18



BaeJooHuyn gõ cửa phòng làm việc của Kim Taehuyng, Kim Taehuyng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm giấu sau cặp kính... Chắc vì làm việc quá sức dài ngày mà thị lực bị giảm sút đáng kể nên tuần trước Bae Joohuyn đã đi chọn mua cho Kim Taehuyng một cặp kính gọng đen.

Đã quen với kim taehuyng trước đây, nên ban đầu Bae Joohuyn cũng có chút không quen, có điều, Bae Joohuyn cũng phải thừa nhận là, cặp mắt kính cô lựa cho Kim Taehuyng khiến cả con người anh trở nên hiền hòa hơn, ít nhất cũng che được đôi mắt lạnh lùng băng giá.

Ngước mắt nhìn Bae Joohuyn, không biết có phải tác dụng tâm lý hay vì nguyên nhân gì khác, giọng nói đều đều của Kim Taehuyng cũng trở nên mềm mại hơn: "Chắc khoảng mười lăm phút nữa, chờ anh tí".

BaeJooHuyn gật đầu: "Tối nay anh có việc gì không?".

"Sao thế?".

BaeJooHuyn đưa ngón tay lên miệng, cười đáp: "Có chút việc".

Kim Taehuyng gật đầu tuy không hiểu có chuyện gì.

Vừa ngồi vào xe, Bae Joohuyn vẫn chưa kịp nói gì thì Kim Taehuyng có điện thoại.

Ngắt điện thoại, Kim Taehuyng có vẻ hơi áy náy: "Anh phải về nhà ký nhận một thứ".

Đúng là điều BaeJooHuyn đang mong đợi, cô cười tươi như hoa: "Vâng".

Xe chuyển phát nhanh đỗ ngoài khu biệt thự của Kim Taehuyng, anh nhân viên lấy từ trên xe xuống một cái hộp nhỏ.

Cầm lấy chiếc hộp, Kim Taehuyng nói: "Anh đưa em về nhé".

BaeJooHuyn lắc đầu, mỉm cười: "Em mượn bếp nhà anh một lát được không?".

Kim Taehuyng ngẩn người giây lát, rồi gật đầu đồng ý.

Lấy sườn và củ từ đã chuẩn bị sẵn ra, Bae Joohuyn xắn tay áo, bắt đầu làm việc.

Bếp của Kim Taehuyng hiếm khi nổi lửa nên vẫn mới tinh, may mà, bát đũa xoong nồi đều đủ cả.

Ngay từ đầu, Kim Taehuyng đã rất ngạc nhiên khi thấy Bae Joohuyn vào bếp, nhưng khi nhìn thấy vẻ thuần thục của cô thì vẻ kinh ngạc lộ hẳn ra ngoài...

Hình ảnh Bae Joohuyn mà Kim Taehuyng vẫn biết thật chẳng có điểm nào liên quan đến bếp núc.

BaeJooHuyn thấy vậy, khuôn mặt đầy vẻ tự đắc khoái trá: "Sao hả? Rất kinh ngạc đúng không?".

Kim Taehuyng trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu.

Hơi vênh cằm lên, khuôn mặt càng lộ vẻ tự mãn: "Anh còn không biết nhiều thứ. Nhưng không sao, đằng nào thì sau này anh cũng biết thôi. Kim Taehuyng, chúc mừng sinh nhật!".

Tự nhiên, Kim Taehuyng nhớ đến một câu nói.

Nếu một người chịu rửa tay nấu cho bạn một bát canh ngon, chắc chắn người đó rất yêu bạn.

Trầm ngâm giây lát, Kim Taehuyng cũng xắn tay áo, giọng đều đều: "Thực ra anh cũng biết làm".

BaeJooHuyn chưa từng nghĩ là Kim Taehuyng sẽ vào bếp.

Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, cà chua, trứng gà, thịt nguội và bắp cải, không biết Bae Joohuyn tìm đâu ra một chiếc tạp dề hình ô vuông trắng xanh, nhanh chóng thái cà chua, thịt nguội và bắp cải, rồi bắc nồi lên bếp.

Động tác của Kim Taehuyng rất nhanh, tư thế thái rau cũng chăm chú y như khi làm việc.

Khi tập trung, những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt Kim Taehuyng có một phong thái rất đặc biệt.

Rau xào rất nhanh, chẳng bao lâu, Kim Taehuyng đã bưng ra hai đĩa.

Trứng sốt cà chua, bắp cải xào với thịt nguội, cộng thêm món sườn hầm củ từ Bae Joohuyn đã làm xong, cũng đủ một mâm cơm.

Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Kim Taehuyng, Bae Joohuyn không giấu nổi sự thích thú, cả căn phòng giá lạnh cũng thêm phần ấm cúng.

Cả Kim Taehuyng và Bae Joohuyn đều không phải người nhiều lời, bên bàn ăn chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau lách cách.

Tuy không phải thứ gì thật ngon, nhưng hương vị ngọt ngào của hai đĩa thức ăn cứ miên man trong miệng Bae Joohuyn.

Không bao lâu, Bae Joohuyn đã ăn sạch mọi thứ.

Đặt đũa xuống, Bae Joohuyn nghe thấy giọng của Kim Taehuyng: "Em đói lắm à?".

BaeJooHuyn đang uống canh nghe thế suýt sặc, ho hắng vài tiếng rồi chuyển đề tài: "Sao anh biết nấu cơm?".

"Hồi đại học sống một mình".

Không nhiều lời, Kim Taehuyng chỉ nói mỗi một câu. Không khí quá tuyệt vời, BaeJooHuyn cũng không muốn nghĩ nhiều.

Hộp đồ chuyển phát nhanh Kim Taehuyng vừa nhận vẫn đang ở trên bàn, đứng ở chỗ Bae Joohuyn có thể nhìn thấy hàng chữ in trên hộp: Người gửi: Kim Bá.

Hình như Kim Taehuyng cũng nhớ ra cái bọc này, không chần chừ xé toang ra, bên trong là một số giấy tờ, Kim Taehuyng liếc mắt qua một chút rồi đặt trả về chỗ cũ.

BaeJooHuyn có chút hiếu kỳ.

"Chỉ là giấy tờ sang nhượng quyền sử dụng đất". Kim Taehuyng khẽ nhếch môi, vẫn không cười và bổ sung thêm: "Quà sinh nhật".

Nếu là một người bình thường, món quà này sẽ khiến con trai không thể cảm động hơn, nhưng đối với Kim Taehuyng mà nói... quan hệ bố con thế này cũng thật khiến người khác chạnh lòng.

Cô làm việc cho Kim Taehuyng ba năm, nhưng chưa một lần gặp bố anh, chủ tịch hội đồng quản trị trên danh nghĩa của cô.

Đem ra so sánh, ít nhất cô còn có Bae Hoon luôn quan tâm chăm sóc, Kim Taehuyng luôn sống một mình.

Định mở lời, nhưng Bae Joohuyn cũng không biết làm thế nào để an ủi Kim Taehuyng.

Kim Taehuyng đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác, nhìn đồng hồ treo tường nói: "Cũng không còn sớm, anh đưa em về".

Không một chút tổn thương hay buồn bã.

BaeJooHuyn bỗng cảm thấy vừa rồi mình thật buồn cười, Kim Taehuyng đâu cần cô an ủi, người đàn ông trước mặt cô quá mạnh mẽ và lạnh lùng, ba năm nay cô chưa từng thấy anh thất thần, bi thương hay buồn bã.

Nhưng, con người ai chẳng có lúc mất mát buồn bã bi thương?

Hay là... không ai có thể khiến Kim Taehuyng trở nên như vậy?

Cô dựa vào cửa kính xe bình tĩnh nhìn ánh sáng bên ngoài, gió đêm man mác.

Ánh mắt Bae Joohuyn xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Lúc đèn đỏ, Kim Taehuyng đột nhiên lên tiếng: "Ngăn hộc trước mặt em có ảnh lần trước đấy".

BaeJooHuyn mở hộc, bên trong là một số tấm ảnh, trên cùng là tấm ảnh một người nhìn nghiêng.

Sau lưng là cát vàng biển xanh, nhưng ánh mắt trống rỗng như không có gì đọng lại.

Người đó, chính là cô.

Kim Taehuyng lặng lẽ lấy tập ảnh, để tấm ảnh trên cùng sang một bên, xem tiếp những tấm tiếp theo.

Những tấm ảnh còn lại đều chụp phong cảnh bên bờ biển, cát vàng, hải âu, trời xanh, mây trắng, tấm nào cũng đặc sắc hút mắt, nhưng cô thấy thật vô vị.

Trong đầu cô ong ong một câu hỏi: Người Kim Taehuyng chụp thực sự là cô

Một lúc lâu sau cô mới đặt mấy tấm ảnh phong cảnh về chỗ cũ, cầm bức ảnh của mình lên, ngắm kỹ, người trong ảnh không xinh đẹp, chỉ để lại ấn tượng sâu sắc về một khoảnh khắc ánh mắt trống rỗng.

Chính trong khoảnh khắc ấy, tấm ảnh trở nên sống động.

BaeJooHuyn cứ ngồi nhìn tấm ảnh rất lâu, cho đến khi xe của Kim Taehuyng về đến cổng nhà cô.

Cũng có thể Kim Taehuyng không biết rằng, đây là lần đầu tiên anh khiến cô hiểu ra rằng, hóa ra cảm thấy mãn nguyện cũng không phải việc gì khó khăn.

Có thể không nhiều, nhưng Kim Taehuyng... chí ít cũng dần dần bị cô thay đổi.

Trời chuyển lạnh, những bộ quần áo nhẹ nhàng của mùa thu dần bị thay thế bằng những bộ quần áo dày cộp của mùa đông, cùng với đó là đủ loại khăn choàng rực rỡ sắc màu.

Không khí đón xuân đã tràn ngập khắp nơi.

Cô làm thêm giờ, đi khắp nơi cùng với Kim Taehuyng, dự bao nhiêu cuộc họp, cuối cùng cũng tạm xong một vụ tương đối lớn, cô nghỉ ngơi hai ngày cho lại sức.

Đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông đã tới.

Bên ngoài cửa sổ, từng bông hoa tuyết nhẹ bay trong gió, che kín mọi không gian trong thành phố, kết thành từng mảng sáng trắng nhức mắt.

BaeJooHuyn thôi không nhìn những bông hoa tuyết, cô định đề nghị Kim Taehuyng về nhà ăn lẩu.

Sau lần sinh nhật vừa rồi của Kim Taehuyng, Bae Joohuyn còn đến đó ăn cơm thêm vài lần, vì bỏ không căn bếp tinh tế đẹp đẽ đó cũng thật lãng phí. Mấy lần sau, Kim Taehuyng về cơ bản đã để cho Bae Joohuyn thoải mái sử dụng căn bếp, cô nghiễm nhiên trở thành một nửa nữ chủ nhân.

Vì thế đề nghị của cô nhanh chóng nhận được sự đồng ý của Kim Taehuyng, giá rét thế này ngồi bên nồi lẩu cũng là một lựa chọn không tồi.

Vừa tan làm, Bae Joohuyn lấy từ trong túi ra một danh sách thực phẩm dài dằng dặc, Kim Taehuyng xem danh sách đó xong, im lặng giây lát, rồi cũng chẳng nói gì thêm.

BaeJooHuyn cười rạng rỡ khác thường.

Cô ủ mưu chọn toàn những thực phẩm mất công chế biến, vì rất nhớ nhung khuôn mặt nhìn nghiêng của Kim Taehuyng lúc thái đồ ăn.

Trong siêu thị, Kim Taehuyng mặc áo gió màu đen lạnh lùng đẩy xe, Bae Joohuyn tươi tắn kiểm tra nhãn mác rồi bỏ vào trong xe, vừa đi vừa ngó nghiêng, nhìn qua rất giống đôi vợ chồng mới cưới ra ngoài mua sắm cùng nhau.

Được một lúc, chợt có tiếng gọi: "Kim Taehuyng, cậu là Kim Taehuyng đúng không!".

BaeJooHuyn và Kim Taehuyng cùng quay lại nhìn, thấy một người đàn ông cao to đang rối rít vẫy tay.

"Này, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, người anh em, cũng phải bảy, tám năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ!".

"Vâng, anh Seo Ga Ram". Kim Taehuyng vẫn bình tĩnh khác thường.

Đối phương lại có vẻ quá nhiệt tình: "Đừng có xa cách như thế, cho dù ra nước ngoài, tôi vẫn luôn nhớ về cậu, thiên tài của khóa sau! Hồi đó cậu cũng thật nổi tiếng đấy, đám con gái xếp hàng theo cậu từ cổng phía đông sang cổng phía tây, ai cũng hâm mộ. Thế nào hả? Cậu bây giờ thế nào... Cô gái này là?".

"Em rất tốt, cô ấy là bạn gái của em".

Seo Ga Ram phóng khoáng giơ tay ra: "Em gái, chúng ta làm quen nhé, anh là đàn anh khóa trên của Kim Taehuyng, nhưng so với cậu ấy chỉ là đồ bỏ đi, may mắn là mấy năm trước được ra ngoài ăn cơm đế quốc Mỹ. Anh vẫn luôn nghĩ không biết người con gái như thế nào mới nắm được Kim Taehuyng đây, hôm nay xem ra, cậu ta cũng gặp may rồi...".

BaeJooHuyn cũng tươi cười: "Rất vui được gặp anh, em tên là Bae Joohuyn".

"Kim Taehuyng này, chắc khoảng tuần sau khoa chúng ta sẽ tổ chức họp mặt học sinh ưu tú khóa ba, cậu phải đi đấy nhé".

"Em còn phải...".

"Đừng làm mất hứng người khác thế, không chỉ tôi, mà năm nay cả hội đi nước ngoài năm nay đều về hết, như Han Byul, Kim Sin Yoo, lee Sae Na , cả Soo Ah hôm qua cũng về rồi đấy! Không đến tham gia thì thật đáng tiếc". Nói xong, Seo Ga Ram còn dặn thêm: "Nhớ dẫn cả cô em gái này cùng đi nhé".

BaeJooHuyn nhạy bén cảm thấy khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng "Soo Ah", cả cơ thể Kim Taehuyng như đông cứng lại, giọng nói cũng cực kỳ trầm thấp.

"Ý anh là... chị Soo Ah?".

Cô quay lại nhìn Kim Taehuyng, vẻ mặt cũng hơi cứng đờ.

"Đúng rồi, đừng có bảo là cậu quên rồi đấy, mãi sau này cô ấy mới đi, hồi tôi còn ở trường, cô ấy đã là hoa khôi của khoa rồi".

Kim Taehuyng cười nhạt, Bae Joohuyn nghe mà cũng cảm thấy lạnh băng: "Vâng, em nhớ chứ".

Hình như đối phương cũng nhận ra có gì không bình thường, vội nói: "Quyết định như thế nhé, đến lúc đó chúng ta liên lạc sau, cậu nhất định phải đến đấy nhé! Tôi có việc, đi trước đây. Bye bye".

Kim Taehuyng tiếp tục đẩy xe, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

BaeJooHuyn theo sau, đột nhiên, cũng chẳng muốn nói gì.

Suốt dọc đường họ cũng chẳng nói gì với nhau, về đến nhà.

Lặng lẽ ngồi ăn lẩu, Bae Joohuyn nói đùa một, hai câu, Kim Taehuyng thì vẫn y hệt như mọi khi, không có gì khác biệt.

Càng như thế, Bae Joohuyn càng cảm thấy bất an.

Bất an mà không thể giải tỏa.

Mấy ngày sau, Kim Taehuyng vẫn rất giỏi che giấu, đến nỗi BaeJooHuyn còn tưởng rằng, cô đã nhầm, nhưng cuối cùng, cô vẫn phát hiện ra sự khác thường của Kim Taehuyng.

Một hôm, vì mẹ có việc gọi cô về sớm, về đến nhà mới phát hiện còn quên một tài liệu đang cần hoàn thành trong máy tính cơ quan, cô bắt xe quay lại công ty.

Trong đêm yên tĩnh, cả tòa nhà chỉ còn lại một, hai ngọn đèn.

Copy tài liệu xong, theo thói quen Bae Joohuyn nhìn về phía phòng làm việc của Kim Taehuyng, không có ai, đang định quay về, cô bất ngờ nhìn thấy Kim Taehuyng đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang.

Khẽ bước lại gần, cô nhìn thấy trên nền nhà lạnh giá bao nhiêu đầu thuốc và tàn thuốc.

Chưa hết điếu này, Kim Taehuyng lại châm tiếp điếu khác.

Dáng vẻ thuần thục, ánh mắt lãnh đạm.

Không còn vẻ lạnh lùng thường nhật, lúc này Kim Taehuyng như con thú cạn kiệt sức lực, bất lực nhìn người thự săn đang tiến lại gần, thật khiến người ta thương cảm.

Trái tim Bae Joohuyn nhói đau, cô cắn môi tự nói với mình, vì sự trở về của Soo Ah mà ra nông nỗi này sao?

Trong lòng cô dấy lên một cảm giác không thể nói thành lời.

Không dám tiếp tục đứng nhìn, cô đi như chạy ra ngoài.

Tối đó, một người luôn ngủ ngon như Bae Joohuyn đã mất ngủ trắng đêm, chong mắt đến tận sáng hôm sau.

In ra toàn bộ những tấm ảnh Lee Min gửi cho mình, Bae Joohuyn ngồi trên ghế sofa trong văn phòng nhìn những tấm ảnh rực rỡ, lật xem từng tấm một.

Kim Taehuyng tươi cười, Kim Taehuyng bẽn lẽn, Kim Taehuyng tình sâu nghĩa nặng, một Kim Taehuyng hoàn toàn không thuộc về cô.

So với lần đầu tiên nhìn thấy, Bae Joohuyn đã bớt cảm thấy áp lực hơn, nhưng, vẫn nguyên một trái tim đau.

Cô buông tay, thả rơi những tấm ảnh.

Cô nên nói, Kim Taehuyng, tôi chỉ hận là không gặp anh sớm hơn?

Có điều, nếu Kim Taehuyng không thành ra thế này, thì cô cũng không chú ý đến anh.

Nhân quả tuần hoàn.

SooAh, cảm ơn cô đã bỏ rơi Kim Taehuyng, để tôi được gặp anh ấy.

Tuy rằng với Kim Taehuyng mà nói, có thể là cô vẫn quan trọng hơn, nhưng nếu đã buông tay, thì mong cô hãy sớm cút về nước ngoài của cô.

Day day ấn đường, dù đã nghĩ vậy, cô vẫn không thể thấy lòng khuây khỏa.

Chỉ là, nếu Kim Taehuyng vẫn chưa thể hiện rõ ràng, Bae Joohuyn cũng không muốn gây sự vô lý.

Sắp đến cuối năm, Bae Joohuyn sắp xếp lại danh sách khách hàng cần tặng quà nộp cho Kim Taehuyng, chợt nhận ra lại một năm nữa trôi qua.

Thêm chút thời gian nữa là cô đã làm trợ lý cho Kim Taehuyng chẵn bốn năm.

Nhưng so với vị trí trợ lý, Bae Joohuyn càng muốn trở thành vợ của Kim Taehuyng.

Cô không thể làm thuê cho Kim Taehuyng cả đời.

Thời gian này cô bé An biểu hiện rất tốt, ngoan ngoãn, nghe lời, không nhiều chuyện, làm việc cẩn thận, tiếp thu nhanh. BaeJooHuyn rất thích những cấp dưới như thế, hết thời gian thực tập, cô yêu cầu phòng nhân sự chuyển An tới giúp việc cho cô, cũng coi như là ký hợp đồng chính thức. An vô cùng cảm kích, lại càng làm việc chăm chỉ cẩn thận.

Biết cảm kích người khác cũng không phải việc gì xấu.

Nếu rời khỏi đây, cô cũng phải tìm cho Kim Taehuyng một trợ lý có thể thay cô đảm nhận công việc.

Cô từng bước hướng dẫn An cách chuẩn bị tài liệu, xây dựng kế hoạch, cách chỉnh lý bảng biểu tài liệu báo cáo, ghi chép hành trình của Kim Taehuyng v.v.

BaeJooHuyn bỗng nhớ lại mình trước kia, có điều lúc đó cô ngông nghênh tự mãn hơn, không biết trời cao đất dày hơn và cũng mạnh bạo hơn, rõ ràng là không biết gì, chỉ dựa vào khẩu khí không chịu nhận thua...

"Chị Bae ơi, em vừa làm xong, thế này có đúng không?".

Giọng nói khẽ khàng của cô bé cắt ngang dòng suy nghĩ của Bae Joohuyn, cô quay trở về hiện tại, nhận lấy tài liệu, nhìn qua rồi nói: "Chỉ có một bản thôi à? Em cứ làm xong hết đi, xem xong chị sẽ gọi em".

"Vâng".

Vừa để tập tài liệu xuống bàn, Bae Joohuyn nghe thấy tiếng gọi.

"BaeJooHuyn, tối mai có bận không?".

Kim Taehuyng đi từ trong phòng làm việc ra, vẫn khuôn mặt vô cảm.

Nếu là người khác, chắc Bae Joohuyn cũng cảm thấy đây là một đề nghị hẹn hò, nhưng đối tượng là Kim Taehuyng thì khác: "Tối mai phải tiếp khách hay là phải ở lại làm thêm à?".

"Không". Kim Taehuyng ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Không cần quá trang trọng, anh sẽ đến đón em".


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top