7
Ông Kim nói với Kim TaeHyung:
Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.
Ngày hôm sau, không đợi Kim TaeHyung đến, Bae Joohyun tự làm thủ tục ra viện.
Mấy ngày sau, cô không gặp lại Kim Taehyung, cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào.
Việc cô đến giúp Min Jihuyn, ngoài Sunny gọi điện cảm ơn ra, cô không nhận được tin tức nào khác.
Chắc là Min Jihuyn cũng chẳng bao giờ nói chuyện đó với Kim Taehyung.
Chỉ có Lee Min gọi điện hỏi cô xem cuối tuần có đi xem phim không.
Cũng chẳng có việc gì, Bae Joohyun suy nghĩ giây lát rồi nhận lời.
Cô trang điểm nhẹ, thay một chiếc váy màu xám nhạt, kết hợp cùng chiếc cài áo màu lông chim bồ câu, xách túi đi ra cửa.
Lee Min đã đỗ xe trước cổng khu nhà cô ở.
Anh xuống xe mở cửa, mỉm cười nói: “Hôm nay em rất đẹp”.
Bae Joohyun cũng trả lời: “Còn anh thì vẫn đưa đẩy thế”.
Lee Min không nhịn được cười, lên xe nổ máy phóng đi.
Vẫn là chiếc xe Passat hôm nọ, có điều hôm nay trong xe đã lắp thêm điều hòa, đồ trang trí và đệm ghế, trông ra dáng và sinh động hơn lần trước rất nhiều.
Không biết là do trùng hợp hay dự đoán trước, Lee Min mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám, hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa kính phía trước, ăn ý bất ngờ, trông cứ như là trang phục đôi của các cặp tình nhân.
Ngồi trong xe, Bae Joohyun cầm tấm vé xem phim Lee Min đưa, lật xem, vé xem phim bây giờ vẫn xấu xí và kèm theo các mẩu quảng cáo nhỏ.
Không biết đã bao nhiêu lần Bae Joohyun phải đi mua vé cho Kim Taehyung và bạn gái, còn bản thân cô thì chưa từng xem.
Vật vẫn đây mà người ở đâu.
Cũng đến lượt cô một lần vào vai nữ chính sao?
Lee Min dừng xe trước cổng rạp chiếu phim, chưa vội vào ngay mà còn đi mua hai bịch bỏng ngô to nhất và hai cốc Coca cola.
Bae Joohyun nhìn hai bịch đồ to tướng vừa bị bỏ vào trong lòng, không biết nói gì.
“Anh mua nhiều thế này, chúng ta ăn làm sao hết được?”.
“Ăn không hết thì bỏ đi”. Lee Min cười híp cả mắt: “Đại gia có tiền mà”.
“Anh đùa thôi, ai vào rạp chiếu phim mà chẳng đem theo những thứ này? Trước đây không có cơ hội, bây giờ... anh hy vọng ít nhất thì có thể làm cho mọi việc hoàn hảo”.
Giọng nói của Lee Min rất chân thành, Bae Joohyun cũng cảm thấy xúc động.
Không để cô kịp nói thêm, Lee Min kéo cô vào rạp.
Khi họ tìm thấy chỗ ngồi vẫn còn sớm, cũng chưa đông lắm, rồi mọi người dần dần kéo vào, ngồi kín xung quanh.
Bỗng vang lên một giọng nữ chói tai.
“Hàng này, chỗ của anh là mười lăm, của em là mười sáu”.
Bae Joohyun nhìn qua, thấy Kim Taehyung và bạn gái mới của anh đang đứng phía bên kia hàng ghế của cô, Kim Taehyung vẫn cái dáng vẻ không lộ cảm xúc, còn cô gái thì có vẻ rất thận trọng e dè.
Âm hồn không tan.
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Bae Joohyun.
Bình tĩnh lại thì biết rằng việc gặp nhau cũng chẳng có gì to tát, thành phố này không quá rộng lớn, đi xem phim đa phần ai cũng chọn rạp này.
Được bịch bỏng ngô to đùng che khuất, Kim Taehyung và Jung Hana không nhìn thấy cô mà tìm thấy chỗ của mình và ngồi xuống.
Hai kẻ đáng chết mà không chết đó đang ngồi ngay ở hàng ghế trước mặt cô.
Rõ ràng là Lee Min cũng đã phát hiện ra, đang định nói gì với Bae Joohyun, cô ra dấu “suỵt” một tiếng, rồi tiện tay nhét luôn bỏng ngô vào miệng lee Min, lee Min cố ăn cho hết chỗ bỏng ngô, nín thinh.
Buổi chiều bắt đầu, đèn trong rạp tắt hết.
Quảng cáo chút xíu rồi chiếu phim, hiệu ứng âm thanh trong rạp rất tốt, cho dù là ngồi ở giữa rạp, âm thanh vẫn vang rõ ràng bên tai.
Bae Joohyun vừa ăn bỏng ngô vừa uống Coca cola, nhưng không còn lòng dạ nào xem phim.
Cô gái ở hàng ghế trước, từ lúc phim bắt đầu chiếu đã dựa đầu vào vai Kim Taehyung như một con chim nhỏ, Kim Taehyung không hề đẩy ra.
Hàng ghế của họ thấp hơn hàng ghế của cô một bậc, không hề che khuất tầm nhìn, nhưng Bae Joohyun vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt, trông cô nhai bỏng ngô mà không khác gì đang nghiến răng nghiến lợi.
Thử tình cảm đang ức chế trong người... gọi là đố kỵ.
Không khó khăn gì để nhận ra.
Bên cạnh, lee Min nhẹ nhàng: “Khó chịu à?”. Anh đã không hỏi cô có còn thích Kim Taehyung không.
Bae Joohyun do dự một lát rồi gật đầu.
Lee Min vỗ vỗ vào vai cô, trong bóng tối ánh mắt anh sáng rực, lóa mắt người đối diện: “Anh có thể cho em mượn bờ vai, em dựa vào vai anh... cứ coi như là đang dựa vào vai của Kim Taehyung”.
Không cử động, không nói gì, Bae Joohyun chỉ quay sang nhìn lee min.
Im lặng mấy giây, cô lãnh đạm nói: “Anh hà tất phải như thế, em không có ý biến anh thành vật thế thân”.
Lee Min cười: “Nếu anh nói anh không ngại làm vật thế thân thì sao?”.
“Anh...”.
So với phụ nữ, đàn ông càng để ý đến lòng tự tôn và sự tự tin, làm vật thế thân cho người đàn ông khác trước mặt người phụ nữ của mình, việc này... đúng là quá uất ức rồi.
Thấy Bae Joohyun không biết nói gì, lee min nhướng mắt, cười ra vẻ rất tự nhiên: “Em đừng có nghĩ anh thành thánh mẫu thế, anh làm thế vì tin rằng rồi sẽ có một ngày anh có thể thay thế vị trí của anh ta, thế nên hiện giờ anh có thể không phiền lòng mà an ủi em”.
Tiếng nói chuyện bất giác lớn dần, không ai để ý đến hàng ghế trên có người khẽ quay xuống.
Nghe lee Min nói xong, Bae Joohyun cũng không hiểu mình buồn hay vui.
Trái tim cô trở nên mềm yếu.
Kiên cường trong cái vỏ bọc mạnh mẽ quá lâu, cũng đến lúc không còn sức lực, người phụ nữ nào không mong muốn được ở trong vòng tay của người ta, được yêu chiều, nũng nịu.
Nhắm mắt lại, ôm bịch bỏng ngô to tướng đến buồn cười, Bae Joohyun nghiêng đầu dựa vào vai lee Min.
Tiếng ồn trong rạp chiếu phim bỗng chốc trở nên im ắng.
Cô tưởng tượng mình đang dựa đầu vào vai Kim Taehyung, trong lòng dần trở nên yên ổn tĩnh lặng.
Hồi ức như xuyên qua biển ý thức, trào lên mạnh mẽ.
Một lần đi công tác, xe bị hỏng giữa đường, Kim Taehyung quyết đoán bỏ xe lại, dẫn theo Bae Joohyun bắt một chiếc xe hàng trên đường cao tốc, đến thành phố gần nhất.
Không gian trong xe hàng chật hẹp, mùi hôi nồng nặc, hai con người ăn mặc chỉnh tề chen chúc trong đó.
Do thiếu ngủ và hơi say xe nên Bae Joohyun ngủ gà ngủ gật, rồi dần dần dựa vào vai của Kim Taehyung, Kim Taehyung sau khi hỏi han tình hình, không những không đẩy cô ra, mà còn vòng tay ôm cô, giữ cô khỏi ngã.
Cô say lên say xuống, không kịp có ý gì khác, chỉ cố kiếm chỗ dựa cho chắc.
Nhiệt độ cơ thể và khí chất lạnh lùng của riêng anh đã truyền qua người Bae Joohyun trong cự ly gần nhất, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, cảm giác yên ổn trong tĩnh lặng, nếu có thể, cô muốn cả đời được dựa vào bờ vai ấy.
Cả cuộc đời.
Hàng mi rung rung, cảm giác ươn ướt.
Trên màn ảnh đang đến đoạn âu yếm quấn quýt.
Hai nhân vật nam nữ chính ôm chặt lấy nhau, nam chính cẩn thận cúi xuống bờ môi người con gái, lúc đầu nhẹ nhàng, càng về sau càng dữ dội...
Trong rạp phim người lớn bịt mắt trẻ con, những đôi yêu nhau thì rục rịch chuyển động.
Bae Joohyun mở to hai mắt, ở hàng ghế trên Jung Hana đang xích lại gần Kim Taehyung hơn nữa, như muốn ngầm ra hiệu điều gì.
Kim Taehyung không có phản ứng gì.
Jung Hana lại lấy khuỷu tay huých huých anh, Kim Taehyung nghiêng mặt qua, trong ánh sáng đan vào nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi đường nét trên khuôn mặt anh.
Một khuôn mặt đẹp, nhưng tận cùng băng giá.
Jung Hana có vẻ phẫn nộ.
BaeJooHyun không nhịn được, cười ra thành tiếng, chẳng lẽ cô ta hoang tưởng rằng Kim Taehyung có thể hôn cô ta ở chốn công cộng thế này?
Kim Taehyung là ai chứ? Mộng tưởng anh ta trở thành cao thủ tình trường hay công tử phong lưu là một suy nghĩ hão huyền.
Kim Taehyung thậm chí còn máy móc và lạnh lùng hơn một người máy, người máy ít nhất còn có thể xảy ra sự cố, Kim Taehyung thì... hoàn toàn không thể, anh ta lý trí như một người chết.
Điệu cười mỉa mai quen thuộc khiến cho Jung Hana chú ý- Cô ta quay lại, nhìn thấy Bae Joohyun đang dựa đầu vào vai lee Min thì thay đổi ngay nét mặt, vẻ phẫn nộ lúc nãy hoàn toàn biến mất, cô ta khoác lấy cánh tay Kim Taehyung, cười tươi như hoa, cứ như là hai người họ vẫn ân ái mặn nồng, tất cả những gì Bae Joohyun vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
“Trợ lý... cô Bae, cô và bạn trai cũng đi xem phim à, thật là trùng hợp quá!”.
BaeJooHuyn ngồi thẳng dậy, cười duyên: “Vâng, trùng hợp thật”.
Cô cảm giác lee Min thoáng nhìn mình kinh ngạc, nhưng anh đã kịp lấy lại nụ cười thân thiết, hỏi thăm Jung Hana: “Rất vui được gặp cô, không biết cô là...”.
Jung Hana nhanh nhảu đáp lời:
“Tôi là bạn gái của Kim Taehyung, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi mà”.
Lee Min như thể giờ mới nhớ ra, xấu hổ xoa xoa sống mũi: “Tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của tôi thật chẳng ra sao, sao lại có thể không nhớ ra một cô gái đẹp như thế này chứ?”.
BaeJooHyun nghĩ, lee Min miệng lưỡi trơn tru như thế... có phải vì bản năng của một luật sư?
Nhưng trong lúc họ hàn huyên, Kim Taehyung không nói một lời nào, ngồi nhìn ba người họ, cứ như thể... anh hoàn toàn là một người ngoài cuộc.
Bất giác cô quay sang nhìn Kim Taehyung, phát hiện ra Kim Taehyung cũng đang nhìn cô từ lúc nào.
Ánh mắt đen như màn đêm khiến người ta không thể đoán biết những suy nghĩ bên trong.
“Nếu hai người rảnh, chi bằng xem xong phim chúng ta cùng đi ăn?”.
“Cung kính không bằng tuân lệnh”.
Khi Bae Joohyun định thần lại, lee Min và Jung Hana đã hẹn hò cả hội đi ăn cơm.
Hơi quay lại, Bae Joohyun lạnh mặt nhìn lee Min: “Anh quyết định thay em đấy à?”.
Lee Min nhún vai cười: “Ăn một bữa cơm cũng có làm sao, xem phim đi”.
Thái độ thoải mái của lee Min khiến Bae Joohyun không thể tỏ ra tức giận, trong lòng bực bội mà ngồi đó xem phim.
Tất nhiên là cô càng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục xem phim, có điều, có thể đã biết sự có mặt của họ đằng sau, hai người đằng trước không còn chướng mắt như lúc trước.
Bộ phim kết thúc.
Cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Bae Joohyun vẫn đi theo bọn họ đến một nhà hàng gần đó.
BaeJooHyun không hề thích ăn cơm trong những nhà hàng sang trọng, đi theo Kim Taehyung bao nhiêu năm nay, đã phải đi ăn ở không biết bao nhiêu nhà hàng, chỗ nào cũng như chỗ nào, một kiểu thức ăn, một kiểu thái độ phục vụ, chỉ cần vào đó là thói quen nghề nghiệp phát tác, những cảm xúc bị kìm nén cứ ùa về.
“Không muốn đi à?”. Lee Min khẽ hỏi.
BaeJooHyun muốn gật, nhưng cuối cùng cô lại lắc đầu.
Ồn định chỗ ngồi xong, phái nữ gọi món.
Kim Taehyung nhìn qua, chọn đại hai món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.
Jung Hana bên phía đối diện cầm lấy quyển thực đơn, cẩn thận chỉ tay và đọc tên từng món, rồi lại chỉ từng món ăn hỏi người phục vụ.
Nhìn ba người kia ngồi đó, Bae Joohyun không muốn mở miệng tí nào.
Cô không bao giờ nghĩ lại có thể gặp mặt Kim Taehyung, nếu biết thế này, chẳng đời nào cô chịu ra khỏi cửa.
Người duy nhất thoải mái trong ba người là lee Min.
Anh nghịch ngợm chiếc cốc uống trà trong lòng bàn tay, lịch sự bắt chuyện với Kim Taehyung.
Những câu chuyện bên bàn ăn, dạo này làm gì, làm ở đâu, rồi thì thị trường cổ phiếu, đầu tư thế nào...
Kim Taehyung trả lời đơn giản, không ra lạnh lùng cũng không ra nồng ấm.
Hai người nói qua nói lại, khiến không khí bớt lãnh đạm.
Jung Hana dường như cũng muốn bắt chuyện với cô. “Cô Bae giờ làm gì rồi?”.
“Không làm gì hết, ở nhà thôi”.
Tuy là nói thật, nhưng lại chặn ngang Jung Hana, khiến cô ta không biết tiếp tục thế nào.
Biết rằng Jung Hana chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của Kim Taehyung, Bae Joohyun không hề có ý muốn làm khó đối phương, cô định chuyển đề tài.
Đột nhiên, Kim Taehyung lên tiếng: “Cô đã suy nghĩ xong chưa?”.
BaeJooHyun ngớ người một lúc mới hiểu ra ý của Kim Taehyung.
Ở tiệc đính hôn lần trước, Kim Taehyung nói: “Tôi sẽ giữ lại vị trí cho cô một tuần”.
Tính thời gian, hôm nay vừa đúng một tuần.
Cô không hề có ý định quay lại, nhất là sau khi gặp Min Jihuyn.
Cô không thể không thừa nhận, cô không thích Min Jihuyn, không thích một chút nào.
Thế là, cô gần như buột miệng: “Anh Kim, anh đã có trợ lý mới rồi, còn hỏi tôi làm gì”.
Hình như Kim Taehyung không phát hiện ra mùi thuốc nổ trong ngữ khí của cô, vẫn bình tĩnh trần thuật: “Ý cô là trợ lý Min đúng không? Năng lực làm việc của cô ấy không thể bằng cô, nếu cô quay về, cô ấy sẽ làm phó cho cô”.
BaeJooHyun không ngờ Kim Taehyung lại nói như thế.
Min Jihuyn ngồi vào vị trí trợ lý của Kim Taehyung, chắc chắn phải có những thao túng đằng sau, điều này thì không cần suy nghĩ cũng biết. Có bao nhiêu người cả năng lực và phẩm chất đều trội hơn Min Jihuyn mà Kim Taehyung lại đồng ý nhận cô ta đã chứng tỏ điều này, còn bây giờ... cô không nghĩ Kim Taehyung có thể để cho người không có bệ đỡ gì như cô trở về và bắt Min Jihuyn dễ dàng hạ vị.
Liên tưởng đến thái độ của mình đối với Kim Taehyung từ lúc nghỉ việc, Bae Joohyun chợt cảm thấy thái độ đối đầu của mình thật chẳng ra làm sao.
Cô có thể oán thán Kim Taehyung, còn Kim Taehyung không nhất thiết phải có tình cảm với cô.
Là một cấp trên, Kim Taehyung đối xử với cô thế là quá tốt rồi.
Cô quay sang cười, định xua tan mùi thuốc nổ lúc nãy: “Lúc ăn cơm không nên nói những chuyện này”.
“Được rồi”.
Bốn người chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng ngoài hai món Bae Joohyun gọi, trên bàn còn sáu, bảy món khác...
BaeJooHyun ngắm nghía, giá không rẻ chút nào.
Cô hơi lắc đầu, đúng là Kim Taehyung có tiền, nhưng có tiền không đồng nghĩa với lãng phí, Kim Taehyung không bạc đãi bản thân, nhưng cũng không tiêu hoang một đồng nào, tính cách tiêu biểu của một thương nhân.
Quả nhiên, nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, Kim Taehyung liếc xéo Jung Hana.
Jung Hana nắm lấy khuỷu tay Kim Taehyung, lắc khẽ, cười rất ngọt ngào: “Anh đừng trách em gọi nhiều quá nhé, toàn là những món em thích ăn”.
“Không sao”. Kim Taehyung bình thản trả lời.
Nghe thấy thế, Jung Hana lại cười ngọt ngào với Kim Taehyung và quay sang nhìn BaeJooHyun đầy ẩn ý.
BaeJooHyun cúi đầu cười nhẹ, nhưng không thành tiếng.
Đã chẳng còn gì phải tranh chấp với nhau.
Tiếng bát đĩa va vào nhau lách cách, Bae Joohyun cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Hai món cô chọn đều là món thanh đạm, khẩu vị của Jung Hana thì đậm đà hơn, toàn những món nhiều dầu, nhiều đạm và cay.
BaeJooHyun không ăn được cay, vừa thử một tí đã uống bao nhiêu trà, chẳng mấy chốc, cốc trà đã cạn hết.
Cô thở nhẹ, để tan hết vị cay.
Đột nhiên có người nói bên tai cô: “Không ăn được cay thì đừng ăn”. Có thể đôi chút quan tâm đã bị che lấp hết bởi giọng nói lạnh băng.
BaeJooHyun lại hít vào một hơi, mới trả lời: “Không sao...”.
Chưa nói xong, lee Min đã cắt ngang: “ Joohyun, không ăn được cay à? Lần trước mình đi ăn lẩu, anh thấy em ăn rất vui nên không phát hiện ra, xin lỗi nhé...”.
Nói xong, anh giơ tay định vẫy phục vụ mang thêm trà, chẳng ngờ bị Jung Hana nhanh nhảu chặn lại: “Anh Lee, gọi trà chi bằng gọi rượu giải cay”.
Không đợi lee Min lên tiếng, Jung Hana lại làm ra vẻ nhớ ra: “Mà cô Bae trước đây làm trợ lý, chắc uống rượu giỏi lắm, thật là xin lỗi, lúc này tôi quên chưa gọi rượu”. Nói xong quay sang gọi mấy chai rượu vang.
Đúng là Bae Joohyun biết uống rượu, nhưng đó là tiếp khách.
Rượu lên, Bae Joohyun chỉ để rót nửa ly rồi ra hiệu ngừng.
Ly của Kim Taehyung gần đầy.
BaeJooHyun chợt hiểu ra ẩn ý của Jung Hana... muốn chuốc rượu Kim Taehyung.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến chẳng ai kịp phản ứng.
Lee Min nhìn BaeJooHyun, Bae Joohyun khẽ lắc đầu, không nói gì.
Cô hoàn toàn không biết tửu lượng của Kim Taehyung.
Người đủ tư cách mời Kim Taehyung uống rượu không nhiều, anh ta không ham uống, được mời thì sẽ uống, nhưng không phải cái kiểu giả vờ hào khí một hơi cạn sạch, thường thì chỉ nhấp môi, vì thế cô chưa bao giờ nhìn thấy Kim Taehyung uống say, cũng không biết anh đã say bao giờ chưa.
Nghĩ đến đây, Bae Joohyun lại cảm thấy bất lực vì mình một lần nữa lại nghĩ tới Kim Taehyung.
Thói quen xấu, không biết khi nào mới bỏ được.
BaeJooHyun vẫn cảm thấy cay, theo thói quen, cô uống thêm vài ngụm rượu.
Thần trí vẫn tỉnh táo, chỉ là hai gò má ửng hồng lên.
Chợt nhận ra là, cũng lâu rồi cô chưa uống nhiều rượu thế này, chắc tại lâu ngày mới uống, nên hơi rượu đã lên mặt.
Bất giác cô quay sang nhìn Kim Taehyung đã bị Jung Hana chuốc cho không ít rượu, tuy chưa say nhưng rượu cũng đã ngấm vào người khiến ánh mắt trở nên ôn hòa hơn, như có mây mù lãng đãng che phủ.
BaeJooHyun chỉ liếc qua, rồi quay đi ngay.
Chỉ riêng ánh mắt ấy cũng đủ khiến cô ngất ngây thêm vài phần.
Say rồi sao?
BaeJooHyun chớp mắt, cảm thấy đầu nặng trịch, cô vô thức dựa vào vai lee Min.
Cô khẽ nhắm mắt, cười vu vơ.Lee Min: “ Bae Joohyun, em không sao chứ?”.
Bae Joohyun lắc đầu, ấn ấn vào hai bên Thái Dương: “Em không sao, chỉ hơi đau đầu, một lát là hết ngay”.
Trong giây lát cô mở mắt ra, nhìn thấy hai con mắt đen láy của Kim Taehyung bỗng chuyển từ hiền hòa sang giá lạnh, cảm thấy ánh nhìn của cô, Kim Taehyung quay đi chỗ khác.
BaeJooHyun cũng im lặng, mặc cho thoáng ngất ngây dần dần tan đi.
Cuối cùng cũng ăn xong, không biết tại sao Bae Joohyun cảm thấy như trút được gánh nặng, đối với cô, ở bên cạnh Kim Taehyung luôn có một áp lực vô hình.
Nhưng không ngờ là lúc thanh toán đã xảy ra chút vấn đề.
Là vì có hai người đàn ông nên việc tranh nhau trả tiền khá quyết liệt, Kim Taehyung định thanh toán thì lee Min không chịu.
Tuy rằng hai người vẫn người này băng giá lạnh lùng người kia tươi cười hớn hở, nhưng chẳng ai có ý nhường ai.
Tranh nhau vì việc này, thật là...
Kết quả cuối cùng là mỗi bên nhượng bộ một ít, mỗi người trả một nửa, rồi đưa bạn gái của mình về nhà.
Ngồi trong xe của lee Min, Bae Joohyun vẫn thấy đau đầu, cô hạ cửa xe, mặc gió mơn man trên mặt.
Gió nhẹ thổi tan hơi rượu khiến Bae Joohyun cảm thấy thoải mái hơn, nói năng cũng tùy hứng:
“Lúc nãy hai anh thật là ấu trĩ’.
“Em nói gì... à việc giành nhau trả tiền ấy à? Đàn ông ai cũng thế cả thôi, huống hồ đối tượng là anh ta, đi cùng em mà ăn cơm miễn phí của người ta thì thật mất hình tượng quá, tuy cuối cùng cũng không gọi là thành công...”.
Nghe lee Min giải thích một hồi, Bae Joohyun cắn nhẹ môi đáp: “Cảm ơn anh tối nay nhé”.
“Cảm ơn cái gì?”. Lee Min mỉm cười: “Người nói cảm ơn phải là anh chứ, cảm ơn cô bạn gái xinh đẹp đã nhận lời mời của anh. Không biết điều này có đồng nghĩa với việc chúng ta có thể tiến thêm một bước để tìm hiểu nhau không?”.
Cái kiểu được voi đòi tiên này đúng là phong cách của luật sư.
BaeJooHyun bật cười: “Em không có dự định này”.
“Nhưng mà...”. Lee Min nhìn BaeJooHyun, thái độ trở nên thành thật: “Nhưng mà, lúc nãy em đã ngầm nhận anh là bạn trai của em, em không sợ bị phát hiện sao?”.
“Em không quan tâm”.
“Được rồi, em thắng rồi...”. Giọng nói của lee Min đầy vẻ cam chịu thất bại.
BaeJooHyun không nhịn được cười: “Cảm ơn đã nhường”.
“Thật hết cách, thành lũy quá chắc, không thể tấn công, xem ra anh phải lùi một bước, quay về điểm xuất phát”.
Nói thế, nhưng khuôn mặt lee Min vẫn giữ nguyên một nụ cười rạng rỡ.
Không khí khi ở bên lee Min rất hòa hợp, giống như những người bạn thân thiết lâu ngày, cười đùa vui vẻ, nói năng thoải mái.
Nhưng... đó không phải cảm giác ở bên cạnh người yêu, tim không đập nhanh, càng không có sự hấp dẫn nguy hiểm, cũng không có cái khí chất có thể ảnh hưởng đến tình cảm và thế giới của cô.
Lee Min không đem đến được cho cô điều đó.
Giờ làm việc, café nóng trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top