùng tiền đó!
"Anh ......"
Park Jimin vừa định mắng anh ta điên, quay người lại nhìn thấy vẻ mặt Kim Taehyung đã rất âm u, cả người âm trầm không thể tưởng tượng nổi, Park Jimin bị bất ngờ và hoảng hốt ngay lập tức ngậm miệng lại.
Taehyung lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn xuống một phím, không có gì bất ngờ xảy ra khi nghe thấy người nói tiếng Trung Quốc ngọt ngào: thuê bao quý khách gọi đã tắt máy. . .
Sắc mặt của Taehyung hoàn toàn âm u, môi mỏng mím chặt.
Từ trước đến nay Chaeyoung không bao giờ tắt máy, chưa bao giờ có thể.
Taehyung lại gọi một cuộc điện thoại nữa, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái ở bên kia lập tức vang lên: "Xin chào, đây là quán mỹ thuật tạo hình TimeCity."
"Tôi tìm Park Chaeyoung."
"Xin lỗi, Park tiểu thư bây giờ không có ở trong quán, hôm nay cô ấy ra ngoài cùng quán trưởng rồi."
Taehyung 'ba' một tiếng cúp điện thoại, cả người lại chìm trong âm u không thể tưởng nổi.
"Yoongi."
"Vâng, Kim thiếu?"
"Phân phó xuống dưới, tôi muốn tìm một người."
Yoongi lập tức thấy căng thẳng trong lòng: "Ai?" Taehyung vận dụng thế lực của Kim gia, điểm danh muốn tìm một người, hẳn là có gì nghiêm trọng rồi. . .
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói Taehyung rất nhanh rất lạnh, nói ra một cái tên.
"Park Chaeyoung, tìm ra cô ấy cho tôi."
Mọi người kinh ngạc.
Thiệu Kì Hiên trừng to mắt, "Chaeyoung làm sao vậy?"
"Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới đây."
"Hả?" Jimin kinh ngạc nói: "Sao anh biết?"
Taehyung hất cằm về phía cái thùng rác đã bị hủy kia: "Bên trong có điểm tâm cô ấy ném đi. Đối với những thứ tôi dị ứng, cô ấy lại một mực làm ở nhà, cho nên tôi rất nhạy cảm với hương vị đó."
". . ."
Park Jimin cảm thấy người này quả thật là có trực giác kinh người. . .
"Bây giờ Chaeyoung, bây giờ ——?" Nhìn thấy Taehyung và Seulgi nói chuyện với nhau, sẽ phải chịu một cú sốc rất lớn đó?
"Cô ấy đã đi rồi."
". . . Sao? !"
Cả người Taehyung tỏa ra một không khí lạnh lẽo, đáy mắt tối tăm một màu, vô cùng thâm thúy.
"Park Chaeyoung đi rồi" anh lặp lại một lần: "Nếu tôi đoán không nhầm..., cô ấy không chỉ nói dối tôi, mà còn tìm người giúp mình che giấu."
Vì vậy ngày hôm nay, quán mỹ thuật tạo hình đó gặp nạn rồi.
Còn chưa đến giữa trưa, cửa lớn của quán mỹ thuật tạo hình bỗng nhiên bị người ta dùng lực lớn đẩy ra, hai hàng người mặc áo đen bước vào đầy khí thế, có một người đi trước, mặc một bộ âu phục đen, người nào cũng lộ rõ sát khí trên mặt, nhìn qua đã biết rõ tuyệt đối không phải lương dân bình thường.
Khách đến quán chỉ biết hai mặt nhìn nhau, đây là. . . Cảnh trong một bộ phim truyền hình sao?
Nhân viên lễ tân bước lên phía trước muốn ngăn cản: "Xin hỏi các vị. . ."
"Không muốn chết thì đừng có nói chuyện."
Yoongi cũng không nói nhảm, làm một động tác ý bảo những người cấp dưới ở sau: "Dọn bãi."
Một giây sau, tất cả khách trong quán đều bị cưỡng ép ức hiếp thanh lý hết ra ngoài, mấy nhân viên đang làm việc được giữ lại cũng bị dọa đến nói năng lộn xộn. Nghe thấy tiếng động lớn như vậy, quán trưởng cuối cùng cũng đi ra.
"Xin hỏi các vị đây là. . . ?"
"Tôi đến đây tìm một người."
Nghe thấy câu hỏi, sau đó một người đàn ông tuấn mỹ dị thường bước lên phía trước.
Ngay cả một người thông hiểu nhiều chuyện như quán trưởng, vào giây phút nhìn thấy người đàn ông này, không thừa nhận cũng không được: trên đời này, hóa ra thật sự tồn tại một số ít đàn ông đẹp đến khuynh quốc khuynh thành như vậy.
Ông nhìn người đó dạo bước đi tới, đã cảm thấy anh ta giống như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối.
Người đàn ông đứng lại, trầm giọng mở miệng: "Quán trưởng tiên sinh, tôi cho ông thời gian năm phút đồng hồ, đem Park Chaeyoung giao ra đây."
"Chaeyoung? !"
Quán trưởng kinh hãi, "Hôm nay cô ấy đi. . ."
"Xin lỗi, tôi nhắc ông một chút, tôi là người không thích người khác nói dối trước mặt mình." Người đàn ông đó nhướn mày, tư thái lạnh thấu xương: "Vì vậy, khi ông trả lời câu hỏi của tôi, tốt nhất hãy suy nghĩ cho kĩ thì tốt hơn."
Quán trưởng lập tức tỉnh ngộ.
Bốn chữ hình dung người đàn ông trước mắt này: tuyệt không lương thiện. . .
Kinh ngạc mở miệng, ông chỉ có thể nói thật.
"Thực xin lỗi, tôi không biết. " Quán trưởng nói với anh: "Sáng sớm hôm nay cô ấy đã xin nghỉ, về phần nguyên nhân thì là chuyện cá nhân của cô ấy, tôi không hỏi, cho nên cũng không biết cô ấy đi đâu."
Quán trưởng nói không sai, dựa vào sắc mặt và thái độ của ông ấy thì có thể thấy được.
Thế nhưng đáp án 'Không biết' này lại làm cho Taehyung càng thêm giận tím mặt.
Không nghĩ tới Taehyung anh rõ ràng cũng có một ngày như vậy, chỉ là ngắn ngủn mấy giờ mà đã để mất cô.
Anh nhớ tới đêm hôm đó, khuôn mặt thanh tú của cô, cái cổ trắng nõn, tóc dài mềm mại, giọng điệu nhu hòa, cùng với cái vuốt ve an ủi và biểu hiện ẩn nhẫn, cô mặc chiếc váy nhạt màu, biểu hiện lúc đau lòng chỉ mím chặt môi, khuôn mặt giãn ra thu hồi ủy khuất đằng sau nụ cười, bộ dáng tự nhiên của cô khi nâng tay sửa cổ áo cho anh, khi nói lời tạm biệt cũng có chừng mực.
Đêm đó cô cứ đứng im nhìn anh rời đi như thế, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Anh không biết sáng nay ở ngoài phòng bệnh cô nhìn thấy được những gì, nghe thấy được bao nhiêu, anh càng không biết được cô đã suy nghĩ thế nào.
Trước mắt Taehyung không thể khống chế được hiện lên một loạt hình ảnh, như pha quay chậm tuần hoàn: cô đứng ở ngoài cửa, dựa lưng vào góc tường, lẳng lặng nghe anh nói chuyện với Seulgi, nghe xong, cô mím môi, xoay người đem điểm tâm cầm trong tay ném vào thùng rác, sau đó rời đi.
Phản ứng như vậy, đích thật là tác phong của Chaeyoung, không chống cự cũng không chống đỡ, không chất vấn cũng không tha thứ. Cái gì cô cũng không nói, cái gì cũng không làm, mà cô chỉ rời đi.
Cô tựa như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ, tuy nhiên thời gian bắt đầu và kết thúc cũng rất ngắn. Chỉ cần xê dịch ánh mắt, liền vĩnh viễn không thể gặp được nữa.
Giống như những người ôm ấp tình cảm với nhau, cũng sẽ có sai lầm không thể thấy được.
Loại tiêu cực và quyết tuyệt thế này chỉ có Park Chaeyoung mới có thể khiến Kim Taehyung giận dữ.
Taehyung trầm giọng hô một tiếng: "Yoongi ... "
"Vâng, Kim thiếu?"
Taehyung rất nhanh vung tay lên, cảm giác lo lắng ập đến khiến anh không thể khống chế được mình, nhúc nhích môi mỏng, hạ xuống mệnh lệnh đầy bạo lực: "Hủy chỗ này đi cho tôi !"
Taehyung, mặc dù nắm giữ quyền lực trong tay, nhưng bình thường đối với anh mọi vấn đề đều không nghiêm trọng, luôn mang một bộ dáng tản mạn, biểu tình âm âm nhu nhu, vậy mà những người đứng sau vẫn cảm thấy gió lạnh vù vù.
Tuy nhiên khi người đàn ông này thật sự muốn chơi đùa, tuyệt đối chỉ nói một không nói hai. Ví dụ như bây giờ, anh nói hủy đi nơi này chính là thật sự có dã tâm san bằng nó. Người của Kim gia luôn am hiểu sâu sắc chỉ thị của anh, vì thế Taehyung vừa ra lệnh một tiếng, người đứng sau đã lập tức động tay, một giây cũng không do dự.
Quán trưởng nóng nảy:"Này! Các người –"
Yoongi giữ chặt và che cái miệng của ông ấy lại, không có nửa câu giải thích, liền đem Quán trưởng giao cho những người khác, ý bảo dẫn ông ấy đi ra ngoài. Taehyung bây giờ đang rất tức giận, không ai biết được bây giờ mà động đến Taehyung thì sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Đúng lúc quán trưởng không tình nguyện bị người ta lôi ra ngoài cái chảo lửa này, cửa lớn bỗng nhiên có người đẩy ra, một người đàn ông bước nhanh vào.
"Chờ một chút –!"
Người vừa tới lo lắng đi lên trước, đi đến trước mặt Taehyung, nhìn thẳng vào anh, biểu tình có chút bất đắc dĩ, lại có chút phức tạp.
"Anh không thể làm như vậy."
Người dám ngăn cản Taehyung vào lúc này, Đường Kính, tất nhiên chỉ có thể là Jungkook.
Hôm nay Taehyung vốn đã tức giận trong người, bây giờ Jungkook lại xuất hiện ngang nhiên phản đối anh, càng làm cho Taehyung giận tím mặt.
Khơi mào một chút ý cười không có độ ấm, Taehyung lớn tiếng nói:"Anh muốn làm cái gì không đến lượt em phản đối?!"
Không thể không nói, Jungkook tu dưỡng tâm tính hơn người, trước thái độ cường ngạnh không phân rõ phải trái của Taehyung như vậy, Jungkook cũng không có nửa điểm tức giận nào.
Jungkook yên lặng nhìn Taehyung một phút đồng hồ, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Không tìm thấy Chaeyoung, em cũng có trách nhiệm, cho nên, nếu anh muốn trút giận, thì cứ đổ lên em cũng được"
Jungkook lấy ra hai cái chìa khóa trong túi quần, đưa tới trước mặt Taehyung:"Công ty em, hoặc là trong nhà, anh có hứng thú thì cứ lấy quyển sách nào cũng được, em sẽ không cò kè mặc cả với anh."
Taehyung không nhận cái chìa khóa trong tay anh, ánh mắt nhìn anh lạnh như băng, giọng mỉa mai lên tiếng, âm điệu rất lạnh lùng.
"Em nghĩ rằng anh không dám?"
"Có chuyện gì mà Taehyung anh không dám làm?" Jungkook hơi vểnh khóe môi lên, bộ dáng ôn hòa:"Em và anh sống cùng nhau hai mươi năm rồi, rất rõ ràng anh là người thế nào. Nói đùa trước mặt anh sao? Loại chuyện này Jungkook em không có hứng thú."
Jungkook cũng không đi quản trong lòng anh nghĩ cái gì, đem hai cái chìa khóa đó bỏ vào túi quần anh, nói:"Tâm tình của anh bây giờ em hiểu, anh muốn làm gì em cũng không quản được. Nhưng em vẫn muốn nói cho anh, đây là quán mỹ thuật tạo hình đó, anh không thể động vào. Nếu hôm nay anh hủy đi nơi này, sau này Chaeyoung trở lại, cô ấy sẽ nghĩ về anh thế nào đây?"
Một câu 'Chaeyoung', thành công bắt được nhược điểm trong lòng Taehyung.
Taehyung không nói nữa.
Chưa nói ra quyết định gì, nhóm cấp dưới cũng câm như hến không dám hé răng nửa chữ, ngay cả Yoongi cũng không dám tiến lên hỏi một câu.
Cũng chỉ có Jungkook biết nên làm như thế nào. Jungkook xoay người, nói khẽ phân phó vài câu với Yoongi, ý bảo bọn họ buông tha nơi này, anh biết trong lòng Taehyung đã mềm hóa rồi, chỉ là anh ấy không nói mà thôi.
Yoongi gật đầu một cái, lĩnh mệnh mà đi.
Jungkook cũng là một người hiểu biết đúng mực, vội vàng đi đến trước mặt quán trưởng, thành khẩn vuốt cằm tạ lỗi:"Thực sự xin lỗi, đã quấy rầy ông rồi, tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi với ông, anh ấy không có ác ý."
Vừa nghe lời này, lão quán trưởng tiên sinh của chúng ta đã không thấy hoảng sợ nữa, mà quả thực là kinh ngạc.
"Không có ác ý?!"
Vẻ mặt quán trưởng kinh ngạc nhìn Jungkook, nghĩ rằng người này trẻ tuổi chớ không phải là ngốc?! Vừa rồi người đàn ông kia muốn san bằng nơi này thành đống đất, vậy mà thật sự có thể nói anh ta không có ác ý sao?!
Jungkook gật đầu,"Tin tưởng tôi, anh ấy thật sự không có ác ý." Hạ giọng, Jungkook chậm rãi nói cho ông:"Nếu vừa rồi anh ấy có ác ý, thì bây giờ, nơi này hẳn là đã máu chảy thành sông ......"
Quán trưởng:"......"
Jungkook không hổ là cao thủ quản lý hàng năm giải quyết những chuyện ngoài ý muốn, biết được khi nào thì cần dùng phương thức mềm dẻo để bãi binh, thật là một thủ đoạn đẹp, hai bên đều không đắc tội.
Quán trưởng chỉ thấy người đàn ông trước mắt dùng một thái độ vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, nhàn nhã lấy từ trong túi quần ra một cây bút máy và một tờ chi phiếu, nâng tay viết xuống chi phiếu một số tiền rất khả quan, sau đó ký tên mình dưới tờ chi phiếu đó. Chữ của anh cũng giống như tên mình, cứng cáp thanh tú, ẩn chứa khí thế.
Thu lại bút máy, Jungkook cầm chi phiếu trong tay đưa cho Quán trưởng.
"Một chút tâm ý, mong ông hãy nhận lấy, coi như là tiền bồi thường cho chuyện hôm nay."
Giương mắt nhìn vào chuỗi số hoa lệ trên chi phiếu, quán trưởng là một người can đảm, theo bản năng liền lắc đầu cự tuyệt:"Không cần......" Những người này cũng không phải người lương thiện, không thể động đến được, nhận tiền của bọn họ có phải là chán sống rồi không ......
Jungkook khẽ cười, hiển nhiên sẽ không chấp nhận lời từ chối như vậy. Cung kính đặt chi phiếu vào trong tay quán trưởng, làm rõ ý tứ chân thành từ đáy lòng:"Tôi có chuyện này còn muốn trao đổi với ông một chút."
"Cái gì?"
"Những chuyện xảy ra hôm nay, hy vọng ông có thể giữ bí mật với Chaeyoung, cô ấy sau này vẫn muốn tiếp tục làm việc ở đây, vì thế, tôi không hy vọng cô ấy phải buồn phiền vì chuyện ngày hôm nay."
"Ah......"
Quán trưởng hiểu được, vừa định nói 'Có thể ', lại không dự đoán được Jungkook chậm rãi tiếp tục nói ra một câu:"Nếu ông không thể làm được điều đó......"
"......"
Giọng điệu này, thái độ này, đây có phải là đang trao đổi với ông không thế, rõ ràng chính là đang uy hiếp trắng trợn mà.
Huyết áp của quán trưởng lập tức tăng vọt lên, yếu ớt tiếp tục:"...... Nếu tôi không làm được điều đó, anh sẽ hủy đi nơi này?"
Jungkook nhất thời liền nở nụ cười.
"Ông yên tâm, chuyện này, tôi sẽ không làm. Có điều......" Anh thực thành khẩn nói cho ông:"...... Muốn dựa trên lợi ích kinh tế mà làm nó phải phá sản, đối với tôi mà nói thì không phải việc khó."
"......"
Người đàn ông này rõ ràng cũng không phải một con chim tốt, Quán trưởng tiên sinh thực chịu hết nổi......
Ngay khi Jungkook đang xử lý tốt hậu quả, chuẩn bị xoay người khuyên Taehyung rời đi, bỗng nhiên lại có một bóng người chạy vọt vào cửa.
Sau khi thấy rõ là ai, trong lòng Jungkook lại trầm xuống.
Là Lalisa, cô ấy quả nhiên sẽ không an phận.
Vừa rồi Park Jimin vội vã chạy đến nhà anh ồn ào hô to gọi nhỏ là không tìm thấy Chaeyoung, Lisa lập tức liền nhảy dựng lên, Jungkook nhanh nhẹn giữ lấy cô, trói tay cô ra sau lưng rồi nhốt cô trong phòng, không cho cô cùng đến đây. Nhưng anh lại không nghĩ ra bỏ trốn chính là sở trường tu luyện nhiều năm của cô, trong thời gian ngắn ngủi mà đã bay đến đây rồi.
Những người đứng ở cửa vừa thấy đó là người của Jungkook, tất nhiên cũng không có can đảm đi ngăn cản, vì thế Lisa tiểu thư cứ vỗ cánh thẳng một đường mà bay vào trong.
Vừa thấy cô tiến vào, trong lòng Jungkook đã cảm thấy không ổn, ngay lập tức trong đầu hiện lên cảm giác 'Không tốt'.
Jungkook còn chưa kịp giữ chặt cô, Lisa đã nhanh mồm nhanh miệng kêu lên:"Chaeng không thấy sao?! Có thể bị bọn nào bắt đi không?!"
Huyết áp của Jungkook thật vất vả mới hạ xuống được lại bị câu nói đó của cô làm anh sợ tới mức huyết áp lập tức vọt lên mức cao nhất trong lịch sử, Jungkook còn không kịp phản ứng gì, Taehyung đã nắm chặt lấy tay phải của Lalisa, khớp xương dùng sức bóp xuống, quả thực muốn cắt đứt cổ tay cô.
"Đem lời nói vừa rồi, lặp lại lần nữa."
Lần đầu tiên nhìn thấy Taehyung như vậy, Lisa lập tức bị dọa.
Cổ tay phải của cô bị anh siết chặt trong lòng bàn tay, đau đớn khiến Lisa cảm thấy mạch máu của mình cũng sắp vỡ mất rồi, cô nhìn máu ở cổ tay nhanh chóng bị rút đi, đau đến mức cô gần như tê liệt.
Lisa nhanh nhẹn ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói. Taehyung không phải Jungkook, kỹ xảo đơn giản mà cô dùng với Jungkook làm sao có thể đùa giỡn trước mặt Taehyung được chứ, dù sao Jungkook cái gì cũng nhường cho cô, nhưng mà Taehyung sẽ không, anh ấy nói muốn ai chết thì tức là người đó phải thật sự chết trước mặt mình anh mới có thể dừng tay.
Lalisa cũng là một người thông minh, nhanh chóng hiểu được mình đã chọc phải Taehyung rồi.
Anh ấy đang sợ hãi.
Người đàn ông này đang rất sợ hãi.
Anh đã sớm nhìn ra mọi chuyện, biết rõ lấy thế lực của Kim gia mà tìm một người, sớm hay muộn cũng nhất định tìm ra, nhưng điều mà anh sợ nhất, chính là khi mình tìm thấy cô thì đã quá muộn.
Nếu Chaeyoung rơi vào tay những người khác, dựa vào quan hệ của bọn chúng với Taehyung hay quan hệ của bọn chúng với Kim gia, cô nhất định không có kết cục tốt. Năm đó anh và mẹ của Jungkook đã phải chịu kết thúc bi thảm, đó chính là vết xe đổ.
Giết một người, chỉ cần một giây; tra tấn một người, cũng là từng giây từng phút.
Đối với Chaeyoung, Taehyung bảo vệ hai năm, luôn biết đúng mực, dùng tình dụng tâm, luyến tiếc không muốn cô dính phải một chút bụi bậm nào, nếu cuối cùng đơn giản là lúc này đây, bởi vì một lần sơ sẩy của mình, mà làm cho cô bị tra tấn, thì đó chính là toàn bộ những gì mà Taehyung không thể chịu đựng được trên đời này.
"Vừa rồi em nói gì...... Cô ấy sẽ bị bọn chúng bắt đi có phải không?"
Lisa lắc đầu như một cái trống bỏi.[3]
Taehyung trước mắt này làm cho cô hiểu được, nếu mất đi Chaeyoung, sau này Taehyung thật sự có thể biến thành một loại sinh vật khác.
Cổ tay nhỏ bé bị siết chặt trong tay anh, Lisa ở trong lòng đau đớn nhe răng trợn mắt, nhưng Lalisa không phải người ngu ngốc, lúc này mà cô cứ khóc nháo như trẻ con, khẳng định sẽ chết rất thảm.
Trong lúc đầu óc của Lisa còn đang loạn lên, Jungkook đã không thể nhịn được nữa.
Jungkook tiến lên giữ cánh tay Taehyung, sắc mặt lạnh lẽo:"Buông tay."
Taehyung ngoảnh mặt làm ngơ.
"Em bảo anh buông cô ấy ra, không phải em nói đùa với anh." Thái độ của Jungkook lập tức cũng quyết tuyệt:"Taehyung, anh có biết điểm mấu chốt của em là ở đâu không."
Chuyện gì anh cũng có thể nhẫn được, ngoại trừ Lisa là không thể được.
Yoongi đứng một bên nhìn, mồ hôi lạnh liên tiếp chảy ra, yếu ớt kêu một tiếng:"Kim thiếu......"
Nếu hai vị thiếu gia này mà gây chiến với nhau, Yoongi thật đúng là không biết mình nên theo bên nào, tất cả những người ở Kim gia cũng không biết phải theo bên nào.
Hình như đã tỉnh táo một chút, mặt Taehyung vẫn không có chút thay đổi nào nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh như băng của Jungkook, sau đó bỏ tay Lisa ra.
Lisa vội vàng rúc đầu vào lòng Jungkook, chỉ dám lộ ra hai ánh mắt đen lúng liếng, lăn lông lốc lăn lông lốc mà chuyển, sợ hãi nhìn Taehyung.
Jungkook ôm lấy cô, đi đến một bên.
Đặt cô ngồi trên bàn, Jungkook cúi người xuống nhìn cô, nắm lấy cổ tay vừa rồi bị Taehyung bóp chặt của cô, Jungkook giúp cô xoa xoa nó.
"Có đau không?"
"Không đau! Thật sự!"
Không thể nói đùa được, lúc như thế này nếu mà kêu đau, thì cô chẳng phải là hồng nhan họa thủy ly gián tình cảm anh em của họ sao. Việc ngốc nghếch như thế Lisa cô nhất định sẽ không làm.
Jungkook cũng không hỏi lại cô. Taehyung đã từng học judo, võ thuật trên tay tốt thế nào, Jungkook là người rõ ràng hơn bất cứ ai, vừa rồi nếu anh chỉ nhẫn một chút nữa thôi, thì cái tay này của Lisa đã bị phế đi rồi.
Jungkook cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, muốn an ủi cô.
Lisa nâng tay nâng cằm,"Này, em nghĩ, Chaeyoung có thể đi đâu?"
Jungkook sờ sờ đầu cô,"Người của Kim gia đều đã ra ngoài tìm rồi, chỉ cần tốn chút thời gian khẳng định có thể tìm được."
"Cứ mò kim đáy biển như vậy có phải là quá ngu ngốc không."
Jungkook nhanh tay che miệng cô lại. Thật sự dám nói Taehyung ngốc sao, cô thật sự là chán sống rồi. Cũng không ngẫm lại xem bây giờ tâm trạng của Taehyung thế nào, cho dù có thông minh đến đâu cũng không thể bình tĩnh mà tự hỏi.
Lisa hừ hừ yếu ớt:"Thật sự rất ngốc mà......" Dù gì thì Lisa cô cũng không đi làm cái chuyện ngốc nghếch này.
Jungkook nhíu mày,"Vậy em nói xem nên tìm thế nào?"
Lisa nghiêng đầu, ánh mắt đen lúng liếng chuyển chuyển.
"Trước kia em sống trong cô nhi viện, thấy có một bạn cũng ngốc tựa như Chaeng, cảm thấy khổ sở tức giận sẽ không tìm người khác đánh nhau để trút giận, mà chỉ biết tìm một nơi nào đó trốn đi thôi."
"......"
Jungkook cảm thấy mình như bị lôi đi. Này này, tiểu thư, người bình thường cũng không đi tìm người khác đánh nhau trút giận đâu, em cho rằng ai cũng giống em hả......
Lisa nghiêng đầu tiếp tục nói:"Bạn nhỏ này không thích tìm nơi náo nhiệt trốn đi, nơi bạn ấy thích phải yên tĩnh một chút, càng ít người càng tốt, tốt nhất là nơi có thể thỏa mãn tín ngưỡng gì đó......"
"Tín ngưỡng?"
"Đúng vậy." Lisa nháy mắt mấy cái với anh:"Chúng ta đều không có cha mẹ mà, cho nên mỗi người trong lòng đều đã tìm một tín ngưỡng cho mình."
Jungkook nhất thời phân tâm:"Vậy năm đó tín ngưỡng của em là gì?"
"Mao chủ tịch!"
"......"
Tốt lắm, rất mạnh mẽ...... Quả nhiên cảnh giới đủ cao......
Lisa tiếp tục nói thẳng:"Cho nên lúc nào em mất hứng, lại không tìm thấy ai để đánh nhau, em sẽ đến những nơi có kỉ niệm về chủ tịch, đọc danh ngôn của chủ tịch, hét lên tất cả phái phản động đều là hổ giấy!"
"Có thể có thể ...... Quá khứ vĩ đại này của em sau này chúng ta có thể bàn tiếp......"
Jungkook toát mồ hôi, một lần nữa kéo cô lại:"Vậy em cảm thấy một cô gái như Chaeyoung, có thể tin tưởng cái gì?"
"Chaeng à......"
Lisa nâng cằm suy nghĩ đến thực rối rắm.
Nói thật, Lalisa có khi cảm thấy Chaeyoung này cũng không phải người bình thường, cả ngày đọc triết học thì mọi người thấy có phải bình thường không chứ, trong đầu khẳng định thực biến thái thực vặn vẹo......
Lisa chậm rãi phun ra hai chữ:"Thượng Đế......?"
"Hả?"
Jungkook thừa nhận mình đã không theo kịp tư duy của cô gái này nữa rồi......
Lisa nhảy dựng lên kêu:"Cô ấy tin Thượng Đế! Cô ấy uống cả bể mực [4] như thế cơ mà, nhất định cô ấy sẽ đến nhà thờ nơi có chúa Jesus cứu thế! Khẳng định sẽ không đi chùa miếu bái Bồ Tát đâu..."
......
Bóng đêm buông xuống.
Chaeyoung đi ra nhà thờ, nhìn thấy cảnh sắc ban đêm, hoa thơm màu trắng trải rộng, khi gió lạnh thổi đến, đóa hoa chớp động, như đang vỗ cánh.
Thật lâu rồi cô không được nhìn ánh trăng tháng tư ở ngoại ô, ánh sáng dịu dàng mang theo chút hơi lạnh, làm Chaeyoung đạp trăng như đạp tuyết, trong lòng bất ngờ dâng lên một cảm xúc tươi sáng, những phiền muộn trong lòng cũng vơi đi.
Cha xứ đeo một cái vòng có gắn hình chữ thập vào cổ cô, ông rất thích cô gái này. Trên người cô có một khí chất điềm tĩnh [5], có thể cương có thể thu, thực sự làm cho người khác thoải mái. Người ta nhìn vào, như là thấy được cung kính, định lực, còn có lương thiện và ôn nhu. "Con à, Thượng Đế sẽ phù hộ cho con."
Ông nhẹ nhàng ôm cô, hạ xuống lời chúc phúc bên tai cô.
"Cám ơn cha," Chaeyoung nâng tay ôm cha xứ,"Con đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi ạ."
Ngay khi hai người đang chúc phúc tạm biệt ngoài nhà thờ, bỗng nhiên, có những tiếng phanh trói tai từ xa truyền đến.
Hơn mười chiếc xe hơi màu đen bỗng nhiên xuất hiện, đèn xe chiếu đến, ánh đèn chói mắt xuyên đến chỗ họ, khiến Chaeyoung hoàn toàn không mở được mắt.
Cha xứ đem Chaeyoung bảo vệ ở sau người, sợ hãi mà cũng buồn bực.
Sau đó tất cả dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người áo đen xuống xe, đi thẳng về trước, không nói lời nào mà chỉ kéo cha xứ ra, trói tay sau lưng liền lôi đi.
Cha xứ kêu lên:"Thượng Đế làm chứng! Các người không thể làm như vậy!"
Chaeyoung hoàn toàn không hiểu gì, vội vàng hét:"Này! Các người làm cái gì vậy –"
Nhưng rất nhanh cô đã không thể nói được nữa.
Bởi vì cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng quen thuộc.
Taehyung bước xuống xe thể thao, đóng sầm cửa xe lại thật mạnh.
Trong gió đêm, cả người anh càng sắc bén lại càng lạnh thấu xương, đường cong trên người đều là cứng rắn, không có nửa điểm mềm mại nào.
Anh đi về phía cô, từng bước một, mang theo một loại sát ý đuổi tận giết tuyệt, hình ảnh đó khiến trái tim của Chaeyoung đập thật nhanh, trực giác muốn chạy trốn.
Nhìn thấy anh dùng thái độ quyết tuyệt này đi tới, cô không chịu được mà lui về phía sau từng bước, rốt cục cũng không thể lui được nữa, thân thể bị anh chụp lấy, nhanh nhẹn kéo lấy cô.
Anh ôm cô rất chặt, một chút đường sống cũng không lưu, khớp xương dùng sức đem cô ấn vào ngực mình, quả thực như là muốn đem cô dính chặt vào người.
Chaeyoung bị anh ôm như vậy ngay cả hô hấp cũng trở nên thực khó khăn, cô chỉ cảm thấy bàn tay Taehyung nắm eo cô như mất đi tự chủ, kẹp chặt một cách mù quáng, như là hận không thể đem cô tiến vào trong người mình.
Anh cứ ôm cô như vậy, cúi đầu tìm kiếm môi cô hôn cô thật sâu, không có nửa điểm ôn nhu nào, nụ hôn bạo lực và cuồng nhiệt, làm cho cô không thể không đáp lại anh, thân thể âm thầm phập phồng, không thể không đón nhận anh. Trong lúc nhất thời dục niệm bùng cháy của hai người gần như có thể thấy được, tiến sát từng bước cứ thế không đường thối lui, tình dục, như là ngay một giây sau đó sẽ tới.
"Anh làm đau em ......" Chaeyoung rốt cục không nhịn được thấp giọng kêu đau:"Taehyung, anh làm đau em ......"
[1] Doctor Shao : Bác sĩ Thiệu, chữ Thiệu đọc là Shao.[2] Không dung nạp lactose:
Lactose là dạng đường chủ yếu có trong sữa và các sản phẩm từ sữa và được tiêu hóa trong ruột nhờ sự trợ giúp của men gọi là lactase. Men lactase là chất giúp cắt đôi phân tử đường lactose thành 2 thành phần đơn giản dễ hấp thu hơn là galactose và glucose. Nếu không có hoặc thiếu hụt men này cơ thể bạn sẽ không dung nạp được lactose, nghĩa là dẫn đến tình trạng đường lactose (không được hấp thu) bị lên men và gây ra một loạt các triệu chứng khó chịu như đầy bụng, buồn nôn, đau bụng, tiêu chảy...
Biểu hiện: Sau khi ăn sữa hoặc các sản phẩm từ sữa bạn sẽ bị trướng bụng, đầy hơi, buồn nôn, đau quặn bụng hoặc đi ngoài phân lỏng. Rối loạn này xuất hiện trong vòng nửa giờ sau khi ăn và hết sau một ngày khi bạn không dùng loại thực phẩm trên nữa.
Trên thực tế có rất nhiều người gặp phải tình trạng không dung nạp lactose vì khi họ nhận thấy ăn sữa gây rối loạn vùng bụng thì lập tức bỏ ngay. Chẩn đoán không dung nạp dựa trên việc tránh ăn các sản phẩm có sữa trong vài ngày để xem triệu chứng có mất đi không hoặc dựa trên các xét nghiệm như xét nghiệm máu và xét nghiệm lượng hydro thải ra sau ăn lactose.[3] Cái trống bỏi: là loại trống có cán cầm, hai bên thành trống có hai sợi dây buộc hai viên bi. Khi lắc trống, viên bi này sẽ đập vào mặt trống tạo ra những tiếng kêu vui nhộn. (Phim Trung Quốc cổ đại rất hay thấy đó.)[4] Uống cả bể mực: chỉ việc đi học. Hồi xưa học sinh dở bị phạt uống mực nước, uống ít nhiều là tùy học dở ít hay dở nhiều. Bây giờ câu này dùng làm thành ngữ chỉ việc đi học.[5] Khí chất: Khí chất là thuộc tính tâm lý phức hợp của cá nhân, biểu hiện cường độ, tiến độ, nhịp độ của các hoạt động tâm lý thể hiện sắc thái của hành vi, cử chỉ, cách nói năng của cá nhân.
Khí chất điềm tĩnh: Tỏ ra ung dung, bình thản. Kiềm chế cảm xúc. Quan hệ đúng mực, dễ bị hiểu lầm là thờ ơ. Chậm, sâu sắc, chín chắn. Hoạt động có tính kế hoạch, đều đặn, nguyên tắc.
ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ
2019-05-03
Jin Mi Young
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top