Chương 58 : Ngọt ngào
“Kim LiLi,” cô gái tự nhiên đưa tay ra và nói tên mình, nụ cười của cô thật ngọt ngào, thỉnh thoảng cô lại đưa tay vuốt mái tóc dài mượt, cô biết rõ cái gì của bản thân có thể hấp dẫn cánh đàn ông.
Kim LiLi? TaeHyung nhíu mày nghĩ, là người mẫu mới nhất của tập đoàn TH, nghe nói là mới vào nghề, danh tiếng cũng coi như là tốt.
“Xin chào…” TaeHyung đưa tay, hai người bắt tay, rất nhanh hắn liền buông ra, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh đi vài phần.
Kim LiLi cảm thấy có chút mất mát, ngón tay của cô mơi chỉ đụng nhẹ vào lòng bàn tay hắn, cô biết diện mạo mình hoàn hảo, rất ít người đàn ông có thể quay đi trước mị lực của cô, mà người đàn ông này, Kim TaeHyung, dường như ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã không bỏ xuống được.
“Tôi muốn biết, cảm giác của Kim tổng với tôi ra sao?”
Kim LiLi không phải loại người ngại ngùng, tay cô đặt trên mặt bàn làm việc của TaeHyung, khẽ cúi người để lộ ra khoảng ngực trắng, không hề để ý bộ ngực đầy đặn bị người khác nhìn thấy.
“Rất đẹp”
Ánh mắt TaeHyung nhìn chằm chằm vào gương mặt Kim LiLi, trong mắt hiện rõ sự thản nhiên như không.
“Tôi cũng muốn biết, Kim tổng rất yêu thích tôi sao?”
Câu hỏi ngày càng lớn mật hơn, cô không hề che dấu sự hứng thú của mình với TaeHyung.
“Không….” Đôi môi mỏng khẽ động, bật ra một chữ vô tình.
“Như vậy, sau này, có lẽ anh sẽ có hứng thú với tôi.”
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô là một mĩ nhân có sức hút, cô tin tưởng bản thân mình, nhưng dường như chính cô đã quên, Kim TaeHyung là một người đàn ông có quá nhiều sức hấp dẫn, bản thân hắn lại càng tin tưởng mình hơn.
“Không biết …”
Ánh mắt hắn không nhìn cô thêm lần nào, hắn đã nói không thì tuyệt đối là không.
“Tôi muốn biết nguyên nhân, có thể chứ?”
Kim LiLi cười có chút không cam lòng.
“Tôi chỉ yêu vợ của tôi…”
TaeHyung ngồi thẳng lên, không để ý nói ra chuyện hôn nhân cho người khác biết, khi nói tới vợ ánh mắt hắn sáng lên, thấy được hình ảnh người kia đang nằm trong phòng hắn.
“Tôi đã biết, cảm ơn…”
Kim LiLi đứng thẳng người, cô là một cô gái thông minh, cái gì nên hỏi sẽ hỏi, cái gì nên quên sẽ quên, cô đều biết rõ ràng.
“Cô có thể đi gặp bộ phận quản lý nhân sự, có vấn đề gì tìm thư kí của tôi sẽ được giải thích rõ ràng hơn”
TaeHyung tiếp tục vùi đầu vào công việc, dường như tập tài liệu trước mắt còn gây hứng thú với hắn hơn, mà quả đúng là như thế.
“Tôi đã hiểu, Kim tổng.”
Kim LiLi kéo lại quần áo, đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, cô liền dừng bước, “Tôi thật muốn biết, vợ của anh là người như nào, cô ấy thật là một người phụ nữ may mắn.” Kim LiLi cảm thán.
Chiếc bút trong tay TaeHyung dừng lại một chút, cô ấy, may mắn sao? Hắn không thấy vậy. Hắn nghĩ, rồi nói “Coi như tôi mới là người may mắn đi,” khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt màu trà lại bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.
Cánh cửa văn phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng bút viết trên giấy, sột soạt.
JooHyun ngủ một giấc thật say trên giường lớn, khi cô tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng, cô nắm hai tay với nhau, tình cờ chạm vào chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, hắn nói yêu… Là yêu sao?
Ngón tay cô khẽ động, trái tim cô đang rất rối loạn, cô không sao chỉnh đốn lại cho nó ổn định.
Cảm giác bên giường lún xuống, một bàn tay đặt lên trán cô, thật lớn, thật ấm, cũng làm cho cô cảm thấy an toàn, từ hơi thở cho tới mùi hương đều quá quen thuộc, cô nghe được tiếng đập loạn nhịp của trái tim mình, bình bịch bình bịch…. Tiếng đập thật rõ nét, lại nhanh như vậy.
Đột nhiên cô không muốn tỉnh lại nữa, cảm giác như ở một góc sâu nào đó có một hạt nhỏ nảy mầm, lớn lên thật nhanh, thậm chí đã bắt đầu ra hoa kết trái.
“Làm sao vậy?” giọng nói dịu dàng truyền tới, tay hắn trượt từ trán cô xuống má cô, vỗ về nhẹ nhàng, nghe trong giọng nói sự lo lắng rõ ràng.
JooHyun mở to đôi mắt, đối diện với đôi mắt màu trà.
“Ông xã….” Cô nhẹ nhàng gọi, dịu dàng mềm mại.
Một chữ của cô giống như một chiếc gai nhọn đâm mạnh vào trái tim TaeHyung. Không hề đau, lại cảm thấy có chút chua xót, có chút ngọt.
“Uhm, anh đây, có phải không thoải mái không?” cả người hắn cúi xuống, đặt trán mình lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Hai tay JooHyun tự nhiên vòng qua cổ hắn, hơi thở hai người đan xen vào nhau, thật đẹp… Cả người như bị điện giật, đây là cảm xúc mà bọn họ chưa từng có.
Hai người dựa sát vào nhau khiến thân thể phản ứng dữ dội, giữa sự phức tạp đến mơ màng mà quên đi những điều quan trọng nhất.
JooHyun không ngừng lắc đầu, cô chôn mặt vào trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập, khóe mắt một dòng lệ chảy xuống.
Ánh mắt TaeHyung sáng lên, im lặng ôm cô, tay hắn đặt trên vai cô, nhẹ nhàng vỗ, lòng của phụ nữ thật yếu ớt, chỉ cần cô đã yêu thì chính là yêu.
Bae JooHyun, em đã yêu tôi sao? Từ cửa truyền tới tiếng gõ… Tiếng gõ càng ngày càng lớn.
“ TaeHyung … TaeHyung…”
Giọng nói JungKook truyền tới… Sau đó là tiếng bước chân lại gần.
“A, xin lỗi…. Cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục…”
JungKook nhìn thấy hai người đang ôm nhau, vội vàng lui ra ngoài, hắn như một cái bóng đèn vậy, phá vỡ không khí tốt lành giữa họ.
TaeHyung ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối, khiến JungKook khẽ rùng mình, đại ca của tôi, hắn còn chưa có phá vỡ cái gì, sao lại trừng mắt nhìn hắn chứ, thật đáng sợ a.
“Em ngủ thêm một chút nữa đi, tí nữa chúng ta sẽ về nhà,” TaeHyung lại đụng nhẹ vào trán cô, sau đó buông cô ra, rồi đắp lại chăn cho cô thật cẩn thận. JooHyun khẽ gật đầu, bàn tay trong chăn nắm chặt lại.
Bên ngoài, JungKook nhìn TaeHyung như nhìn một người lạ, vừa rồi người hắn nhìn thấy là giả đúng không, Hắn làm sao có thể dịu dàng được như thế.
“ TaeHyung, anh không định nói với tôi, anh thực sự yêu cô ấy?”
Thịt cá hắn không thích, lại nảy sinh cảm giác với cây cải thìa kia, nói thật, hắn tình nguyện tin tưởng, người hắn vừa nhìn thấy không phải là Kim TaeHyung.
(🐧: JungKook đang ví von, mấy mĩ nhân ngực nở mông cong, gia đình điều kiện là thịt cá còn Baechu nhà ta … nên chỉ là cải thìa thoai :v)
“Cậu nói xem?”
Khóe môi TaeHyung khẽ cong lên, yêu, hắn có nói qua sao?
“ TaeHyung, tôi đã nói rồi, tình cảm không thể dùng để giao dịch, tôi có cảm giác anh sẽ hối hận.”
JungKook lắc đầu thở dài, hắn, điều này có đáng không? Đối với cô ấy công bằng sao?
“Cậu có cảm thấy gần đây cậu rấy dài dòng không? Joen JungKook.”
TaeHyung rút ra một điếu thuốc, khói thuốc khiến ánh mắt hắn càng u tối, bản thân hắn bây giờ khiến cho người khác khó mà nắm bắt được.
“Được rồi, anh nói tôi dài dòng, sau này cái gì tôi cũng không quan tâm nữa, cái gì cũng không nói”
Lòng tốt của JungKook bị người khác biến thành lòng lang dạ sói, TaeHyung nhìn ra cửa sổ, sắc mặt thâm trầm, hắn biết mục tiêu của hắn đã xong. Có thể bảo vệ hạnh phúc của cô ấy, hắn không cảm thấy sao hết.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, buổi đấu thầu sắp bắt đầu, tập đoàn của SeokJin cũng muốn tham gia, anh có nắm chắc không?”
JungKook ngồi trên ghế sa lon, đối với thủ đoạn của TaeHyung, hắn trăm phần trăm tự tin, nhưng lại dính tới người đàn bà kia, tự tin chỉ còn năm mươi phần trăm, có thể còn ít hơn.
TaeHyung thổi làn khói mỏng vào không khí :
“Tôi nhất định phải có được mảnh đất kia.” giọng nói lạnh lẽo nhưng luôn cao quý và khí phách, cái hắn muốn cho tới giờ chưa có gì là không chiếm được. Mà hắn cũng sẽ không chịu thất baị.
“Vậy là tốt rồi”
JungKook gật đầu một cái, vẫn ngồi lì trên ghế, cái mông của hắn còn chưa ấm mà, rõ ràng nhìn thấy trong mắt TaeHyung có ý đuổi khách, hắn chỉ có thể mím môi, có vợ yêu liền giỏi lắm, lại đi bắt nạt một kẻ cô đơn như hắn, bây giờ chỉ nghĩ đuổi hắn đi thôi.
Hắn thật không muốn nâng cái mông xinh đẹp của mình lên, ghế sô pha này thật mềm, hắn không muốn rời khỏi nó.
Nhưng ánh mắt TaeHyung ngày càng lạnh, cuối cùng JungKook đành phải đứng lên.
“Được rồi, anh không cần phải trừng mắt nhìn tôi, tôi đi là được, đúng là trọng sắc khinh bạn”
JungKook lầm bầm, trực tiếp đá cửa đi ra ngoài.
TaeHyung dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi vào gian phòng nghỉ ngơi của hắn, ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi dài đậm của cô gái đang ngủ trên giường hắn, trong mắt hiện lên quá nhiều sự phức tạp.
Hắn khẽ nhếch khóe môi… Hắn sẽ hối hận sao? Sẽ không, vĩnh viễn là không, bây giờ và sau này hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận, cả đời này cũng sẽ không.
Hàng lông mi khẽ động, JooHyun mở mắt ra, thấy bộ dạng thất thần của TaeHyung, cô đưa tay nắm chặt tay hắn.
Cô đưa tay hắn áp vào má mình, dường như cô đã hiểu rồi. Có một hạt mầm tình yêu từ sâu thẳm đang nảy mầm, qua mọi chuyện, cô vẫn muốn có một tình yêu chân thành, có thể chứ?
“Em muốn ăn gì?”
Ngón tay TaeHyung vẫn đặt trên má cô, hòa tan đi sự lạnh lẽo nơi hắn, cho dù mọi thứ là giả, sự dịu dàng này cũng là giả nhưng tình cảm thì không thể giả được.
“Em không đói bụng.”
JooHyun lắc đầu, buổi sáng cô đã ăn quá nhiều, bây giờ không có cảm giác đói gì cả.
“Vậy không được. ” TaeHyung khẽ nhéo má cô, “Nếu em không có sức khỏe, buổi tối sao có thể thỏa mãn anh chứ?”
Hắn không hề để ý lời nói của mình mờ ám như thế nào, JooHyun nghe xong chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Người đàn ông này đúng là táo bạo, bản thân cô lại phát hiện trái tim mình đập càng nhanh hơn, tiếng đập càng to hơn. Cô thật lo lắng, có phải hắn đã nghe được, tiếng tim cô đập và cả tiếng nói trong cô.
Kỳ thực không cần nhiều, JooHyun vốn là một người đơn giản, toàn bộ tâm tư của cô đều bị phơi bày trong ánh mắt cô, không cần đoán này đoán kia, nhất là đối với một người như TaeHyung, cô căn bản không phải đối thủ của hắn.
Hắn muốn nâng đỡ một cô gái cũng rất đơn giản, mà muốn hủy diệt một cô gái cũng dễ dàng nhanh chóng.
Buổi tối, trong biệt thự nhà họ Kim, trên chiếc giường lớn sang trọng, chiếc chăn sẫm màu rời trên mặt đất, vài ánh sáng lẻ loi xuyên qua tầm rèm quấn lấy hai người, người đàn ông cao lớn, cô gái nhỏ xinh, hơi thở dục vọng vây quanh, một hồi lâu, tất cả đều trở nên tĩnh lặng, hơi thở của họ cũng trở nên nhẹ nhàng.
TaeHyung vòng tay ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô, cẩn thận ôm cô vào lồng ngực, rất ít khi hắn giành thời gian cho việc này, hắn cho rằng cô gái này không cho hắn bất cứ hứng thú gì, cùng cô trên giường cũng chỉ có lệ, nhưng hắn thật không ngờ, thân thể nhỏ nhắn của cô laị cuốn hút hắn, không thể không nói, hắn cảm thấy hài lòng với thân thể cô, hắn sợ sẽ làm đau cô nhưng lại càng muốn tra tấn cô.
JooHyun dựa vào lồng ngực hắn, hơi thở hổn hển, cô cảm thẩy cả người mềm nhũn, cô dán mặt mình lên trên lồng ngực còn đọng mồ hôi rộng lớn của hắn, hàng lông mi khẽ chớp, tình cờ chà qua chà lại ngực hắn.
“Bà xã, em đang dụ dỗ anh sao?” tay hắn đặt trên lưng cô, cảm giác dục vọng của mình lại bị cô khiêu khích.
Thậm chí muốn ngừng mà không được. Mà một câu bà xã kia, gọi cũng thật dễ nghe.
“Không có…”
Thân thể JooHyun khẽ lùi về sau, cô mệt rồi, thực sự mệt lắm rồi. TaeHyung ôm cô chặt thêm.
“Tốt lắm, hôm nay anh sẽ bỏ qua cho em, em cũng nên biết, người chồng này không có dễ thỏa mãn như vậy.”
JooHyun thở phào, ngón tay đặt trên lồng ngực hắn, “Ông xã…” cô nhẹ nhàng gọi.
“Uhm, anh đây.” TaeHyung xoa nhẹ tấm lưng cô, cuối cùng hơi thở hai người cũng bình phục, lúc này trời đã về khuya.
“Ông xã…”
Cô gọi tiếp một tiếng.
“Uh… Anh đây.”
“Sau này, em sẽ luôn gọi anh như vậy sao?”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung mờ mịt. TaeHyung cảm thấy trái tim như bị va mạnh một cái, cái cảm giác đau lòng, trái tim hắn bị ánh mắt mông lung kia đâm đến đau.
“Em vốn là bã xã của anh, không gọi anh là chồng, vậy định gọi là gì, còn muốn gọi thẳng tên anh sao?”
Hắn gõ nhẹ lên cái trán cô, hắn nghĩ, có một bà xã như vậy, cũng không phải là tệ.
JooHyun lắc đầu, lúc này cô, cảm giác mình thực sự hạnh phúc. Động tâm, không biết bắt đầu từ lúc nào, khi cô cố gắng nhớ là lúc nào, cũng không thể rời khỏi nữa rồi.
SeokJin… Cô khẽ nhắm mắt lại, muốn nhớ tới chuyện trước kia, lại phát hiện, nét mặt ai đó đã dần trở nên mơ hồ. Là hết hi vọng, hay là đau thương, có lẽ cô thực sự rất ích kỷ, cô không muốn đau khổ, cô muốn hạnh phúc, có được không? Cô tiến gần vào lồng ngực TaeHyung, ở trong ngực hắn, cô có thể an tâm ngủ ngon.
Cô không hề biết, TaeHyung luôn nhìn cô khi cô ngủ, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp mà cô không hiểu được, còn có sự lạnh lùng không có cách nào tới gần.
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên rọi vào trong phòng, JooHyun khẽ cọ mặt vào ngực người nào đó, lần này, thói quen dậy sớm nấu ăn của cô cũng không có tác dụng gì, cũng bởi vì người đàn ông này sức khỏe thật tốt, giằng co cô gần như đến nửa đêm.
TaeHyung mở mắt ra, đưa tay che mắt, hắn xoay người ngồi dậy, ánh mặt trời chiếu thẳng lên lưng hắn, nhìn cô gái đang nằm trong lòng hắn ngủ ngon như một chú mèo, đặt tay lên bờ vai cô, cúi đầu, nhìn thấy cô vẫn đang say ngủ, lông mi cô thật dài, đen dày , như một điểm nhỏ tô vẽ trên gương mặt nhợt nhạt của cô, hắn tò mò đưa ngón tay đụng nhẹ một cái, muốn xem có phải là thật không.
Chưa bao giờ hắn lại ngắm nhìn một cô gái kĩ như thế, làn da cô trắng nõn tinh tế, không hề trang điểm, thực sự rất mịn màng, hắn không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau da cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top