28
Kim Taehyung không đuổi theo, chỉ nói năm chữ: "Anh đợi em trở về”.
Mấy ngày sau, Bae Joohyun đều không nhìn thấy Kim Taehyung.
Bae Hoon và mẹ thay nhau chăm sóc cô, hai người cố ý tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến Kim Taehyung.
Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, thuốc men và trang thiết bị cũng tốt nhất, vết thương của Bae Joohyun nhanh chóng hồi phục.
Vết thương ở tay phải của cô không quá nặng, chỉ có những cơn đau đầu khiến cô cảm thấy đôi chút phiền phức.
Thời tiết ấm dần, mùa xuân đang đến gần.
Nhìn vào lịch, Bae Joohyun chợt phát hiện ra, đã đến ngày cưới ấn định.
Tình trạng này, tất nhiên là không thể kết hôn.
Có điều không biết nên viện lý do gì?
Bae Joohyun cười không thành tiếng.
Thời gian này rất nhiều người đến thăm cô, đều bị Bae Joohyun ngăn không cho vào với lý do cô phải tĩnh dưỡng, thực ra... cũng là vì muốn bảo vệ cô.
Đáng lẽ từ lâu cô nên hiểu ra rằng, chẳng ai bắt bóng bao giờ.
Hoa trong gương, trăng trên mặt nước.
Kim Taehyung không hề yêu cô.
Mấy đêm liền cô đều nằm mơ, nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
BaeJooHyun mơ gặp Kim Taehyung, thật đến nỗi như Kim Taehyung ở ngay bên cạnh.
Nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ có đêm đen yên tĩnh và chiếc bóng cô đơn của cô trong cửa kính.
Khi tháo kẹp tay ra, cuối cùng Bae Joohyun cũng được gặp người đầu tiên không phải Bae Hoon, mẹ và Son Seungwan.
Park Soo young dẫn theo bạn trai mới đến thăm cô.
Vừa vào park Sooyoung đã bắt đầu oán trách, nào là tại sao Joohyun không liên lạc gì với cô ấy, xảy ra sự việc nghiêm trọng thế này mà người làm bạn như park cũng chẳng hề hay biết gì, rồi cả chuyện cô ấy đến mấy lần đều bị Bae Hoon ngăn lại ngoài cửa, lần này nói mãi mới được vào.
Rõ ràng là cô ấy đã vui hơn trước nhiều, huyên thuyên luôn miệng.
Đã nghĩ thông, park Sooyoung cũng không còn thấy ấm ức trong lòng.
Đơn thuần là cô mừng cho park Sooyoung.
Nam Yoon bạn trai mới của Park Sooyoung là một người bẽn lẽn, không biết nói chuyện, thường xuyên đỏ mặt, suốt cả buổi chỉ cười hiền lành nhìn hai cô nói chuyện, cho dù có bị gây sự, cũng vẫn mỉm cười không tranh cãi.
Vẻ ngoài thì không bằng được với kẻ phụ tình Ji eun woo, nhưng thiện cảm hơn nhiều.
Park Soo young rất hạnh phúc.
Nhưng cô thì không?
Trái tim Bae Joohyun quặn đau.
Park Soo young nói với bạn trai: “Nam Yoon, anh ra ngoài mua ít đồ uống nhé”.
Nam Yoon cười gật đầu, đứng dậy ra ngoài.
Thấy bạn trai đã đi khỏi, park Sooyoung cầm bàn tay Bae Joohyun, thở dài: “Joohyun, nói cho tớ biết, cậu và Kim Taehyung đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ra nông nỗi này?”.
BaeJooHyun cắn môi: “Một lời khó nói hết”.
Park Soo young: “Thì cậu cứ từ từ nói xem nào”.
BaeJooHyun chậm rãi dựa vào gối, nhắm mắt lại: “Ừ”.
Thực ra đều là những việc vừa xảy ra, nhưng Bae Joohyun có cảm giác như đã xảy ra lâu lắm rồi, cô vẫn nhắm mắt kể lại từ đầu đến cuối.
Cứ tưởng sẽ rất buồn, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, cô chỉ cảm thấy trong lòng buồn tủi, đau âm ỉ thấm tận vào xương cốt.
Nghe xong câu chuyện, park Sooyoung im lặng ôm lấy Bae Joohyun.
BaeJooHyun cười thành tiếng: “Cậu ôm tớ làm gì, tớ cũng không yếu đuối đến thế đâu. Chỉ là... cuối cùng tớ cũng hiểu ra một chuyện”.
Park Soo young: “Chuyện gì?”.
BaeJooHyun cười: “Lúc cần cắt đứt không cắt đứt nên mọi việc mới rối tung lên, khi quyết tâm nghỉ việc đi khỏi đó đáng lẽ tớ phải đi luôn, không nên quay lại”.
Ánh mắt park Sooyoung hơi phức tạp, cô hỏi bạn: “Có thật là... cậu đã quyết tâm rồi?”.
BaeJooHyun khẽ cười: “Đã đến lúc tớ buộc phải quyết định rồi”.
Bạn bè lần lượt đến thăm cô, tinh thần Bae Joohyun cũng khá hơn rất nhiều, có điều, chẳng ai nhắc đến chuyện hôn lễ, chắc tại ai cũng biết chuyện nên chẳng ai hỏi han gì.
Người cuối cùng đến thăm cô chính là Lee Min.
Lee Min đem theo một bó hoa bách hợp rất to, hương thơm ngào ngạt, khiến cho căn phòng bệnh lạnh lẽo thêm chút sinh khí.
BaeJooHyun nhận lấy, cười cảm ơn.
Lee Min cũng cười, rất nhã nhặn: “Em khách sáo gì chứ, em gặp chuyện không may thế này... bây giờ mới đến thăm em cũng là hơi muộn rồi, em không trách anh đấy chứ?”.
BaeJooHyun: “Làm gì có chuyện”.
Lee Min cắm hoa vào lọ: “Thế có thể nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì không?”.
BaeJooHyun biết rõ vẫn còn cố hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”.
Lee Min ngừng một lát: “Hôn lễ... anh đã chuẩn bị cả tiền mừng rồi”. Anh quay sang nhìn Bae Joohyun: “Hiện giờ anh chẳng thể tìm thấy niềm vui của người sắp kết hôn trên khuôn mặt em, hôn lễ lùi lại, hay là...”.
“Hủy bỏ rồi”.
BaeJooHyun ngẩng lên bình tĩnh nhìn Lee Min: “Hôn lễ hủy bỏ rồi”.
Lee Min ngạc nhiên nhìn cô: “Em vẫn rất muốn lấy anh ta mà...”.
BaeJooHyun: “Đúng thế... nhưng mà, giờ thì em không muốn nữa rồi”.
Lee Min cười cay đắng: “Anh không biết giữa em và Kim Taehyung đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... BaeJooHyun, không thể không nói rằng, giờ phút này, anh rất vui mừng. Anh cảm thấy anh ta không yêu em, cũng không biết cách trân trọng... em đã quyết định thật chưa?”.
BaeJooHyun cười: “Tại sao ai cũng hỏi em câu đó, em có vẻ là người do dự thiếu quyết đoán đến thế cơ à?”.
“Joohyun”. Lee Min bất chợt gọi tên cô: “Tuần sau anh đi Pháp học, chắc khoảng ba tháng, em có muốn đi cùng anh không? Nếu muốn quên anh ta, cách tốt nhất là em nên rời khỏi đây”.
BaeJooHyun im lặng cắn môi.
Lee Min thở dài: “Anh sẽ mua dư vé, đến lúc đó sẽ đưa cho em.
Anh cũng không ép buộc em, đi hay không tự em quyết định”. Suy nghĩ giây lát, lee Min lại bổ sung: “Nước Pháp rất đẹp, đến đó tâm trạng tự khắc sẽ tốt hơn. Anh cũng chẳng có mưu đồ gì, chỉ muốn làm cho em vui”.
BaeJooHyun chớp chớp mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu, cô gật đầu: “Vâng, em đi với anh”.
Trong phòng bệnh.
Khi Kim Taehyung bước vào, Soo Ah đang đọc sách.
Nhìn kỹ, là cuốn In the search of lost time.
Thấy Kim Taehyung, Soo Ah mỉm cười: “Anh đến đấy à?”.
Kim Taehyung bình thản nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, cô bình phục rất nhanh, chắc không để lại di chứng gì đâu”.
Tình trạng của Soo Ah rất hiểm nghèo, nhưng cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngoài việc cử động còn khó khăn, cũng không còn ảnh hưởng nào khác.
Soo Ah giơ cuốn sách đang đọc lên, cười đáp: “Anh còn nhớ không? Em từng tặng sinh nhật anh một quyển”.
Kim Taehyung ngừng lại giây lát: “Quên rồi”. Anh quay đi: “Tôi đi đây”.
“Khoan đã”. Soo Ah gọi anh lại: “Ở lại với em một chút nữa đã. Em... ở đây một mình...”, khép hai hàng mi, Soo Ah khẽ cắn môi, dáng vẻ thật đáng thương.
Kim Taehyung nói: “Bố mẹ cô sẽ ở bên cạnh cô”. Anh ngừng lại một lát: “Cô cũng đã khỏi rồi, sau này tôi cũng sẽ không đến đây nữa”.
Bước chân ra đến cửa, Soo Ah chợt cất cao giọng: “Tại sao thế?”.
Kim Taehyung không quay lại: “Cái gì mà tại sao?”.
Soo Ah: “Tại sao lại không đến nữa?”.
Kim Taehyung không do dự trả lời: “Sở dĩ tôi đến thăm cô, là vì tất cả mọi người đều cho rằng vợ chưa cưới của tôi làm cô ngã. Nhưng giờ cô đã khỏe rồi, tôi còn đến đây làm gì?”.
Soo Ah không nói được gì, nhưng vẫn hiểu được ẩn ý trong lời nói của Kim Taehyung.
Tất cả mọi người đều cho rằng...
Bàn tay Soo Ah nắm chặt quyển sách trong tay: “Kim Taehyung... anh không còn yêu em nữa sao?”.
Kim Taehyung: “Đừng hỏi những câu vô nghĩa như thế”. Anh mở cửa định đi.
Soo Ah bật hỏi: “Kim Taehyung... không yêu em, tại sao em gặp nạn anh vội đến ngay, tại sao luôn ở bên cạnh em, tại sao...”.
Kim Taehyung quay lại: “Tôi nghĩ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu người nằm đây là Kim Sung, tôi cũng sẽ làm như vậy”. Buông bàn tay cầm nắm đấm cửa anh nói tiếp: “Tôi nghĩ tôi cũng nên nói ra cho cô hiểu, tôi làm tất cả những điều này bởi vì dẫu sao giữa chúng ta cũng từng có một quá khứ chung, tôi không muốn quá tuyệt tình..., mà không hề có ý gì khác”.
Giọng nói lạnh lùng và sắc nhọn như một lưỡi dao cửa thẳng vào tim Soo Ah.
“Lần đầu gặp lại cô đúng là tôi rất buồn, nhưng sau cơn xúc động, cô vẫn là cô, còn tôi vẫn là tôi, không có gì thay đổi, tôi không bao giờ có thể vì chút tình cũ mà nối lại tình cảm với cô, vì điều đó là không thể”.
Giọng của Soo Ah rất yếu ớt: “Tại sao lại không thể...”.
Kim Taehyung nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bởi vì có những thứ đã qua đi thì không bao giờ có thể lấy lại”.
Nhìn lại Kim Taehyung, Soo Ah phát hiện ra, không biết từ lúc nào, người con trai mà cô tùy tiện sai khiến năm xưa đã thay đổi quá nhiều.
Nếp nhăn hằn sâu, khuôn mặt giá lạnh.
Khuôn mặt dịu dàng mỗi khi nhìn cô cũng hoàn toàn biến mất, Kim Taehyung đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa vẫn luôn coi cô như báu vật, anh không còn cần cô, anh đã có người bên cạnh suốt cả cuộc đời này.
Soo Ah thấp giọng: “Cái cô Bae Joohyun đó thì có gì tốt... cô ấy...”.
Kim Taehyung cắt ngang: “Thế cô có gì tốt”.
Soo Ah giật mình.
Kim Taehyung: “Cô dịu dàng hơn đẹp hơn thậm chí là thông minh hơn cô ấy, nhưng mà... Soo Ah, nếu chọn người để đi bên cạnh mình suốt cả cuộc đời, tôi sẽ không chọn cô... chắc cả cuộc đời này cô cũng không hiểu được thế nào là chân thành”.
Soo Ah mấp máy môi: “Kim...”.
“Tôi cũng không muốn truy cứu việc ai đẩy ai, nhưng tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng”.
Thái độ của Kim Taehyung hoàn toàn băng giá: “Tôi đã từng yêu cô, nhưng đó không phải là công cụ để cô xen vào cuộc sống của tôi, về điểm này thì tôi và Joohyun hoàn toàn giống nhau, tôi muốn cô biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa”.
Nhìn thấy vẻ thất vọng buồn bã của Soo Ah, Kim Taehyung cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị.
Không còn cảm giác rung động khi gặp lại, Soo Ah cũng không còn là người con gái trong trắng và hiền lành trong ký ức của anh.
Hiện thực đã dần lột bỏ vẻ bề ngoài của Soo Ah, làm lộ ra trái tim thối rữa tối đen.
Người phụ nữ này đã không còn là Soo Ah mà anh đã từng yêu, không, cũng có thể Soo Ah mà anh từng yêu từng nhớ chưa hề tồn tại, chỉ vì người cũ đã xa, vì quá tiếc nuối nên chỉ còn lưu lại trong ký ức những gì tốt đẹp nhất.
Còn bây giờ khi Soo Ah đang ở ngay trước mặt anh, anh mới phát hiện ra, mình đã quá sai lầm.
Đem ra so sánh, Bae Joohyun thật quá ngốc nghếch.
Lặng lẽ bên cạnh anh bao nhiêu năm nay, thận trọng cố chấp mà vẫn kiên cường, khó chịu mà chẳng dám nói ra, cứ lặng lẽ tự làm tổn thương mình, lặng lẽ thỏa mãn bản thân từ những điều nhỏ nhất mà không dám yêu cầu anh bất cứ điều gì... cả khi chịu uất ức cũng không hề lên tiếng.
Thái độ ấy, thật khiến người ta xót xa.
Ra khỏi bệnh viện, Kim Taehyung bước nhanh về bãi đậu xe, anh nghĩ, chắc Soo Ah sẽ không còn quấy nhiễu cuộc sống của mình.
Nhưng mà...
Kim Taehyung nhìn chiếc nhẫn trong tay, chợt thở dài một tiếng, cảm giác phức tạp khôi rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top