[ Tự truyện ] Xe đạp màu hồng !

Chap 1 

Năm ấy đầu tháng 10 rồi mà trời vẫn còn nắng nóng như mùa hè, tôi đứng đợi thằng bạn dưới cổng trường mà mồ hôi chảy ra ướt hết lưng áo. Bảo đợi tao có chút việc rồi cùng về mà sắp 12h giờ rồi vẫn chưa thấy lão đâu. Thế là quyết định phi sang quán nước bên kia làm cốc nước mía cầm hơi .

“Mịa ! Sao lắm đá thế !?” Vừa nhâm nhi cốc nước vừa lầm bẩm trong mồm rủa bà chủ quán làm ăn điêu bạt. Ai đời mang tiếng là nước mía mà đầy cốc đá, được chén nước mía là cùng. Đưa mắt nhìn sang bên kia đường xem thằng bạn ra chưa, nhưng chỉ thấy một đứa con gái ngồi cạnh cái xe đạp, đang loay hoay, chắc là tuột xích. Bỏ ngay cốc nước xuống bàn, tôi chạy qua chỗ con bé với cái xe đạp hồng. 

- Tuột xích hả bạn ?

- À… ừm !

Nó quay lại nhìn tôi. Ôi đệch ! Người đâu mà xinh thế ! Mất 5s tôi mới tỉnh táo lại được. Nó mặc cái áo đồng phục màu xanh trứng quốc của trường. Mồ hồi ướt lấm tấm trên trán lung linh trong nắng như thiên thần.

- Để mình giúp bạn ^^

Sau khi định thần và nhớ lại được lý do chạy sang đây, tôi bắt tay ngay vào việc chả cần chờ xem nó có đồng ý hay không. Thật ra là cái xích tuột ko khó lắp vào lắm nhưng nó là con gái, sợ bẩn tay nên cứ loay hoay với hai cái que, biết đến bao giờ mới xong...


- Xong rồi này ^^

- Cảm ơn bạn nhé ! Mà tay bạn bẩn rồi kìa !

- À, không sao đâu ! Lát mình dang bên kia đường rửa nhờ là được mà !

- Bạn học lớp 12 à ? Mà sao giờ vẫn ở đây ?

- Ukm ! Mình học 12A1, đang đợi thằng bạn nó phải họp hành cán bộ lớp gì đó mà mãi chưa thấy đâu !

- Mình cũng vừa họp lớp trưởng trên đó xong !

- Đấy ! Biết ngay là mình đoán không sai mà !

- Đoán gì ?

- Thì bạn là lớp trưởng !

- Sao lại thế ? – Nó ngơ ngác nhìn mình.

- À thì lớp trưởng thường xinh xắn, đáng yêu mà ! Mình nhìn bạn là đoán ra ngay !

- Hihi… Bạn biết nịnh thật đấy ! - Nó cười tít mắt.

- Có sao nói vậy thôi ^^

- Thôi muộn rồi mình về trước nhé ! Cám ơn bạn lần nữa ! 

- Ukm ! Bye !

Nó đi được một đoạn rồi, tôi mới chợt nhớ ra là chưa biết nó học lớp nào, liền gọi với theo :

- Lớp trưởng ơi ! Bạn học lớp nào thế ?

Nó ngồi trên xe ngoái lại cười khúc khích :

- Bạn đoán giỏi thế thì đoán nốt xem nào ! Hihi…

Tôi lắc đầu cười khổ một mình. Chém thế thôi chứ bố ai mà đoán đc , Nhưng anh không sợ, không đoán được thì anh hỏi. Loanh quanh vẫn cái trường này chứ đâu. Nghĩ rồi đi ngay sang bên quán nước rửa tay. Để dầu mỡ bám vào móng tay cứ bứt rứt khó chịu thế nào ấy.

- Đáng lẽ được về rồi mà lão bí thư đoàn trường bắt mấy thằng con trai ở lại khiên hộ lão cái loa xuống kho ! Đến mệt ! – đang lúi húi rửa tay thì nghe tiếng thằng bạn sau lưng.

Tôi quay lại :

- Thôi ngồi xuống làm cốc nước cho tỉnh người đi đã. Mày đạp xe về luôn là ngất giữa đường đấy. Ngồi xuống đi rồi anh có chút chuyện muốn hỏi chú.

- Tao biết rồi ! Mày định hỏi thăm tao về con T chứ gì ?

Tôi ngẩn ra một lúc. Đúng là phải đi khám đầu óc mình xem có vấn đề gì không. Ai đời nói chuyện mà quên chưa cả hỏi tên người ta là gì. Biết thế nhưng vẫn hỏi lại thằng bạn :

- T nào ?

- Thì con bé mày vừa đứng nói chuyện vs nó ý. Lúc trên sân trường tao nhìn thấy cả rồi. Hoa khôi của A4 đấy nhé.

Ầu phặc. Thế là rõ cả rồi. Tên T, lớp trưởng kiêm hoa khôi 12A4… 

...Và thế là buổi trưa tháng 10 ấy đã thành một cột mốc đáng nhớ mà có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể quên...

======================================================

Chap 2:

Mẹ tôi là giáo viên dạy Toán nhưng đã từng tham gia đội tuyển Văn quốc gia. Bà bảo học văn đi thi không có cái chuẩn mực điểm nào cả, người chấm đọc xuôi tai thì điểm cao, thấy ngang thì điểm thấp. Thế nên từ bé tôi đã bị hướng đi theo Toán.

Cấp 2 học lớp Toán trường chuyên của huyện, lên cấp 3 lại vào cái lớp chọn của ban A. Lớp đã hiếm gái thì đừng, chúng nó lại còn cá sấu. Cả lớp có một hai đứa trông được được thì có người săn đón cả rồi, với lại tôi cũng chả thú cái chuyện này lắm.

Ba năm cấp 3 sắp trôi qua hết mà chưa có mảnh tình nào làm kỷ niệm. Loanh quanh chỉ ăn rồi học, rảnh thì bóng bánh, đế chế với anh em. Xem phim thấy những mối tình cấp 3 đẹp như mộng mà đôi khi cũng chạnh lòng. Thú thực là hồi lớp 10 cũng kết một bé đấy, nhưng hôm tỏ tình giữa bao nhiêu người thì bị nàng từ chối , rồi còn bị lũ bạn chọc cho quê một cục. Ấm ức và tự hứa với lòng rằng không bao giờ để như thế nữa. Thế mà…

Sáng hôm sau đến trường sớm, lên lớp vắng tanh chả có ma nào. Lớp tôi ở trên tầng ba – tầng cao nhất của dãy nhà khối 12. Từ đây có thể nhìn thấy hết mọi thứ trong khuôn viên trường, từ sân bóng rổ đến nhà gửi xe. Đêm hôm qua trằn trọc mãi nửa đêm mới chợp mắt được một chút. Từng hình ảnh của buổi trưa nắng cứ hiện lên trong đầu, từ cái trán lấm tấm mồ hôi đến nụ cười híp mắt lúc tôi gọi T quay lại. Thế là sáng nay lên sớm, rình xem "xe đạp hồng" có thật sự học lớp A4 như thằng bạn mình nói không. Lúc ấy tôi không rõ hay giả vờ thế chứ giờ nghĩ lại biết rằng đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy người ta càng sớm càng tốt .

Chờ mãi cuối cùng cũng thấy. Chạy ra đứng đầu cầu thang, cắm cái phone vào tai vờ như đang nghe nhạc. Trong tai thì đang nghe rõ từng nhịp tim đập thình thịch vì hồi hộp. Nói thật là cũng run. Vì cái gì thì các bác biết rồi đấy. Cuối cùng thì T cũng lên tới nơi. Tôi quay lại rất tình cờ :

- Ấy ! Lại gặp T rồi ^^

- Hi ! Sao đến sớm vậy ?

- À ! hôm nay tới mình trực nhật !

- Ồ ! Vậy sao ! Mình cứ tưởng có người đứng đây chờ mình chứ ! Hihi…

Lại cái nụ cười ấy . Tôi ngẩn ra một lúc rồi nói :

- Mình cũng không rõ ^^

T lại cười rồi đột nhiên nói :

- À mà sao biết mình tên là T ? Mình nhớ là đã nói cho bạn đâu nhỉ ?

- Mình đoán ra đấy .

- Siêu thế ? Chả lẽ cứ ai xinh thì lại tên là T sao ?

- Không ! Ai đi xe hồng thì thường tên thế !

- Thật á ?

- Đùa đấy ^^

- Hihi… Cậu vui tính thật đấy. Nhưng giờ cậu phải cho mình biết tên đi chứ. Không thiệt thòi cho mình quá !

- Mình tên K.

Vậy là bõ cái công dậy sớm, cuối cùng mình đã thỏa ước mong suốt đêm qua – chỉ muốn nghe giọng nói ấy, nhìn nụ cười ấy một lần nữa…




- Ê ku ! Làm gì mà như thằng đao thế ?

- Hả ? – Tôi ngơ ngác quay lại nhìn thằng bạn lớp trưởng ngồi bên cạnh.

- Tao hỏi mày bị làm sao thế ?

- À ! Không có gì !

- Ờ ! Mày nói thế tao đỡ sợ, chứ ngồi trong lớp như thằng mất hồn, thỉnh thoảng lại cười cái, hãi lắm mày ạ !

Tôi cười không nói gì nữa. Một lúc sau tôi lại quay sang :

- Tao cảm nắng rồi mày ạ !

- Thôi bỏ mẹ ! Thuốc thang gì chưa ?

- Hâm ! Tao nói cảm là "cảm" cơ mà ! 

- À à, tao biết rồi ! Em T phải không ? 

- Uk !

- Được đấy ! Có gì cần cứ bảo tao, mày mà có người yêu tao cũng đỡ lo. Giờ nhìn người không biết giới tính được đâu .

- Haha… Có số điện thoại của nó không vứt tao ?

- Có có ! Nhưng sao mày không tự đi mà xin ?

- Ngại ! Với lại thế này nó mới bất ngờ ! 

- Rồi ! Ok ! Chiều tối đãi anh chầu kem là đc !

- Chuyện nhỏ ^^

Thế là tôi bắt đầu bắt tay vào thực hiện cái chiến dịch đã phác ra trong đầu đêm hôm qua… 

==================================================

Chap 3:

Qua điều tra sơ bộ, tôi đã biết được thêm một số thông tin như T đang là thành viên đội tuyển Tiếng Anh của trường và hiện tại chưa có người yêu…

- Ngủ chưa T ?

- Ai vậy ?

- Mình K mà !

- Oh ! K hả ^^ T chưa ! Mà sao biết số đt của T thế ?

- Thằng M ( bạn tôi ) nó dặn K là không được nói là nó cho rồi ! K không nói đâu !

- M lớp trưởng lớp K à ? Được lắm !

- Thôi K đùa vậy thôi, đừng nói gì nó nhé. Tại K ép nó mà ! 

- Hihi… T đùa vậy thôi mà !

Đó là lân đầu tiên tôi nhắn tin với T. Và từ đó, tối nào cũng lăm lăm cái điện thoại. Hết bài cái là nhắn tin cho T ngay. Chủ đề đơn giản chỉ là chuyện bài vở, những dự định tương lai và chuyện gia đình. Hồi đó văn mình cũng cao lắm chứ không như bây giờ .Qua cách nói chuyện, tôi càng ngày càng thấy cảm nhận ban đầu của mình là chính xác. T rất vui tính và cởi mở, nhưng cũng rất tinh tế. Nếu chọn bạn gái thì T thực sự là một lựa chọn quá hoàn hảo. Lâu lắm rồi mình mới tìm được người nói chuyện hợp như thế. Trước kia, ngoài thằng M ra, mình chả tâm sự được với ai cả.

Lại nói đến thằng M. Từ ngày quen T, hôm nào tôi cũng bỏ nó đi một mình về ( tại tôi đợi T rồi về cùng đường nói chuyện ). Hai thằng học với nhau suốt 7 năm trời, coi nhau như anh em trong nhà, giờ bỏ nó như thế cũng thấy áy náy. Nhưng nó vẫn ủng hộ tôi hết lòng, có gì cần giúp, cần điều tra chỉ cần nói vs nó một câu là xong. Gia đình nó thuộc loại khá giả, có hai anh em trai. Anh trai nó đang đi du học, thỉnh thoảng lại gửi một ít quà về cho nó. Thường là điện thoại. Thế nên nó đổi điên thoại liên tục, dùng vài tháng rồi lại bán đi. Đôi khi cũng có chút ghen tị với nó khi tôi phải vẫn trung thành với con N70 suốt mấy năm trời. Nhà nó ở đối diện với khu kiốt của chợ huyện – nơi mà mẹ T có một của hàng. Thỉnh thoảng T lại ra phụ mẹ bán hàng nên hai đứa chơi vơi nhau từ khá lâu rồi. Không phải là thân thiết lắm nhưng ít ra cũng khá hơn bạn bình thường. Và chính điều này đã giúp tôi rất nhiều sau này…

- Chiều nay bóng không mày ? – M hỏi

- Có chứ !

- Mà tao hỏi thật nhé ?

- Sao mày ? – Mình ngạc nhiên.

- Đến tận hôm trước mày mới biết T à ? Nó xinh với học giỏi nổi tiếng vậy mà !

- À thì có nghe danh, nhưng không để ý. Mày biết tao chuyện gái gú này không rành lắm. Ai như mày, con nào ở đâu cũng biết hết.

- Hehe… Mày khen tao có đến sáng mai chả hết .

- Thôi đi bố. Có việc nhờ mày đây !

- Sao thế ? Thiếu tiền tán gái à ? Anh cho vay ! 10% một tháng thôi ! 

- Không ! Tiền thì lúc nào cần tao bảo sau ! Giờ chỉ cần mày cho tao biết lớp A4 có em nào xinh nữa không ?

- Nhiều ! Mà mày đinh bắt cá hai tay đấy hả ? Tưởng cưa em T rồi còn hỏi làm gì nữa ? - Nó nhìn tôi cười gian xảo.

- Kế hoạch của tao ! Bí mật… 

=====================================================

Chap 4:

- T này ?

- Ơi !

- Cho K hỏi chút được không ?

- Hi… Có chuyện gì mà ấp úng thế ? – T lại cười híp mắt .

- Bạn P ở lớp T có người yêu chưa ?

T sững ra một lúc có lẽ vì khá bất ngờ với câu hỏi của tôi. Nhưng rồi lại bình thường ngay:

- Á à ! T biết rồi nhé ! Có ý đồ gì với P phải không ? Tinh mắt thật đấy.

Tôi chỉ cười.

- Thôi được rồi. Chỗ bạn bè để T giúp K. Nó chưa có người yêu đâu !

- Thật thế à ? Tốt quá rồi ! – Tôi vui mừng đáp.

- Nhưng đừng có vui mừng sớm thế ! Nó đang quyết tâm thi HSG lắm, cả đại học nữa. Chưa chắc đã cưa được nó đâu.

- Uk ! Thì K cũng biết thế ! Vậy mới phải nhờ T giúp chứ !

- Hihi...

Hai đứa vạch ra một cái kế hoạch giúp tôi làm quen P. Kế hoạch ấy thực hiện khá suôn sẻ. Tôi đăng kí tham gia vào lớp học thêm toán buổi tối cùng với P. Ngồi cùng bàn với P nhưng tôi cũng chỉ nói chuyện xã giao vài câu thôi vì mục đích chính của tôi đâu phải là như thế…

Lúc ấy, đại học là mục tiêu hàng đầu để tất cả phấn đấu. Một phần vì mơ mộng đến quãng thời gian sinh viên vui vẻ, tự do, một phần vì kỳ vọng của thầy cô, gia đình. Đứa nào cũng tự vẽ ra trong đầu mình hai viễn cảnh trái ngược. Một bên là tương lai rạng ngời vớii cái giấy báo đỗ đại học, năm năm sau sẽ là cái bằng của nhân. Còn bên kia là sự trách mọc của cha mẹ, thầy cô, sự chê bai của bạn bè, xã hội rồi tương lai mù mịt như tiền đồ của chị Dậu .

Cứ nghĩ đến đó thôi đứa nào cũng sợ hết hồn, nhất là những đứa học lớp chọn như tôi thì áp lực lại càng lớn, và trượt đại học có lẽ là cơn ác mông lớn nhất trong đời. Thế nên đôi khi con người ta phải kìm nén cảm xúc của mình lại để tập trung vào việc quan trọng hơn. Biết thế nhưng tôi vẫn quyết định đi theo tiếng gọi của trái tim… 

Từ đó tối tối, chủ đề nói chuyện của tôi với T chỉ xoay quanh chuyện tình cảm. Khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo lại khá gần. Từ bạn bè xã giao bình thường, giờ đây chúng tôi đã ở cùng một chiến tuyến. Chúng tôi trò chuyện nhiều hơn về cuộc sống, tình cảm. Qua đó tôi đã hiểu thêm được khá nhiều về T, T kể cho tôi hết mọi thứ, tâm sự mọi chuyện như một người bạn tri kỉ lâu năm. T cũng có kể qua về chuyện tình cảm trong quá khứ. Lúc ấy tôi không để ý đến nó nhiều lắm và rồi sau này chính tôi đã phải hối hận về điều đó… 


- Tớ muốn nói cho P biết tình cảm của tớ

- K định tỏ tình với nó à ? – T trong xoe mắt nhìn tôi.

- Ừ ! Nhưng không biết làm ntn đây !

- Sắp 20 tháng 10 rồi đấy ! Hay là tặng người ta cái gì đấy rồi nói luôn ?

- Cũng hay đấy ! Nhưng tặng gì bây giờ ? Chả lẽ lại hoa à ?

- Hoa cũng được ! Không thì kẹo đi !

- Cái gì ? Kẹo á ? – Tôi hơi ngạc nhiên.

- Ừ ! Làm hộp Alpenliebe đi ! T thích kẹo đó ! 

- Ơ ! K tặng P chứ có tặng T đâu mà T nói T thích !

- À thì kiểu gì nó chả bỏ ra cho cả lớp ăn ! Hihi…

- Cũng được. Quyết định vậy đi.

Hôm đó về lớp, tôi tuyên bố sẽ tỏ tình với P. Cả hội con trai kêu om sòm như giải phóng miền Nam. cũng phải thôi vì lâu lắm lớp mới có vụ xôm như thế này. Tôi có nói nhờ chúng nó trợ giúp. Đang đang tuổi ăn tuổi nghịch nên mấy cái vụ như thế này khoái lắm, tất cả đồng ý hết ngay .

Và rồi cũng đến 20 tháng 10. Tôi dẫn đầu cả đoàn, trong tay ôm hộp kẹo đã gói gém cẩn thận, theo sau là mười thằng con trai, mỗi thằng một bông hồng, hùng dũng kéo sang lớp bên ấy. Cả tầng ba đổ ra, bâu đầy trước của lớp A4. Nghĩ lại cũng thấy mình dại, hôm đó mà bị thầy giám thị để ý, lên túm được rồi thông báo về gia đình thì ăn cám. Nhưng rất may là không có việc gì xảy ra ngoài dự liệu của tôi, kể cả việc P nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp mà chẳng nói lời nào. 

Tôi bước đến đưa cho T hộp kẹo :

- Lát đưa cho P giùm K nhé !

Nói rồi tôi quay người bước về lớp, tâm trạng hết sức rầu rĩ.

Sau vụ đó tôi nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, đi đâu cũng bị soi mói, bàn tán.Đứa thì thương cảm cho vụ tỏ tình thất bại bẽ mặt của tôi, đứa thì mỉa mai khinh bỉ. Nhưng tôi mặc kệ hết, chả quan tâm, tất cả chỉ vì mục tiêu phía trước…

- T có đưa rồi nhưng nó không cầm ! – Trưa hôm ấy T gặp tôi ở cổng trường.

- Vậy T mang về đi, K mang về không tiện. Coi như K tặng T !

- Ừ ! Thế cũng được !

- À mà không được ! Ai đời lại đi tặng T kiểu đấy !

Nói rồi tôi phi sang bên kia đường, mua một bông hồng.

- Tặng T nè ! 20/10 vui vẻ ! Cảm ơn T rất nhiều vì đã giúp K trong thời gian qua.

- Hihi… Thanks K nhé ! Mà K có sao không vậy ?

- Không sao đâu mà ! K không buồn vì mấy cái chuyện cỏn con này đâu !

- Thế là tốt rồi ! Với lại còn T vẫn chơi với K cơ mà ! Hihi…

T lại cười. Vẫn cái nụ cười vô tư mà đến bây giờ đôi tôi lúc vẫn còn gặp trong mơ… 

Tiếng Anh - môn tồi nhất trong cả 3 cấp học của tôi .

.............................

Hồi lớp 7, tôi và M học cùng lớp, ngồi cùng bàn luôn. Hai thằng đang say sưa tâm sự thì cô giáo gọi lên bảng. Hôm đó là buổi học mẫu câu "Can you help me ?". Cô bắt nó và tôi đóng lại hoạt cảnh y như trong sách. Tôi nhận vai một người bị rắn cắn khi đang leo núi.

- Can you help me ?

- No, thanks !

Wtf ?  Không hiểu thằng M nó nghĩ gì mà nói ra được câu đó nữa . Cả lớp cười như điên. Tôi và cô giáo cũng cười. Con thằng M thì mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cuối cùng hai thằng được hai con 1 rồi về chỗ  Lên cấp 3 vẫn vậy, tiếng anh mãi là môn tôi ghét và sợ nhất. May là cô giáo cũng hiểu cho học sinh lớp Toán nên mỗi lần kiểm tra cũng cố gắng hết sức để tạo điều kiện cho các em, còn đi thi thì đành phó mặc số phận vậy… 

................................................................

- T ơi cứu tớ ! – Tôi nói với một giọng hết sức tội nghiệp 

- Sao thế K ?

- Cậu ở đội tuyển Tiếng Anh đúng không ?

- Ừ…

- Có cách nào học Tiếng Anh dễ vào hơn được không ? Giúp tớ với ! Sắp thi hết kỳ rồi !

- Thế cậu học như thế nào ?

- Có học gì đâu mà hỏi như thế nào !  – Tôi thành thật trả lời.

- Trời ! Làm thế nào được đây ! – T thở dài đầy tuyệt vọng.

Suy nghĩ một lát rồi T đưa ra đề nghị giúp tôi bằng cách sau mỗi buổi học, hai đứa ở lại trường. T sẽ kiểm tra từ mới và đưa cho tôi một số bài tập bắt tôi phải làm. Kể ra cũng vất vả, đang ăn chơi còn thiếu thời gian mà giờ tự dưng lại đi kiếm thêm việc làm. Nhưng tất cả vì tương lai con em chúng ta.

Chỉ sau một thời gian ngắn,Tiếng Anh của tôi đã khá hơn trước ( tại trước có học quái gì bao giờ đâu  ), và quan trọng nhất là tôi đã kéo được T gần lại mình thêm chút nữa…


- K còn buồn chuyện của P không ?

- Không sao đâu ! K quên rồi mà !

- Thôi K cũng thông cảm cho bạn ấy nhé. Nó là bạn T nên T biết. Bây giờ không riêng gì nó mà hầu như tất cả mọ người đều tập trung vào thi cử học hành. Còn có nửa năm nữa thôi là thì đại học rồi mà !

- Ừ… K hiểu… Nhưng cho K hỏi nhé, nếu là T thì T sẽ phản ứng như thế nào ?

- Tất nhiên là cũng như vậy rồi ! Hihi…

T lại cười. Vẫn nụ cười ngọt ngào như mọi ngày nhưng hôm nay tôi không còn cảm thấy ấm áp nữa. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi bừng tỉnh. Mấy tuần nay, tôi đã làm tất cả mọi thứ để cố gắng rút ngắn khoảng cách với T. Nhưng giờ đây khi tôi đang cảm thấy T gần mình nhất thì bông nhiên có một bức tường to lớn hiện ra trước mặt, ngăn cản tôi bước tiếp. Tôi đã suy nghĩ quá đơn giản rằng chỉ bằng tình cảm chân thành và hành động của mình, tôi sẽ đến được đích mà không đặt mình vào vị trí của T. Tôi hiểu T là con người như thế nào. Đại học với T quá quan trọng, T có thể làm tất cả mọi thứ để đạt được nó cũng như tôi đang làm mọi thứ để đến với T vậy...

Và sau giây phút đó, tôi biết hy vọng của mình là rất nhỏ…



Giờ Văn. Chả tâm trạng đâu mà học nữa. Gáo nước lạnh T dội cho tôi sáng nay làm tôi tỉnh táo lại nhưng cùng với đó là người vẫn ướt chưa kịp khô.

Quay sang định nói chuyện với M. Nó ngồi cạnh tôi 7 năm nay rồi, dù đổi bàn đổi lớp nhưng hai thằng lúc nào cũng ngồi cạnh nhau. Nó đang nhắn tin với gái, tay bấm phím lia lịa.

- Lại đổi điện thoại rồi hả mày ?

- À à… Quên mất chưa khoe với mày. Vừa bán con N97 xong. Được giá hời quá, phải phi ra tận Hà Nội giao hàng cho nó nhưng vẫn đi. 

- Ra chỗ nào ?

- Ngoại Thương !

Ngoại Thương – cái trường mà T vẫn ngày đêm cố gắng để được vào đó học. Còn tôi chỉ thích công nghệ nên chả nghĩ gì đến nó...

Bỗng nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ khá điên rồ, rồi phát run lên vì sướng. Kiểu như đang đi bộ trong sa mạc mà nhặt được chai Sting vậy . Thật sự là thằng bạn vàng này giúp tôi nhiều việc quá mà. Tôi quay sang lắc lắc vai nó, cười như thằng điên : 

- Cảm ơn mày nhé M. Tao yêu mày vãi .

Thất sự lúc đó tôi hơi quá khích. Tôi nói to làm cho cả lớp đang học phải quay lại nhìn hai thằng. Cô dạy văn cùng không giảng nữa. M thì ngơ ngác nhìn tôi mà không hiểu nó đã làm cái gì. Xác định là ngồi sổ đầu bài tiết này rồi nhưng tôi vẫn kệ. Cái chuyện này mọi hôm là to đấy nhưng hôm nay chỉ là chuyện vặt, ta đang vui mà…

- Em ơi cho anh làm quen nhé .

- Xin lỗi ai vậy ạ ?

- Anh tên Duy, đang là sinh viên năm nhất FTU ^^

- Uây… Nhưng sao anh biết số điện thoại của em ?

- À… Anh mới mua cái điện thoại cũ, trong danh bạ có tên “T xinh”. Anh thấy tò mò nên anh nhắn tin làm quen ^^…

………………………………..............................


Quê tôi ở đồng bằng, nhưng lại giáp trung du nên dù không có núi to nhưng đồi thì nhiều vô kể. Nhà tôi, cả trường cấp 3 tôi đang học nữa đầu nằm dưới chân đồi. Sáng nào tôi cũng phải đạp xe qua cái dốc cao giữa hai ngon đồi để đến trường .

Dạo này có tôi có thêm một việc là đứng chờ T đi học qua chỗ chân dốc là bám theo đi cùng. Buổi trưa hai đứa lại về cùng nhau. Mỗi lần ra đến cổng trường, nhìn thấy T đứng chờ mình, tôi hay liên tưởng đến bài hát “Tình yêu lung linh” của Tuấn Hưng mà trong long vui lạ. Chúng tôi cũng gần tình yêu lắm rồi, chỉ chờ một câu nói nữa thôi…


- Hôm qua có anh nào ở Ngoại Thương nhắn tin cho T đấy !

- Thế á ? Sao lại như vậy được ? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Anh ấy bảo có số điện thoại của T trong danh bạ cái máy cũ mới mua. Thấy tên hay hay nên nhắn tin làm quen. Hihi…

- Cẩn thận nó lừa, bán đi Trung Quốc mất đấy ! – Tôi làm vẻ nghiêm nghị .

- Hihi… Chỉ khéo lo ^^ T mà bị bán đi mất, không phải K được thoải mái đi học mỗi ngày không còn phải đợi chờ đợi người ta nữa sao ? 

- Này…

- Hihi…

T lại cười. T ngây thơ quá mà, làm sao T có thể biết được bộ mặt thật của tên Duy kia. Hắn đích xác là một con sói già đội lốt cừu non, đang từng bước thực hiện cái ý đồ đen tối của mình với T…

……………………………………………………………

- Anh nhắn tin với em thế này không sợ người yêu anh ghen à ?

- Haha ! Em không phải lo xa thế đâu, người yêu anh không khó tính đến thế đâu !

- Thế ạ ! Hihi… Chị học trường nào thế anh ?

- Ngoại ngữ quốc gia em ạ. Chị ấy bằng tuổi anh, hai đứa học với nhau từ hồi cấp 3 cơ !

- Ôi ! Thật thế ạ ? Anh kể em nghe chuyện tình của hia người được không ? Em tò mò lắm… Hihi ^^

- Nếu em thích thì được thôi ! Năm ấy…

Trời bắt đầu có gió mùa. Tháng 11 năm nào cũng thế, chúng tôi lại bắt đầu bận rộn với việc chuẩn bị cho đợt thi văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Mỗi lớp phải đóng ít nhất một tiết mục. Bọn lớp tôi chúng nó đã quyết định hết cả rồi, phân công công việc xong xuôi và đã bắt đầu tập luyện. Tôi thì không hào hứng với mấy cái trò này lắm nên cứ mặc, lúc biểu quyết cũng giơ tay cho xong chuyện rồi kệ chúng nó muốn làm gì thì làm, đến hôm diễn mình đi xem thôi…


- K này ^^ T tham gia đội nhảy Aerobic của lớp đấy ^^ Hihi…

- Chân ngắn thế kia mà cũng nhảy được á ? .

- Này… >”< Không thèm chơi vs K nữa ! .


T nhăn mặt giận dỗi rồi đạp nhanh về phía trước. Tôi tụt lại đằng sau chỉ biết cười khổ. Tính tôi hay đùa mà T cũng mau quên nên tôi chẳng sợ. Mai lại bình thường thôi mà… .

...............................................................................


- Anh chị yêu nhau như thế mà không ảnh hưởng gì đến việc học sao ạ ?

- Cái gì nó cũng có hai mặt mà em. Nếu em biết cách lợi dụng tình cảm của hai đứa để làm động lực trong học tập, giúp đỡ nhau để học tốt hơn, cùng hướng tới một mục tiêu thì rất là tốt. Hồi ôn thi đại học, cứ mỗi lần anh buồn ngủ hoặc chán nản là anh lại nghĩ đến chị ấy. Khi biết rằng cách đây không xa, có một người cũng đang vì mình mà cố gắng là tự dưng anh lại có động lực mà mở mắt ra học tiếp .

- Thật thế ạ ?

- Không tin em cứ thử xem ^^

- Thử sao được anh ?

- Không phải em nói có một người bạn trai mà em rất có cảm tình sao ?

- Nhưng em sợ !

- Sợ gì ?

- Sợ người ta không thích em !

- Thế thì em cứ yên tâm đi, con trai nóng ruột lắm. Nếu nó thích em thật, kiểu gì nó cũng nói cho em biết…

..............................................................................


Giờ văn. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì thằng M bên cạnh đật tay vào vai tôi nói nhỏ:

- Đêm hôm qua tao mơ thấy hai con rắn. Ghi con gì đây mày ?

- Ơ.. Thằng hâm này, dở chứng sắp chết hay sao mà hôm nay lại tự dưng có hứng đánh đề thế ?

- À thì lần trước tao mơ thấy mày phân tích đúng quá. Về kể lại cho ông anh họ. Tối lão ấy sang bảo trúng to, còn đưa tao mấy trăm nghìn tiến lộc đấy.

- À à… Té ra là định vượt lên chính mình ! Rồi ! Đưa anh tờ nháp !

Thật ra lần trước, tôi có hiểu cái đếch gì đâu, phán bừa một câu như thế, ai dè tối đề nó về số đó thật. Làm thằng bạn hiểu nhầm là tôi có tài phân tích giấc mơ. Hai thằng say sưa phân tích, viết đầy nửa tờ giấy chằng chịt số mà không hề hay biết rằng cô giáo đã đứng đằng sau từ bao giờ .

- Hai cậu đang làm gì thế ?

Hai đứa tôi hốt hoảng quay lại:

- Dạ em…

- Trong giờ văn của tôi mà vẫn cố lôi toán ra làm. Tôi biết lớp các cậu là ban A thật đâý nhưng ít nhất môn này của tôi vẫn còn phải thi tốt nghiệp nhé. Đứng dậy ra khỏi lớp cho tôi !

Âu phặc . Đúng là oan thì màu mà. Mình có làm Toán đếch đâu mà đang nghiên cứu “Đề số học” đấy chứ . Nhưng cũng đành chịu, biết giải thích thế nào bây giờ. Lủi thủi đứng dậy ra khỏi lớp. Tội này không sợ lắm, cùng lắm thì sổ đầu bài, cuối tháng về mẹ hỏi, bảo rằng con làm toán cũng chả sao đâu.

Đứng ngoài hiên trước của lớp gió mát thật, thoáng đãng hơn hẳn trong lớp. Như tôi đã kể, lớp tôi ở trên tầng 3, nhìn được toàn bộ sân trường. Lớp T đang học thể dục dưới sân. Chả thấy thầy giáo đâu, chỉ thấy đội aerobic đang tập. Tất nhiên trong đó có cả T. 

Đang tự nhủ rằng thật may mắn khi được ra đây ngắm các bạn xinh tươi mặc quần đùi nhảy múa  thì bỗng nhiên thấy T trượt chân ngã lăn ra sân. Không cần một giây suy nghĩ, tôi lao như bay từ tầng 3 xuống sân trường rồi chạy đến chỗ T. T đang ngồi đó, hình như không đứng dậy được. Máu . Tôi nhìn thấy máu ở gần cổ chân của T. Chạy đến, gạt mấy đứa con gái ở xung quanh ra, tôi bế xốc T lên, chạy về phòng ý tế của trường. T đang khóc…

Lúc chờ người ta băng bó cho T, tôi đi tìm vòi nước để rửa qua những vết máu bán trên ống tay áo. Thằng M cũng đi cùng tôi. 

- Đéo hiểu hôm nay là cái ngày gì ! Đã đen lại còn lắm lông !

Tôi bực dọc chửi đổng lên. Thằng M đứng cạnh an ủi.

- Thôi bình tĩnh đi mày. Nó vẫn bình thường mà, cùng lắm chỉ trẹo chân thôi.

- Cho chừa cái tội nhảy nhót đi !
...

Cuối buổi học ngày hôm ấy tôi bắt T gửi xe đạp vào phòng bảo vệ rồi lên xe mình đèo về.

- Còn đau không ?

- Vẫn hơi nhức. Không biết T có kịp khỏi trước 20/11 không nữa !

- Nhảy với chả nhót ! Thành ra thế này mà T vẫn còn muốn nhảy tiếp à ?  Tôi nói như hét lên với T.

Chả hiểu lúc đó tai sao tôi lại to tiếng như thế. Chắc tại có lẽ vì chứng kiến cảnh người con gái mình yêu thương phải chịu đau khổ làm tôi không còn kiếm chế được cảm xúc.

- Sao K lại mắng T ? 

- Tại K yêu T, T biết không ?!!

T trợn tròn hai mắt nhìn tôi. Tôi cũng bất ngờ không kém, chả hiểu sao tôi lại phọt ra câu ấy lúc này . Trước kia trong tưởng tượng của tôi, ngày mình tỏ tình sẽ phải lãng mạn như trong phim, có hoa hồng, có nến, etc… Nhưng hôm nay trong lúc tâm trạng bực tức, tôi đã nói ra với T.

T đỏ mặt, cúi xuống không nói gì nữa. Tôi lại léo lên xe, chở T về nhà. Trên đoạn đường còn lại, hai đứa không nói với nhau câu gì. Cả hai đang chìm ngập trong những suy nghĩ riêng của mình. Lúc T về đến nhà cũng chỉ quay lại chào tôi một câu rất nhỏ, không cả dám ngẩng lên nhìn tôi. Tôi cũng chả dám ở lại lâu, định quay xe đi về thì nhớ ra gì đó.

- Sáng mai cứ ở nhà rồi K sang đón…

……………………………………………………………………..

- Hôm nay cậu ấy nói yêu em anh ạ !


- Thật á ? Hay vậy ! Kể anh nghe đi !

……………………………………………………………………..


Hôm sau tôi sang đón T sớm. T tập tễnh bước ra cổng. Trông T không khá hơn hôm qua là mấy. Tôi đến đỡ T rồi hỏi nhỏ :

- Còn đau nhiều không ?

- T đỡ rồi mà ! – T lí nhí trả lời. Vẫn không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi.

Sáng sớm đầu đông trời se lạnh. Tôi vẫn đang đạp xe đều đặn trong im lặng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy từ đằng sau có một vòng tay đang đưa ra ôm lấy lưng mình . Không thể diễn tả được cảm giác lúc ấy của tôi như thế nào nữa. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên tôi được một đứa con gái ôm, dù chỉ là sau lưng . Tay T siết chặt, hơi run run. Tôi cảm nhận được từng hơi thở ấm áp từ mặt T đang phả vào lưng mình. Hạnh phúc quá, tôi đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tôi chẳng cần đến cái tiếng "yêu" phát ra từ miệng của T, tôi chỉ cần thế này thôi, quá đủ rồi . Tôi đưa tay lên siết chặt bàn tay T. Lúc này thật lòng tôi chỉ muốn co đường đến trường mày dài mãi….

...............................................................................

- Duy ơi ! Mày hết nhiệm vụ rồi !

Nói rồi tôi tháo chiếc sim mới mua cách đây hai tuần ra khỏi điện thoại rồi bỏ vào thúng rác. Công nhận là nhắn tin 2 máy liền một lúc cũng mệt thật…


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top