Chương 35 : Nằm Viện
Anh ta nói muốn ai biến mất thì người đó sẽ phải biến mất, sẽ không vô duyên vô cớ mà chĩa mũi nhọn vào người khác, cô gái kia nên cảm tạ Taehyung luôn luôn lí trí, chỉ muốn cô ta biến mất khỏi làng giải trí chứ không phải là những thứ khác, trời sinh anh ta đã là một ác ma, đắc tội với ác ma còn có đường sống sao?
Cửa đóng lại, Taehyung đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng trước cửa sổ, để ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt mình, ánh sáng khiến ắt anh càng lạnh. Anh lấy điện thoại di động, tìm một dãy số, không biết cô thế nào rồi, cô thực sự rất bản lãnh, khiến cho hắn nhớ rõ cô bị thương như thế nào, bây giờ anh chỉ muốn biết, cô có còn sống hay không. Nhấn nút gọi, anh dựa vào bên tường, một bàn tay đặt lên dạ dày, một ngày nay anh chưa ăn uống gì, dạ dày rất khó chịu.
"Cô ấy không sao chứ?" giọng nói không lạnh như mọi hôm, khiến người đàn ông bên kia, nở nụ cười xấu xa, rất muốn nhìn gương mặt người nào đó.
"Anh nói cô ấy, người giúp việc của anh? Cô ấy tốt lắm, đã tỉnh rồi, hiện giờ cũng có tinh thần hơn, không chết được." Một câu người giúp việc của HoSeok, khiến sắc mặt Kim Taehyung càng khó chịu, anh đột nhiên tắt điện thoại, ném thật mạnh xuống mặt đất, làm vợ của anh dọa người tới vậy sao khiến cô không muốn thừa nhận. Hình như anh đã quên, là ai đã cho cô cái thân phận người giúp việc. Hôm nay, không khí trong tập đoàn TH thật nặng nề.
JooHyun ngồi dậy, vết thương trên đầu đã bớt đau, thực ra vẫn rất rất đau, chỉ là cô không để tâm tới, cho dù có đau hơn nữa cũng có sao, cô đưa tay với quyển tạp chí trên bàn, HoSeok đã đặc biệt đêm mấy quyển tạp chí tới đây để cô xem cho đỡ buồn. Ở bệnh viện không có ai tới thăm cô, cũng sẽ chẳng có ai tới thăm cô, cô chỉ cần một người, cũng chỉ có một người. Cuối cùng ngón tay cô cũng với tới quyển tạp chí, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cô nhắm chặt hai mắt chờ đợi cảm giác này đi qua, tựa vào đầu giường, mở tạp chí, cô thực không thích xem những thứ này lắm, nhưng hiện tại cô cũng không thể làm được gì cả.
Mắt cô đột nhiên mở lớn, trên tạp chí không phải là Lee Ji Hwa sao? Cô ấy là tình nhân của Kim Taehyung mà, sao có thể... Trên tờ báo nói hết về cuộc đời của Ji Hwa, cái gì mà chuyên đi làm tình nhân, bề ngoài trong sáng là giả bộ, thậm chí còn có ảnh chụp rõ nét, bộ mặt thánh thiện đã bị phá vỡ hoàn toàn, còn nghe nói, tất cả những bộ phim của cô ta đóng đã không thể tìm được trên mạng, cho nên cô ta chỉ có thể rời khỏi làng giải trí, mới chỉ có một ngày, ngay cả thời gian vùng vẫy trước khi chết cũng không có.
Buông quyển tạp chí xuống, JooHyun đưa tay lên đầu xoa nhẹ vết thương, đột nhiên cửa mở ra, cô giật mình, đập nhẹ vào vết thương, nháy mắt, khuôn mặt cô nhăn lại, đau tới chảy cả nước mắt.
"Cô có phải rất ngốc không?" Giọng nói của người nào đó lộ rõ sự tức giận, anh bước nhanh tới bên cạnh JooHyun, không khí trong phòng dường như đã giảm đi rất nhiều, một cánh tay nhẹ nhàng kéo cánh tay cô xuống, cả người cô bổng run rẩy, khiến sắc mặt anh càng khó chịu, đối với cô mà nói, anh thực sự đáng sợ như vậy sao?
"Bae JooHyun, " anh cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái, tay nhẹ nhàng đặt trên lớp băng trên đầu cô, giọng nói của anh thật ôn nhu. "Cô là đồ đần phải không, muốn đụng chết chính mình, vẫn là đụng thành ngốc, vốn đã không thông minh rồi, không biết bị đụng thế này có phải sẽ ngốc thêm không?"
Hàng lông mi khẽ rung, sắc mặt cô tái nhợt, trắng bệch, cô chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng trước mặt đều bị người đàn ông này che mất. Cô cười khổ, có phải sau này cô sẽ phải sống cả đời với cái bóng ma này không.
"Chết đi không phải rất tốt sao?" Cô không hiểu sao mình lại nói ra một câu như vậy, cô đẩy tay Taehyung đang đặt trên đầu cô, sau đó nghiêng người nằm xuống, đưa lưng về phía anh, cô cắn ngón tay mình, giọt nước từ khóe mắt chảy ra. Cô không muốn khóc, lại càng không muốn khóc trước mặt người đàn ông này, nhưng cô phát hiện cô không cách nào kìm nén được nước mắt của mình, nếu cô chết, không phải như hắn muốn sao?
"Cô, đáng chết." Taehyung đột nhiên đứng thẳng lên, khóe miệng sắc lên như một lưỡi kiếm, có thể đâm thẳng vào trái tim người khác, chỉ có điều, từ đầu tới cuối, JooHyun không có nhìn thấy, cho dù có thấy được, có lẽ cũng sẽ không có phản ứng gì. Đối với một người tâm tàn ý lạnh, còn có gì để mà sợ.
"Bae JooHyun, cô mở mắt to cho tôi, " đột nhiên anh đưa tay nắm chặt cằm JooHyun, bắt cô nhìn anh, ai cho cô lá gan lớn như vậy, ở trên đời này không ai có thể nới chuyện với Kim Taehyung anh như vậy, nếu như cô muốn chết sớm một chút, như vậy anh sẽ giúp cô.
JooHyun vẫn nhắm mắt thật chặt, Taehyung tức giận, anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nếu anh không tự chủ như thế, cô gái này đã sớm bị hắn bóp chết.
"Tae, anh muốn làm gì? Cô ấy là bệnh nhân," HoSeok vừa đẩy cửa vào nhìn thấy hành động của Taehyung, vội vàng ngăn cản, anh cũng hiểu cái gì là ôn nhu chứ, kia là một cô gái, còn là bệnh nhân nữa, anh ta làm vậy với cô ấy, có phải sợ cô sống thời gian quá dài đúng không, vậy thì nói sớm một chút, anh sẽ không cần phí thời gian làm phẫu thuật cho cô, hại anh có thêm một đống nếp nhăn, phải biết rằng, một ngày anh có bao nhiêu cuộc phẫu thuật.
Taehyung bỏ tay xuống, nắm chặt bàn tay lại, cô gái này, không nến làm hắn tức giận, buổi sáng hắn còn chưa kịp ăn gì đã phải đưa cô tới bệnh viện, tiếp đó nhanh chóng trở về công ty họp, làm việc cả ngày, anh rất mệt chỉ muốn ngủ, bây giờ lại ở trong bệnh viện nhìn cô chọc tức anh, cô thực sự rất đáng chết, quên đi.
Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, HoSeok kì quái nhìn chằm chằm bóng lưng Taehyung, lắc đầu thở dài, hôm nay tên này hồn nhiên như uống nhầm thuốc vậy.
"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi," HoSeok thông cảm nhìn JooHyun trong mắt hắn không thể không có sự nghi hoặc, cô ấy chỉ là người giúp việc của Kim Taehyung thôi sao? Sao vừa rồi giữa họ không hề có cảm giác là người giúp việc và ông chủ, lại giống như hai vợ chồng đang cãi nhau. Người vợ hờn dỗi và người chồng tức giận.
HoSeok đóng cửa lại, JooHyun cũng mở mắt ra, hàng lông mi khẽ rung, từng giọt nước mắt lăn dài, thật nhiều, thật nhiều. HoSeok mở cửa phòng làm việc, mặt nhăn lại, "Tôi nói, Taehyung, anh muốn hút thuốc cũng đừng hút thuốc trong phòng làm việc của tôi?"
Anh đưa tay không ngần ngại phẩy phẩy trước mũi, cố gắng tìm kiếm không khí trong lành, người này đã hút bao nhiêu rồi, anh vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống, mở hết cửa sổ ra, làm ùi thuốc mau chóng tan đi.
" Taehyung nếu cậu còn cứ thế này, tôi rất khó giữ mạng sống cậu tới tám mươi tuổi đó." Anh đã cảnh cáo tên này bao nhiêu lần, còn hút nhiều như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Kim Taehyung dập tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn thuốc bên cạnh, sau đó đi ra ngoài.
"Này, Taehyung ..." HoSeok không hài lòng, lời dụng phòng làm việc của anh cũng không thèm nói tiếng cảm ơn, cứ bỏ đi như vậy, anh còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mà?
"Khi nào cô ấy có thể ra viện?" Taehyung đột nhiên dừng lại ở cửa, quay đầu hỏi HoSeok.
"Không còn gì nghiêm trọng, lúc nào ra cũng được."nhíu mày nói, "Đúng rồi, Taehyung, rốt cuộc cô ấy là người giúp việc hay là vợ của câu?" anh không nhịn được hỏi, bởi vì hai người thực sự rất lạ, Kim Taehyung không thể đối xử như thế với người giúp việc, nhiều nhất anh ta cũng chỉ có thể ném ra một khoản tiền, ngay cả nơi này cũng sẽ không có cơ hội đi vào. "
"Kim Taehyung có hay nói đùa không?" Mặt Taehyung không chút thay đổi nhìn HoSeok.
"A, sẽ không," HoSeok thành thật trả lời, con người này nếu hay nói đùa, thực sự là chuyện lạ, mẹ anh ta từ đầu tới cuối không hề cho anh ta chút tế bào lãng mạn nào, không chỉ nói đùa, ngay cả cười cũng khiến người khác cảm thấy dư thừa.
"Taehyung, nếu anh thực sự kết hôn, vì sao chúng tôi đều không biết?" HoSeok nhìn anh, cho dù anh ta không để truyền thông biết, nhưng bạn bè thân thiết cũng đâu có nhiều, bọn họ đều là bạn tốt, nếu không, anh ta có cần phải xin lỗi bọn họ không, tốt xấu gì, họ cũng đã chơi với nhau từ nhỏ, thực không nể tình. Taehyung mở cửa, đi ra ngoài, môi khẽ động,
" Rất nhanh sẽ ly hôn, không cần phải... Cho các cậu biết." anh để lại một câu nói ý vị xâu xa, khiến HoSeok lập tức sững sờ, không biết anh đang làm cái quỷ gì. Ly hôn, như vậy kết hôn để làm gì, lãng phí thời gian tình cảm, lại còn cần một tờ giất để viết đơn ly hôn, hắn đâu phải ăn no mà rửng mỡ, quả nhiên là quái thai.
Trong phòng bệnh,JooHyun cảm nhận một ánh mắt mãnh liệt trên người mình, ánh mắt như vậy cô đã trải qua không ít, có thể biết được là của ai. Chồng cô, Kim Taehyung. Cô xoay người một chút, cố ý dùng lưng đối diện với anh, anh không cần nghĩ tới cô, hiện tại cô cũng không muốn gặp anh.
Nếu hai người họ đã chán ghét nhau như thế, tốt nhất, bọn họ hãy trở thành những người lạ với nhau thì hơn, dù sao cuộc sống hôn nhân này, cũng chỉ có hai người họ biết. Một hơi thở thoang thoảng phả vào cổ cô, cô khẽ rụt người lại, đây là hơi thở của người đàn ông đó, cô nhớ rất kỹ, cũng không có cách nào quên được, thân thể cô khẽ lui lại, trên đầu lại truyền tới một trận đau đớn. Cô vội đưa tay lên đầu, lại bị một bàn tay khác giữ lại thật chặt.
"Không được chạm vào, cô muốn bị đau chết sao?" Âm điệu mang rõ sự cảnh cáo, rõ ràng âm thanh vẫn lạnh lẽo như vậy lại khiến hốc mắt JooHyun đỏ lên, người ta thường nói, khoảng thời gina con người bị bệnh là yếu đuối nhất, cô tưởng rằng mình rất kiên cường, cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, JooHyun cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng sẽ đau, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ khó có thể yêu.
Cô cảm giác trên mặt có một sự ấm áp, là tay của anh ấy, cô biết, anh có một khuôn mặt lạnh như băng, cò một trái tim cũng cứng như băng, nhưng lại có một đôi tay cực kì ấm áp, thật mâu thuẫn, rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng, sao bàn tay lại có thể ấm áp như thế, thậm chí hơi ấm khiến người khác an tâm.
"Được rồi, JooHyun, chúng ta đình chiến đi." Cô nghe tiếng anh thở dài, có thêm cả sự bất đắc dĩ, tay anh đặt trên đầu cô, lông mi cô đã sớm bị nước mắt thấm đẫm, lăn dài trên đôi má. Bây giờ cô thực sự muốn khóc, cô quay mặt vào trong, không muốn anh nhìn thấy nước mắt của cô. Rất nhanh, có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô. Taehyung đưa tay đặt lên môi, nếm hương vị nước mắt của cô. Đột nhiên anh cúi người, ôm thân thể nhỏ xinh này vào trong lòng mình, hơi thở của anh có mùi thuốc lá, JooHyun biết, anh chỉ hút một chút cũng sẽ có mùi hương này, bởi vì anh vốn là người sạch sẽ.
"Được rồi, đừng giận nữa." Taehyung đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào mặt cô, coi cô như một đứa trẻ vậy, đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một cô gái, cũng là lần đầu tiên chịu thua trước một cô gái. JooHyun nắm chặt áo anh, hàng lông mi rung động, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi trên áo anh.
Trên đường đi, Taehyung đều ôm chặt JooHyun trong lòng, thân thể cô vốn nhẹ, cho nên ngay cả chút sức nặng anh cũng không cảm thấy, anh cúi đầu, nhìn hai tay cô đang nắm chặt áo anh, hé ra gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái gì cũng đều thật nhỏ, một cô gái thật biết điều mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gặp được.
Một cô gái xa lạ, lại khiến cho anh có cảm giác không nói lên lời. Cô không đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, như là một bông hoa dại bên đường, dễ dàng thấy được, lại đặc biệt trong sáng. Ánh mắt anh chợt sáng, khóe môi khẽ cong lên, tạm thời cứ như vậy đi, những thứ khác sau này hãy nói, bọn họ đều mệt mỏi rồi, chính anh cũng không muốn suy nghĩ những thứ khác nữa, cứ như vậy đi.
Anh ôm cô cẩn thận đặt vào trong xe, sau đó mới ngồi ở vị trí lái, tiếng di động vang lên, anh cầm lấy điện thoại, vừa nhìn tới tên người gọi trên màn hình, mặt anh tối sầm lại. Ấn nút nghe, một tay lái xe, một tay cầm điện thoại nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, tiếng khóc lóc kể lể như không bao giờ ngừng.
"Taehyung, anh ấy lại đang đợi cô ta, anh ấy luôn đi tìm cô ta, mỗi khi trời tối đều gọi tên cô ta, anh nhất định phải giúp em, đừng để anh ấy tìm được cô ta, nhất định không được, Taehyung, anh có thể khiến cô ta biến mất mãi mãi được không? Đừng để cô ta quấn quýt lấy..." Từng câu lại từng câu, không dứt.
Cuối cùng Taehyung buông điện thoại trong tay xuống, gương mặt trầm mặc có chút phức tạp nhìn cô gái đằng sau ngủ lại có chút bất an. Tắt máy di động, đây là lần đầu tiên anh không muốn nghe người nào đó khóc lóc, kể lể, không biết cô ấy mệt mỏi hay chính bản thân anh mệt mỏi, đặt di động xuống, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mềm của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top