vp13t 321~340
Chg 321 : Không thể buông tha 2
Edit : Tử Dương ***********************************Bàn tay chống đỡ trên lưng con cá sấu cung lọan, Lưu Nguyệt xoay người một cái liền rời khỏi mặt nước.Ánh mắt đảo qua, sóng nước chuyển động dữ dội, vô số cá sấu hướng tới bên này, cơ hồ che kín toàn bộ con sông.Khôi giáp màu đen, giữa ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng âm trầm."Chết tiệt, đây là cái thứ gì?" Phía sau vang lên một tiếng đập nước, cả người Hiên Viên Triệt đầy bọt nước xông ra."Mẹ nó." Cùng khắc, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề nhô đầu ra khỏi mặt nước, kiếm trong tay bay loạn, trên người có vô số dấu vết cắn xé.Cá sấu từ bốn phương tám hướng đi tới, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào con mồi.Chủy thủ vung lên, Lưu Nguyệt đâm vào bộ da của cá sấu, giống như chém vào đậu hũ, chỉ thấy chủy thủ khẽ động, máu đỏ nhanh chóng từ bên người Lưu Nguyệt chảy ào ạt.Hai tay nắm lại, Hiên Viên Triệt chế trụ một cái miệng rộng ngoác đầy máu đang cắn tới, hai bàn tay để trên để dưới, kéo mạnh hết sức.Chỉ trong nháy mắt, bọt nước bắn tung tóe, con cá sấu kia bị Hiên Viên Triệt xé đôi thành hai nửa.Không đợi hắn ném thi thể trong tay đi, hai bên trái phải lại có hai con đi đến, hàm răng trắng nhởn dày đặc cắn về phía Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt nhướng mày, tay sờ sờ bên hông, nhuyễn kiếm bay lên không, một kiếm đánh vào con đang đánh úp lại bên phải, đồng thời tay trái phóng ra một chưởng mang theo bảy phần công lực bay thẳng về con bên trái.Chỉ nghe phịch một tiếng, cả hai con cá sấu đều bị dội mạnh về phía sau, nện mạnh trên mặt nước.Mà ngay khi hắn vừa đánh xong hai con đó, một con ẩn mình trong mặt nước xông đến bên chân Hiên Viên Triệt, nhanh như chớp há mồm cắn một cái.Hiên Viên Triệt cảm nhận được di chuyển trong nước, nhất thời thầm kêu một tiếng không ổn.Còn chưa kịp phản ứng, con cá sấu ẩn núp kia đột nhiên bị co rút, chìm vào trong nước.
Chg 322 : Không thể buông tha 3 Edit : Tử Dương ***************************************
"Cẩn thận một chút." Đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trầm giọng quát.
Vừa nói xong, không đợi Hiên Viên Triệt kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lưu Nguyệt vung lên, bay về phía Thu Ngân đang chiến đấu kịch liệt ở phía sau nàng.
Cùng lúc, bên trái Thu Ngân có một con cá sấu cơ hồ lớn đến ba trượng, từ trong nước chui ra, đang định cắn vào ngực Thu Ngân.
Chủy thủ nhảy lên không, một cái đâm vào thật mạnh, cá sấu mới ngẩng đầu, chủy thủ Lưu Nguyệt đã nhằm ngay vào nó.
"Phu nhân." Một kiếm chém vào con cá sấu đang cắn vào tay mình, Thu Ngân cực kì vội vã quay đầu kêu lên với Lưu Nguyệt.
Trong mắt một mảnh cảm kích.
Lưu Nguyệt thấy cánh tay Thu Ngân bị thương, máu tuôn ra, không khỏi chau mày, nói nhanh : "Nhảy lên bờ, nhanh lên."
Không được để cá sấu ngửi thấy mùi máu, nếu ngửi thấy, muốn thoát khỏi bọn nó càng khó khăn hơn.
Con sông này không lớn, dựa vào khinh công của bọn họ để phóng qua, hẳn là không có vấn đề, nếu không, đợi đến lúc cá sấu đến nhiều, muốn thoát thân không hề đơn giản.
Vừa nói xong, Lưu Nguyệt xoay người một cái chìm vào trong nước, nhanh chóng đến bên Hiên Viên Triệt, hai chân ôm lấy thắt lưng của hắn, Lưu Nguyệt cúi đầu xuống, lạnh lùng nói : "Nhảy."
Một bên chủy thủ bay loạn, liên tục đánh về phía mấy con cá sấu đang đi tới.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, tay trái níu lấy kiếm đang cắm vào con cá sấu bên cạnh, mượn lực nhảy ra khỏi mặt nước, chân nhún nhẹ trên người mấy con cá sấu, thả người nhảy lên bờ.
Lưu Nguyệt cúi đầu, hai chân ôm chặt lấy thắt lưng của Hiên Viên Triệt, chủy thủ trong tay chớp lên, bay thẳng đến mấy con ở dưới chân Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, một tia buồn phiền cũng không có, khinh công bay đi.
Vài cú khinh công, Hiên Viên Triệt đã từ giữa sông trống vắng nhảy vào bờ.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, bọn họ cư nhiên trả lại dòng sông chảy xiết như ban đầu, đi về phía trung tâm hạ nguồn.
Phi thân một cái rơi xuống đất, Lưu Nguyệt lộn ngược ra sau liền nhảy xuống.
Chg 323 : Không thể buông tha 4 Edit : Tử Dương **************************************Mà Hiên Viên Triệt lại căn bản không dừng lại, lợi kiếm trong tay hung hăng xẹt qua đại thụ trước mắt, chỉ thấy kiếm quang chớp động, cây đã bị chém thành nhiều mảnh.
Một chiêu chém tới, Hiên Viên Triệt cũng không thèm nhìn, tay kia bắt lấy khối gỗ bay trong không trung ném vào bờ sông phía sau.
"Bám lấy." Lãnh khốc hét lớn, tuyệt đối là mệnh lệnh.
Khối gỗ bay trong không trung, khó khăn lắm mới dừng ngay dưới chân ba người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch. Không hề sai lệch.
Ngay khi Hiên Viên Triệt ném mạnh khối gỗ tới, ba người nhanh chóng nhún chân, khinh công lên bờ.
Lúc mỗi người thả người xuống, Hiên Viên Triệt lại ném một khối gỗ đến, ngay dưới chân ba người, nổi lềnh bềnh trên mặt sông.
Cá sấu phía dưới chỉ có thể lực bất tòng tâm, căn bản không thể đụng chạm đến.
Nhóm Thu Ngân võ công cao bao nhiêu, có thể thoát ra khỏi sự công kích hung mãnh của cá sấu hay không, không ai hiểu rõ hơn Hiên Viên Triệt.
Hắn vẫn là cùng Lưu Nguyệt vừa lên bờ giúp đỡ một chút, ba người bọn họ căn bản không cần giúp đỡ.
Khinh công, một lát sau ba người Mộ Dung Vô Địch lên đến bờ.
"Ông trời của ta." Từng bước lên bờ, không kịp nghỉ một chút, Ngạn Hổ quay đầu nhìn thoáng qua con sông phía sau, nhất thời kinh hãi mở miệng lớn thật lớn.
Nhóm cá sấu xa xa lúc nhúc đang cuồng tiến tới đây, toàn bộ mặt sông lúc này, đông nghìn nghịt màu gỉ sét gớm ghiếc.
Nếu bọn họ chậm thêm chút nữa, chỉ sợ bây giờ không chỉ đối mặt với mấy con cá sấu như vậy.
Mà chỗ bọn họ vừa đứng, nước sông lúc này quay cuồng, vô số cá sấu đang truy đuổi đồng bạn bị thương.
Răng nanh sắc nhọn kia, trắng nhởn dày đặc, hung mãnh tranh giành thân thể của đồng bạn bị thương, chiến đấu kịch liệt.
Huyết sắc vẩy ra khắp nơi, hỗn hợp máu trong nước rất nhanh tràn lan khắp nơi.
Mùi máu tươi nồng đậm, tràn ngập không gian.
Xa xa, ngày càng nhiều cá sấu đi tới, chiến đoàn không ngừng mở rộng, không ngừng tăng lên.
Khóe mắt rút rút gân, Mộ Dung Vô Địch sờ soạng mặt. Lớn tuổi như vậy, tới bây giờ còn chưa gặp qua quái thú như vậy, thiết huyết vô tình như thế.
Chg 324 : Không thể buông tha 5 Edit : Tử Dương ***************************************"Đi, chúng nó sắp lên bờ." Lưu Nguyệt đứng trên bãi cỏ, nhìn lướt qua mặt nước quay cuồng, nâng bước chạy tới sườn núi cao cao phía sau.
Cá sấu chính là động vật lưỡng cư, tuy rằng cá sấu lên bờ, tính công kích không bằng, vẫn có thể ứng phó, nhưng giữa rừng núi nguy hiểm như thế này, có thể giữ được bao nhiêu sức lực thì giữ.Không cần Lưu Nguyệt nhiều lời, Hiên Viên Triệt đã thấy cá sấu đang bò lên bờ, nhất thời không nói hai lời, chạy tới sườn núi phía sau theo Lưu Nguyệt.Sườn núi cao cao, cũng chỉ là một sườn núi nhỏ, nhưng tầm nhìn rộng, có thể bao quát mọi cảnh vật chung quanh.Đứng trên sườn núi, Lưu Nguyệt đón gió, quét mắt nhìn bốn phía, không có nguy hiểm, chỗ này không tồi.Lập tức quay đầu lại lôi kéo Hiên Viên Triệt, tỉ mỉ xem xét, hiện tại mới có chút thời gian, không biết đám ong vàng vừa rồi có làm hắn bị thương hay không?Ong vàng nhanh, hắn cũng không chậm, tuy rằng rơi trúng vào một sông cá sấu, nhưng không có bị ong vàng làm hại.Lưu Nguyệt nhìn nhìn Hiên Viên Triệt, quả thật không có bị thương, lập tức gật đầu nói : "Chàng nghỉ ngơi một chút đi." Vừa nói vừa xoay người, đứng thẳng.Quan sát hết chung quanh, nguy cơ phía trước phải phản ứng mau lẹ chính xác, đây mới là chân lí của cuộc sống sinh tồn trong rừng cây.Lưu Nguyệt nhận thấy ý cười trong lời nói của Hiên Viên Triệt, không khỏi hơi quay đầu. Có cái gì buồn cười?Ánh mắt đảo qua, phía sau Hiên Viên Triệt đã có ba người đang đứng đó.Chỉ thấy Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân mặt coi như không chút thay đổi, nhưng Ngạn Hổ vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng, mệt đến thở hổn hển, lại không dám ngồi xuống.Trên mặt ba người đều bị ong vàng đốt đến sưng vù, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà rất khó coi, đôi mắt trông mong nhìn nàng, nhìn như thế nào cũng có cảm giác đáng thương.Lưu Nguyệt thấy thì hiểu rõ, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không), kéo Hiên Viên Triệt nói: "Hảo." Xong liền ngôi xuống.
Chương 325 : Không thể buông tha 6Edit : Tử Dương*******************************************Đối diện, Ngạn Hổ, Thu Ngân, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy, lập tức cùng nhau ngồi xuống.
Lưu Nguyệt đều đã ngồi rồi, xem ra nơi này không có nguy hiểm.Lưu Nguyệt thấy ba người động tác nhất trí, hơi nhếch khóe miệng.Thuộc hạ của ta đều chỉ biết nghe lời nàng hết rồiTiếng giả bộ tức giận, nhưng ý cười tràn đầy trong mắt lại cho thấy rõ hắn tuyệt đối không để ý."Ta thật sự rất vui." Lưu Nguyệt ngồi trong lòng hắn, Hiên Viên Triệt đè thấp âm thanh nói bên tai nàng.Lưu Nguyệt đã thay đổi, bắt đầu coi trọng người bên cạnh hắn. Điểm này, hắn thật vui vẻ.Mộ Dung Vô Địch bên cạnh nhìn Lưu Nguyệt ngồi trong lòng Hiên Viên Triệt, thở dài một tiếng. Hắn cư nhiên còn không bằng cả cháu gái mình, thật bi thảm.Nhưng mà, cháu gái hắn tại sao lại lợi hại vô hạn như vậy? Chẳng lẽ là kế thừa huyết thống tốt đẹp kia?Càng nghĩ càng rối, quên đi, dù sao cũng là người của Mộ Dung gia, lợi hại như thế nào cũng là Mộ Dung gia của hắn, không quan hệ, càng lợi hại càng tốt."Lương thực không thể ăn được nữa." Ngay lúc Mộ Dung Vô Địch đang đắc ý, Ngạn Hổ nhanh chóng kiểm tra hành lí của bọn họ, trầm giọng nói.Toàn bộ rơi vào nước, còn mất hơn phân nửa, không thể ăn."Vô phương, trong rừng núi cũng không đói chết người." Mộ Dung Vô Địch tiếp một câu.Thu Ngân bên cạnh băng bó vết thương không hề nói câu nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt đang tựa vào bên cạnh Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt thấy vậy vừa muốn cười vừa muốn sầu, đi theo hắn nhiều năm như vậy, lên núi đao, xuống biển lửa, thuộc hạ vô cùng tự tin như vậy, tại sao ở trong này lại sợ đến mức lông tơ dựng đứng, thật sự rất giận.Đang định nói ra lời trách móc nặng nề, Lưu Nguyệt trong lòng đột nhiên cầm lấy chủy thủ đào ra một củ nhỏ, ném cho Mộ Dung Vô Địch.
Chương 326 : Không thể buông tha 7Edit : Tử Dương*****************************************Củ béo tốt mập mạp, thoạt nhìn khá giống nhân sâm, nhưng mà không có to như vậy.
Mộ Dung Vô Địch cầm lấy củ Lưu Nguyệt ném tới, tinh tế nhìn. Không biết, bất quá trắng nõn cùng với mùi thơm ngát, dựa vào kinh nghiệm tác chiến, dã ngoại ở vùng hoang vu nhiều năm của hắn, hẳn là không có độc, thoạt nhìn không tồi.Lập tức lau hai bên, nói : "Ta thử xem." Xong liền đưa lên miệng."Muốn chết thì ăn." Còn chưa cắn được một ngụm, Lưu Nguyệt tựa vào bên người Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói một câu, nhất thời làm cho Mộ Dung Vô Địch ngốc lăng.Ngạn Hổ nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Vô Địch, tay chìa ra.Mộ Dung Vô Địch ho khan một tiếng, ném cái củ trong tay cho Ngạn Hổ.Ngạn Hổ lấy từ trên người ra một bình nhỏ, dùng ngân châm lấy ra một chút bạch phiến, đâm vào củ nhỏ, đây là bọn họ cố ý cầm theo thuốc thử độc.Nháy mắt, chỉ thấy bạch phiến đổi màu, màu đen trong tích tắc hiện lên.Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy, mặt mày đen lại."Giỏi quá." (Su: vợ hát chồng khen hay =)) ) Hiên Viên Triệt quay đầu, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, bật một ngón tay cái lên với nàng (*Tiểu Su tưởng tượng ~ing* sao thấy buồn cười quá =)) )"Đây là kiến thức để bảo tồn mạng sống." Lưu Nguyệt ném một câu, nhìn qua ánh mắt sùng bái của ba người Thu Ngân, mặt mày lạnh nhạt.Hiện tại cứ thận trọng là tốt nhất, năm đó không biết bỏ bao tâm huyết, thiếu chút nữa mất mạng, mới có được ngày hôm nay.Nguy hiểm trong đó, không phải ai cũng biết.Nhìn chăm chú, trong ba đôi mắt kia chỉ có vô cùng sùng bái."Ta đi cùng." Vừa nói xong, Hiên Viên Triệt cũng đứng lên theo. Nơi nguy hiểm như vậy, để một mình Lưu Nguyệt đi, dù nàng có lợi hại bao nhiêu, hắn vẫn không yên tâm.Hai người vừa mới đứng lên, Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch đồng thời cất tiếng, ánh mắt rất kiên định, trong đôi mắt sùng bài còn tràn đầy tinh thần học hỏi.Không ai trời sinh đều biết hết, không biết, có thể học.
Chương 327 : Không thể buông tha 8Edit : Tử Dương**************************************Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua ba người đang đứng dậy theo, trong thần sắc lạnh nhạt mang theo chút khen ngợi. Trẻ nhỏ dễ dạy.
"Vậy....""Cái gì vậy?" Lời vừa mới nói ra, Hiên Viên Triệt phía sau đột nhiên nhướng đầu lên, nhíu mày nhìn xa xa nói.Lưu Nguyệt nghe vậy lập tức quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Hiên Viên Triệt.Xa xa, trên một mảnh rừng cỏ xanh tươi, loáng thoáng có mấy điểm nhỏ di động."Hình như là người." Mộ Dung Vô Địch trầm ngâm trong nháy mắt.Điểm nhỏ phi nhanh đến đây, lớn nhỏ đủ cả, nhưng mà đằng sau, còn có mấy chấm nhỏ cỡ đầu ngón tay, di chuyển tương đối mau.Nơi nguy hiểm như thế này, ngoài bọn họ ra còn có người khác, khó mà nghĩ đến nổi."Tốc độ thực nhanh." Thu Ngân bình tĩnh nhìn về xa xa, trầm giọng nói.Một khắc trước vẫn chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, sau một khắc thân ảnh đã to bằng ngón tay cái, những người này tốc độ rất nhanh."Một, hai, ba... sáu người." Ngạn Hổ nhìn nhìn, nói."Làm sao tốc độ có thể nhanh được như vậy?" Mộ Dung Vô Địch tay cầm trường kiếm. Tốc độ nhanh như vậy tung hoành trong này, người kia võ công cũng sâu không lường được, phải cẩn thận.Cẩn thận nhìn phía trước, Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu nhíu mày."Không đúng, bọn họ đang lẩn trốn.""Không phải nhanh, có cái gì đó đang đuổi bọn họ."Phía sau sáu người kia, cái gì cũng không có, không thấy báo, hổ, sư tử, chó săn, phía trên cũng không có thực nhân hoa, không có nhện độc, xà độc. Vậy cái gì đuổi bọn họ? (kinh nghiệm gớm)
Chương 328 : Không thể buông tha 9Edit : Tử Dương******************************************Càng ngày càng gần, sáu người kia đi như bay, tốc độ giống như truy phong trục nguyệt, khoảng cách gần đã có thể nhìn thấy người.
Đi đầu là một bóng trắng phiêu phiêu, phi như bay đến."Độc Cô Dạ." Tập trung nhìn vào người ở phía trước, trên mặt Hiên Viên Triệt chợt lóe tia kinh ngạc, hai mắt trầm xuống."Tại sao lại là bọn họ?" Mộ Dung Vô Địch kinh ngạc trợn mắt.Nơi này có cái gì đáng giá để khiến hắn từ ngàn dặm xa xôi, từ phía bắc chạy đến phía nam, xuyên qua toàn bộ đại lục?"Đi, đừng để bọn họ thấy." Mộ Dung Vô Địch quyết định thật nhanh, trầm giọng nói.Rõ ràng bọn Độc Cô Dạ đang lẩn trốn, vừa đúng lúc, bọn họ cũng không theo tranh giành hồn thủy cùng mấy người đó. Hắn bỏ trốn là việc của hắn, bọn họ tìm đồ của bọn họ, không can thiệp chuyện của nhau."Từ từ." Hai tay khoanh trước ngực, Lưu Nguyệt nhìn về phía trước, thản nhiên nói."Hắn sắp thấy rồi." Hiên Viên Triệt nhìn Độc Cô Dạ vốn định chuyển sang hướng khác, đột nhiên quay lại chạy về phía bọn họ, lạnh lùng tiếp lời.Không cần nói gì thêm, bọn họ tại nơi cao nhất, đã bị Độc Cô Dạ nhìn thấy.Thả người mà đi, nhanh như chớp.Chỉ thấy Độc Cô Dạ một thân áo trắng, trong tay ôm một nữ tử, phi nhanh lại đây, thần sắc vẫn lạnh thanh như trước, lạnh như băng, không hề có chút biến đổi.Mà phía sau hắn là mấy đại thị vệ, vẻ mặt sớm đã xanh mét, thực khó coi."Khinh Thủy, Vô Nhai, Lưu Trình, Lí Mộ." Thu Ngân rất nhanh điểm qua tứ đại thị vệ đi theo sau Độc Cô Dạ.Tất cả đều là cao thủ số một của Ngạo Vân quốc, là Đại thống lĩnh chấp chưởng bốn mươi vạn binh lực của Ngạo Vân quốc, cư nhiên đều xuất hiện ở đây.
Chương 329 : Không thể buông tha 10Edit : Tử Dương*******************************************"Rốt cuộc là cái gì đuổi bọn họ?" Ngạn Hổ đưa tay che trán nhìn phía sau đám người Độc Cô Dạ.
Mấy người này toàn bộ đều là cao thủ trong cao thủ, cư nhiên chạy trốn chật vật như thế, sắc mặt khó coi như vậy. Phía sau bọn họ rốt cuộc có cái gì?
Từ khi thấy đoàn người Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt liền chú ý phía sau bọn họ. một người ung dung như Độc Cô Dạ, chỉ một chút nguy hiểm sẽ không khiến hắn chạy như điên như vậy.
Mắt chăm chú nhìn vào phía sau đám người Độc Cô Dạ.
Một mảnh màu xanh, màu xanh ấy nối liền với màu trời, xa xa xuất hiện một chút màu đen.
Thực mờ, cũng rất xa, không thể nhìn rõ.
Màu đen? Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, đột nhiên túm lấy Hiên Viên Triệt bên cạnh, xoay người một cái liền đứng bên trên vai Hiên Viên Triệt, nhìn ra xa.
"Là cái gì?" Hiên Viên Triệt đỡ chân Lưu Nguyệt.
Có thể khiến cho Độc Cô Dạ chật vật như vậy, nhất định không phải thứ bình thường.
Màu đen, màu đen cuồn cuộn ở chân trời, tốc độ di chuyển không hề nhanh, cũng không hề bành trướng to hơn.
Nhưng mà giữa một mảnh xanh lam cùng xanh tươi của cỏ cây, xuất hiện một dải màu đen chia cắt tất cả.
Màu đen, chậm rãi hướng về đây.
Nghiền nát thanh bích, phá hủy thâm lam, chỉ có màu đen không ngừng tiến lên.
Nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ.
Lưu Nguyệt nhíu chặt mày, màu đen đó...
Rồi đột nhiên rùng mình một cái, là chúng nó, là chúng nó. Chết tiệt, Độc Cô Dạ cư nhiên dẫn nhóm tổ tông này lại đây. Khỉ thật!
Lưu Nguyệt nháy mắt sắc mặt xanh mét, điên cuồng hét lên : "Vương bát đản." Xoay người một cái liền nhảy từ trên người Hiên Viên Triệt xuống.
"Đi mau." Túm lấy Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt phân biệt phương hướng, chạy vội vàng.
Lưu Nguyệt vốn luôn nghiêm túc không hề có một tia sợ hãi, đột nhiên sắc mặt đại biến, nhất thời làm cho Hiên Viên Triệt cảm thấy không tốt.
Xoay người một cái liền đuổi kịp, một bên trầm giọng hỏi : "Đó là cái gì?"
Cư nhiên có thể khiến Lưu Nguyệt biến sắc, thứ đó nhất định rất nguy hiểm.
Chương 330 : Không thể buông tha 11Edit : Tử Dương*******************************************"Ăn thịt người." Lưu Nguyệt phun ra hai chữ, mạnh mẽ lao về phía trước.
Phía sau, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy, không nói hai lời, xoay người chạy theo Lưu Nguyệt.Mặc dù trước khi Độc Cô Dạ xông đến liền quay đầu chạy có vẻ rất mất mặt, nhưng Lưu Nguyệt đã biến sắc, mặt mũi cũng chẳng còn quan trọng gì nữa."Ăn thịt người?" Hiên Viên Triệt nhăn mày, vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau.Một mảnh lớn đông nghìn nghịt, nhìn từ xa căn bản không thấy điểm cuối, chỉ là một mảnh màu đen, liên miên phập phồng, giống như con sóng dữ nhấn chìm cả quả núi cao.
Không muốn làm rõ đó là cái gì, nhưng mà, lớn đến như vậy, cũng đủ làm cho bất kì ai biến sắc.Độc Cô Dạ vốn đang vọt tới chỗ Hiên Viên Triệt - đang ở trên cao, mắt lạnh nhìn bọn họ lang thang chạy trốn, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, mày khẽ nhíu.Hắn cũng nhìn thấy rõ, nữ nhân bên người Hiên Viên Triệt kia đột nhiên biến sắc rồi cuồng nộ, hắn nhìn rõ hết thảy, cũng nghe hết thảy.Dung nhan đó, hết thảy đã không cần nhiều lời. Cái gì mà Tuyết Thánh quốc Hách Thượng Vân Triệu động thủ giết Hậu Kim quốc chủ, người trước mắt căn bản là Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay phải nói là thiên hạ đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt. Dung mạo kia lừa được người khác, cũng không thể lừa được hắn.Người làm cho Tuyết Thánh quốc và Hậu Kim quốc như nước với lửa, người mà hắn đã buông tha cho một lần, hóa ra thật là nàng - người hắn luôn tưởng niệm trong lòng.Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt, yên lặng ba năm, cư nhiên gặp lại ở trong này.Mày khẽ nhúc nhích, Độc Cô Dạ đột nhiên nhảy dựng lên, hăng hái phi chỗ Hiên Viên Triệt."Đi lên, ta cõng nàng." Cầm lấy tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt định đem Lưu Nguyệt đặt lên trên người, tốc độ của hắn dù sao cũng nhanh hơn Lưu Nguyệt."Không cần, tiết kiệm sức lực, cái thứ này không thể thoát khỏi trong chốc lát được." Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi quay đầu, nhìn Độc Cô Dạ đang đuổi theo phía sau.Tên vương bát đản này đáng chém ngàn đao."Chúng ta đã bị nó đuổi theo 10 ngày." Lạnh lùng ngắt lời, Độc Cô Dạ đuổi theo mấy người vẻ mặt lạnh như băng."Đó là cái gì vậy?" Mộ Dung Vô Địch nghe vậy, vẻ mặt vặn vẹo.
Chương 331 : Không thể buông tha 12Edit : Tử Dương****************************************Người có bản lĩnh như Độc Cô Dạ, cư nhiên bị đuổi theo 10 ngày cũng không thoát khỏi thứ ở phía sau. Đó rốt cuộc là cái gì?
"Không biết, nơi nó đi qua tất cả sinh mệnh hoàn toàn bị tiêu diệt." Lúc này, Độc Cô Dạ tuyệt không kiêng kị nói chuyện hắn bị đuổi theo 10 ngày, vất vả chật vật không kể xiết."Sư tử, mãng xà, ếch, độc trùng, chỉ cần còn sống, một cái cũng không buông tha, chỉ trong khoảnh khắc chỉ còn lại một đống xương trắng." Đứng đầu tứ đại thủ lĩnh đi theo sau - Khinh Thủy vừa kịch liệt thở dốc, vừa cắn răng nói.Vừa nói xong, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề biến sắc.Lúc này bọn họ đã lên càng cao, cúi đầu nhìn lại, phương xa toàn bộ đông nghìn nghịt môt mảnh, che phủ trời đất, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một màu đen.Hiên Viên Triệt nheo nheo mắt, thấy rõ ràng phía trước màu đen ấy, vô số mãnh thú chạy trối chết, nhưng màu đen kia rất nhanh bao trùm lấy chúng nó, ngay tức khắc, cũng chỉ còn lại một đống xương trắng.Chính xác là ngay lập tức, chỉ trong nháy mắt."Con mẹ nó, rốt cuộc là cái gì?" Ngạn Hổ cũng nhìn thấy, toàn bộ sắc mặt đều đổi màu.Lắc đầu, Độc Cô Dạ không trả lời. Bọn họ đều mệt mỏi rã rời, làm sao nhìn thấy rõ đó là cái gì nữa."Con kiến, thực nhân nghĩ (kiến ăn thịt người), những nơi đi qua, diệt sạch mọi sinh mệnh." Lưu Nguyệt đi vội vàng ở phía trước, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ."Con kiến?" Hiên Viên Triệt cất cao thanh âm, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ, nhưng Độc Cô Dạ vẫn lạnh nhạt như thường."Truy tìm mùi, không chết không ngừng, chỉ cần gặp phải chúng nó, đuổi theo người vài tháng không là vấn đề, ai có thể không ngừng nghỉ chịu sức ép mấy tháng. Ngươi chết tiệt, trêu chọc ai, lại đi trêu chọc vào tên tổ tông này." Nói xong, Lưu Nguyệt bạo phát, quay đầu hung hăng trừng Độc Cô Dạ.
Chương 332 : Sương lam mê hoặc (1)Edit : Thanh TâmBeta : Tử Dương*******************************************Mặc thanh quay đầu lại, không nói hai lời, đẩy nhanh tốc độ, nhanh như chớp đi về phía trước.
Tất cả đều kinh hãi.Lướt qua như gió, phi túng mà qua.Tinh thần căng thẳng, giống như ánh nắng nóng bức ban ngày.Đảo mắt một cái, mặt trăng đã lặn về tây, mặt trời lại lần nữa mọc lên ở phương đông."Không được, không được, nghỉ ngơi một chút." Nhảy qua sông nhỏ, thủ hạ của Độc Cô Dạ chính là Lí Mộ cùng Lưu Trình, đồng loạt bổ nhào trên mặt đất, không đứng dậy nổi.Vẫn đi trước dẫn đường, Lưu Nguyệt thấy vậy, hơi hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Thu Ngân đang theo sát phía sau, sắc mặt cũng không tốt, nhíu mày, từng bước dừng lại.Theo sát ở phía sau, Độc Cô Dạ nghe lời nói, không nói hai lời, trong tay dẫn theo nữ tử an vị ngồi xuống dưới, cư nhiên nghe theo Lưu Nguyệt.Dọc theo đường đi, những người khác đều là một người chạy trốn, nhưng trong tay hắn còn đem theo một người, lại từng bước cũng không bị chậm lại, có thể thấy được thực lực rất thâm hậu.Hiên Viên Triệt không có biểu tình gì, nhìn lướt qua Độc Cô Dạ, thấy hắn chính là đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, không khỏi thầm khen một tiếng lợi hại, trực tiếp ngồi xuống bên người Lưu Nguyệt.Đám người Mộ Dung Vô Địch thấy vậy lập tức theo sát bên người Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt ngồi xuống, rất nhanh điều chỉnh nội tức.Sắc mặt đều có chút trắng bệch, một ngày một đêm chạy trốn không ngừng nghỉ, đã không còn chút sức lực nào, Độc Cô Dạ bị đuổi theo mười ngày, vậy mà sắc mặt chỉ có điểm tiều tụy mà thôi."Ông trời của ta, chúng sẽ không đuổi theo được, đều đã đi qua ba con sông rồi." Ngồi vào trên mặt đất, thủ hạ Độc Cô Dạ chính là Vô Nhai, một bên kịch liệt thở, một bên thật sâu nhìn thoáng qua sắc mặt không có chút gợn sóng của Lưu Nguyệt.Một ngày một đêm, chạy trốn mà không có phương hướng.Nhưng là, đi thêm không bao lâu sẽ có con sông chắn, cái này cũng chỉ là trùng hợp ngoài ý muốn mà thôi, nhìn lại phía sau thấy cảnh Thực nhân nghĩ điên cuồng đuổi theo, ở dưới thác nước thì chạy hơi chậm lại một chút, bọn họ chỉ có thể đứng đực tại đây.
Chương 333 : Sương lam mê hoặc (2)Edit : Thanh Tâm
Beta : Tử Dương ***************************************Con kiến không qua sông, đây đúng là khắc tinh của bọn nó.
Mộ Dung Lưu Nguyệt là chuyên chọn nhược điểm địa lý của chúng nó để chạy.Một đường chạy gấp, bọn họ mải chạy trốn không rảnh phản ứng, lúc này ngừng lại nhìn xuống dưới, đầu óc thoáng chốc còn có điểm chuyển qua.Mộ Dung Lưu Nguyệt là như thế nào biết phương hướng này có con sông? Như thế nào quen thuộc như thế?Xem ra Thái tử bọn họ sớm đã đã nhận ra điểm ấy, cho nên không nói một tiếng mà chạy theo, tuyệt không nghi ngờ."Con sông quá nhỏ, ngăn cản không được chúng nó." Lưu Nguyệt lạnh lùng ném một câu, đột nhiên đứng dậy tới bên cạnh đám cây cối, chủy thủ vung lên, chặt mấy cây thực vật màu xanh giống như cây gậy trúc (mía), xoay người bước trở về ném cho đám người Hiên Viên Triệt.Chạy trốn một ngày một đêm, không có ăn, đang đi còn bị Thực Nhân Nghĩ đuổi theo, trước tiên sẽ mệt chết.Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch, nghe vậy nhất thời đồng loạt kêu lên một tiếng, thân thủ tiếp nhận, kiểm tra cũng không kiểm tra, trực tiếp ăn luôn, đói luống cuống.Bọn họ tại sao lại đem người đó làm thủ lĩnh?"Răng rắc, răng rắc." Vội vàng tước vỏ để ăn, đem thực vật màu xanh trở thành Thực Nhân Nghĩ, cuồng tước cho hả giận, Thu Ngân ăn phát ra âm thanh răng rắc.Đứng trên mặt đất, đám người Lưu Trình thấy vậy, nhất tề nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ đã đi rất nhiều ngày nhưng không dám ăn những thứ kia.Chờ đợi nửa ngày, thấy Hiên Viên Triệt ném cho cái nhìn khinh bỉ, những người này ngay cả một chút biểu tình trúng độc đều không có.Thủ hạ Độc Cô Dạ chính là tứ đại thống lĩnh đồng thời phản ứng, hướng tới thực vật mầu xanh liền đánh tiếp.Phất tay cuồng khảm, mấy người nháy mắt kéo một đống lớn thực vật màu xanh đi tới."Thái tử." Cúi người đưa cho Độc Cô Dạ mấy cái, đám người Khinh Thủy hướng trên mặt đất ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Chương 334 : Sương lam mê hoặc (3)Edit : Thanh TâmBeta : Tử Dương******************************************Khoảnh khắc, chỉ nghe một mảnh âm thanh nhai nuốt, điên cuồng, bây giờ còn xem bọn họ là thiên hạ tứ đại thống lĩnh lớn nhất Ngạo Vân quốc, dưới một người trên vạn người, cao cao tại thượng, quả thực so với những tên ăn mày đầu đường xó chợ còn không bằng.
Khinh bỉ, đám người Thu Ngân nhất tề ném lại một ánh mắt.Đem đàn đói lang so sánh với bọn họ quả thực đã là rất văn nhã rồi.Khinh Thủy, Thiên Nhai, tứ đại thống lĩnh thấy vậy, mặc kệ không lên tiếng, bị khinh bỉ liền khinh bỉ lại, có cơ hội còn trở về, lúc này ăn đầy bụng quan trọng hơn.Nơi này, bọn họ chính là ăn ít đi nhiều, đi theo bọn họ tới mấy trăm thân binh, toàn bộ chết ở nơi này, chết vì động vật độc chỉ là một phần, đại bộ phận chính là ăn phải thực vật nhìn như không độc mà chết, làm hại bọn họ đến bây giờ, không dám ăn bậy đồ vật này nọ, đói chính là động lực phía sau lưng.Độc Cô Dạ vẫn như trước chậm rãi, không nhanh cũng không chậm, hơi thở nhẹ nhàng, giống như hoàn cảnh gì đều không làm hỏng được.Lưu Nguyệt nhìn lướt qua mấy người, nhưng lại như không nhìn, chậm rãi ăn thực vật trong tay, mắt cũng không ngừng đánh giá bốn phía."Ba năm không thấy, Thái tử phong thái càng hơn năm đó." Hiên Viên Triệt bắt tay vào lột vỏ thực vật, nhìn Độc Cô Dạ đột nhiên cất tiếng nói.Ngạn Hổ vừa nghe lúc này một tiếng buồn cười. Phong thái? Lúc này Độc Cô Dạ một thân áo bào trắng sớm thành hắc bào, sắc mặt tiều tụy, một thân chật vật, phong thái, không nên phong thái, Vương gia nhà bọn họ ý định làm cho đối phương tức giận."Dực Vương cũng là giống nhau. Phong thái càng hơn năm đó." Độc Cô Dạ miệng tước thực vật, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời một câu.Theo trong nước bùn lao tới, vật vã lăn lộn, Hiên Viên Triệt lúc này cũng phong thái không biết cũng đến nơi nào đây.Hai phương người ngựa, lúc này ai cũng không thể so ai đẹp.Hiên Viên Triệt nghe lời nói cũng không tức giận, thản nhiên nói tiếp: "Ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi hoang dã này, thái tử tìm kiếm vật gì?"Lời này hỏi trực tiếp.Độc Cô Dạ : "Thứ ngươi muốn tìm chính là thứ ta muốn lấy".
Chương 335 : Sương lam mê hoặc (4)Edit : Thanh TâmBeta: Pracell********************************************
Mấy thứ kỳ quái trong rừng rậm này không ít, nhưng có thể khiến hai người tự thân xuất mã, trừ bỏ hai cái kia ra, không có khả năng là bảo bối khác.Hiên Viên Triệt vừa nghe biết bản thân đoán đúng rồi, lập tức vung y bào đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta không cần đi chung, ngươi đi con đường của ngươi, ta bước con đường của ta."Hắn không cần biết Độc Cô Dạ nói câu kia là thật, hay nói giỡn, ai cho đi chung một đường với mình, hắn không rảnh, tự nhiên lại cho Độc Cô Dạ chiếm tiện nghi, hắn còn không có ngốc đến mức độ này.Không cần Độc Cô Dạ, bằng vào Lưu Nguyệt đi cùng, đánh đuổi đám ăn thịt người kia không hẳn là quá khó, hắn tin tưởng hắn và Lưu Nguyệt có đủ thực lực.Câu vừa nói ra xong, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên đứng dậy, hắn đã sớm chờ những lời này, bị Độc Cô Dạ dẫn một đám ăn thịt người không nháy mắt gì đó đuổi theo ở phía sau, mấy người này sớm đã đầy một bụng tức giận, lúc này Độc Cô Dạ trước mặt đã xác nhận rõ ràng như thế, lại còn có ý muốn đi theo cùng bọn họ.Bốn người bọn Khinh Thủy vừa nghe, nhất thời đồng loạt dừng lại, đồng thời nhíu nhíu mày."Ư..." Độc Cô Dạ giọng lạnh lùng thản nhiên mới mở miệng, một tiếng rên rỉ rất nhỏ đột nhiên cắt ngang lời nói hắn, nữ tử bên cạnh kia nhìn tưởng như đang ngủ say, giờ mới từ trong hôn mê tỉnh lại.Ngẩng đầu, mặt mày như tranh, thanh u thanh nhã, phảng phất như đóa hoa thược dược, ngay cả một thân chật vật, cũng không che dấu nổi vẻ quốc sắc thiên hương."Công chúa Thanh Liên." Mộ Dung Vô Địch hơi hơi kinh ngạc thốt lên.Công chúa Thanh Liên, Ngũ công chúa của Ngạo Vân quốc, nghe đồn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, là kì nữ (nữ tử tài năng) nổi tiếng, hôm nay như thế nào cùng Độc Cô Dạ chạy đến nơi này?Ban đầu mọi người vẫn không chú ý đến cô gái được Độc Cô Dạ ôm ở trong tay này, không nghĩ cư nhiên là nàng."Tỉnh." Độc Cô Dạ quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Liên, thản nhiên nói.Xoa mày ngồi xuống, Công chúa Thanh Liên vẻ mặt trắng bệch, gật gật đầu nói: "Vâng, quái thú này rất. . . . . . Hả, Dực Vương Thiên Thần quốc."Ánh mắt kinh ngạc dừng trên người Hiên Viên Triệt, trên mặt Công chúa Thanh Liên chợt lóe lên tia kinh ngạc, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng đứng lên hướng Hiên Viên Triệt gật đầu, hơi hơi thi lễ nói: "Thanh Liên có lễ."
Chương 336 : Sương lam mê hoặc (5)Edit : Thanh TâmBeta : Tử Dương***********************************Dáng vẻ hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thiên Thần quốc Dực Vương danh chấn thiên hạ, tương lai tuyệt đối là vua của Thiên Thần quốc, Công chúa Ngạo Vân mặc dù tôn quý, nhưng cũng không đủ tôn quý khiến hắn phải để trong mắt.Một bên quay đầu nhìn Lưu Nguyệt phía xa xa vẫn không hé răng nói: "Chúng ta đi."Lưu Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Thanh Liên đã tiến lên trước một bước, khẽ nhúc nhích nói: "Chậm đã, Dực Vương, hôm nay gặp gỡ tại đây, có hay không có duyên tạm thời không nói, chúng ta phía sau vẫn còn rất nhiều mãnh thú nguy hiểm truy đuổi, lần này cùng chung một chỗ, Dực Vương cũng đã thấy quái thú xếp thành hàng, rất là hung mãnh.Thanh Liên bất tài, bây giờ mới nhớ tới, ở trong Thiên Dật Tạp Đàm viết rằng có con vật bé như kiến, thành quần kết đội, ăn hết thảy vật còn sống, nơi đi qua, diệt sạch hết thảy, nghĩ đến hẳn là chính là vật ấy.Rừng rậm âm u, có thể gặp gỡ cực kỳ hữu duyên, hy vọng Dực Vương thận trọng."Dứt lời, hướng Hiên Viên Triệt gật gật đầu, rất là hào phóng thong dong."Đa tạ Công chúa Thanh Liên nhắc nhở, Vương ta cùng Vương Phi có thể tự ứng phó." Thu Ngân hướng tới Thanh Liên vừa chắp tay, trầm giọng đáp lại.Công chúa Thanh Liên vừa nghe toàn thân hơi hơi rung động, quay đầu nhìn người đứng ở bên cạnh Hiên Viên Triệt, vẫn không nói chuyện, quay đầu nhìn phương xa, đây là người làm chấn động các nước, tiểu Vương phi Thiên Thần quốc?Ánh mắt đánh giá còn chưa nhìn thấu, Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên lạnh lùng nói: "Đến rồi."Hai từ vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cả kinh, ngay cả Độc Cô Dạ còn ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích cũng nhảy dựng lên, mười mấy người đồng thời quay đầu hướng sau nhìn lại.Một mảnh màu đen cuồn cuộn mà đến, Thực Nhân Nghĩ bị bọn họ bỏ ra lại rất xa lại đuổi theo lần nữa."Đi." Một chữ tuôn ra, Lưu Nguyệt xoay người chạy về phía trước.Khóe mắt cũng chưa nhìn Công chúa Thanh Liên một cái, tuyệt đối tập trung vào nguy cơ trước mặt, bảo mệnh mới là là tối trọng yếu, ai để ý nữ nhân ngươi như thế nào.Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ, đồng thời khởi bước, cùng nhau tiến đi theo Lưu Nguyệt bỏ chạy
Chương 337 : Sương lam mê hoặc (6)Edit : Thanh TâmBeta: Pracell**********************************************
Cái gì mà đường ai nấy đi chứ, nguy hiểm đột nhiên ở trước mắt, cần đồng tâm hiệp lực.
Thanh Liên nhà bọn họ là bác học, Lưu Nguyệt lại thuộc trường phái thực tế, không thao thao bất tuyệt gì nhiều, đi từng bước đều có lý do của nàng, đi theo nàng, đúng vậy.
Hiên Viên Triệt nhất thời trừng mắt nhìn Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ lại giống như không thấy, không nhìn.
Hai người, tâm tư khó lường, lại cùng hướng phía trước chạy.
Giữa rừng rậm, nếu là có cơ hội diệt đối phương, kia quả thực là một chuyện rất hoàn mỹ, thần không biết, quỷ không hay, trừ khử một mối họa lớn, còn có thời cơ nào tốt hơn.
Nhưng mà, lúc này nhân lực hai bên tương đương nhau, nếu không thể nắm chắc giết hết toàn bộ thì không nên ra tay, nếu không hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vậy, Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ, đều có tâm không tốt nhưng lại tuyệt không động thủ.
Ngược lại, cùng tiến chung một đường.
"Công chúa, mau, đuổi kịp." Khinh Thủy kéo tay áo Thanh Liên, đưa cho Thanh Liên một cái thực vật màu xanh, chính mình khiêng lên mấy cái, chạy về phía trước.
Công chúa Thanh Liên thấy Độc Cô Dạ và Hiên Viên Triệt, Thiên Nhai, Mộ Dung Vô Địch... Mấy nam nhân này định thiên lập địa , cư nhiên không chút nghĩ ngợi liền chạy theo tiểu Vương phi, không khỏi hơi hơi trừng mắt nhìn.
Đây là như thế nào? Nàng sao sau khi tỉnh lại, liền không thể hiểu nổi chuyện gì.
Trong lòng lại suy nghĩ, dưới chân đến cũng mau, thân hình nhoáng lên một cái, liền chạy theo.
Công chúa Thanh Liên, không võ công, nhưng lại có một thân khinh công không tầm thường, vì vậy mà Độc Cô Dạ mới dám mang nàng tới đây.
Phi túng rồi biến mất, một đám người hướng phía trước chạy gấp."Nguyệt, có cái gì ... không, có biện pháp gì giải quyết chúng nó, cứ chạy như vậy không phải chuyện hay?" Hiên Viên Triệt vừa chạy vừa hướng Lưu Nguyệt nói.Cứ chạy như vậy, con người luôn luôn sẽ có thời điểm mệt nhọc, huống chi rừng rậm nguy cơ tứ phía, chỉ cần bất cẩn một chút, không biết sẽ chết như thế nào.
Chạy, không phải là biện pháp tốt, giải quyết hoàn toàn nguy hiểm phía sau, mới là căn bản nhất.
Lưu Nguyệt cũng không quay đầu lại nói: "Có, đốt trụi."
Lời này vừa ra, Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ, đồng thời trầm mặc.
Chương 338 : Sương lam mê hoặc (7)Edit : Thanh TâmBeta : Tử Dương*********************************************
Một phen hỏa thiêu, rất đơn giản, tùy thời đều có thể đốt, bất quá đây là Ngàn Nãng sơn mênh mông rộng lớn, cây cối dày đặc theo rừng cùng cây cối khô dễ cháy, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, cùng với gió núi, lửa cháy tràn lan, bọn họ dù có mọc cánh, cũng không thể bay thoát."Lửa không được, nước, dòng nước xiết của sông lớn?" Độc Cô Dạ lạnh lùng buông tiếng ngắt lời nói.Sông nhỏ diệt không được chúng nó, vậy sông lớn, nước sông sóng cuộn mãnh liệt, cho dù diệt không được chúng nó, cũng sẽ làm mất mùi trên người bọn họ, đã không có mùi, mấy thứ này hẳn là phải quay đầu mà trở lại."Trong vòng ba ngày, không có sông lớn."Lạnh lùng mà sang sảng, một tia do dự đều không có.Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ, đồng thời mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt như thế nào biết nội trong vòng ba ngày không có sông lớn .Lại không biết rằng Lưu Nguyệt đối với rừng mưa rất là quen thuộc, từ mùi vị trong không trung, hơi thở trên mặt đất, từ cấu tạo và tính chất của đất đai nhuyễn thật, đến cây cối sinh trưởng, đều có thể phân rõ này một mảnh khu vực địa thế cùng con sông, cái loại này không phải đọc nhiều sách vở là có thể biết, dù biết cũng không thể so sánh được."Phía trước mười dặm xung quanh tả hữu sẽ có chướng khí (khí độc), chú ý." Ngửi mùi của không khí thật sâu, Lưu Nguyệt đột nhiên quát lớn."Vâng ..." Thu Ngân, Ngạn Hổ, lập tức cao giọng đáp, ngay cả Mộ Dung Vô Địch cũng lên tiếng, trong suy nghĩ của võ tướng, thực lực quyết định hết thảy, thân phận cao thấp tất cả đều là thứ yếu.Theo sát ở phía sau mấy người, Thanh Liên nghe tiếng, rất kinh ngạc, vài bước xông lên phía trước Hiên Viên Triệt, sóng vai cùng Lưu Nguyệt, kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt nói: "Ngươi làm sao mà biết?""Hương vị." Phía sau, Độc Cô Dạ lạnh lùng ném ra hai chữ.Chướng khí, chướng khí, đó là khí, là từ không trung phát ra, có hương vị có thể phân biệt, điều này cũng không phải khó phán đoán."Ta biết, nhưng lúc này là ở ngoài mười dặm a." Thanh Liên quay đầu lại nhìn thoáng qua Độc Cô Dạ.Ngoài mười dặm, chướng khí có thể lan tràn đến mười dặm, cái này rất thái quá đi.Độc Cô Dạ nghe tiếng trầm mặc, điểm này, hắn cũng rất muốn biết."Nguyệt." Hiên Viên Triệt lúc này nhẹ nhàng kêu Lưu Nguyệt một tiếng, kỳ thật hắn cũng rất muốn biết.
Chương 339 : Sương lam mê hoặc 8Edit : Thanh TâmBeta : Tử Dương***************************************"Hoàn cảnh, loại cây, vòng tuổi, thổ nhưỡng, không khí." Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt hỏi nàng, lập tức trực tiếp ném lại vài từ.
Chướng khí, không phải chỉ có chướng khí từ hoa cỏ hư thối ủ hàng nghìn năm mới có, chướng khí phân rất nhiều loại, quyết định phần lớn dựa vào hoàn cảnh.Tác dụng của chương khí cũng có nhiều loạn, có gây cảm giác hứng thú, có mê tình, có đoạt mệnh, những loại cây cỏ khác nhau, chướng khí cũng sẽ không giống nhau, nhưng ít có loại chướng khí nào có cả hai đặc tính.Nơi này cây cối chỉ có một chủng loại, đều là đã qua trăm năm tuổi, cái loại hương khí này thản nhiên tỏa ra, cả người lẫn vật đều bu tới, lá rụng chồng chất, trong vòng mười dặm tất có chướng khí xuất hiện.Liền xem thổ nhưỡng, theo mức độ ẩm ướt, có thể suy đoán ra phía trước có sông hay không, đây là một đạo lý.Nhưng là, không phải người bình thường có thể hiểu biết thôi.Phía sau, Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ, Thanh Liên, nghe Lưu Nguyệt ném ra vài từ, không khỏi đồng loạt trầm mặc, con mắt rất nhanh chuyển động.Đi phía sau bọn họ, đám người Thu Ngân, Khinh Thủy cũng không lên tiếng, đứng lên.Lưu Nguyệt lời này không thể nghi ngờ là dựa vào kinh nghiệm mà nói, kinh nghiệm tích lũy rút ra kết luận, cũng không phải ai cũng có thể hiểu, có thể học tập .Khoảng cách mười dặm, nhanh chóng tới.Phía trước một mảnh thản nhiên thiên nhiên sa lam, thực nhẹ, thực mờ ảo.Một mùi hương thản nhiên truyền đến, khá thanh nhã, thật là dễ ngửi."Có lẽ có tác dụng mê tình." Lưu Nguyệt ngửi một ngụm, nói.Động tác đồng loạt, trong tay đã sớm chuẩn bị dược vật nhét vào miệng, Lưu Nguyệt chờ năm người một tia bận tâm đều không có, liền hướng chướng khí phóng vào.Độc Cô Dạ dám đến cũng không phải không chuẩn bị, lập tức đầu ngón tay bắn ra, mấy dược vật lập tức bắn vào trong tay Khinh Thủy và tứ đại thống lĩnh.Đồng thời thân hình nhoáng lên một cái, liền dừng ở phía trước người Hiên Viên Triệt, cho Thanh Liên đang đứng ở phía trước Hiên Viên Triệt một viên thuốc.Hiên Viên Triệt thấy vậy tốc độ hơi hơi chậm lại, để cho Độc Cô Dạ đi lên.Đi vào, sóng vai Lưu Nguyệt cùng Thanh Liên, Độc Cô Dạ cùng Hiên Viên Triệt cùng tiến, nhất thời biến thành Lưu Nguyệt một mình ở phía trước, Thanh Liên cùng Độc Cô Dạ theo sau, Hiên Viên Triệt tụt lại từng bước.
Chương 340 : Sương lam mê hoặc 9Edit : Thanh TâmBeta: Pracell*************************************
Sương mù màu lam mỏng manh nhè nhẹ bay, nhè nhẹ thản nhiên, thoạt nhìn hoàn toàn không có gì ngăn cản.Bước nhanh vọt vào chướng khí, vài cái xoay người, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên biến đổi, chướng khí màu lam nhạt đang mỏng manh, toàn bộ nồng đậm lên.Trong khoảnh khắc liền biến thành thâm lam, toàn bộ bao phủ ở quanh thân.Trước mắt một mảnh mơ hồ, liền như bước vào sương mù buổi sáng sớm của mùa đông, ngay lập tức trong lúc đó nhìn xuống bàn tay không thấy năm ngón tay, trước mắt chỉ có một mảnh nồng đậm màu lam.Chân không ngừng di chuyển, Lưu Nguyệt quay người một phen giơ tay nắm lấy cánh tay người ở phía sau, túm chặt lấy hắn liền đi lên phía trước, những người khác nàng không bận tâm, Hiên Viên Triệt bất cứ thời điểm nào nàng cũng không thể buông tay.Bất quá nho nhỏ chướng khí, đám người Mộ Dung Vô Địch cũng hiểu biết độc dược, lao tới hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.Nắm thật chặt bàn tay Hiên Viên Triệt, đem Hiên Viên Triệt nắm chặt.Từng bước dừng lại, Lưu Nguyệt phi nhanh dùng sức nhéo nhéo nắm tay đang cầm, không đúng, không phải tay của Hiên Viên Triệt, không phải.Nàng đối Hiên Viên Triệt rất quen thuộc, ngón tay nắm chặt nhanh, lập tức liền cảm giác ra sai lầm.Tiếng vừa mới ra, một tay lập tức nhanh chóng cực kỳ bưng kín miệng của nàng, cùng thời khắc đó Lưu Nguyệt cũng cảm giác được trong óc một khoảng ông ông chướng khí bị hút vào, tiến vào thân thể.Chết tiệt, như thế nào là Độc Cô Dạ, tay lạnh như băng, tốc độ phản ứng nhanh như vậy, trừ bỏ theo sát sau nàng, Độc Cô Dạ, không thể có người thứ hai.Bỏ ra bắt lấy tay Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt nhíu nhíu mi, đột nhiên hướng mặt đất quỳ xuống sờ soạng.Không thể phát ra âm thanh, mà muốn báo hiệu cho người khác biết vị trí của mình , không hẳn cứ phải la thật lớn mới được.Sờ soạng mặt đất , một vùng đất khô lá cây phủ , một tảng đá cũng đều không có, một chỗ đất cứng rắn cũng đều không có. (Nguyệt tỷ định dùng đá xếp thành ký hiệu)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top