Chương 12: Nhỡ hẹn
Một tay Taehyung khoát lên cửa xe, đang muốn ngồi lên xe, hình như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, động tác dừng một chút, xoay người nhìn lướt qua Jungkook, bạc môi giật giật, giọng điệu lạnh lẽo hơn ba phần.
"Chọn ngay ngày hôm nay à, em thật đúng là biết mang phiền toái đến cho anh đó."
"...... Sao?"
Jungkook giương mắt nhìn anh, không hiểu ý anh.
Đang lúc Jungkook hoang mang, Chaeyoung đi ra từ trong phòng, thân ảnh từ xa tới dần dần rõ ràng hơn.
Trong tay cô, bưng một chiếc bánh ngọt sinh nhật nhỏ tinh xảo.
"Jungkook."
Chaeyoung khẽ gọi anh một tiếng, sau đó đem bánh ngọt đặt vào trong tay anh, còn cẩn thận đặt thêm một con dao nhỏ và dĩa.
"Anh đã đến rồi sao không vào nhà ngồi một chút, em chỉ có thể mang vội ra cho anh, không biết anh có thích ăn không, là em làm đó."
Jungkook lập tức hiểu, mở to hai mắt có chút kinh ngạc hỏi:"Hôm nay là sinh nhật em sao?"
"Đúng vậy," Chaeyoung nở nụ cười,"Vốn muốn mời anh và Lisa cùng nhau tới đây chúc mừng, kết quả bọn anh có việc......"
Jungkook biết vậy nên cảm thấy hổ thẹn, khụ một tiếng vội vàng nói:"Cái đó......"
"Không quan trọng," Chaeyoung cũng biết đổi chủ đề không nên làm khó người khác, biết rõ lúc này thái độ đầu tiên của cô phải là không quan trọng mới đúng. Vì thế, cô vội vàng mở miệng nói an ủi Jungkook :"Không quan trọng đâu, buổi tối hôm nay còn có Taehyung có thể ở cùng em....."
Cô còn chưa dứt lời, cô nói như vậy, Jungkook càng cảm thấy toàn bộ linh hồn mình đều đang run rẩy.
Không thể trách anh, làm chuyện đuối lý với mọi người như vậy, bản năng chột dạ......
Anh không chỉ không nhận bánh sinh nhật cô đưa, bây giờ thật sự còn bắt cóc Taehyung......
Vừa nghĩ đến đó, Jungkook nhất thời cảm thấy miếng bánh ngọt trên tay này bỏng rát vô cùng, khiến cho lòng bàn tay anh đều là mồ hôi lạnh.
Bóng đêm dày đặc, Chaeyoung không có thấy biểu tình trên mặt vừa chột dạ vừa hổ thẹn của Jungkook, sau khi đưa bánh ngọt cho anh, tự biên tự diễn nói:"Em cũng làm vài cái, là cho Lisa, em đi lấy cho anh nhé......"
"Này, Chaeyoung –" Jungkook vội vàng nói:"Không cần......" Anh sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, bây giờ anh chột dạ đến độ ngượng ngùng nhìn cô.
Jungkook gọi cô lại, thuận miệng nói:"Thật sự không cần, loại người hoang dã như Lisa này, không hiểu bánh ngọt có chứa hữu tình gì đó đâu, một cái bánh bao nhân thịt heo cũng có thể khiến cô ấy hạnh phúc đến chết rồi......"
Chaeyoung nở nụ cười, không nghĩ anh lại có ý từ chối, cô chỉ nghĩ đến Jungkook đang khách khí, xoay người lại muốn vào trong phòng lấy bánh ngọt.
Tay phải bỗng nhiên bị người nào đó giữ chặt.
Chaeyoung nghi hoặc quay đầu, chỉ nhìn thấy hé ra một khuôn mặt thật tĩnh lặng.
Taehyung nhìn cô không mang biểu tình gì, bạc môi hé ra lại khép vào, nói với cô một câu.
"Đêm nay anh phải ra ngoài cùng Jungkook."
......
Chaeyoung sửng sốt ba phút.
Như là không nghe rõ lời nói của anh, hay là không tin lời nói đó, cô có chút bối rối lặp lại một lần:"...... Muốn đi ra ngoài?"
"Đúng."
Một chữ, Taehyung cho cô đáp án rõ ràng. Một khi đưa ra quyết định, anh sẽ không dễ thay đổi như người bình thường. Thu hồi vẻ lười biếng, cả người sắc bén vô cùng.
Trong nháy mắt, hốc mắt Chaeyoung đã nóng lên. Cô là người đa tình mẫn cảm, đối với cảm tình nhiều khi có sự cố chấp vượt xa người thường. Anh nói rõ ràng như vậy, làm cho cô không thể không cảm thấy một tia khổ sở và thất vọng.
Cô muốn nói,'Anh đã nói đêm nay anh không đi ......', hoặc là,'Hôm nay là sinh nhật em mà......', hay là, xoay người rời đi không hề để ý đến anh.
Tuy nhiên cuối cùng, cái gì Chaeyoung cũng không nói, thậm chí không hỏi một câu nguyên nhân anh rời đi.
Cô chỉ cúi đầu trầm mặc vài phút, môi mím chặt, sau đó ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy khổ sở vừa rồi trong ánh mắt, cô tiến lên nâng tay sửa lại áo sơmi cho anh, cười khẽ với anh, nói một câu:"Ở bên ngoài phải cẩn thận nhé......"
Thậm chí cô còn không đưa ra yêu cầu anh phải về nhà sớm một chút.
Ôn nhu uyển mị, cô gái này không khiến người ta lóa mắt nhưng thật sự chính là pháo hoa rực rỡ đẹp nhất của nhân gian, ngay cả cách giơ tay nhấc chân cũng đúng mực khi thấy người khác lúng túng, quả nhiên là người làm cho người ta động tâm.
Khuôn mặt cô thanh tú, cái cổ trắng nõn, tóc dài mềm mại, giọng nói nhu hòa cùng với tư thái ôn tồn và biểu tình ẩn nhẫn, chiếc váy màu tối của cô, đau lòng mím chặt môi, thu hồi ủy khuất đằng sau nụ cười, động tác cô nâng tay vì chồng sửa sang lại áo tự nhiên như thế, đến cả lời từ biệt với anh cũng có chừng mực –
Mỗi một chi tiết đều nói lên, đây chân chính là một người vợ tốt.
Taehyung bỗng nhiên vòng tay khóa chặt lấy eo cô, dùng sức kéo cô vào lòng mình, cúi đầu liền cuốn lấy môi cô.
Nghiền xoay chuyển lặp lại, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Nâng gáy cô lên, cô bị bắt thừa nhận toàn bộ của anh, lửa nóng triền miên, có tư thái cường ngạnh của riêng Taehyung.
Chaeyoung vừa mới bắt đầu còn cố kỵ Jungkook đang đứng bên kia, thở phì phò muốn đẩy anh ra, lại thấy Jungkook biết điều phi lễ chớ nhìn ngồi vào trong xe của mình, mặt Chaeyoung lại nóng bừng lên.
Hơi thở của cô hoàn toàn rối loạn, thở hổn hển nói với anh:"Jungkook đang nhìn a –"
Taehyung làm sao có thể quan tâm đến người khác, người nào trong mắt Taehyung cũng bị xem nhẹ, loại thời điểm thế này ngay cả Jungkook cũng không phải ngoại lệ.
"Vừa rồi em có thể tức giận," Anh để trên môi cô nói với cô:"Em có thể tức giận, có thể mất hứng, có thể phát giận với anh ......"
Lời còn chưa dứt, anh lại cúi đầu hôn cô, mở ra hàm răng cô và tiến vào, cắn đầu lưỡi cô không tha, cùng cô dây dưa một chỗ anh mới cảm thấy một tia an tâm.
Cô quá tĩnh lặng, luôn mềm mại đối với anh, thậm chí có khi Taehyung cảm thấy, cho dù có một ngày anh ở trên chiến trường của tình yêu giơ tay lên chém cô một đao, cô cũng không biết cần phải trả thù lại.
Không biết như thế này có tính là đau lòng không, nhưng mỗi lúc thế này Taehyung luôn tự hỏi, cả đời này của anh, thật ra đến tột cùng có thể thu được bao nhiêu ôn nhu như vậy?
Chaeyoung chỉ có một, trời không phụ anh, làm một cô gái tốt đẹp nhất trở thành vợ của mình.
Buổi tối, Chaeyong tắm rửa xong, lau khô tóc rồi đi vào phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên tường, mới chín giờ.
Vẫn sớm như vậy sao? Chaeyoung nở nụ cười.
Mình bây giờ, đã hoàn toàn bị Taehyung một tay dạy nên rồi.
Cô vốn là người có tính chậm chạp, ở nhà làm việc gì cũng thong thả về mặt thời gian, thường thường tắm rửa xong cũng đã muộn, Taehyung không chỉ một lần nhìn thấy bộ dáng ôn nguội của cô, thường thì ngay khi cô mới tắm rửa được một nửa đã đi vào phòng tắm ôm cô ra mà bắt đầu..., động tác cường ngạnh mặc kệ cô kinh ngạc hay là kêu lên sợ hãi, giúp cô tắm xong liền trực tiếp ôn cô đặt lên giường, chân anh quỳ bên mép giường bao lấy cô, mặt không chút biểu tình vung ra một câu: nhớ kỹ, về sau không được chậm như vậy, anh là người không kiên nhẫn lắm, nhất là lúc đang đợi em ở trên giường.
Khi đó cô còn không hiểu bản tính của anh, gật gật đầu nói đã biết, thế nhưng sau đó lại phạm sai lầm, dù sao cũng là thói quen sinh hoạt hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể bởi vì một câu khuyên bảo của anh mà sửa được chứ.
Vì vậy anh rốt cục không thể nhịn được nữa, chọn một buổi tối ở trên giường tra tấn cô, đối với người hiểu biết về chuyện vợ chồng chỉ là tờ giấy trắng như cô, anh thật sự có quá nhiều kỹ xảo cho cô kiến thức. Người đàn ông này có chấp niệm kinh người, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, mỗi lần đều chọn lúc đem cô tiến vào chỗ sâu nhất trong tình dục, anh mới dừng lại, hỏi một câu: 'Nhớ được chưa?'. Cô bị anh làm ất đi thần trí, không kịp trả lời, anh lại tiếp tục, không tiến không lùi, chỉ dùng ngón tay và môi lưỡi của mình khơi mào dục niệm trong cô, để cô một mình trầm luân tiến vào vòng xoáy của dục vọng, anh cũng không cứu, đến khi cô mở miệng đáp một câu 'Về sau em sẽ không. . . " anh mới cười chụp lên cô, nói bên tai cô một câu tốt, biết nghe lời, sau đó quấn lấy toàn bộ thân thể cô, yêu cô.
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Chaeyoung lại dâng lên nhiều cảm xúc, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong cuộc sống tinh tế như nước chảy, giữa lúc đó cô và Taehyung, hóa ra đã có nhiều kỷ niệm để chia sẻ như vậy, thân thể đấy, trong nội tâm đấy, quấn giao cùng một chỗ, không thể so sánh phân rõ cái nào nhiều hơn cái nào.
Mở một góc chăn ra, cô đi vào ngủ, ngồi gần đầu giường, cô cầm một quyển sách của anh lên xem. Một bản "luật pháp quốc tế" dày cộp, bên trên không có một vết tích, một dấu ấn nào, mới tinh giống như chưa có người đọc. Nếu không phải có một lần nào đó cô vô tình nhìn thấy Taehyung nói chuyện tại thư phòng trong công ty, cô trông thấy anh tức giận, tiện tay cầm bộ sách này đặt ở trên bàn ném qua, vung ra một câu: 'Trang hai trăm mười ba điều thứ ba mươi hai! Giấy trắng mực đen xem không hiểu có phải hay không? ! " thì chỉ sợ đến nay cô mới biết, hóa ra, anh là cao thủ.
Jungkook đã từng nói qua, nếu như không phải cao thủ đùa bỡn với pháp luật, với thân phận đó, trong thế giới màu đen này làm sao tồn tại được.
Trong nội tâm Chaeyoung có chút chua xót.
Đối với Kimm gia, đối với trách nhiệm, đối với thân phận, đối với gia thế bối cảnh khổng lồ phức tạp sau lưng, Taehyung chưa bao giờ đánh giá nửa chữ. Coi như hoàn toàn không có phản kháng, dù tốt hay xấu, anh đều tiếp nhận toàn bộ.
Chaeyoung không đành lòng đối với sự thuận theo vận mệnh thế này. Nếu không phải là một người đủ mạnh mẽ thuyết phục chính mình tiếp nhận vận mệnh đi trên con đường trải đầy mưu trí đó, chắc chắn không có dũng khí quyết tuyệt chấp nhận như vậy.
Đối với thế giới đó của anh, cô tuyệt đối không muốn tham gia; nhưng đối với con người anh, cô lại muốn tham gia.
Vì vậy cô bắt đầu đọc những cuốn sách anh đã đọc, thầm nghĩ có thể nói chuyện với anh lúc anh cần, cô có thể theo kịp tiết tấu của anh.
Đọc sách là một điều vất vả, người im lặng và quyết tâm như Chaeyoung cũng không phải ngoại lệ, chỉ cảm thấy mình vừa đọc được một vài phần mà thời gian đã trôi qua mười hai giờ đêm rồi.
Buông sách, Chaeyoung nhịn không được cầm lấy điện thoại đặt bên đầu giường. Nắm lấy rồi lại buông, buông ra rồi lại nắm lấy.
Gọi cho anh làm gì đây? Gọi cho anh lại có thể nói cái gì đây?
Cô chưa bao giờ là một người nói nhiều, mặt đối mặt cũng có nhiều lời khó nói, càng không nói đến là ở trong điện thoại. Một Chaeyoung như vậy, chỉ có người đàn ông ôm ấp tình cảm như Taehyung mới hiểu được, mới có thể chịu đựng.
Đúng là vẫn còn nhớ anh, lắng nghe giọng nói của anh nói chúc ngủ ngon cũng tốt rồi. Vì vậy, cô nhấn từng con số một, tốc độ của nhịp đập con tim cũng biến đổi cùng tần suất với động tác.
Điện thoại kết nối, chuông vang lên rất lâu, vẫn không có người tiếp.
Chaeyoung cảm thấy thấy tim mình đang từng chút từng chút một bị chìm xuống.
Lần đó vào đêm sinh nhật cô, Taehyung ôn nhu ở cùng cô suốt cả đêm. Thậm chí anh có thể cùng cô chơi ghép tranh, nằm một nửa bên người cô, nhìn cô ngồi lên chiếc thảm nhung, ghép lại từng miếng một lên bức tranh lớn. Lúc cô mê mang ghép sai, anh lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, bên môi mang theo một nụ cười vui vẻ, thẳng đến khi cô bị anh cười đến đỏ mặt, anh mới ra tay giúp cô. Anh cũng không nói chuyện, chỉ là không nhanh không chậm nắm tay cô, dùng động tác im lặng chỉ cho cô phải đem miếng ghép đó để ở đâu, sau đó cô liền nói cảm ơn với anh, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp kéo cô xuống đè lên người cô, dùng hàm răng cắn vào cái khóa mở ra quần áo của cô, cười cười nói 'Muốn thu tiền lãi'.
Còn lần này, anh lại lỡ hẹn.
Không ở bên cô, để lại cô một mình đối mặt với bóng đêm.
Cô biết rõ anh và cô là người của hai thế giới, nếu như không phải anh một mực tới gần cô, cô căn bản sẽ không gặp được anh.
Thời gian cùng sự thật giao thoa đã tạo nên chênh lệch thật lớn, Chaeyoung mím chặt môi mình, kinh hoảng.
Ngay khi cô đang thất thần, điện thoại rốt cục cũng có người nghe.
Giọng nói của Taehyung, là âm thanh cô vô cùng quen thuộc: "Muộn như vậy còn chưa ngủ?"
Chaeyoung ngay lập tức hoàn hồn, nói quanh co đáp một câu: "Muốn ngủ..." Cuối cùng, cô lại nhịn không được hỏi, "Anh đang ở đâu?"
"Công ty, " anh trả lời rất ổn định, vẫn là cách nói chuyện thông thường của anh: "Hôm nay nhỡ hẹn sinh nhật của em, anh sẽ nhớ rõ."
Chaeyoung không nói. Chỉ một câu nói đơn giản 'Anh sẽ nhớ rõ" của anh đã khiến toàn bộ ủy khuất và kinh hoảng của cô biến mất không thấy.
Nói với anh ngủ ngon, Chaeyoung cúp điện thoại. Khả năng thật là cô đã lừa gạt mình rồi, cô quá tín nhiệm Taehyung, anh nói cái gì cô đều tin tưởng.
Tắt đèn chìm vào giấc ngủ, nằm ở phía bên phải chiếc giường đôi, cô gái thiện lương nhìn sang chỗ vắng vẻ bên cạnh, rốt cục nói với chỗ không người đó từ trong đáy lòng mình: "Em rất nhớ anh. . ."
. . .
Cùng lúc đó, một nơi khác trong thành phố.
Trong phòng bệnh của một bệnh viện tư nhân, trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, một người đàn ông đứng đó mặt hướng ra ngoài cửa sổ, cầm trong tay chiếc điện thoại di động.
Park Jimin mặc áo bác sĩ màu trắng đi ra từ phòng bệnh, nghe thấy lời Taehyung vừa rồi nói trong điện thoại, không nhịn được trêu chọc: "Ở công ty? Thật sao? Đối với người như Lalisa mà lừa gạt cũng thấy cảm giác có tội, còn Park Chaeyoung thì sao, người bình thường thật đúng là không nỡ lừa gạt cô ấy. . ."
Taehyung quay người, lạnh lùng quét mắt liếc anh.
Jimin cười thật mập mờ, "Nhưng cũng đúng thôi, đêm hôm khuya khoắt anh ra tay làm cái việc anh hùng cứu mỹ nhân thế này, gạt Chaeyoung vẫn tốt hơn."
"Anh còn dám nói tiếp thử xem."
Jimin vội vàng nhấc tay đầu hàng, "OK, tôi không nói, tôi không nói ah ~~ "
Taehyung buông tay cầm điện thoại di động xuống, lãnh đạm hỏi: "Cô ấy thế nào?"
"Anh ôm cô ấy trở về mà không phát hiện à?"
Jimin vừa rót ình một cốc nước vừa nói: "Trên người cô ấy bị thương không ít, cũng may đều là bị thương ngoài da, ăn chút đau thôi," Jimin có lòng cảm khái nói: "Trên đời này tôi gặp qua cô gái vừa có thể gây chuyện lại vừa có thể bảo vệ mình, có lẽ thật sự chỉ có vị kia nhà Jungkook thôi, biết rõ đánh thắng được mới đánh, đánh không lại sẽ trốn, trốn không thoát sẽ lừa gạt, dù sao thế nào cũng sẽ không để mình chịu chút thiệt hại nào, Lisa thật sự là đáng khâm phục nhé ~~ "
"Đây là một loại thiên phú, bẩm sinh đấy," Taehyung nhìn thoáng qua người trong phòng bệnh, mở miệng không mang cảm xúc gì: "Tôi thấy cô ấy không giống người có loại thiên phú này."
"Không có thiên phú còn chưa tính, tôi thấy điều xui xẻo nhất của cô ấy chính là gặp được anh," Jimin rất là cảm khái, không có tâm tư nào tiếp tục nói: "Năm đó trong lúc vô tình anh cứu cô ấy, cô ấy mới chỉ có 17 tuổi, anh cũng không phải không biết chính mình rất xinh đẹp, vào thời kì trưởng thành nhất của tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi này, đang đi vòng quanh Quỷ Môn quan rồi lại thấy được một thanh niên anh tuấn như vậy cứu mình, cô ấy làm sao có thể chống cự được chứ, nếu tôi mà là một cô gái khẳng định tôi cũng muốn đạp đổ anh đó..."
ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ
2019-26-04
Jin Mi Young
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top