15
Bae Joohyun cả đêm không ngủ được cô hơi bị lạ giường, mặc dù chiếc giường trong phòng khách ở nhà vừa rộng vừa êm nhưng cô chưa ngủ ở đó bao giờ. Trước đây khi cãi nhau rồi chiến tranh lạnh với Kim Taehyung thông thường là anh đi ra phòng khách còn cô một mình chiếm giữ phòng ngủ.
Nhưng đêm hôm qua rõ ràng là cô đã chọc anh tức giận cuối cùng chằng còn chút phong độ nào, đi vào phòng ngủ tiện tay đóng rầm cửa lại, phòng khách hóa ra lại quá to, khi đó chấn động giống như là có tiếng vọng lại.
Cho nên cả đêm qua cô trằn trọc đợi đến nữa đêm hoặc có thể đã là sáng sớm rồi, Bae Joohyun mới có thể lờ mờ ngủ thiếp đi. Nhưng tạp âm lại không để cho cô yên, lúc nghe thấy tiếng chuông cô cứ ngỡ mình mới ngủ được khoảng vài phút.
Nhưng mà trên thực tế thì trời đã sáng rồi, mà còn rất sáng, tối qua trước khi đi ngủ không kéo kín rèm của do đó vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khoảng ánh sáng trắng đến lóa mắt.
Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếng tục reo mãi không thôi. Phòng khách không lắp điện thoại phân nhánh, Bae Joohyun liền dùng chăn trùm kín đầu cuối cùng không chịu được đành than một tiếng lật mình nhảy xuống giường, trong lòng rất bực bội, tiếng bước chân trên sàn nhà vang lên
Khi đi qua phòng ngủ chính mới phát hiện cánh của phòng khép hờ lộ ra một đường dài hẹp, nhưng cô nhớ rõ ràng hôm qua đóng của mạnh như vậy mà
Cô tiện tay đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Kim Taehyung từ phòng tắm bước ra.
Cô nói: "Nghe điện thoại đi." Giọng nói cứng nhắc lộ rõ vẻ tức giận, mí mắt vẫn cay cay nặng nề, trong chốc lát cũng lười không thèm động chân động tay, liền không chú ý gì dựa vào khung cửa.
Kim Taehyung quay đầu nhìn cô một tay cầm khăn khô lau đầu một bên đi đến bên đầu giường chỉ nghe một lúc liền đặt ống nghe xuống nói : "Của em." Vẫn cái giọng điệu lạnh nhạt đó.
Hóa ra là Kim mẫu, giọng nói ấm áp dặn dò trong điện thoại: "Chuyến bay tối nay của con? Vậy đưa mẹ ra ngoài đi mua đồ nhé." Mẹ chồng đã có lệnh không dám không phục tùng.
Bae Joohyun mơ hồ đồng ý, thực ra trong lòng rất muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng cơ thể bất giác lại đi vào phòng tắm.
Nhưng 5 phút sau cô lại tức giận lao ra ngoài chạy vào phòng để quần áo. Lúc đó, Kim Taehyung đã mặc xong quần áo đứng trước gương liếc cô một cái trên mặt không có biểu hiện gì, trong ánh mắt không có sự ấm áp.
Cô đờ đẫn, dường như đã nguôi giận, buổi sáng mới ngủ dậy khí thế luôn luôn yếu hơn bình thường.
Nhưng trên thực tế, cô vẫn không thể quen được với sự lạnh nhạt của Kim Taehyung, dường như nét mặt bí hiểm khó đoán mới phù hợp nhất với anh, hoặc là giọng điệu bỡn cợt cũng được, cho dù là không có ý tốt gì, cũng còn hơn là thái độ bây giờ, ánh mắt lạnh lùng tới mức có thể làm cho không khí đóng băng.
Nhưng cô lại nghĩ lại, rõ ràng là lỗi của anh! Do đó liền trầm mặt xuống ngẩng cổ lên: "Sao hả." Kèm theo một chút nghiến răng, trong lòng hy vọng dìm chết anh.
"Dùng khăn quàng cổ nhé." Bởi vì sự việc cũng chẳng liên quan gì, thế nên nói qua loa đại khái một câu, sau đó liền lướt ngang sang người cô, ung dung rời đi.
Lúc ra khỏi nhà, Bae Joohyun nghĩ may mà 2 hôm nay nhiệt độ giảm xuống, cũng may đa phần thời gian đều ở trong phòng có điều hòa, vui hơn nữa là hiện nay đang thịnh hành phong cách phối hợp tùy ý, vào mấy năm trước nếu mà mặc như vậy ra đường sẽ bị người khác coi như bệnh nhân tâm thần.
Nhưng gặp Kim mẫu vẫn không thể tránh khỏi một cái chau mày không tán thành: "Bae Joohyun, con không nóng sao?"
Nóng! Cô trợn mắt nhìn Kim Taehyung một cái, cười: "Bộ quần áo này phối hợp như thế mới đẹp."
"Thẩm mỹ của mấy người trẻ tuổi các con càng ngày càng kỳ quái, có phải là mẹ không theo kịp thời đại không hả? Hôm trước nhìn thấy một cô gái trên tivi 37,38 độ mà vẫn đi giầy bốt không sợ mắc bệnh sao."
Cô cười cười không nói gì, chỉ là đưa tay ra nút điều chỉnh không khí lạnh trong xe để giảm nhiệt độ xuống
Kim mẫu lại nói: "Nghe nói con đi công tác rồi cơ mà, tại sao buổi sáng vẫn ở nhà?" là hỏi Kim Taehyung
Kim Taehyung chuyên tâm lái xe nói nhỏ một câu: "Uh, tối qua mới về." Lời nói dối vừa mới nghĩ ra rất trôi chảy, giọng nói lưu loát.
Bae Joohyun ngồi ở ghế phụ bên cạnh lờ mờ cảm thấy ánh măt anh nhanh chóng liếc nhìn cô, cô nghĩ, tối qua đối mặt với sự nghi hoặc của mẹ chồng chẳng lẽ lại muốn cô nói sự thật những lời nói của thư ký? Một mình đi nghỉ bỏ lại bà xã ở một bên nếu mà để Kim mẫu biết được sẽ dẫn đến sự nghi ngờ nhiều hơn.
Kim mẫu đi mua đồ kéo cô đi cùng còn Kim Taehyung lại làm lái xe, cả nhà đi ra ngoài trông rất hòa hợp hạnh phúc, kỳ thực giữa cô và Kim Taehyung cách nhau 2,3 bước chân không gần không xa ngay cả đến giao tiếp cũng ít.
Có lẽ là sự tinh tường tỉ mỉ của Kim mẫu đã phát hiện được một dấu tích nhỏ, do đó buổi trưa lúc ăn cơm bên ngoài bà đột nhiên hỏi: "Hai đứa khi nào định có con?" ánh mắt luôn chuyển trên 2 người, cuối cùng dừng ở đứa con dâu có tính cách hiền lành, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Lúc đó nhà hàng không đông khách, họ lại ngồi trong một góc yên tĩnh bị chắn bởi một tấm bình phong cao hơn 1m, dường như là trong một phòng riêng vậy, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng sáo trúc nhẹ nhàng,cho nên nói chuyện không cần kiêng dè gì.
Nhưng Bae Joohyun vẫn rất lúng túng, lại không thể mở miệng bất giác cầu cứu, ánh mắt hơi hoảng loạn.
Đối mặt với một Kim Taehyung đang cúi đầu uống trà, sắc mặt trầm tĩnh, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô một lát, nhẹ nhành tiếp lời của Kim mẫu: "Hiện nay chưa nghĩ đến."
"Cái gì gọi là chưa nghĩ đến hả?" Kim mẫu lập tức chau mày, "là ý của con hả?"
Bae Joohyun vội vàng nói: "Là quyết định chung của cả hai bọn con. "Hụt hơi như sợ bị dạy dỗ
Nhưng Kim Taehyung lại không chấp nhận, không thèm nhìn cô chỉ nói tiếp: "Là do con không muốn, công ty bây giờ đang rất bận, không có tinh thần đó."
"Đâu phải yêu cầu anh sinh!" Sắc mặt Kim mẫu rõ ràng là không vui, nhưng giọng nói vẫ khoan thai hiền hòa, "Nếu Joohyun có thai đương nhiên sẽ mời bảo mẫu đến chăm sóc, hơn nữa mẹ cũng có thể giúp đỡ. Nếu như con nói bố con năm đó còn bận hơn thế bị phái đến miền Tây làm việc, một năm chẳng về nhà được mấy lần. Vậy chẳng lẽ anh và em gái anh không cần phải sinh ra nữa?"
"Con không có ý đó." Kim Taehyung cười nhẹ, "Nếu mẹ muốn có cháu như thế thì mẹ có thể thúc giục thêm Kim Jennie , bảo nó sớm về nước rồi kết hôn hoặc là có thể lấy chồng ở Châu Âu sinh một đứa con lai, mẹ qua bên đó ở mấy năm như vậy cũng tốt."
Kim mẫu giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh: "Đừng có mà đánh trống lảng, chuyện của con vẫn chưa xong đâu." Sau đó lại quay sang bên Bae Joohyun, dịu dàng dặn dò: "Joohyun, từ bây giờ con phải chú ý bồi dưỡng cơ thể, chế độ nghĩ ngơi hợp lý, tốt nhất là làm một thực đơn ăn uống bổ dưỡng. Tóm lại mấy việc đó chắc chắn phải làm cho tốt. Mẹ thấy khí sắc của con bây giờ không tốt như ngày trước, có phải là do làm việc mệt quá không? Nếu không thì......"
Bae Joohyun cúi thấp đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Trước đây luôn nghĩ bản thân cô giống một đứa trẻ, cho nên đối với vấn đề này cũng chưa bao giờ thảo luận với Kim Taehyung. Bây giờ lại càng không thể, hai người cách nhau xa như vậy thời gian chủ yếu đều là bên ngoài thì thân thiết nhưng tâm hồn lại xa cách, ngay đến cả không khí tối hôm qua cũng khó tránh khỏi sự rời đi không vui vẻ gì
Trong hoàn cảnh như thế, làm sao mà có thể sinh con được chứ?
Còn Kim mẫu lại nói tiếp, thật ra không phải nghe cũng đoán được lại nói về vấn đề muốn cô trở lại thành phố C.
Cô cảm thấy có nỗi khổ trong lòng mà không thể nói ra được, miệng là không dám phản bác, đành ngồi im vặn vặn chiếc ren của tấm khăn trải bàn, hối hận vì đã không đặt vé máy bay sáng sớm ngày hôm nay.
Cuối cùng vẫn là Kim Taehyung nói chen vào: "Mẹ, buổi chiều con còn có chút việc phải giải quyết. Lát nữa con trực tiếp đưa mẹ về hay là mẹ ở lại dạo phố tiếp, đến lúc đó gọi lái xe đến đón?"
Bae Joohyun cảm thấy bản thân mình bị tiếng lải nhải đến choáng váng đầu óc, cho nên nghe anh nói như vây lại cảm thấy như là vớ được sợi dây cứu mạng thuận miệng nói : "Buổi sáng anh nói là đưa em đi cùng mà, lúc nào chúng ta đi?" chưa nói dứt miệng chân ở dưới gậm bàn liền đạp Kim Taehyung một cái.
Kim Taehyung bị bất ngờ đá vào chân, bàn tay cầm cốc run run lên, chỉ nhìn cô không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế, trong chốc lát cũng không trả lời
Không khí giữa hai người dường như kỳ quái bất ổn.
Bae Joohyun hơi thấp thỏm.
Thực ra lời nói dối vừa dứt cô liền cảm thấy hối hận, chỉ cẩn nhìn vào tình cảnh buổi sáng này cũng không thể biết được Kim Taehyung có giúp cô thuận lợi vượt qua không, trừ khi anh ta có lòng tốt quá mức.
Cho nên cô sợ hãi bất an,lại dường như sợ người khác biết trúng tim đen, cụp mắt xuống cúi đầu uống liền mấy ngụm nước ép trái cây, sau đó mới nghe thấy giọng nói thong thả từ phía đối diện: "Cũng không còn sớm nữa, thanh toán xong sẽ đi luôn."
Vậy mà anh ta lại không vạch trần cô!
Anh ta lại tốt như vậy?
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhưng vì hành động quá lộ liễu nên lập tức làm cho Kim mẫu nhìn nghi hoặc: "Sao vậy?"
".....Ồ, không sao." Cô ngồi thẳng lên, trả lời nhỏ nhẹ, biểu hiện bình tình trung thực.
"Hai đứa cứ đi làm việc của mình đi." Kim mẫu nói: "Buổi chiều mẹ còn hẹn bạn uống trà ở gần đây." Lúc sắp rời đi lại không quên dặn dò: "Joohyun, nhớ lời mẹ nói lúc nãy nhé."
Bae Joohyun cung kính trả lời: "Con biết rồi mẹ ạ."
Đợi đến khi xe đi vào đường chính Bae Joohyun nói : "Anh cứ đi làm việc của mình đi, tùy chọn một chỗ nào đó cho em xuống là được." Bên ngoài ánh nắng chói trang, chiếu vào mặt đường nhựa phản lại một vùng sáng trắng lóa, dường như đến không khí cũng chuyển động uốn lượn. Trong lúc này,đi đâu giết thời gian là hợp nhất nhỉ?
Nào ngờ Kim Taehyung lại nói: "Anh về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top