2

Park Sooyoung nhảy từ trên ghế xuống, dáng vẻ phong tình, đám tua rua của chiếc váy ngắn Scotland nhún nhảy theo từng cử động trông rất đẹp mắt: “Chúng tớ đợi cậu lâu lắm rồi, còn tưởng là cậu cho bọn tớ leo cây đấy. Lần này tụ tập là vì cậu, tối nay chúng mình phải chơi thâu đêm, không được trốn về đâu đấy”.

Bae Joohyun lấy ly rượu trên tay Park Sooyoung, cúi đầu uống một ngụm, cười đáp: “Tớ đã bao giờ chạy trốn chưa, chỉ có cậu ấy, vừa uống đã giả vờ say”.

Park Sooyoung nháy mắt với Bae Joohyun: “Cậu tưởng là tớ vẫn như trước kia sao? Tớ bây giờ nghìn cốc không say đấy. Đi thôi…”. Nói rồi khoác vai Bae Joohyun đi vào bên trong.

Đi được vài bước,Bae Joohyun nhớ ra quên cầm theo ly, vừa quay đầu lại, thấy một bóng người quen quen lướt qua.

Bae Joohyun vội dừng bước, quay lại nhìn.

Park Sooyoung thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Vừa gặp người quen à?”.

Bae Joohyun lắc đầu: “Nhìn nhầm rồi, chúng ta đi thôi”.

Gần như toàn là người quen, tiếng cười nói hỗn độn, inh tai nhức óc, không khí này giờ đây đã trở nên xa lạ với cô.

Trong mơ màng cô cảm thấy, thời gian năm năm qua như một giấc mơ.

Có người ấn Bae Joohyun ngồi xuống, cô cười thoải mái.

Thế là, tán phét, uống rượu, trêu đùa, nhảy nhót.

Trên sàn nhảy, ánh đèn rực rỡ loang loáng trên người, xanh đỏ tím vàng, không ngừng biến đổi.

Bỏ mặc bản thân tiêu hao sức lực, hết một bản nhạc,Bae Joohyun lau mồ hôi trên trán, ngồi bên quầy bar gọi một ly rượu hoa quả, rượu rất nhẹ nên uống hết cả ly cũng chỉ cảm thấy mát hơn đôi chút.

Park Sooyoung tràn trề sức sống vẫn đang lắc lư theo điệu nhạc, như muốn rủ mọi người cùng tham gia.

Bae Joohyun nhấm chút rượu, bất giác mỉm cười.

Có người đứng cạnh cô, gọi một ly Whisky.

Bae Joohyun liếc mắt qua, cũng là một người trong hội lúc nãy, nhưng cô không quen nên cũng chẳng để ý.

Không ngờ, người đó vừa gõ nhẹ trên mặt gỗ của quầy bar, vừa như vô tình lên tiếng, giọng nói êm ái mang nét đặc trưng của ngọc thạch, từng chữ rõ ràng lưu loát.

“Bae Joohyun, lâu rồi không gặp”.

Bae Joohyun ngạc nhiên đáp: “Anh quen tôi à?”

Cô quay đầu lại, khuôn mặt xa lạ của người đàn ông khi tỏ khi mờ trong bóng tối loang lổ ánh đèn, khóe miệng cười mà như không, đuôi mắt xếch nhưng vẫn dễ coi: “Em có thấy anh quen không?”.

Khuôn mặt này chắc chắn không phải người qua đường,cô trầm ngâm, tìm nhanh trong trí nhớ một cái tên thích hợp.

Người đó đỡ lấy ly rượu phục vụ đem đến, những ngón tay thon dài cầm chiếc ly trong suốt, mu bàn tay góc cạnh, đó là một đôi bàn tay rất đẹp.

Anh ta uống một ngụm rượu, rồi mới thư thả nói với Bae Joohyun: “Không nghĩ ra thì thôi, anh nghĩ chắc em cũng không nhớ ra đâu”.

Bae Joohyun cố nhịn mà không quát cho anh ta một trận, cô quay đi nhìn về phía sàn nhảy, bỏ mặc anh ta.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục, pha chút hài hước: “Tính tình em đỡ hơn trước kia nhiều rồi đấy, nếu là trước kia, chắc sẽ ăn ngay trận mắng rồi”.

Nghe một người lạ mặt nói những lời tỏ ra rất hiểu bản thân mình, BaeJooHyun liền cảm thấy hết sức nhảm nhí.

“Đã biết như thế thì còn chọc giận tôi làm gì, đầu óc anh có vấn đề à?”.

Nói rồi, cô đặt ly rượu xuống, định bỏ đi.

Người đó cười cười vẻ bất đắc dĩ: “Thế người bỏ thời gian bổ túc ngày đêm cho em hồi năm thứ ba đại học, em cũng quên rồi sao?”.

Lần này thì Bae Joohyun thật sự kinh ngạc.

Cô nhìn người này từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “ Tiền bối Lee phải không?”.

Đối phương mỉm cười gật đầu: “Anh cứ tưởng em đã quên sạch rồi chứ?”.

Làm sao mà quên được, cả năm trời vùi đầu vào học, một sớm một chiều muốn thu về kiến thức của mười năm bỏ bê đâu phải việc dễ dàng.

Hồi ức dần dần quay trở lại, những ngày tháng đó y như sống trong địa ngục,Lee Min là gia sư nhà cô mời về cũng phải chịu khổ cùng cô, may mà Lee Min nhẫn nại, giảng một lần mà cô không hiểu thì anh có thể giảng đi giảng lại, thậm chí là mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, bắt đầu từ những cái căn bản nhất.

Cô vốn không phải là một người chăm chỉ học tập, mà chỉ là muốn tiếp cận, muốn lại gần, muốn cho xứng với con người đó mà cắn răng chịu đựng.

Sau một năm, cô đã hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ,lee min cũng tốt nghiệp đại học, làm cho một công ty ở tỉnh ngoài, từ đó họ không hề gặp nhau.

Giờ đây gặp lại người xưa, trong chốc lát, những tình cảm ùa về, vô cùng phức tạp.

Có điều… nhớ lại lee min hồi đó với cặp kính cận dày cộp, bộ quần áo bạc màu, mái tóc rối bù như tổ quạ, ngoài việc dạy học ra chẳng bao giờ nói đến đề tài nào khác, cô thật không thể nào liên tưởng đến người thanh niên đang ngồi trước mặt cô bây giờ.

Thế là,Bae Joohyun dứt khoát nói ra nghi ngờ của mình: “ Tiền bối Lee, anh phẫu thuật thẩm mỹ à?”.

Lee Min đang uống rượu, suýt nữa thì sặc.

Anh vừa ho vừa đỏ mặt nói: “Trông anh khác nhiều đến thế sao?”.

Bae Joo hyun gật đầu.

Lee Min cười vang: “Từ lúc anh chuyển về đây làm việc ai cũng nói thế. Thế em thấy anh có đẹp trai hơn nhiều không?”. Nói xong, anh đứng dựa vào quầy bar, mặc cho ánh sáng nhảy nhót trên mặt mình,lee Min vốn là người dễ nhìn, tuy lúc này trông có chút uể oải, nhưng nụ cười ấm áp, nếu xét về dung mạo, đúng là rất ưa nhìn.

Đáng tiếc là, có ưa nhìn đến mấy, trong mắt cô cũng không thể so sánh với người kia.

Bae Joohyun không nói câu gì khó nghe, cầm ly rượu lên, vừa như cảm kích vừa như oán thán: “Cũng lâu lắm rồi. Xem ra anh sống tốt lắm đúng không”.

“Cũng không nói được là tốt hay không, chỉ đủ chi tiêu cho gia đình”.Lee Min không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Còn em hiện nay thế nào? Em sống có tốt không?”.

Bae Joohyun cười lắc đầu: “Đâu được thuận lợi như anh, em vừa mới thất nghiệp”.

Lee Min không cảm thấy ngạc nhiên, còn nói: “Cũng phải, với tính cách của em thì làm gì có ông chủ nào chịu nổi. Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần bố mẹ em sắp xếp một công việc khác phù hợp với em là được”.

Cúi nhìn thứ chất lỏng trong suốt dập dềnh trong ly,Bae Joohyun im lặng hồi lâu.

Sau hồi chơi đùa với ly rượu trong tay,Bae Joohyun uống hết chỗ rượu còn sót lại, trả lời: “Bố mẹ từ em ba năm nay rồi, anh không biết à?”.

Lee Min “ồ” một tiếng, nhất thời không biết nói gì.

Bae Joohyun vỗ vai Lee Min, cười như không có chuyện gì xảy ra: “Vì thế anh cũng đừng nhìn em như đám con nhà giàu trước kia nữa, hơn nữa, em cũng không kém cỏi như anh nghĩ đâu”. Bae Joohyun nhìn thấy Park Sooyoung vẫy mình, bèn nói “Thôi, em đi đây, gặp anh sau”.

“Khoan đã”.

Lee Min gọi cô lại, nhanh tay lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp rất tinh tế, đưa cho cô.

Lee Min nheo mắt, thần sắc trông hơi gian gian: “Đây là danh thiếp của anh, anh mới đến đây, cũng đang thiếu một trợ lý, nếu em đang thất nghiệp, rất hoan nghênh em đến, đảm bảo đãi ngộ ưu đãi”.

Bae Joohyun xem danh thiếp rồi lại nhìn lee Min, lần này cô đã nở nụ cười: “Vâng, em biết rồi”.

Park Sooyoung đi đến, khuôn mặt lộ vẻ tỏ tường.

Bae Joohyun mặc kệ cô bạn, mượn cớ vào nhà vệ sinh để tránh những nghi ngờ mà park Sooyoung có thể đưa ra.

Khi cô đang rửa tay, chợt nghe thấy tiếng nấc nghẹn khe khẽ của một phụ nữ từ một phòng khác vọng ra.

Từ trước đến giờ cô vốn không thích xen vào chuyện của người khác, huống hồ quán bar càng chẳng phải nơi tử tế gì, chỉ là… khi cô tắt vòi nước, âm thanh đó nghe rất quen tai, khiến cô liên tưởng đến bóng người phụ nữ quen mặt lúc Bae Joohyun suy nghĩ giây lát, rồi tiến lên phía trước, đạp cửa phòng.

Tiếng động trong đó bỗng chốc im bặt.

Một giây sau, vọng ra tiếng chửi thô lỗ của một người đàn ông.

Bae Joohyun đạp cửa rầm rầm, trong tiếng chửi bới không ngừng, cánh cửa bật mở.

Một cô gái xống áo xộc xệch đang bị ấn xuống đất, khuỷu tay bị trói, giãy giụa dữ dội, người đàn ông thì đã tháo được một nửa thắt lưng.

Bae Joohyun không nghĩ ngợi gì liền xông vào.

Thuở nhỏ, vì sợ cô bị bắt nạt, nên bố mẹ đã cho cô đi học võ một thời gian, cô theo học môn võ người thật, quyền thật chứ không thiên về biểu diễn như Taekwondo.

Bị đá trúng vào xương sườn, người đàn ông đau đến cúi gập cả lưng,Bae Joohyun tung thêm hai chưởng đá hắn nằm lăn ra đất.
Cô luyện tập khá chăm chỉ, nên biết cách ra đòn hiểm khiến đối phương không thể xoay xở.

Đang định kéo người phụ nữ kia dậy, chẳng ngờ, cô ta hình như không nhìn thấy Bae Joohyun, vẫn đang tiếp tục giãy giụa.

Bae Joohyun sốt ruột, hét lên một tiếng: “Kim Jisoo?”.

Cô gái như chợt tỉnh, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn cô, lớp son phấn dày trên mặt nhoe nhoét.

Trông cô ta thật tệ, Bae Joohyun không thể nào tìm ra mối liên hệ giữa cô gái này với cô con gái nhà giàu lạnh lùng lúc nào cũng trang điểm kỹ càng yêu kiều diễm lệ mà mình từng gặp.

Ánh nhìn của cô gái dừng lại khá lâu trên khuôn mặt cô, hồi lâu mới nấc nghẹn thăm dò: “Trợ lý… trợ lý Bae phải không?”.

Bae Joohyun cảm thấy càng khó xử, đúng vậy, cô biết người phụ nữ này bởi vì cô ta là bạn gái trước của Kim Taehyung.

Với giao tình giữa cô và người con gái kia, không, không thể gọi là giao tình, chỉ là quan hệ, thì cô không cần thiết phải cứu cô ta, khi còn ở cương vị bạn gái của Kim Taehyung, đã không ít lần cô ta làm khó cô, sai bảo cô làm cái này làm cái khác, y hệt như thiếu phu nhân nhà họ Kim.

Cô cứu cô ta, chỉ là vì…

Vì cái gì…

Bae Joohyun ngây ra một lúc.

Cũng vào lúc đó, cô gái kia cũng như bừng tỉnh, cô ta hất tóc, vừa khóc lóc vừa hét lên với cô: “Tại sao cô lại cứu tôi, cô bảo Kim Taehyung đến đây, Kim Taehyung là một tên khốn, một tên khốn, tại sao anh ta lại không cần tôi… hu hu…”.

Bae Joohyun cúi xuống giúp Kim Jisoo tháo dây thừng đang trói trên tay, lạnh lùng nói: “Tôi đã thôi việc, không còn là trợ lý của Kim Taehyung nữa”.

Cô đã nghĩ ra lý do rồi.

Cô cứu cô ta là vì đây là cô gái duy nhất sau khi bị kim Taehyung đá, chạy tới văn phòng khóc lóc làm hòa.

Cô ta thật lòng yêu Kim Taehyung.

Cũng ngốc y hệt cô.

Nghe bae Joohyun nói xong,kim jisoo dần bình tĩnh lại.

Tháo xong dây thừng,Bae Joohyun định đi ra ngoài.

“Này, cô đi như thế này, tôi không đứng dậy được”. Giọng nói của Kim Jisoo vang lên từ phía sau, hình như cô ta đã tỉnh hẳn, đã kịp lấy lại giọng điệu ngang ngược của tiểu thư con nhà giàu.

Bae Joohyun không tỏ thái độ gì, đáp một câu: “Đấy là việc của cô”.

Vừa dứt lời, cả hai đều cảm thấy sững sờ.

Bởi vì người nói câu này nhiều nhất, chính là Kim Taehyung.

Người kịp phản ứng lại, lên tiếng trước là Kim Jisoo.

Cô ta thất thần nhìn xuống nền nhà, bỗng ngẩng lên, giọng nói vừa như châm biếm, vừa như tự cười nhạo mình: “Bae Joohyun, thực ra cô cũng thích Kim Taehyung đúng không?”.

“Phải thì sao?”. Bae Joohyun không phủ nhận, mà cũng không cần phải thế.

Kim Jisoo cười ảm đạm: “Không sao, chỉ là cảm thấy, chúng ta thật thảm”.

Bae Joohyun không hề muốn tiếp tục để tâm đến Kim jisoo, không ngờ sau khi tỉnh lại, cô ta túm lấy áo của cô, điệu bộ muốn nôn mà không nôn ra được, cô đành phải dìu cô ta đến bồn vệ sinh.

Nôn xong, cô ta vẫn túm lấy áo cô không rời.

Bae Joohyun không còn cách nào khác, đành phải đưa cô ta về nhà, may mà có mấy lần phải chuyển đồ cho cô ta, nên Bae Joohyun vẫn nhớ được chỗ cô ta ở.

Điều duy nhất khiến cô phiền lòng là điệu bộ của Park Sooyoung khi nhìn thấy cô dắt cô gái này ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc lộ vẻ kỳ dị.

Cô không dám nghĩ xem rốt cuộc Park Sooyoung nghĩ gì khi nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top