23




Sống mãi trong ký ức thì thật là đáng thương, bởi vì chẳng còn ai đợi chị trên đất cũ.

Kim Taehyung thuộc phái hành động, Bae Joohyun cũng thế.

BaeJooHyun gọi cho mẹ, Kim Taehyung gọi cho bố, chỉ có điều phản ứng của người trước là vui mừng và kích động, còn phản ứng của người sau là một từ “rất tốt”.

Hôn lễ nhanh chóng được chuẩn bị.

Vừa đến cuối tuần, mẹ đã chuẩn bị một loạt áo cưới để Bae Joohyun đi thử, váy cưới trắng tinh, tầng tầng lớp lớp trên chất liệu đắt tiền với những hoa văn tinh tế và chi tiết phức tạp, khiến cho cô gái nào mặc vào cũng giống như nàng Lọ Lem chuẩn bị đi dự tiệc hoặc thấy mình kiêu ngạo như công chúa xa hoa quyền quý.

Soi mình trong gương, thấy thật nhợt nhạt dù đã trang điểm ít nhiều, Bae Joohyun chỉ có thể cố mỉm cười.

Thực ra, trở thành cô dâu của Kim Taehyung đã là giấc mơ năm năm nay của Bae Joohyun, áo cưới trắng, chú rể tuấn tú kề bên và lời chúc phúc của tất cả mọi người.

Nhưng mà, khi giấc mơ sắp trở thành hiện thực, cô lại không có được sự hưng phấn như mình tưởng tượng Cô gái hoàn mỹ trong gương kia không hề giống cô, năm năm trước cô còn là một thiếu nữ đua đòi ăn mặc kiểu hippi với chiếc quần bò bạc phếch, gấu quần sờn rách, giơ ngón tay giữa vào gương, hoặc đút tay vào túi quần sau chán nản đánh bóng mặt đường, hoặc chơi bời cả đêm đến sáng hôm sau vội vàng rửa mặt rồi lên lớp học...

“Chiếc váy này đẹp quá... cái này cũng đẹp... Joohyun, con lại đây đi, thử cái này cho mẹ xem”.

Điện thoại báo có tin nhắn, Bae Joohyun liếc qua, rồi quay sang xin lỗi mẹ: “Con có việc gấp phải đi ngay, hôm sau mình thử tiếp mẹ nhé”.

Mẹ còn đang bất mãn lầu bầu việc gì còn quan trọng hơn việc này, Bae Joohyun đã nhanh tay thay ngay bộ váy cưới, bắt xe ra khỏi cửa.

Kim Sung nhắn tin, đang đợi cô ở quán café.

Tuyết đã ngừng rơi, trong quán café tiếng nhạc chậm rãi, ánh sáng hắt vào qua khung cửa kính sát đất khiến quán sáng trưng, đã bốn năm giờ chiều mà vẫn sáng như ban ngày.

Sau khi Bae Joohyun ngồi xuống, hai người rất khách sáo gật đầu chào nhau.

“Em đi vội lắm hả?”. Kim Sung chỉ đám hoa tuyết còn vương trên vai áo Bae Joohyun.

“Cũng bình thường”. BaeJooHyun phủi tuyết và đi thẳng vào vấn đề: “Em sắp kết hôn với Kim Taehyung rồi mà anh vẫn định không nói gì với em sao?”.

Giật mình vì Bae Joohyun quá thẳng thắn, Kim Sung im lặng một lát mới đẩy gọng kính nói: “Anh chúc mừng em, nhưng chuyện này...”.

“Hay nói cách khác là anh định mặc kệ em đi hỏi Kim Taehyung hay Soo Ah? Chẳng lẽ em vẫn không đủ tư cách để được biết việc này?”.

Lại im lặng, Kim Sung cười khổ sở: “Joohuyn, em thật thẳng thắn”.

Lấy lại tinh thần, Bae Joohyun bình tĩnh đáp: “Thói quen nghề nghiệp”.

“Nếu hai người đã tiến tới bước chuẩn bị kết hôn, không, phải nói là sắp sửa kết hôn, vậy thì... anh có nói với em cũng chẳng để làm gì... Chắc em cũng đã hỏi Taehyung rồi đúng không, sự việc này cho đến nay vẫn là một cú sốc rất lớn với cậu ấy, cậu ấy không muốn nói với em cũng là chuyện bình thường...”.

“Anh... tại sao anh không thể nói thẳng xem tại sao Soo Ah lại bỏ Kim Taehyung?”.

“Anh nói đây”.

Thực ra, cái gọi là câu chuyện của năm xưa còn đơn giản hơn Bae Joohyun nghĩ rất nhiều.

Kim Taehyung thích Soo Ah trước. Sự thực là lúc đó không ít người theo đuổi cô hoa khôi của cả khoa này, Kim Taehyung cũng không phải là người có điều kiện nhất, nhưng là người dụng công và chân thành nhất, cuối cùng Soo Ah cũng bị cảm động, hai người chỉ còn đợi ngày thành vợ chồng. Thử tình cảm đầu đời của cả hai thật trong trắng đáng quý, chỉ có thể dùng những từ đẹp đẽ nhất để diễn tả, đáng tiếc là tình đẹp không thể kéo dài.

Khi vào đại học Kim Taehyung không hề nói với ai về gia thế của mình, sống bình thường như tất cả những sinh viên bình thường khác, ở ký túc xá, ăn cơm nhà ăn, đi xe bus... Còn nhà Soo Ah rất nghèo, hàng tuần ngoài việc đi học còn phải làm gia sư để kiếm tiền trang trải cuộc sống, nhưng Kim Taehyung không biết những điều này. Hồi đó cả khoa có hai suất học bổng đi nước ngoài dành cho hai học sinh có thành tích học tập tốt nhất khoa, trong đó một suất đã được sắp xếp trước, suất còn lại sẽ là của Kim Taehyung hoặc Soo Ah, nhưng cả hai đã hẹn ước với nhau cùng bỏ qua cơ hội này. Đáng tiếc là, người yêu ngày hôm trước còn dịu dàng nói cười hẹn ước ngày hôm sau đã lên máy bay ra nước ngoài.

Soo Ah ra đi, không một câu, một từ nhắn gửi.

Thực ra cũng không khó để lý giải việc này, với thành tích học tập của Soo Ah, ngoài việc không phải chi trả tiền ăn ở học hành, Soo Ah còn có thể cầm về không ít tiền học bổng cho gia đình, điều đó thực sự hấp dẫn đối với bản thân Soo Ah và cả gia đình cô.

Nguyên nhân cô ấy ra đi mà không hề tạm biệt chính là vì sợ Kim Taehyung cướp mất cơ hội của mình.

So với những giá trị vật chất, tình yêu thật chẳng đáng giá gì.

Về phần mình, dù Kim Taehyung muốn nói một câu “Em quay lại, thực ra anh có rất nhiều tiền”, cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Thật là bi thảm.

BaeJooHyun bắt đầu hiểu ra tại sao tình cảm của Kim Taehyung đối với Soo Ah lại phức tạp và tổn thương sâu sắc đến thế. Tình cảm trong lúc sâu đậm nhất lại bị giáng một đòn bất ngờ, tàn khốc, không thương tiếc.

Đáng tiếc là sức chịu đựng có hạn. Khi biết nguyên nhân lựa chọn của Soo Ah, Kim Taehyung vẫn không thể chấp nhận được sự thực này.

Kim Sung nói xong câu chuyện mà vẫn nguyên một nụ cười thiểu não: “Khi sự việc đến tai Taehyung, cậu ấy không chịu tin, vì vừa hôm trước Soo Ah còn hứa đến chúc mừng sinh nhật cậu ấy, Taehyung còn vì thế mà học cách nấu ăn, để dành cho Soo Ah một bất ngờ, ai biết được người bất ngờ nhất lại là mình...”.

BaeJooHyun chợt hiểu ra.

“Cậu ấy tìm Soo Ah gần như phát điên, cũng không chịu lên lớp, chỉ đến khi chắc chắn là Soo Ah đi rồi, cả con người cậu ấy...”.

“Đủ rồi, anh không cần nói nữa”.

“Anh xin lỗi”.

“Anh không có gì phải xin lỗi cả”. BaeJooHyun gượng cười trả phần tiền của mình, đứng dậy nói: “Em chỉ đến đây để nghe câu chuyện, biết cũng chỉ để biết mà thôi, cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật. Hôn lễ còn chưa định ngày, nhưng mong là anh sẽ tới tham dự”.

Kim Sung gật đầu: “Anh sẽ đến, có điều, Joohyun này...”.

“Dạ?”.

“Em còn kiên cường hơn cả tưởng tượng của anh... anh rất mong em và Taehyung được hạnh phúc. Cậu ấy tự biến mình thành một cỗ máy làm việc, nhưng anh biết cậu ấy không hề vui, thậm chí đến tận bây giờ vẫn không thể thoải mái. Em hãy làm cho cậu ấy quên hết quá khứ, sống hạnh phúc. Mãi đau khổ vì một người con gái không xứng với mình, thật chẳng đáng chút nào”.

BaeJooHyun suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.

Không biết có phải vì quá trông đợi ngày này, hay vì quá rỗi rãi mà một tay mẹ BaeJooHyun lo toàn bộ hôn lễ.

Từ việc tìm nhà may áo cưới đến đặt khách sạn, rồi cả danh sách khách mời.

Thấy mẹ bận rộn như thế, vai nữ chính nhàn nhã quá lại càng có nhiều suy nghĩ.

Thực tế là, kết hôn hay không trên thực tế cũng không có gì khác biệt, bởi vì cô vẫn phải tiếp tục làm việc. Theo lệ thường, thời gian gần Tết công việc cũng đã đỡ hơn nhiều, nhưng vì phải đào tạo người mới nên thành ra càng bận bịu hơn.

BaeJooHyun cũng từng nghĩ sau khi giao hết toàn bộ công việc cho An, cô sẽ làm gì?

Ở nhà làm vợ hiền? Điều này là hoàn toàn không thể.

Phòng tranh của Son Seungwan sắp đi vào hoạt động, nhưng vì quá bận nên Bae Joohyun cũng chưa có thời gian ghé qua.

Hồi còn nhỏ, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ước mơ lớn nhất của Bae Joohyun là được đi chu du khắp thế giới, nhưng ước mơ đó nhanh chóng bị Bae Hoon dập tắt bằng bốn chữ “lo mà học hành”, rồi sau đó gặp phải Kim Taehyung, cô đã tự giam mình suốt bao nhiêu năm qua.

BaeJooHyun thử suy nghĩ về khả năng thuyết phục Kim Taehyung gác lại công việc cùng cô đi du lịch một chuyến, nhưng đáng tiếc kết quả thật bi thương, nhượng bộ lớn nhất của Kim Taehyung là cùng cô đi nghỉ ba ngày, theo đúng ngày phép của công ty.

Sắp đến Tết, hôn lễ cũng đã chuẩn bị tương đối, thiệp mời cũng đã phát hết, chỉ chờ ra Tết là tiến hành đám cưới.

Nhưng trước đó, họ vẫn còn một việc là đi chụp ảnh cưới.

Mẹ cô đã chọn một studio chuyên nghiệp với đội ngũ thạo việc nhất, áo cưới và lễ phục đặt may được đưa đến trong một chiếc hộp màu trắng đẹp đẽ tinh tế. Váy cưới lệch vai dài quét đất, đuôi váy bồng bềnh với họa tiết cung đình, phần ngực và thân áo được trang trí bằng những viên đá quý sáng lấp lánh, khiến cô dâu trở nên nổi bật.

Trang phục của Kim Taehyung là một bộ vest cổ điển đơn giản, chỉ có cổ áo và tay áo thiết kế hơi đặc biệt, nhưng chỉ chừng ấy thôi cũng đủ làm tôn lên khí chất đặc biệt của con người này.

Khí chất khiến Bae Joohyun rung động.

Kim Taehyung là chú rể của cô, thời khắc này, hình như mọi uất ức trước nay đã không còn quan trọng.hông khí ở nơi chụp ảnh rất ấm áp, mặc mỗi áo cưới cũng không thấy lạnh, Bae Joohyun đứng theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, chợt phát hiện ra bị đèn chiếu thẳng vào mắt, cô giơ tay che mắt, đang định lên tiếng thì đã thấy Kim Taehyung đổi vị trí cho cô, nhiếp ảnh gia di chuyển ống kính chút xíu, im lặng làm tiếp công việc của mình.

Chụp xong cả bộ ảnh, trán Bae Joohyun đã lấm tấm mồ hôi.

Hẹn thời gian lấy ảnh, Bae Joohyun đến phòng thay đồ cởi bỏ chiếc áo cưới nặng nề, khoác lên mình bộ quần áo thường ngày, cùng Kim Taehyung ra khỏi cửa.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, vào đúng lúc Kim Taehyung đẩy cửa studio, họ gặp phải một người mà Bae Joohyun không bao giờ muốn gặp.

Nhìn thấy Kim Taehyung và Bae Joohyun, Soo Ah cũng vô cùng kinh ngạc.

Soo Ah đến để đưa đồ hộ bạn, không ngờ gặp phải họ, có điều, bên trong là studio, họ đến đây để...

BaeJooHyun nhanh chóng trả lời nghi ngờ của Soo Ah, đều là những người đã trưởng thành, cô không ấu trĩ đến mức làm điều gì khiến người khác khó xử, mặc dù là cô rất muốn đánh cô ta.

“Chị Soo Ah, không ngờ đi chụp ảnh cưới lại gặp chị ở đây”.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top